Đứng ở trước cửa thang máy chờ thang , đột nhiên cảm nhận được bả vai bị vỗ nhẹ, Lữ Tư Anh theo phản xạ quay đầu lại.

“Sớm, Tư Anh, em ngày hôm qua đi ra ngoài có tranh thủ đi chơi được chút nào không? Đi cả một ngày, sẽ không là dùng một nửa thời gian để đi chơi đấy chứ?” Vương Di Quân đừng ở đằng sau cô vừa cười vừa nói.

“Cái gì?” Lữ Tư Anh trợn mắt cố nắm bắt ý tứ trong lời nói.

“Cái gì là cái gì?” Vương Di Quân trợn mắt nhìn cô.

“Quân tỷ, chị vừa mới nói cái gì?”

“Chị hỏi em ngày hôm qua đi công tác có tranh thủ đi chơi không, có hay không giữa đường đi thì chuồn đi chơi mất ?”

“Ai nói em đi công tác?” Lữ Tư Anh lẳng lặng nhìn đồng sự, sau một lúc lâu mới lấy lại một chút hoài nghi mở miệng hỏi.

“Phó tổng giám đốc nha, chẳng lẽ em không phải đi công tác sao?”

Lữ Tư Anh còn chưa kịp mở miệng, trước mặt cửa thang máy đột nhiên mở ra, đám đông chờ lên thang máy lập tức ùa vào, mà cô cũng cứ như vậy bị chen vào thang máy,cùng Vương Di Quân lúc đó bị chắn bởi một đống người.

Phó tổng giám đốc nói sao? Chính là cô không có đi công tác nha, cô là chạy trốn, mà anh ta lại bảo không biết đi? Vậy vì sao còn cần phải gạt người nói cô đi công tác.

Lữ Tư Anh cúi đầu xuống , cố gắng giải thích vấn đề này, càng nghĩ lại càng không hiểu lý do vì sao anh lại làm như vậy, anh ta không phải là đang …bảo vệ cô đấy chứ, anh ngày nào cũng nghiêm khắc với cô, cho nên cô còn tưởng hôm nay đến đây sẽ có một công văn đuổi việc chờ sẵn cô, làm cô còn chuẩn bị sẵn môt màn uy hiếp buộc anh phải thu lại công văn đuổi việc, kết quả như thế nào lại biến thành như vậy ? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

“Oa, hôm nay cầu thang máy so với bình thường đông muốn chết.” Thang máy dừng vài lần có một ít người đi ra,Vương Di Quân đến bên cạnh cô.

“Ân.” Cô khẽ lên tiếng, đầu vẫn nghĩ đến chuyện bên trên.

“Em đang nghĩ cái gì?” Vương Di Quân nhìn chằm chằm cô hỏi .

“Đang nghĩ phó tổng giám đốc là người như thế nào .” Cô trầm ngâm một chút rồi mở miệng.

“Tốt lắm.” Vương Di Quân đột nhiên vỗ nhẹ bả vai của cô , mỉm cười nói.

Lữ Tư Anh nhìn cô khó hiểu, không biết câu tốt lắm này có ý tứ là gì, lúc này, thang máy ‘đinh’ một tiếng, tới lầu của hai người, hai người một trước một sau đi ra khỏi thang máy.

“Chờ một chút, Quân tỷ, chị vừa nói tốt lắm là ý tứ gì?” Cô giữ chặt Vương Di Quân hỏi.

“Ý tứ chính là em rốt cuộc cũng đã để ý thấy phó tổng là một nam nhân chất lượng tốt, tốt lắm.” Vương Di Quân quay đầu đối nàng nhếch miệng cười nói.

“Quân tỷ cảm thấy anh ta rất tốt?” Cô nhíu mày.

“Không chỉ chị cảm thấy vậy,cả công ty. . . . . . Không, hẳn là tất cả nữ nhân trong tòa nhà này đều cảm nhận đươc anh ấy rất tốt, người duy nhất trong khối đại biểu nhân dân toàn quốc đại khái chắc chỉ có mình em không cảm thấy vậy.” Vương Di Quân cười liếc nhẹ một chút nhìn cái trán đang nhăn của muội muội đồng sự nói.

“Em thật sự nhìn không ra ưu điểm của anh ta.” Lữ Tư Anh không phục nói. Đương nhiên, bỏ qua việc thân phận tiểu lão bản của anh ta.

“Em nha, sở dĩ phản cảm với phó tổng như vậy, hoàn toàn bởi vì anh ấy đối với em cực nghiêm khắc trong công việc, chính là em có nghĩ đến nguyên nhân phó tổng luôn đối với em đặc biệt nghiêm khắc ?”

“Xác định vững chắc xem nhẹ em.”

“Em chưa từng nghe qua câu yêu càng sâu, trách nhiệm càng nhiều sao (nó cũng đại loại thế a) không?”

Lữ Tư Anh ghẹn họng nhìn trân trân cô, một bộ dạng bị dọa đến ngây ngốc.

“Đi thôi, đi làm .”Vương Do Quân mỉm cười, lôi kéo người vừa bị dọa đến ngây ngốc đi vào công ty .

***

Yêu càng sâu, trách nhiệm càng nhiều? Chẳng lẽ nói phó tổng thực sự thích cô, cho nên mới mở miệng nói muốn làm bạn trai cô,thực chính là như vậy sao?

Lữ Tư Anh hai tay nâng cằm chống xuống bàn, ngẩn người nghĩ đến mấy ngày nay thực phiền, thủy chung lại không nghĩ ra được đáp án của vấn đề.

Mấy ngày nay cô nhàn quá nên đâm hốt hoảng, bỏi vì đột nhiên phó tổng giám đốc của cô bị phái đi công tác ở Mỹ, ngay tại cái buổi chiều mà cô chạy trốn, cho nên lượng công việc đột nhiên giảm mạnh khiến cô không có việc gì làm lại ngồi ghĩ lung tung.

Bất quá nghĩ đến cũng thật sự là kỳ quái, công việc của cô không hề giảm bớt, không nói đến mấy cái công tác của ác ma kia cấp cho , trước kia cô vội vội vàng vàng mà vẫn không giải quyết xong, có khi còn phải tăng ca, như thế nào hiện tại chỉ cần hai ba ngày là đem đống công việc đấy giải quyết xong hết, còn có thể có nhiều thời gian trống để suy nghĩ đến ngẩn người như vậy, thật sự là quái dị.

Hừ, nhất định là bị phó tổng giám đốc ác ma kia độc hại, tay chân biến nhanh, cho nên. . . . . .

Chờ một chút, chờ một chút, tay chân biến nhanh?

Lữ Tư Anh chậm rãi ngẩng đầu, dừng ở bàn tay trắng noãn của mình, sau đó không thể tin nổi lắc lắc đầu, chảng lẽ nói phó tổng giám đốc kia cả một năm độc hại cô, thật sự tất cả đều là vì cô.

“Phó tổng giám đốc, anh trở về lúc nào vậy?”

Nghe thấy đồng sự kêu lên, cô đột nhiên quay đầu nhìn chỗ phát ra thanh âm, vừa đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh, đối với câu hỏi của đồng sự anh đáp: “Mới vừa xuống phi cơ.”

Mới vừa xuống phi cơ liền khẩn cấp quay về công ty làm việc? Thật sự là cuồng công tác! Lữ Tư Anh mắng thầm .

“Nha, đây là lễ vật của mọi người, giúp tôi phát đi.” Anh cầm trong tay chiếc túi có chữ ‘DUTY FREE’ (miễn thuế) đưa cho đồng sự.

Bốn phía nghe thấy từ lễ vật, ồ lên một tiếng, mà anh tại nơi xôn xao tiếng cám ơn, ly khai bước vào văn phòng .

Trên đường, anh đột nhiên quay đầu hướng về phía cô, Lữ Tư Anh không tự chủ được khiến cả thân người chấn đông, ngay cả hô hấp cũng theo thế mà ngừng lại.

“Lữ Tư Anh, đến văn phòng tôi một chuyến.” Anh hạ lệnh nói, đảo mắt tiến vào văn phòng.

Thật sự là đáng giận, làm chi một hồi cuối cùng vẫn là cô gặp phiền toái! Nói anh làm như vậy hết thảy đều là vì tốt cho cô, ai có thể tin được chứ!

Than nhẹ một tiếng, cô bất đắc dĩ đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

“Tư Anh, cậu muốn đi đâu? Đến, ăn một viên chocolate phó tổng giám đốc mua,ăn ngon lắm a.” Đồng sự Tiểu Lâm đang cầm một chocolate mới mở đi đến trước mặt cô.

“Mọi người ăn đi, tớ đang giảm béo.” Cô nói.

“Cậu đã gầy như vậy , còn muốn giảm nữa sao, đến, ít nhất ăn một viên.”

Không thể khước từ sự nhiệt tình của đồng sự, Lữ Tư Anh đành tùy tiện một viên chocolate nhập khẩu.”Cám ơn.” Cô nói.

Mục đích đạt thành, Tiểu Lâm rất nhanh hướng đến chỗ các đồng sụ khác, mà cô ciungx dừng lại đợi viên chocolate vào miệng đợi sau khi vị ngọt của viên chocolate được hòa tan, cô mới chậm rãi đi tới văn phòng phó tổng giám đốc .

Khấu khấu khấu ( tiếng gõ cửa), cô đứng ở trước cửa kêu một tiếng, “Phó tổng giám đốc”

“Đóng cửa vào, lại đây.”Anh nâng mắt nhìn cô, hạ lệnh.

Chỉ thị vừa đưa ra, Lữ Tư Anh liền đóng cửa lại,chậm rãi đi về phía anh. Không biết anh ta rốt cuộc muốn làm gì, là muốn cùng cô tính sổ vụ chạy trốn lần trước sao? Hoặc là lại có công tác mới muốn cô làm Cô nhịn không được ở trong lòng đoán, sau đó dừng lại cách bàn khoảng 50cm, lẳng lặng chờ anh mở miệng.

“Đáp án của em?”

Cô lẳng lặng chăm chú nhìn anh, há hốc mồm.

“Đáp án gì?” Sau một lúc lâu, cô mới mờ mịt hỏi.

Kì Diệp tựa hồ thở dài một hơi, “Em có nguyện ý cùng tôi kết giao không?” Anh kiên nhẫn nói.

“Cái gì?” Cô ngây người.

“Em đã suy nghĩ cả một tuần, chẳng lẽ vẫn không có kết quả sao?” Anh nhướng mày nhìn chằm chằm cô.

Lữ Tư Anh trừng mắt, biểu tình ngốc nghếch trên mặt dần thay đổi, trở nên hoài nghi, khó hiểu, cùng với có càng ngày nhiều nghi hoặc, cùng một bộ dáng sốt ruột muốn mở miệng đặt câu hỏi.

“Vì cái gì anh đột nhiên muốn cùng tôi kết giao, anh không phải thực chán ghét tôi sao?” Cô đột nhiên thốt ra câu hỏi.

“Ai nói với em tôi chán ghét em?” Kì Diệp trên mặt tràn đầy kinh ngạc.

“Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu không phải nói, anh không gây khó khắn thì lại là giao thêm công, không chỉ vậy lại còn đối với tôi đặc biệt nghiêm khắc?” Cô dẫn chứng.

“Công tác của em năng lực quá kém , thái độ công tác lại tản mạn, nếu không muốn bị sa thải, chỉ có nước chứng minh năng lực thôi.”

“Có ý tứ gì?”

“Em cảm thấy sẽ có ý tứ gì?”

“Nào có thể nào. . . . . .” Cô nghẹn họng nhìn trân trối anh bất tri bất giác nuốt một ngụm nước miếng.”Công ty vốn có ý đuổi việc ta?”

“Ở lúc tôi tiếp nhận công việc này, em là người đứng đầu danh sách đen, hoàn toàn không có nịnh nọt cấp trên, làm việc lại chẳng khác gì một người mới vào nghề.”Anh nhìn cô một cái nói.

“Ông trời!” Lữ Tư Anh nhịn không được hô nhỏ ra tiếng, cô cho tới bây giờ cũng không biết ở trong mắt cấp trên, cô lại như vậy.

Giống như người mới vào nghề? Trời ạ! Nguyên lai sự thật và suy nghĩ của nàng hoàn toàn tương phản nhau, nếu không phải bởi vì anh trở thành cấp trên mới của cô. Nói không chừng từ lúc một năm trước, cô đã trở thành một kẻ thất nghiệp .

Nguyên lai anh làm như vậy, thật sự tất cả đều là vì muốn tốt cho cô.

Nguyên lai, thật là cô hiểu làm anh.

“Hoàn hảo sự thật chứng minh rồi em chính làkhông tập trung, không có trí lớn, cũng không phải là hoàn toàn vô dụng.” Kì Diệp nhìn cô, thành thực nói, “Bất quá em tốt nhất đem khuyết điểm sửa đổi, bằng không trong mắt người khác em không bao giờ làm được đại sự.”

“Tôi vốn không nghĩ sẽ làm đại sự, chỉ cần mỗi ngày đều bình yên là được rồi.”Cô liếc anh một cái, cũng thành thật nói.

Kì Diệp bất đắc dĩ trừng mắt nhìn, sớm biết rằng đây chính là tính cách của cô.

“Bất quá tôi còn là phải cám ơn phó tổng vì đã nguyện ý tin tưởng.” Cô hướng hắn nhe răng cười, khuôn mặt sáng ngời làm cho căn phòng cũng theo đó mà sáng sủa hơn hẳn

Kì Diệp nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, nhẹ nhàng hỏi.”Hiện tại em có thể cho tôi của ngươi đáp án rồi chứ?”.

“Cái gì đáp. . . . . .” Cô đột nhiên nhớ tới chủ đề mà bọn họ đang nói, sau đó ho nhẹ một tiếng. “Tôi còn có vấn đề muốn hỏi.” Cô nhìn anh nói.

Kì Diệp bất động thanh sắc (ung dung thản nhiên) nhìn cô, cùng đợi.

“Tôi nghĩ nữ nhân trong công ty so với tôi tốt hơn còn nhiều mà, anh vì cái gì mà lựa chọn tôi?” Cô tò mò hỏi.

Kì Diệp nhìn nàng nửa ngày, không đáp hỏi lại: “Em nghĩ sao?”

“Tôi chính là không nghĩ ra cho nên mới hỏi nha.” Lữ Tư Anh không chút nào làm ra vẻ nói.

“Không nghĩ tới có lẽ là bởi vì tôi thích em?”

“Nghĩ tới, nhưng là càng nghĩ càng cảm thấy không có khả năng.”

“Vì sao?”

“Bộ dáng của tôi cũng không phải phi thường sinh đẹp, công tác năng lực cũng không được tốt, không có chí tiến thủ, lại lười nhác, nói nhiều, ngô, dù sao mặc kệ tôi nghĩ như thế nào, chính là nghĩ không ra người như anh sẽ thích điểm nào ở tôi.”

Nghe cô thẳng thắn đem toàn bộ khuyết điển của mình liệt kê ra, Kì Diệp rốt cuộc nhịn không được cười khẽ ra tiếng. Cô thật là dễ thương.

Trải qua một tuần, Lữ Tư Anh lần thứ hai bị tiếng cười của anh hù dọa

Anh gần đây làm sao vậy,bị quỷ ám sao? Không có chuyện gì mà cũng loạn cười nha?Anh không biết là cô có trái tim không mạnh mẽ chút nào sao? Nghe một chút tiếng tim đập hiện tại của cô, phanh, phanh, phanh. . . . . . Quả thực mau đến dọa người.

“Anh đang cười cái gì, chẳng lẽ tôi nói sai cái gì sao?” Cô trừng mắt nhìn trên gương mặt tươi cười của anh, vẻ mặt khó hiểu mở miệng hỏi nói.

“Không có, chỉ là có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới em lại hiểu bản thân một cách triệt để như vậy thôi.” Kì Diệp thu hồi tươi cười, nghiêm mặt nói.

Lữ Tư Anh nhìn anh, không biết vì cái gì mà cảm thấy mình vừa bị anh chế nhạo một phen, nhưng là nếu anh thật sự chế nhạo lời của cô, trên mặt biểu tình sẽ không đứng đắn như vậy đi?

“Không có gì không có khả năng, tôi thật là thích em.” Anh thình lình nói

“Cái gì?”

“Tôi nói tôi thật sự thích em, cho nên mới muốn cùng em kết giao.” Anh nói lại một lần nữa.

“Chính là. . . . . . Vì cái gì?” Cô hoang mang lo sợ hỏi, không nghĩ tới anh thật là bởi vì thích cô cho nên mới nghĩ muốn cùng cô kết giao.

Trời ạ, cô thật sự không nghĩ ra tại sao lại là cô a, cô cho tới bây giờ vẫn không cảm nhận được mình sẽ hấp dẫn một người như anh, hơn nữa là tối trọng yếu một chút là, anh nói anh thích cô, vì cái gì cô lại hoàn toàn không có cảm giác ?

“Về điểm này, tôi phải để em tự phát giác.” Anh nhìn cô chằm chằm nói. “Hiện tại, Yes or No, em nên cho tôi một đáp án .”

Lữ Tư Anh trầm mặc không nhìn anh, bên tai đồng thời tung bay ba thanh âm của ba người bạn.

Mễ Mễ nói, ác ma anh tuấn cùng tên đầu heo ba đầu, cô không cần lo lắng mà lập tức chọn anh; Bồng Khiết đối cô nói, cô nên nắm chắc cơ hội tốt này, ngàn vạn lần đừng dễ dàng đem nó đẩy đi; Thắng Nam nói, cùng anh kết giao đối với cô tuyệt đối là trăm lợi mà không một hại, hơn nữa đừng quên cô còn nắm trong tay một bí mật mà anh không muốn cho ai biết.

“Yes or No?” Anh lại hỏi.

Trầm mặc hồi lâu, cô rốt cục mở miệng ——

“Yes.”

***

Ngọn đèn đẹp, không khí tốt, sau khi thưởng thức xong bữa tối dưới ánh đèn, Kì Diệp lái xe đưa Lữ Tư Anh về nhà.

Dọc theo đường đi, Lữ Tư Anh ngắm nhìn Kì Diệp đang chuyên tâm lái xe, nhưng mỗi lần đều suy sụp nghĩ muốn thở dài.

Anh rốt cuộc có phải hay không thật sự thích cô nha? Vì cái gì bọn họ kết giao gần một tháng, cô vẫn không cảm nhận được tình cảm của anh? Là do cô phản ứng quá trì độn sao?

Bởi vì hai người cùng làm tại một công ty, lại là quan hệ cấp trên cấp dưới, cho nên vì để tránh phiền toái và bị chú ý, anh quyết định hai người nên bí mật kết giao, mà cô đương nhiên đồng ý, bởi vì theo cô biết, đại đa số những tình yêuvăn phòng đều vô tật (không có chuyện gì) mà kết thúc.

Chính là cô lúc ấy hoàn toàn cũng chưa nghĩ đến một chuyện, nếu muốn để người khác nhìn ra được, bọn họ hành vi trong hết thảy mọi chuyện đều không được hay đổi, cho nên cho dù hai người đang kết giao, thái độ nghiêm khắc của anh đối với cô là không hề thay đổi, thậm chí còn còn có khuynh hướng trầm trọng thêm.

Bọn họ thực sự là người yêu sao? Anh thật sự thích cô sao? Chính thức kết giao xong, cô càng ngày càng hoài nghi điều này.

Hình thức bọn họ ở chung chính là, thời gian đi làm bình thường bỏ qua không nói, bởi vì giữ bí mật, bọn họ vẫn là quan hệ cấp trên cấp dưới, lúc hết giờ làm, anh vẫn lấy công việc làm trọng, chỉ có những lúc không cần tăng ca mới cùng cô hẹn hò, mà nói là hẹn hò cũng chỉ là ăn bữa cơm, sau đó sẽ đưa cô về nhà, cái gì hoa tiền dưới ánh trăng, thề non hẹn biển, khiên khiên tay nhỏ bé, hôn nhẹ cái miệng nhỏ nhắn linh tinh (mấy cái này ta để nguyên), căn bản ngay cả tấm hình chụp chung cũng chưa có.

Trên đời này có nam nữ yêu nhau giống như họ sao? Hay là anh thuộc vào nhóm đặc biệt? Đáp án khẳng định là vế sau, bởi vì cô có hỏi qua Mễ Mễ là người kết giao nhiều,thậm chí còn có người hoài nghi hỏi sau khi cô thắc mắc: “Bạn trai cậu không phải là bị Gay mà cậu không biết đấy chứ”

Gay không thể nào? Nếu anh thích nam nhân,làm chi còn cùng cô kết giao? Chính là nếu là nam nhân bình thường, ít nhất cũng hôn nhẹ hoặc ôm cô một cái đi?

Cuối cùng cùng đám thảo luận đưa ra biện pháp, quyết định cô nên chủ động hôn anh, chỉ cần vừa hôn, đại khái có thể biết khuynh hướng tình cảm của anh, nếu thuận lợi một chút, nói không chừng còn có thể nhận ra anh thật sự thích cô .

Chính là nói so với làm đương nhiên đơn giản hơn, bảo cô đi hôn một nam nhân, ông trời, cô đời này chưa có bao giờ làm, hơn nữa còn là chưa phân biệt được giới tính của anh, nếu anh thật sự là Gay

Nếu, nói không chừng sau khi phát hiện ra bí mật đó, cô sẽ bị giết người diệt khẩu . . . . . .

Tốt, cô là hay nói giỡn, không cần khoa trương như vậy, chính là cô cần phải chủ động hôn anh. . . . . .

Lữ Tư Anh lần thứ hai trộm liếc mắt ngắm nhìn anh một cái, sau đó ánh mắt chậm rãi dừng ở đôi môi, thất thần nhìn vào đôi môi ấy. Cô sẽ hôn lên nơi đó .

“Em đêm nay đặc biệt im lặng.”

Thấy anh nhìn lại nhưng bây giờ thu lại tầm mắt là đã quá trễ, Lữ Tư Anh cố gắng chống cự ánh mắt đăm chiêu của anh, trái tim bị dọa đến mức nhảy ra khỏi lồng ngực. Ông trời, anh rốt cuộc là chú ý đến cô bao lâu rồi, sẽ không là phát hiện cô ngắm anh đến thất thần đi?

“Miệng của anh bị dính cái gì sao?”

“Không, cái gì cũng không có.” Cô cứng ngắc lắc lắc đầu.

“Vậy em nhìn chằm chằm anh làm gì?”

“Em. . . . . . em chỉ là đang ngây người, đúng, ngây người, cũng không phải cố ý nhìn chằm chằm vào anh, anh ngàn vạn lần không cần hiểu lầm.”

“Em đang thẹn thùng cái gì?” Anh nhìn cô một cái hỏi.

“Thẹn thùng?” Cô kinh hách thiếu chút nữa thì rớt cả nước miếng, “Cái gì thẹn thùng, em không có thẹn thùng nha.”

“Mặt của em hảo hồng.”

“Ba!” Hai tay nhanh chóng dính chặt trên mặt, gắt gaoch kín, Lữ Tư Anh ngượng ngùng muốn nhảy xuống xe, trời ạ, cô như thế nào lại như vậy a, hôn còn chưa hòn vậy mà mặt đã đỏ, cô thật sự là đại ngu ngốc!

“Em suy nghĩ cái gì?”

“Không có, em không nghĩ sẽ hôn anh. . . . . .” Lúc này hai tay bịt chặt miệng, Lữ Tư Anh nghẹn hộng trân trối nhìn anh,bộ dạng giống như khẩn cầu anh không nghe thấy câu nói vừa rồi. Cô thật sự là đồ đầu heo, như thế nào lại. . . . . .

“Nguyên lai em nghĩ muốn hôn anh, khó trách vừa rồi nhìn chằm chằm vào môi anh, hiện tại mặt lại hồng như vậy.”

Anh nghe được! Trời ạ, cô không muốn sống nữa!

“Không. . . . . em là hay nói giỡn!” Cô cố gắng kháng nghị.

“Phải không?” Anh nhướn mày, xấu xa nhìn cô mỉm cười.

Ô ô ô, hảo muốn khóc, cô như thế nào lại ngốc như vậy, chưa đánh đã khai, ngu ngốc, cô rõ ràng là ngu ngốc.

“Mỗi ngày chỉ đưa em đến dưới lầu,hôm nay cho anh lên lầu ngồi đi.” Anh đột nhiên mở miệng nói.

Ở trong này xem cô bị cuống còn chưa đủ sao, còn muốn theo tới nhà cô nhìn? Anh là ngại trong xe ánh đèn không được sáng,không thể nhìn rõ biểu tình ngại ngùng của cô phải không?

“Nhà của em rất bừa.” Cô hướng anh cự tuyệt.

“Nhìn đến chỗ làm việc ở văn phòng em hẳn sẽ biết, cho nên anh trong lòng đã sớm đã chuẩn bị.”

Người nọ là không nghe ra mình đang bị cự tuyệt sao.

“Hôm nào đi, thời gian đã không còn sớm , ngày mai còn đi làm.” Cô nói.

“Không quan hệ, anh mỗi ngày đều quá mười hai giờ đêm mới ngủ.”

Người này ——

“Em là đang cự tuyệt, anh nghe không hiểu sao không?”Cô phát hỏa,dứt khoát đem ra nói hết.

“Anh nghĩ đi lên mượn WC.” anh nhìn cô một cái, cũng dứt khoát đích.

“Vậy anh nói thẳng là muốn mượn WC, làm chi còn lòng vòng.” Trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái, cô oán giận nhíu mi nói, mà anh chính là cũng chỉ lẳng lặng nhìn cô, không có đáp lời .

Một lúc sau, Kì Diệp đi theo Lữ Tư Anh đi vào phòng trọ của cô, là một căn phòng nằm bên trong tầng năm.

Căn phòng không thể nói là ngăn nắp, nhưng cũng không tính làbừa bộn. Plastic màu tím phủ kín sàn nhà, khoảng 5×6

Chiếc đệm lò xo để dưới đất, còn trên giường bày đủ một đống gấu bông đủ loại kiểu dáng.Chiếc bàn để trong một góc phòng, để trên là một chiếc máy tính, ổ cứng, sau đó mới là giá sách và tủ quần áo.

Này thật sự không phải là một căn phòng của một người ba mươi tuổi, nhưng lại hoàn toàn giống với tưởng tượng của Kì Diệp, bởi vì Tư Anh cũng tuyệt không giống với một nữ nhân ba mươi tuổi.

“WC ở bên kia.”Cầm trong tay đôi dép lê cho anh, Lữ Tư Anh chỉ hướng WC nói.

Vốn nghĩ đến anh sẽ lập tức đi về phía cô chỉ, không nghĩ đến anh vẫn đứng yên không hề nhúc nhích, cô hoài nghi nhìn anh.

“Làm sao vậy, anh không phải muốn đi WC sao?” Cô hỏi.

“Mà em không phải cũng nghĩ muốn hôn anh sao?”

Nằm mơ cũng không nghĩ anh sẽ đột nhiên nói vậy, oanh! Hai gò má Lữ Tư Anh nhất thời đỏ ửng , cả người giống như lâm vào biển lửa, khiến toàn thân nóng lên.

Anh mỉm cười, đi đến bên cạnh, thân thủ nâng cằm của cô lên, cúi đầu chăm chú nhìn bộ dáng không biết phải làm sao

“Mặt của em hảo hồng.” Anh vừa nói, vừa cúi đầu xuống hôn trụ cái miệng của cô.

Này. . . . . . Này này này. . . . . . Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh thế nhưng ở hôn cô.

Ông trời, anh không phải Gay sao ? Anh —— úc, đầu lưỡi của anh. . . . . . Cô thở không nổi. . . . . .

Đây là nụ hôn đầu tiên của hai người, đúng ra chỉ là một nụ hôn phớt nhẹ, nhưng mà cô có hương vị rất ngọt, mà lại còn đang khiếp sợ, rất say mê.

Anh quả nhiên không phải Gay , Lữ Tư Anh giờ phút này chỉ có đúng một ý tưởng, sau đó lửa nong theo nụ hôn mà thiêu đốt toàn bộ cơ thể,cô rốt cuộc đầu óc quay cuồng phân không ra phương hướng.

Quần áo chậm rãi tán loan, chiến đấu kịch liệt bộc lộ,cuối cùng là tình cảm như song triều bao phủ quanh hai người. Đêm dài, yên tĩnh, tình nhân cộng chẩm đến bình minh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương