Thích Khách Vô Danh
-
Chương 26
Mạc Hi đi trên đường, âm thầm cân nhắc tính theo cước trình, một hai ngày nữa, Đường đại thiếu sát khí đằng đằng sẽ đến Kim Lăng. Thảm án tân hôn của Đường Môn đã sớm được liệt vào từ khóa đứng đầu bảng bát quái (những tin đồn để bàn tán) của nhân sĩ võ lâm. Theo tin tức Phong tổ có được, môn chủ Việt Kiếm Môn Tiêu Thanh Uyên đã tự mình triệu tập nhân thủ, chuẩn bị tiến công quy mô vào Đường Gia Bảo. Mạc Hi mặc dù không biết Đường tứ chơi trò gì, nhưng Đường Môn liên tục phát mười hai Kim Lệnh triệu hồi, Đường Hoan vẫn giống như người không có việc gì, dáng vẻ ở bên ngoài không cần tuân quân lệnh này vừa nhìn đã biết có lòng dạ Tư Mã Chiêu*. Mà Đường Môn phái ra vô số người cũng không thể chặn bắt Đường Lịch về. Nàng chỉ có thể ngước đầu 45 độ nhìn trời, hy vọng Đường đại thiếu ra chút sức, diệt Đường tứ, đỡ cho nàng mỗi ngày vô gian đạo**.
Đã nhiều ngày thường xuyên qua lại cùng Đường Hoan, quen thuộc với đoàn người Lục Vân, gã sai vặt tên A Ngân kia ngẫu nhiên cũng nói hai câu. Hôm qua Đường Hoan phái hắn đưa thiệp đến, mời Mạc Hi đến Cúc Thủy Các thử món mới.
Mạc Hi cảm giác phía sau có người nhanh chóng đến gần, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một đứa bé quần áo tả tơi chạy vội về phía mình, sắp đến trước mặt bỗng nhiên vội vàng dừng lại. Cô bé tựa hồ có chút ngượng ngùng, dùng tay gầy nhỏ bé lau hai bên mặt, thẳng đến khi khuôn mặt mèo có thêm hai chòm râu. Thì ra là nhóc ăn mày ngày đó tại cửa Hòa Kí. Nó có chút xấu hổ cắn cắn môi, nhưng vẫn ngước đầu dùng đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn thẳng Mạc Hi, ra dáng người lớn nghiêm túc vái chào, nói: "Tạ cô nương ban cơm."
Mạc Hi gặp lại cô bé cũng có vài phần vui mừng, dịu giọng nói: "Đói bụng rồi à?"
Không ngờ tiểu cô nương gật đầu một cái sau lại dùng sức lắc đầu như trống bỏi, ấm giọng nói: "Tịch Nhi không phải vì xin ăn mà đến, lần này Tịch Nhi đến chỉ vì đáp tạ cô nương." Nói xong đã có chút nóng nảy, sợ Mạc Hi nghĩ mình nhờ cậy nàng, xoay người muốn chạy. Mạc Hi tay phải nhẹ kéo, dùng một phần sức giữ lấy bả vai cô bé, ngồi xổm xuống nhìn thẳng nó, nghiêm mặt nói: "Tịch Nhi có thể giúp ta một việc không?" Tiểu cô nương dùng sức liên tục gật đầu, lộ ra một nụ cười ngọt ngào. Mạc Hi chậm rãi nói với nó. Tịch Nhi lộ ra vẻ mặt quả quyết, nói: "Nhất định không nhục mệnh." Mạc Hi mỉm cười, cho nó một ít bạc vụn, bảo nó cất giữ cẩn thận. Tịch Nhi lần này không có chối từ, chỉ lại vái chào lần cuối, xoay người đi.
Mạc Hi biết cho nó nhiều tiền ngược lại có thể sẽ khiến nó gặp họa sát thân. Chính nàng cũng từng vì một thỏi bạc mà bị những đứa trẻ cùng ăn xin khác bên đường dùng gạch đánh vỡ đầu, hôn mê suốt ba ngày, thiếu chút nữa bị coi như thi thể kéo tới bãi tha ma. Đến giờ vết sẹo vẫn còn, chỉ là ở sâu trong tóc mới không phá tướng. Từ đó nàng biết được một chuyện, cái gọi là đồng bọn chính là những người mượn cơ hội ở sau lưng đâm một dao, mà mình tuyệt không phòng bị.
Cúc Thủy Các.
Mạc Hi tới sớm, liền ở gian chữ Lan chờ. Nhưng mới uống xong chén Thiết Quan Âm đầu tiên, Đường Hoan đã đến. Làm khó A Ngân thân thể nhỏ như vậy phải giúp Đường Hoan tay dài chân dài này đưa đến chuyển đi.
Hôm nay chọn toàn món cá. Món mới được long trọng mang ra chính là cá sốt hoa vàng. Mạc Hi nhớ lại trong phim đầu bếp Chung Trấn Đào đã làm món này khi bị giục phải làm món đứng đầu bảng trong bữa tiệc Mãn Hán toàn tịch, vì lòng lo lắng vợ đang sinh con, đã bỏ dở nửa chừng rời khỏi trận đấu.
Món ăn của Cúc Thủy Các đều được trang trí rất đẹp, cà rốt lót dĩa, cải xanh hai bên.
Lần này đến phiên Đường Hoan chậm rãi nói, "Món ăn này tên là ‘cá sốt hoa vàng’, quý hiếm nhất ly kỳ nhất là ở túi càn khôn dồn trong bụng cá. Món ăn này dùng nguyên liệu quý báu, cách chế biến phức tạp. Có ba điểm khó nhất: một là lấy bộ lòng cá, hai là chế biến nước canh, ba là rót nước canh vào cá. Mộc cô nương xin mời thử một lần."
Mạc Hi oán thầm một câu, ngũ độc câu toàn (độc gì cũng có đủ, ý nói rất có bản lĩnh) lại cẩn thận lời nói một giọt nước cũng không lọt chẳng phải là ngươi sao, khó trách đối với món ăn này lại vô cùng sùng bái. Nàng cũng không khách khí, đối với món ăn kiếp trước chỉ nhìn thấy trong phim ảnh cũng có vài phần tò mò, lúc này nghe lời nhẹ nhàng lấy đũa bạc đâm thủng bụng cá, chỉ thấy một viên nhỏ trong suốt như giọt sương bọc nước canh chậm rãi trào ra, chưa vào miệng đã nghe thấy mùi thơm.
"Lấy ruột cá sống ra có bí quyết gì không?" Thịt tươi mềm trắng nõn, một miếng vừa vào đã thấy ngon đậm đà.
"Lấy ruột mà không mổ bụng bí quyết là ở miệng và mang cá, rạch một vết nhỏ rồi lấy vật trong bụng ra, sau đó từng bước một rửa sạch, đổ nước dùng vào, rồi may miệng lại đem đi nấu. Nước canh dùng tám loại nguyên liệu biển quý hiếm thêm canh gà hầm thành, canh thành phẩm có màu như nước trà, trong suốt thấy đáy."
Mạc Hi cẩn thận nếm, chỉ có thể nhận ra tổ yến, sò khô, vây cá, bào ngư, mép váy (bộ phận mềm mềm trong lớp vỏ của ba ba, là phần ngon nhất trong con ba ba, nó rủ xuống như váy nên có tên là mép váy), hải sâm.
Ăn ở nơi này có thể nói vừa động vừa tĩnh, ở giữa suối nước có phong cách vô cùng nho nhã, tinh tế thú vị; lại giống như một bức tranh sơn thủy, khí trời sáng rực. Mà Đường Hoan yêu nghiệt này ngay cả ăn cơm từng cử chỉ hành động đều đẹp không sao tả xiết. Mạc Hi rốt cục cảm nhận được vì sao người ta nói soái ca chỉ cần cầm một nhánh rau cần cầu hôn cũng có thể thành công.
Mạc Hi âm thầm suy đoán, Đường Lịch sắp đánh đến đây, Đường Hoan lại không có nửa phần nôn nóng, nếu không phải đã tính trước, đánh chết nàng cũng không tin. Chỉ có thể thừa dịp bọn họ trai cò tranh nhau, xem có thể thừa nước đục thả câu hay không.
Nghiêng người tiện tay vớt từ trong nước một tô canh cá viên tôm khô, Mạc Hi cười híp mắt gắp lấy một viên cá đang muốn đưa vào miệng, bỗng nhiên cá viên trượt khỏi đũa bạc, lăn lông lốc một vòng, rơi xuống đùi Đường Hoan. Mạc Hi thấy thế nhanh chóng gác đũa, vừa xin lỗi, vừa lúng ta lúng túng lau loạn. Quần áo dính dầu mỡ vốn dễ dàng loang ra, phải lấy góc khăn chậm rãi hút khô mới đúng, mà không phải lửa cháy đổ thêm dầu chà lau như thế. Quả nhiên vết dầu trên bộ áo dài màu xanh nhạt càng lan rộng, không thể sửa chữa.
Đồ ăn vừa đem ra, lại là món canh, đương nhiên rất nóng, nhưng Đường Hoan mày cũng không nhăn một chút, chỉ hơi nghiêng mặt. Nhưng màu hồng bên tai chỉ trong nháy mắt liền biến mất lại không tránh được ánh mắt của Lục Vân. Nàng cưỡng chế ý cười bên môi, chủ động bỏ qua bổn phận làm nha đầu của mình, vùi đầu vào bát cơm, mặc Mạc Hi giở trò. Đường Hoan khẽ ho, thấy Mạc Hi vẻ mặt ảo não, hòa nhã nói: "Cũng không có gì đáng ngại, đợi lát nữa đổi bộ khác là được."
Mạc Hi lại gắp một viên thịt, lần này an an ổn ổn rơi xuống bát bạch ngọc trước mặt Đường Hoan, cười lấy lòng nói: "Đây xem như nhận lỗi". Lục Vân mặt sắp dán vào bát cơm. A Ngân thầm nghĩ đây còn không phải lông cừu mọc trên da cừu (ý nói thức ăn này vốn là do ĐH trả tiền, MH lại lấy để nhận lỗi, rốt cuộc MH chả mất gì cả) sao, lại mắt nhìn mũi mũi nhìn bát cơm, một tiếng không dám thốt lên. Đợi Đường Hoan ăn xong thịt viên, ánh mắt hai người nhanh chóng trao đổi, vùi đầu càng thấp.
Đoạn nhạc đệm nhỏ này qua đi, Đường Hoan liền rất ít mở miệng nói chuyện, Lục Vân cùng A Ngân lại thành một đôi hồ lô ngậm miệng. Mạc Hi lại như hồn nhiên không biết, cử chỉ tự nhiên không có nửa phần xấu hổ.
Đoàn người sau khi cơm nước no nên liền rời đi.
Chú thích:
* Lòng dạ Tư Mã Chiêu (Tư Mã Chiêu chi tâm): Ý của câu thành ngữ này là chỉ dụng ý của Tư Mã Chiêu ai nấy đều biết. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Tam Quốc chí-Ngụy Thư-Cao Quý Hương Công kỷ".
Cuối thời Tam Quốc, quyền bính của nước Ngụy dần dần rơi vào tay dòng họ Tư Mã. Khi Cao Quý Hương Công Tào Mao tại vị, Tư Mã Chiêu làm đại tướng. Khi thấy họ Tào ngày một suy đồi, còn dòng họ Tư Mã thì ngày càng lộng quyền ngang ngược, Tào Mao trong lòng vô cùng căm tức, mới viết một bài thơ nhan đề "Tiềm Long" để giãi bày tấm lòng u uất của mình. Tư Mã Chiêu xem xong bài thơ liền nổi giận lớn tiếng quát hỏi Tào Mao, khiến Tào Mao khiếp sợ toát mồ hôi lạnh, không nói được câu nào.
Tào Mao sau khi vào hậu cung, trong lòng cảm thấy Tư Mã Chiêu có ý chiếm ngôi vua, mà việc này người trong triều ai nấy đều biết. Tào Mao không thể nhịn nhục được nữa bèn quyết định áp dụng biện pháp để diệt trừ Tư Mã Chiêu. Nhà vua triệu tập các đại thần lại để bàn kế. Khi các đại thần đến đông đủ, Tào Mao tức giận nói: "Tư Mã Chiêu có dã tâm đoạt ngôi vua, điều này các khanh đều đã biết, trẫm không thể ngồi đợi người ta phế truất, hôm nay ta sẽ cùng các khanh bắt tội hắn." Các đại thần nghe vậy đều không đồng ý, nhưng Tào Mao không thể chờ được nữa, liền tuốt kiếm lên ngựa, dẫn theo hơn 300 thị vệ và tùy tùng tiến sang phủ đệ Tư Mã Chiêu, nhưng liền bị đám vệ binh của Tư Mã Chiêu giết chết tại chỗ.
** Vô gian đạo là một bộ phim đấu trí giữa cảnh sát và tội phạm, cụ thể là giữa một gián điệp của cảnh sát cài vào băng xã hội đen và một tên tội phạm do chính băng xã hội đen này gài vào lực lượng cảnh sát. Cho nên ở đây dùng chữ vô gian đạo ý Mạc Hi là nói mình phải làm gián điệp, mỗi ngày tiếp cận với đám người Đường Hoan.
Sò khô:
sò khô
*** Mép váy: bộ phận mềm mềm trong lớp vỏ của ba ba, là phần ngon nhất trong con ba ba, nó rủ xuống như váy nên có tên là mép váy.
mép váy
Sốt cá hoa vàng:
canh cá hoa vàng
Canh cá viên tôm khô:
tôm khô
tôm khô 1
Đã nhiều ngày thường xuyên qua lại cùng Đường Hoan, quen thuộc với đoàn người Lục Vân, gã sai vặt tên A Ngân kia ngẫu nhiên cũng nói hai câu. Hôm qua Đường Hoan phái hắn đưa thiệp đến, mời Mạc Hi đến Cúc Thủy Các thử món mới.
Mạc Hi cảm giác phía sau có người nhanh chóng đến gần, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một đứa bé quần áo tả tơi chạy vội về phía mình, sắp đến trước mặt bỗng nhiên vội vàng dừng lại. Cô bé tựa hồ có chút ngượng ngùng, dùng tay gầy nhỏ bé lau hai bên mặt, thẳng đến khi khuôn mặt mèo có thêm hai chòm râu. Thì ra là nhóc ăn mày ngày đó tại cửa Hòa Kí. Nó có chút xấu hổ cắn cắn môi, nhưng vẫn ngước đầu dùng đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn thẳng Mạc Hi, ra dáng người lớn nghiêm túc vái chào, nói: "Tạ cô nương ban cơm."
Mạc Hi gặp lại cô bé cũng có vài phần vui mừng, dịu giọng nói: "Đói bụng rồi à?"
Không ngờ tiểu cô nương gật đầu một cái sau lại dùng sức lắc đầu như trống bỏi, ấm giọng nói: "Tịch Nhi không phải vì xin ăn mà đến, lần này Tịch Nhi đến chỉ vì đáp tạ cô nương." Nói xong đã có chút nóng nảy, sợ Mạc Hi nghĩ mình nhờ cậy nàng, xoay người muốn chạy. Mạc Hi tay phải nhẹ kéo, dùng một phần sức giữ lấy bả vai cô bé, ngồi xổm xuống nhìn thẳng nó, nghiêm mặt nói: "Tịch Nhi có thể giúp ta một việc không?" Tiểu cô nương dùng sức liên tục gật đầu, lộ ra một nụ cười ngọt ngào. Mạc Hi chậm rãi nói với nó. Tịch Nhi lộ ra vẻ mặt quả quyết, nói: "Nhất định không nhục mệnh." Mạc Hi mỉm cười, cho nó một ít bạc vụn, bảo nó cất giữ cẩn thận. Tịch Nhi lần này không có chối từ, chỉ lại vái chào lần cuối, xoay người đi.
Mạc Hi biết cho nó nhiều tiền ngược lại có thể sẽ khiến nó gặp họa sát thân. Chính nàng cũng từng vì một thỏi bạc mà bị những đứa trẻ cùng ăn xin khác bên đường dùng gạch đánh vỡ đầu, hôn mê suốt ba ngày, thiếu chút nữa bị coi như thi thể kéo tới bãi tha ma. Đến giờ vết sẹo vẫn còn, chỉ là ở sâu trong tóc mới không phá tướng. Từ đó nàng biết được một chuyện, cái gọi là đồng bọn chính là những người mượn cơ hội ở sau lưng đâm một dao, mà mình tuyệt không phòng bị.
Cúc Thủy Các.
Mạc Hi tới sớm, liền ở gian chữ Lan chờ. Nhưng mới uống xong chén Thiết Quan Âm đầu tiên, Đường Hoan đã đến. Làm khó A Ngân thân thể nhỏ như vậy phải giúp Đường Hoan tay dài chân dài này đưa đến chuyển đi.
Hôm nay chọn toàn món cá. Món mới được long trọng mang ra chính là cá sốt hoa vàng. Mạc Hi nhớ lại trong phim đầu bếp Chung Trấn Đào đã làm món này khi bị giục phải làm món đứng đầu bảng trong bữa tiệc Mãn Hán toàn tịch, vì lòng lo lắng vợ đang sinh con, đã bỏ dở nửa chừng rời khỏi trận đấu.
Món ăn của Cúc Thủy Các đều được trang trí rất đẹp, cà rốt lót dĩa, cải xanh hai bên.
Lần này đến phiên Đường Hoan chậm rãi nói, "Món ăn này tên là ‘cá sốt hoa vàng’, quý hiếm nhất ly kỳ nhất là ở túi càn khôn dồn trong bụng cá. Món ăn này dùng nguyên liệu quý báu, cách chế biến phức tạp. Có ba điểm khó nhất: một là lấy bộ lòng cá, hai là chế biến nước canh, ba là rót nước canh vào cá. Mộc cô nương xin mời thử một lần."
Mạc Hi oán thầm một câu, ngũ độc câu toàn (độc gì cũng có đủ, ý nói rất có bản lĩnh) lại cẩn thận lời nói một giọt nước cũng không lọt chẳng phải là ngươi sao, khó trách đối với món ăn này lại vô cùng sùng bái. Nàng cũng không khách khí, đối với món ăn kiếp trước chỉ nhìn thấy trong phim ảnh cũng có vài phần tò mò, lúc này nghe lời nhẹ nhàng lấy đũa bạc đâm thủng bụng cá, chỉ thấy một viên nhỏ trong suốt như giọt sương bọc nước canh chậm rãi trào ra, chưa vào miệng đã nghe thấy mùi thơm.
"Lấy ruột cá sống ra có bí quyết gì không?" Thịt tươi mềm trắng nõn, một miếng vừa vào đã thấy ngon đậm đà.
"Lấy ruột mà không mổ bụng bí quyết là ở miệng và mang cá, rạch một vết nhỏ rồi lấy vật trong bụng ra, sau đó từng bước một rửa sạch, đổ nước dùng vào, rồi may miệng lại đem đi nấu. Nước canh dùng tám loại nguyên liệu biển quý hiếm thêm canh gà hầm thành, canh thành phẩm có màu như nước trà, trong suốt thấy đáy."
Mạc Hi cẩn thận nếm, chỉ có thể nhận ra tổ yến, sò khô, vây cá, bào ngư, mép váy (bộ phận mềm mềm trong lớp vỏ của ba ba, là phần ngon nhất trong con ba ba, nó rủ xuống như váy nên có tên là mép váy), hải sâm.
Ăn ở nơi này có thể nói vừa động vừa tĩnh, ở giữa suối nước có phong cách vô cùng nho nhã, tinh tế thú vị; lại giống như một bức tranh sơn thủy, khí trời sáng rực. Mà Đường Hoan yêu nghiệt này ngay cả ăn cơm từng cử chỉ hành động đều đẹp không sao tả xiết. Mạc Hi rốt cục cảm nhận được vì sao người ta nói soái ca chỉ cần cầm một nhánh rau cần cầu hôn cũng có thể thành công.
Mạc Hi âm thầm suy đoán, Đường Lịch sắp đánh đến đây, Đường Hoan lại không có nửa phần nôn nóng, nếu không phải đã tính trước, đánh chết nàng cũng không tin. Chỉ có thể thừa dịp bọn họ trai cò tranh nhau, xem có thể thừa nước đục thả câu hay không.
Nghiêng người tiện tay vớt từ trong nước một tô canh cá viên tôm khô, Mạc Hi cười híp mắt gắp lấy một viên cá đang muốn đưa vào miệng, bỗng nhiên cá viên trượt khỏi đũa bạc, lăn lông lốc một vòng, rơi xuống đùi Đường Hoan. Mạc Hi thấy thế nhanh chóng gác đũa, vừa xin lỗi, vừa lúng ta lúng túng lau loạn. Quần áo dính dầu mỡ vốn dễ dàng loang ra, phải lấy góc khăn chậm rãi hút khô mới đúng, mà không phải lửa cháy đổ thêm dầu chà lau như thế. Quả nhiên vết dầu trên bộ áo dài màu xanh nhạt càng lan rộng, không thể sửa chữa.
Đồ ăn vừa đem ra, lại là món canh, đương nhiên rất nóng, nhưng Đường Hoan mày cũng không nhăn một chút, chỉ hơi nghiêng mặt. Nhưng màu hồng bên tai chỉ trong nháy mắt liền biến mất lại không tránh được ánh mắt của Lục Vân. Nàng cưỡng chế ý cười bên môi, chủ động bỏ qua bổn phận làm nha đầu của mình, vùi đầu vào bát cơm, mặc Mạc Hi giở trò. Đường Hoan khẽ ho, thấy Mạc Hi vẻ mặt ảo não, hòa nhã nói: "Cũng không có gì đáng ngại, đợi lát nữa đổi bộ khác là được."
Mạc Hi lại gắp một viên thịt, lần này an an ổn ổn rơi xuống bát bạch ngọc trước mặt Đường Hoan, cười lấy lòng nói: "Đây xem như nhận lỗi". Lục Vân mặt sắp dán vào bát cơm. A Ngân thầm nghĩ đây còn không phải lông cừu mọc trên da cừu (ý nói thức ăn này vốn là do ĐH trả tiền, MH lại lấy để nhận lỗi, rốt cuộc MH chả mất gì cả) sao, lại mắt nhìn mũi mũi nhìn bát cơm, một tiếng không dám thốt lên. Đợi Đường Hoan ăn xong thịt viên, ánh mắt hai người nhanh chóng trao đổi, vùi đầu càng thấp.
Đoạn nhạc đệm nhỏ này qua đi, Đường Hoan liền rất ít mở miệng nói chuyện, Lục Vân cùng A Ngân lại thành một đôi hồ lô ngậm miệng. Mạc Hi lại như hồn nhiên không biết, cử chỉ tự nhiên không có nửa phần xấu hổ.
Đoàn người sau khi cơm nước no nên liền rời đi.
Chú thích:
* Lòng dạ Tư Mã Chiêu (Tư Mã Chiêu chi tâm): Ý của câu thành ngữ này là chỉ dụng ý của Tư Mã Chiêu ai nấy đều biết. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Tam Quốc chí-Ngụy Thư-Cao Quý Hương Công kỷ".
Cuối thời Tam Quốc, quyền bính của nước Ngụy dần dần rơi vào tay dòng họ Tư Mã. Khi Cao Quý Hương Công Tào Mao tại vị, Tư Mã Chiêu làm đại tướng. Khi thấy họ Tào ngày một suy đồi, còn dòng họ Tư Mã thì ngày càng lộng quyền ngang ngược, Tào Mao trong lòng vô cùng căm tức, mới viết một bài thơ nhan đề "Tiềm Long" để giãi bày tấm lòng u uất của mình. Tư Mã Chiêu xem xong bài thơ liền nổi giận lớn tiếng quát hỏi Tào Mao, khiến Tào Mao khiếp sợ toát mồ hôi lạnh, không nói được câu nào.
Tào Mao sau khi vào hậu cung, trong lòng cảm thấy Tư Mã Chiêu có ý chiếm ngôi vua, mà việc này người trong triều ai nấy đều biết. Tào Mao không thể nhịn nhục được nữa bèn quyết định áp dụng biện pháp để diệt trừ Tư Mã Chiêu. Nhà vua triệu tập các đại thần lại để bàn kế. Khi các đại thần đến đông đủ, Tào Mao tức giận nói: "Tư Mã Chiêu có dã tâm đoạt ngôi vua, điều này các khanh đều đã biết, trẫm không thể ngồi đợi người ta phế truất, hôm nay ta sẽ cùng các khanh bắt tội hắn." Các đại thần nghe vậy đều không đồng ý, nhưng Tào Mao không thể chờ được nữa, liền tuốt kiếm lên ngựa, dẫn theo hơn 300 thị vệ và tùy tùng tiến sang phủ đệ Tư Mã Chiêu, nhưng liền bị đám vệ binh của Tư Mã Chiêu giết chết tại chỗ.
** Vô gian đạo là một bộ phim đấu trí giữa cảnh sát và tội phạm, cụ thể là giữa một gián điệp của cảnh sát cài vào băng xã hội đen và một tên tội phạm do chính băng xã hội đen này gài vào lực lượng cảnh sát. Cho nên ở đây dùng chữ vô gian đạo ý Mạc Hi là nói mình phải làm gián điệp, mỗi ngày tiếp cận với đám người Đường Hoan.
Sò khô:
sò khô
*** Mép váy: bộ phận mềm mềm trong lớp vỏ của ba ba, là phần ngon nhất trong con ba ba, nó rủ xuống như váy nên có tên là mép váy.
mép váy
Sốt cá hoa vàng:
canh cá hoa vàng
Canh cá viên tôm khô:
tôm khô
tôm khô 1
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook