Thích
Chương 26

Lễ đính hôn của Lý Kiều và Tề Nhã.

Bóng đêm còn chưa kịp buông xuống, phía sân ngoài nhà họ Lý đã chật cứng đủ các loại xe, ngọn đèn làm tỏa sáng khu vườn hoa, hương ảnh rộn ràng, kẻ đến người đi. Cả trai lẫn gái ai nấy đều trang phục lộng lẫy, tạo ra một bức tranh tuyệt sắc.

Lý Kiều kéo Tề Nhã xuyên qua đám người, mỉm cười đối mặt với những ánh mắt hâm mộ của mọi người, thỉnh thoảng lại cùng trò chuyện với những người xung quanh.

Thật vất vả mới có không gian riêng, Lý Kiều cầm một ly rượu đi tới một góc yên lặng, có chút bất đắc dĩ cười: "Tôi có lẽ là già rồi, trước đây gặp yến tiệc nào cũng thích nghi được, bây giờ lại cảm thấy hoa hết cả mắt"

"Em có thể nói vài lời thật lòng không?" Tề Nhã mặc một bộ lễ phục màu trắng bạc, lộ bờ vai thanh tú, cả người đều vô cùng lịch sự tao nhã, nhìn hắn cười khẽ nói: "Em thấy anh căn bản là đang nóng ruột".

"Ồ? Có sao?" Lý Kiều cười như không cười, con ngươi ảm đạm.

"Đến đây, chúng ta khiêu vũ đi", hai tay Tề Nhã choàng lên cổ hắn, nở một nụ cười, "Em thích bản nhạc này"

Vũ điệu Habarena (*)

Điệu nhảy đơn giản thanh thoát, thời điểm tiếng đàn dương cầm vang lên, nghe giống như tiếng suối chảy, róc rách róc rách êm tai.

Hắn đánh đàn, Thích liền sôi nổi nhảy theo tiết tấu, từ sô pha nhảy xuống thảm, đầu tóc rối bời xõa xuống khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt sáng ngời trong suốt mang theo ý cười, hắn càng đàn càng nhanh, cô cũng càng nhảy càng hăng, giống như một đứa trẻ vui sướng nổi loạn, sau đó cô ngắt một bông hoa hồng, ngậm cành hoa vào miệng, cười lớn bổ nhào vào lòng hắn, tư thái kiêu ngạo nâng cằm hắn lên nói, tôi rất thích bản nhạc này.

Hắn mỉm cười nhìn cô chăm chú, tôi có thể biết tên em không, người đẹp?

Cô nói, Carmen, tên em là Carmen, ngài có nguyện ý mang em bỏ trốn không, tiên sinh?

"Anh yêu, suy nghĩ gì vậy?" Tề Nhã đùa nghịch nhìn hắn, trong mắt có một tia dò xét.

Hắn lắc đầu, ngừng suy nghĩ, ánh mắt lướt qua bờ vai cô, nhìn về phía bầu trời đêm đằng xa.

Trên khoảng không mênh mông đó, vẫn là ánh trăng của ngày ấy, trong sáng như vậy.

——————————————–

Một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi tiến vào cửa lớn, thần sắc Lý Kiều ngưng trọng.

Bước xuống xe là Diệp Thính Phong, ông tự tay lấy lễ vật trên tay của thư ký đưa cho Tề Nhã, mỉm cười với Ký Kiều: "Chúc mừng hai người"

"Cám ơn". Lý Kiều vuốt cằm, ánh mắt hướng về phía sau anh, lái xe đã đem xe chạy đi.

Diệp Thính Phong nhìn chăm chú vào vẻ mặt của hắn, sắc mặc không đổi cười nhẹ.

Lý Kiều trong mắt hiện ra một tia do dự, muốn nói lại thôi.

Cô ——– còn chưa tới sao? Từ cái đêm cô bỏ lại chìa khóa, hắn đã thật lâu không nhìn thấy cô. Không biết cô có khỏe không, có còn thương tâm hay không?

"Diệp tiên sinh, sao lại không thấy Thích?" Tề Nhã đột nhiên hỏi.

Ngực Lý Kiều trong một phút bỗng nhiên buộc chặt.

"Con bé à, gần đây hay đi ra ngoài, cũng không biết là làm việc gì, tôi mấy ngày nay ở trong nam, vẫn không có thời gian quản lý nó, nghe người hầu trong nhà nói, con bé thường ban đêm không về, thật sự là càng ngày càng không nghe lời", Diệp Thính Phong dường như có chút đau dầu cười khổ, ánh mắt bắn về phía Lý kiều, "Bất quá tôi nghĩ con bé hẳn là hơn phân nửa ở chỗ của chú, không có vấn đề lớn gì"

Lý kiều sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.

"Cô ấy không tới chỗ của tôi". Hắn cứng ngắc mở miệng.

Cô thường đi ra ngoài sao? Đêm không về nhà? Cô rốt cuộc chạy đến nơi nào? Bây giờ đang ở nơi nào? Một đống nghi vấn hiện lên trong đầu hắn, hắn cảm thấy trong lòng nổi lên một ngọn lửa, thổi bùng tức giận trong lòng hắn.

"Con bé không đến chỗ chú sao?" Biểu tình kinh ngạc của Diệp Thính Phong không còn nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa, "Vậy nó đang ở đâu? Nhân viên trong khách sạn cũng nói với tôi là không thấy con bé ở lại lần nào".

"Cô ấy có nói hôm nay sẽ đến không?" Lý Kiều sắc mặt càng ngày càng trầm.

"Tiên sinh, tiểu thư dường như có nhắn lại cho ngài rằng cô ấy sẽ đi xem buổi hòa tấu của Tô tiên sinh". Thư ký một bên hợp thời lý giải.

Tô tiên sinh? Nghĩ đến ánh mắt của người đàn ông kia nhìn Thích, Lý Kiều trong lòng có chút phát giận, tay ngay lập tức lôi điện thoại ra, mới ấn xuống dãy số của cô hắn lại nhanh chóng cắt đứt.

Quên đi, chỉ cần cô chơi vui vẻ là tốt rồi, hắn gọi cho cô làm cái gì?

Tề Nhã lại mỉm cười lấy điện thoại từ trong tay hắn: "Để em nói chuyện với cô ấy"

Lý Kiều không ngăn cản, chỉ nhìn cô đặt điện thoại ở bên tai.

Tề Nhã đợi chờ tín hiệu ở đầu dây bên kia, trên mặt bất chợt hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức nhịn không được bật cười.

"Làm sao vậy?" Lý Kiều buồn bực trừng mắt với phản ứng của cô, lấy điện thoại về gọi lại.

Không có người nghe máy.

Sau một lúc chờ đợi, điện thoại chuyển đến chế độ của hộp thư thoại, có một thanh âm ngọt ngào truyền đến: "Hello, Diệp Thích tôi đây hiện tại đang rất tức giận, nếu bạn không phải là Lý Kiều, mời để lại lời nhắn sau tiếng 'tít', nếu bạn là Lý Kiều, làm ơn dập máy ngay lập tức, cám ơn".

Shit! Hắn rủa thầm ở trong lòng, trên mặt hiện lên một tia chật vật, cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, trên đời này có lẽ cũng chỉ có cô mới làm ra cái trò này.

"Diệp Thích tôi đây đang tức giận" sao? Cô quả nhiên là đang oán hắn, cho nên không muốn đến đây, cũng không muốn nhận điện thoại của hắn, giờ phút này, trong lòng hắn có loại cảm xúc không nói nổi thành lời.

——————————————–

Một trận âm thanh của động cơ xuyên qua bóng đêm từ xa vang đến, chiếc xe thể thao màu đỏ kiêu ngạo đột nhiên phóng tới, cho đến khi tới cửa mới thả dần tốc độ, chậm rãi dừng lại.

Con ngươi nguy hiểm nheo lại, Lý Kiều nhìn chằm chằm chiếc xe kia ——– là món quà sinh nhật hắn dành cho Thích.

Cô chán sống rồi phải không? Dám học người ta tăng tốc độ!

Cửa xe mở, một thân ảnh kiều nhỏ chui ra, bước chân nhẹ nhàng đi về hướng bọn họ.

"Hi, chào buổi tối". Thích ngọt ngào cười, vẫy tay chào hỏi bọn họ.

Cô đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, mặc một chiếc áo sơ mi sọc ca rô khỏe mạnh, quần bò suôn thẳng ôm lấy đôi chân thon dài, dưới chân là một đôi bốt màu trắng đơn giản, trang phục trông rất bình thường so với mọi người, lại bởi vì thần thái tươi trẻ phấn chấn kia mà trở nên xinh đẹp lạ thường.

Chiếc cổ tinh xảo có đeo tai nghe, trên chiếc máy mp3 nổi bật một sợi dây nối màu bạc, một đường từ cổ đi xuống thắt lưng cô, tạo ra từng đợt lóe sáng.

"Ba à, con rất nhớ ba". Cô kiễng chân, ở bên má của Diệp Thính Phong hôn một cái.

"Sau này đừng chạy xe nhanh như vậy nữa". Diệp Thính Phong nhíu mày nhẹ nhàng trách cứ một câu, trong mắt lại hiện lên tia nuông chiều.

"Xe thể thao mà không lái nhanh thì còn để làm gì?" Thích làm nũng, trộm liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, "Ba mắng người mua xe ấy"

Lý Kiều nhìn cô chằm chằm, trên chán nổi đầy gân xanh.

"Đính hôn vui vẻ, hai vị, chúc hai người có thể hạnh phúc mỹ mãn, thiên trường địa cửu". Thích nhìn chăm chú vào đôi nam nữ trước mặt nói, ngữ khí nặng nề.

Rõ ràng là một câu chúc phúc, nhưng từ miệng cô phát ra, sao lại nghe có chút không hợp, giống như cô muốn nói là "Cố gắng nén đau thương", "Tự giải quyết cho tốt".

Người bị "chúc phúc" xong biểu hiện cũng không tốt nên được tí nào, hé ra gương mặt âm trầm giống như không phải đang ở tiệc đính hôn của hắn, mà là đang dự đám tang.

"Cô lại đây", hắn bỗng nhiên bắt lấy tay Thích, lôi kéo cô đi về phía trước, "Tôi có lời muốn nói với cô".

Thích không giãy dụa, mặc hắn kéo đi xuyên qua vườn hoa, hành lang, vào một chỗ vắng yên tĩnh.

"Để vị hôn thê của ông một mình, không tốt đâu". Cô nhàn nhạt mở miệng, ngồi trên chiếc xích đu nhàn nhã lắc lư.

Hắn nhìn cô chằm chằm, ý đồ muốn tìm trong nụ cười của cô một ít dấu vết, nhưng nụ cười ấy tươi tắn như vậy, thuần khiết như vậy, không mang theo một tia bi thương.

Giờ phút này, hắn bỗng nhiên hoài nghi đêm đó cô khóc lóc nói nhỏ bên tai hắn có phải là do hắn ảo giác hay không.

"Nhìn đủ chưa vậy?" Cô nhẹ nhàng cười, ngẩng đầu nhìn hắn, bộ dáng nhu thuận đáng yêu, "Có phải ông cho là tôi sẽ khóc nháo, phát giận lên? Hoặc là sẽ trốn tránh không chịu đến đây?"

Kiễng mũi chân một chút, cô phi lên cao, giống như một chú chim chỏ vui vẻ, giương cánh trước mắt hắn, thân ảnh xinh đẹp trước mắt hắn cứ lên, lên, giống như muốn bay luôn vậy, hắn đột nhiên cảm thấy tâm phiền ý loạn.

Ngay sau đó, tay không khống chế được túm lại sợi dây xích của chiếc đu, đem cô áp chế dưới tay mình.

Động tác mạnh mẽ của hắn làm thân hình cô mất đi trọng tâm, nhất thời ngã sang một bên, cô la lên. Lại bị hắn đúng lúc ôm vào trong ngực.

Mũ xộc xệch rớt xuống dưới, Lý Kiều liếc mắt nhìn cô một cái, nhất thời ngây ngốc.

Cô cắt tóc.

Mái tóc ngắn ít ỏi làm cho cô thoạt nhìn giống như một nam sinh thanh tú mà thân thiện, con mắt trong suốt như ánh trăng, hắn nhìn có chút hoảng hốt.

"Vì sao lại cắt bỏ mái tóc dài?" Hắn hỏi, thanh âm có chút khàn khàn.

Lúc cô còn nhỏ, cô có một mái tóc dài mềm mại, màu rám nắng sáng bóng, rất dày, làm cho cô thoạt nhìn giống như một búp bê.

Nhưng cô lại rất lười, mỗi lần tắm rửa xong, cô cũng không chịu sấy tóc, chỉ muốn nhanh chóng leo lên giường ngủ.

Hắn sợ cô bị cảm mạo kêu đau dầu, đành phải liên tục sấy tóc giúp cô, một lần rồi thành thói quen, mùa nghỉ đông năm đó, hắn cơ hồ trở thành nhà tạo mẫu tóc cho cô, buổi tối phụ trách sấy khô tóc của cô, ban ngày còn phải dựa theo chỉ thị của cô mà tạo kiểu, uốn nóng hoặc duỗi thẳng.

Tiếp xúc qua nhiều phụ nữ, tóc đủ kiểu, màu đủ loại, vậy mà khi chạm đầu ngón tay vào mái tóc mềm mại như tơ lụa kia, cảm giác tuyệt vời vẫn còn in lại trong trí nhớ.

"Nuôi một mái tóc, thay một tiếng lòng", cô chăm chú nhìn hắn, vẫn cười điềm đạm như cũ, làm cho hắn không phân biệt được thật giả trong lời nói của cô, "Nếu như đã vô tình, cần gì phải nuôi tóc nữa" (Hì ^^ . 2 cái câu này mềnh chém)

Nhưng mà đối với chuyện tình cảm, cô chung quy vẫn chỉ là tuổi trẻ bồng bột, để cho hắn nhìn ra là cô đang muốn thử hắn.

Lý Kiều bước lui , thanh âm nhất thời lạnh lẽo: "Tùy cô"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương