Thích
-
Chương 54
"Đem người lại đây", Bùi Duẫn Thành trầm giọng ra lệnh cho
đàn em, lại hướng về Lý Kiều cười dụng ý, "Thật là phụ tử tình thâm, Lý
tiên sinh quả nhiên rất hiếu thuận, quan tâm lo lắng đến cha mình như
vậy".
"Bùi tiên sinh sợ là không chịu điều tra rõ tình cảm cha con giữa chúng tôi đến mức nào rồi", Lý kiều giọng trào phúng, ý cười trên mặt vẫn thản nhiên, "Anh cảm thấy tôi thật là vì ông ta mà đến sao?"
Lúc này tay chân của Bùi Duẫn thành mang theo một người ra, đúng là Lý Vinh Sinh, ông vừa vặn nghe thấy câu nói kia của Lý Kiều, không khỏi ngây ra một lúc, biểu tình phức tạp nhìn hắn.
Ông ta thoạt nhìn vẫn tốt, chỉ là trong ánh mắt vẫn luôn kiên nghị kia giờ đây đã trông thấy rõ ràng tia mệt mỏi cùng chật vật, Lý Kiều chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn ông ta một cái, liền thu hồi ánh mắt.
Tầm mắt Bùi Duẫn Thành lưu động giữa bọn họ, con ngươi chợt lóe: "Lý tiên sinh lời này có thể giỡn với người khác, làm sao gạt được tôi".
"Bùi tiên sinh, anh có khi nào làm việc mà cảm thấy lực bất tòng tâm, anh hùng không đất dụng võ không?"
Mắt phượng nhìn hắn ta, Lý Kiều mang ngữ khí châm chọc ——– Bùi Hạo chỉ cho đứa con của mình không đến một nửa quyền lực, Bùi Duẫn Thành hắn ta làm việc khắp nơi luôn phải dựa hơi ba mình, nhận hết áp lực, đã sớm có tham vọng ngồi trên vị trí lão già nhà hắn.
"Anh không nói lời nào, tôi coi như là anh cam chịu nhỉ?", theo kế đánh phủ đầu, Lý Kiều chậm rãi nói ra phán đoán của mình, "Có điều anh có vẻ hạnh phúc hơn so với tôi, ít nhất anh còn có thể thực hiện những điều mà mình thích, không giống tôi, từ nhỏ đã bị buộc phải từ bỏ những thứ mình mơ ước, làm một kiểu người mà chính mình cũng không muốn, càng chạy càng xa, ngay cả cơ hội quay đầu cũng không có, mà cho dù như vậy, cũng vẫn chưa thể làm người ta vừa lòng".
Ánh mắt Bùi Duẫn Thành đề phòng nhìn hắn, không xác định được lời nói của hắn là thật hay giả.
"Tôi nói điều này, có lẽ anh sẽ không tin", Lý Kiều lặng lẽ liếc mắt nhìn hắn ta, đồng tử đen hút không rõ, "Anh không thể hiểu được tâm tình của tôi ——- đối với một một đứa trẻ bảy tuổi đã tận mắt chứng kiến cảnh mẹ bị ba mình bức đuổi đi, tôi từ nhỏ chỉ biết rằng, trong lòng nếu có chút oán hận, phải kìm nén, có kháng cự, phải kìm nén, có tâm tư, phải kìm nén, có ước mơ, phải kìm nén, tất cả những gì khát vọng nhất, chỉ có thể khóa chặt sâu trong lòng. Nhiều năm như vậy, tôi chưa bao giờ quên được người đã từng cướp đi cuộc sống vốn tốt đẹp của tôi, tôi luôn chờ đợi một cơ hội, chờ thời điểm tôi đã đủ vững vàng sẽ nói cho ông ta biết, tôi hận ông ta bao nhiêu".
"Lý Kiều..." Lý Vinh Sinh sắc mặt tái nhợt nhìn đứa con của chính mình, trong lúc nhất thời, khó tin, khiếp sợ, ảo não, đau xót .... Đủ loại cảm xúc biểu lộ trong đôi mắt.
Nhưng Lý Kiều lại làm như không phát hiện ra phản ứng của ông ta, thái độ thanh thản nhìn Bùi Duẫn Thành, biểu tình nhẹ nhàng điềm tĩnh.
Người kia chăm chú nhìn hắn một lát, bỗng nhiên xót xa cười: "Nếu anh thật sự không lo lắng đến sống chết của ông ta, vì sao ngay cả vệ sĩ cũng không mang theo, thân không mà đến?"
"Tôi muốn biết anh rốt cuộc trốn ở nơi nào", Lý Kiều lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt sắc bén, "Anh quá rõ là chúng tôi đang truy đuổi anh, anh đã cho tôi một cơ hội tốt như vậy, tôi sao có thể lãng phí? Huống chi, mất đi một Lý Kiều tôi, vẫn còn có Diệp Thính Phong và Tề Kinh, bọn họ sớm hay muộn cũng tìm đến đây. Về phần tôi cùng cha tôi, anh không có khả năng giữ cả hai ở tại nơi này, vì nếu thế thì còn ai có thể đi ngăn cản Hoa Hạ thu mua công ty của anh?"
Bùi Duẫn Thành nhất thời biến sắc ——– lời nói của Lý Kiều, từng câu từng chữ đều đánh trúng điểm yếu.
"Quả nhiên là một nhân vật lợi hại", hắn ngoài cười nhưng trong uất hận, "Trách không được Diệp Thính Phong lại chọn anh làm người thừa kế".
"Nếu mọi người đều cất giấu một quân bài chưa lật, như vậy cũng chẳng cần vòng vo nữa, anh hiện tại thả ông ấy, ông ta sẽ tự giác tuyên bố rời khỏi vụ mua bán này". Lý Kiều điềm tĩnh cười, giống như đang nói về một chuyện phát sinh thường ngày.
"Thả nó đi, để tôi ở lại". Lý Vinh Sinh mở miệng, thanh âm bởi vì kích động mà run run.
"Ông ở lại thì có ích lợi gì?" Lý Kiều đột nhiên không kiên nhẫn ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn ông ta không chút tình nghĩa, "Người ta cũng không chắc chắn tôi đi rồi thì sẽ quay lại cứu ông".
"Lý lão gia đương nhiên sẽ thả, chẳng qua không phải là lúc này", Bùi Duẫn Thành ánh mắt giả dối nhìn về phía Lý Kiều, "Từ giờ cho đến khi hội nghị được tuyên bố vẫn còn ba tiếng, thả ông ta sớm như vậy, ai biết được các người sẽ bày ra trò gì nữa? Yên tâm, tôi cam đoan ông ta sẽ không đến muộn, đến lúc đó phải phiền Lý lão gia mang một chút tài sản đến chuộc anh rồi".
Lý Kiều không nói, mặt ngoài bình tĩnh không đổi, nhưng trong lòng đã hơi trầm xuống.
Bùi Duẫn Thành này, khôn khéo hơn so với tưởng tượng của hắn, hắn ta chắc chắn rằng bây giờ còn chưa có ai biết cha con bọn họ bị bắt cóc.
Trong đầu hiện lên biểu tình đông cứng của Thích vừa rồi, sầu lo của hắn càng tăng thêm ——– nhóc con kia, sợ là ghen cũng chẳng kịp nữa rồi, khó có thể đoán được chuyện quái quỷ gì sẽ xảy ra tiếp theo. (Anh thật là coi thường em T nhà ta quá ^^)
Trong lúc nhất thời, suy nghĩ phức tạp lên, hắn cố gắng giữ vững tinh thần, muốn tìm ra một biện pháp vẹn cả đôi đường.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến vài tiếng lụp bụp, hắn ngẩn ra ——- đó là?
Bùi Duẫn Thành đứng phắt dậy, đám thủ hạ của hắn cũng tiến vào trong trạng thái khẩn trương.
"Mày đùa tao?"
Biểu tình hắn ta dữ tợn hẳn lên, đang định cầm súng chĩa vào Lý Kiều, một điểm đỏ đã xuất hiện giữa trán hắn ta, hắn ta nhất thời bất động tại chỗ.
"Ông tốt nhất không nên nhúc nhích nha", thanh âm mềm mại tràn ngập ý cười truyền đến, "Bằng không sẽ có người thất thủ, có đúng không ——- chú Tề? ".
Người đàn ông đang nằm trên cửa sổ mái nhà thần sắc không đổi nâng súng, không có trả lời.
Trong phòng tại những chiếc bao lớn, đột nhiên nhảy ra mười mấy gã đàn ông to lớn lực lưỡng, đem tất cả những người có trong phòng bao vây lại.
"Thích?" Lý Kiều nhìn một thân phấn hồng giữa một đám màu đen, khuôn mặt anh tuấn hiện lên một tia kinh ngạc xen lẫn ý cười.
"Bọn chúng lại dám trói anh!" Cô tức giận xông tới, cáu giận tháo dây thừng trên tay hắn ——– Khốn kiếp, còn bị trầy da! Lại chính là bàn tay đã dạy cô đánh đàn!
"Có bị thương chỗ nào khác hay không?", ánh mắt bối rối cẩn thận kiểm tra hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập lo lắng, ngược lại hoàn toàn với bộ dáng đùa giỡn vui vẻ ban đầu.
"Không có việc gì". Hắn bắt lấy tay cô, chặt chẽ nắm lấy, hương thơm quen thuộc xâm nhập vào hô hấp, ngực hắn đột nhiên nhói đau, giờ phút này, hắn mới phát hiện mình có bao nhiêu quyến luyến những thứ tốt đẹp trên người cô.
Ngẩng đầu, hắn thấy Lý Vinh Sinh cũng đã được cởi trói, đứng ở nơi đó nhìn hắn muốn nói lại thôi.
Trong trí nhớ, ấn tượng về ông ta vẫn là một người cha độc tài cứng rắn, khó thấy được bộ dáng do dự như lúc này, trong lòng nhịn không được thở dài, Lý Kiều nhìn hắn thản nhiên lên tiếng : "Có chuyện gì về bàn sau đi".
Hắn biết những lời vừa rồi của hắn thật sự đã đánh sâu vào lòng ông ta, chỉ là, đó quả thật là những điều hắn vẫn muốn nói từ lâu. Lúc đi lướt qua Tề Kinh, Lý Kiều dừng lại cước bộ: "Hôm nay cám ơn, những người này giao cho ngài".
Mang huyết hải thâm cừu Tề Kinh, muốn tìm chính là Bùi Hạo, nay đã có đứa con trong tay, lão già kia mệnh cũng sẽ không kéo dài bao lâu.
"Em làm sao có thể dẫn bọn họ tới được đây?". Ngồi ở trong xe, Lý Kiều ôm người đẹp vào ngực, mềm nhẹ nghịch ngợm ngón tay của cô.
Hắn thật là tò mò, cô làm sao phát hiện ra sự tình không thích hợp?
"Anh thật muốn biết?" Thích cười bí mật.
"Nói nghe chút đi, em chừng nào thì trở nên thông minh như vậy?" Mắt phượng tràn đầy ý cười nuông chìu, hắn cúi đầu khẽ hôn cái trán của cô.
"Em trước giờ vẫn rất thông minh nha". Nói gì vậy chứ, coi thường cô sao, "Vấn đền chính là nằm ở người phụ nữ kia".
"A? Xin chỉ giáo". Hắn nhíu mày ——– kỳ thật người phụ nữ kia hành động rất cẩn thận.
"Trong danh sách của anh, chưa từng xuất hiện nhân vật nào có gương mặt như vậy". Thích vẻ mặt chắc chắn. (còn ta thì chết cười ^^)
"Em làm sao mà biết?" Lý Kiều có chút kinh ngạc, phụ nữ hắn từng tiếp xúc từ trước đến nay, bất kể lâu dài hay ngắn hạn, ngay cả bản thân hắn còn không nhớ chút nào.
"Không muốn nói". Biểu tình cô bỗng nhiên có chút khó xử.
"Diệp, Thích". Hắn nhẹ nhàng gọi tên cô, hô hấp ấm áp phất qua tai cô, cô không khỏi rùng mình một chút.
"Em chép chi tiết đặc điểm của những người phụ nữ anh đã từng kết giao vào một cuốn sổ, mỗi người đều có hồ sơ, ví dụ như ảnh chụp, bằng cấp, số đo ba vòng....". Lúc hắn đang há hốc miệng nhìn chằn chằm, thanh âm của cô càng ngày càng nhỏ.
"Em thu thập mấy thứ đó làm cái gì?". Hắn quả thực lạy thua với cái kẻ dở hơi này! May mắn thay trên đời chỉ có duy nhất một Diệp Thích làm hắn "kinh động" như vậy. "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà, cũng thuận tiện thăm dò sở thích với khẩu vị của anh———" cô ngượng ngừng giải thích, "Cho nên mỗi lúc nhàn rỗi cứ lấy ra xem qua, tất nhiên sẽ nhớ kỹ từng khuôn mặt phụ nữ trên đó thôi".
Sao hắn lại có loại cảm xúc muốn té xỉu? Lý Kiều dở khóc dở cười nhìn cô, quả thực không biết nói gì cho phải, ngàn câu vạn chữ, chỉ biến thành một tiếng thở dài bất lực.
"Cho nên, bộ dạng ghen của em, cũng chỉ là diễn trò, cũng là phối hợp với anh?"
"Sau đó anh vừa đi, em liền thông báo cho ba em và Tề Kinh?"
"Quan trọng là, em muốn cho anh thấy em không phải là loại tiểu thư cần có người đi theo bảo vệ", mắt to chớp nhìn hắn, hai má cô ửng đỏ, "Em muốn chia sẻ với anh một chút ... anh đã nói, anh cần em".
Thích ... anh cần em.
Cô vẫn còn nhớ rất rõ một câu nhu tình hắn nói bên tai cô đêm đó, mềm yếu, bất đắc dĩ, còn có... cô đơn.
Bàn tay nhẹ nhàng nâng lên gương mặt bởi vì xấu hổ mà cúi gằm xuống của cô, động tác dịu dàng làm cho lòng cô cũng cảm thấy xúc động, cô lặng yên giương mắt, đôi mắt phượng xinh đẹp kia, đã thu hết tất cả những tình cảm trong cô.
"Anh ——-" thanh âm của cô bị nuốt vào hô hấp nóng rực của hắn, hắn áp chế cô, cơ hồ dùng lực đạo mạnh nhất ôm chặt cô vào ngực, hận không thể đem cô hòa tan xương máu.
—– Đã từng nói, anh cần em.
Một tiếng mềm nhẹ, giống như một câu chú ngữ, xua tan bóng ma nhiều năm quanh quẩn trong lòng.
Hơi nóng đột nhiên xông lên hốc mắt —— hắn là may mắn đến cỡ nào, mà lại có được tốt đẹp như vậy?
"Bùi tiên sinh sợ là không chịu điều tra rõ tình cảm cha con giữa chúng tôi đến mức nào rồi", Lý kiều giọng trào phúng, ý cười trên mặt vẫn thản nhiên, "Anh cảm thấy tôi thật là vì ông ta mà đến sao?"
Lúc này tay chân của Bùi Duẫn thành mang theo một người ra, đúng là Lý Vinh Sinh, ông vừa vặn nghe thấy câu nói kia của Lý Kiều, không khỏi ngây ra một lúc, biểu tình phức tạp nhìn hắn.
Ông ta thoạt nhìn vẫn tốt, chỉ là trong ánh mắt vẫn luôn kiên nghị kia giờ đây đã trông thấy rõ ràng tia mệt mỏi cùng chật vật, Lý Kiều chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn ông ta một cái, liền thu hồi ánh mắt.
Tầm mắt Bùi Duẫn Thành lưu động giữa bọn họ, con ngươi chợt lóe: "Lý tiên sinh lời này có thể giỡn với người khác, làm sao gạt được tôi".
"Bùi tiên sinh, anh có khi nào làm việc mà cảm thấy lực bất tòng tâm, anh hùng không đất dụng võ không?"
Mắt phượng nhìn hắn ta, Lý Kiều mang ngữ khí châm chọc ——– Bùi Hạo chỉ cho đứa con của mình không đến một nửa quyền lực, Bùi Duẫn Thành hắn ta làm việc khắp nơi luôn phải dựa hơi ba mình, nhận hết áp lực, đã sớm có tham vọng ngồi trên vị trí lão già nhà hắn.
"Anh không nói lời nào, tôi coi như là anh cam chịu nhỉ?", theo kế đánh phủ đầu, Lý Kiều chậm rãi nói ra phán đoán của mình, "Có điều anh có vẻ hạnh phúc hơn so với tôi, ít nhất anh còn có thể thực hiện những điều mà mình thích, không giống tôi, từ nhỏ đã bị buộc phải từ bỏ những thứ mình mơ ước, làm một kiểu người mà chính mình cũng không muốn, càng chạy càng xa, ngay cả cơ hội quay đầu cũng không có, mà cho dù như vậy, cũng vẫn chưa thể làm người ta vừa lòng".
Ánh mắt Bùi Duẫn Thành đề phòng nhìn hắn, không xác định được lời nói của hắn là thật hay giả.
"Tôi nói điều này, có lẽ anh sẽ không tin", Lý Kiều lặng lẽ liếc mắt nhìn hắn ta, đồng tử đen hút không rõ, "Anh không thể hiểu được tâm tình của tôi ——- đối với một một đứa trẻ bảy tuổi đã tận mắt chứng kiến cảnh mẹ bị ba mình bức đuổi đi, tôi từ nhỏ chỉ biết rằng, trong lòng nếu có chút oán hận, phải kìm nén, có kháng cự, phải kìm nén, có tâm tư, phải kìm nén, có ước mơ, phải kìm nén, tất cả những gì khát vọng nhất, chỉ có thể khóa chặt sâu trong lòng. Nhiều năm như vậy, tôi chưa bao giờ quên được người đã từng cướp đi cuộc sống vốn tốt đẹp của tôi, tôi luôn chờ đợi một cơ hội, chờ thời điểm tôi đã đủ vững vàng sẽ nói cho ông ta biết, tôi hận ông ta bao nhiêu".
"Lý Kiều..." Lý Vinh Sinh sắc mặt tái nhợt nhìn đứa con của chính mình, trong lúc nhất thời, khó tin, khiếp sợ, ảo não, đau xót .... Đủ loại cảm xúc biểu lộ trong đôi mắt.
Nhưng Lý Kiều lại làm như không phát hiện ra phản ứng của ông ta, thái độ thanh thản nhìn Bùi Duẫn Thành, biểu tình nhẹ nhàng điềm tĩnh.
Người kia chăm chú nhìn hắn một lát, bỗng nhiên xót xa cười: "Nếu anh thật sự không lo lắng đến sống chết của ông ta, vì sao ngay cả vệ sĩ cũng không mang theo, thân không mà đến?"
"Tôi muốn biết anh rốt cuộc trốn ở nơi nào", Lý Kiều lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt sắc bén, "Anh quá rõ là chúng tôi đang truy đuổi anh, anh đã cho tôi một cơ hội tốt như vậy, tôi sao có thể lãng phí? Huống chi, mất đi một Lý Kiều tôi, vẫn còn có Diệp Thính Phong và Tề Kinh, bọn họ sớm hay muộn cũng tìm đến đây. Về phần tôi cùng cha tôi, anh không có khả năng giữ cả hai ở tại nơi này, vì nếu thế thì còn ai có thể đi ngăn cản Hoa Hạ thu mua công ty của anh?"
Bùi Duẫn Thành nhất thời biến sắc ——– lời nói của Lý Kiều, từng câu từng chữ đều đánh trúng điểm yếu.
"Quả nhiên là một nhân vật lợi hại", hắn ngoài cười nhưng trong uất hận, "Trách không được Diệp Thính Phong lại chọn anh làm người thừa kế".
"Nếu mọi người đều cất giấu một quân bài chưa lật, như vậy cũng chẳng cần vòng vo nữa, anh hiện tại thả ông ấy, ông ta sẽ tự giác tuyên bố rời khỏi vụ mua bán này". Lý Kiều điềm tĩnh cười, giống như đang nói về một chuyện phát sinh thường ngày.
"Thả nó đi, để tôi ở lại". Lý Vinh Sinh mở miệng, thanh âm bởi vì kích động mà run run.
"Ông ở lại thì có ích lợi gì?" Lý Kiều đột nhiên không kiên nhẫn ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn ông ta không chút tình nghĩa, "Người ta cũng không chắc chắn tôi đi rồi thì sẽ quay lại cứu ông".
"Lý lão gia đương nhiên sẽ thả, chẳng qua không phải là lúc này", Bùi Duẫn Thành ánh mắt giả dối nhìn về phía Lý Kiều, "Từ giờ cho đến khi hội nghị được tuyên bố vẫn còn ba tiếng, thả ông ta sớm như vậy, ai biết được các người sẽ bày ra trò gì nữa? Yên tâm, tôi cam đoan ông ta sẽ không đến muộn, đến lúc đó phải phiền Lý lão gia mang một chút tài sản đến chuộc anh rồi".
Lý Kiều không nói, mặt ngoài bình tĩnh không đổi, nhưng trong lòng đã hơi trầm xuống.
Bùi Duẫn Thành này, khôn khéo hơn so với tưởng tượng của hắn, hắn ta chắc chắn rằng bây giờ còn chưa có ai biết cha con bọn họ bị bắt cóc.
Trong đầu hiện lên biểu tình đông cứng của Thích vừa rồi, sầu lo của hắn càng tăng thêm ——– nhóc con kia, sợ là ghen cũng chẳng kịp nữa rồi, khó có thể đoán được chuyện quái quỷ gì sẽ xảy ra tiếp theo. (Anh thật là coi thường em T nhà ta quá ^^)
Trong lúc nhất thời, suy nghĩ phức tạp lên, hắn cố gắng giữ vững tinh thần, muốn tìm ra một biện pháp vẹn cả đôi đường.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến vài tiếng lụp bụp, hắn ngẩn ra ——- đó là?
Bùi Duẫn Thành đứng phắt dậy, đám thủ hạ của hắn cũng tiến vào trong trạng thái khẩn trương.
"Mày đùa tao?"
Biểu tình hắn ta dữ tợn hẳn lên, đang định cầm súng chĩa vào Lý Kiều, một điểm đỏ đã xuất hiện giữa trán hắn ta, hắn ta nhất thời bất động tại chỗ.
"Ông tốt nhất không nên nhúc nhích nha", thanh âm mềm mại tràn ngập ý cười truyền đến, "Bằng không sẽ có người thất thủ, có đúng không ——- chú Tề? ".
Người đàn ông đang nằm trên cửa sổ mái nhà thần sắc không đổi nâng súng, không có trả lời.
Trong phòng tại những chiếc bao lớn, đột nhiên nhảy ra mười mấy gã đàn ông to lớn lực lưỡng, đem tất cả những người có trong phòng bao vây lại.
"Thích?" Lý Kiều nhìn một thân phấn hồng giữa một đám màu đen, khuôn mặt anh tuấn hiện lên một tia kinh ngạc xen lẫn ý cười.
"Bọn chúng lại dám trói anh!" Cô tức giận xông tới, cáu giận tháo dây thừng trên tay hắn ——– Khốn kiếp, còn bị trầy da! Lại chính là bàn tay đã dạy cô đánh đàn!
"Có bị thương chỗ nào khác hay không?", ánh mắt bối rối cẩn thận kiểm tra hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập lo lắng, ngược lại hoàn toàn với bộ dáng đùa giỡn vui vẻ ban đầu.
"Không có việc gì". Hắn bắt lấy tay cô, chặt chẽ nắm lấy, hương thơm quen thuộc xâm nhập vào hô hấp, ngực hắn đột nhiên nhói đau, giờ phút này, hắn mới phát hiện mình có bao nhiêu quyến luyến những thứ tốt đẹp trên người cô.
Ngẩng đầu, hắn thấy Lý Vinh Sinh cũng đã được cởi trói, đứng ở nơi đó nhìn hắn muốn nói lại thôi.
Trong trí nhớ, ấn tượng về ông ta vẫn là một người cha độc tài cứng rắn, khó thấy được bộ dáng do dự như lúc này, trong lòng nhịn không được thở dài, Lý Kiều nhìn hắn thản nhiên lên tiếng : "Có chuyện gì về bàn sau đi".
Hắn biết những lời vừa rồi của hắn thật sự đã đánh sâu vào lòng ông ta, chỉ là, đó quả thật là những điều hắn vẫn muốn nói từ lâu. Lúc đi lướt qua Tề Kinh, Lý Kiều dừng lại cước bộ: "Hôm nay cám ơn, những người này giao cho ngài".
Mang huyết hải thâm cừu Tề Kinh, muốn tìm chính là Bùi Hạo, nay đã có đứa con trong tay, lão già kia mệnh cũng sẽ không kéo dài bao lâu.
"Em làm sao có thể dẫn bọn họ tới được đây?". Ngồi ở trong xe, Lý Kiều ôm người đẹp vào ngực, mềm nhẹ nghịch ngợm ngón tay của cô.
Hắn thật là tò mò, cô làm sao phát hiện ra sự tình không thích hợp?
"Anh thật muốn biết?" Thích cười bí mật.
"Nói nghe chút đi, em chừng nào thì trở nên thông minh như vậy?" Mắt phượng tràn đầy ý cười nuông chìu, hắn cúi đầu khẽ hôn cái trán của cô.
"Em trước giờ vẫn rất thông minh nha". Nói gì vậy chứ, coi thường cô sao, "Vấn đền chính là nằm ở người phụ nữ kia".
"A? Xin chỉ giáo". Hắn nhíu mày ——– kỳ thật người phụ nữ kia hành động rất cẩn thận.
"Trong danh sách của anh, chưa từng xuất hiện nhân vật nào có gương mặt như vậy". Thích vẻ mặt chắc chắn. (còn ta thì chết cười ^^)
"Em làm sao mà biết?" Lý Kiều có chút kinh ngạc, phụ nữ hắn từng tiếp xúc từ trước đến nay, bất kể lâu dài hay ngắn hạn, ngay cả bản thân hắn còn không nhớ chút nào.
"Không muốn nói". Biểu tình cô bỗng nhiên có chút khó xử.
"Diệp, Thích". Hắn nhẹ nhàng gọi tên cô, hô hấp ấm áp phất qua tai cô, cô không khỏi rùng mình một chút.
"Em chép chi tiết đặc điểm của những người phụ nữ anh đã từng kết giao vào một cuốn sổ, mỗi người đều có hồ sơ, ví dụ như ảnh chụp, bằng cấp, số đo ba vòng....". Lúc hắn đang há hốc miệng nhìn chằn chằm, thanh âm của cô càng ngày càng nhỏ.
"Em thu thập mấy thứ đó làm cái gì?". Hắn quả thực lạy thua với cái kẻ dở hơi này! May mắn thay trên đời chỉ có duy nhất một Diệp Thích làm hắn "kinh động" như vậy. "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà, cũng thuận tiện thăm dò sở thích với khẩu vị của anh———" cô ngượng ngừng giải thích, "Cho nên mỗi lúc nhàn rỗi cứ lấy ra xem qua, tất nhiên sẽ nhớ kỹ từng khuôn mặt phụ nữ trên đó thôi".
Sao hắn lại có loại cảm xúc muốn té xỉu? Lý Kiều dở khóc dở cười nhìn cô, quả thực không biết nói gì cho phải, ngàn câu vạn chữ, chỉ biến thành một tiếng thở dài bất lực.
"Cho nên, bộ dạng ghen của em, cũng chỉ là diễn trò, cũng là phối hợp với anh?"
"Sau đó anh vừa đi, em liền thông báo cho ba em và Tề Kinh?"
"Quan trọng là, em muốn cho anh thấy em không phải là loại tiểu thư cần có người đi theo bảo vệ", mắt to chớp nhìn hắn, hai má cô ửng đỏ, "Em muốn chia sẻ với anh một chút ... anh đã nói, anh cần em".
Thích ... anh cần em.
Cô vẫn còn nhớ rất rõ một câu nhu tình hắn nói bên tai cô đêm đó, mềm yếu, bất đắc dĩ, còn có... cô đơn.
Bàn tay nhẹ nhàng nâng lên gương mặt bởi vì xấu hổ mà cúi gằm xuống của cô, động tác dịu dàng làm cho lòng cô cũng cảm thấy xúc động, cô lặng yên giương mắt, đôi mắt phượng xinh đẹp kia, đã thu hết tất cả những tình cảm trong cô.
"Anh ——-" thanh âm của cô bị nuốt vào hô hấp nóng rực của hắn, hắn áp chế cô, cơ hồ dùng lực đạo mạnh nhất ôm chặt cô vào ngực, hận không thể đem cô hòa tan xương máu.
—– Đã từng nói, anh cần em.
Một tiếng mềm nhẹ, giống như một câu chú ngữ, xua tan bóng ma nhiều năm quanh quẩn trong lòng.
Hơi nóng đột nhiên xông lên hốc mắt —— hắn là may mắn đến cỡ nào, mà lại có được tốt đẹp như vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook