Thích Em Từng Giây
-
Chương 53: Chương 53:
Mưa không rơi liên tục, rất nhanh đã ngừng lại.
Phong cảnh được mưa rửa sạch mang theo vẻ đẹp rực rỡ hẳn lên, trong không khí tràn ngập mùi lá xanh thoải mái.
Hai người thu dù, sải bước dưới ánh hoàng hôn màu cam mang theo men say.
Kiều Diệc Khê từ trước đến nay chưa từng cảm thấy, lập xuân cũng có một thời điểm tốt như thế.
Hai người đi ngang một cửa hàng bánh kem, Chu Minh Tự chỉ vào trong: “Có muốn ăn không?”
Kiều Diệc Khê nâng mi mắt, kéo dài giọng nói: “…… Anh mua cho em à?”
“Nghĩ xem?” Chu Minh Tự trầm ngâm một lúc, nói ngược lại, “Nếu anh bán thận mua cho em, sẽ cảm động hơn sao?”
“Vậy thì không cần.”
Cậu cảm thấy có phải cậu nên cảm động một chút không, thì nghe Kiều Diệc Khê lắc đầu nói tiếp: “Chờ sau này có lúc cần hơn thì anh mới bán thận nuôi em đi.”
“……”
Kiều Diệc Khê nâng mí mắt, giống thật mà cũng là giả nhìn cậu.
Chu Minh Tự hiểu rõ: “Yên tâm, không nói với mẹ em.”
“Bây giờ là buổi chiều, bà ấy không quản em,” Kiều Diệc Khê dừng ánh mắt trên bàn tay đang nắm lại của hai người, “Ý em là ―― anh còn muốn đứng đây bao lâu, anh không nhúc nhích em không đi được.”
Chu Minh Tự thu lại ngón tay, chuyển động yết hầu, lúc này mới đi vào tiệm: “Biết rồi.”
Cô gái đang nắm tay bên cạnh có vẻ mặt thỏa mãn, cậu rũ mắt nhìn nhìn.
Yêu đương thật mẹ nó phiền phức.
Nhưng…… cảm giác phiền phức, cũng không tệ lắm.
Cậu mím môi, lặng lẽ mỉm cười.
Bởi vì hai người một trước một sau đi vào thang máy, đi vào thì không nắm tay nữa, kết quả vừa ra thang máy, Kiều Diệc Khê phát hiện cửa nhà họ Chu đang mở.
Đẩy cửa bước vào, một cái vali lớn màu đen được đặt ngay cửa.
Kiều Diệc Khê còn chưa kịp suy nghĩ, đã có người đàn ông mang dép lê đi từ phòng khách ra ngoài.
Kiều Diệc Khê vừa thấy là ba Chu, lập tức cung kính chào hỏi: “Chào chú.”
“Ừ,” ba Chu gật đầu, hỏi cô, “Tan học rồi?”
Kiều Diệc Khê: “Chiều nay không có tiết học, bọn con tham gia hoạt động trong trường xong thì đi về.”
Ba Chu hỏi: “Chu Minh Tự đâu? Còn chưa về? Chơi game rồi?”
Kiều Diệc Khê quay đầu lại, kéo Chu Minh Tự phía sau cánh cửa: “Không ạ, cậu ấy ở đằng sau con.”
Mấy người lại trò chuyện về tình hình gần đây, ba Chu tất nhiên sắm vai nhân vật người cha trong gia đình, bảo bọn họ lấy việc học làm trọng, cuối cùng lúc mọi người đứng dậy, ông còn dặn dò Chu Minh Tự.
“Con ít chơi trò chơi đi, chơi nhiều mắt không tốt, còn lãng phí thời gian.”
Chàng trai nhắm mắt: “Biết rồi.”
“Đúng rồi,” Kiều Diệc Khê nhìn mẹ Chu, “Nếu chú kết thúc công tác trước, vậy ba mẹ con cũng về chứ?”
“Đúng vậy,” mẹ Chu nói, “Bọn họ không nói với con sao? Dì còn nghĩ đã nói rồi.”
Vừa nhắc đến đề tài này, giây tiếp theo, Kiều Diệc Khê nhận được tin nhắn từ mẹ Kiều.
【 Chúng ta đã thuận lợi về nhà, con dọn dẹp một chút, đêm nay chuẩn bị trở về đi. 】
Kiều Diệc Khê ngồi trong phòng nhắn lại, trùng hợp Chu Minh Tự đi ngang qua, cũng phát hiện mẹ Kiều gửi tin nhắn.
Giọng nói cậu trầm xuống: “Phải đi?”
“Đúng vậy, ba mẹ em về rồi sao có thể không đi,” Kiều Diệc Khê nói, “Em qua đó dọn dẹp một chút.”
Chàng trai dựa vào cửa, có chút khó chịu: “Đêm nay không đi được không?”
“Sao có thể,” Kiều Diệc Khê cười cười, lại giống như nhớ tới cái gì đó mà ngửa đầu, “Sao nào, không nỡ em à?”
Không nỡ …… Cũng xem như không sai lắm.
Dù sao hai nhà gần như vậy, cô cũng không phải lập tức chuyển nhà đi chỗ khác, nếu muốn gặp vẫn rất dễ dàng. Chỉ là cậu đã quen cô ở nơi này, bỗng nhiên không thấy người, khó tránh khỏi cảm thấy vắng vẻ.
Vừa tỏ tình ngày đầu tiên, cô đã phải về nhà mình, nghĩ thế nào cũng giống như số phận đang chỉnh cậu.
Nếu có thể chọn lựa, ai lại không muốn ở chung một mái hiên với cô.
Bây giờ thì hay rồi, bỗng biến thành tầng trên dưới, rất nhiều việc cậu muốn làm cũng trở nên không tiện lợi.
Một tiếng sau, ba Kiều mẹ Kiều đi lên lầu, mọi người cùng nhau ăn tối.
Mẹ Kiều: “Cảm ơn mọi người chăm sóc cho Diệc Khê trong khoảng thời gian qua, cuối tuần tôi đặt chỗ ở khách sạn Thịnh Thế, mọi người cùng nhau ăn một bữa chính thức đi.”
“Không phiền không phiền,” mẹ Chu nói, “Diệc Khê rất ngoan, tôi nằm mơ cũng muốn có một cô con gái ngoan ngoãn như vậy.”
Bữa tiệc đi vào phân đoạn cảm ơn lẫn nhau.
Chu Minh Tự vốn cúi đầu ăn thức ăn của mình, kết quả di động rung lên, nhận được một tin nhắn.
Là Kiều Diệc Khê gửi.
Kiều Diệc Khê: 【 Mẹ anh nói muốn có một cô con gái ngoan ngoãn như em. 】
Kiều Diệc Khê: 【 Có phải hai chúng ta đang loạn luân không? 】
Chu Minh Tự: “………………”
Có đôi lúc cậu thật muốn biết, cái đầu nhỏ kia của cô đang chứa cái gì?
Chưa được một lúc, Kiều Diệc Khê lại gửi tin nhắn cho cậu: 【 Lỡ như ba mẹ anh lấy lý do nhà họ Chu không cho phép loạn luân mà từ chối em thì làm sao đây? 】
Chu Minh Tự vốn muốn nghiêm túc nhắn lại cô, kết quả khóe mắt nhìn thấy cô đang nghẹn cười, nghẹn đến mức gương mặt cũng hơi hồng, ngón tay còn liều mạng véo vào đùi mình.
……
Cậu cảm thấy ban nãy bản thân còn tin cô, thật sự hơi ngu ngốc.
Chu Minh Tự nói tiếp đề tài của cô: 【 Vậy anh cắt đứt quan hệ với nhà họ Chu. 】
Kiều Diệc Khê: 【 Được, một lời đã định. 】
Chu Minh Tự: 【 ? 】
///
Bữa cơm kết thúc, Kiều Diệc Khê đi theo ba Kiều mẹ Kiều trở về nhà.
Mẹ Kiều đi tới trải ga giường cho Kiều Diệc Khê, theo lệ thường hỏi: “Về nhà có quen không? Sẽ không nhớ nhà họ Chu chứ? Chu Minh Tự ở nhà có ức hiếp con không?”
“Không có, nghĩ gì thế,” Kiều Diệc Khê kéo chăn, “Muốn ức hiếp cũng là con ức hiếp cậu ấy.”
“Thật sao, Diệc Khê nhà ta còn biết ức hiếp người khác?”
“Con thuận miệng nói thôi, con lấy chủ trương hành thiện làm người, không làm loại chuyện này.”
Kiều Diệc Khê vỗ tay.
Sau khi trải ga giường xong, Kiều Diệc Khê khép hờ cửa phòng, cô ngồi trên giường, thắc mắc có phải cô nên làm chút gì không.
Lúc trước những người bạn quanh cô yêu đương, mỗi đêm sẽ làm gì nhỉ?
À đúng rồi, nói chuyện, điện thoại, video, đùa giỡn.
Nhưng giữa cô và Chu Minh Tự tuy không nói rõ bạn trai bạn gái gì đó, nhưng cũng bộc lộ với nhau bằng việc nắm tay, cũng xem như hẹn hò đi.
Nghĩ như vậy, Kiều Diệc Khê quyết định gọi video cho cậu để xác nhận. Dù sao thì trong lòng có nền tảng, ngủ cũng ngon hơn.
Cô giơ di động lên, quét nút gọi video, lúc giơ di động lên thì bắt đầu điều chỉnh để tìm một góc độ đẹp.
Lúc này, Chu Minh Tự xách đồ gõ cửa nhà họ Kiều.
Người tới mở cửa cho cậu là mẹ Kiều: “A, sao Minh Tự tới rồi?”
Chu Minh Tự lắc lắc túi trong tay: “Mẹ con kho giò heo, nói con mang xuống đây nếm thử.”
“Được rồi,” mẹ Kiều đón lấy, nói, “Con cũng ở nhà dì ngồi một lúc đi, trong nhà có đồ ăn vặt, trong phòng Diệc Khê.”
Chu Minh Tự dừng một chút: “Cậu ấy đâu dì?”
“Trong phòng.”
Vì thế lúc Chu Minh Tự đi đến cửa phòng cô, phát hiện cô đang giơ di động tìm tư thế, thậm chí còn cầm lấy bánh kem vừa ăn hai miếng.
Chu Minh Tự gõ hai cái vào cửa.
Kiều Diệc Khê giống như thỏ con sợ hãi, vội vàng quay đầu nhìn thì phát hiện Chu Minh Tự đang đứng ở cửa phòng cô.
“……”
Trong nháy mắt, có cảm giác như vừa nhìn một cái mà kế hoạch mưu tính đã bị chọc thủng.
Kiều Diệc Khê kéo kéo quần áo: “Sao anh xuống đây?”
Chu Minh Tự: “Xuống đây tặng đồ, em đang làm gì?”
“Em chuẩn bị gọi video với anh, kết quả anh không bắt máy,” cô buông di động, “Hèn gì.”
Chu Minh Tự ngồi cạnh cô, nhướng mày: “Gọi video với anh làm gì? Tra khảo?”
“Không, chỉ muốn hỏi anh một chút……”
“Chuyện gì?”
“Hai chúng ta,” cô xùy một tiếng, “Bây giờ là quan hệ gì?”
Bên dưới ánh đèn, con ngươi của chàng trai đen nhánh, cậu chậm rãi cúi người lại đây.
Kiều Diệc Khê không tự giác nín thở rồi nhích về sau, dựa lưng vào mép giường, tránh cũng không thể tránh, tim đập gia tốc.
Anh anh anh muốn làm gì?
Cô chỉ muốn hỏi bây giờ bọn họ là trạng thái gì thôi mà??
Chu Minh Tự thò qua, nghiêng đầu, môi sáp lại thật gần bên vành tai cô, cô còn cảm nhận được hơi thở ẩm ướt.
Chàng trai tựa hồ đang cười, bốn chữ nhẹ nhàng bay vào tai cô: “Yêu đương vụng trộm.”
“……”
Kiều Diệc Khê đẩy cậu ra, xùy một tiếng: “Em đang đứng đắn với anh mà.”
“Vậy sao,” chàng trai nhướng mày, “Loại đứng đắn nào? Là loại đứng đắn như buổi chiều trên bàn cơm gửi tin nhắn đùa giỡn anh sau đó nghẹn cười đến nội thương?”
Kiều Diệc Khê: ?
“Đó là em điều tiết không khí, anh biết cái gì!” Kiều Diệc Khê khịt mũi, “Đúng rồi, anh mang gì xuống đây?”
“Mẹ anh kho giò heo.”
Kiều Diệc Khê sửng sốt: “Buổi tối khuya rồi dì kho giò heo làm gì?”
“Anh nói bà ấy kho.” Cậu nói.
“Chỉ vì buổi tối tới gặp em đúng không?” Kiều Diệc Khê bĩu môi, “Sao trước kia không phát hiện anh là người tâm cơ như vậy.”
Chu Minh Tự cong môi, “Về sau sẽ phát hiện.”
Sau đó trời sáng, Chu Minh Tự bị một tin nhắn rung tỉnh.
Bình thường cậu mở chế độ máy bay, nhưng vì trước khi ngủ có trò chuyện với Kiều Diệc Khê, nên hôm nay cậu không mở.
Tin nhắn do Kiều Diệc Khê gửi tới, bảy chữ cực kỳ rõ ràng: 【 Chúng ta thật sự yêu đương sao? 】
Chu Minh Tự vò tóc, híp mắt ngồi dậy: ???
Nói sảng gì đó?
Cậu dứt khoát gọi điện thoại cho cô.
Kiều Diệc Khê bắt máy, nghe thấy bên kia buồn ngủ nhập nhèm một câu “Còn chưa ngủ?”, cực kỳ kinh ngạc.
“Anh ngủ rồi??”
Chu Minh Tự xoa tóc: “Sao em không ngủ?”
Kiều Diệc Khê: “Em quá hào hứng, không ngủ được.”
“……”
“Chẳng lẽ anh không hề hào hứng một chút nào sao?” Kiều Diệc Khê hỏi lại, “Sao còn ngủ sớm hơn ngày thường?”
Chu Minh Tự: “Hôm nay vì tới tìm em, chạy qua chạy lại nên mệt.”
“Ừ,” cô nằm thẳng nhìn trần nhà, “Nhưng em hào hứng, vừa chợp mắt, kết quả……”
“Kết quả nghĩ tới phải gửi tin nhắn cho anh, hỏi có phải chúng ta đang hẹn hò không.”
Cô lẩm bẩm: “Em không ngờ sẽ đánh thức anh mà, em chỉ không có chỗ thể hiện.”
“Không sao.”
Cô sửng sốt: “Cái gì không sao?”
“Đánh thức anh, không sao.” Cậu nói.
Chu Minh Tự lại hỏi cô: “Sao tối nay em luôn rối rắm vấn đề này?”
“Bởi vì em không nghe được đáp án chính thức,” cô vươn tay từ trong ổ chăn ra ngoài, nhìn góc độ của các ngón tay, “Trước khi người ta yêu đương, không phải sẽ có một câu linh tinh như…… Em có đồng ý làm bạn gái anh không? Anh thì không có mà đã nắm tay em, không phải em sợ anh có giới hạn mơ hồ, cuối cùng cho em một câu không phải chúng ta chỉ là bạn thôi sao?”
Chu Minh Tự: “…… Sức tưởng tượng của em thật phong phú.”
“Không phải, thật sự có con trai sẽ như vậy, tự nói thích người ta, làm một chút chuyện mờ ám, dây dưa với người ta một khoảng thời gian, sau khi lấy được cái bản thân muốn thì bỏ đi, còn có thể rất thản nhiên phủi sạch bản thân, dù sao tôi cũng chưa từng nói chúng ta là bạn trai bạn gái, khiến cho đến cuối cùng chỉ có cô gái tự mình đa tình.”
Chu Minh Tự suy tư một lúc, gật đầu: “Cái này là anh suy xét không chu toàn ―― Vậy, em có thể làm bạn gái anh chứ?”
Kiều Diệc Khê giả vờ suy tư một lúc, khó xử nói: “Thôi bỏ đi.”
Chu Minh Tự: ?????
“Bình thường không phải sẽ đồng ý sao?”
Kiều Diệc Khê đạt được ý đồ thì cười cười: “Vậy anh cầu xin em.”
Vốn cho rằng có thể đùa giỡn cậu, có thể thấy dáng vẻ cậu do dự giãy giụa không tình nguyện, kết quả người này không hề tạm dừng ――
“Anh cầu xin em.”
Thật ra đổi sang Kiều Diệc Khê chết đứng: “Con người anh có nguyên tắc không?”
“Ở chỗ em thì không.”
Cô chớp mắt: “Được rồi, vậy cố mà đồng ý anh vậy.”
Chu Minh Tự ở bên kia thấp giọng cười cười: “Anh đây cảm ơn ngài?”
“Không cần khách sáo,” Kiều Diệc Khê đong đưa ngón tay, “Bạn trai bạn gái mà, nên làm thôi.”
Chu Minh Tự thu lại chăn, nghe thấy cô nói thầm: “Cảm thấy anh kiếm lời.”
“Sao?”
“Một cuộc điện thoại, thu hoạch được một cô bạn gái vừa đẹp vừa đa tài đa nghệ.”
“Đúng vậy ――” Chu Minh Tự bật cười, “Bạn gái vừa đẹp vừa đa tài đa nghệ của anh đây, bây giờ có được câu trả lời rồi, có thể ngủ chưa?”
Kiều Diệc Khê cong ngón tay, trở mình, đôi mắt cong cong.
“Ừ.”
///
Rất nhanh sau đó, trận chung kết esport cũng đến.
Trận chung kết tổ chức ở thành phố Y, hơn nữa sân thi đấu trận chung kết lần này rất lớn, nghe nói bởi vì có ông chồng quốc dân Bùi Hàn Châu kếch xù tài trợ, làm cho dự án càng thêm màu mỡ, nên trận chung kết mới đặt một sân riêng.
Sân thi đấu hình tròn, khán giả ngồi vòng ngoài cũng có thể nhìn thấy, bên trong là tuyển thủ, còn có màn hình lớn phát sóng, chắc chắn cũng có bình luận viên.
Bởi vì chỗ ngồi xem trận chung kết không nhiều, nghe nói đã bị giành đến mức một vé cũng khó mua.
Kiều Diệc Khê chắc chắn không phiền não như vậy, dù sao thì Chu Minh Tự là tuyển thủ đứng đầu, thi đấu sẽ vì cậu mà chuẩn bị vé dành cho bạn cậu.
Kiều Diệc Khê vốn muốn hỏi Thư Nhiên có cần không, để cô đi hỏi Chu Minh Tự lấy thêm vé, kết quả Thư Nhiên vui vẻ nói Trịnh Ngữ cho cô một tấm.
Thi đấu bắt đầu vào ba giờ chiều ngày thứ bảy.
Tổng cộng có ba trận, dựa trên điểm trung bình để phân chia thứ hạng.
Kiều Diệc Khê và Thư Nhiên 2 giờ 20 đã đến sân thi đấu, Thư Nhiên ngồi trên vị trí nhìn không khí và cách bố trí bên trong rổi cảm khái: “Bùi Hàn Châu quá mẹ nó có tiền, không phải giải đấu lớn đặc biệt gì mà cũng long trọng như vậy.”
Kiều Diệc Khê chọc nắp ly trà sữa trân châu: “Đây là trọng điểm cậu cần chú ý sao?”
“Cậu đừng nói, tớ đúng là hơi lo,” Thư Nhiên nói, “Trịnh Ngữ mới đến thành phố Y hôm qua, anh ấy có thể thích ứng sao? Sẽ không bị dị ứng thời tiết chứ? Sẽ không ảnh hưởng anh ấy phát huy chứ??”
“Yên tâm,” Kiều Diệc Khê cho cô một mũi tiêm an thần, “Sẽ không.”
“Tối hôm qua anh ấy còn ăn gà phải không, hẳn là khi đó đang tìm xúc cảm,” Thư Nhiên nhớ lại, “Khi đó hai đứa mình ngủ rồi, hình như anh ấy chơi với Chu Minh Tự. Trời ạ, cp Lải Nhải (Tự Ngữ) là sự thật.”
Kiều Diệc Khê hút một ngụm trà sữa: “Đừng chèo thuyền Lải Nhải.”
Thư Nhiên: “Sao nào? Tớ chèo Chu Minh Tự với người khác thì cậu ghen?”
Kiều Diệc Khê giải thích: “Không phải, bởi vì cp Lải Nhải không phải việc thật, muốn chèo thì cậu chèo thuyền thật đi.”
Thư Nhiên mắc câu: “Cái gì là thuyền thật?”
“Cháo Loãng (Khê Chu) ―― cp Cháo Loãng mới là thật.” Kiều Diệc Khê đạt được ý đồ thì cười cười.
Thư Nhiên ngẫm một lúc lâu, lúc này mới không tin nhìn sang Kiều Diệc Khê: “Cậu và Chu Minh Tự? Hai người các cậu thành rồi??”
Kiều Diệc Khê nhướng mày: “Đúng rồi.”
“Xùy, nhìn biểu cảm đắc ý của cậu này,” Thư Nhiên kề sát vào, “Sao thành? Lúc nào?”
“Tuần trước, sau vũ hội.”
“Phắc, sớm như vậy ―― Sao bây giờ cậu mới nói với tớ?”
“Bởi vì tớ muốn khi cậu đang chèo thuyền Chu Minh Tự và Trịnh Ngữ, mới nói cho cậu biết cậu chèo sai rồi,” Kiều Diệc Khê đặt ly trà sữa xuống, tổng kết, “Lải Nhải là giả, Cháo Loãng mới là thật.”
“Hay rồi hay rồi,” Thư Nhiên dáng vẻ đầu hàng, “Cậu còn rất ghi thù.”
Lại ngồi trên vị trí, Thư Nhiên dư vị trong chốc lát: “Yêu đương ngọt ngào khi nào mới tới lượt tớ đây?”
“Nhanh thôi,” Kiều Diệc Khê nói, “Cậu và Trịnh Ngữ hẳn là có phim hay.”
“Hừ, Trịnh Ngữ tên trực nam này ……”
Trong lúc nói chuyện, trận đấu đã mở màn.
Trận mở đầu tương đối bình tĩnh, có lẽ vì đa số người vừa lên sân khấu nên họ đều áp dụng cách đấu bảo thủ, chỉ có Chu Minh Tự và Trịnh Ngữ rất cứng đầu luôn lấy súng bắn người khác.
Cũng may lúc đầu hai người không gặp nhau, cho nên không tàn sát nhau.
Đến lúc còn thừa ba mươi người, trận đấu mới dần dần hấp dẫn, lúc còn sót lại mười người, trận đấu càng thêm xuất sắc.
Bò sát đất, đấu chính diện, vòng xa, đấu trên cao, cách đấu nào cũng có, cực kỳ phong phú.
Ván thứ nhất kết thúc, Chu Minh Tự hạng nhất, Trịnh Ngữ hạng hai, Cô Đao hạng ba.
Cô Đao bị Chu Minh Tự dùng ba quả bom trực tiếp hạ gục ở lầu ba.
Ván thứ hai làm cho mọi người rơi vào mộng cảnh, không khí trong sân nóng lên, đi cùng với mỗi một lần xuất sắc hạ gục người khác là tiếng hoan hô vang lên. giữa sân
Ván thứ hai kết thúc, xếp hạng của ba người đứng đầu vẫn như cũ.
Có lẽ cảm thấy không cam lòng, ván thứ ba, Cô Đao nhảy chung chỗ với Chu Minh Tự.
Bởi vì chỗ Chu Minh Tự nhảy cố định, đơn giản là loại chiến trường Tu La nhảy xuống có rất nhiều người, bởi vậy Cô Đao không khó phán đoán.
Vừa bắt đầu, danh hiệu người đầu tiên hạ gục người khác là Chu Minh Tự lấy.
Sau đó cậu giết thêm hai người.
Màn ảnh cắt chuyển cảnh, chuyển sang bên Cô Đao, anh ta ngồi xổm bên ngoài ngôi nhà, rất gần Chu Minh Tự, có lẽ thông qua tiếng súng mà phát hiện Chu Minh Tự ở bên kia.
Kiều Diệc Khê đoán được sách lược của Cô Đao, cả trận đấu, kẻ địch của anh ta là Chu Minh Tự và Trịnh Ngữ, huống chi anh ta và Chu Minh Tự từng có một đoạn chuyện xưa, cho nên anh ta trốn ở chỗ này, muốn nhân lúc Chu Minh Tự không chú ý thì đánh lén.
Tuy biện pháp nhìn thì hạ lưu đáng khinh một chút, nhưng đây là thi đấu, có thể dùng chiến thuật không trong sáng như vậy, dù sao thì trong thi đấu người thắng làm vua.
Kiều Diệc Khê đổ mồ hôi vì Chu Minh Tự.
Nhìn Chu Minh Tự càng ngày càng gần Cô Đao, mà Cô Đao ngồi xổm ở nơi đó không động tĩnh gì, Kiều Diệc Khê sợ Chu Minh Tự không biết chỗ nào có nguy hiểm, tim cô lặng lẽ đập nhanh hơn.
Chu Minh Tự đi từ sân thượng xuống lầu.
Lúc này Cô Đao nhìn thấy cậu, đứng dậy bắn cậu, kết quả giây tiếp theo, Chu Minh Tự lật sang bên hông cầu thang, còn chưa kịp rơi xuống đất đã bắn Cô Đao thành hộp.
Hai người mặt đối mặt đánh nhau, không hề có yểm hộ gì, hai người so nhau đơn thuần là thương pháp.
Ai tốt hơn ai, đáp án đã rõ ràng.
Thư Nhiên nắm lấy cổ tay cô: “Phắc! Phản ứng nhanh thật!!”
Chu Minh Tự nhìn lướt qua danh sách mới phát hiện chính mình đã hạ gục Cô Đao nhanh như vậy.
Cậu thu hồi ánh mắt, ngồi ở góc tường dùng thuốc, sau đó lái xe đi, ngay cả hộp của Cô Đao cũng không thèm nhặt.
“Phắc, đủ ghét bỏ, người đã chết rồi còn lười nhặt ha ha ha ha!!” Thư Nhiên nhìn thấy thì tình cảm mãnh liệt, “Bá đạo! Tự thần bá đạo!”
Thư Nhiên kề sát Kiều Diệc Khê: “Hai người các cậu rất hợp ở bên nhau, công lực làm người khác tức giận cũng thâm hậu như vậy.”
Kiều Diệc Khê: “……?”
Đương nhiên, đúng là Cô Đao tức gần chết.
Canh giữ ở nơi đó đánh người thì thôi đi, không đánh chết đã đủ mất mặt, kết quả còn bị đối thủ khinh thường, ngay cả hộp của anh ta cũng lười nhặt.
Phải biết rằng trên người anh ta có áo giáp cấp ba, mà trên người Chu Minh Tự không có. Lúc đấu súng với nhau thì Chu Minh Tự chưa bắn một phát nào vào áo giáp cấp ba của anh ta, giáp hoàn toàn không tổn hao gì, hơn nữa anh ta còn rất màu mỡ, có một đống vật phẩm trên người.
Cho dù là thế, Chu Minh Tự cũng không hề dao động, ý mỉa mai bộc lộ ra ngoài, dường như chỉ cần chạm vào anh ta thôi cũng cảm thấy ghê tởm.
“Phắc!”
Cô Đao quăng con chuột rồi mắng một câu.
Bên Chu Minh Tự thuận lợi hơn nhiều, nhiều lần cầu được thắng lợi trong lúc hiểm nguy, nhặt được thùng thính, lúc còn sót lại ba người thì gặp Trịnh Ngữ bên trong vòng nhỏ.
Bọn họ không biết thân phận nhau, có người lấy súng quét Trịnh Ngữ vừa chạy khỏi vòng bo, giây tiếp theo, Chu Minh Tự đã xử lý người nọ.
Chu Minh Tự lại hạng nhất, Trịnh Ngữ hạng ba, mà Cô Đao đã rớt hơn mấy chục hạng.
Rà soát tổng thành tích từ trên xuống dưới, quán quân Chu Minh Tự, á quân Trịnh Ngữ, huy chương đồng là một chàng trai tên Lý Túc.
Trong khán phòng và tiếng thảo luận bay khí thế ngút trời.
“Vốn chỉ tùy tiện ôm màn hình nên mới vào xem, không ngờ có hai ba tuyển thủ không tệ.”
“Chu Minh Tự này thật sự rất lợi hại, ba trận đều là kích sát vương, phắc, anh trai biết bắn như vậy sao chưa bao giờ thấy phát sóng trực tiếp!”
“Cảm thấy ý thức của quán quân trong trò chơi rất được, ý nghĩ rất rõ ràng, bắn người cũng siêu mẹ nó hung dữ, được huấn luyện tốt chắc chắn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp giỏi!”
“Các cậu cũng nhìn thấy kỹ thuật của quán quân, xin lỗi, toàn bộ hành trình tôi đều nhìn mặt, gương mặt này quá đẹp trai, là tôi nhìn lầm sao, biết chơi game còn đẹp trai như vậy??”
“A a a a a a a a a a a a a a a a a a a Bùi Hàn Châu, ký với anh ấy! Ký với anh ấy đi!!”
“Cậu bình tĩnh một chút, hiện tại Bùi Hàn Châu còn chưa bắt đầu ký với người khác tiến vào chiến đội.”
Thư Nhiên giơ gậy huỳnh quang trong tay mình hô lên: “Trịnh Ngữ! Trịnh Ngữ!”
Trong lòng Kiều Diệc Khê dâng lên một sự kiêu ngạo cực kỳ không rụt rè, sau khi trao đổi ánh mắt với Chu Minh Tự, cô nghĩ thầm.
Người lợi hại như vậy, là bạn trai cô.
Ra khỏi nơi thi đấu, Kiều Diệc Khê nhìn thấy Mã Kỳ Thành và Phó Thu đang đứng ngoài cửa.
Lúc này cô mới nhớ tới bọn họ không vào xem thi đấu.
“Sao các cậu giờ mới đến?”
“Gì mà giờ mới đến, chúng tớ đã tới từ sớm rồi biết không!” Mã Kỳ Thành đáng thương nói, “Chúng tớ không có vé, chỉ có thể bi thảm ngồi xổm bên ngoài, vừa nghe hiện trường thi đấu bên trong náo nhiệt, vừa xem phát sóng trực tiếp.”
Kiều Diệc Khê: “Thảm như vậy sao?”
“Đúng vậy,” Phó Thu chỉ Chu Minh Tự, “Con người phụ lòng đáng chết này chỉ lấy một vé, ngay khi tớ và Mã Kỳ Thành suýt chút nữa đánh nhau lúc nói ai có thể lấy được tấm vé kia ―― thì Tự thần nhẹ nhàng thả một câu: tôi đưa vé cho Kiều Diệc Khê rồi.”
“Được thôi! Được thôi! Anh em không phải người mà!!”
Kiều Diệc Khê chết đứng, một lúc lâu sau mới nói: “Đừng nóng giận, trưa nay tớ mời khách được chứ.”
“Không cần.” Chu Minh Tự nhàn nhạt từ chối thay cô.
Mã Kỳ Thành không phục: “Dựa vào gì không cần!”
“Dựa vào người ta là bạn gái tôi.” Người nào đó vân đạm phong khinh (*), lại không giấu được sự vui vẻ ở khóe mắt đuôi lông mày, “Đừng nói vé, sau này cái gì cũng ưu tiên cho cô ấy.”
(*) Vân đạm phong khinh chỉ người thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản.
Mã Kỳ Thành “ga” một tiếng, sau đó che miệng lại, nhận thấy chỗ không đúng: “Phắc, đuổi được rồi??”
Phó Thu cũng sửng sốt hơn nửa ngày: “Vậy thì không được, Tự thần cậu quỵt nợ, hôm nay phải mời khách!!”
Vừa lấy được quán quân, vừa tuyên bố “đã sớm muốn tuyên bố” tin vui thoát FA, bữa cơm hôm nay đương nhiên do Chu Minh Tự mời.
Trên bàn cơm, Mã Kỳ Thành nói tình báo cậu có được: “Đúng rồi, có khá nhiều câu lạc bộ chú ý trận đấu này, vừa nãy tôi còn nghe người khác nói, Tự thần cậu lấy quán quân, đến lúc đó chắc chắn có câu lạc bộ muốn ký kết với cậu.”
Kiều Diệc Khê cuộn tròn mỳ trong tay: “Em cũng nghĩ tới vấn đề này, nếu thật sự có công ty muốn ký với anh, anh có đi không?”
“Xem tình hình đi.” Chu Minh Tự nói.
Dù sao thì cứ đánh xuống dưới như vậy, cậu cảm thấy thứ này làm cậu hứng thú hơn bất kỳ môn học nào cậu từng học qua, hơn nữa cậu sẵn lòng phí thời gian phí tinh lực, cũng là một nghề duy nhất có thể thao tác cảm xúc của cậu.
Nếu có lựa chọn tốt …… Cậu nghĩ cậu sẵn lòng thử.
///
Quả nhiên, một tháng kế tiếp, Chu Minh Tự liên tục nhận được năm cành ôliu tung ra từ các câu lạc bộ.
Sau khi cân nhắc, cậu chọn một nhà trong số đó.
Vào ngày cậu đi gặp mặt trực tiếp để bàn chuyện thì cậu dẫn theo Kiều Diệc Khê, Kiều Diệc Khê ngồi bên cạnh, nghe ông chủ câu lạc bộ ngồi đó trình bày chỗ tốt khi gia nhập chiến đội bọn họ.
“Giải PGI sắp mở vòng thi dự tuyển vào tháng 6, tuy thời gian luyện tập không còn bao nhiêu tháng, trước đây cậu cũng chưa từng có huấn luyện gì, nhưng chúng tôi nhìn trúng tiềm lực của cậu, tôi tin tưởng cậu, huấn luyện bốn tháng tuyệt đối lại là một vị tuyển thủ càng thêm ưu tú.”
“Huống hồ cậu thật sự có thiên phú, là tuyển thủ PUBG có thiên phú nhất mà tôi từng chứng kiến cho đến hiện tại, chúng tôi rất xem trọng cậu, hy vọng cậu có thể suy xét kỹ công ty chúng tôi.”
“Nếu cậu có thể tiếp nhận huấn luyện chuyên nghiệp của chúng tôi, tôi nghĩ rằng, đến giải PGI, cậu nhất định tỏa sáng rực rỡ. Thứ tự thì tôi không thể đánh giá, nhưng nhất định sẽ không thua kém.”
PGI là từ viết tắt của giải đấu lớn PUBG và được phát triển và tổ chức bởi PUBG, có thể nói là hấp dẫn ánh mắt các chiến đội chuyên nghiệp PUBG trên toàn thế giới, không ai không muốn đấu với những người xuất sắc nhất trong trò chơi, giết một đường đầy máu.
Không ai không muốn cầm vinh quang này về, vì bản thân, vì chiến đội, cũng vì quốc gia.
Trên đường trở về, Chu Minh Tự còn phân vân, có thể nhìn thấy cậu rất động lòng với đề nghị.
Câu lạc bộ này tuy không nổi tiếng, nhưng cũng không tệ, quan trọng hơn là ông chủ cực kỳ cực kỳ thích cậu, vì để cậu gia nhập, không tiếc đưa ra điều kiện có thể cho cậu vừa đi học vừa huấn luyện.
Dù sao thì hầu hết các tuyển thủ chuyên nghiệp lúc vào câu lạc bộ, mỗi ngày đều có lịch trình nghiêm khắc xen giữa nghỉ ngơi và huấn luyện, mà sinh viên muốn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, hầu hết chỉ có thể chọn ―― tạm nghỉ học.
Con đường trước mắt chưa đủ rõ ràng, đại học A cũng là đại học nổi tiếng đứng đầu trong nước, con người cậu xưa nay không làm việc không nắm chắc, đối với cậu mà nói, vì hy vọng xa vời kia mà lựa chọn tạm nghỉ học, không phải cử chỉ sáng suốt.
Sắp sửa đi vào những ngày đi học trong trường, còn có nghỉ hè, thật ra cậu có thể dùng rất nhiều thời gian để huấn luyện. Ngoại trừ buổi sáng thứ hai đến thứ tư có tiết học, thời gian còn lại cậu có thể tham gia huấn luyện.
Cứ như vậy, đã bảo vệ việc học, cũng có thể bận tâm đến việc huấn luyện.
Nếu đến lúc đó cảm thấy con đường esport này không ổn, cậu có thể có tính toán khác nữa.
Trước mắt thì không ai trong nhà biết kế hoạch này của cậu, cậu vẫn nên ổn định rồi mới cầu xin thắng lợi thì ổn hơn.
Rõ ràng Kiều Diệc Khê cũng suy tư về chuyện này, cô bắt lấy tay vịn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Gương mặt nghiêng lúc cô gái nghiêm túc có chút đáng yêu, gương mặt cong một độ cung nho nhỏ, bởi vì mím môi, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Hôm nay đáp ứng yêu cầu của cô, bọn họ ngồi xe buýt trở về.
Ánh mắt của Chu Minh Tự di chuyển đến ngón tay cô, ngón tay của cô gái trắng nõn thon dài, đầu ngón tay có hình cung đẹp như trăng rằm, tiếp giáp với phần thịt hồng nhạt ở dưới, làn da tinh tế đến mức có thể khắc thành Dương Chi bạch ngọc.
Cậu bỗng nhớ tới lúc cô kéo đàn, ngón trỏ linh hoạt, uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy động.
Khi đó chỉ cảm thấy cô có một đôi tay trời sinh đã xinh đẹp, bây giờ nhìn lại, xinh đẹp còn mang theo sức hấp dẫn khó tả.
Ngón tay gần ngay trước mắt, Chu Minh Tự nghiêng đầu, dựa qua đó ――
Kiều Diệc Khê đang nắm lấy lan can ngắm phong cảnh, bỗng cảm giác xúc cảm mềm ấm truyền sang ngón tay, vừa quay đầu nhìn, người nào đó đang dời môi đi chỗ khác.
Rúc vào một góc nhỏ với cô, nghiêng đầu hôn lên ngón tay cô ―― Người này là biến thái sao?!
Kiều Diệc Khê dùng giọng nói khiếp sợ nói với cậu: “Anh hôn chỗ này làm gì?”
“Không thì sao?” Chu Minh Tự cúi người lại gần, cười như không cười hỏi cô, “Anh nên hôn chỗ nào?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook