Thích
Chương 14

Bắc cực vào mùa đông, lúc này là băng tuyết bao trùm màn đêm vĩnh hằng.

"Chư thần hoàng hôn (Ragnarok) (*)" kể rằng, các vị thần đã cùng chủ nhân của bọn quái vật quyết chiến lần cuối cùng, con sói Fenris to đã cắn nuốt thái dương, vì thế ánh sáng mất đi, màn đêm buông xuống. Hoàng hôn của chư thần, ngày tận cùng của thế giới, chính là một ngày vạn vật bị đóng băng giá rét, bão tuyết đầy trời, đêm dài vô tận.

Nếu đã là tận thế, vì sao lại đẹp đến kinh tâm động phách như vậy?

Phía trên khoảng không gian đóng băng kia, là thế giới mênh mông bát ngát tuyết trắng, gió gào thét ở bên tai, bỗng nhiên cảm nhận được rằng, đây thật đúng là tận cùng của thế giới.

Cách đó không xa, là một đám người vây quanh lửa trại, tiếng hoan hô cười đùa không ngừng, có một đôi bóng người đang dựa sát vào nhau. Lý Kiều thu hồi ánh mắt, khóe miệng hiện lên một tia cười như có như không —— có lẽ trong tim mỗi người đều có mộtLapland, một câu chuyện thần thoại lãng mạn, nhưng nếu một người rời đi trước, còn lại chỉ là một chuyện tình tịch mịch đến cực điểm.

Bất quá, hắn cũng không tính là cô đơn, ít nhất còn có người cùng hắn.

Tầm mắt một lần nữa lướt qua trong đám người, lại không tìm được thân ảnh quen thuộc kia, Lý Kiều hơi hơi nhíu mi, hướng ngôi nhà gỗ trọ đi đến.

"Cháu đang làm cái gì?" Lý Kiều nhìn người đưa lưng về phía hắn, đang ngồi trên mặt đất đùa nghịch gì đó.

Gáy nhỏ bị túm mạnh kéo lên, bộ dạng giống như bị làm cho hoảng sợ : "Ông đến đây lúc nào?"

Một bên con sói trượt tuyết cũng cùng chung mối thù gầm gừ với Lý Kiều, uy phong lẫm liệt xông lên phía trước.

"Tiểu mao ngoan". Thích kéo kéo dây xích, dùng cái tên cực không tương xứng dỗ dành, có lẽ là cô rất thân với chú chó.

Lý Kiều nhịn không được thở dài, cô mặc một bộ y phục trượt tuyết màu đỏ, nhìn giống một đứa bé, cái khiên trượt sói tuyết trên tay càng làm cho cô thoạt nhìn thấp bé mười phần.

"Phía sau cháu là cái gì?" Hắn nhíu mày hỏi, nghi hoặc nhìn bộ dáng dấu giếm của cô.

"Chờ một chút nữa cho ông xem được không?" cô thập phần khó xử.

"Không được". Rõ ràng cô cự tuyệt, hắn lại tiến lên phía trước từng bước.

"Này—-" vừa lên tiếng kháng nghị, cả người cô đều bị hắn thoải mái mà ôm lấy.

Tầm mắt dời xuống, hắn bỗng giật mình.

"Đây là cái gì?" Đột nhiên, yết hầu có chút tắc nghẹn.

"Bánh ngọt", Thích có chút xấu hổ, ấp a ấp úng trả lời: "Dùng tuyết nặn bánh sinh nhật, tôi vốn nghĩ chuẩn bị xong mới đưa ra"

Nặn ba tầng, bên cạnh thậm chí còn làm hoa văn cẩn thận.

"Cám ơn 'kem' của cháu", Lý Kiều nhẹ nhàng cười, cuối đầu nắm lấy tay cô : "Có lạnh không?"

Tay cô quả nhiên đóng băng, ở trong tuyết làm lâu như vậy, lại không dùng bao tay.

Thích lắc đầu, yêu cực kì độ ấm lòng bàn tay hắn, nhịn không được vuốt phẳng bàn tay to lớn của hắn.

"Bất quá chỉ có một cây nến". Cô từ trong túi tiền lấy ra một cây nến, cẩn thận như báu vật quơ quơ trước mặt hắn, "Tôi mượn chú thợ săn trong căn nhà gỗ kia đấy "

Gió có chút lớn, Thích đeo bao tay vây quanh ngọn nến: "Ông tới thắp đi, tôi che cho"

Ánh lửa mỏng manh dấy lên trong tay cô, lay động sinh sôi, làm ánh đỏ lên miệng cười xinh đẹp của cô, sâu bên trong đôi mắt, sóng mắt lưu chuyển, lại trong suốt như thế.

Lý Kiều không khỏi run sợ——- cô tựa như tuyết trắng trên nền băng, trong suốt tinh khiết, không nhiễm một tia cát bụt, xinh đẹp làm cho người ta không dám đối mặt.

"Cầu nguyện đi". Thích không yên nhìn người đàn ông thất thần trước mắt, bóng đêm xanh thẫm bao phủ gương mặt hắn, mang một loại hương vị đau thương, cô bỗng nhiên có chút hốt hoảng.

Một giây kia ánh nết tắt đi, trước mắt hơi hơi tối sầm lại, Lý Kiều chỉ trầm mặc vẫn không nói lời nào.

Từ nhỏ tuy rằng cha nhớ rõ sinh nhật hắn, nhưng luôn bảo hắn cùng bạn bè ăn chơi thoải mái, cho đến lúc trưởng thành vẫn luôn như vậy. Sinh nhật hắn lần đầu tiên im lặng như vậy, tình cảnh này, có lẽ cả đời khó quên, mà tất cả những điều này, lại là do một đứa nhỏ đem đến cho hắn.

Không biết trải qua bao lâu, hắn chậm rãi đứng lên, giống như động tác đơn giản này lại phải cần đến khí lực rất lớn của hắn.

Thích ngửa đầu nhìn hắn, phía sau hắn, mở ra một bầu trời đêm, ngân hà lóe ra, chói mắt như thế. Mà vẻ mặt hắn là lâm vào trong u tối, khiến cô không thấy rõ.

"Thích, cháu lại đây, tôi có lời muốn nói với cháu". Hắn thấp giọng mở miệng, đem cô kéo vào trong lòng mình.

Nỗi lo lắng xông tới, Thích hơi hơi kinh ngạc, lần đầu tiên hắn chủ động thân cận cô.

"Làm sao vậy?" cô hỏi, nghe kĩ tựa hồ có tiếng thở dài nhẹ nhàng.

"Cháu thích tôi, có đúng không?"

Thích cả người nhất thời cứng đờ.

"Tôi đã từng đáp ứng mang cháu đến Lapland, hiện tại chúng ta đã ở nơi đây, nhưng là Thích cháu thấy đấy—— thần thoại cùng sự thật vốn là bất đồng, Lapland không có nữ hoàng tuyết, không có cung điện của bà ấy, càng không có bù nhìn tuyết như cháu nói. Rất nhiều thời điểm, giấc mộng vĩnh viễn là giấc mộng, không thể thực hiện được. "

Giống như hắn, sớm đã buông tha cho hi vọng tình thân cùng tình yêu xa vời.

"Tôi không muốn nghe!" Theo bản năng, Thích che hai tai vẻ mặt đề phòng nhìn hắn, giống như mỗi chữ hắn nói đều có nọc độc phun ra.

Hắn rốt cuộc muốn nói cái gì? Vì sao trong lòng cô lại cảm thấy bối rối, sợ hãi như vậy?

"Thích", hắn dùng ngữ khí cực kì ôn nhu gọi cô, lại tàn nhẫn cường ngạnh kéo hai tay của cô ra, "Cháu hãy nghe tôi nói——-"

Trong đám người bỗng nhiên phát ra một trận những tiếng kinh hô, bọn họ theo âm thanh nhìn lại, lại thấy phía chân trời một dại ánh sáng nhiều màu sắc, ma hoặc hư ảo, hiện ra đoạt đi hô hấp của mọi người.

"Là cực quang!" Thích kích động kêu lên, lôi kéo lý Kiều ở trên tuyết chạy đến, trong nháy mắt, ngay cả Lý Kiều cũng sợ hãi trước cảnh đẹp trước mắt, kinh ngạc không nói thành lời.

Xanh nhạt, tím hồng mang theo màu xanh thẫm trên màn trời phất phới thay đổi, cực quang cảnh vật mê người này, tựa như ánh mắt của người yêu, hay thay đổi, lại khiến người ta khó có thể kiềm chế.

"Lý Kiều", Thích bỗng nhiên an tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn hắn, "Nếu ngay cả cực quang đều bắt gặp được, vì sao không thể tin vào những giấc mộng khác chứ"

Lý Kiều trầm mặc như trước, Thích thấy ánh nắng xán lạn chiếu vào trên mặt hắn, cô cơ hồ có thể nghe được tiếng tim đập của mình.

"Biết tôi vừa rồi ước nghuyện cái gì không?" Hắn rốt cục mở miệng, ngữ khí bình tĩnh.

Cô nhìn hắn.

"Hy vọng cháu sẽ từ bỏ tôi, Thích"

——————————————–

Hy vọng cháu sẽ từ bỏ tôi, Thích .

Trên đời này liệu còn có người thứ hai, ước nguyện sinh nhật là muốn một người khác từ bỏ họ, đừng nên thích họ.

Cho dù có, như vậy cũng hẳn là rất rất hiếm đi.

Ngay từ đầu, cô thật sự không tin hắn lại có thể đối với cô như vậy, nhưng mà sau ba năm, thời gian trôi qua, cô dần dần ý thức được quyết tâm của hắn.

Gió sân thượng có chút lớn, làn váy tung bay, từng trận cảm giác mát lạnh tùy tiện ập tới. Thích ngẩng đầu, nhìn về phía vùng trời màu xanh thẫm kia.

Newyork lầu cao ốc nhiều lắm, ngói hồng rất lớn, ánh sáng không bị che lấp nhưng lại có vẻ ảm đạm, vì thế cô thường thường vào ban đêm một mình đến sân thượng nhìn lên trời.

Nhưng là, làm sao có thể giống nhau?

Cô thường thường nhớ đến cực quang đêm đó, ánh mắt hắn mang theo áy náy cùng kiên cường, nắng di chuyển trên gương mặt hắn, lục lam chàm tím, hắn anh tuấn đẹp đẽ như vậy.

Trên lầu thang có tiếng bước chân đi, một thân ảnh cao to chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt của cô. Mái tóc đen mượt, đường cong nét mặt tuấn mỹ———Thích trong chớp mắt trái tim ngừng đập, khó tin đứng dậy, mộng du hướng người kia đi đến.

"Là ông sao?" Cô lẩm bẩm nói, ánh mắt có chút sương mù.

"Ai?" Thanh âm trầm thấp lại hoàn toàn xa lạ kia ngay tức khắc đánh bay suy nghĩ, Thích nhìn thẳng dung nhan trước mắt, chống lại một đôi mắt xanh thẫm kia.

Không phải hắn, ánh mắt của hắn màu đen.

"Thật xin lỗi, nhận sai người". Nỗi thất vọng như thủy triều dâng lên trong lòng, cô yên lặng lướt qua người nọ mà đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương