Thích Sát Phu Quân
-
Chương 11
- Nàng giận vì ta yêu nữ nhân khác hay giận vì ta không xem nàng là thê tử thật sự hả Sở Sở?
Nàng sững sờ vì câu hỏi đến quên mất hắn thản nhiên vẫn còn vuốt ve người mình. Sâu trong tâm Sở Doanh thấy có chút tổn thương nhẹ. Nàng biết hắn và nàng không thể nào có cơ hội khác ngoài đối nghịch nhau nhưng vẫn khờ dại mong chờ chút gì khác biệt. Song từ lúc nhìn thấy Đạt Kha ôm lấy Y Nhi một cách nặng tình như vậy, lòng nàng đã không còn gì chờ đợi. Nàng cố mạnh mẽ giấu đi chính mình tổn thương.
- Người hỏi rất hay!? Tất nhiên là thiếp giận cả hai chuyện và cái tội dám ép buộc người ta.
Nàng vừa nói vừa mắc cỡ cố đẩy mặt hắn ra khỏi ngực của mình. Dù thân nàng có thuộc về Đạt Kha hết rồi nhưng hành động của hắn thật quá tự nhiên. Đạt Kha mỉm cười, không ngại trở người nhỏm lên trên người nàng, mang hạ thân nàng sát vào người hắn. Mặt nàng không thể đỏ hơn khi cảm thấy rơi tự mật của mình lại có chút rung động cùng hắn.
Hắn dày mặt bình thản khi thân người to lớn dọa nàng. Tay Đạt Kha xoắn lấy lọn tóc mềm nơi má nàng khi nói.
- Đêm qua là ai gây chuyện trước? Nàng không thể đổ lỗi hết cho ta… dù sao ta cũng là nam nhân đầu tiên và duy nhất của nàng cơ mà Sở Sở!
Hắn dùng chính lời nàng để nói ngược lại với nàng khiến mặt nàng thiếu điều nóng đến đỏ rần lên. Nàng không cải lại được, cảm thấy uất ức nhưng không cam lòng chỉ đành quay mặt đi. Biểu hiện của nàng rất đáng thương khiến tâm tình hắn rất ư thoải mái nói ra thẳng thắng.
- Không phải ta không xem nàng là thê tử… dù giữa chúng ta phức tạp không như phu thê khác nhưng vẫn là mối quan hệ rõ ràng không ai phù nhận được.
Sở Doanh nhìn lại gương mặt tuấm mỹ kia đang rất nghiêm túc khi nói. Nàng hiểu ý của hắn. Dù ý tứ bên trong ra sao thì người ngoài vẫn luôn xem nàng là vương phi của đại vương. Đạt Kha có yêu Y Nhi hay bất cứ nữ nhân nào khác thì vị trí bên hắn của nàng không thể thay đổi.
Lòng nàng nhói nhẹ, cảm thấy vừa là niềm vui vừa là cây gai nhọn đâm vào lòng. Ai kia rất ganh tị với nàng trong khi nàng chỉ có thể là hình nhân không hơn không kém. Nàng có thể thoài mái bên hắn suốt đời dù có không thể lấy được mạng hắn. Và nàng cũng có thể bất hạnh cả đời khi bên một phu quân không bao giờ đặt tình cảm cho mình.
Thân thể cả hai vẫn sát vào nhau nhưng tâm xa cách. Nàng ngẩn nhìn hắn. Đạt Kha thật sự rất tuấn tú, càng ngày bên hắn nàng càng hiểu hơn con người hắn, vẻ ngoài kia chỉ là một phần nhỏ cuống hút nàng.
Sở Doanh rụt rè đưa bàn tay mảnh trắng nhợt lên bờ ngực lớn mạnh mẽ. Nước da ngăm nhẹ của hắn làm tay nàng càng tái hơn. Đạt Kha có vẻ không khó chịu vì cử chỉ nhẹ nhàng không mang tính chất “nguy hiểm” từ nàng. Hắn nhìn nàng khi nàng nhỏ giọng hỏi…
- Vương phi… sao không phải là Y Nhi? Khi là đại vương… khi người có tất cả trong tay. Thậm chí còn để cô nương ấy thành nhị tẩu của mình nữa?
Nàng biết câu hỏi này có thể không được Đạt Kha trả lời. Cũng có thể hắn sẽ không trả lời cho nàng biết làm gì. Vì thế nàng chỉ biết nhìn vào ngón tay mình đang vân vê theo bờ ngực vuông vức kia. Đạt Kha giơ tay lên giữ lấy tay nàng ngay trên ngực mình khiến nàng lúc này mới dám nhìn vào mắt hắn.
- Nàng ấy không muốn ta bất chấp mọi thứ làm đại vương. Tham vọng của ta quá lớn, muốn đạt được thì ta phải hi sinh tất cả… nếu có nàng ấy thì cũng là một kẻ vô dụng may mắn có mỹ nhân mà thôi.
Đạt Kha nhìn thẳng vào mắt nàng nói ra tâm sự lớn nhất lòng hắn. Chuyện này hắn giấu kín không cho ai biết nhưng hôm nay đã không ngần ngại nói hết với nàng. Chính vì nàng là người gần hắn nhất lại có dã tâm khó ai gan bằng.
Được biết thêm chuyện này, nàng không vui ngược lại càng muốn biết nhiều hơn nữa mọi thứ trong lòng hắn. Dẫu cho hắn đã dành bao nhiêu ngọt ngào cho nữ nhân khác, nàng khó chịu vẫn cam tâm để hiểu hết về Đạt Kha.
Tay nàng di nhẹ qua ngực hắn, đi ngược lên cuống họng đang thở từng nhịp đều đặn, sau lại vuốt xuống cánh tay lớn còn nhiều vết sẹo lưu dấu. Cuối cùng nàng giữ lấy cổ tay hắn kéo nhẹ áp lên ngực mình. Đạt Kha xem ra không mấy bất ngờ vì hành động này. Nắm tay y nóng ấm nhanh chóng bốp nhẹ lấy miên nhũ mềm mại. Nàng có chút khó chịu, thân người hơn rướn lên vì hắn.
Tay hắn không ngừng lại, hết xoa nắn lại vuốt ve xuống bụng thon. Nàng thu hai đùi ngọc cao lên ngang thắt lưng Đạt Kha, mang toàn bộ hạ thân gần hơn vào vật nam tính. Ân ái đêm qua còn vươn, nơi tư mật ẩm nhẹ ngọt ngào sớm kích thích hắn. Đạt Kha thở có chút nôn nóng dù tuấn nhan không chút bất thường.
Y Nhi là người hắn yêu thương, nàng chẳng màng. Lòng hắn không có nàng nàng cũng chẳng bận tâm. Nàng chính là vương phi bên hắn. Lúc này chỉ có nàng cùng hắn thôi.
Khi cảm nhận nóng thiếc của Đạt Kha bắt đầu khó cưỡng lại cám dỗ của mình, Sở Doanh đẩy người hắn ngửa ra. Đạt Kha nằm yên bất động trên đệm êm nhìn nàng ngồi trên người mình. Thân nàng trắng như ngọc, vừa mảnh dẽ vừa giữ chút đầy đặn hấp dẫn vô cùng hoàn hảo.
Nàng tém tóc sang một bên vai. Tóc dài den tuyền che một phần ngực phải và bết dài lên cả thân hắn. Nhìn bộ dạng yêu nữ hiếm thấy của vương phi của mình, hắn không khỏi mỉm cười thích thú.
Nàng ngã người trên ngực hắn, môi xinh khẽ nói khi hạ thân cứ run nhẹ kích thích vật nam tính đang nóng bừng bừng kia.
- Lần đầy gặp người ngày ấy… thiếp thấy người rất đáng sợ, nhưng hôm nay thấy người còn đáng sợ hơn gấp bội!
Hơi thở nàng phả nhẹ ngọt ngào. Đạt Kha nhìn nàng nhưng không vội nói gì chỉ cười lớn. Sở Doanh có chút bở ngỡ không hiểu sao hắn lại cười thì hắn đã giơ tay thản nhiên vỗ vào mông trần của nàng. Mông trắng tròn đầy sớm in đỏ dấu tay lớn. Nàng hơi đau nên mới rướn người lên thì tay Đạt Kha giữ hông nàng kéo nàng xuống ngay đúng hoa huyệt đón nóng thiếc của hắn.
Sở Doanh nhíu mi vì vật nam nhân to lớn sâu vào người nàng. Nàng thở nhộc nhưng không nói gì vì đây là cái tội nàng dám tới lui kích tình hắn, khiến hắn không thể tha. Đạt Kha nhếch môi cười, gương mặt mang chút gian xảo khiến nàng loạn ý không biết nên làm sao.
Đạt Kha vuốt lên hai đùi thon hai bên dần lên hông nàng và giữ nhẹ chỉ nàng nâng lên một nhịp. Nóng thiếc ra được một nửa lại chôn sâu vào người nàng. Cuối cùng nàng cũng hiểu ý hắn đành chống hai tay lên ngực Đạt Kha và bắt đầu dùng hạ thân luật động.
Hắn nằm yên tận hưởng đúng kiểu đại vương của một vương quốc hùng mạnh. Trông nàng thở dốc cố gắng như vậy càng quyến rũ hơn. Hắn giơ tay giữ sau cổ nàng kéo nàng xuống ngực mình. Sở Doanh mím môi vì thỏa mãn chưa đạt, người hắn cứ bất động như vậy trong người nàng thật là đầy đọa.
- Nói xem ta đáng sợ thế nào? Tahiềnđến vậy cơ mà vương phi của ta? - Giọng Đạt Kha lúc kích tình như vậy vẫn rõ ràng trêu chọc làm nàng tức chết.
Nếu nàng không giết chết loại nam nhân như hắn thì cho hắn sống quá là uổn phí. Song nàng biết giết hắn cũng như chiếm tâm hắn đều khó như nhau. Sở Doanh không thèm trả lời. Nàng có ý nhỏm người khỏi hắn thì Đạt Kha nhíu mày không vui trở dậy ngay.
Nàng bàng hoàng khi đột ngột mất thế thgượng phong. Song chưa kịp hiểu cớ sự hắn đã dồn dập đưa tới nóng thiếc dây dưa cùng nàng. Nàng cuối cùng thảm bại, vẫn là bị hắn khống chế kiểm soát chỉ biết rên rỉ thôi.
Trông nàng nhắm nghiền hai mắt “tận hưởng” mình, Đạt Kha mỉm cười thoái lui cự vật vẫn còn ham muốn của mình. Hoa huyệt đột ngột trống rỗng làm Sở Doanh cố nhìn hắn. Sau đó nàng co người la lên ngay vì hắn cư nhiên giỏ trò.
- Người làm gì vậy… đừng! Đạt Kha… !
Hắn gian xảo tay giữ hai chân nàng, dùng lưỡi liếm nhẹ nơi nhạy cảm của nàng vừa thôi ma sát với nóng thiếc của hắn. Mùi hương nàng tiết ra thật quyến rũ, cửa hoa huyệt ướt đẫm đỏ nhẹ còn không ngừng run động vì kích tình. Sở Doanh vùng vẩy vì rất xấu hổ. Hắn chẳng tha, lưỡi giảo hoạt thử sự mềm mại nhạy cảm kia làm cả người nàng rướn lên càng ham muốn nhiều hơn. Mới nói hắn đáng sợ có một chút đã dọa nàng rồi… nàng thề phải giết hắn cho bằng được.
Lưỡi hắn tuy kích thích nhưng không đủ lấp đầy nàng. Sở Doanh chưa kịp đỏi thêm hắn lại chuyển người nàng sấp xuống và đưa ngay nóng thiếc thế chổ. Nàng không kiềm được giọng rên trong cuống họng. Lúc này ý thức mờ nhạt, nàng chỉ cầu không có ai quanh lều của đại vương và vương phi để nghe thấy mấy thứ âm thanh xấu hổ này.
Nhịp động của Đạt Kha càng lúc càng nhanh, không những thế hắn còn để nóng thiếc rời hẳn khỏi người nàng mới dồn tới thật mạnh mẽ làm nàng muốn suy suyễn. Người nàng yếu mềm không biết có chịu nổi hay sẽ bất tỉnh vì cảm xúc quá mức này không? Nhưng hắn đã kéo ngược hai cánh tay nàng ra sau. Thân nàng không có điểm tựa càng bị người hắn tiến đến làm chấn động.
Mông tròn của nàng vì từng nhịp va và trước hạ thân hắn từng tiếng âm thanh da thịt chạm mạnh nghe đến đỏ mặt. Hoa dịch tiết nhiều đến vươn cả đùi của Đạt Kha. Hắn vẫn không vì thế ngừng nghỉ tha cho nàng. Tay hắn giơ ra trước giữ lấy cổ xương non như siết lấy. Sở Doanh muốn thở càng phải rướn thẳng người lên, tư thế càng làm khó nóng thiếc hắn ra vào nhưng hoa huyệt chặt khiết mang đến cảm giác rất khó tả.
Nàng chẳng còn biết gì cả, lúc này chỉ còn biết có hắn. Đạt Kha lại tỏ ra hài lòng vì nàng càng ngày càng giỏi, giới hạn dài hơn so với lần đầu tiên cùng hắn. Thấy nàng có chút thu người, hắn nói ngay vào sau mang tai nàng.
- Cùng với ta đừng vội…
Sở Doanh không hiểu ý Đạt Kha, nơi tư mật của nàng sớm tê dại truyền đến. Tay Đạt Kha nắn lấy hai bên bầu ngực non kiêu hãnh nhưng nàng đã không còn cảm giác gì khác ngoài tận sau trong cơ thể mình. Vách tường hoa đạt tới đỉnh cao co thắt lại thật nhanh, cùng lúc đó Đạt Kha vừa tới lúc xuất tinh túy nam nhân vào sâu trong người nàng. Cả hai cùng đạt khoái cảm thăng hoa một lúc càng làm cảm xúc đê mê.
Nàng ngã sấp xuống giường và nhìn hắn cũng nằm ngửa ra thở dồn không khác gì mình. Vừa sáng ra đã như vậy cũng không tệ cho lắm đối với đại vương khi có sẵn vương phi bên cạnh.
Đạt Kha nghiêng người nhìn nàng thở nhộc đến đáng thương. Trán nàng cũng đã lấm tấm mồ hôi vì quá sức. Hắn không ngần ngừ mỉm cười, tay vuốt lọn tóc đã bết ướt mồ hôi trên gương mặt xinh đẹp hết sức hấp dẫn của nàng lúc này.
Nàng cũng nhìn hắn. Trong lòng cũng không thể tin có lúc mình lại mê đắm với hắn như vậy. Đêm qua cộng thêm ân ái vừa trải qua khiến người nàng không còn sức chứa thêm bạch dịch nên theo hoa huyệt cứ vậy trào ra. Nàng mím môi khó chịu muốn tịnh thân ngay kẻo lại phải nhờ tiểu Lộ sắc thuốc tránh thai cho sẽ rất mắc cỡ. Nhưng tay Đạt Kha vươn ra dễ dàng kéo nàng nằm vào lòng mình.
Ban nảy lớn gan ve vãn với hắn nhưng giờ nàng lại đỏ mặt ngại ngừng mới kì lạ. Hắn giữ chặt rồi gặng hỏi.
- Trả lời ta vì sao lại thấy sợ ta hơn Sở Sở?
Người nàng lại gần vào hắn. Trạng thái đạt khoái cảm ban nảy vẫn làm nàng choáng nhẹ nói năn cũng không lưu loát lắm
- Vì người tự làm bản thân đau khổ như thế như rất thương tam ca lại đối đầu thù hận vô ích… cho đến cả tình yêu của người nữa!
Đạt Kha nghe xong thinh lặng hồi lâu. Nàng rụt rè chờ trong bờ ngực ấm áp của hắn. Đạt Kha đang ôm nàng rất chặt, dẫu nàng biết cả một chút tình cảm hắn cũng không dành cho mình nhưng xin bàn tay hắn đừng buông lơi đi cũng đủ quá rồi.
Hắn nghiêng người vẫn ôm nàng. Tay luồng nhẹ vuốt ve mái tóc mềm của nàng và nói có vẻ rất nhẹ nhàng.
- Ta là vương tử không chính thất do một cung nữ bị đại vương cưỡng bức sinh ra. Bô lão và cả tộc không chấp nhận sự có mặt của ta trong vương thất này. Mang danh Tứ vương tử mà cả bọn nít ranh còn ức hiếp nói ta là con hoang…
Nàng mím môi khi nghe. Nàng biết là hắn đã phải trải qua rất nhiều chuyện trong đời mới thành loại người tàn nhẫn như vậy. Không biết làm gì xoa diệu được một Đạt Kha đáng thương trong quá khứ, Sở Doanh thu tay cố ôm chặt người hắn.
- …trong các hoàng huynh chỉ có tam ca xem ta là tiểu đệ. Huynh ấy dậy ta mọi thứ người ta không muốn chỉ cho một vương tử con hoang. Cả cuộc đời ta là niềm vui cho người khác sỉ nhục. Và nàng có biết đến lúc ta tỉnh táo ra ta đã ngộ ra điều gì không? Ta không làm sai gì cả cho kẻ khác cưỡi đầu cưỡi cổ mình nữa. Chỉ có ngôi vị đại vương sẽ giải thoát cho ta. Ta thật yêu Y Nhi như điên như dại nhưng vẫn không thể sống chịu thêm nhục nhã mới đã bỏ rơi nàng ấy. Ta của bây giờ đã thành công, không có gì để tiếc nuối cả.
Nàng nghe xong vội thẩn thờ nhìn vào mắt hắn. Một Đạt Kha không giết người không gớm tay như nàng từng biết. Trước mặt nàng chính là con người thật sự của hắn. Nàng không ngờ hắn chỉ là một đứa trẻ mang quá nhiều tổn thương đến mức chỉ còn biết ích kỉ lo riêng cho bản thân mình trước nhất. Hắn tự bảo vệ hắn bằng cái vỏ tàn nhẫn ngu ngốc, sau đó gánh lấy là nội tâm tổn thương mất mát không tài nào chữa lành.
Và Đạt Kha cười đem nàng nằm trên người mình cốt nhìn nàng cho rõ để xem kẻ ngày đêm muốn giết hắn chỉ giúp hắn thỏa mãn ân ái sẽ biểu hiện ra sao khi biết chuyện. Sở Doanh rụt rè hỏi.
- Giờ đây huynh đã thấy giải thoát chưa?
- Hì… tạm được. Ít nhất những kẻ ghét ta cũng không ai dám la lối trước mặt ta như nàng cả! - Kể xong quá khứ xem ra tâm tình hắn vẫn ổn mới trêu chọc nàng như thế nữa rồi. Sở Doanh hậm hực chun mũi nói.
- Họ cung kính người chỉ là lời nói dối trá thôi.
Đạt Kha bất ngờ nhìn nàng. Nàng thì mãi loay hoay vì vẫn muốn thoát mau thoát khỏi người hắn. Bên Đạt Kha nàng lại không kiềm được ham muốn cùng hắn thế này thế kia dẫu mới qua một trận rất kịch liệt. Công chúa như nàng bị hắn dụ hư mất rồi.
- Nàng xem ra rất tinh ý chuyện xấu người khác làm! - Đạt Kha không tiếc một câu như khen ngợi vương phi của mình.
- Ngày trước còn ở Kỳ Mạc, bọn tiểu thư con quan đại thần trước mặt đều khen thiếp công chúa xinh đẹp – công chúa hiền diệu này nọ nhưng thiếp biết sau lưng họ toàn nói những lời ganh ghét!
- Vậy thì nàng sang đây làm vương phi của một đại vương đáng sợ như ta. Chẳng ai dám nói xấu nàng nữa đâu.
Nhìn hắn cười như vậy nàng thật cố sức ghét bỏ nhưng không thành. Đạt Kha cười rất cuống hút, nàng không thể nhìn người cười đẹp như vậy và nghĩ đến chuyện lấy đi mạng của hắn. Nàng nói có chút rụt rè.
- Người nói ra hết như vậy… giữa chúng ta cũng sẽ không có gì thay đổi… người vẫn muốn xâm lược Kỳ Mạc của thiếp đúng không?
- Đương nhiên. Còn nàng cần cố gắng giết ta hơn, không chỉ “Ah! Ah!” dưới thân ta là giết được ta đâu Sở Sở!
Tên đại vương bá đạo này thật giỏi làm nàng xấu hổ. Giả giọng nàng rên rỉ cùng hắn thì thôi còn giơ tay xoa mông dọa nàng. Nàng giơ tay đánh tay hắn khỏi mông mình ngay rồi cố bình tĩnh để hung hăng nói…
- Coi chừng chết trên giường không kịp trăn trối đó đại vương của thiếp!
- Haha! Ta thoải mái lắm… nàng lúc nào cũng bên ta toàn tâm toàn ý ám hại ta thì có gì phải căng thẳng thêm được!
Đạt Kha tâm tình rất vui không biết làm nàng chạnh lòng. Vì nàng lúc nào cũng sẽ bên hắn nhưng tâm hắn không có nàng. Sở Doanh nhỏm người dậy, giơ tay giữ hai má hắn làm Đạt Kha nằm đơ ra nghe.
- Muốn thiếp bên người thì quên ngay Y Nhi đi! - Nàng nói xong tuy có hơi run nhưng cũng rất thoải mái. Đạt Kha nhăn mặt nói.
- Gì nữa đây? Nếu dễ quên nàng ấy thì ta đã quên từ hai năm trước rồi!
- Nhất định phải quên! Thiếp sẽ giúp người quên! Người không được tự dày vò như thế, thiếp cũng sẽ dễ dàng vui vẻ làm vương phi chờ ngày giết chết được người biết không đại vương!?
Hắn có chút sững sờ nhìn nàng. Trông nàng rất quyết tâm giết chết hắn đến buồn cười. Xưa nay Đạt Kha chỉ nghĩ phải có quyền lực như thế nào mới thoát được quá khứ, chỉ có nàng là người đầu tiên bảo hắn quên đi. Hắn có lẽ không biết nàng thật mong hắn quên đi Y Nhi vì chút ghen tị trong lòng nàng. Nhưng Đạt Kha đã cười tươi thật mong rằng nàng sẽ sớm giúp mình quên hết mọi thứ đau khổ phía sau.
Nàng sững sờ vì câu hỏi đến quên mất hắn thản nhiên vẫn còn vuốt ve người mình. Sâu trong tâm Sở Doanh thấy có chút tổn thương nhẹ. Nàng biết hắn và nàng không thể nào có cơ hội khác ngoài đối nghịch nhau nhưng vẫn khờ dại mong chờ chút gì khác biệt. Song từ lúc nhìn thấy Đạt Kha ôm lấy Y Nhi một cách nặng tình như vậy, lòng nàng đã không còn gì chờ đợi. Nàng cố mạnh mẽ giấu đi chính mình tổn thương.
- Người hỏi rất hay!? Tất nhiên là thiếp giận cả hai chuyện và cái tội dám ép buộc người ta.
Nàng vừa nói vừa mắc cỡ cố đẩy mặt hắn ra khỏi ngực của mình. Dù thân nàng có thuộc về Đạt Kha hết rồi nhưng hành động của hắn thật quá tự nhiên. Đạt Kha mỉm cười, không ngại trở người nhỏm lên trên người nàng, mang hạ thân nàng sát vào người hắn. Mặt nàng không thể đỏ hơn khi cảm thấy rơi tự mật của mình lại có chút rung động cùng hắn.
Hắn dày mặt bình thản khi thân người to lớn dọa nàng. Tay Đạt Kha xoắn lấy lọn tóc mềm nơi má nàng khi nói.
- Đêm qua là ai gây chuyện trước? Nàng không thể đổ lỗi hết cho ta… dù sao ta cũng là nam nhân đầu tiên và duy nhất của nàng cơ mà Sở Sở!
Hắn dùng chính lời nàng để nói ngược lại với nàng khiến mặt nàng thiếu điều nóng đến đỏ rần lên. Nàng không cải lại được, cảm thấy uất ức nhưng không cam lòng chỉ đành quay mặt đi. Biểu hiện của nàng rất đáng thương khiến tâm tình hắn rất ư thoải mái nói ra thẳng thắng.
- Không phải ta không xem nàng là thê tử… dù giữa chúng ta phức tạp không như phu thê khác nhưng vẫn là mối quan hệ rõ ràng không ai phù nhận được.
Sở Doanh nhìn lại gương mặt tuấm mỹ kia đang rất nghiêm túc khi nói. Nàng hiểu ý của hắn. Dù ý tứ bên trong ra sao thì người ngoài vẫn luôn xem nàng là vương phi của đại vương. Đạt Kha có yêu Y Nhi hay bất cứ nữ nhân nào khác thì vị trí bên hắn của nàng không thể thay đổi.
Lòng nàng nhói nhẹ, cảm thấy vừa là niềm vui vừa là cây gai nhọn đâm vào lòng. Ai kia rất ganh tị với nàng trong khi nàng chỉ có thể là hình nhân không hơn không kém. Nàng có thể thoài mái bên hắn suốt đời dù có không thể lấy được mạng hắn. Và nàng cũng có thể bất hạnh cả đời khi bên một phu quân không bao giờ đặt tình cảm cho mình.
Thân thể cả hai vẫn sát vào nhau nhưng tâm xa cách. Nàng ngẩn nhìn hắn. Đạt Kha thật sự rất tuấn tú, càng ngày bên hắn nàng càng hiểu hơn con người hắn, vẻ ngoài kia chỉ là một phần nhỏ cuống hút nàng.
Sở Doanh rụt rè đưa bàn tay mảnh trắng nhợt lên bờ ngực lớn mạnh mẽ. Nước da ngăm nhẹ của hắn làm tay nàng càng tái hơn. Đạt Kha có vẻ không khó chịu vì cử chỉ nhẹ nhàng không mang tính chất “nguy hiểm” từ nàng. Hắn nhìn nàng khi nàng nhỏ giọng hỏi…
- Vương phi… sao không phải là Y Nhi? Khi là đại vương… khi người có tất cả trong tay. Thậm chí còn để cô nương ấy thành nhị tẩu của mình nữa?
Nàng biết câu hỏi này có thể không được Đạt Kha trả lời. Cũng có thể hắn sẽ không trả lời cho nàng biết làm gì. Vì thế nàng chỉ biết nhìn vào ngón tay mình đang vân vê theo bờ ngực vuông vức kia. Đạt Kha giơ tay lên giữ lấy tay nàng ngay trên ngực mình khiến nàng lúc này mới dám nhìn vào mắt hắn.
- Nàng ấy không muốn ta bất chấp mọi thứ làm đại vương. Tham vọng của ta quá lớn, muốn đạt được thì ta phải hi sinh tất cả… nếu có nàng ấy thì cũng là một kẻ vô dụng may mắn có mỹ nhân mà thôi.
Đạt Kha nhìn thẳng vào mắt nàng nói ra tâm sự lớn nhất lòng hắn. Chuyện này hắn giấu kín không cho ai biết nhưng hôm nay đã không ngần ngại nói hết với nàng. Chính vì nàng là người gần hắn nhất lại có dã tâm khó ai gan bằng.
Được biết thêm chuyện này, nàng không vui ngược lại càng muốn biết nhiều hơn nữa mọi thứ trong lòng hắn. Dẫu cho hắn đã dành bao nhiêu ngọt ngào cho nữ nhân khác, nàng khó chịu vẫn cam tâm để hiểu hết về Đạt Kha.
Tay nàng di nhẹ qua ngực hắn, đi ngược lên cuống họng đang thở từng nhịp đều đặn, sau lại vuốt xuống cánh tay lớn còn nhiều vết sẹo lưu dấu. Cuối cùng nàng giữ lấy cổ tay hắn kéo nhẹ áp lên ngực mình. Đạt Kha xem ra không mấy bất ngờ vì hành động này. Nắm tay y nóng ấm nhanh chóng bốp nhẹ lấy miên nhũ mềm mại. Nàng có chút khó chịu, thân người hơn rướn lên vì hắn.
Tay hắn không ngừng lại, hết xoa nắn lại vuốt ve xuống bụng thon. Nàng thu hai đùi ngọc cao lên ngang thắt lưng Đạt Kha, mang toàn bộ hạ thân gần hơn vào vật nam tính. Ân ái đêm qua còn vươn, nơi tư mật ẩm nhẹ ngọt ngào sớm kích thích hắn. Đạt Kha thở có chút nôn nóng dù tuấn nhan không chút bất thường.
Y Nhi là người hắn yêu thương, nàng chẳng màng. Lòng hắn không có nàng nàng cũng chẳng bận tâm. Nàng chính là vương phi bên hắn. Lúc này chỉ có nàng cùng hắn thôi.
Khi cảm nhận nóng thiếc của Đạt Kha bắt đầu khó cưỡng lại cám dỗ của mình, Sở Doanh đẩy người hắn ngửa ra. Đạt Kha nằm yên bất động trên đệm êm nhìn nàng ngồi trên người mình. Thân nàng trắng như ngọc, vừa mảnh dẽ vừa giữ chút đầy đặn hấp dẫn vô cùng hoàn hảo.
Nàng tém tóc sang một bên vai. Tóc dài den tuyền che một phần ngực phải và bết dài lên cả thân hắn. Nhìn bộ dạng yêu nữ hiếm thấy của vương phi của mình, hắn không khỏi mỉm cười thích thú.
Nàng ngã người trên ngực hắn, môi xinh khẽ nói khi hạ thân cứ run nhẹ kích thích vật nam tính đang nóng bừng bừng kia.
- Lần đầy gặp người ngày ấy… thiếp thấy người rất đáng sợ, nhưng hôm nay thấy người còn đáng sợ hơn gấp bội!
Hơi thở nàng phả nhẹ ngọt ngào. Đạt Kha nhìn nàng nhưng không vội nói gì chỉ cười lớn. Sở Doanh có chút bở ngỡ không hiểu sao hắn lại cười thì hắn đã giơ tay thản nhiên vỗ vào mông trần của nàng. Mông trắng tròn đầy sớm in đỏ dấu tay lớn. Nàng hơi đau nên mới rướn người lên thì tay Đạt Kha giữ hông nàng kéo nàng xuống ngay đúng hoa huyệt đón nóng thiếc của hắn.
Sở Doanh nhíu mi vì vật nam nhân to lớn sâu vào người nàng. Nàng thở nhộc nhưng không nói gì vì đây là cái tội nàng dám tới lui kích tình hắn, khiến hắn không thể tha. Đạt Kha nhếch môi cười, gương mặt mang chút gian xảo khiến nàng loạn ý không biết nên làm sao.
Đạt Kha vuốt lên hai đùi thon hai bên dần lên hông nàng và giữ nhẹ chỉ nàng nâng lên một nhịp. Nóng thiếc ra được một nửa lại chôn sâu vào người nàng. Cuối cùng nàng cũng hiểu ý hắn đành chống hai tay lên ngực Đạt Kha và bắt đầu dùng hạ thân luật động.
Hắn nằm yên tận hưởng đúng kiểu đại vương của một vương quốc hùng mạnh. Trông nàng thở dốc cố gắng như vậy càng quyến rũ hơn. Hắn giơ tay giữ sau cổ nàng kéo nàng xuống ngực mình. Sở Doanh mím môi vì thỏa mãn chưa đạt, người hắn cứ bất động như vậy trong người nàng thật là đầy đọa.
- Nói xem ta đáng sợ thế nào? Tahiềnđến vậy cơ mà vương phi của ta? - Giọng Đạt Kha lúc kích tình như vậy vẫn rõ ràng trêu chọc làm nàng tức chết.
Nếu nàng không giết chết loại nam nhân như hắn thì cho hắn sống quá là uổn phí. Song nàng biết giết hắn cũng như chiếm tâm hắn đều khó như nhau. Sở Doanh không thèm trả lời. Nàng có ý nhỏm người khỏi hắn thì Đạt Kha nhíu mày không vui trở dậy ngay.
Nàng bàng hoàng khi đột ngột mất thế thgượng phong. Song chưa kịp hiểu cớ sự hắn đã dồn dập đưa tới nóng thiếc dây dưa cùng nàng. Nàng cuối cùng thảm bại, vẫn là bị hắn khống chế kiểm soát chỉ biết rên rỉ thôi.
Trông nàng nhắm nghiền hai mắt “tận hưởng” mình, Đạt Kha mỉm cười thoái lui cự vật vẫn còn ham muốn của mình. Hoa huyệt đột ngột trống rỗng làm Sở Doanh cố nhìn hắn. Sau đó nàng co người la lên ngay vì hắn cư nhiên giỏ trò.
- Người làm gì vậy… đừng! Đạt Kha… !
Hắn gian xảo tay giữ hai chân nàng, dùng lưỡi liếm nhẹ nơi nhạy cảm của nàng vừa thôi ma sát với nóng thiếc của hắn. Mùi hương nàng tiết ra thật quyến rũ, cửa hoa huyệt ướt đẫm đỏ nhẹ còn không ngừng run động vì kích tình. Sở Doanh vùng vẩy vì rất xấu hổ. Hắn chẳng tha, lưỡi giảo hoạt thử sự mềm mại nhạy cảm kia làm cả người nàng rướn lên càng ham muốn nhiều hơn. Mới nói hắn đáng sợ có một chút đã dọa nàng rồi… nàng thề phải giết hắn cho bằng được.
Lưỡi hắn tuy kích thích nhưng không đủ lấp đầy nàng. Sở Doanh chưa kịp đỏi thêm hắn lại chuyển người nàng sấp xuống và đưa ngay nóng thiếc thế chổ. Nàng không kiềm được giọng rên trong cuống họng. Lúc này ý thức mờ nhạt, nàng chỉ cầu không có ai quanh lều của đại vương và vương phi để nghe thấy mấy thứ âm thanh xấu hổ này.
Nhịp động của Đạt Kha càng lúc càng nhanh, không những thế hắn còn để nóng thiếc rời hẳn khỏi người nàng mới dồn tới thật mạnh mẽ làm nàng muốn suy suyễn. Người nàng yếu mềm không biết có chịu nổi hay sẽ bất tỉnh vì cảm xúc quá mức này không? Nhưng hắn đã kéo ngược hai cánh tay nàng ra sau. Thân nàng không có điểm tựa càng bị người hắn tiến đến làm chấn động.
Mông tròn của nàng vì từng nhịp va và trước hạ thân hắn từng tiếng âm thanh da thịt chạm mạnh nghe đến đỏ mặt. Hoa dịch tiết nhiều đến vươn cả đùi của Đạt Kha. Hắn vẫn không vì thế ngừng nghỉ tha cho nàng. Tay hắn giơ ra trước giữ lấy cổ xương non như siết lấy. Sở Doanh muốn thở càng phải rướn thẳng người lên, tư thế càng làm khó nóng thiếc hắn ra vào nhưng hoa huyệt chặt khiết mang đến cảm giác rất khó tả.
Nàng chẳng còn biết gì cả, lúc này chỉ còn biết có hắn. Đạt Kha lại tỏ ra hài lòng vì nàng càng ngày càng giỏi, giới hạn dài hơn so với lần đầu tiên cùng hắn. Thấy nàng có chút thu người, hắn nói ngay vào sau mang tai nàng.
- Cùng với ta đừng vội…
Sở Doanh không hiểu ý Đạt Kha, nơi tư mật của nàng sớm tê dại truyền đến. Tay Đạt Kha nắn lấy hai bên bầu ngực non kiêu hãnh nhưng nàng đã không còn cảm giác gì khác ngoài tận sau trong cơ thể mình. Vách tường hoa đạt tới đỉnh cao co thắt lại thật nhanh, cùng lúc đó Đạt Kha vừa tới lúc xuất tinh túy nam nhân vào sâu trong người nàng. Cả hai cùng đạt khoái cảm thăng hoa một lúc càng làm cảm xúc đê mê.
Nàng ngã sấp xuống giường và nhìn hắn cũng nằm ngửa ra thở dồn không khác gì mình. Vừa sáng ra đã như vậy cũng không tệ cho lắm đối với đại vương khi có sẵn vương phi bên cạnh.
Đạt Kha nghiêng người nhìn nàng thở nhộc đến đáng thương. Trán nàng cũng đã lấm tấm mồ hôi vì quá sức. Hắn không ngần ngừ mỉm cười, tay vuốt lọn tóc đã bết ướt mồ hôi trên gương mặt xinh đẹp hết sức hấp dẫn của nàng lúc này.
Nàng cũng nhìn hắn. Trong lòng cũng không thể tin có lúc mình lại mê đắm với hắn như vậy. Đêm qua cộng thêm ân ái vừa trải qua khiến người nàng không còn sức chứa thêm bạch dịch nên theo hoa huyệt cứ vậy trào ra. Nàng mím môi khó chịu muốn tịnh thân ngay kẻo lại phải nhờ tiểu Lộ sắc thuốc tránh thai cho sẽ rất mắc cỡ. Nhưng tay Đạt Kha vươn ra dễ dàng kéo nàng nằm vào lòng mình.
Ban nảy lớn gan ve vãn với hắn nhưng giờ nàng lại đỏ mặt ngại ngừng mới kì lạ. Hắn giữ chặt rồi gặng hỏi.
- Trả lời ta vì sao lại thấy sợ ta hơn Sở Sở?
Người nàng lại gần vào hắn. Trạng thái đạt khoái cảm ban nảy vẫn làm nàng choáng nhẹ nói năn cũng không lưu loát lắm
- Vì người tự làm bản thân đau khổ như thế như rất thương tam ca lại đối đầu thù hận vô ích… cho đến cả tình yêu của người nữa!
Đạt Kha nghe xong thinh lặng hồi lâu. Nàng rụt rè chờ trong bờ ngực ấm áp của hắn. Đạt Kha đang ôm nàng rất chặt, dẫu nàng biết cả một chút tình cảm hắn cũng không dành cho mình nhưng xin bàn tay hắn đừng buông lơi đi cũng đủ quá rồi.
Hắn nghiêng người vẫn ôm nàng. Tay luồng nhẹ vuốt ve mái tóc mềm của nàng và nói có vẻ rất nhẹ nhàng.
- Ta là vương tử không chính thất do một cung nữ bị đại vương cưỡng bức sinh ra. Bô lão và cả tộc không chấp nhận sự có mặt của ta trong vương thất này. Mang danh Tứ vương tử mà cả bọn nít ranh còn ức hiếp nói ta là con hoang…
Nàng mím môi khi nghe. Nàng biết là hắn đã phải trải qua rất nhiều chuyện trong đời mới thành loại người tàn nhẫn như vậy. Không biết làm gì xoa diệu được một Đạt Kha đáng thương trong quá khứ, Sở Doanh thu tay cố ôm chặt người hắn.
- …trong các hoàng huynh chỉ có tam ca xem ta là tiểu đệ. Huynh ấy dậy ta mọi thứ người ta không muốn chỉ cho một vương tử con hoang. Cả cuộc đời ta là niềm vui cho người khác sỉ nhục. Và nàng có biết đến lúc ta tỉnh táo ra ta đã ngộ ra điều gì không? Ta không làm sai gì cả cho kẻ khác cưỡi đầu cưỡi cổ mình nữa. Chỉ có ngôi vị đại vương sẽ giải thoát cho ta. Ta thật yêu Y Nhi như điên như dại nhưng vẫn không thể sống chịu thêm nhục nhã mới đã bỏ rơi nàng ấy. Ta của bây giờ đã thành công, không có gì để tiếc nuối cả.
Nàng nghe xong vội thẩn thờ nhìn vào mắt hắn. Một Đạt Kha không giết người không gớm tay như nàng từng biết. Trước mặt nàng chính là con người thật sự của hắn. Nàng không ngờ hắn chỉ là một đứa trẻ mang quá nhiều tổn thương đến mức chỉ còn biết ích kỉ lo riêng cho bản thân mình trước nhất. Hắn tự bảo vệ hắn bằng cái vỏ tàn nhẫn ngu ngốc, sau đó gánh lấy là nội tâm tổn thương mất mát không tài nào chữa lành.
Và Đạt Kha cười đem nàng nằm trên người mình cốt nhìn nàng cho rõ để xem kẻ ngày đêm muốn giết hắn chỉ giúp hắn thỏa mãn ân ái sẽ biểu hiện ra sao khi biết chuyện. Sở Doanh rụt rè hỏi.
- Giờ đây huynh đã thấy giải thoát chưa?
- Hì… tạm được. Ít nhất những kẻ ghét ta cũng không ai dám la lối trước mặt ta như nàng cả! - Kể xong quá khứ xem ra tâm tình hắn vẫn ổn mới trêu chọc nàng như thế nữa rồi. Sở Doanh hậm hực chun mũi nói.
- Họ cung kính người chỉ là lời nói dối trá thôi.
Đạt Kha bất ngờ nhìn nàng. Nàng thì mãi loay hoay vì vẫn muốn thoát mau thoát khỏi người hắn. Bên Đạt Kha nàng lại không kiềm được ham muốn cùng hắn thế này thế kia dẫu mới qua một trận rất kịch liệt. Công chúa như nàng bị hắn dụ hư mất rồi.
- Nàng xem ra rất tinh ý chuyện xấu người khác làm! - Đạt Kha không tiếc một câu như khen ngợi vương phi của mình.
- Ngày trước còn ở Kỳ Mạc, bọn tiểu thư con quan đại thần trước mặt đều khen thiếp công chúa xinh đẹp – công chúa hiền diệu này nọ nhưng thiếp biết sau lưng họ toàn nói những lời ganh ghét!
- Vậy thì nàng sang đây làm vương phi của một đại vương đáng sợ như ta. Chẳng ai dám nói xấu nàng nữa đâu.
Nhìn hắn cười như vậy nàng thật cố sức ghét bỏ nhưng không thành. Đạt Kha cười rất cuống hút, nàng không thể nhìn người cười đẹp như vậy và nghĩ đến chuyện lấy đi mạng của hắn. Nàng nói có chút rụt rè.
- Người nói ra hết như vậy… giữa chúng ta cũng sẽ không có gì thay đổi… người vẫn muốn xâm lược Kỳ Mạc của thiếp đúng không?
- Đương nhiên. Còn nàng cần cố gắng giết ta hơn, không chỉ “Ah! Ah!” dưới thân ta là giết được ta đâu Sở Sở!
Tên đại vương bá đạo này thật giỏi làm nàng xấu hổ. Giả giọng nàng rên rỉ cùng hắn thì thôi còn giơ tay xoa mông dọa nàng. Nàng giơ tay đánh tay hắn khỏi mông mình ngay rồi cố bình tĩnh để hung hăng nói…
- Coi chừng chết trên giường không kịp trăn trối đó đại vương của thiếp!
- Haha! Ta thoải mái lắm… nàng lúc nào cũng bên ta toàn tâm toàn ý ám hại ta thì có gì phải căng thẳng thêm được!
Đạt Kha tâm tình rất vui không biết làm nàng chạnh lòng. Vì nàng lúc nào cũng sẽ bên hắn nhưng tâm hắn không có nàng. Sở Doanh nhỏm người dậy, giơ tay giữ hai má hắn làm Đạt Kha nằm đơ ra nghe.
- Muốn thiếp bên người thì quên ngay Y Nhi đi! - Nàng nói xong tuy có hơi run nhưng cũng rất thoải mái. Đạt Kha nhăn mặt nói.
- Gì nữa đây? Nếu dễ quên nàng ấy thì ta đã quên từ hai năm trước rồi!
- Nhất định phải quên! Thiếp sẽ giúp người quên! Người không được tự dày vò như thế, thiếp cũng sẽ dễ dàng vui vẻ làm vương phi chờ ngày giết chết được người biết không đại vương!?
Hắn có chút sững sờ nhìn nàng. Trông nàng rất quyết tâm giết chết hắn đến buồn cười. Xưa nay Đạt Kha chỉ nghĩ phải có quyền lực như thế nào mới thoát được quá khứ, chỉ có nàng là người đầu tiên bảo hắn quên đi. Hắn có lẽ không biết nàng thật mong hắn quên đi Y Nhi vì chút ghen tị trong lòng nàng. Nhưng Đạt Kha đã cười tươi thật mong rằng nàng sẽ sớm giúp mình quên hết mọi thứ đau khổ phía sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook