Thiển Ái
-
Quyển 1 - Chương 3: Khởi đầu câu chuyện (3)
Đến cả Phương Lỗi cũng không thể làm tôi bớt lo, lúc tôi đang bị cô lập bốn phía như vậy anh ta còn đem người từ Hán Đường Quang Ảnh* dẫn tới nhà tôi.
Thần Ẩn nhào tới véo má tôi. "Chị, hơn nửa năm chị không xuất hiện, lại còn dám lén kết hôn!"
Thần Ẩn tức giận, Cố Thần An càng tức giận hơn. Anh dùng sức đẩy Thần Ẩn ra, giống như một con thú nhỏ che chở trước mặt tôi, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Thần Ẩn. Thần Ẩn lập tức bị dọa: "Em chỉ nói đùa, anh đừng nóng giận, đừng nóng giận."
Cố Thần An không để ý tới cô nàng, nhẹ nhàng xoa mặt tôi, "Không đau, không đau. Anh bảo vệ em."
Mắt Phương Lỗi có chút tối lại, còn mắt Thần Ẩn lại là một bầu trời đầy sao. "Chị, chị nhặt được bảo bối này ở đâu? Quá đẹp trai!"
Tôi có chút dở khóc dở cười: "Tiểu Thần, Thần An rất biết quan sát, không nên nói đùa."
Thần Ẩn nhanh chóng thu lại biểu tình, cười khúc khích: "Không nói đùa. Chị, vì sao nửa năm qua chị không xuất hiện? Là vì" tiểu tình lang "này sao?"
Có lẽ trước đó Phương Lỗi đã nói cho Thần Ẩn, nên con bé cũng không hỏi nhiều về Thần An.
Tôi lặng lẽ gật đầu.
Thần Ẩn có vẻ rất khổ tâm: "Chị, chị không thể không có chúng ta! Tại sao chị không đưa anh rể về gặp mọi người?"
Tôi không có một chút suy nghĩ đã từ chối luôn, tôi không thể để cho người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn Thần An.
"Thiên Tình, có bọn anh ở đây, em đừng lo lắng. Em cũng không thể vì cậu ấy mà vứt bỏ tất cả bạn bè? Hơn nữa, chính em viết ra kế hoạch, em không muốn tận mắt thấy những điều đó biến thành sự thật sao?"
Phương Lỗi cũng khuyên nhủ tôi. Tôi khó xử nhìn Thần An, anh khẩn trương cầm lấy tay tôi. Đây là người mà tôi đã chọn, chí ít tôi cũng muốn bạn bè của tôi tiếp nhận anh.
"Được rồi. Em đáp ứng. Tuy nhiên, công việc sơ bộ nhất định phải làm thật tốt, nếu không em sẽ trở mặt ngay!" Tôi vẫn không quên cảnh cáo bọn họ. Thần Ẩn thở phào nhẹ nhõm, "Cuối cùng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người."
Phương Lỗi vỗ vai Thần An, "Người anh em, đừng nhìn tôi như vậy, chúng tôi cũng không cướp mất vợ của cậu đâu."
Thần An tức giận gạt tay Phương Lỗi, hai tai lại đỏ bừng lên. Tôi bất đắc dĩ lắc đầu. Lại phải mất thời gian đi dỗ anh.
Bọn tôi chọn ngày cuối tuần gặp nhau. Hôm nay có tiến hành một vài ý tưởng mới cho hôn lễ, bởi vậy tôi cố ý mang theo Thần An cùng đi xem, thuận đường đi tới Hán Đương Quang Ảnh thăm bạn bè đã nửa năm không gặp mặt.
Không có bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn. Sau khi nháo loạn xong thì vẫn là mỗi người công việc, còn lại Cố Thần An, tiểu Thần và tôi ở trên đài cao xem náo nhiệt.
Trên thế giới này giá y đẹp nhất là Hán phục.
Cô dâu mặc chiếc váy đỏ thẫm, tóc búi cao, khuôn mặt tràn đầy sắc xuân. Chú rể mũ cao đai rộng, ngọc thụ lâm phong.
Thần An ở bên cạnh tôi không biết đang làu bàu cái gì. Tiểu Thần nghiêng tai nghe, cười đến nửa ngày cũng không dừng được, "Chị, anh rể nói cô đâu thì chỉ có chị mới nhìn nổi."
Đầu tôi đổ mồ hôi lạnh, Cố Thần An, anh đến đây để đập phá cảnh đẹp đúng không?
"Nhưng mà chị mặc Hán phục đúng là rất tuyệt mà!" Tiểu Thần còn sợ thiên hạ chưa loạn. "Chị, chị và anh rể muốn chụp ảnh cưới Hán phục không? Chụp ra vài tấm vừa vặn có thể đem đi làm quảng cáo."
Cái chủ ý này đúng là không tệ.
Tôi nghiêm túc suy tính lợi ích, gật đầu đồng ý. Tôi đã tiết kiệm được một khoản tiền bằng cách chụp ảnh người trong nhà, sau đó đem ảnh chụp bán cho Hàn Thanh.
Thế là ngày hôm sau tôi và Thần An tới Hán Đường Quang Ảnh. Tiểu Thần tự mình trang điểm cho tôi, Phương Lỗi đi giúp Thần An thay quần áo. Hàn Thanh đứng ở bên cạnh tôi, đen mặt nghe tôi hứng trí bừng bừng nói muốn đem ảnh chụp bán cho kế hoạch của anh ta. Cuối cùng, lão đại Hàn Thanh oán hận nói, "Thiên Tình, em là đồ tham tiền!"
Tôi đắc ý cười, kéo phu quân ngọc thụ lâm phong - Thần An của tôi nghênh ngang rời đi.
Chụp ảnh thật ra là một công việc mệt chết người. Thần An lần này vậy mà không nháo lên, ngoan ngoãn phối hợp chụp xong ảnh.
Hàn Thanh đi cùng suốt đoạn đường, thỉnh thoảng liếc sang nhìn Thần An. "Thiên Tình, em bỗng nhiên trở thành người mà tôi kính phục nhất. Em yêu cậu ta lại còn lấy bản thân mình để hiến tế. Anh có lúc cũng phải hoài nghi, em yêu Cố Thần An, vẫn là vì em thâm tình."
Tôi cười không nói gì. Quen biết nhóm người này trên dưới mười năm, người hiểu rõ tôi nhất chính là Hàn Thanh.
"Thiên Tình, em là người đồng hành tuyệt vời nhất. Anh không muốn nhìn thấy em giống như thiêu thân lao đầu vào lửa. Đừng đánh mất chính mình vì tình yêu."
Khó có được mấy khi Hàn Thanh nói những lời thấm thía như vậy, tôi cũng nghiêm túc gật đầu, "Anh cũng biết rõ em mà, em nghiêm túc trong chuyện này, nếu bị cô phụ, nếu anh ấy vô tâm em sẽ từ bỏ, đến lúc đó vẫn là một Triệu Thiên Tình vô tâm vô phế như cũ."
Hàn Thanh cũng không biết đang nhìn đi nơi nào, đưa tay sờ đầu tôi, "Đứa ngốc Triệu Thiên Tình."
Tôi nổi giận, chụp lại tay anh ấy, "Ngốc nhất thế giới chính là Hàn Thanh."
Hàn Thanh cười, giống như một ông già đưa tay ra sau lưng rồi bước đi.
Tôi nhìn theo một lúc, vừa quay đầu lại đã trông thấy thần sắc cổ quái của Thần An, thấy tôi nhìn anh, anh lại ngây thơ tươi cười.
Sau đó, Thần An bận suy nghĩ chuyện sinh con.
Mỗi lần từ Cố gia về, hai mắt của anh đúng là sáng long lanh khác lạ. Về sau, chúng tôi quả thật bắt đầu nghiêm túc nghĩ đến chuyện sinh con.
Cố Thần An mặc dù đơn thuần, nhưng mẹ Cố đúng là một giáo viên xuất sắc, bởi vì Cố Thần An đã dần dần thành thạo mọi chuyện, ngược lại là tôi bắt đầu mệt mỏi.
Thần An dần dần không còn bám người. Thỉnh thoảng còn phát ngốc, đọc sách cũng thất thần, viết chữ được một nửa đã dừng lại.
Hỏi thế nào cũng mặc kệ, thần thần bí bí cười. Mẹ Cố nói, Thần An có lẽ đang suy nghĩ làm ba ba như thế nào. Tôi lại xấu hổ không dám hỏi anh. Một tháng sau, cầm ảnh chụp ở Hán Đường Quang Ảnh trở về. Thần An chọn đi chọn lại đưa cho mẹ Cố mấy tấm, mẹ Cố nhìn thấy tôi thì cười ngày càng hiền lành hơn.
Tôi chỉ có thể miễn cưỡng xoa xoa da gà nổi lên.
Nhà nhỏ của tôi và Thần An, chỉ cần đi vào mấy bước sẽ nhìn thấy ảnh cưới Hán phục của tôi và Thần An. Thần An rảnh rỗi sẽ lấy khăn lau đi lau lại mấy lần, cao hứng cũng sẽ bảo muốn đi xem Hán Đường Quang Ảnh.
Cuộc sống dường như đang đi đúng hướng.
Chúng tôi còn thiếu một đứa nhỏ, và thiếu chuyện giảng hòa cùng ba mẹ tôi. Tôi đã thử đưa Cố Thần An về nhà, thế nhưng ba ba căn bản không muốn thấy tôi. Mẹ Triệu khó khăn nói, "Thiên Tình, ba con còn đang tức giận, con đợi mẹ đi khuyên ông ấy."
Tôi mỉm cười, trừ khi tôi ly hôn và trở về đây nhận lỗi, nếu không lão đầu ngang tàng ấy tuyệt đối sẽ không tha thứ cho tôi.
Cố Thần An ngồi bên cạnh tôi, dùng sức nắm chặt tay tôi, "Anh ở đây, Thiên Tình, anh sẽ tốt hơn mà, Thiên Tình đừng khóc." Tôi vừa cười vừa khóc "Đồ ngốc!"
Tôi nắm tay Cố Thần An và tạm biệt mẹ Triệu "Mẹ, con đi. Ba không chịu tha thứ cho con, con sẽ không trở lại."
Mặt bà tối lại, "Hai người các con!"
Tôi cười cười, phất tay chào mẹ một cái. Chân mày Cố Thần An nhíu lại "Thiên Tình ngoan, ba ba xấu, chúng ta không nói chuyện với hắn." (O O)
Tôi lặng im, cười khổ. Sau này nếu như ôm thêm đứa nhỏ trở về, không biết ông có thể nhìn đứa nhỏ mà tha thứ cho tôi không.
* * *
Thần Ẩn nhào tới véo má tôi. "Chị, hơn nửa năm chị không xuất hiện, lại còn dám lén kết hôn!"
Thần Ẩn tức giận, Cố Thần An càng tức giận hơn. Anh dùng sức đẩy Thần Ẩn ra, giống như một con thú nhỏ che chở trước mặt tôi, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Thần Ẩn. Thần Ẩn lập tức bị dọa: "Em chỉ nói đùa, anh đừng nóng giận, đừng nóng giận."
Cố Thần An không để ý tới cô nàng, nhẹ nhàng xoa mặt tôi, "Không đau, không đau. Anh bảo vệ em."
Mắt Phương Lỗi có chút tối lại, còn mắt Thần Ẩn lại là một bầu trời đầy sao. "Chị, chị nhặt được bảo bối này ở đâu? Quá đẹp trai!"
Tôi có chút dở khóc dở cười: "Tiểu Thần, Thần An rất biết quan sát, không nên nói đùa."
Thần Ẩn nhanh chóng thu lại biểu tình, cười khúc khích: "Không nói đùa. Chị, vì sao nửa năm qua chị không xuất hiện? Là vì" tiểu tình lang "này sao?"
Có lẽ trước đó Phương Lỗi đã nói cho Thần Ẩn, nên con bé cũng không hỏi nhiều về Thần An.
Tôi lặng lẽ gật đầu.
Thần Ẩn có vẻ rất khổ tâm: "Chị, chị không thể không có chúng ta! Tại sao chị không đưa anh rể về gặp mọi người?"
Tôi không có một chút suy nghĩ đã từ chối luôn, tôi không thể để cho người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn Thần An.
"Thiên Tình, có bọn anh ở đây, em đừng lo lắng. Em cũng không thể vì cậu ấy mà vứt bỏ tất cả bạn bè? Hơn nữa, chính em viết ra kế hoạch, em không muốn tận mắt thấy những điều đó biến thành sự thật sao?"
Phương Lỗi cũng khuyên nhủ tôi. Tôi khó xử nhìn Thần An, anh khẩn trương cầm lấy tay tôi. Đây là người mà tôi đã chọn, chí ít tôi cũng muốn bạn bè của tôi tiếp nhận anh.
"Được rồi. Em đáp ứng. Tuy nhiên, công việc sơ bộ nhất định phải làm thật tốt, nếu không em sẽ trở mặt ngay!" Tôi vẫn không quên cảnh cáo bọn họ. Thần Ẩn thở phào nhẹ nhõm, "Cuối cùng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người."
Phương Lỗi vỗ vai Thần An, "Người anh em, đừng nhìn tôi như vậy, chúng tôi cũng không cướp mất vợ của cậu đâu."
Thần An tức giận gạt tay Phương Lỗi, hai tai lại đỏ bừng lên. Tôi bất đắc dĩ lắc đầu. Lại phải mất thời gian đi dỗ anh.
Bọn tôi chọn ngày cuối tuần gặp nhau. Hôm nay có tiến hành một vài ý tưởng mới cho hôn lễ, bởi vậy tôi cố ý mang theo Thần An cùng đi xem, thuận đường đi tới Hán Đương Quang Ảnh thăm bạn bè đã nửa năm không gặp mặt.
Không có bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn. Sau khi nháo loạn xong thì vẫn là mỗi người công việc, còn lại Cố Thần An, tiểu Thần và tôi ở trên đài cao xem náo nhiệt.
Trên thế giới này giá y đẹp nhất là Hán phục.
Cô dâu mặc chiếc váy đỏ thẫm, tóc búi cao, khuôn mặt tràn đầy sắc xuân. Chú rể mũ cao đai rộng, ngọc thụ lâm phong.
Thần An ở bên cạnh tôi không biết đang làu bàu cái gì. Tiểu Thần nghiêng tai nghe, cười đến nửa ngày cũng không dừng được, "Chị, anh rể nói cô đâu thì chỉ có chị mới nhìn nổi."
Đầu tôi đổ mồ hôi lạnh, Cố Thần An, anh đến đây để đập phá cảnh đẹp đúng không?
"Nhưng mà chị mặc Hán phục đúng là rất tuyệt mà!" Tiểu Thần còn sợ thiên hạ chưa loạn. "Chị, chị và anh rể muốn chụp ảnh cưới Hán phục không? Chụp ra vài tấm vừa vặn có thể đem đi làm quảng cáo."
Cái chủ ý này đúng là không tệ.
Tôi nghiêm túc suy tính lợi ích, gật đầu đồng ý. Tôi đã tiết kiệm được một khoản tiền bằng cách chụp ảnh người trong nhà, sau đó đem ảnh chụp bán cho Hàn Thanh.
Thế là ngày hôm sau tôi và Thần An tới Hán Đường Quang Ảnh. Tiểu Thần tự mình trang điểm cho tôi, Phương Lỗi đi giúp Thần An thay quần áo. Hàn Thanh đứng ở bên cạnh tôi, đen mặt nghe tôi hứng trí bừng bừng nói muốn đem ảnh chụp bán cho kế hoạch của anh ta. Cuối cùng, lão đại Hàn Thanh oán hận nói, "Thiên Tình, em là đồ tham tiền!"
Tôi đắc ý cười, kéo phu quân ngọc thụ lâm phong - Thần An của tôi nghênh ngang rời đi.
Chụp ảnh thật ra là một công việc mệt chết người. Thần An lần này vậy mà không nháo lên, ngoan ngoãn phối hợp chụp xong ảnh.
Hàn Thanh đi cùng suốt đoạn đường, thỉnh thoảng liếc sang nhìn Thần An. "Thiên Tình, em bỗng nhiên trở thành người mà tôi kính phục nhất. Em yêu cậu ta lại còn lấy bản thân mình để hiến tế. Anh có lúc cũng phải hoài nghi, em yêu Cố Thần An, vẫn là vì em thâm tình."
Tôi cười không nói gì. Quen biết nhóm người này trên dưới mười năm, người hiểu rõ tôi nhất chính là Hàn Thanh.
"Thiên Tình, em là người đồng hành tuyệt vời nhất. Anh không muốn nhìn thấy em giống như thiêu thân lao đầu vào lửa. Đừng đánh mất chính mình vì tình yêu."
Khó có được mấy khi Hàn Thanh nói những lời thấm thía như vậy, tôi cũng nghiêm túc gật đầu, "Anh cũng biết rõ em mà, em nghiêm túc trong chuyện này, nếu bị cô phụ, nếu anh ấy vô tâm em sẽ từ bỏ, đến lúc đó vẫn là một Triệu Thiên Tình vô tâm vô phế như cũ."
Hàn Thanh cũng không biết đang nhìn đi nơi nào, đưa tay sờ đầu tôi, "Đứa ngốc Triệu Thiên Tình."
Tôi nổi giận, chụp lại tay anh ấy, "Ngốc nhất thế giới chính là Hàn Thanh."
Hàn Thanh cười, giống như một ông già đưa tay ra sau lưng rồi bước đi.
Tôi nhìn theo một lúc, vừa quay đầu lại đã trông thấy thần sắc cổ quái của Thần An, thấy tôi nhìn anh, anh lại ngây thơ tươi cười.
Sau đó, Thần An bận suy nghĩ chuyện sinh con.
Mỗi lần từ Cố gia về, hai mắt của anh đúng là sáng long lanh khác lạ. Về sau, chúng tôi quả thật bắt đầu nghiêm túc nghĩ đến chuyện sinh con.
Cố Thần An mặc dù đơn thuần, nhưng mẹ Cố đúng là một giáo viên xuất sắc, bởi vì Cố Thần An đã dần dần thành thạo mọi chuyện, ngược lại là tôi bắt đầu mệt mỏi.
Thần An dần dần không còn bám người. Thỉnh thoảng còn phát ngốc, đọc sách cũng thất thần, viết chữ được một nửa đã dừng lại.
Hỏi thế nào cũng mặc kệ, thần thần bí bí cười. Mẹ Cố nói, Thần An có lẽ đang suy nghĩ làm ba ba như thế nào. Tôi lại xấu hổ không dám hỏi anh. Một tháng sau, cầm ảnh chụp ở Hán Đường Quang Ảnh trở về. Thần An chọn đi chọn lại đưa cho mẹ Cố mấy tấm, mẹ Cố nhìn thấy tôi thì cười ngày càng hiền lành hơn.
Tôi chỉ có thể miễn cưỡng xoa xoa da gà nổi lên.
Nhà nhỏ của tôi và Thần An, chỉ cần đi vào mấy bước sẽ nhìn thấy ảnh cưới Hán phục của tôi và Thần An. Thần An rảnh rỗi sẽ lấy khăn lau đi lau lại mấy lần, cao hứng cũng sẽ bảo muốn đi xem Hán Đường Quang Ảnh.
Cuộc sống dường như đang đi đúng hướng.
Chúng tôi còn thiếu một đứa nhỏ, và thiếu chuyện giảng hòa cùng ba mẹ tôi. Tôi đã thử đưa Cố Thần An về nhà, thế nhưng ba ba căn bản không muốn thấy tôi. Mẹ Triệu khó khăn nói, "Thiên Tình, ba con còn đang tức giận, con đợi mẹ đi khuyên ông ấy."
Tôi mỉm cười, trừ khi tôi ly hôn và trở về đây nhận lỗi, nếu không lão đầu ngang tàng ấy tuyệt đối sẽ không tha thứ cho tôi.
Cố Thần An ngồi bên cạnh tôi, dùng sức nắm chặt tay tôi, "Anh ở đây, Thiên Tình, anh sẽ tốt hơn mà, Thiên Tình đừng khóc." Tôi vừa cười vừa khóc "Đồ ngốc!"
Tôi nắm tay Cố Thần An và tạm biệt mẹ Triệu "Mẹ, con đi. Ba không chịu tha thứ cho con, con sẽ không trở lại."
Mặt bà tối lại, "Hai người các con!"
Tôi cười cười, phất tay chào mẹ một cái. Chân mày Cố Thần An nhíu lại "Thiên Tình ngoan, ba ba xấu, chúng ta không nói chuyện với hắn." (O O)
Tôi lặng im, cười khổ. Sau này nếu như ôm thêm đứa nhỏ trở về, không biết ông có thể nhìn đứa nhỏ mà tha thứ cho tôi không.
* * *
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook