Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng
Chương 135: Chuông điện thoại vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ

Lâm Triệt không còn biện pháp, nói với cô ấy:

- Cậu cũng thật là sơ sẩy. Để mình qua đi đón cậu, buổi tối ở lại ngủ với mình.

- Hu hu hu hu, mình cũng không cố ý mà. Thật sự quá xui xẻo, cũng do tên Chu Mẫn Hàn đáng chết ở dưới lầu quấn lấy mình mà.

Lâm Triệt vừa hỏi địa chỉ vừa hỏi Trần Vũ Thịnh đang đứng ở một bên:

- Đó là khu nào vậy? Tôi nghĩ trước tiên nên đi đón một người bạn của tôi đã.

Trần Vũ Thịnh nói:

- Phu nhân ngồi yên ở đây bồi Cố tổng được rồi, tôi đi đón bạn giúp cô.

Lâm Triệt nói:

- Lỡ anh không tìm thấy thì sao?

- Không phải là cô gái say rượu lần trước à?

Trần Vũ Thịnh thản nhiên hỏi.

- Đúng rồi.

- Tôi biết nhà cô ấy ở đâu.

Nói xong, Trần Vũ Thịnh túm lấy chìa khóa, liền đi ra ngoài.

Lúc này Lâm Triệt mới nhớ tới, hắn cũng biết mặt Thẩm Du Nhiên.

Ở trong phòng làm việc hộ sĩ đang giúp Cố Tĩnh Trạch kiểm tra.

Quá trình kiểm tra tiến hành rất thuận lợi, Lâm Triệt vội vàng đi vào hỏi:

- Thế nào rồi?

Hộ sĩ nói:

- Còn phải đợi bác sĩ Trần trở về mới biết được. Nhưng mà, tôi thấy anh ta hẳn là bị viêm dạ dày, không có trở ngại gì, xin hãy yên tâm.

Lâm Triệt buồn bực nói:

- Tại sao bị viêm dạ dày lâu như vậy mới đau lên, tôi sẽ không bị đau như vậy.

Hộ sĩ cười nói:

- Thể chất của mỗi người không giống nhau. Không giống với của cô, có khả năng dạ dày Cố tiên sinh không tốt.

Lâm Triệt áy náy nhìn Cố Tĩnh Trạch.

- Lần sau tôi sẽ không bao giờ mang anh đi ăn lung tung nữa. Tôi cũng thật là, đã quên anh chưa bao giờ ăn qua những thứ này. Mỗi ngày ăn thức ăn lành mạnh như vậy, nhất định sẽ không có thói quen ăn thứ này. Hơn nữa, tuổi của anh cũng lớn như vậy, cũng đã ba mươi tuổi rồi, anh...

-...

Nghe được mấy chữ "tuổi của anh cũng lớn như vậy", Cố Tĩnh Trạch mới trực tiếp ngẩng đầu lên.

Ánh mắt đen nhánh nhìn cô:

- Em nói cái gì?

Lâm Triệt nói:

- Vốn dĩ là vậy mà, anh không muốn thừa nhận tuổi tác của mình sao? Bản thân anh cũng không phải một đứa trẻ, muốn mau chóng khôi phục thì càng phải lưu ý.

Đây là lần thứ hai cô ghét bỏ tuổi tác của hắn!

Cố Tĩnh Trạch dùng sức trừng mắt nhìn cô, Lâm Triệt cũng lập tức phản ứng lại, mình chỉ là đang nói thật thôi mà!

Thật là, một nam hán đại trượng phu còn để ý cái này.

Lòng dạ hẹp hòi muốn chết!

Nhưng mà, tuy nói như thế, Lâm Triệt vẫn nhanh chóng ngậm miệng.

Cười gượng, may mắn là lúc này, điện thoại Cố Tĩnh Trạch vang lên.

Cố Tĩnh Trạch cúi đầu nhìn xuống, lúc ánh mắt dừng lại ở một cái tên, ánh mắt lập tức có hơi không kiên nhẫn.

Là Mạc Huệ Linh...

Mạc Huệ Linh bị cấm cửa ở trong nhà mấy ngày, tuy rằng tức giận và bất đắc dĩ, nhưng mà cuối cùng vẫn cẩn thận suy nghĩ lại rất nhiều việc.

Ba nói cũng không sai, bất kỳ đàn ông nào đều không thích người phụ nữ quá bám người. Trước kia cô ta không có đối thủ cạnh tranh, cho nên Cố Tĩnh Trạch chỉ đối tốt với cô ta, bây giờ cô ta cũng không thể tùy hứng như vậy.

Mạc Huệ Linh nghĩ, cô ta không kém hơn Lâm Triệt chút nào. Gia đình cô ta tốt như vậy, của cải phong phú như vậy, cô ta còn là thiên kim tiểu thư, dã chủng Lâm Triệt kia chỗ nào có thể so sánh với cô ta.

Còn một thứ nữa, Lâm Triệt cũng chỉ là một con hát. Tạm thời Cố Tĩnh Trạch cảm thấy cô không tồi, cũng nhất định là bởi vì mới mẻ. Lâm Triệt mới xuất hiện một đoạn thời gian ngắn như vậy, làm sao giống như mình, ở bên cạnh Cố Tĩnh Trạch nhiều năm như vậy, tuyệt đối là tình cảm thật sự, Lâm Triệt có thể so sánh được sao.

Vì thế, lần này Mạc Huệ Linh bảo đảm với ba một lúc lâu, nói mình đã thông suốt, mình nên làm như thế nào. Dù sao, nhất định sẽ không chọc ra phiền toái đến cho Mạc gia.

Lúc này ba mới thả cô ta ra.

Mạc Huệ Linh nghĩ đến liền lập tức gọi một cuộc điện thoại cho cho Cố Tĩnh Trạch, cô ta thật sự nhịn không được. Vài ngày rồi không liên hệ với anh, bản thân cũng cảm thấy mình đã bị vứt bỏ.

Cố Tĩnh Trạch tiếp nhận điện thoại, nói:

- Làm sao vậy?

Mạc Huệ Linh nghe âm thanh của Cố Tĩnh Trạch, ôn nhu nói:

- Tĩnh Trạch, anh đang làm gì vậy?

Cố Tĩnh Trạch nói:

- Anh có chuyện gấp, em có việc gì sao?

Mạc Huệ Linh vội nói:

- Không có gì, nghe anh nói vậy, giống như em chỉ có việc mới tìm anh vậy. Em chỉ muốn nói, em muốn xin lỗi anh. Lúc trước là em không tốt, có chỗ nóng nảy. Mấy ngày này, em ở nhà nghĩ lại bản thân mình, em chỉ là đang mê muội, mới vẫn luôn tuý hứng như vậy, về sau em sẽ không như vậy nữa.

Cố Tĩnh Trạch thở dài, nói với Mạc Huệ Linh:

- Em có thể hiểu được thì tốt rồi, không có việc gì nói nữa thì anh tắt máy trước.

- Được, làm việc của anh đi, có rảnh thì chúng ta gặp nhau

- Ừ!

Tắt điện thoại, Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt:

- Lúc trước cô ấy nháo loạn, bây giờ gọi tới để xin lỗi.

Lâm Triệt đương nhiên không nghe được, bằng không cô có thể nói như thế nào đây. Chuyện này, nếu cô mà nói thì có phần xấu hổ.

Cô cũng sẽ không bình luận sau lưng người khác, dù sao, cái này đều là chuyện của hai người họ, bọn họ xử lý như thế nào thì cũng là do họ quyết định.

Mạc Huệ Linh ở bên kia tắt điện thoại, nghĩ âm thanh lúc Cố Tĩnh Trạch nói chuyện thật hữu khí vô lực mà, xem ra tâm tình của anh đang không tốt.

Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì sao?

Mạc Huệ Linh vội vàng chạy đi hỏi thăm một chút.

Cũng may, lúc Mạc Huệ Linh cùng Cố Tĩnh Trạch ở bên nhau, vẫn tích góp được một chút quan hệ. Biết cô ở trong lòng Cố Tĩnh Trạch có địa vị nhất định, vẫn rất đặc thù, cho nên, bọn họ rất nhanh cũng nói cho Mạc Huệ Linh biết Cố Tĩnh Trạch cùng Lâm Triệt cùng nhau đi ra ngoài ăn, ăn đến hỏng bụng, hiện tại bị viêm dạ dày, ở chỗ bác sĩ Trần trị liệu.

Mạc Huệ Linh vừa nghe, tức giận đến xém nữa quăng bể điện thoại.

- Lâm Triệt... Lại là Lâm Triệt.

Cô ta gắt gao nắm chặt tay, làm chính mình bình tĩnh lại.

Hiện tại cô ta tuyệt đối không thể lại xúc động như vậy, chuyện này, cần suy nghĩ kỹ hơn.

Trước tiên cô ta muốn gây chú ý với Cố Tĩnh Trạch, khôi phục lại hoàn toàn thành bộ dáng ở quá khứ mới được.

Lúc này cô ta cần nhẫn nhịn, thận trọng, vì tương lai mà tính toán thật tốt.

Bên kia.

Rốt cuộc Trần Vũ Thịnh đã trở lại.

Dẫn theo Thẩm Du Nhiên đi vào, Thẩm Du Nhiên nhìn Trần Vũ Thịnh đang bước nhanh về phía trước, lười để ý bộ dáng của chính mình, bĩu môi nhìn chỗ này, nói:

- Ở đây là nhà anh à? Thật lớn.

Trần Vũ Thịnh không còn gì để nói, quay đầu lại liếc mắt qua cô ấy một cái:

- Nơi này là phòng làm việc, cô có thể ở lại nơi như vậy à?

Ánh mắt của cô có vấn đề.

Thẩm Du Nhiên nói:

- Phòng làm việc thì phòng làm việc thôi, tôi cũng không biết mà.

Cố Tĩnh Trạch và Lâm Triệt ở bên trong, liền nghe được hai người đàn nói chuyện ở bên ngoài.

Thẩm Du Nhiên vừa tiến vào, liền nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch đang ngồi truyền dịch. Bộ dáng điềm tĩnh tự nhiên, nhưng mà, cả người giống như đang bao phủ bởi một tầng ánh sáng, cả người nhìn sáng ngời như mặt trời.

Cô không nghĩ tới, Cố Tĩnh Trạch cũng ở chỗ này.

Nhất thời kinh ngạc nói:

- Người này không phải Cố... Cố tổng sao, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy người sống rồi.

-...

Lâm Triệt nói:

- Thẩm Du Nhiên!

Cô ngượng ngùng nói với Cố Tĩnh Trạch:

- Đây là bạn của tôi, đã nói với anh rồi, Thẩm Du Nhiên.

Trần Vũ Thịnh cũng ở phía sau trợn trắng mắt.

Thật là một người ngốc, trên thế giới sao lại có người phụ nữ ngu ngốc đến như vậy. Nhưng mà, thật ra Lâm Triệt ngu ngốc không kém.

Như vậy xem ra, hai người này chắc chắn là bạn tốt.

Thẩm Du Nhiên cũng chỉ ngạc nhiên một chút, nhưng mà ngạc nhiên xong rồi còn chưa tỉnh lại, cười cười nhìn Lâm Triệt, nghĩ bây giờ hai người là vợ chồng, thì lại cảm thấy thật sự rất thần kỳ.

Lâm Triệt lôi kéo Thẩm Du Nhiên hỏi:

- Sao cậu có thể vứt chìa khóa ở trong phòng?

Thẩm Du Nhiên nói:

- Mình cũng không cố ý, cậu không phải không biết, bạn trai cũ cặn bã của mình không có chuyện gì lại đến quấy rầy mình. Ba mẹ mình mang theo em gái chuyển đến nông thôn ở, mình cũng lười trở về thì bị thúc giục. Tập tục ở quê rất không tốt, mình mới hai ba tuổi, liền bị giục kết hôn. Sao mình có thể trở về nghe mọi người lải nhải được, lúc này Chu Mẫn Hàn tới. Mình hơi sốt ruột nên liền đi xuống lầu không cho hắn kêu nữa, không muốn cho hàng xóm thấy được, nhưng mà ai biết...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương