Thích
-
Chương 35
"Đôi giày màu anh thảo này rất hợp với chị". Thích trong tư
thế đứng dựa vào mép tường, nhìn người phụ nữ đang thử giày trước kính
kia, trên khóe miệng lộ ra một tia cười nghịch ngợm.
"Hi, thật khéo", Tề Nhã ngẩng đầu kinh ngạc, nhìn cô cười nói: "Cô cũng thích đôi này sao?"
"Chính xác là mẹ tôi thích, tôi bị ảnh hưởng từ bà ấy", Thích nhíu mày cười nói, "Giày của bà, phải mang màu trắng đen kinh điển của Convense, mũi nhọn kiểu Salvatone Fennagamo, gót cao như Manolo Blahnlk "
Tề Nhã bật cười: "Một tổ hợp thú vị, Manolo mà biết chắc sẽ nổi giận cho xem, ông ta cực kỳ ghét loại giầy thể thao".
"Người tức giận sẽ không chỉ có Manolo, còn có ba tôi nữa ", Thích cười ha ha, "Mẹ từng nói với ông rằng, 'Còn một lý do nữa mà em không thể rời khỏi anh, đó là bởi vì anh có thể tùy lúc thay em lựa chọn giày' "
Nhớ tới người đàn ông đã gây ấn tượng sâu sắc kia, Tề Nhã không khỏi cười nhẹ một tiếng, "Mẹ cô là một người phụ nữ hạnh phúc"
Thích nghe thấy câu nói của cô ta, trong lòng nao nao.
Mẹ hạnh phúc sao? Đúng vậy. Thời điểm bà ra đi, đã mang theo tâm của hai người đàn ông.
"Cô thử đôi này xem?" Tề Nhã lấy một đôi giày vải kiểu bale màu đen đưa cho cô.
Thích nhận lấy thử vào, đứng trước mặt gương. Cô hôm nay mặc một chiếc váy trắng màu ngọc trai kèm theo chiếc áo lửng màu đen trắng hiệu Cashmene hở cổ, làn váy cao trên đầu gối một chút, lộ ra đôi tất chân màu đen bao lấy đôi chân thon dài, nếu thêm đôi giày này nữa, quả thực rất hoàn mỹ.
"Giống một cô công chúa nhỏ đáng yêu", Tề Nhã nhìn cô trong gương tán thưởng, "Đây mới đúng là thời trang phong cách, hiện nay UGG (*) xuất hiện đầy đường, nhìn là thấy mỏi mắt"
Thích bị cô ta khen làm cho xấu hổ, đang định cởi giày ra, Tề Nhã lại ngăn cản cô: "Đeo vào đi, đôi giày này coi như tôi tặng cô, trước kia tôi từng xem qua một bộ phim, trong đó có nói, mỗi người phụ nữ đều phải có một đôi giày xinh đẹp của riêng mình, nó có thể mang bạn đi đến những con đường, nhìn thấy những phong cảnh tốt đẹp ".
"Cũng không hẳn", Thích nhẹ nhàng cười, "Trên đời không có nhiều hoàng tử sẽ cưỡi bạch mã đến rước chúng ta đi như vậy, cho nên phụ nữ nhất định phải có một đôi giày tốt, để bản thân có thể tự tin bước đi bằng đôi chân của mình".
Tề Nhã nghe vậy kinh ngạc nhìn cô ——- câu nói này là do một cô gái mười tám tuổi nói ra sao?
Nhớ tới những tình huống đã xảy ra giữa cô ấy cùng Lý Kiều, đột nhiên, Tề Nhã lại có chút đau lòng.
"Tôi muốn đôi này". Một giọng nữ kiêu căng vang lên, Tề Nhã và Thích đồng thời quay đầu, thấy người cô gái phục vụ đang nhìn các cô với ánh mắt khó xử, "Thực xin lỗi, đây là đôi cuối cùng, vừa rồi vị tiểu thư này đã chọn nó".
"Cô ta thanh toán chưa?" Người phụ nữ đối diện với cô gái hừ nhẹ một tiếng, "Nếu chưa thanh toán, tôi vẫn có thể mua"
Thích chỉ cảm thấy giọng nói của cô ta cực kỳ quen tai, đợi cho cô ta quay sang đây, cô mới nhận ra ——- không phải là người đàn bà đêm đó ôm mộng muốn vấy bẩn cha cô sao?
Bùi Duẫn Trân lúc này cũng nhận ra cô, mặt cười nhưng lòng không vui: "Là cô?"
Thích cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn ả một cái, trực tiếp phân phó cho nhân viên: "Làm phiền chị gói lại đôi giày của bạn tôi".
Cô gái nhân viên xấu hổ đứng tại chỗ, không biết nên đắc tội với ai.
"Hi, dì Lucy", Thích chào hỏi với người vừa bước vào cửa hàng, bước lên trước ôm bả vai bà âu yếm một hồi.
Lucy vẫn nhận ra cô, Tề Nhã cùng Bũi Duẫn Trân bà cũng không lạ, bà vỗ vỗ bả vai Thích, xoay người bảo với nhân viên bán hàng đem giày gói lại đưa cho Tề Nhã.
Bùi Duẫn Trân sắc mặt trắng bệch, khi Thích lôi kéo Tề Nhã bước qua ả, khinh miệt liếc mắt ả một cái: "Bùi tiểu thư, làm việc gì cũng đừng nên nóng vội quá, đầu óc và bộ ngực của người phụ nữ đều quan trọng như nhau"
Rời khỏi cửa tiệm rất xa, Tề Nhã vẫn nhíu mi như cũ.
"Sao vậy, không vui sao?" Thích khó hiểu nhìn cô.
Tề Nhã lắc đầu: "Cô biết cô ta là ai không?"
Thích nhún vai không để ý: "Không phải là em gái của Cao Ly kiêu ngạo sao"
"Cha cô ta là Bùi Hạo có thế lực rất lớn ở phía Bắc, hai năm nay hình như đã có ý đồ lăm le đối với Glan và Scotland, người này làm việc nổi tiếng tàn nhẫn, không từ thủ đoạn"
Thích sửng sốt: "Chị làm sao mà biết nhiều như vậy?"
Tề Nhã đôi mắt chợt lóe, ngay lập tức mỉm cười: "Con của ông ta tháng trước tại hải cảng đã cướp đi lô hàng của Lý Kiều"
Cái tên quen thuộc truyền đến tai, tâm tư Thích bắt đầu rối loạn.
"Ông ấy ~~ gần đây làm những gì?" Không nhắc lại từ kia, cô có chút chột dạ, nói năng lắp bắp.
"Ai?" Tề Nhã nhìn vẻ mặt quẫn bách của cô, mới phản ứng lại, "Lý Kiều?"
"Ừm" Thích liếc mắt sang chỗ khác, không được tự nhiên gật đầu, "Chị biết đấy, lần trước ở nhà cô Liễu ... ông ta có lẽ là đang giận tôi..."
Nếu không, hắn sẽ không biến mất lâu như vậy.
"Hẳn là không thể nào", Tề Nhã cười nói, "Anh ta hiện tại chỉ có công việc, thứ Sáu tuần trước vừa bay đến Dubai, bên đó có hai hạng mục vừa khởi công, có khả năng sẽ ở đó một tháng."
"Ông ta ở Dubai?" Tuần trước đã đi, lại còn ở lại đó hơn một tháng.
Thích nhìn chằm chằm vào Tề Nhã, nhất thời không thể nói ra những khiếp sợ trong lòng.
Trước kia, hắn đi dâu, cô luôn là người đầu tiên biết đến, bởi vì cho dù hắn đi đến đâu, cũng sẽ hỏi cô là thích quà gì.
Mà hiện tại, hắn sẽ không bao giờ nói cho cô biết nơi hắn đi nữa, sẽ không bao giờ gọi điện hỏi cô, tiểu Thích, cháu muốn quà gì? Nếu cháu không nói, coi chừng tôi quên đó nha.
Nếu ông quên, cả đời tôi sẽ không thèm để ý ông nữa.
Lúc ấy, cô dữ dằn uy hiếp hắn.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng cười của hắn truyền đến từ phí bên kia điện thoại, ôn hòa mà êm tai.
Tôi rất sợ a, hắn thở dài, cháu nhỏ như vậy, cả đời cháu đối với tôi mà nói vẫn còn lâu lắm.
Ánh nắng vào mùa thu không gắt lắm, nhưng lại làm đôi mắt phơi nắng của cô đau nhức, cô đờ đẫn bước theo tề Nhã đi về phía trước, không còn nghe thấy cô ấy đang nói cái gì, cũng không thèm để ý mặt đường dưới chân.
Mấy ngày qua, cô còn lo lắng không biết có phải do cô đã quá đáng hay không, hắn có phải đang thật sự nổi giận hay không.
Thế nhưng, hắn căn bản đã không còn để tâm đến cô nữa rồi.
Hắn sao có thể, cứ rời đi mà không nói tiếng nào như thế? Làm sao có thể, hoàn toàn xem nhẹ cô như vậy chứ?
"Hi, thật khéo", Tề Nhã ngẩng đầu kinh ngạc, nhìn cô cười nói: "Cô cũng thích đôi này sao?"
"Chính xác là mẹ tôi thích, tôi bị ảnh hưởng từ bà ấy", Thích nhíu mày cười nói, "Giày của bà, phải mang màu trắng đen kinh điển của Convense, mũi nhọn kiểu Salvatone Fennagamo, gót cao như Manolo Blahnlk "
Tề Nhã bật cười: "Một tổ hợp thú vị, Manolo mà biết chắc sẽ nổi giận cho xem, ông ta cực kỳ ghét loại giầy thể thao".
"Người tức giận sẽ không chỉ có Manolo, còn có ba tôi nữa ", Thích cười ha ha, "Mẹ từng nói với ông rằng, 'Còn một lý do nữa mà em không thể rời khỏi anh, đó là bởi vì anh có thể tùy lúc thay em lựa chọn giày' "
Nhớ tới người đàn ông đã gây ấn tượng sâu sắc kia, Tề Nhã không khỏi cười nhẹ một tiếng, "Mẹ cô là một người phụ nữ hạnh phúc"
Thích nghe thấy câu nói của cô ta, trong lòng nao nao.
Mẹ hạnh phúc sao? Đúng vậy. Thời điểm bà ra đi, đã mang theo tâm của hai người đàn ông.
"Cô thử đôi này xem?" Tề Nhã lấy một đôi giày vải kiểu bale màu đen đưa cho cô.
Thích nhận lấy thử vào, đứng trước mặt gương. Cô hôm nay mặc một chiếc váy trắng màu ngọc trai kèm theo chiếc áo lửng màu đen trắng hiệu Cashmene hở cổ, làn váy cao trên đầu gối một chút, lộ ra đôi tất chân màu đen bao lấy đôi chân thon dài, nếu thêm đôi giày này nữa, quả thực rất hoàn mỹ.
"Giống một cô công chúa nhỏ đáng yêu", Tề Nhã nhìn cô trong gương tán thưởng, "Đây mới đúng là thời trang phong cách, hiện nay UGG (*) xuất hiện đầy đường, nhìn là thấy mỏi mắt"
Thích bị cô ta khen làm cho xấu hổ, đang định cởi giày ra, Tề Nhã lại ngăn cản cô: "Đeo vào đi, đôi giày này coi như tôi tặng cô, trước kia tôi từng xem qua một bộ phim, trong đó có nói, mỗi người phụ nữ đều phải có một đôi giày xinh đẹp của riêng mình, nó có thể mang bạn đi đến những con đường, nhìn thấy những phong cảnh tốt đẹp ".
"Cũng không hẳn", Thích nhẹ nhàng cười, "Trên đời không có nhiều hoàng tử sẽ cưỡi bạch mã đến rước chúng ta đi như vậy, cho nên phụ nữ nhất định phải có một đôi giày tốt, để bản thân có thể tự tin bước đi bằng đôi chân của mình".
Tề Nhã nghe vậy kinh ngạc nhìn cô ——- câu nói này là do một cô gái mười tám tuổi nói ra sao?
Nhớ tới những tình huống đã xảy ra giữa cô ấy cùng Lý Kiều, đột nhiên, Tề Nhã lại có chút đau lòng.
"Tôi muốn đôi này". Một giọng nữ kiêu căng vang lên, Tề Nhã và Thích đồng thời quay đầu, thấy người cô gái phục vụ đang nhìn các cô với ánh mắt khó xử, "Thực xin lỗi, đây là đôi cuối cùng, vừa rồi vị tiểu thư này đã chọn nó".
"Cô ta thanh toán chưa?" Người phụ nữ đối diện với cô gái hừ nhẹ một tiếng, "Nếu chưa thanh toán, tôi vẫn có thể mua"
Thích chỉ cảm thấy giọng nói của cô ta cực kỳ quen tai, đợi cho cô ta quay sang đây, cô mới nhận ra ——- không phải là người đàn bà đêm đó ôm mộng muốn vấy bẩn cha cô sao?
Bùi Duẫn Trân lúc này cũng nhận ra cô, mặt cười nhưng lòng không vui: "Là cô?"
Thích cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn ả một cái, trực tiếp phân phó cho nhân viên: "Làm phiền chị gói lại đôi giày của bạn tôi".
Cô gái nhân viên xấu hổ đứng tại chỗ, không biết nên đắc tội với ai.
"Hi, dì Lucy", Thích chào hỏi với người vừa bước vào cửa hàng, bước lên trước ôm bả vai bà âu yếm một hồi.
Lucy vẫn nhận ra cô, Tề Nhã cùng Bũi Duẫn Trân bà cũng không lạ, bà vỗ vỗ bả vai Thích, xoay người bảo với nhân viên bán hàng đem giày gói lại đưa cho Tề Nhã.
Bùi Duẫn Trân sắc mặt trắng bệch, khi Thích lôi kéo Tề Nhã bước qua ả, khinh miệt liếc mắt ả một cái: "Bùi tiểu thư, làm việc gì cũng đừng nên nóng vội quá, đầu óc và bộ ngực của người phụ nữ đều quan trọng như nhau"
Rời khỏi cửa tiệm rất xa, Tề Nhã vẫn nhíu mi như cũ.
"Sao vậy, không vui sao?" Thích khó hiểu nhìn cô.
Tề Nhã lắc đầu: "Cô biết cô ta là ai không?"
Thích nhún vai không để ý: "Không phải là em gái của Cao Ly kiêu ngạo sao"
"Cha cô ta là Bùi Hạo có thế lực rất lớn ở phía Bắc, hai năm nay hình như đã có ý đồ lăm le đối với Glan và Scotland, người này làm việc nổi tiếng tàn nhẫn, không từ thủ đoạn"
Thích sửng sốt: "Chị làm sao mà biết nhiều như vậy?"
Tề Nhã đôi mắt chợt lóe, ngay lập tức mỉm cười: "Con của ông ta tháng trước tại hải cảng đã cướp đi lô hàng của Lý Kiều"
Cái tên quen thuộc truyền đến tai, tâm tư Thích bắt đầu rối loạn.
"Ông ấy ~~ gần đây làm những gì?" Không nhắc lại từ kia, cô có chút chột dạ, nói năng lắp bắp.
"Ai?" Tề Nhã nhìn vẻ mặt quẫn bách của cô, mới phản ứng lại, "Lý Kiều?"
"Ừm" Thích liếc mắt sang chỗ khác, không được tự nhiên gật đầu, "Chị biết đấy, lần trước ở nhà cô Liễu ... ông ta có lẽ là đang giận tôi..."
Nếu không, hắn sẽ không biến mất lâu như vậy.
"Hẳn là không thể nào", Tề Nhã cười nói, "Anh ta hiện tại chỉ có công việc, thứ Sáu tuần trước vừa bay đến Dubai, bên đó có hai hạng mục vừa khởi công, có khả năng sẽ ở đó một tháng."
"Ông ta ở Dubai?" Tuần trước đã đi, lại còn ở lại đó hơn một tháng.
Thích nhìn chằm chằm vào Tề Nhã, nhất thời không thể nói ra những khiếp sợ trong lòng.
Trước kia, hắn đi dâu, cô luôn là người đầu tiên biết đến, bởi vì cho dù hắn đi đến đâu, cũng sẽ hỏi cô là thích quà gì.
Mà hiện tại, hắn sẽ không bao giờ nói cho cô biết nơi hắn đi nữa, sẽ không bao giờ gọi điện hỏi cô, tiểu Thích, cháu muốn quà gì? Nếu cháu không nói, coi chừng tôi quên đó nha.
Nếu ông quên, cả đời tôi sẽ không thèm để ý ông nữa.
Lúc ấy, cô dữ dằn uy hiếp hắn.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng cười của hắn truyền đến từ phí bên kia điện thoại, ôn hòa mà êm tai.
Tôi rất sợ a, hắn thở dài, cháu nhỏ như vậy, cả đời cháu đối với tôi mà nói vẫn còn lâu lắm.
Ánh nắng vào mùa thu không gắt lắm, nhưng lại làm đôi mắt phơi nắng của cô đau nhức, cô đờ đẫn bước theo tề Nhã đi về phía trước, không còn nghe thấy cô ấy đang nói cái gì, cũng không thèm để ý mặt đường dưới chân.
Mấy ngày qua, cô còn lo lắng không biết có phải do cô đã quá đáng hay không, hắn có phải đang thật sự nổi giận hay không.
Thế nhưng, hắn căn bản đã không còn để tâm đến cô nữa rồi.
Hắn sao có thể, cứ rời đi mà không nói tiếng nào như thế? Làm sao có thể, hoàn toàn xem nhẹ cô như vậy chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook