Thích
-
Chương 56
"Tiên sinh xin hỏi ngài có chuyện gì?". Nữ nhân viên phục vụ bất an nhìn người đàn ông trước mắt ——– một đôi mắt phượng mê người,
đường cong sườn mặt hoàn mỹ, hoàn toàn có thể tưởng tượng được một khi
anh ta cười lên sẽ làm điên đảo chúng sinh như thế nào, nhưng giờ phút
này gương mặt anh tuấn kia lại không có chút biểu tình , mọi người ở
trong góc nhìn lén cũng nhịn không được căng thẳng thở dài.
"Gọi tổng giám đốc các người đến đây". Người đàn ông mở miệng nói chuyện, đầu cũng không nâng một chút, ánh mắt vẫn dừng trên màn hình laptop.
"Thật xin lỗi tiên sinh, ngài nếu có việc tôi có thể mời quản lý đến nói chuyện cùng ngài, trên nguyên tắc tổng giám đốc của chúng tôi sẽ không trực tiếp ra mặt...."
Ngón tay thon dài dừng lại trên bàn phím, người đàn ông ngẩng đầu lên, đồng tử đen lạnh lẽo như băng hàn: "Cô là người mới sao?"
"Hả?". Không hiểu là vì khí thế mạnh mẽ của hắn, hay là vì ánh mắt bức người của hắn, nhân viên phục vụ kia chỉ liếc mắt một cái đã cảm thấy hít thở không thông: "Vâng, ...đúng vậy".
Sao hắn ta biết được cô mới tới?
"Vậy phải thế nào tổng giám đốc của các người mới chịu xuất hiện?"
Nụ cười mê người bỗng nhiên nở rộ, mắt phượng càng hiện lên một tia sáng tà mị.
Trời ạ, trên thế giới này làm sao lại có người đàn ông như vậy, cô sống đến bây giờ mới thấy lần đầu tiên ——- nữ nhân viên phục vụ cơ hồ muốn la lên một tiếng, và chuyện xảy ra một giây sau đó thực sự đã khiến cô kinh hoàng thét lên.
"Rầm—-" chiếc đĩa tinh xảo trên bàn bị người ta ném ra ngoài, chất liệu ngọc thạch thoát khỏi miếng chắn liền bị rơi xuống đất, dập nát.
"Ngài —-" nhân viên phục vụ sắc mặt tái nhợt, trừng mắt nhìn người gây họa thiếu chút nữa hôn mê ——— hắn ta là thổ phỉ sao? Lưu manh sao? hay là bệnh nhân tâm thần?
Giá của chiếc đĩa ngọc đó cô có cày vài thập niên cũng không đủ tiền để trả!
Người đàn ông lại giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, còn nhìn cô cười thản nhiên, nhấp một ngụm cà phê rồi tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính.
Năm phút sau, một bóng dáng xinh đẹp nổi giận đùng đùng bước tới nhà ăn.
"Lý Kiều anh là cái tên khốn ——" ánh mắt vừa liếc thấy khách hàng đang ngồi xung quanh, từ "kiếp" vừa đến miệng lại được nuốt trở vào.
"Anh dựa vào cái gì mà dám làm bể đĩa ngọc của tôi!" Cô ngồi xuống, hạ giọng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với người đàn ông.
"Rất quý?" Thanh âm cười nhạt, mang theo một tia sung sướng.
"Anh đừng có mà giả bộ!" Cô tức giận thiếu chút nữa hộc máu, thẳng tắp tiến lên.
Rõ ràng hắn phải bồi thường tổn thất cho cô mà, cô vất vả tìm kiếm khắp nơi mới có thể mua được vật quý này, hắn lại dám phá hủy rồi còn giả bộ.
Quan trọng là, cái đĩa ngọc kia, có tiền cũng đừng hòng mua được cái thứ hai!
"Xuỵt". Ngón tay thon dài ấn vào môi cô, khẽ vuốt ve cực kỳ gợi tình, "Chú ý hình tượng, người ta đang nhìn đó".
Thích há mồm, hung hăng cắn xuống, hắn kịp thời rút tay về, nhìn cô khổ sở cắn hụt.
"Em cầm tinh con cún hả, còn cắn người ta".
Cô căm tức hắn, giận dữ lên tiếng: "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"
"Anh nhớ cô vợ bé nhỏ của anh, không được sao?" Gương nặt anh tuấn hiện lên nụ cười bất cần đời.
"Tôi còn chưa có gả cho anh!" Cô vui sướng đánh nát mộng đẹp của hắn.
"Em nói em yêu anh".
"Em muốn anh yêu em".
"Phải".
"Chúng ta còn lên giường".
"...Đúng".
Hắn nói ra mấy thứ này làm gì?.
"Cho nên ——-".
"Ai nói tôi yêu anh, anh yêu tôi, lên giường, thì nhất định phải kết hôn?" Cô thong thả lên tiếng, cố bày ra một bộ dáng nghiêm túc.
Hắn ngẩn ra.
"Thật nhìn không ra Lý đại thiếu gia thay phụ nữ như thay áo trong truyền thuyết mà lại có những suy nghĩ bảo thủ như vậy", Thích hừ nhẹ trong mũi, cười khinh miệt, "Tôi từ đầu đến cuối có nói sẽ gả cho anh sao?"
"Không có". Hắn ngây ngốc trả lời.
"Tôi có nói nhất định anh phải phụ trách, muốn anh cưới tôi sao?" Cô khí thế bức người, càng đánh càng hăng, đôi mắt nâu hiện lên một tia sáng phấn khởi.
"Không có". Hắn bị cô biến thành hồ đồ.
"Cho nên—-"!
"Cho nên cái đầu em!" Ý thức nhanh chóng khôi phục rõ ràng, hắn giận dữ rống lên, "Diệp Thích! Em tìm cách câu dẫn tôi, chơi đùa, ăn sạch sành sanh, bây giờ lại không thừa nhận? "
Thích hít phải một ngụm khí lạnh.
Người đàn ông này!
Người đàn ông này không ngờ còn có một bộ mặt vô lại như vậy!
Ok, cô thừa nhận cô trăm phương nghìn kế dụ hắn mắc câu, nhưng dựa vào đâu nói cô "Chơi đùa"? Dựa vào đâu nói cô "ăn sạch sành sanh"? Cái tên vô liêm sỉ này——- hắn sao lại không nhìn lại chính mình đi!
"Tổng giám đốc ——-" nữ phục vụ vừa rồi lấy hết dũng khí kiên trì lết đến bên cạnh Thích, "Chúng ta có nên báo cảnh sát không?"
Coi như cô nhìn nhầm! Người đàn ông này vẻ ngoài quả thực tô vàng nạm ngọc, bên trong lại thối rữa, thoạt nhìn thì thấy quý phái cao sang, khí chất sáng sủa, ai ngờ lại so đo tính toán, còn không phân rõ phải trái!
Nhìn thấy chủ nhân mình bị quấy nhiễu như vậy, lòng chính nghĩa của cô nhất thời lại tăng thêm.
"Yêu đương mà thôi ..... Không thích nữa thì từ bỏ.... cần quái gì phải làm loạn lên——-" Cô nhỏ giọng nói thầm, ánh mắt run run liếc nhìn một cái về người đàn ông trước mắt.
Một ánh sáng lạnh lẽo giết người đã quét đến, cô sợ tới mức vội vàng trốn ra phía sau Thích.
"Xùy!"
Tiếng cười sát phong cảnh đột nhiên vang lên, Thích ngàn lần vất vả che miệng lại, nhìn khóe mắt run rẩy của người đàn ông ——- cô cố gắng lắm, cô không muốn cười vào lúc này, nhưng thật sự không nhịn được nữa.
Cô cười? Cô lại còn không biết xấu hổ mà cười!
Lý Kiều trừng mắt nhìn cô gái không biết sống chết trước mắt, có loại cảm xúc muốn bóp chết cô.
"Tổng giám đốc ——-" Nữ phục vụ lại dũng cảm từ sau lưng Thích ló đầu ra.
"Cô câm miệng cho tôi!" từ ngữ hung tợn bật ra từ đôi môi mỏng lạnh.
Chết tiệt! Hắn nhất định là đầu óc có vấn đề mới tán thành việc để cô tiếp nhận khách sạn của Diệp Thính Phong, nhìn xem cô tuyển cái thứ ngu ngốc gì thế này!
"Anh dựa vào đâu mà mắng người của tôi?" Thích bất mãn chỉ trích.
"Anh mắng cô ta khi nào?" Hắn trừng mắt cô.
"Anh bảo cô ấy câm miệng!" Cô không chút nào nhượng bộ.
"Cái đó mà gọi là mắng sao?" Hắn rống lên hổn hển.
"Bỏ đi, tổng giám đốc ...." Tiểu Thái Điểu giận dữ quăng một nụ cười xem thường, "Không cần phải so đo với loại người này".
"Em dám cười một lần nữa thử xem!" Lý Kiều tức giận trừng mắt với cái người đang cố nhịn cười trước mắt, gân xanh trên trán nổi lên.
"Anh lại dám mắng tôi! Anh dọa hết khách hàng của tôi——" Lời kháng nghị của Thích đã được thay bởi tiếng la hét, cả người cô bị hắn khiêng lên vai, một đường thẳng tiến đến thang máy.
"Ông đứng lại, ông dám bắt cóc.... Tôi sẽ báo cảnh sát——-" miệng Tiểu Thái Điểu bị quản lý phụ trách che lại, lôi đến một góc vắng vẻ bắt đầu tiến hành tẩy não.
"Anh nghe thấy chưa? Anh mau thả em xuống dưới, anh là cái đồ dã man!" Thích đấm vào bả vai hắn, liều mạng giãy dụa.
"Để cho cô ta báo cảnh sát cũng được, bắt cóc?" Hắn cười lạnh, một tay hung hăng ấn xuống nút số, "Anh còn muốn tiền dâm hậu sát đây!"
"Anh biến thái!" Cô xấu hổ thét chói tai.
"Cám ơn, em thật là hiểu anh". Hắn không khách khí đáp trả.
Chết tiệt, hôm nay nếu hắn không dạy dỗ cô một trận thì hắn thề sẽ theo họ của cô!
"Gọi tổng giám đốc các người đến đây". Người đàn ông mở miệng nói chuyện, đầu cũng không nâng một chút, ánh mắt vẫn dừng trên màn hình laptop.
"Thật xin lỗi tiên sinh, ngài nếu có việc tôi có thể mời quản lý đến nói chuyện cùng ngài, trên nguyên tắc tổng giám đốc của chúng tôi sẽ không trực tiếp ra mặt...."
Ngón tay thon dài dừng lại trên bàn phím, người đàn ông ngẩng đầu lên, đồng tử đen lạnh lẽo như băng hàn: "Cô là người mới sao?"
"Hả?". Không hiểu là vì khí thế mạnh mẽ của hắn, hay là vì ánh mắt bức người của hắn, nhân viên phục vụ kia chỉ liếc mắt một cái đã cảm thấy hít thở không thông: "Vâng, ...đúng vậy".
Sao hắn ta biết được cô mới tới?
"Vậy phải thế nào tổng giám đốc của các người mới chịu xuất hiện?"
Nụ cười mê người bỗng nhiên nở rộ, mắt phượng càng hiện lên một tia sáng tà mị.
Trời ạ, trên thế giới này làm sao lại có người đàn ông như vậy, cô sống đến bây giờ mới thấy lần đầu tiên ——- nữ nhân viên phục vụ cơ hồ muốn la lên một tiếng, và chuyện xảy ra một giây sau đó thực sự đã khiến cô kinh hoàng thét lên.
"Rầm—-" chiếc đĩa tinh xảo trên bàn bị người ta ném ra ngoài, chất liệu ngọc thạch thoát khỏi miếng chắn liền bị rơi xuống đất, dập nát.
"Ngài —-" nhân viên phục vụ sắc mặt tái nhợt, trừng mắt nhìn người gây họa thiếu chút nữa hôn mê ——— hắn ta là thổ phỉ sao? Lưu manh sao? hay là bệnh nhân tâm thần?
Giá của chiếc đĩa ngọc đó cô có cày vài thập niên cũng không đủ tiền để trả!
Người đàn ông lại giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, còn nhìn cô cười thản nhiên, nhấp một ngụm cà phê rồi tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính.
Năm phút sau, một bóng dáng xinh đẹp nổi giận đùng đùng bước tới nhà ăn.
"Lý Kiều anh là cái tên khốn ——" ánh mắt vừa liếc thấy khách hàng đang ngồi xung quanh, từ "kiếp" vừa đến miệng lại được nuốt trở vào.
"Anh dựa vào cái gì mà dám làm bể đĩa ngọc của tôi!" Cô ngồi xuống, hạ giọng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với người đàn ông.
"Rất quý?" Thanh âm cười nhạt, mang theo một tia sung sướng.
"Anh đừng có mà giả bộ!" Cô tức giận thiếu chút nữa hộc máu, thẳng tắp tiến lên.
Rõ ràng hắn phải bồi thường tổn thất cho cô mà, cô vất vả tìm kiếm khắp nơi mới có thể mua được vật quý này, hắn lại dám phá hủy rồi còn giả bộ.
Quan trọng là, cái đĩa ngọc kia, có tiền cũng đừng hòng mua được cái thứ hai!
"Xuỵt". Ngón tay thon dài ấn vào môi cô, khẽ vuốt ve cực kỳ gợi tình, "Chú ý hình tượng, người ta đang nhìn đó".
Thích há mồm, hung hăng cắn xuống, hắn kịp thời rút tay về, nhìn cô khổ sở cắn hụt.
"Em cầm tinh con cún hả, còn cắn người ta".
Cô căm tức hắn, giận dữ lên tiếng: "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"
"Anh nhớ cô vợ bé nhỏ của anh, không được sao?" Gương nặt anh tuấn hiện lên nụ cười bất cần đời.
"Tôi còn chưa có gả cho anh!" Cô vui sướng đánh nát mộng đẹp của hắn.
"Em nói em yêu anh".
"Em muốn anh yêu em".
"Phải".
"Chúng ta còn lên giường".
"...Đúng".
Hắn nói ra mấy thứ này làm gì?.
"Cho nên ——-".
"Ai nói tôi yêu anh, anh yêu tôi, lên giường, thì nhất định phải kết hôn?" Cô thong thả lên tiếng, cố bày ra một bộ dáng nghiêm túc.
Hắn ngẩn ra.
"Thật nhìn không ra Lý đại thiếu gia thay phụ nữ như thay áo trong truyền thuyết mà lại có những suy nghĩ bảo thủ như vậy", Thích hừ nhẹ trong mũi, cười khinh miệt, "Tôi từ đầu đến cuối có nói sẽ gả cho anh sao?"
"Không có". Hắn ngây ngốc trả lời.
"Tôi có nói nhất định anh phải phụ trách, muốn anh cưới tôi sao?" Cô khí thế bức người, càng đánh càng hăng, đôi mắt nâu hiện lên một tia sáng phấn khởi.
"Không có". Hắn bị cô biến thành hồ đồ.
"Cho nên—-"!
"Cho nên cái đầu em!" Ý thức nhanh chóng khôi phục rõ ràng, hắn giận dữ rống lên, "Diệp Thích! Em tìm cách câu dẫn tôi, chơi đùa, ăn sạch sành sanh, bây giờ lại không thừa nhận? "
Thích hít phải một ngụm khí lạnh.
Người đàn ông này!
Người đàn ông này không ngờ còn có một bộ mặt vô lại như vậy!
Ok, cô thừa nhận cô trăm phương nghìn kế dụ hắn mắc câu, nhưng dựa vào đâu nói cô "Chơi đùa"? Dựa vào đâu nói cô "ăn sạch sành sanh"? Cái tên vô liêm sỉ này——- hắn sao lại không nhìn lại chính mình đi!
"Tổng giám đốc ——-" nữ phục vụ vừa rồi lấy hết dũng khí kiên trì lết đến bên cạnh Thích, "Chúng ta có nên báo cảnh sát không?"
Coi như cô nhìn nhầm! Người đàn ông này vẻ ngoài quả thực tô vàng nạm ngọc, bên trong lại thối rữa, thoạt nhìn thì thấy quý phái cao sang, khí chất sáng sủa, ai ngờ lại so đo tính toán, còn không phân rõ phải trái!
Nhìn thấy chủ nhân mình bị quấy nhiễu như vậy, lòng chính nghĩa của cô nhất thời lại tăng thêm.
"Yêu đương mà thôi ..... Không thích nữa thì từ bỏ.... cần quái gì phải làm loạn lên——-" Cô nhỏ giọng nói thầm, ánh mắt run run liếc nhìn một cái về người đàn ông trước mắt.
Một ánh sáng lạnh lẽo giết người đã quét đến, cô sợ tới mức vội vàng trốn ra phía sau Thích.
"Xùy!"
Tiếng cười sát phong cảnh đột nhiên vang lên, Thích ngàn lần vất vả che miệng lại, nhìn khóe mắt run rẩy của người đàn ông ——- cô cố gắng lắm, cô không muốn cười vào lúc này, nhưng thật sự không nhịn được nữa.
Cô cười? Cô lại còn không biết xấu hổ mà cười!
Lý Kiều trừng mắt nhìn cô gái không biết sống chết trước mắt, có loại cảm xúc muốn bóp chết cô.
"Tổng giám đốc ——-" Nữ phục vụ lại dũng cảm từ sau lưng Thích ló đầu ra.
"Cô câm miệng cho tôi!" từ ngữ hung tợn bật ra từ đôi môi mỏng lạnh.
Chết tiệt! Hắn nhất định là đầu óc có vấn đề mới tán thành việc để cô tiếp nhận khách sạn của Diệp Thính Phong, nhìn xem cô tuyển cái thứ ngu ngốc gì thế này!
"Anh dựa vào đâu mà mắng người của tôi?" Thích bất mãn chỉ trích.
"Anh mắng cô ta khi nào?" Hắn trừng mắt cô.
"Anh bảo cô ấy câm miệng!" Cô không chút nào nhượng bộ.
"Cái đó mà gọi là mắng sao?" Hắn rống lên hổn hển.
"Bỏ đi, tổng giám đốc ...." Tiểu Thái Điểu giận dữ quăng một nụ cười xem thường, "Không cần phải so đo với loại người này".
"Em dám cười một lần nữa thử xem!" Lý Kiều tức giận trừng mắt với cái người đang cố nhịn cười trước mắt, gân xanh trên trán nổi lên.
"Anh lại dám mắng tôi! Anh dọa hết khách hàng của tôi——" Lời kháng nghị của Thích đã được thay bởi tiếng la hét, cả người cô bị hắn khiêng lên vai, một đường thẳng tiến đến thang máy.
"Ông đứng lại, ông dám bắt cóc.... Tôi sẽ báo cảnh sát——-" miệng Tiểu Thái Điểu bị quản lý phụ trách che lại, lôi đến một góc vắng vẻ bắt đầu tiến hành tẩy não.
"Anh nghe thấy chưa? Anh mau thả em xuống dưới, anh là cái đồ dã man!" Thích đấm vào bả vai hắn, liều mạng giãy dụa.
"Để cho cô ta báo cảnh sát cũng được, bắt cóc?" Hắn cười lạnh, một tay hung hăng ấn xuống nút số, "Anh còn muốn tiền dâm hậu sát đây!"
"Anh biến thái!" Cô xấu hổ thét chói tai.
"Cám ơn, em thật là hiểu anh". Hắn không khách khí đáp trả.
Chết tiệt, hôm nay nếu hắn không dạy dỗ cô một trận thì hắn thề sẽ theo họ của cô!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook