[Thích Cố] Tình Phu Thê
-
Chương 4
Thích Thiếu Thương bỗng cảm thấy mình như đang nằm mộng, cho nên mới có thể thấy rõ những chuyện đã xảy ra rất lâu trước kia như vậy.
Khi đó Thích Thiếu Thương mới quen Cố Tích Triều, thân phận của Cố Tích Triều quả thực có chút vấn đề: y là kẻ nằm vùng. Hoàn cảnh lúc này có chút tiến thoái lưỡng nan. Càng tiến thoái lưỡng nan hơn nữa, chính là việc Cố Tích Triều gặp được một nữ tử khiến y phải day dứt nhớ cả đời. Nàng là con gái đổng sự của tập đoàn Cố Tích Triều muốn bắt, con gái của Phó Tông Thư, Phó Vãn Tình.
Vãn Tình, tận cho đến khi Cố Tích Triều chết đi, y vẫn không quên người con gái ấy.
Có đôi khi Thích Thiếu Thương nghĩ thực muốn tự giễu chính mình. Hắn rốt cuộc đã cho Cố Tích Triều được cái gì? Lần đầu tiên gặp mặt đã nổ súng làm bị thương y, tận cho đến giây phút cuối cùng, khi Cố Tích Triều thay hắn nhận nhiệm vụ …. Đến lúc này đây, rốt cuộc vĩnh viễn trong cuộc đời này, cũng đã không còn gặp lại.
Cố Tích Triều vì Thích Thiếu Thương hắn mà chết.
Thích Thiếu Thương nhớ rõ, khi đó, hắn vừa chạy tới bệnh viện, chạy tới bên Cố Tích Triều, Cố Tích Triều đã hấp hối.
Cố Tích Triều nắm lấy tay Thích Thiếu Thương, còn hắn thì cứ thế khản giọng gọi tên Cố Tích Triều. Cố Tích Triều mơ màng nhìn hắn, cười đến ôn nhu, rồi lại ho ra máu. Từng ngụm, từng ngụm máu hộc ra, giống như sinh mệnh mỗi phút giây càng lúc càng bị rút cạn.
Sau đó Cố Tích Triều nhìn Thích Thiếu Thương, nói, “Ngốc tử, thực xin lỗi”.
Rồi Cố Tích Triều nhắm mắt lại.
“Ta yêu ngươi”, y nói, thanh âm giống như một tiếng thở dài.
Thích Thiếu Thương ngỡ ngàng, hốt hoảng nhìn y.
Chính mình đã cho Tích Triều cái gì? Chính mình thậm chí keo kiệt đến vậy, tận khi Tích Triều chết đi, hắn cũng chỉ biết gọi tên y, còn lại hoàn toàn là câm lặng. Câu “Thực xin lỗi, ta yêu ngươi” kia, muốn nói ra, thực sự khó khăn đến vậy?
Tận cho đến giây phút cuối cùng, Thích Thiếu Thương rốt cuộc cũng vẫn không nói được. Hắn đã không thể nói với Tích Triều rằng Thích Thiếu Thương hắn yêu y, thà để hắn chết đi, cũng không mong thấy Tích Triều trước mặt hắn trút hơi thở cuối cùng. Hắn đã không thể nói được câu “Ta yêu ngươi”.
Thích Thiếu Thương sau đó mới được biết Cố Tích Triều khi còn sống đã ký giấy quyên tặng bộ phận trên cơ thể. Thứ Cố Tích Triều muốn quyên tặng, là đôi mắt. Vì cái gì phải là đôi mắt? Thích Thiếu Thương cầm tờ giấy trên tay, chợt nhớ tới có một buổi tối, Cố Tích Triều đã từng nói.
“Thiếu Thương, khi đó ngươi thấy ta, sao lại ngây ngốc ra vậy?” Cố Tích Triều nằm trong lồng ngực Thích Thiếu Thương, nghe tim của hắn đập thình thịch, rất nhanh mà cũng rất vững vàng, cười nói.
Thích Thiếu Thương vươn tay gắt gao ôm lấy Cố Tích Triều vào lòng, đỏ mặt, ngây ngô cười.
“Ánh mắt của ngươi mê hoặc ta a”, hắn nói.
Lần này đến lượt Cố Tích Triều đỏ mặt.
“Thiếu Thương”, Cố Tích Triều mỉm cười sâu kín, “Chỉ cần chúng ta sống sót, cuối cùng cũng sẽ gặp lại”.
Cuối cùng cũng sẽ gặp lại? Thích Thiếu Thương, vào thời khắc gặp được Lệ Nam Tinh, hắn nghĩ Cố Tích Triều thực sự đã trở lại bên hắn rồi.
Thích Thiếu Thương lại bắt đầu nghe thấy.
“Thiếu Thương…..”, hắn nghe thấy Cố Tích Triều gọi hắn như vậy. Nhưng rồi tất cả những thanh âm ấy cũng vỡ vụn. Tất cả hóa ra chỉ là một giấc mộng xa xôi, tỉnh lại rồi sẽ thấy đôi tay mình chạm được chỉ có hư không lạnh giá, sẽ thấy mình rốt cuộc cũng chỉ trắng tay. Cố Tích Triều của Thích Thiếu Thương, dù sao cũng đã mãi mãi đi rồi. Lệ Nam Tinh ôn nhu tươi cười kia, dẫu có giống đến thế nào, cũng không thể là Cố Tích Triều của Thích Thiếu Thương được.
Thích Thiếu Thương vỗ vỗ đầu, muốn cho chính mình thanh tỉnh một chút. Từ khi Lệ Nam Tinh xuất hiện, lòng Thích Thiếu Thương tựa hồ chưa từng bình tĩnh được. Có một loại bóng ma không dễ chịu chút nào cứ đeo đẳng, bao phủ lấy tâm Thích Thiếu Thương. Có lẽ Thích Thiếu Thương đã nhạy cảm quá đi? Hắn nghĩ hẳn phải là vậy rồi.
“Nam Tinh sao vẫn chưa trở lại?” Chu Thiên Tứ thấy có chút kỳ quái, Lệ Nam Tinh đi vào cũng đã được một lúc lâu rồi vẫn chưa thấy trở ra. Hắn bắt đầu lo lắng, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Vạn nhất khách nhân bên trong kia thấy Lệ Nam Tinh xinh đẹp liền nổi sắc tâm, với cá tính của y, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa?! Nghĩ vậy, Chu Thiên Tứ vỗ vỗ vai A Kiệt bên cạnh, “Nam Tinh vừa rồi đi vào phòng nào?”
“Ngươi quan tâm làm gì chứ?” A Kiệt sửng sốt.
“Nam Tinh đi vào lâu như vậy, ta thấy lo lắng a”. Chu Thiên Tứ nói, “Nam Tinh mấy ngày nay tâm tình rất không tốt, lúc nào cũng như sắp bốc hỏa đến nơi, ta sợ y sẽ đắc tội khách nhân”.
“Nam Tinh đi vào quả có hơi lâu….” A Kiệt hạ giọng, “Lại nói, đó là một vị khách quen, Nam Tinh không ra được, có lẽ là bị hắn coi trọng rồi đó”.
“Coi trọng?!”, Chu Thiên Tứ cả kinh, “Coi trọng Nam Tinh?!”
“Ai, ngươi là người mới, chả trách”, A Kiệt hạ giọng, “Nói cho ngươi biết, nam nhân tới nơi này đều để tìm nam nhân đó! Ngươi không biết rằng chính ngươi nhìn cũng rất vừa mắt sao? Mấy này nay có không biết bao nhiêu khách nhân đến hỏi giá hai ngươi nữa!”
“Ta sẽ không để bất cứ kẻ nào động đến Nam Tinh đâu”, Chu Thiên Tứ thốt ra tiếng.
“Nam Tinh với ngươi có quan hệ gì a?”, A Kiệt nhìn hắn, “Ngươi không phải cùng Nam Tinh …..”
Chu Thiên Tứ ngẩn người, không nói.
“Nguyên lai là ngươi thích Nam Tinh a!”, A Kiệt cả người một bộ bừng tỉnh đại ngộ, “Đi đi a, sớm trông ngươi như một pho tài liệu, người toàn lý thuyết, giờ thì vô sự tự thông rồi!”
“Được rồi!”, Chu Thiên Tứ lập tức đỏ bừng mặt, “Ta cũng không muốn để Nam Tinh xảy ra bất cứ chuyện gì”.
“Vị khách kia tên là Hoàng Kim Lân, là con riêng của tổng tài Phó Thị Phó Tông Thư, án tử lần trước, cha hắn đã vì hắn tẩy sạch sẽ chứng cứ, khiến hắn một chút cũng không liên quan, hoàn toàn vô sự, nhưng em gái với cha của hắn thì xong rồi! Nghe nói hắn khi đó thích em rể, ai ngờ em rể Cố Tích Triều lại là một nằm vùng! Ai, thực sự là ông trời trêu ngươi mà”.
Chu Thiên Tứ nghe xong, mặt lập tức tái nhợt.
“Ngươi nói cái gì? Người nằm vùng kia tên là gì?” Chu Thiên Tứ cực lực khắc chế thanh âm đã trở nên run rẩy.
“Cố Tích Triều a!”
Đầu óc Chu Thiên Tứ trong nháy mắt trở nên trống rỗng.
Đúng lúc này, từ một căn phòng nào đó, đột nhiên truyền ra tiếng sung nổ chát chúa.
Khi đó Thích Thiếu Thương mới quen Cố Tích Triều, thân phận của Cố Tích Triều quả thực có chút vấn đề: y là kẻ nằm vùng. Hoàn cảnh lúc này có chút tiến thoái lưỡng nan. Càng tiến thoái lưỡng nan hơn nữa, chính là việc Cố Tích Triều gặp được một nữ tử khiến y phải day dứt nhớ cả đời. Nàng là con gái đổng sự của tập đoàn Cố Tích Triều muốn bắt, con gái của Phó Tông Thư, Phó Vãn Tình.
Vãn Tình, tận cho đến khi Cố Tích Triều chết đi, y vẫn không quên người con gái ấy.
Có đôi khi Thích Thiếu Thương nghĩ thực muốn tự giễu chính mình. Hắn rốt cuộc đã cho Cố Tích Triều được cái gì? Lần đầu tiên gặp mặt đã nổ súng làm bị thương y, tận cho đến giây phút cuối cùng, khi Cố Tích Triều thay hắn nhận nhiệm vụ …. Đến lúc này đây, rốt cuộc vĩnh viễn trong cuộc đời này, cũng đã không còn gặp lại.
Cố Tích Triều vì Thích Thiếu Thương hắn mà chết.
Thích Thiếu Thương nhớ rõ, khi đó, hắn vừa chạy tới bệnh viện, chạy tới bên Cố Tích Triều, Cố Tích Triều đã hấp hối.
Cố Tích Triều nắm lấy tay Thích Thiếu Thương, còn hắn thì cứ thế khản giọng gọi tên Cố Tích Triều. Cố Tích Triều mơ màng nhìn hắn, cười đến ôn nhu, rồi lại ho ra máu. Từng ngụm, từng ngụm máu hộc ra, giống như sinh mệnh mỗi phút giây càng lúc càng bị rút cạn.
Sau đó Cố Tích Triều nhìn Thích Thiếu Thương, nói, “Ngốc tử, thực xin lỗi”.
Rồi Cố Tích Triều nhắm mắt lại.
“Ta yêu ngươi”, y nói, thanh âm giống như một tiếng thở dài.
Thích Thiếu Thương ngỡ ngàng, hốt hoảng nhìn y.
Chính mình đã cho Tích Triều cái gì? Chính mình thậm chí keo kiệt đến vậy, tận khi Tích Triều chết đi, hắn cũng chỉ biết gọi tên y, còn lại hoàn toàn là câm lặng. Câu “Thực xin lỗi, ta yêu ngươi” kia, muốn nói ra, thực sự khó khăn đến vậy?
Tận cho đến giây phút cuối cùng, Thích Thiếu Thương rốt cuộc cũng vẫn không nói được. Hắn đã không thể nói với Tích Triều rằng Thích Thiếu Thương hắn yêu y, thà để hắn chết đi, cũng không mong thấy Tích Triều trước mặt hắn trút hơi thở cuối cùng. Hắn đã không thể nói được câu “Ta yêu ngươi”.
Thích Thiếu Thương sau đó mới được biết Cố Tích Triều khi còn sống đã ký giấy quyên tặng bộ phận trên cơ thể. Thứ Cố Tích Triều muốn quyên tặng, là đôi mắt. Vì cái gì phải là đôi mắt? Thích Thiếu Thương cầm tờ giấy trên tay, chợt nhớ tới có một buổi tối, Cố Tích Triều đã từng nói.
“Thiếu Thương, khi đó ngươi thấy ta, sao lại ngây ngốc ra vậy?” Cố Tích Triều nằm trong lồng ngực Thích Thiếu Thương, nghe tim của hắn đập thình thịch, rất nhanh mà cũng rất vững vàng, cười nói.
Thích Thiếu Thương vươn tay gắt gao ôm lấy Cố Tích Triều vào lòng, đỏ mặt, ngây ngô cười.
“Ánh mắt của ngươi mê hoặc ta a”, hắn nói.
Lần này đến lượt Cố Tích Triều đỏ mặt.
“Thiếu Thương”, Cố Tích Triều mỉm cười sâu kín, “Chỉ cần chúng ta sống sót, cuối cùng cũng sẽ gặp lại”.
Cuối cùng cũng sẽ gặp lại? Thích Thiếu Thương, vào thời khắc gặp được Lệ Nam Tinh, hắn nghĩ Cố Tích Triều thực sự đã trở lại bên hắn rồi.
Thích Thiếu Thương lại bắt đầu nghe thấy.
“Thiếu Thương…..”, hắn nghe thấy Cố Tích Triều gọi hắn như vậy. Nhưng rồi tất cả những thanh âm ấy cũng vỡ vụn. Tất cả hóa ra chỉ là một giấc mộng xa xôi, tỉnh lại rồi sẽ thấy đôi tay mình chạm được chỉ có hư không lạnh giá, sẽ thấy mình rốt cuộc cũng chỉ trắng tay. Cố Tích Triều của Thích Thiếu Thương, dù sao cũng đã mãi mãi đi rồi. Lệ Nam Tinh ôn nhu tươi cười kia, dẫu có giống đến thế nào, cũng không thể là Cố Tích Triều của Thích Thiếu Thương được.
Thích Thiếu Thương vỗ vỗ đầu, muốn cho chính mình thanh tỉnh một chút. Từ khi Lệ Nam Tinh xuất hiện, lòng Thích Thiếu Thương tựa hồ chưa từng bình tĩnh được. Có một loại bóng ma không dễ chịu chút nào cứ đeo đẳng, bao phủ lấy tâm Thích Thiếu Thương. Có lẽ Thích Thiếu Thương đã nhạy cảm quá đi? Hắn nghĩ hẳn phải là vậy rồi.
“Nam Tinh sao vẫn chưa trở lại?” Chu Thiên Tứ thấy có chút kỳ quái, Lệ Nam Tinh đi vào cũng đã được một lúc lâu rồi vẫn chưa thấy trở ra. Hắn bắt đầu lo lắng, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Vạn nhất khách nhân bên trong kia thấy Lệ Nam Tinh xinh đẹp liền nổi sắc tâm, với cá tính của y, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa?! Nghĩ vậy, Chu Thiên Tứ vỗ vỗ vai A Kiệt bên cạnh, “Nam Tinh vừa rồi đi vào phòng nào?”
“Ngươi quan tâm làm gì chứ?” A Kiệt sửng sốt.
“Nam Tinh đi vào lâu như vậy, ta thấy lo lắng a”. Chu Thiên Tứ nói, “Nam Tinh mấy ngày nay tâm tình rất không tốt, lúc nào cũng như sắp bốc hỏa đến nơi, ta sợ y sẽ đắc tội khách nhân”.
“Nam Tinh đi vào quả có hơi lâu….” A Kiệt hạ giọng, “Lại nói, đó là một vị khách quen, Nam Tinh không ra được, có lẽ là bị hắn coi trọng rồi đó”.
“Coi trọng?!”, Chu Thiên Tứ cả kinh, “Coi trọng Nam Tinh?!”
“Ai, ngươi là người mới, chả trách”, A Kiệt hạ giọng, “Nói cho ngươi biết, nam nhân tới nơi này đều để tìm nam nhân đó! Ngươi không biết rằng chính ngươi nhìn cũng rất vừa mắt sao? Mấy này nay có không biết bao nhiêu khách nhân đến hỏi giá hai ngươi nữa!”
“Ta sẽ không để bất cứ kẻ nào động đến Nam Tinh đâu”, Chu Thiên Tứ thốt ra tiếng.
“Nam Tinh với ngươi có quan hệ gì a?”, A Kiệt nhìn hắn, “Ngươi không phải cùng Nam Tinh …..”
Chu Thiên Tứ ngẩn người, không nói.
“Nguyên lai là ngươi thích Nam Tinh a!”, A Kiệt cả người một bộ bừng tỉnh đại ngộ, “Đi đi a, sớm trông ngươi như một pho tài liệu, người toàn lý thuyết, giờ thì vô sự tự thông rồi!”
“Được rồi!”, Chu Thiên Tứ lập tức đỏ bừng mặt, “Ta cũng không muốn để Nam Tinh xảy ra bất cứ chuyện gì”.
“Vị khách kia tên là Hoàng Kim Lân, là con riêng của tổng tài Phó Thị Phó Tông Thư, án tử lần trước, cha hắn đã vì hắn tẩy sạch sẽ chứng cứ, khiến hắn một chút cũng không liên quan, hoàn toàn vô sự, nhưng em gái với cha của hắn thì xong rồi! Nghe nói hắn khi đó thích em rể, ai ngờ em rể Cố Tích Triều lại là một nằm vùng! Ai, thực sự là ông trời trêu ngươi mà”.
Chu Thiên Tứ nghe xong, mặt lập tức tái nhợt.
“Ngươi nói cái gì? Người nằm vùng kia tên là gì?” Chu Thiên Tứ cực lực khắc chế thanh âm đã trở nên run rẩy.
“Cố Tích Triều a!”
Đầu óc Chu Thiên Tứ trong nháy mắt trở nên trống rỗng.
Đúng lúc này, từ một căn phòng nào đó, đột nhiên truyền ra tiếng sung nổ chát chúa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook