Thích Đủ Rồi, Giờ Yêu Được Chưa?
-
Chương 20: Twenty
Hôm qua tôi được anh Minh nhắn tin rủ đi chơi nhưng là vào buổi tối hôm nay. Vậy mà từ sáng sớm – 5 giờ tôi đã tỉnh và lục lọi tủ đồ của mình để xem có bộ nào đẹp không. Ngắm nghía đủ bề, soi gương các kiểu. Chỉ cần một câu nói của anh Minh mà khiến tôi thay đổi à không vất vả mới đúng.
- “Nay dậy sớm thế con gái?”_Bố tôi đang ăn sáng dưới nhà bếp nhưng thấy tôi xuống là bỏ bát đũa sang một bên, ngạc nhiên nhìn tôi, không nói nên lời.
- “Con dậy sớm tập thể dục ấy mà. Lâu rồi không chạy, cân tăng vùn vụt. Nhưng nhìn trời cũng không đẹp lắm, chắc sắp mưa. Con ngại thay đồ, vả lại bụng con cũng đang đói. Vậy nên thôi. Con xuống đây ăn sáng với bố thể. Hì hì”
- “Con nói vòng vo quá đấy. Tóm lại là con không tập thể dục chứ gì?”
- “Chỉ bố hiểu con”_Tôi giơ ngón cái lên cười với bố.
- “Bố thấy anh Minh của con bất chấp thời tiết xấu mà chạy thể dục ngoài đường kia”
Ôi trời, sao ai cũng ám chỉ vậy trời. Ngày nào cũng có người phát triển trí thông minh cho tôi thế này thì...
- “Con chỉ nói thế thôi chứ nay mát trời mà bố. Anh Minh là của bố mẹ anh ấy chứ có phải của con đâu”_Tôi phụng phịu cái giọng trẻ ra.
- “Thôi, là bố sai. Con lại đây ăn không mì nguội hết cả rồi”_Bố vừa làm thêm một tô mì cho tôi.
- “Vâng. Mà mẹ đâu hả bố?”_Tôi ngơ ngác nhìn khắp nhà mà chẳng thấy mẹ đâu cả.
- “Mẹ đã tập thể dục về đâu. Bây giờ mới có 5 giờ 20 phút. Hôm nay con dậy sớm đấy chứ, 10 phút nữa mẹ mới về”_Bố giải thích từ từ cho tôi nghe. Hình như tôi dậy sớm là một sự kiện động trời.
- “Dạ”.
Cứ thế tôi cắm mặt vào bát mì nhai, nuốt rồi lại nhai, nuốt. Chỉ 3 phút là hết bát mì. Nghe chừng tôi mà đi thi ăn có mà dành giải xuất sắc. Rõ ràng là nguyên cả bát ô tô to đùng ấy, vậy mà lại ăn nhanh quá thể. Bây giờ tôi mới nhận ra được một điều trước giờ mình chẳng có tài cán gì nhưng hiện tại là có tài ăn, tính cả tài ngủ nướng, tài cày ngôn tình, những anh đẹp trai là nhớ hết, nói chung là thuộc cả tiểu sử từ lớn đến bé của mấy anh đấy, có khi họ hàng hang hốc cũng thuộc hết ấy chứ. Tài vậy còn gì nữa. Vậy mà bố mẹ, bạn bè cứ chê tôi chả có tài. Hơi bị oan ức. Ngồi suy ngẫm một lúc lâu tôi mới đi rửa bát. Giá mà mọi người có thể hiểu mình hơn.
Ăn cơm trưa xong, tôi ngủ xuyên chiều đến tận 6 giờ tối mới lết xác dậy đi tắm. Ngủ nhiều công nhận mệt thật, đau đầu nữa. Thấy điện thoại có tin nhắn đến, tôi liền mở ra xem, là của anh Minh, được gửi cách đây 2 tiếng trước.
- “6 giờ 30 phút đi chơi em nhé! Đi ăn tối luôn thể”
Tôi trả lời vội “Ok anh” rồi đi thay quần áo. Vừa mới tắm xong đã đi rồi. Bữa nay tôi quyết định mặc yếm jeans kết hợp với áo croptop trắng. Nhìn trong gương, tôi tự cảm thấy khá vừa mắt, đi thêm đôi huarache đỏ mận nữa. Đã xong. Tôi xuống nhà xin phép bố mẹ rồi đi. Ra đến cửa đã thấy anh Minh và Chan đứng chờ.
- “Em gái anh xinh quá!”_Anh Minh luôn là người khen tôi như vậy. Dù cả thế giới này quay lưng với tôi thì anh ấy chính là người quay lưng lại với thế giới. Thật tự hào. Hình như tôi nói nhầm thì phải. Vừa nói sai người, vừa sai trường hợp. Tại tôi đọc ngôn tình quen rồi, câu nào cũng có thể áp dụng.
- “Em cảm ơn. Mà nhìn anh hôm nay cứ là lạ sao ấy?”
- “Sao mà lạ?”_Anh vẫn điềm nhiên như thế. Nghe tôi nói dọa mà chẳng giật mình gì cả”
- “Đẹp trai một cách kì lạ”
Nghe tôi nói đáp án xong, anh bật cười rồi khoác vai tôi đi. Chan đi trước, tôi với anh Minh đi sau. Nhà chúng tôi gần nhiều quán ăn, chỉ cần đi bộ là được. Tôi rất thích ăn vịt nên đã kéo tay anh vào quán vịt nướng. Mùi hương lan tỏa, ngửi sướng hết cả mũi.
- “Thật thơm”_Tôi chịu không nổi được sức hấp dẫn không thể chối từ của vịt nướng.
Bác chủ quán mang một đĩa vịt nướng để lên bàn. Tôi định ăn thì Chan chặn lại.
- “Từ đã. Chờ Thục Anh, cậu ấy còn chưa đến”
- “Thục Anh thì liên quan gì đến vịt nướng. Tôi đang đói, bỏ tay ra”
Tôi vô cùng bức xúc với hành động thiếu suy nghĩ này của bạn Chan. Bạn gái quan trọng hơn cả bạn thân bị đói.
- “Đợi một lát nữa rồi cậu thích ăn bao nhiêu thì ăn”
- “Em chịu khó một tí nữa thôi”_Anh Minh quay sang vỗ vai tôi.
Chỉ cần là lời anh nói thì kiểu gì tôi cũng nể, vả lại bữa ăn hôm nay là anh ấy mời. Cần phải tôn trọng người mời. Trong khi đợi Thục Anh thì tôi ngồi chống cằm, nhìn sang anh Minh thì thấy anh đang cầm điện thoại nhắn tin, còn Chan ra ngoài cửa quán đứng, chắc đứng chờ bạn gái. Haizzz, mỗi mình là lạc lõng. 20 phút trôi qua thì Chan và Thục Anh vào.
- “Xin lỗi mọi người nhé! Em đến muộn”
Nghe chủ nhân của câu nói vừa dứt, tôi liếc sang. Nhìn xinh gái, thì ra là mặc đồ đôi với Chan. Bảo sao giống thế. Đầu óc tôi như đứa bị chậm phát triển ấy. Nói trắng ra là bị thiểu năng trí tuệ, nhìn mãi mới ra.
- “Không sao. Bọn anh cũng mới đến”_Anh Minh đáp lời, hình như là trả lời khách sáo. Anh Minh mà tôi biết là người rất ghét bị trễ hẹn. Dù gì thì cũng không liên quan đến mình.
Tất cả đều ngồi xuống bàn ăn.
- “Ăn thôi, hai em đừng ngại nhé, cứ tự nhiên như ở nhà”_Anh Minh nhìn tôi với Thục Anh rồi sau đó gắp cho mỗi đứa một miếng thật to.
- “Em cảm ơn”_Cả tôi và Thục Anh đều đồng thanh.
Thật chả ra làm sao. Rõ ràng tôi không vừa mắt Thục Anh chút nào, vậy mà lúc nào cũng chạm mặt nhau. Giờ mới thấy thấm thía cái câu “Ghét của nào trời trao của nấy”. Tưởng đâu là thân thiện lắm, ai ngờ đội lốt cáo. Mặt dày trơ trẽn, đã thế còn đến muộn làm tôi đây chẳng được ăn sớm lại phải chờ nữa chứ. Đúng là cáo già giả dạng nai tơ. Không thể yêu thương nổi.
Bữa ăn của chúng tôi kết thúc qua loa. Chan đưa Thục Anh về còn tôi với anh Minh đi bộ về. Đi dưới ánh đèn đường, tôi chăm chú nhìn hai cái bóng của tôi và anh Minh. Một bên cao, bên còn lại thật thấp. 1m84 và 1m52. Chênh lệch nhau quá mà. Tôi tự cảm thấy xấu hổ.
- “Anh Minh. Anh ăn gì mà cao thế?”_Tôi quay sang hỏi vì thấy không khí ngột ngạt quá.
- “Anh ăn Bio – zeem”
- “Anh đùa em. Sao anh có thể ăn cám tăng trưởng cho lợn được”
- “Không phải do anh cao mà là do em thấp. Anh thấy trên tivi có quảng cáo phô mai con bò cười, sao em không ăn nhiều cái đó vào, chiều cao tăng cũng đáng kể đấy chứ”
- “Anh cứ trêu em đi nhất định sau này người yêu anh sẽ lùn hơn cả em”
- “Anh cũng mong như thế”
Tôi thề là tôi cạn lời, không cãi được nữa rồi.
- “Nay dậy sớm thế con gái?”_Bố tôi đang ăn sáng dưới nhà bếp nhưng thấy tôi xuống là bỏ bát đũa sang một bên, ngạc nhiên nhìn tôi, không nói nên lời.
- “Con dậy sớm tập thể dục ấy mà. Lâu rồi không chạy, cân tăng vùn vụt. Nhưng nhìn trời cũng không đẹp lắm, chắc sắp mưa. Con ngại thay đồ, vả lại bụng con cũng đang đói. Vậy nên thôi. Con xuống đây ăn sáng với bố thể. Hì hì”
- “Con nói vòng vo quá đấy. Tóm lại là con không tập thể dục chứ gì?”
- “Chỉ bố hiểu con”_Tôi giơ ngón cái lên cười với bố.
- “Bố thấy anh Minh của con bất chấp thời tiết xấu mà chạy thể dục ngoài đường kia”
Ôi trời, sao ai cũng ám chỉ vậy trời. Ngày nào cũng có người phát triển trí thông minh cho tôi thế này thì...
- “Con chỉ nói thế thôi chứ nay mát trời mà bố. Anh Minh là của bố mẹ anh ấy chứ có phải của con đâu”_Tôi phụng phịu cái giọng trẻ ra.
- “Thôi, là bố sai. Con lại đây ăn không mì nguội hết cả rồi”_Bố vừa làm thêm một tô mì cho tôi.
- “Vâng. Mà mẹ đâu hả bố?”_Tôi ngơ ngác nhìn khắp nhà mà chẳng thấy mẹ đâu cả.
- “Mẹ đã tập thể dục về đâu. Bây giờ mới có 5 giờ 20 phút. Hôm nay con dậy sớm đấy chứ, 10 phút nữa mẹ mới về”_Bố giải thích từ từ cho tôi nghe. Hình như tôi dậy sớm là một sự kiện động trời.
- “Dạ”.
Cứ thế tôi cắm mặt vào bát mì nhai, nuốt rồi lại nhai, nuốt. Chỉ 3 phút là hết bát mì. Nghe chừng tôi mà đi thi ăn có mà dành giải xuất sắc. Rõ ràng là nguyên cả bát ô tô to đùng ấy, vậy mà lại ăn nhanh quá thể. Bây giờ tôi mới nhận ra được một điều trước giờ mình chẳng có tài cán gì nhưng hiện tại là có tài ăn, tính cả tài ngủ nướng, tài cày ngôn tình, những anh đẹp trai là nhớ hết, nói chung là thuộc cả tiểu sử từ lớn đến bé của mấy anh đấy, có khi họ hàng hang hốc cũng thuộc hết ấy chứ. Tài vậy còn gì nữa. Vậy mà bố mẹ, bạn bè cứ chê tôi chả có tài. Hơi bị oan ức. Ngồi suy ngẫm một lúc lâu tôi mới đi rửa bát. Giá mà mọi người có thể hiểu mình hơn.
Ăn cơm trưa xong, tôi ngủ xuyên chiều đến tận 6 giờ tối mới lết xác dậy đi tắm. Ngủ nhiều công nhận mệt thật, đau đầu nữa. Thấy điện thoại có tin nhắn đến, tôi liền mở ra xem, là của anh Minh, được gửi cách đây 2 tiếng trước.
- “6 giờ 30 phút đi chơi em nhé! Đi ăn tối luôn thể”
Tôi trả lời vội “Ok anh” rồi đi thay quần áo. Vừa mới tắm xong đã đi rồi. Bữa nay tôi quyết định mặc yếm jeans kết hợp với áo croptop trắng. Nhìn trong gương, tôi tự cảm thấy khá vừa mắt, đi thêm đôi huarache đỏ mận nữa. Đã xong. Tôi xuống nhà xin phép bố mẹ rồi đi. Ra đến cửa đã thấy anh Minh và Chan đứng chờ.
- “Em gái anh xinh quá!”_Anh Minh luôn là người khen tôi như vậy. Dù cả thế giới này quay lưng với tôi thì anh ấy chính là người quay lưng lại với thế giới. Thật tự hào. Hình như tôi nói nhầm thì phải. Vừa nói sai người, vừa sai trường hợp. Tại tôi đọc ngôn tình quen rồi, câu nào cũng có thể áp dụng.
- “Em cảm ơn. Mà nhìn anh hôm nay cứ là lạ sao ấy?”
- “Sao mà lạ?”_Anh vẫn điềm nhiên như thế. Nghe tôi nói dọa mà chẳng giật mình gì cả”
- “Đẹp trai một cách kì lạ”
Nghe tôi nói đáp án xong, anh bật cười rồi khoác vai tôi đi. Chan đi trước, tôi với anh Minh đi sau. Nhà chúng tôi gần nhiều quán ăn, chỉ cần đi bộ là được. Tôi rất thích ăn vịt nên đã kéo tay anh vào quán vịt nướng. Mùi hương lan tỏa, ngửi sướng hết cả mũi.
- “Thật thơm”_Tôi chịu không nổi được sức hấp dẫn không thể chối từ của vịt nướng.
Bác chủ quán mang một đĩa vịt nướng để lên bàn. Tôi định ăn thì Chan chặn lại.
- “Từ đã. Chờ Thục Anh, cậu ấy còn chưa đến”
- “Thục Anh thì liên quan gì đến vịt nướng. Tôi đang đói, bỏ tay ra”
Tôi vô cùng bức xúc với hành động thiếu suy nghĩ này của bạn Chan. Bạn gái quan trọng hơn cả bạn thân bị đói.
- “Đợi một lát nữa rồi cậu thích ăn bao nhiêu thì ăn”
- “Em chịu khó một tí nữa thôi”_Anh Minh quay sang vỗ vai tôi.
Chỉ cần là lời anh nói thì kiểu gì tôi cũng nể, vả lại bữa ăn hôm nay là anh ấy mời. Cần phải tôn trọng người mời. Trong khi đợi Thục Anh thì tôi ngồi chống cằm, nhìn sang anh Minh thì thấy anh đang cầm điện thoại nhắn tin, còn Chan ra ngoài cửa quán đứng, chắc đứng chờ bạn gái. Haizzz, mỗi mình là lạc lõng. 20 phút trôi qua thì Chan và Thục Anh vào.
- “Xin lỗi mọi người nhé! Em đến muộn”
Nghe chủ nhân của câu nói vừa dứt, tôi liếc sang. Nhìn xinh gái, thì ra là mặc đồ đôi với Chan. Bảo sao giống thế. Đầu óc tôi như đứa bị chậm phát triển ấy. Nói trắng ra là bị thiểu năng trí tuệ, nhìn mãi mới ra.
- “Không sao. Bọn anh cũng mới đến”_Anh Minh đáp lời, hình như là trả lời khách sáo. Anh Minh mà tôi biết là người rất ghét bị trễ hẹn. Dù gì thì cũng không liên quan đến mình.
Tất cả đều ngồi xuống bàn ăn.
- “Ăn thôi, hai em đừng ngại nhé, cứ tự nhiên như ở nhà”_Anh Minh nhìn tôi với Thục Anh rồi sau đó gắp cho mỗi đứa một miếng thật to.
- “Em cảm ơn”_Cả tôi và Thục Anh đều đồng thanh.
Thật chả ra làm sao. Rõ ràng tôi không vừa mắt Thục Anh chút nào, vậy mà lúc nào cũng chạm mặt nhau. Giờ mới thấy thấm thía cái câu “Ghét của nào trời trao của nấy”. Tưởng đâu là thân thiện lắm, ai ngờ đội lốt cáo. Mặt dày trơ trẽn, đã thế còn đến muộn làm tôi đây chẳng được ăn sớm lại phải chờ nữa chứ. Đúng là cáo già giả dạng nai tơ. Không thể yêu thương nổi.
Bữa ăn của chúng tôi kết thúc qua loa. Chan đưa Thục Anh về còn tôi với anh Minh đi bộ về. Đi dưới ánh đèn đường, tôi chăm chú nhìn hai cái bóng của tôi và anh Minh. Một bên cao, bên còn lại thật thấp. 1m84 và 1m52. Chênh lệch nhau quá mà. Tôi tự cảm thấy xấu hổ.
- “Anh Minh. Anh ăn gì mà cao thế?”_Tôi quay sang hỏi vì thấy không khí ngột ngạt quá.
- “Anh ăn Bio – zeem”
- “Anh đùa em. Sao anh có thể ăn cám tăng trưởng cho lợn được”
- “Không phải do anh cao mà là do em thấp. Anh thấy trên tivi có quảng cáo phô mai con bò cười, sao em không ăn nhiều cái đó vào, chiều cao tăng cũng đáng kể đấy chứ”
- “Anh cứ trêu em đi nhất định sau này người yêu anh sẽ lùn hơn cả em”
- “Anh cũng mong như thế”
Tôi thề là tôi cạn lời, không cãi được nữa rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook