Thích Hay Không
-
C1: Chương 1
Tề Mộng đang nằm nghiêng trên một chiếc ghế dài hẹp, trên người cô chỉ quấn một chiếc áo khoác len mỏng. Trong gian phòng chật hẹp có một chiếc máy sưởi nhỏ, cái đèn chỉ thị mờ mờ, khiến cái lạnh thấu xương từ lòng bàn chân len lỏi đến tận cổ.
Anh cảnh sát nhỏ đối diện xoa xoa tay, vẻ mặt mất tự nhiên nói: “Thật xin lỗi, cuối năm chúng tôi ở đây rất bận, dây điện đều cháy hết, để cô phải thiệt thòi rồi, lát nữa cô giải thích rõ ràng mọi chuyện là có thể đi.”
Anh ta luống cuống nói từng câu một.
Hiện tại mối quan hệ giữa cảnh sát và nhân dân không được hòa hợp cho lắm, nên các anh cảnh sát nhỏ làm việc rất thận trọng, sợ làm mất lòng người khác, gây rắc rối cho cục cảnh sát. Nhìn chiếc túi cô đang mang trên người, có thể thấy cô là người có tiền, thật sự đắc tội không nổi.
Anh ta nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi đi sang phòng bên cạnh nhìn người đàn ông đã gây chuyện còn đang chửi bới.
Tề Mộng từ lúc vào phòng không nói một lời, lúc này cô kéo áo khoác cao quá tai hai tấc rồi nhắm mắt lại.
Cái lạnh thì vây khốn, trong bụng thì kìm nén lửa giận.
Chiếc điện thoại di động trong túi áo khoác của cô không ngừng rung lên, cô lấy ra, liếc nhìn rồi cúp máy.
Khoảng hai mươi phút sau, ngoài cửa lại truyền đến giọng nói của một anh lính cảnh sát, giọng nói mang âm cao vút: “Anh đến rồi!”
Tiếng bước chân trầm ổn từ bên ngoài truyền đến, thông qua sàn nhà rơi vào tai Tề Mộng khi dán chặt vào ghế.
Là đi về hướng này.
Tề Mộng mở mắt, kéo áo khoác ngồi dậy.
Gần như cùng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, đèn pha trên nóc nhà bật sáng, ánh sáng chói lóa khiến Tề Mộng nhắm mắt lại.
Cảnh sát gác ở cửa nói: “Đội trưởng Trần, đây là cô gái đã đánh người.”
Người đàn ông không nói gì.
Trước mắt vẫn là một luồng ánh sáng, Tề Mộng hơi cúi đầu, một tay che mắt, nhếch miệng, thở ra một hơi chán nản.
Mẹ nó.
Cô chửi thầm trong lòng nửa phút, đến lúc mắt thích ứng được rồi, cô hít sâu một hơi, rồi ngẩng đầu lên.
Người đàn ông đứng đối diện có thân hình cao lớn, đứng hơi ngược sáng, từ góc nhìn của Tề Mộng nhìn lên, anh cao ít nhất 1m88. Anh để đầu đinh, không mặc đồng phục cảnh sát, chỉ mặc một chiếc áo len màu đen, có bờ vai rộng, phía sau ánh sáng phác họa những đường nét cương nghị trên khuôn mặt anh.
Viên cảnh sát gác cửa vừa gọi anh là “Đội trưởng Trần.”
Là đội trưởng đội cảnh sát?
Tề Mộng khoác áo đứng dậy, lạnh lùng nhìn: “Đồng chí này, xin hỏi đồng chí giám sát đã được điều tới rồi sao?”
Người đàn ông được gọi là Trần đội trưởng trả lời “ừm” một tiếng, trên tay cầm một cái USB rồi cho cảnh sát gác cửa vừa rồi, rồi chỉ chỉ bên ngoài.: “ra ngoài cùng xem đi.”
Không đến hai phút, viên cảnh sát trẻ tên Tống Điềm đã lấy một cuốn sổ, đặt trên bàn làm việc trong văn phòng, một người đàn ông mặt mũi bầm tím, mặt sưng vù đã bị còng vào bàn. Anh ta vừa nhìn thấy Tề Mộng, liền loạng choạng lùi lại: “mẹ nó đồng chí cảnh sát, đồng chí phải bảo vệ an toàn cho tôi!”
Tống Điềm đã nghe anh ta gầm gào suốt nửa tiếng, đầu đã đau nhức khủng khiếp, anh ấy liền gõ vào bàn: “Im mồm!”
Người đàn ông miệng vẫn kêu liên tục rồi khóc.
Tề Mộng liếc anh ta một cái rồi nói: “Nếu ngươi còn ồn ào nữa, ta sẽ rút lưỡi của ngươi.”
Người đàn ông đột nhiên im bặt.
Tống Điềm không biết nói gì.
Tay anh ấy run rẩy muốn cắm USB vào, nhưng do đôi tay đỏ bừng vì bị tê cóng, lắc hồi lâu nhưng vẫn không nhét vào được.
Tề Mộng vừa mới chui trong áo khoác sưởi ấm một lát, lúc này tay đã ổn, liền duỗi ra: ” Để tôi…”
Nói được nửa chừng, người đàn ông tên là “Đội trưởng Trần” cũng chuẩn bị đưa tay đến giúp, tay của hai người không phòng bị bất ngờ đụng vào nhau.
Đối phương mặc ít quần áo hơn nhưng tay anh lại ấm hơn tay cô rất nhiều.
Màu da sẫm hơn, bàn tay to rộng, trên mu bàn tay có một vài vết sẹo màu trắng nhạt.
Tề Mộng dừng lại, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra đút tay vào trong túi áo.
Ổ USB đã được kết nối, Tống Điềm thuần thục tìm được một đoạn video từ lúc chín giờ tối nay, liền bấm vào và phát.
Trong video, có một con đường mờ nửa tối, hai đèn đường bên phải bị hỏng, tạo thành một vùng đen ngay nơi ngã ba đường.
Vào một ngày lạnh giá như vậy, chỉ có lác đác vài chiếc ô tô chạy ngang qua và rất ít người đi bộ.
Tống Điềm nhấn tua nhanh, bỏ qua mười phút rồi dừng lại.
Tề Mộng xuất hiện.
Cô mặc một chiếc áo len dệt kim kiểu OL, phía dưới là quần tây đen, bên ngoài là kiện áo khoác lông màu yến mạch, thật không phù hợp với con đường mờ tối này. Cô từ đầu bên kia chậm rãi bước vào video, thỉnh thoảng nhìn trái nhìn phải, như thể đang tìm kiếm nơi nào đó.
Chẳng bao lâu, cô đi đến khu vực đèn đường bị hỏng, đột nhiên một bóng đen thấp thoáng dưới chân tường nhảy ra ngoài, một tay bịt miệng cô, tay còn lại chế trụ tay phải của cô đi về phía ngã ba đường rồi kéo vào trong.
Tống Điềm bình thường phần lớn giải quyết tranh chấp dân sự, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hai mắt đỏ bừng, quay đầu trừng mắt nhìn người đàn ông bị còng tay.
Người đàn ông rụt cổ lại: “Anh nhìn tôi làm gì, anh nhìn tôi làm gì!”
“Anh tưởng anh đẹp trai nên tôi nhìn à, hừ, đang êm đẹp anh kéo người ta vào trong ngõ làm gì?” Tống Điềm xắn tay áo đứng lên gõ lên đầu anh ta hai lần.
Trần Diệu vẻ mặt trầm tĩnh, đem tay ấn xuống: “Xem hết.”
Tề Mộng ngước mắt nhìn anh.
Đoạn video tiếp tục, người đàn ông lợi dụng ưu thế sức mạnh của mình kéo Tề Mộng vào con hẻm. Đoạn video giống như bị một lỗ đen nuốt chửng rồi đóng băng trong hai giây.
Biết rõ nạn nhân đang vẫn bình yên ngồi đây, nhưng trái tim Tống Điềm như thắt lại.
Rồi giây tiếp theo, người đàn ông trong video lảo đảo bị ném ra ngoài.
Tề Mộng cao 1mét 7, một tay giữ gáy anh ta, rồi kéo lê anh ta ba bốn mét trên mặt đất, một phát ném anh ta xuống dưới cột đèn, người đàn ông dường như không kịp phản ứng, phải mất một lúc lâu, mới nhổ mọt ngụm nước bọt xuống đất, lúc này anh ta còn giơ tay định tát cô.
Độ phân giải của video không cao, căn bản không nhìn rõ biểu cảm của Tề Mộng, cô nghiêng người né sang một bên, dùng tay trái nắm lấy cổ tay người đàn ông rồi vặn mạnh, không cho anh ta cơ hội chống trả, liền một chưởng đánh tai anh ta, nhìn xem phản ứng của người đàn ông, thì vết thương trong tai chắc chắn rất nghiêm trọng, có lẽ anh ta bị ù tai không nghe thấy gì, Tề Mộng thừa thắng xông lên, liền một cước đá anh ta.
Mà lực đá đó…
Tống Điềm không khỏi kẹp hai chân lại rồi rít lên.
Hai phút tiếp theo, thì giống như người đàn ông khóc lóc kể lể, anh ta hoàn toàn bị Tề Mộng đơn phương đánh đập.
Cuối video, một số cảnh sát đang đi ăn mì nghe thấy người đàn ông kêu cứu, liền vội vã chạy tới ngăn chặn hành vi bạo lực.
Tống Điềm nhấn nút tạm dừng, nhất thời không nói nên lời, đến cùng là ai đánh ai đây?
Tề Mộng khoanh tay đứng sang một bên, mặt không biểu cảm: “Chỉ là phòng vệ chính đáng thôi.”
Trần Diệu vẻ mặt ngưng trọng, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào màn hình, chỉ vào đoạn cô đang đá vào chỗ đau của người đàn ông: “Tôi chỉ xem được ba phút hành vi bạo lực một chiều của cô, lúc chín giờ bốn mươi hai phút, anh ta đã nằm xuống trên đất không có khả năng tấn công. Hành vi sau đó của cô chẳng lẽ không phải là sự tức giận cá nhân sao?
Tống Điềm ở phía sau lặng lẽ gật đầu, cô gái này quá tàn nhẫn!
Người đàn ông nhìn thấy hai người cảnh sát đang đứng về phía mình, liền giả vờ che nửa mặt bên phải, kêu lên: “Các đồng chí cảnh sát, các anh phải làm chủ cho tôi! Tôi không muốn làm gì cả, vậy mà cô ta, cô ta Đánh tôi thành như thế này!”
Tề Mộng cười lạnh: “Ngươi cái gì cũng không muốn làm, hay là không có cách nào làm được?”
Cô tiến lên nửa bước, ngẩng đầu nhìn Trần Diệu: “Nếu như tôi không biết võ mà bị anh ta kéo tôi vào ngõ, bây giờ là tôi đã nằm trong phòng khám nghiệm tử thi của các anh rồi, mà không phải đứng tại cơ quan cảnh sát nghe anh nói về cái gọi là hành vi tàn bạo cá nhân, Đội trưởng Trần.”
Cô không đủ cao để đứng trước mặt Đội trưởng Trần, nhưng lúc này Tống Điềm lại thực sự cảm thấy cô có khí chất cao 2 mét 8, một mặt nhìn những kẻ ngu ngốc bằng nửa con mắt, một đôi mắt phượng hoàng giống như rực lửa.
Vẻ mặt Trần Diệu không thay đổi, hỏi: “Muộn thế, cô một mình chạy đến đó làm gì?”
Đây là muốn bên trên “Người bị hại có tội” luận rồi?
Tề Mộng tức giận cười lớn, nhìn chằm chằm vào con ngươi màu nâu nhạt của anh, gằn từng chữ một: “Con mẹ nó chứ, ăn no rửng mỡ đấy.”
Ký tên xong, Tề Mộng cầm túi xách đi ra ngoài mà không quay đầu lại.
Chiếc điện thoại di động trong túi cô vẫn đổ chuông.
Cô nhận điện thoại, hít một hơi thật sâu rồi trả lời: “Mẹ.”
Mẹ Tề ở đầu dây bên kia vội vàng hỏi: “Con thật sự vừa xông vào nơi làm việc của người ta à?”
Tề Mộng mặt không biểu cảm nói: “À.”
“Con thật là, con còn không chào hỏi mà đã đánh người ta, thật là thô lỗ, giờ còn làm phiền công việc của người khác,” Mẹ Tề mắng cô vài câu, rồi thấp giọng hỏi: “Con cảm thấy sao, Thành công hay không?
“Thành công.” Tề Mộng cười khẩy, cô nói từng chữ một: “Chờ con chết đi là được.”
…
Một bên khác, hai phút sau khi người đó rời đi, Tống Điềm xoa cánh tay liên tục: “Trời ơi, tôi cứ tưởng cô ấy sẽ đem cục cảnh sát của chúng ta xới lên cơ!”
Trần Diệu một tay chống lên bàn, một tay rút USB ra. Đối với việc này anh cũng không có bất kỳ ý kiến gì, anh chỉ nói: “Nhanh cố gắng sửa chữa máy sưởi, còn hai ngọn đèn đường trên đường, chúng ta gom một ít tiền rồi đi tìm người sửa chữa.”
Tống Điềm không nói gì liền ậm ừ đồng ý.
Người đàn ông bị còng tay vào ghế thở dài một tiếng, nịnh nọt nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi bị người phụ nữ kia làm cho não có hơi chấn động. Xin hãy thả tôi ra để tôi đến bệnh viện, tôi sợ nếu quá muộn sẽ xảy ra chuyện mất”.
Trần Diệu đứng yên, quay lại nhìn anh ta: “Bị bắt quả tang đang phạm tội trước đồn cảnh sát, anh bị đánh chấn động não là nhẹ đấy.”
Trước khi ra ngoài, Trần Diệu nói với tống Điềm: “Nhốt anh ta lại, anh cần phải ở lại để nộp tiền phạt, nếu không thành thật thì đừng nghĩ đến việc ra ngoài.”
Tống Điềm đưa tay chào kiểu quân đội: “Nghe lệnh!”
Trần Diệu gật đầu, cầm chiếc áo khoác gió trên kệ trước cửa rồi đi ra ngoài.
Bầu trời u ám và xám xịt, không nhìn thấy một ngôi sao nào, mơ hồ như sắp có tuyết rơi.
Cơn thèm thuốc lá của anh ngày càng mạnh, nên anh dứt khoát tựa lưng vào một cây cột rồi lấy hộp thuốc lá ra.
Ngọn lửa vừa mới nhóm lên thì điện thoại reo.
Anh liếc nhìn số điện thoại, bất đắc dĩ mỉm cười nhấc máy: “Dì ba.”
Giọng nói đầu dây bên kia có vẻ lo lắng: “Trần Diệu, dì nói cho con biết, cô gái giới thiệu với cho con nói tối nay cô ấy sẽ đến đấy, con tranh thủ thời gian thay quần áo sạch sẽ, rồi dẫn người ta đi ăn một bữa ăn ngon, lần đầu gặp mặt đừng để lại ấn tượng xấu…”
Bà ấy chưa kịp nói xong thì Trần Diệu đã ngắt lời bà: ” Cháu đã nhìn thấy cô ấy rồi.”
Đầu bên kia im lặng một chút rồi a một tiếng: “Nhanh thế sao, vậy con cảm thấy thế nào.”
Trần Diệu cười rồi nói: “Không thích hợp.”
“Mới gặp mặt một lần, tại sao lại nói không thích hợp? Để dì nói cho con biết, cô gái này điều kiện tốt, tính tình cũng không tệ. Tuy nhiên, Cô ấy gần đây đã xin nghỉ việc ở công ty, có lẽ tâm trạng không tốt, nếu không cháu có đi khắp nơi cũng tìm không thấy… “
“Nghỉ việc? “
Trần Diệu nghĩ, thảo nào nhìn cô trông giống như cái bánh bao.
Dì ba vẫn đang cố gắng thuyết phục anh: “Con không còn trẻ nữa, nghệ nghiệp của con vốn tìm đối tượng đã khó, nếu tìm được người phù hợp thì nhanh chóng chộp lấy đi…”
Trần Diệu ngắt lời bà ấyl nói: “Thật sự không thích hợp.”
Bên kia tức giận nói: “Vậy nói cho ta biết, chỗ nào không thích hợp?”
Lần đầu gặp mặt, người còn chưa thấy, mà cô đã đụng phải một tên lưu manh, chứng tỏ mọi thứ đều cảm thấy không thích hợp.
Trần Diệu nhìn về phía phương hướng cô gái biến mất ở cuối đường, chậm rãi thổi ra một vòng khói nói: “Quá đẹp, chống đỡ không được.”
Dì ba lại thở dài thở ngắn, một bộ nghĩ anh muốn sống cô độc hết quãng đường còn lại vậy. Sau khi ngắt điện thoại, Trần Diệu dập tàn thuốc, đứng một lúc, rồi kéo mũ áo khoác để chắn gió, cũng không quay đầu lại mà đi hướng ngược lại.
Anh cảnh sát nhỏ đối diện xoa xoa tay, vẻ mặt mất tự nhiên nói: “Thật xin lỗi, cuối năm chúng tôi ở đây rất bận, dây điện đều cháy hết, để cô phải thiệt thòi rồi, lát nữa cô giải thích rõ ràng mọi chuyện là có thể đi.”
Anh ta luống cuống nói từng câu một.
Hiện tại mối quan hệ giữa cảnh sát và nhân dân không được hòa hợp cho lắm, nên các anh cảnh sát nhỏ làm việc rất thận trọng, sợ làm mất lòng người khác, gây rắc rối cho cục cảnh sát. Nhìn chiếc túi cô đang mang trên người, có thể thấy cô là người có tiền, thật sự đắc tội không nổi.
Anh ta nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi đi sang phòng bên cạnh nhìn người đàn ông đã gây chuyện còn đang chửi bới.
Tề Mộng từ lúc vào phòng không nói một lời, lúc này cô kéo áo khoác cao quá tai hai tấc rồi nhắm mắt lại.
Cái lạnh thì vây khốn, trong bụng thì kìm nén lửa giận.
Chiếc điện thoại di động trong túi áo khoác của cô không ngừng rung lên, cô lấy ra, liếc nhìn rồi cúp máy.
Khoảng hai mươi phút sau, ngoài cửa lại truyền đến giọng nói của một anh lính cảnh sát, giọng nói mang âm cao vút: “Anh đến rồi!”
Tiếng bước chân trầm ổn từ bên ngoài truyền đến, thông qua sàn nhà rơi vào tai Tề Mộng khi dán chặt vào ghế.
Là đi về hướng này.
Tề Mộng mở mắt, kéo áo khoác ngồi dậy.
Gần như cùng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, đèn pha trên nóc nhà bật sáng, ánh sáng chói lóa khiến Tề Mộng nhắm mắt lại.
Cảnh sát gác ở cửa nói: “Đội trưởng Trần, đây là cô gái đã đánh người.”
Người đàn ông không nói gì.
Trước mắt vẫn là một luồng ánh sáng, Tề Mộng hơi cúi đầu, một tay che mắt, nhếch miệng, thở ra một hơi chán nản.
Mẹ nó.
Cô chửi thầm trong lòng nửa phút, đến lúc mắt thích ứng được rồi, cô hít sâu một hơi, rồi ngẩng đầu lên.
Người đàn ông đứng đối diện có thân hình cao lớn, đứng hơi ngược sáng, từ góc nhìn của Tề Mộng nhìn lên, anh cao ít nhất 1m88. Anh để đầu đinh, không mặc đồng phục cảnh sát, chỉ mặc một chiếc áo len màu đen, có bờ vai rộng, phía sau ánh sáng phác họa những đường nét cương nghị trên khuôn mặt anh.
Viên cảnh sát gác cửa vừa gọi anh là “Đội trưởng Trần.”
Là đội trưởng đội cảnh sát?
Tề Mộng khoác áo đứng dậy, lạnh lùng nhìn: “Đồng chí này, xin hỏi đồng chí giám sát đã được điều tới rồi sao?”
Người đàn ông được gọi là Trần đội trưởng trả lời “ừm” một tiếng, trên tay cầm một cái USB rồi cho cảnh sát gác cửa vừa rồi, rồi chỉ chỉ bên ngoài.: “ra ngoài cùng xem đi.”
Không đến hai phút, viên cảnh sát trẻ tên Tống Điềm đã lấy một cuốn sổ, đặt trên bàn làm việc trong văn phòng, một người đàn ông mặt mũi bầm tím, mặt sưng vù đã bị còng vào bàn. Anh ta vừa nhìn thấy Tề Mộng, liền loạng choạng lùi lại: “mẹ nó đồng chí cảnh sát, đồng chí phải bảo vệ an toàn cho tôi!”
Tống Điềm đã nghe anh ta gầm gào suốt nửa tiếng, đầu đã đau nhức khủng khiếp, anh ấy liền gõ vào bàn: “Im mồm!”
Người đàn ông miệng vẫn kêu liên tục rồi khóc.
Tề Mộng liếc anh ta một cái rồi nói: “Nếu ngươi còn ồn ào nữa, ta sẽ rút lưỡi của ngươi.”
Người đàn ông đột nhiên im bặt.
Tống Điềm không biết nói gì.
Tay anh ấy run rẩy muốn cắm USB vào, nhưng do đôi tay đỏ bừng vì bị tê cóng, lắc hồi lâu nhưng vẫn không nhét vào được.
Tề Mộng vừa mới chui trong áo khoác sưởi ấm một lát, lúc này tay đã ổn, liền duỗi ra: ” Để tôi…”
Nói được nửa chừng, người đàn ông tên là “Đội trưởng Trần” cũng chuẩn bị đưa tay đến giúp, tay của hai người không phòng bị bất ngờ đụng vào nhau.
Đối phương mặc ít quần áo hơn nhưng tay anh lại ấm hơn tay cô rất nhiều.
Màu da sẫm hơn, bàn tay to rộng, trên mu bàn tay có một vài vết sẹo màu trắng nhạt.
Tề Mộng dừng lại, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra đút tay vào trong túi áo.
Ổ USB đã được kết nối, Tống Điềm thuần thục tìm được một đoạn video từ lúc chín giờ tối nay, liền bấm vào và phát.
Trong video, có một con đường mờ nửa tối, hai đèn đường bên phải bị hỏng, tạo thành một vùng đen ngay nơi ngã ba đường.
Vào một ngày lạnh giá như vậy, chỉ có lác đác vài chiếc ô tô chạy ngang qua và rất ít người đi bộ.
Tống Điềm nhấn tua nhanh, bỏ qua mười phút rồi dừng lại.
Tề Mộng xuất hiện.
Cô mặc một chiếc áo len dệt kim kiểu OL, phía dưới là quần tây đen, bên ngoài là kiện áo khoác lông màu yến mạch, thật không phù hợp với con đường mờ tối này. Cô từ đầu bên kia chậm rãi bước vào video, thỉnh thoảng nhìn trái nhìn phải, như thể đang tìm kiếm nơi nào đó.
Chẳng bao lâu, cô đi đến khu vực đèn đường bị hỏng, đột nhiên một bóng đen thấp thoáng dưới chân tường nhảy ra ngoài, một tay bịt miệng cô, tay còn lại chế trụ tay phải của cô đi về phía ngã ba đường rồi kéo vào trong.
Tống Điềm bình thường phần lớn giải quyết tranh chấp dân sự, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hai mắt đỏ bừng, quay đầu trừng mắt nhìn người đàn ông bị còng tay.
Người đàn ông rụt cổ lại: “Anh nhìn tôi làm gì, anh nhìn tôi làm gì!”
“Anh tưởng anh đẹp trai nên tôi nhìn à, hừ, đang êm đẹp anh kéo người ta vào trong ngõ làm gì?” Tống Điềm xắn tay áo đứng lên gõ lên đầu anh ta hai lần.
Trần Diệu vẻ mặt trầm tĩnh, đem tay ấn xuống: “Xem hết.”
Tề Mộng ngước mắt nhìn anh.
Đoạn video tiếp tục, người đàn ông lợi dụng ưu thế sức mạnh của mình kéo Tề Mộng vào con hẻm. Đoạn video giống như bị một lỗ đen nuốt chửng rồi đóng băng trong hai giây.
Biết rõ nạn nhân đang vẫn bình yên ngồi đây, nhưng trái tim Tống Điềm như thắt lại.
Rồi giây tiếp theo, người đàn ông trong video lảo đảo bị ném ra ngoài.
Tề Mộng cao 1mét 7, một tay giữ gáy anh ta, rồi kéo lê anh ta ba bốn mét trên mặt đất, một phát ném anh ta xuống dưới cột đèn, người đàn ông dường như không kịp phản ứng, phải mất một lúc lâu, mới nhổ mọt ngụm nước bọt xuống đất, lúc này anh ta còn giơ tay định tát cô.
Độ phân giải của video không cao, căn bản không nhìn rõ biểu cảm của Tề Mộng, cô nghiêng người né sang một bên, dùng tay trái nắm lấy cổ tay người đàn ông rồi vặn mạnh, không cho anh ta cơ hội chống trả, liền một chưởng đánh tai anh ta, nhìn xem phản ứng của người đàn ông, thì vết thương trong tai chắc chắn rất nghiêm trọng, có lẽ anh ta bị ù tai không nghe thấy gì, Tề Mộng thừa thắng xông lên, liền một cước đá anh ta.
Mà lực đá đó…
Tống Điềm không khỏi kẹp hai chân lại rồi rít lên.
Hai phút tiếp theo, thì giống như người đàn ông khóc lóc kể lể, anh ta hoàn toàn bị Tề Mộng đơn phương đánh đập.
Cuối video, một số cảnh sát đang đi ăn mì nghe thấy người đàn ông kêu cứu, liền vội vã chạy tới ngăn chặn hành vi bạo lực.
Tống Điềm nhấn nút tạm dừng, nhất thời không nói nên lời, đến cùng là ai đánh ai đây?
Tề Mộng khoanh tay đứng sang một bên, mặt không biểu cảm: “Chỉ là phòng vệ chính đáng thôi.”
Trần Diệu vẻ mặt ngưng trọng, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào màn hình, chỉ vào đoạn cô đang đá vào chỗ đau của người đàn ông: “Tôi chỉ xem được ba phút hành vi bạo lực một chiều của cô, lúc chín giờ bốn mươi hai phút, anh ta đã nằm xuống trên đất không có khả năng tấn công. Hành vi sau đó của cô chẳng lẽ không phải là sự tức giận cá nhân sao?
Tống Điềm ở phía sau lặng lẽ gật đầu, cô gái này quá tàn nhẫn!
Người đàn ông nhìn thấy hai người cảnh sát đang đứng về phía mình, liền giả vờ che nửa mặt bên phải, kêu lên: “Các đồng chí cảnh sát, các anh phải làm chủ cho tôi! Tôi không muốn làm gì cả, vậy mà cô ta, cô ta Đánh tôi thành như thế này!”
Tề Mộng cười lạnh: “Ngươi cái gì cũng không muốn làm, hay là không có cách nào làm được?”
Cô tiến lên nửa bước, ngẩng đầu nhìn Trần Diệu: “Nếu như tôi không biết võ mà bị anh ta kéo tôi vào ngõ, bây giờ là tôi đã nằm trong phòng khám nghiệm tử thi của các anh rồi, mà không phải đứng tại cơ quan cảnh sát nghe anh nói về cái gọi là hành vi tàn bạo cá nhân, Đội trưởng Trần.”
Cô không đủ cao để đứng trước mặt Đội trưởng Trần, nhưng lúc này Tống Điềm lại thực sự cảm thấy cô có khí chất cao 2 mét 8, một mặt nhìn những kẻ ngu ngốc bằng nửa con mắt, một đôi mắt phượng hoàng giống như rực lửa.
Vẻ mặt Trần Diệu không thay đổi, hỏi: “Muộn thế, cô một mình chạy đến đó làm gì?”
Đây là muốn bên trên “Người bị hại có tội” luận rồi?
Tề Mộng tức giận cười lớn, nhìn chằm chằm vào con ngươi màu nâu nhạt của anh, gằn từng chữ một: “Con mẹ nó chứ, ăn no rửng mỡ đấy.”
Ký tên xong, Tề Mộng cầm túi xách đi ra ngoài mà không quay đầu lại.
Chiếc điện thoại di động trong túi cô vẫn đổ chuông.
Cô nhận điện thoại, hít một hơi thật sâu rồi trả lời: “Mẹ.”
Mẹ Tề ở đầu dây bên kia vội vàng hỏi: “Con thật sự vừa xông vào nơi làm việc của người ta à?”
Tề Mộng mặt không biểu cảm nói: “À.”
“Con thật là, con còn không chào hỏi mà đã đánh người ta, thật là thô lỗ, giờ còn làm phiền công việc của người khác,” Mẹ Tề mắng cô vài câu, rồi thấp giọng hỏi: “Con cảm thấy sao, Thành công hay không?
“Thành công.” Tề Mộng cười khẩy, cô nói từng chữ một: “Chờ con chết đi là được.”
…
Một bên khác, hai phút sau khi người đó rời đi, Tống Điềm xoa cánh tay liên tục: “Trời ơi, tôi cứ tưởng cô ấy sẽ đem cục cảnh sát của chúng ta xới lên cơ!”
Trần Diệu một tay chống lên bàn, một tay rút USB ra. Đối với việc này anh cũng không có bất kỳ ý kiến gì, anh chỉ nói: “Nhanh cố gắng sửa chữa máy sưởi, còn hai ngọn đèn đường trên đường, chúng ta gom một ít tiền rồi đi tìm người sửa chữa.”
Tống Điềm không nói gì liền ậm ừ đồng ý.
Người đàn ông bị còng tay vào ghế thở dài một tiếng, nịnh nọt nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi bị người phụ nữ kia làm cho não có hơi chấn động. Xin hãy thả tôi ra để tôi đến bệnh viện, tôi sợ nếu quá muộn sẽ xảy ra chuyện mất”.
Trần Diệu đứng yên, quay lại nhìn anh ta: “Bị bắt quả tang đang phạm tội trước đồn cảnh sát, anh bị đánh chấn động não là nhẹ đấy.”
Trước khi ra ngoài, Trần Diệu nói với tống Điềm: “Nhốt anh ta lại, anh cần phải ở lại để nộp tiền phạt, nếu không thành thật thì đừng nghĩ đến việc ra ngoài.”
Tống Điềm đưa tay chào kiểu quân đội: “Nghe lệnh!”
Trần Diệu gật đầu, cầm chiếc áo khoác gió trên kệ trước cửa rồi đi ra ngoài.
Bầu trời u ám và xám xịt, không nhìn thấy một ngôi sao nào, mơ hồ như sắp có tuyết rơi.
Cơn thèm thuốc lá của anh ngày càng mạnh, nên anh dứt khoát tựa lưng vào một cây cột rồi lấy hộp thuốc lá ra.
Ngọn lửa vừa mới nhóm lên thì điện thoại reo.
Anh liếc nhìn số điện thoại, bất đắc dĩ mỉm cười nhấc máy: “Dì ba.”
Giọng nói đầu dây bên kia có vẻ lo lắng: “Trần Diệu, dì nói cho con biết, cô gái giới thiệu với cho con nói tối nay cô ấy sẽ đến đấy, con tranh thủ thời gian thay quần áo sạch sẽ, rồi dẫn người ta đi ăn một bữa ăn ngon, lần đầu gặp mặt đừng để lại ấn tượng xấu…”
Bà ấy chưa kịp nói xong thì Trần Diệu đã ngắt lời bà: ” Cháu đã nhìn thấy cô ấy rồi.”
Đầu bên kia im lặng một chút rồi a một tiếng: “Nhanh thế sao, vậy con cảm thấy thế nào.”
Trần Diệu cười rồi nói: “Không thích hợp.”
“Mới gặp mặt một lần, tại sao lại nói không thích hợp? Để dì nói cho con biết, cô gái này điều kiện tốt, tính tình cũng không tệ. Tuy nhiên, Cô ấy gần đây đã xin nghỉ việc ở công ty, có lẽ tâm trạng không tốt, nếu không cháu có đi khắp nơi cũng tìm không thấy… “
“Nghỉ việc? “
Trần Diệu nghĩ, thảo nào nhìn cô trông giống như cái bánh bao.
Dì ba vẫn đang cố gắng thuyết phục anh: “Con không còn trẻ nữa, nghệ nghiệp của con vốn tìm đối tượng đã khó, nếu tìm được người phù hợp thì nhanh chóng chộp lấy đi…”
Trần Diệu ngắt lời bà ấyl nói: “Thật sự không thích hợp.”
Bên kia tức giận nói: “Vậy nói cho ta biết, chỗ nào không thích hợp?”
Lần đầu gặp mặt, người còn chưa thấy, mà cô đã đụng phải một tên lưu manh, chứng tỏ mọi thứ đều cảm thấy không thích hợp.
Trần Diệu nhìn về phía phương hướng cô gái biến mất ở cuối đường, chậm rãi thổi ra một vòng khói nói: “Quá đẹp, chống đỡ không được.”
Dì ba lại thở dài thở ngắn, một bộ nghĩ anh muốn sống cô độc hết quãng đường còn lại vậy. Sau khi ngắt điện thoại, Trần Diệu dập tàn thuốc, đứng một lúc, rồi kéo mũ áo khoác để chắn gió, cũng không quay đầu lại mà đi hướng ngược lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook