Thích Không Thể Giấu
-
Chương 8
Edit: Bồ Đề Ngọc Trai
Doãn Hoan không có tình cảm gì với Trình Dịch Hoan, cũng rất không muốn đến nơi hẹn, nhưng mà người ta cũng đã nói đến mức này cô có thể làm sao không đi bây giờ?
Với tư cách là bạn cùng lớp vẫn nên cho một chút mặt mũi đi ăn cơm một lát, vì thế cuối cùng Doãn Hoan vẫn đi, theo hiểu biết của cô thì Trình Dịch Hoan tuyệt đối sẽ không có việc gì mà phải nịnh bợ, chắc chắn là có chuyện gì rồi.
Buổi sáng hôm sau chỉ có hai môn tự chọn, sau khi lên lớp cô đi đến thư viện tìm chút tài liệu, rất nhanh đã đến buổi trưa, khi Trình Dịch Hoan gọi điện thoại đến nói chính xác địa điểm, là một khách sạn cao cấp ở trung tâm thành phố.
Khách sạn cao cấp?
Doãn Hoan hơi nhíu mày, nơi như này Trình Dịch Hoan và Triệu Hân Lôi làm sao có thể phung phí được chứ?
Hạt giống nghi ngờ trong lòng cô càng chôn càng sâu, trước khi đi cô vẫn lo lắng gửi tin nhắn cho Hứa Ngải Lâm để một tiếng sau cô ấy gọi điện thoại cho cô giả bộ có việc gấp để cô đi về.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng Doãn Hoan xách túi đi ra cửa, bởi vì khoảng cách khá xa nên cô phải chuyển trạm xe, chỉ ngồi xe thôi cũng mất gần nửa tiếng.
Khi vừa đến cửa khách sạn, từ xa đã thấy Trình Dịch Hoan mặc một chiếc váy liền thân màu sâm panh, bộ váy này cho dù là loại vải hay chất liệu đều thuộc loại cao cấp khiến cho người khác thoáng nhìn cũng có thể thấy được giá trị xa xỉ của nó.
Mái tóc của cô ta cũng được uốn thành gợn sóng lớn, dài buông xõa trước ngực, khuôn mặt được trang điểm một lớp nhè nhẹ, cả người ăn mặc theo kiểu trưởng thành không hợp tuổi.
Cô ta vừa thấy bóng dáng Doãn Hoan đầu tiên sửng sốt một chút, không ngờ cô lại mặc giản dị như vậy đi đến buổi hẹn.
Nói là giản dị chẳng qua là mặc quần áo thường ngày đến trường, nếu nói thuận tiện thì quả thật cũng không tiện lắm, chẳng qua thoải mái dễ chịu hơn, nếu là bạn bè bình thường đi ăn cơm thì cũng sẽ chọn những bộ đồ đó, nhưng mà Trình Dịch Hoan cảm thấy bản thân không được xem trọng, bên trong đây đều là người ở xã hội thượng lưu của đàn chị, nhìn cô như vậy sẽ đánh mất phần của bản thân cô ta mất.
Trong nháy mắt vẻ mặt của cô ta liền trầm xuống.
“Sao cậu lại mặc như vậy đến đây thế?”
Thấy sắc mặt không vui mừng của cô ta, nụ cười trên mặt Doãn Hoan cũng dần dần cứng lại, cô nhìn Trình Dịch Hoan cười nói:
“Cậu mời mình đến là muốn mỉa mai đồ mình mặc?”
Trình Dịch Hoan nghe thế hô hấp bị ngưng trệ, suýt chút nữa thì quên mất việc chính, vì thế cô ta kéo khóe miệng lộ ra một nụ cười xấu hổ:
“Mình hay nói đùa sao cậu còn coi nó là sự thật vậy, nhanh đi vào thôi, các đàn chị đều đang chờ đấy.”
Đàn chị?
Vừa nghe thấy cô ta nhắc đến hai chữ này trong lòng Doãn Hoan dường như đã mơ hồ lần ra được manh mối nào đó, cô trầm mặc không lên tiếng, theo sau Trình Dịch Hoan tiến vào.
Từ sảnh đến các phòng riêng, tất cả các bộ phận của khách sạn đều được trang hoàng rực rỡ, phong cách sang trọng Châu Âu đầy lộng lẫy và sang trọng trong sự lãng mạn và hoa lệ. Nếu nơi như này dùng để chiêu đãi cô – một người bạn có quan hệ không tốt lắm, nếu nói không có vấn đề, đánh chết cô cũng không tin.
Khi đến cửa phòng riêng, Trình Dịch Hoan cố ý dừng lại, quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc dặn dò Doãn Hoan:
“Mấy đàn chị bên trong đều có thân phận rất cao, cho nên lát nữa khi nói chuyện với cậu thì cẩn thận một chút, biết không?”
Doãn Hoan đột nhiên bật cười, cô muốn hỏi lại: Thân phận cao, cao bao nhiêu?
Cô vô cùng không hiểu việc Trình Dịch Hoan phân chia người thành đủ loại làm gì, chẳng lẽ cố ý nâng thân phận của người khác lên hạ giá trị của bản thân đi sẽ khiến cô ta càng thoải mái sao?
Đương nhiên sẽ không, nhưng mà cô ta lại tình nguyện.
Doãn Hoan thật sự lười phản ứng, nhưng đã đến cửa rồi cũng không còn cách nào quay đầu lại cho nên cô miễn cưỡng đẩy cửa đi vào.
Trong phòng ngoại trừ Triệu Hân Lôi còn có ba đàn chị không quen, vừa thấy các cô, Doãn Hoan cuối cùng cũng hiểu rõ nguồn cảm hứng phong cách của cô đến từ đâu rồi.
Gần 90% phong cách được sao chép và làm lại đến năm phần, mà thông qua phụ kiện túi xách hay sắc mặt có thể thành công phân biệt được độ cao của Trình Dịch Hoan trong vòng luẩn quẩn, cô gái kia được các cô ấy vây quanh ở giữa xem ra chính là cái gọi là thân phận cao nhất.
Quả nhiên, vừa thấy cô đi vào cô gái kia đã đứng lên đầu tiên, cô ta đứng lên thì những người khác cũng không dám ngồi, đều đứng lên tiếp đón Doãn Hoan.
“Xin chào đàn em, chị tên là Thượng Tuyết, là học sinh năm thứ hai của trường, rất hân hạnh được gặp em.”
Doãn Hoan bắt tay với cô ta, mỉm cười:
“Em tên là Doãn Hoan, rất hân hạnh được gặp chị.”
Thượng Tuyết vươn tay mời: “Đến đây ngồi đi, hôm nay là chị em mình tụ tập, không cần phải gò bó đâu.”
Nói xong những người khác cũng cười phụ họa, đặc biệt là Trình Dịch Hoan và Triệu Hân Lôi đều mang vẻ mặt nịnh nọt đến bên cạnh mọi người.
“Nghe nói đàn em là du học Mỹ trở về?”
Có người mở lời hỏi.
Doãn Hoan gật đầu “Đúng rồi, ra nước ngoài ba năm.”
Người nọ tiếp tục hỏi: “Đã có cơ hội ra nước ngoài vì sao không tiếp tục học chuyên sâu mà chọn về nước vậy?”
Doãn Hoan thản nhiên cười, “Bởi vì không thích điều kiện ở nước ngoài nên quay về.”
Người nọ còn muốn truy hỏi lại bị một ánh mắt của Thượng Tuyết ngăn lại, đành ngoan ngoãn ngậm miệng, sau đó Thượng Tuyết mỉm cười mở miệng:
“Hoan Hoan, chị gọi em như vậy em không ngại chứ?”
Gọi cũng đã gọi, chẳng lẽ tôi còn có thể bảo chị rút lại sao?
Doãn Hoan oán thầm trong lòng nhưng trên mặt lại nở nụ cười, nói: “Không ngại.”
Thượng Tuyết cười càng xán lạn hơn, cầm ly rượu trên bàn lên nói:
“Quen nhau chính là duyên phận, chị kính em một ly.”
Nói xong cô ta một hơi uống cạn sạch ly rượu, Doãn Hoan khẽ giật mình trong chốc lát… Cô nói:
“Thật ngại quá, em không uống được rượu ạ!”
Thượng Tuyết vừa uống xong một ly chợt biến sắc, Trình Dịch Hoan kích động kéo góc áo của Doãn Hoan ở dưới bàn:
“Đàn chị cũng không biết uống, nhưng vì muốn kết bạn với cậu mà người ta cũng uống để thể hiện thành ý, cậu không uống chính là không cho chị ấy mặt mũi, Doãn Hoan muốn kết giao thì không thể ngay cả phép tắc ấy cũng không biết chứ.”
Doãn Hoan cười lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mang theo vẻ bình tĩnh ung dung, dưới áp lực của nhiều người cũng không luống cuống chút nào.
“Em đã kết giao với đàn chị, nếu các chị thông cảm cho em dùng trà thay rượu thì trà này em uống, đàn chị muốn kết giao với em thì kết giao, nếu không chấp nhận lời giải thích này thì Doãn Hoan em không có duyên, em cũng không cưỡng cầu.”
Nói xong cô uống một hơi cạn sạch cốc trà trên bàn.
Những người khác liếc mắt nhìn nhau, cẩn thận xem sắc mặt của Thượng Tuyết.
Thượng Tuyết nhìn bộ dáng của Doãn Hoan như nước đổ lá khoai thật sự tức giận, cô ta ở nhà đến đi ra ngoài không phải đều được nhiều người ca ngợi sao? Đột nhiên gặp cái xương cứng như vậy, cô ta tức giận hận không thể đi lên tát cô một cái.
Bàn tay cô ta gắt gao nắm chặt túi xách, mặt trên của lớp da mềm mại đã bị móng tay cô ta chọc hỏng mà không hề hay biết, chỉ lo thầm giận cá chém thớt.
Khi mọi người đều nghĩ cô ta sẽ nổi giận, nhưng cô ta lại mỉm cười, che phần tóc bên tai đi nói với Doãn Hoan:
“Tính tình đàn em này cừ thật, chị thích, em chính là người chị muốn kết giao.”
Nghe vậy Doãn Hoan gật đầu, sau đó cùng những người khác nói chuyện về rất nhiều đề tài không bổ ích gì.
Ngay khi Doãn Hoan cảm thấy không kiên trì được nữa, định lén gửi tin nhắn cho Hứa Ngải Lâm để chống chế thì Thượng Tuyết đột nhiên mở miệng hỏi:
“Nghe nói đàn em có quen với Lục Hoài Vũ phải không?”
Một câu cuối cùng cũng nói đến chủ đề chính, bữa Hồng Môn Yến hôm nay rõ ràng bố trí sẵn vì những lời này.
Doãn Hoan ngẩng đầu, hai mắt trơn bóng thẳng tắp nhìn Thượng Tuyết, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên lộ ra một độ cong đẹp đẽ, khuôn mặt xinh đẹp của Doãn Hoan thoạt nhìn rất thông minh, dịu dàng.
Nhưng Thượng Tuyết chướng mắt nhất chính là dáng vẻ này của cô, chung quy là cảm thấy khi so với cô thì cô ta mới là cô cả nhà giàu.
Doãn Hoan gật đầu, “Có quen.”
Nụ cười của Thượng Tuyết càng sâu: “Vậy thật sự quá tốt rồi, em cũng biết chị là người thích kết giao mà, khi nào có thời gian phiền đàn em gọi tất cả mọi người chúng ta cùng nhau làm quen một chút.”
Đôi môi đỏ mọng của Doãn Hoan khẽ mím, đôi mắt đen láy chớp chớp rõ ràng, khó xử nhìn Thượng Tuyết nói:
“Đàn chị làm khó em rồi, chị cũng biết người có ‘thân phận’ giống em mà quen biết với nhóm Lục Hoài Vũ cũng đã không dễ dàng rồi, để em hẹn bọn họ, đàn chị thật sự đánh giá cao em rồi.”
Cô giả bộ ngốc nghếch quanh co với mấy cô ấy.
Kỳ thật từ lúc cô đi vào, Thượng Tuyết cũng nghi ngờ vấn đề này, Lục Hoài Vũ làm sao gần gũi với phụ nữ ‘thấp kém’ như vậy?
“Đàn em chớ nên nói là quen thân, nếu đã quen thì dù sao cứ thử một chút mới biết được đúng chứ? Hơn nữa ăn cơm cùng nhau không chỉ có chúng ta thành bạn bè, em đi theo bọn họ cũng không phải thân thiết hơn sao.”
Có cô gái bình thường nào thấy Lục Hoài Vũ mà không động lòng? Thượng Tuyết này từng bước dùng cung tâm kế rất tuyệt nhưng lại dùng sai chỗ, cô không ngốc cũng không đần, lại càng không lót đường sẵn cho cô ta.
Đúng lúc này, Hứa Ngải Lâm gọi đến, Doãn Hoan nhận điện thoại giả bộ nói vài câu, sau khi cúp điện thoại nói với các cô ấy:
“Thật ngại quá đàn chị, trong nhà em có chút việc gấp không ở cùng các chị nữa, lần sau có cơ hội sẽ tụ tập tiếp.”
Nói xong cầm lấy chén trà uống một hơi cạn sạch.
Trà chảy xuống miệng cô, ngay lập tức hai mắt Doãn Hoan mở to tức giận, mẹ nó ai đổi trà của cô thành rượu vậy?
Cô nhìn về phía Trình Dịch Hoan nhưng người phía sau lại bày ra vẻ mặt vô tội nhìn cô:
“Hoan Hoan, đàn chị mời cậu đến là cho cậu mặt mũi, cậu đi như vậy không thích hợp lắm nhỉ?”
Cô ta cách Doãn Hoan gần nhất đương nhiên thấy được tên của Hứa Ngải Lâm trên điện thoại cô.
Doãn Hoan nghe vậy cũng lười làm loạn với mấy cô ấy, nói một câu ‘đi nhé’’ rồi chuồn đi, Trình Dịch Hoan và Triệu Hân Lôi cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa nên hai người chạy ra cửa cản đường, khi đẩy cửa suýt chút nữa đụng vào người ở đối diện đi ra.
Ngay sau khi uống xong, Doãn Hoan bắt đầu cảm thấy say say, khuôn mặt ửng hồng, tim đập cực nhanh, dưới chân như giẫm phải bông, dừng lại nhưng không đứng vững mà ngã ra phía sau.
Lục Hoài Vũ chuẩn bị đi vệ sinh, không ngờ vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy sắc mặt không thích hợp của Doãn Hoan, anh nhướng mày đi đến một tay đỡ lấy cô đang xiêu vẹo.
Vừa tiến gần liền ngửi được mùi rượu trên người cô, anh khó tin hỏi:
“Doãn Hoan cậu còn học uống rượu?”
Doãn Hoan không phân biệt được vì vậy cô ngẩng đầu lên, đầu cô đau vô cùng, bóng dáng của Lục Hoài Vũ phân thành ba người trước mắt cô, Doãn Hoan nâng mặt anh nghẹn ngào nói:
“Lục Hoài Vũ cậu đừng lắc nữa, cậu lắc tôi đau đầu…..”
Lục Hoài Vũ: “…. Được, tôi không lắc nữa.”
Vẻ mặt những người khác đều kinh hãi nhìn tay Doãn Hoan tùy ý làm bậy trên mặt Lục Hoài Vũ, Thượng Tuyết lại càng tức giận hơn.
Này mẹ nó chính là không quen theo như lời Doãn Hoan nói sao? Nếu không quen như vậy, có phải đồng nghĩa với việc trực tiếp lên giường trước mặt các cô ấy không?
Lục Hoài Vũ không biết chi tiết câu chuyện, nhưng mà chuyện để Doãn Hoan uống rượu anh chỉ biết, những người trong phòng này có quan hệ không tốt với cô.
Cơ thể Doãn Hoan vô cùng mẫn cảm, nếu ăn phải đồ ăn và một chút đồ kích thích nào đó cùng tiếp xúc với nhau sẽ xuất hiện hiện tượng dị ứng, mà rượu lại là vũ khí lợi hại, sau khi uống một cốc rượu sẽ say đến bất tỉnh nhân sự, nhịp tim tăng nhanh, huyết áp lên cao, khi nghiêm trọng trên người sẽ nổi rất nhiều chấm hồng.
Lúc trước bởi vì cô lén uống rượu của Lục Hoài Vũ dẫn đến dị ứng khiến Lục Hoài Vũ sợ tới mức suýt chút nữa bị tâm thần phân liệt, cho nên bộ dáng Doãn Hoan uống say rượu đối với anh mà nói cho đến nay chính là tâm ma.
Vẻ mặt anh không tốt ngẩng đầu quét qua một vòng đám người trong phòng, đôi đồng tử đen láy ánh lên tia sáng sắc bén, vẻ mặt lạnh lùng mà táo bạo.
Dưới cái nhìn chăm chú của anh, cơ thể Thượng Tuyết run lạnh, không khỏi rùng mình.
Lục Hoài Vũ lười nói lời vô ích với các cô ấy, một phen bế Doãn Hoan đang buông thõng trên tay anh lên, xoay người đi ra cửa.
Hết chương 8.
Doãn Hoan không có tình cảm gì với Trình Dịch Hoan, cũng rất không muốn đến nơi hẹn, nhưng mà người ta cũng đã nói đến mức này cô có thể làm sao không đi bây giờ?
Với tư cách là bạn cùng lớp vẫn nên cho một chút mặt mũi đi ăn cơm một lát, vì thế cuối cùng Doãn Hoan vẫn đi, theo hiểu biết của cô thì Trình Dịch Hoan tuyệt đối sẽ không có việc gì mà phải nịnh bợ, chắc chắn là có chuyện gì rồi.
Buổi sáng hôm sau chỉ có hai môn tự chọn, sau khi lên lớp cô đi đến thư viện tìm chút tài liệu, rất nhanh đã đến buổi trưa, khi Trình Dịch Hoan gọi điện thoại đến nói chính xác địa điểm, là một khách sạn cao cấp ở trung tâm thành phố.
Khách sạn cao cấp?
Doãn Hoan hơi nhíu mày, nơi như này Trình Dịch Hoan và Triệu Hân Lôi làm sao có thể phung phí được chứ?
Hạt giống nghi ngờ trong lòng cô càng chôn càng sâu, trước khi đi cô vẫn lo lắng gửi tin nhắn cho Hứa Ngải Lâm để một tiếng sau cô ấy gọi điện thoại cho cô giả bộ có việc gấp để cô đi về.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng Doãn Hoan xách túi đi ra cửa, bởi vì khoảng cách khá xa nên cô phải chuyển trạm xe, chỉ ngồi xe thôi cũng mất gần nửa tiếng.
Khi vừa đến cửa khách sạn, từ xa đã thấy Trình Dịch Hoan mặc một chiếc váy liền thân màu sâm panh, bộ váy này cho dù là loại vải hay chất liệu đều thuộc loại cao cấp khiến cho người khác thoáng nhìn cũng có thể thấy được giá trị xa xỉ của nó.
Mái tóc của cô ta cũng được uốn thành gợn sóng lớn, dài buông xõa trước ngực, khuôn mặt được trang điểm một lớp nhè nhẹ, cả người ăn mặc theo kiểu trưởng thành không hợp tuổi.
Cô ta vừa thấy bóng dáng Doãn Hoan đầu tiên sửng sốt một chút, không ngờ cô lại mặc giản dị như vậy đi đến buổi hẹn.
Nói là giản dị chẳng qua là mặc quần áo thường ngày đến trường, nếu nói thuận tiện thì quả thật cũng không tiện lắm, chẳng qua thoải mái dễ chịu hơn, nếu là bạn bè bình thường đi ăn cơm thì cũng sẽ chọn những bộ đồ đó, nhưng mà Trình Dịch Hoan cảm thấy bản thân không được xem trọng, bên trong đây đều là người ở xã hội thượng lưu của đàn chị, nhìn cô như vậy sẽ đánh mất phần của bản thân cô ta mất.
Trong nháy mắt vẻ mặt của cô ta liền trầm xuống.
“Sao cậu lại mặc như vậy đến đây thế?”
Thấy sắc mặt không vui mừng của cô ta, nụ cười trên mặt Doãn Hoan cũng dần dần cứng lại, cô nhìn Trình Dịch Hoan cười nói:
“Cậu mời mình đến là muốn mỉa mai đồ mình mặc?”
Trình Dịch Hoan nghe thế hô hấp bị ngưng trệ, suýt chút nữa thì quên mất việc chính, vì thế cô ta kéo khóe miệng lộ ra một nụ cười xấu hổ:
“Mình hay nói đùa sao cậu còn coi nó là sự thật vậy, nhanh đi vào thôi, các đàn chị đều đang chờ đấy.”
Đàn chị?
Vừa nghe thấy cô ta nhắc đến hai chữ này trong lòng Doãn Hoan dường như đã mơ hồ lần ra được manh mối nào đó, cô trầm mặc không lên tiếng, theo sau Trình Dịch Hoan tiến vào.
Từ sảnh đến các phòng riêng, tất cả các bộ phận của khách sạn đều được trang hoàng rực rỡ, phong cách sang trọng Châu Âu đầy lộng lẫy và sang trọng trong sự lãng mạn và hoa lệ. Nếu nơi như này dùng để chiêu đãi cô – một người bạn có quan hệ không tốt lắm, nếu nói không có vấn đề, đánh chết cô cũng không tin.
Khi đến cửa phòng riêng, Trình Dịch Hoan cố ý dừng lại, quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc dặn dò Doãn Hoan:
“Mấy đàn chị bên trong đều có thân phận rất cao, cho nên lát nữa khi nói chuyện với cậu thì cẩn thận một chút, biết không?”
Doãn Hoan đột nhiên bật cười, cô muốn hỏi lại: Thân phận cao, cao bao nhiêu?
Cô vô cùng không hiểu việc Trình Dịch Hoan phân chia người thành đủ loại làm gì, chẳng lẽ cố ý nâng thân phận của người khác lên hạ giá trị của bản thân đi sẽ khiến cô ta càng thoải mái sao?
Đương nhiên sẽ không, nhưng mà cô ta lại tình nguyện.
Doãn Hoan thật sự lười phản ứng, nhưng đã đến cửa rồi cũng không còn cách nào quay đầu lại cho nên cô miễn cưỡng đẩy cửa đi vào.
Trong phòng ngoại trừ Triệu Hân Lôi còn có ba đàn chị không quen, vừa thấy các cô, Doãn Hoan cuối cùng cũng hiểu rõ nguồn cảm hứng phong cách của cô đến từ đâu rồi.
Gần 90% phong cách được sao chép và làm lại đến năm phần, mà thông qua phụ kiện túi xách hay sắc mặt có thể thành công phân biệt được độ cao của Trình Dịch Hoan trong vòng luẩn quẩn, cô gái kia được các cô ấy vây quanh ở giữa xem ra chính là cái gọi là thân phận cao nhất.
Quả nhiên, vừa thấy cô đi vào cô gái kia đã đứng lên đầu tiên, cô ta đứng lên thì những người khác cũng không dám ngồi, đều đứng lên tiếp đón Doãn Hoan.
“Xin chào đàn em, chị tên là Thượng Tuyết, là học sinh năm thứ hai của trường, rất hân hạnh được gặp em.”
Doãn Hoan bắt tay với cô ta, mỉm cười:
“Em tên là Doãn Hoan, rất hân hạnh được gặp chị.”
Thượng Tuyết vươn tay mời: “Đến đây ngồi đi, hôm nay là chị em mình tụ tập, không cần phải gò bó đâu.”
Nói xong những người khác cũng cười phụ họa, đặc biệt là Trình Dịch Hoan và Triệu Hân Lôi đều mang vẻ mặt nịnh nọt đến bên cạnh mọi người.
“Nghe nói đàn em là du học Mỹ trở về?”
Có người mở lời hỏi.
Doãn Hoan gật đầu “Đúng rồi, ra nước ngoài ba năm.”
Người nọ tiếp tục hỏi: “Đã có cơ hội ra nước ngoài vì sao không tiếp tục học chuyên sâu mà chọn về nước vậy?”
Doãn Hoan thản nhiên cười, “Bởi vì không thích điều kiện ở nước ngoài nên quay về.”
Người nọ còn muốn truy hỏi lại bị một ánh mắt của Thượng Tuyết ngăn lại, đành ngoan ngoãn ngậm miệng, sau đó Thượng Tuyết mỉm cười mở miệng:
“Hoan Hoan, chị gọi em như vậy em không ngại chứ?”
Gọi cũng đã gọi, chẳng lẽ tôi còn có thể bảo chị rút lại sao?
Doãn Hoan oán thầm trong lòng nhưng trên mặt lại nở nụ cười, nói: “Không ngại.”
Thượng Tuyết cười càng xán lạn hơn, cầm ly rượu trên bàn lên nói:
“Quen nhau chính là duyên phận, chị kính em một ly.”
Nói xong cô ta một hơi uống cạn sạch ly rượu, Doãn Hoan khẽ giật mình trong chốc lát… Cô nói:
“Thật ngại quá, em không uống được rượu ạ!”
Thượng Tuyết vừa uống xong một ly chợt biến sắc, Trình Dịch Hoan kích động kéo góc áo của Doãn Hoan ở dưới bàn:
“Đàn chị cũng không biết uống, nhưng vì muốn kết bạn với cậu mà người ta cũng uống để thể hiện thành ý, cậu không uống chính là không cho chị ấy mặt mũi, Doãn Hoan muốn kết giao thì không thể ngay cả phép tắc ấy cũng không biết chứ.”
Doãn Hoan cười lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mang theo vẻ bình tĩnh ung dung, dưới áp lực của nhiều người cũng không luống cuống chút nào.
“Em đã kết giao với đàn chị, nếu các chị thông cảm cho em dùng trà thay rượu thì trà này em uống, đàn chị muốn kết giao với em thì kết giao, nếu không chấp nhận lời giải thích này thì Doãn Hoan em không có duyên, em cũng không cưỡng cầu.”
Nói xong cô uống một hơi cạn sạch cốc trà trên bàn.
Những người khác liếc mắt nhìn nhau, cẩn thận xem sắc mặt của Thượng Tuyết.
Thượng Tuyết nhìn bộ dáng của Doãn Hoan như nước đổ lá khoai thật sự tức giận, cô ta ở nhà đến đi ra ngoài không phải đều được nhiều người ca ngợi sao? Đột nhiên gặp cái xương cứng như vậy, cô ta tức giận hận không thể đi lên tát cô một cái.
Bàn tay cô ta gắt gao nắm chặt túi xách, mặt trên của lớp da mềm mại đã bị móng tay cô ta chọc hỏng mà không hề hay biết, chỉ lo thầm giận cá chém thớt.
Khi mọi người đều nghĩ cô ta sẽ nổi giận, nhưng cô ta lại mỉm cười, che phần tóc bên tai đi nói với Doãn Hoan:
“Tính tình đàn em này cừ thật, chị thích, em chính là người chị muốn kết giao.”
Nghe vậy Doãn Hoan gật đầu, sau đó cùng những người khác nói chuyện về rất nhiều đề tài không bổ ích gì.
Ngay khi Doãn Hoan cảm thấy không kiên trì được nữa, định lén gửi tin nhắn cho Hứa Ngải Lâm để chống chế thì Thượng Tuyết đột nhiên mở miệng hỏi:
“Nghe nói đàn em có quen với Lục Hoài Vũ phải không?”
Một câu cuối cùng cũng nói đến chủ đề chính, bữa Hồng Môn Yến hôm nay rõ ràng bố trí sẵn vì những lời này.
Doãn Hoan ngẩng đầu, hai mắt trơn bóng thẳng tắp nhìn Thượng Tuyết, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên lộ ra một độ cong đẹp đẽ, khuôn mặt xinh đẹp của Doãn Hoan thoạt nhìn rất thông minh, dịu dàng.
Nhưng Thượng Tuyết chướng mắt nhất chính là dáng vẻ này của cô, chung quy là cảm thấy khi so với cô thì cô ta mới là cô cả nhà giàu.
Doãn Hoan gật đầu, “Có quen.”
Nụ cười của Thượng Tuyết càng sâu: “Vậy thật sự quá tốt rồi, em cũng biết chị là người thích kết giao mà, khi nào có thời gian phiền đàn em gọi tất cả mọi người chúng ta cùng nhau làm quen một chút.”
Đôi môi đỏ mọng của Doãn Hoan khẽ mím, đôi mắt đen láy chớp chớp rõ ràng, khó xử nhìn Thượng Tuyết nói:
“Đàn chị làm khó em rồi, chị cũng biết người có ‘thân phận’ giống em mà quen biết với nhóm Lục Hoài Vũ cũng đã không dễ dàng rồi, để em hẹn bọn họ, đàn chị thật sự đánh giá cao em rồi.”
Cô giả bộ ngốc nghếch quanh co với mấy cô ấy.
Kỳ thật từ lúc cô đi vào, Thượng Tuyết cũng nghi ngờ vấn đề này, Lục Hoài Vũ làm sao gần gũi với phụ nữ ‘thấp kém’ như vậy?
“Đàn em chớ nên nói là quen thân, nếu đã quen thì dù sao cứ thử một chút mới biết được đúng chứ? Hơn nữa ăn cơm cùng nhau không chỉ có chúng ta thành bạn bè, em đi theo bọn họ cũng không phải thân thiết hơn sao.”
Có cô gái bình thường nào thấy Lục Hoài Vũ mà không động lòng? Thượng Tuyết này từng bước dùng cung tâm kế rất tuyệt nhưng lại dùng sai chỗ, cô không ngốc cũng không đần, lại càng không lót đường sẵn cho cô ta.
Đúng lúc này, Hứa Ngải Lâm gọi đến, Doãn Hoan nhận điện thoại giả bộ nói vài câu, sau khi cúp điện thoại nói với các cô ấy:
“Thật ngại quá đàn chị, trong nhà em có chút việc gấp không ở cùng các chị nữa, lần sau có cơ hội sẽ tụ tập tiếp.”
Nói xong cầm lấy chén trà uống một hơi cạn sạch.
Trà chảy xuống miệng cô, ngay lập tức hai mắt Doãn Hoan mở to tức giận, mẹ nó ai đổi trà của cô thành rượu vậy?
Cô nhìn về phía Trình Dịch Hoan nhưng người phía sau lại bày ra vẻ mặt vô tội nhìn cô:
“Hoan Hoan, đàn chị mời cậu đến là cho cậu mặt mũi, cậu đi như vậy không thích hợp lắm nhỉ?”
Cô ta cách Doãn Hoan gần nhất đương nhiên thấy được tên của Hứa Ngải Lâm trên điện thoại cô.
Doãn Hoan nghe vậy cũng lười làm loạn với mấy cô ấy, nói một câu ‘đi nhé’’ rồi chuồn đi, Trình Dịch Hoan và Triệu Hân Lôi cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa nên hai người chạy ra cửa cản đường, khi đẩy cửa suýt chút nữa đụng vào người ở đối diện đi ra.
Ngay sau khi uống xong, Doãn Hoan bắt đầu cảm thấy say say, khuôn mặt ửng hồng, tim đập cực nhanh, dưới chân như giẫm phải bông, dừng lại nhưng không đứng vững mà ngã ra phía sau.
Lục Hoài Vũ chuẩn bị đi vệ sinh, không ngờ vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy sắc mặt không thích hợp của Doãn Hoan, anh nhướng mày đi đến một tay đỡ lấy cô đang xiêu vẹo.
Vừa tiến gần liền ngửi được mùi rượu trên người cô, anh khó tin hỏi:
“Doãn Hoan cậu còn học uống rượu?”
Doãn Hoan không phân biệt được vì vậy cô ngẩng đầu lên, đầu cô đau vô cùng, bóng dáng của Lục Hoài Vũ phân thành ba người trước mắt cô, Doãn Hoan nâng mặt anh nghẹn ngào nói:
“Lục Hoài Vũ cậu đừng lắc nữa, cậu lắc tôi đau đầu…..”
Lục Hoài Vũ: “…. Được, tôi không lắc nữa.”
Vẻ mặt những người khác đều kinh hãi nhìn tay Doãn Hoan tùy ý làm bậy trên mặt Lục Hoài Vũ, Thượng Tuyết lại càng tức giận hơn.
Này mẹ nó chính là không quen theo như lời Doãn Hoan nói sao? Nếu không quen như vậy, có phải đồng nghĩa với việc trực tiếp lên giường trước mặt các cô ấy không?
Lục Hoài Vũ không biết chi tiết câu chuyện, nhưng mà chuyện để Doãn Hoan uống rượu anh chỉ biết, những người trong phòng này có quan hệ không tốt với cô.
Cơ thể Doãn Hoan vô cùng mẫn cảm, nếu ăn phải đồ ăn và một chút đồ kích thích nào đó cùng tiếp xúc với nhau sẽ xuất hiện hiện tượng dị ứng, mà rượu lại là vũ khí lợi hại, sau khi uống một cốc rượu sẽ say đến bất tỉnh nhân sự, nhịp tim tăng nhanh, huyết áp lên cao, khi nghiêm trọng trên người sẽ nổi rất nhiều chấm hồng.
Lúc trước bởi vì cô lén uống rượu của Lục Hoài Vũ dẫn đến dị ứng khiến Lục Hoài Vũ sợ tới mức suýt chút nữa bị tâm thần phân liệt, cho nên bộ dáng Doãn Hoan uống say rượu đối với anh mà nói cho đến nay chính là tâm ma.
Vẻ mặt anh không tốt ngẩng đầu quét qua một vòng đám người trong phòng, đôi đồng tử đen láy ánh lên tia sáng sắc bén, vẻ mặt lạnh lùng mà táo bạo.
Dưới cái nhìn chăm chú của anh, cơ thể Thượng Tuyết run lạnh, không khỏi rùng mình.
Lục Hoài Vũ lười nói lời vô ích với các cô ấy, một phen bế Doãn Hoan đang buông thõng trên tay anh lên, xoay người đi ra cửa.
Hết chương 8.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook