Thiển Ái
-
Quyển 2 - Chương 12: Chuyện xưa (1)
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi lộn xộn mất rồi..
* * *
Tôi lại mơ đến chuyện hồi trước.
Trước hôn lễ của tôi và Tống Hạ, Tống Hạ bảo Tư Tây đưa cho tôi một cái hộp quà đóng gói rất đẹp. Tư Tây nói, đây là Tống Hạ tặng quà kết hôn cho tôi, bảo tôi xem lại quyết định có muốn vào lễ đường hay không.
Tôi không hiểu lí do, Tư Tây cười ái muội, "Tuyết Phi, không lẽ Tống Hạ muốn cho cậu kinh hỉ gì?"
Tôi cảm thấy Tư Tây rất ngốc, Tống Hạ đã nói xem lại quyết định có muốn vào lễ đường hay không, như vậy thứ trong hộp này trên cơ bản cũng sẽ không phải vật gì tốt. Nhưng mà có thứ gì khiến tôi thấy nó sẽ không muốn kết hôn và lâm trận bỏ chạy?
Tư Tây nghe xong phân tích của tôi, sợ hãi nói, "Tuyết Phi, có phải là Tống Hạ muốn nói cho ngươi thật ra anh ta phá sản rồi còn nợ nần chồng chất, kết hôn với cậu là để kéo cậu xuống nước giúp anh ta trả nợ?"
Tôi quyết định không hỏi Tư Tây bất cứ vấn đề gì. Hỏi Tư Tây xong chỉ biết chân tướng càng ngày càng xa.
Tôi run rẩy bắt đầu tháo dải ruy băng của hộp quà, càng mở ra càng kinh ngạc. Tôi có dự cảm rất xấu, trong này vửa sắp xếp cái gì đó, xem ra rất có khả năng tôi sẽ đào hôn thật sự.
Tống Hạ quả thật cho tôi một "Kinh hỉ".
Sắp xếp trong hộp là album ảnh, bày ra ảnh từ nhỏ đến lớn của hắn. Cậu bé nhỏ mập mạp trước đây, từng chút một chậm rãi lớn lên, biến thành bộ dạng Phan Văn mập mạp mà tôi quen thuộc, lại chậm rãi thành tư thế oai hùng tuấn lãng cao ngất của Tống Hạ.
"Tống Hạ chính là Phan Văn. Tô Tuyết Phi, như vậy, em còn muốn kết hôn với tôi không?" Hai tay Tống Hạ bỏ vào trong túi quần, dựa ở bên cạnh cửa phòng nghỉ, mặt mang ý cười tàn nhẫn, "Em có thể hủy hôn. Tôi ở lễ đường chờ em, nếu em không đến, tôi sẽ tuyên bố hủy bỏ hôn lễ."
Tôi ngơ ngác đứng dậy, nhìn mặt Tống Hạ, khuôn mặt như vậy, vì sao tới bây giờ tôi không phát hiện giống Phan Văn như vậy? Như vậy, bây giờ phải làm sao?
Tư Tây sợ ngây người, "Tuyết Phi, cậu bình tĩnh một chút, cậu ngàn vạn không thể đào hôn!"
Đào hôn? Ý kiến hay!
Tôi không biết dùng vẻ mặt gì để đối mặt với Tống Hạ. Đúng là nhân sinh như hí*. Tôi trăm phương ngàn kế cũng không tìm được người, vào ngày quan trọng nhất của chúng ta lại cho tôi một chân tướng tàn nhẫn nhất.
"Tống Hạ, anh là trả thù tôi sao?"
"Em cho là thế nào?" Tống Hạ cười như không cười, sau đó lững thững rời đi, "Tô Tuyết Phi, hoan nghênh đào hôn."
"Tư Tây, giúp mình tháo trang sức." Tư Tây lắc đầu xua tay, "Tuyết Phi, không thể, cậu đào hôn không phải là thỏa mãn mong muốn của anh ta? Vậy sau này cậu đối mặt với mọi người thế nào?"
"Tư Tây, tháo trang sức!" Tôi sẵng giọng đứng lên, "Mình không cần gả cho hắn!"
"Tuyết Phi, không được." Tư Tây còn tính thuyết phục tôi. Tôi không chút do dự gỡ mạng che mặt xuống, lấy ít khăn giấy xoa lung tung một trận trên mặt. Cũng không quản cô dâu trang điểm trên mặt lộn xộn thành một đống sặc sỡ, thay quần áo xong liền đi.
"Cố Thần An, bây giờ anh ở đâu?" Tôi gọi điện thoại cho Cố Thần An, trong giọng mang theo thanh âm khóc nức nở.
Cố Thần An đang diễn thuyết tại trường cũ, sớm định sau khi kết thúc diễn thuyết sẽ đến tham dự hôn lễ của tôi, không ngờ tới tôi sẽ đào hôn, vì thế lúc Cố Thần An nhìn thấy tôi thì hết sức kinh ngạc.
"Tuyết Phi, xảy ra chuyện gì?" Cố Thần An có vài phần sốt ruột. Tôi trầm mặc không nói, từ trong túi lấy cuốn album kia ra đưa cho Cố Thần An. Cố Thần An càng lật ra vẻ mặt càng ngưng trọng.
"Tống Hạ là Phan Văn?"
"Phải, Tống Hạ chính là Phan Văn." Một câu nói là Cố Thần An có thể biết rõ từ đầu đến cuối, đây là Cố Thần An tạo nghiệt.
"Tuyết Phi, nghe lời trở lại kết hôn." Tôi trợn to mắt nhìn Cố Thần An.
"Em không đi."
"Bây giờ em không thể trốn hôn, ba Tô mẹ Tô sẽ không ngẩng nổi mặt đâu, huống chi, bọn họ đều nghĩ là em phản bội anh gả cho Tống Hạ, nếu bây giờ em đào hôn, thanh danh của em liền xong đời. Em không sao, nhưng ba Tô mẹ Tô không ngẩng nổi mặt."
"Em không đi. Anh ta chỉ muốn trả thù em." Tôi không đi, tôi không thể đi. Tôi không phản bội anh ta, anh ta dựa vào cái gì mà trả thù tôi.
"Tuyết Phi, bây giờ không muốn kết hôn không phải anh ta, sẽ không ai sẽ trách anh ta. Em ngoan ngoãn trở lại kết hôn, hôm sau anh tìm anh ta giải thích có được không?"
* * *
Tôi lộn xộn mất rồi..
* * *
Tôi lại mơ đến chuyện hồi trước.
Trước hôn lễ của tôi và Tống Hạ, Tống Hạ bảo Tư Tây đưa cho tôi một cái hộp quà đóng gói rất đẹp. Tư Tây nói, đây là Tống Hạ tặng quà kết hôn cho tôi, bảo tôi xem lại quyết định có muốn vào lễ đường hay không.
Tôi không hiểu lí do, Tư Tây cười ái muội, "Tuyết Phi, không lẽ Tống Hạ muốn cho cậu kinh hỉ gì?"
Tôi cảm thấy Tư Tây rất ngốc, Tống Hạ đã nói xem lại quyết định có muốn vào lễ đường hay không, như vậy thứ trong hộp này trên cơ bản cũng sẽ không phải vật gì tốt. Nhưng mà có thứ gì khiến tôi thấy nó sẽ không muốn kết hôn và lâm trận bỏ chạy?
Tư Tây nghe xong phân tích của tôi, sợ hãi nói, "Tuyết Phi, có phải là Tống Hạ muốn nói cho ngươi thật ra anh ta phá sản rồi còn nợ nần chồng chất, kết hôn với cậu là để kéo cậu xuống nước giúp anh ta trả nợ?"
Tôi quyết định không hỏi Tư Tây bất cứ vấn đề gì. Hỏi Tư Tây xong chỉ biết chân tướng càng ngày càng xa.
Tôi run rẩy bắt đầu tháo dải ruy băng của hộp quà, càng mở ra càng kinh ngạc. Tôi có dự cảm rất xấu, trong này vửa sắp xếp cái gì đó, xem ra rất có khả năng tôi sẽ đào hôn thật sự.
Tống Hạ quả thật cho tôi một "Kinh hỉ".
Sắp xếp trong hộp là album ảnh, bày ra ảnh từ nhỏ đến lớn của hắn. Cậu bé nhỏ mập mạp trước đây, từng chút một chậm rãi lớn lên, biến thành bộ dạng Phan Văn mập mạp mà tôi quen thuộc, lại chậm rãi thành tư thế oai hùng tuấn lãng cao ngất của Tống Hạ.
"Tống Hạ chính là Phan Văn. Tô Tuyết Phi, như vậy, em còn muốn kết hôn với tôi không?" Hai tay Tống Hạ bỏ vào trong túi quần, dựa ở bên cạnh cửa phòng nghỉ, mặt mang ý cười tàn nhẫn, "Em có thể hủy hôn. Tôi ở lễ đường chờ em, nếu em không đến, tôi sẽ tuyên bố hủy bỏ hôn lễ."
Tôi ngơ ngác đứng dậy, nhìn mặt Tống Hạ, khuôn mặt như vậy, vì sao tới bây giờ tôi không phát hiện giống Phan Văn như vậy? Như vậy, bây giờ phải làm sao?
Tư Tây sợ ngây người, "Tuyết Phi, cậu bình tĩnh một chút, cậu ngàn vạn không thể đào hôn!"
Đào hôn? Ý kiến hay!
Tôi không biết dùng vẻ mặt gì để đối mặt với Tống Hạ. Đúng là nhân sinh như hí*. Tôi trăm phương ngàn kế cũng không tìm được người, vào ngày quan trọng nhất của chúng ta lại cho tôi một chân tướng tàn nhẫn nhất.
"Tống Hạ, anh là trả thù tôi sao?"
"Em cho là thế nào?" Tống Hạ cười như không cười, sau đó lững thững rời đi, "Tô Tuyết Phi, hoan nghênh đào hôn."
"Tư Tây, giúp mình tháo trang sức." Tư Tây lắc đầu xua tay, "Tuyết Phi, không thể, cậu đào hôn không phải là thỏa mãn mong muốn của anh ta? Vậy sau này cậu đối mặt với mọi người thế nào?"
"Tư Tây, tháo trang sức!" Tôi sẵng giọng đứng lên, "Mình không cần gả cho hắn!"
"Tuyết Phi, không được." Tư Tây còn tính thuyết phục tôi. Tôi không chút do dự gỡ mạng che mặt xuống, lấy ít khăn giấy xoa lung tung một trận trên mặt. Cũng không quản cô dâu trang điểm trên mặt lộn xộn thành một đống sặc sỡ, thay quần áo xong liền đi.
"Cố Thần An, bây giờ anh ở đâu?" Tôi gọi điện thoại cho Cố Thần An, trong giọng mang theo thanh âm khóc nức nở.
Cố Thần An đang diễn thuyết tại trường cũ, sớm định sau khi kết thúc diễn thuyết sẽ đến tham dự hôn lễ của tôi, không ngờ tới tôi sẽ đào hôn, vì thế lúc Cố Thần An nhìn thấy tôi thì hết sức kinh ngạc.
"Tuyết Phi, xảy ra chuyện gì?" Cố Thần An có vài phần sốt ruột. Tôi trầm mặc không nói, từ trong túi lấy cuốn album kia ra đưa cho Cố Thần An. Cố Thần An càng lật ra vẻ mặt càng ngưng trọng.
"Tống Hạ là Phan Văn?"
"Phải, Tống Hạ chính là Phan Văn." Một câu nói là Cố Thần An có thể biết rõ từ đầu đến cuối, đây là Cố Thần An tạo nghiệt.
"Tuyết Phi, nghe lời trở lại kết hôn." Tôi trợn to mắt nhìn Cố Thần An.
"Em không đi."
"Bây giờ em không thể trốn hôn, ba Tô mẹ Tô sẽ không ngẩng nổi mặt đâu, huống chi, bọn họ đều nghĩ là em phản bội anh gả cho Tống Hạ, nếu bây giờ em đào hôn, thanh danh của em liền xong đời. Em không sao, nhưng ba Tô mẹ Tô không ngẩng nổi mặt."
"Em không đi. Anh ta chỉ muốn trả thù em." Tôi không đi, tôi không thể đi. Tôi không phản bội anh ta, anh ta dựa vào cái gì mà trả thù tôi.
"Tuyết Phi, bây giờ không muốn kết hôn không phải anh ta, sẽ không ai sẽ trách anh ta. Em ngoan ngoãn trở lại kết hôn, hôm sau anh tìm anh ta giải thích có được không?"
* * *
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook