Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng
-
Chương 153: Em không cần giải thích
- Là vì Cố Tĩnh Trạch sao?
Cậu cười gượng nói:
Lâm Triệt lắc đầu, nhìn Tần Khanh. Chàng trai trẻ này chí ít thì cô đã từng thích.
- Việc thích hay không thích một người không phải là vì một người khác.
Thích chính là thích, chưa bao giờ phải cần người khác tác động vào.
Quay đầu lại liền đi ra ngoài, thật vất vả mở di động ra mới thấy trên màn hình có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Cô vừa mới đi ra thì nhìn thấy quản gia đang ở bên ngoài chờ mình.
Lâm Triệt vội hỏi:
- Quản gia, sao bác biết tôi ở chỗ này?
Quản gia nhanh chóng nói:
- Tiên sinh đã tìm cô rất lâu, cậu ấy nói cô không ăn cơm, cũng không biết là đang ở nơi nào.
Lâm Triệt chợt nhớ ra.
- Đúng vậy, tôi quên ăn cơm rồi, tôi đến đây có công chuyện.
- Ở đây cứ giao cho thuộc hạ xử lý, phu nhân đi về trước đi.
Lâm Triệt nói:
- Vậy được rồi, ở đây cũng không còn gì để làm nữa đâu.
Lâm Triệt ngồi trên xe về nhà, thầm nghĩ từ trước tới nay quản gia luôn luôn trầm ổn, vậy mà hôm nay thoạt nhìn hết sức không bình thường, không biết đã xảy ra chuyện gì, quay lên hỏi tài xế ở phía trước:
- Chuyện kia, tiên sinh nhà các người có phải đang tức giận hay không?
Người đàn ông này nhỏ mọn như vậy, chắc chắn là đang tức giận.
Tài xế khó xử nhìn Lâm Triệt, hiểu rõ đây chính là phu nhân của ông chủ nhà mình. Ngày thường tiên sinh luôn là một người chững chạc, nhưng mà hôm nay thật sự…
Bọn họ ai cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ có thể nói:
- Phu nhân cứ trở về thì sẽ biết.
Lâm Triệt vừa thấy liền biết có chuyện không ổn, trong lòng chợt nghĩ, chẳng lẽ vì bị cho leo cây nên anh mới tức giận khủng khiếp như vậy sao?
Biết chuyện này là do mình không đúng cô liền nghĩ thầm một bản nháp ở trong lòng rồi mới tiến vào trong nhà.
Đúng lúc, Cố Tĩnh Trạch đang bước nhanh ra bên ngoài, liếc mắt một cái nhìn thấy Lâm Triệt đang đẩy cửa ra tiến vào. Ánh mắt đen nhánh của anh lóe lên một luồng u ám, nặng trĩu dừng ở trên người Lâm Triệt. Nhìn thoáng qua rồi trực tiếp lướt qua đỉnh đầu cô, trực tiếp bước ra bên ngoài.
Lâm Triệt nhìn chân dài của anh bước đi ra ngoài, chạy nhanh lại nói:
- Rất xin lỗi anh, tôi sai rồi. Cố Tĩnh Trạch, tôi không nên thả bồ câu (1) cho anh, không nên không nhận điện thoại của anh. Nhưng mà, tôi thật sự là do có chuyện, nhất thời luống cuống nên không chú ý đến. Tôi…
Ánh mắt u ám chuyển qua đây, lơ đãng vòng một vòng, mang theo một mảng lạnh lẽo. Cả người phảng phất như vừa mới tắm qua băng, lộ ra giá rét, đánh thẳng vào đáy lòng.
Anh thật sự không biết, mình giận cô là vì cô không nhận điện thoại hay là vì cô cho mình leo cây.
Anh lạnh lùng nhìn Lâm Triệt, cô nhất thời luống cuống?
Luống cuống vì ai, sao cô lại chưa nói?
Cố Tĩnh Trạch lần thứ hai di chuyển chân dài, đi ra bên ngoài.
Lâm Triệt nóng nảy, ở phía sau kêu:
- Cố Tĩnh Trạch, anh thật sự tức giận sao?
Thấy Cố Tĩnh Trạch cũng không quay đầu lại, cô chạy nhanh đuổi theo
- Cố Tĩnh Trạch, tại sao anh làm như vậy? Anh hỏi cũng không hỏi tôi một câu thì tức giận như vậy, tôi thật sự có chuyện. Hơn nữa, chỉ là cho anh leo cây một lần, tức giận đến nỗi như vậy sao, anh…
- Giải thích?
Cố Tĩnh Trạch nhìn chằm chằm Lâm Triệt.
- Còn muốn giải thích cái gì nữa?
Lâm Triệt mở cửa xe.
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch dừng ở tay cô, duỗi tay, nhẹ nhàng đẩy ra.
- Chờ em giải thích, vì em âu yếm với người đàn ông khác, đi bệnh viện. Vì chăm sóc một người đàn ông bị bệnh, cho nên mới không nhận điện thoại của tôi sao?
- Tôi…
Cô nghĩ, cô thật ngu ngốc, nhất định anh đã biết, mới có thể kêu quản gia đến bệnh viện tìm cô.
Cố Tĩnh Trạch chính là một người thông suốt mọi chuyện như vậy.
- Chỉ là…
- Tôi chỉ muốn hỏi em, còn nhớ rõ không, cậu ta là vị hôn phu của chị gái em, em phải kêu cậu ta là anh rể đúng không?
- Tôi…
Cố Tĩnh Trạch để lại một câu giống như dao cắt vào lòng cô, trực tiếp phất tay, kêu người lái xe.
Lâm Triệt chỉ có thể đứng ở nơi đó, nhìn xe anh rời đi.
Thế này phải xem là cái gì…
Cô không quên đó là anh rể của cô, cho nên cô mới đi ra phòng bệnh kia.
Bệnh viện…
Tần Khanh thấy rất kỳ quái, rõ ràng chính mình không nói với bất kỳ kẻ nào. Nhưng mà thế nhưng mình vẫn bị bác sĩ thông báo, cậu phải chuyển bệnh viện nên đi những bệnh viện điều trị ngoại thương chuyên nghiệp.
Không bao lâu, cậu bị mang vào bệnh viện quân khu tốt nhất toàn nước C, ở lại phòng bệnh VIP của bệnh viện ở đây.
Cậu chỉ có thể nằm ở đó nhìn hộ sĩ lui tới, vội gọi một người lại hỏi:
- Vì sao tôi lại ở chỗ này, người nhà của tôi đâu? Là người nhà của tôi tới sao?
Cậu chỉ có thể nghĩ, có phải Lâm Triệt thông báo cho Tần gia hay không.
Chỉ có điều, nếu trong nhà đã biết, chắn chắn sẽ lập tức tới thăm cậu, nhưng mà lúc này lại không có.
Hộ sĩ khó xử nhìn cậu, vừa định nói chuyện thì nghe có âm thanh giày da trầm ổn dẫm lên mặt đất, xa mà gần.
Cậu ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn đến phía xa xa, đoàn người đi theo người đàn ông ở giữa, từng bước từng bước một đi tới.
Người tới là Cố Tĩnh Trạch.
Anh một thân màu đen, ánh mắt sắc lẻm làm bản thân càng thâm trầm hơn, có vẻ rất nặng nề. Mà một đôi mắt hung ác nham hiểm, lúc này càng có vẻ sắc bén giống như dao. Lúc nhìn thấy ánh mắt ấy, lộ ra con ngươi không hề gợn sóng, lại cất giấu đen tối.
Tại sao anh lại đến đây…?
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch dừng ở trên người cậu.
Tần Khanh vội lên nói:
- Cố tổng?
- Không cần, nghe A Triệt nói, là cậu cứu cô ấy. Tôi thật cảm kích hành vi dũng cảm của cậu, cho nên cố ý lại đây nhìn xem. Ở đây rất thoải mái, bệnh viện này vô cùng tốt, tôi đã làm việc với bệnh viện, nhất định giúp cậu sớm ngày bình phục. Những việc khác cũng không cần nhị thiếu nhọc lòng, nhị thiếu cứ chuyên tâm dưỡng thương. Trong nhà anh tôi cũng đã cho người đi thông báo, rất nhanh sẽ tới chăm sóc nhị thiếu.
A Triệt?
Lâm Triệt nói cho Cố Tĩnh Trạch?
Trên mặt Tần Khanh hiện lên vẻ mất mát, bàng hoàng nhìn phía trước. Trong lòng cũng sáng tỏ, bản thân rất khổ sở, nhưng mà lại không có cách nào biểu hiện ra ngoài.
Nếu Lâm Triệt nói cho Cố Tĩnh Trạch, còn kêu Cố Tĩnh Trạch đến chiếu cố mình… Chắc chắn là cô không muốn liên quan bất cứ thứ gì với mình.
Xem ra cô thật sự chưa từng thích mình.
Tần Khanh cười gượng, nói:
- Cảm ơn, đây là việc tôi nên làm. Suy cho cùng, Lâm Triệt là một cô gái, nếu lưu lại sẹo sẽ không được tốt lắm.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Nhưng mà tôi cũng cảm ơn nhị thiếu, rốt cuộc nhị thiếu là vì A Triệt, cũng xem như là vì tôi.
Tần Khanh nhìn nơi này, khó trách có thể cho cậu đến phòng VIP của bệnh viện này.
Nhìn lại người bên cạnh anh, thảo nào Lâm Triệt sẽ thích anh.
Một người đàn ông như vậy, ai sẽ không thích chứ.
Biết là nguy hiểm, nhưng cũng sẽ không từ bỏ.
Tần Khanh thầm nghĩ: “Ngày hôm nay mình thổ lộ thật là một hành động đáng chê cười.”
Mặc dù chỉ khác nhau một chút, nhưng mà nếu được chọn thì ai cũng sẽ chọn Cố Tĩnh Trạch, mà không phải là cậu…
Chỉ có điều, Tần Khanh vẫn không nhịn được ưu thương, nếu như thấy Lâm Triệt sớm nói hơn một chút, thì cậu…
***
(1) Thả bồ câu: Thời xưa, người ta thường sử dụng chim bồ câu để truyền tin, nhưng có một số trường hợp lại không nhận được thư. Do đó người gửi không thể đến cuộc hẹn, hay còn gọi là cho leo cây.
Cậu cười gượng nói:
Lâm Triệt lắc đầu, nhìn Tần Khanh. Chàng trai trẻ này chí ít thì cô đã từng thích.
- Việc thích hay không thích một người không phải là vì một người khác.
Thích chính là thích, chưa bao giờ phải cần người khác tác động vào.
Quay đầu lại liền đi ra ngoài, thật vất vả mở di động ra mới thấy trên màn hình có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Cô vừa mới đi ra thì nhìn thấy quản gia đang ở bên ngoài chờ mình.
Lâm Triệt vội hỏi:
- Quản gia, sao bác biết tôi ở chỗ này?
Quản gia nhanh chóng nói:
- Tiên sinh đã tìm cô rất lâu, cậu ấy nói cô không ăn cơm, cũng không biết là đang ở nơi nào.
Lâm Triệt chợt nhớ ra.
- Đúng vậy, tôi quên ăn cơm rồi, tôi đến đây có công chuyện.
- Ở đây cứ giao cho thuộc hạ xử lý, phu nhân đi về trước đi.
Lâm Triệt nói:
- Vậy được rồi, ở đây cũng không còn gì để làm nữa đâu.
Lâm Triệt ngồi trên xe về nhà, thầm nghĩ từ trước tới nay quản gia luôn luôn trầm ổn, vậy mà hôm nay thoạt nhìn hết sức không bình thường, không biết đã xảy ra chuyện gì, quay lên hỏi tài xế ở phía trước:
- Chuyện kia, tiên sinh nhà các người có phải đang tức giận hay không?
Người đàn ông này nhỏ mọn như vậy, chắc chắn là đang tức giận.
Tài xế khó xử nhìn Lâm Triệt, hiểu rõ đây chính là phu nhân của ông chủ nhà mình. Ngày thường tiên sinh luôn là một người chững chạc, nhưng mà hôm nay thật sự…
Bọn họ ai cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ có thể nói:
- Phu nhân cứ trở về thì sẽ biết.
Lâm Triệt vừa thấy liền biết có chuyện không ổn, trong lòng chợt nghĩ, chẳng lẽ vì bị cho leo cây nên anh mới tức giận khủng khiếp như vậy sao?
Biết chuyện này là do mình không đúng cô liền nghĩ thầm một bản nháp ở trong lòng rồi mới tiến vào trong nhà.
Đúng lúc, Cố Tĩnh Trạch đang bước nhanh ra bên ngoài, liếc mắt một cái nhìn thấy Lâm Triệt đang đẩy cửa ra tiến vào. Ánh mắt đen nhánh của anh lóe lên một luồng u ám, nặng trĩu dừng ở trên người Lâm Triệt. Nhìn thoáng qua rồi trực tiếp lướt qua đỉnh đầu cô, trực tiếp bước ra bên ngoài.
Lâm Triệt nhìn chân dài của anh bước đi ra ngoài, chạy nhanh lại nói:
- Rất xin lỗi anh, tôi sai rồi. Cố Tĩnh Trạch, tôi không nên thả bồ câu (1) cho anh, không nên không nhận điện thoại của anh. Nhưng mà, tôi thật sự là do có chuyện, nhất thời luống cuống nên không chú ý đến. Tôi…
Ánh mắt u ám chuyển qua đây, lơ đãng vòng một vòng, mang theo một mảng lạnh lẽo. Cả người phảng phất như vừa mới tắm qua băng, lộ ra giá rét, đánh thẳng vào đáy lòng.
Anh thật sự không biết, mình giận cô là vì cô không nhận điện thoại hay là vì cô cho mình leo cây.
Anh lạnh lùng nhìn Lâm Triệt, cô nhất thời luống cuống?
Luống cuống vì ai, sao cô lại chưa nói?
Cố Tĩnh Trạch lần thứ hai di chuyển chân dài, đi ra bên ngoài.
Lâm Triệt nóng nảy, ở phía sau kêu:
- Cố Tĩnh Trạch, anh thật sự tức giận sao?
Thấy Cố Tĩnh Trạch cũng không quay đầu lại, cô chạy nhanh đuổi theo
- Cố Tĩnh Trạch, tại sao anh làm như vậy? Anh hỏi cũng không hỏi tôi một câu thì tức giận như vậy, tôi thật sự có chuyện. Hơn nữa, chỉ là cho anh leo cây một lần, tức giận đến nỗi như vậy sao, anh…
- Giải thích?
Cố Tĩnh Trạch nhìn chằm chằm Lâm Triệt.
- Còn muốn giải thích cái gì nữa?
Lâm Triệt mở cửa xe.
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch dừng ở tay cô, duỗi tay, nhẹ nhàng đẩy ra.
- Chờ em giải thích, vì em âu yếm với người đàn ông khác, đi bệnh viện. Vì chăm sóc một người đàn ông bị bệnh, cho nên mới không nhận điện thoại của tôi sao?
- Tôi…
Cô nghĩ, cô thật ngu ngốc, nhất định anh đã biết, mới có thể kêu quản gia đến bệnh viện tìm cô.
Cố Tĩnh Trạch chính là một người thông suốt mọi chuyện như vậy.
- Chỉ là…
- Tôi chỉ muốn hỏi em, còn nhớ rõ không, cậu ta là vị hôn phu của chị gái em, em phải kêu cậu ta là anh rể đúng không?
- Tôi…
Cố Tĩnh Trạch để lại một câu giống như dao cắt vào lòng cô, trực tiếp phất tay, kêu người lái xe.
Lâm Triệt chỉ có thể đứng ở nơi đó, nhìn xe anh rời đi.
Thế này phải xem là cái gì…
Cô không quên đó là anh rể của cô, cho nên cô mới đi ra phòng bệnh kia.
Bệnh viện…
Tần Khanh thấy rất kỳ quái, rõ ràng chính mình không nói với bất kỳ kẻ nào. Nhưng mà thế nhưng mình vẫn bị bác sĩ thông báo, cậu phải chuyển bệnh viện nên đi những bệnh viện điều trị ngoại thương chuyên nghiệp.
Không bao lâu, cậu bị mang vào bệnh viện quân khu tốt nhất toàn nước C, ở lại phòng bệnh VIP của bệnh viện ở đây.
Cậu chỉ có thể nằm ở đó nhìn hộ sĩ lui tới, vội gọi một người lại hỏi:
- Vì sao tôi lại ở chỗ này, người nhà của tôi đâu? Là người nhà của tôi tới sao?
Cậu chỉ có thể nghĩ, có phải Lâm Triệt thông báo cho Tần gia hay không.
Chỉ có điều, nếu trong nhà đã biết, chắn chắn sẽ lập tức tới thăm cậu, nhưng mà lúc này lại không có.
Hộ sĩ khó xử nhìn cậu, vừa định nói chuyện thì nghe có âm thanh giày da trầm ổn dẫm lên mặt đất, xa mà gần.
Cậu ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn đến phía xa xa, đoàn người đi theo người đàn ông ở giữa, từng bước từng bước một đi tới.
Người tới là Cố Tĩnh Trạch.
Anh một thân màu đen, ánh mắt sắc lẻm làm bản thân càng thâm trầm hơn, có vẻ rất nặng nề. Mà một đôi mắt hung ác nham hiểm, lúc này càng có vẻ sắc bén giống như dao. Lúc nhìn thấy ánh mắt ấy, lộ ra con ngươi không hề gợn sóng, lại cất giấu đen tối.
Tại sao anh lại đến đây…?
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch dừng ở trên người cậu.
Tần Khanh vội lên nói:
- Cố tổng?
- Không cần, nghe A Triệt nói, là cậu cứu cô ấy. Tôi thật cảm kích hành vi dũng cảm của cậu, cho nên cố ý lại đây nhìn xem. Ở đây rất thoải mái, bệnh viện này vô cùng tốt, tôi đã làm việc với bệnh viện, nhất định giúp cậu sớm ngày bình phục. Những việc khác cũng không cần nhị thiếu nhọc lòng, nhị thiếu cứ chuyên tâm dưỡng thương. Trong nhà anh tôi cũng đã cho người đi thông báo, rất nhanh sẽ tới chăm sóc nhị thiếu.
A Triệt?
Lâm Triệt nói cho Cố Tĩnh Trạch?
Trên mặt Tần Khanh hiện lên vẻ mất mát, bàng hoàng nhìn phía trước. Trong lòng cũng sáng tỏ, bản thân rất khổ sở, nhưng mà lại không có cách nào biểu hiện ra ngoài.
Nếu Lâm Triệt nói cho Cố Tĩnh Trạch, còn kêu Cố Tĩnh Trạch đến chiếu cố mình… Chắc chắn là cô không muốn liên quan bất cứ thứ gì với mình.
Xem ra cô thật sự chưa từng thích mình.
Tần Khanh cười gượng, nói:
- Cảm ơn, đây là việc tôi nên làm. Suy cho cùng, Lâm Triệt là một cô gái, nếu lưu lại sẹo sẽ không được tốt lắm.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Nhưng mà tôi cũng cảm ơn nhị thiếu, rốt cuộc nhị thiếu là vì A Triệt, cũng xem như là vì tôi.
Tần Khanh nhìn nơi này, khó trách có thể cho cậu đến phòng VIP của bệnh viện này.
Nhìn lại người bên cạnh anh, thảo nào Lâm Triệt sẽ thích anh.
Một người đàn ông như vậy, ai sẽ không thích chứ.
Biết là nguy hiểm, nhưng cũng sẽ không từ bỏ.
Tần Khanh thầm nghĩ: “Ngày hôm nay mình thổ lộ thật là một hành động đáng chê cười.”
Mặc dù chỉ khác nhau một chút, nhưng mà nếu được chọn thì ai cũng sẽ chọn Cố Tĩnh Trạch, mà không phải là cậu…
Chỉ có điều, Tần Khanh vẫn không nhịn được ưu thương, nếu như thấy Lâm Triệt sớm nói hơn một chút, thì cậu…
***
(1) Thả bồ câu: Thời xưa, người ta thường sử dụng chim bồ câu để truyền tin, nhưng có một số trường hợp lại không nhận được thư. Do đó người gửi không thể đến cuộc hẹn, hay còn gọi là cho leo cây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook