[Thích Cố] Quỷ Ban
-
Chương 6
Chiếc BMW 730 màu đen của Thích Thiếu Thương chạy với tốc độ 140km/h trên con đường ngoại ô. Từ động cơ không ngừng phát ra tiếng vang máy xe nặng nề, phảng phất như tiếng nức nở không dứt.
Mái tóc xoăn xoăn của Cố Tích Triều không ngừng bị gió thổi táp vào mặt, che khuất hơn nửa tầm mắt. Cậu không hề vươn tay đẩy ra, chỉ nhìn chằm chằm đôi môi mấp máy của Thích Thiếu Thương, chờ hắn kể lại câu chuyện xưa này.
“Năm Du Hạ hai tuổi, cha mẹ cậu ấy nhận về một đứa trẻ từ trại mồ côi, chính là Thôi Lược Thương…”
Hầu gian Thích Thiếu Thương khẽ rung động, thanh âm khô khốc bắt đầu kể:
“Mẹ Lược Thương bỏ cậu ấy trước cửa trại mồ côi, cùng một tờ giấy viết tên cậu ấy. Cho nên cậu ấy vẫn giữ nguyên họ… Du Hạ là cùng cậu ấy lớn lên, trên danh nghĩa anh em. Nhưng ánh mắt kia của Du Hạ nói cho tôi biết, Lược Thương đối với anh ta càng vượt xa hơn một người em trai. Khi Du Hạ được tám tuổi, cha mẹ qua đời vì tai nạn giao thông. Hai người liền bắt đầu nương tựa vào nhau mà sống.”
“Kia… Thôi Lược Thương….”
Cố Tích Triều muốn hỏi.
“Những việc vừa rồi đều là do Du Hạ cho tôi biết… Tôi quen Lược Thương từ lúc cậu ấy bắt đầu làm cảnh sát.”
“Cậu ta cũng là cảnh sát?”
“Ừ… Nghe nói Thiết Du Hạ có ngăn thế nào cũng không được, cậu ta nhất quyết đến cảnh cục chúng ta công tác.”
“Cậu ta vì sao mà chết?”
Tay lái của Thích Thiếu Thương nhẹ run rẩy:
“Hy sinh vì nhiệm vụ.”
“Hy sinh vì nhiệm vụ?!”
“Hôm đó là sinh nhật của Du Hạ, cậu ta muốn về sớm làm bánh ngọt…”
Hốc mắt Thích Thiếu Thương hơi phiếm hồng:
“Trên đường đi gặp được một đám cướp, liền cùng những người đó giao đấu kịch liệt… Đối phương rất đông, cậu ta bị chém một nhát nơi động mạch cổ… Không cứu được…”
Thích Thiếu Thương giống như nhìn thấy lại được đầy trời huyết sắc ngày hôm đó, máu đỏ nhiễm đẫm vệt áo trắng sáng đến chói mắt, không khỏi cắn chặt môi:
“Hôm đó tôi công tác ở ngã tư đường gần đó, là người đầu tiên kịp chạy đến hiện trường… Nhìn thấy cậu ta nằm trên mặt đất… Xe cấp cứu chưa kịp đến, đã trút hơi thở cuối cùng.”
“Kia Thiết Du Hạ như thế nào...”
“Cậu có biết câu cuối cùng Lược Thương nói với tôi là gì không?”
Thích Thiếu Thương ảm đạm nói.
“Cái gì?”
“Van cầu cậu… Làm cho anh ấy quên tôi đi!”
Hốc mắt Thích Thiếu Thương rốt cuộc đã không chống đỡ được, gằn từng chữ.
“Cậu… chẳng lẽ đã….”
“Lược Thương rất hiểu Du Hạ. Cậu ấy biết cái chết của mình đối với Du Hạ sẽ là đả kích lớn đến mức nào… Quả nhiên, Du Hạ phát điên rồi, nếu tôi không cho anh ấy uống thuốc an thần, anh ấy đã sớm chết rồi. Tôi thật sự đã tiến hành thôi miên với anh ấy, không còn cách nào khác…. Chỉ có làm vậy anh ấy mới có thể tiếp tục sống!”
“Thiết Du Hạ không hề hoài nghi sao?”
“Phòng anh ấy tôi đã cho người sửa lại. Tất cả những vật dụng có liên quan đến Thôi Lược Thương đều đem giấu đi. Mọi người ở cảnh cục đều thủ khẩu như bình. Hơn nữa, cậu đừng quên, tôi chính là tốt nghiệp tâm lý học thủ khoa đó, làm sao anh ấy có cơ hội nhớ ra?”
Thích Thiếu Thương tự giễu cười cười.
“Hắn liền như vậy đã quên đi Thôi Lược Thương kia?!”
“Trí nhớ của con người… thực chất rất yếu ớt.”
Thích Thiếu Thương thản nhiên nói, thanh âm mang theo một tia quỷ dị bất khả ngôn dụ.
Cố Tích Triều không chú ý tới biến hóa của Thích Thiếu Thương:
“Hắn đối với Vãn Tình…”
“Cậu nghĩ tôi là con giun trong bụng anh ta sao? Cái gì tôi cũng biết?”
Thích Thiếu Thương nở nụ cười:
“Bất quá, cậu có biết vì sao anh ấy dễ dàng buông bỏ hoài nghi với cậu như vậy không?”
“Tôi như thế nào biết!”
Cố Tích Triều đem mặt xoay đi, nhìn ra hàng cây xanh tươi bên ngoài.
Thích Thiếu Thương chậm rãi thu hồi tươi cười:
“Ngày đó chúng tôi đem cậu đến bệnh viện. Cậu nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng đến dọa người. Bốn năm trước, Lược Thương cũng là nằm như vậy, gương mặt tương tự. Tôi nhìn thấy sắc mặt Du Hạ thay đổi, anh ta hình như đã cảm giác được gì đó… Nhưng chắc chỉ là một chút cảm giác mơ hồ thôi, anh ấy không có khả năng nhớ ra.”
“Cậu làm sao biết được?”
“Trực giác của người tiến hành thôi miên. Từ sau đêm đó, thái độ cùng đánh giá của anh ấy đối với cậu đã có thay đổi. Có lẽ là tìm ra được cảm giác thân thiết đánh mất đã lâu.”
“Phải không?”
Cố Tích Triều bày ra một bộ dáng hoài nghi.
“Hiện tại cậu còn hoài nghi Thiết Du Hạ đã giết Vãn Tình không?”
Thích Thiếu Thương thản nhiên nói:
“ Hôm nay tôi kể cho cậu việc này, chỉ vì muốn nói cho cậu biết, Du Hạ chỉ là một người bình thường, sẽ không làm ra những chuyện bất kể hậu quả như vậy.”
“Một người khi đã yêu đến phát điên, việc gì cũng có thể làm, không phải sao?”
“Đúng vậy, nhưng như cậu nói, đó là khi yêu đến phát điên.”
Thích Thiếu Thương nhíu mi, thanh âm có chút cao.
“Cậu làm sao biết Thiết Du Hạ không yêu đến phát điên chứ?”
Cố Tích Triều không cam lòng yếu thế.
Thích Thiếu Thương thở dài:
“Trực giác.”
“Lại là trực giác? Tôi xem cái người bác sỹ thôi miên nghiệp dư như cậu thật sự là nhân tài không được trọng dụng rồi!!”
Cố Tích Triều quay mặt đi nơi khác, nổi giận đùng đùng.
“Khi anh ấy nhìn Vãn Tình, ánh mắt lộ điểm thân thiết, cũng có chút tình yêu. Nhưng so sánh với ánh mắt khi anh ấy nhìn Lược Thương là hoàn toàn bất đồng!!!”
Thích Thiếu Thương căng thẳng, đẩy mạnh chân ga, xe mạnh tăng tốc:
“Cậu chưa nhìn thấy ánh mắt đó của anh ta…. Đó mới là yêu đến điên cuồng!!!”
Cố Tích Triều kinh ngạc nhìn Thích Thiếu Thương, không nói lời nào. Cậu chỉ lăng lăng nhìn trời chiều ngoài khung cửa, sắc đỏ chiếu vào khuôn mặt cậu làm làn da càng thêm hồng nhuận.
“Tích Triều….”
Thích Thiếu Thương thở dài, ôn nhu nói:
“Tôi chỉ là không muốn cậu cứ mãi suy nghĩ miên man như vậy. Vãn Tình là tự sát, đây là sự thật mọi người đều biết.”
“Kia vì cái gì Vãn Tình mang tôi về nhà?”
“Nàng có thể là hoài niệm căn nhà đó của hai người mà thôi….”
“Phong thư kia thì sao? Cậu giải thích làm sao đây? Vì cái gì lúc cảnh sát điều tra hiện trường lại không phát hiện được?”
“Việc này…”
Thích Thiếu Thương nghẹn lời.
“Được rồi… tạm không nói đến việc này.”
Cố Tích Triều xoa xoa huyệt thái dương:
“Tôi có chút đau đầu, chúng ta trở về đi.”
“Được.”
Thích Thiếu Thương lo lắng nhìn Cố Tích Triều vô lực ngồi tựa vào ghế xe, xoay đầu xe lại, theo đường cũ chạy về nhà.
…
“Thiếu Thương… Phó Tông Thư hôm qua gọi điện cho tôi. Nói ông ta sẽ không truy cứu về cái chết của Vãn Tình nữa, đồng ý đem di thể hỏa táng.”
“Phải không? Ông ta rốt cuộc nghĩ thông…. Cảnh cục đã định án rồi, chuyện này tiếp tục dây dưa cũng không có ý nghĩa.”
Cố Tích Triều nhíu mày:
“Cho nên.. ngày mai cậu cùng tôi đi nhìn mặt Vãn Tình lần cuối.”
Thanh âm càng lúc càng yếu, tựa hồ khẩn cầu, lại như than vãn.
Thích Thiếu Thương nhìn Cố Tích Triều đang nhắm mắt, đem áo khoác của mình phủ lên người cậu. Cố Tích Triều hơi run rẩy nhẹ, đầu nghiêng về bên phải, nhưng cũng không mở mắt ra.
Thích Thiếu Thương không nhìn thấy, một giọt lệ, cứ như vậy rơi khỏi khóe mắt.
…
Sau khi mang Vãn Tình ra khỏi phòng lạnh, Thích Thiếu Thương không khỏi phải xoay mặt đi.
Không phải hắn sợ hãi, làm cảnh sát nhiều năm thế này, thi thể nào chưa từng nhìn qua. Thế nhưng nhìn một người quen biết trở thành như vậy, thật sự có chút không đành lòng.
Vốn nghĩ vẫn sẽ bảo trì tư thế này, lại không ngờ Cố Tích Triều lại đột ngột run rẩy, làm hắn không thể không quay lại.
“Thiếu Thương… Cậu nhìn tay nàng…”
Thanh âm Cố Tích Triều trở nên khẩn trương.
Thích Thiếu Thương tập trung nhìn, nơi cổ tay nàng có một vòng hồng ban, giống y như lúc Cố Tích Triều mô tả! Thậm chí còn có thể nhìn thấy ẩn ẩn dấu tay.
“Còn có quần áo của nàng…”
Cố Tích Triều hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
“Giống hệt bộ váy hôm đó tôi đã thấy.”
Thích Thiếu Thương cẩn thận nhìn bộ váy liền màu đỏ Vãn Tình đang mặc, màu đỏ chói mắt, kiểu dáng độc đáo. Cố Tích Triều chắc hẳn sẽ không nhận lầm.
Chẳng lẽ, đêm đó xuất hiện trước mặt Cố Tích Triều, thật sự là khối thi thể này?!
“Bộ váy này, là ai thay cho nàng?!”
Thích Thiếu Thương cố nén khủng hoảng trong lòng, hướng nhân viên công tác bên cạnh hỏi.
“Ân… Là một vị xưng là Phó tiên sinh muốn thay cho nàng. Nói rằng vị tiểu thư này khi còn sống rất thích màu đỏ.”
Thích Thiếu Thương nhìn khuôn mặt trắng bệch vô cảm của Vãn Tình, hòa hợp cùng bộ váy đỏ tươi kia, hai màu sắc xen lẫn tạo nên một nỗi đáng sợ không nói nên lời.
Nhìn nhìn Cố Tích Triều, cậu ta đã bình tĩnh lại từ lúc nào, không hề có ý tứ sợ hãi. Chỉ là gắt gao nhìn gương mặt biến dạng kia.
“Tích Triều… Cậu xem đủ chưa, chúng ta trở về rồi nói sau.”
Thích Thiếu Thương thầm nghĩ muốn mau chóng mang Cố Tích Triều ra khỏi không gian hàn khí bức người này.
Cố Tích Triều bất động thanh sắc nói:
“Mọi người có thể rời khỏi đây một chút không? Tôi muốn ở cùng Vãn Tình một lúc.”
“Chính là….”
“Thiếu Thương… làm ơn!”
Cố Tích Triều nâng mắt lên, thần tình cầu xin nhìn Thích Thiếu Thương đang chần chừ không nguyện ý.
“Được rồi…. không nên ở lâu quá, nơi này rất lạnh…”
Thích Thiếu Thương bất đắc dĩ đi ra ngoài:
“Tôi ở bên ngoài chờ cậu.”
Cánh cửa chậm rãi đóng lại, phát ra một tiếng vang nặng nề.
Cố Tích Triều chậm rãi đưa bàn tay đến, vuốt ve khuôn mặt Vãn Tình, tâm trạng không tránh được bi thương. Làn da từng mềm mại ấm áp như vậy, hiện tại lại như một pho tượng sáp, cứng ngắc đến cực độ, không chút sinh khí.
Không chịu được phút bi thương, trước mắt Cố Tích Triều tối sầm, theo bản năng đỡ lấy cạnh bàn. Thi thể Vãn Tình cũng theo đó nhẹ chấn động.
Cố Tích Triều hít sâu một hơi, thật vất vả mới ổn định thân mình, nhẹ giọng lầm bầm:
“Vãn Tình… Thực xin lỗi, làm kinh động đến nàng.”
Nhìn về phía Vãn Tình, Cố Tích Triều lại có chút cảm giác mê muội.
Đôi môi vốn đã khép lại, nay vì chấn động mà hơi mở ra. Giữa hai hàm răng trắng, ẩn ẩn có gì đó lấp lánh.
Thật cẩn thận gỡ ra, Cố Tích Triều mơ hồ muốn ngất đi.
Là một chiếc nút áo ánh kim.
Là nút áo của Thích Thiếu Thương.
Mái tóc xoăn xoăn của Cố Tích Triều không ngừng bị gió thổi táp vào mặt, che khuất hơn nửa tầm mắt. Cậu không hề vươn tay đẩy ra, chỉ nhìn chằm chằm đôi môi mấp máy của Thích Thiếu Thương, chờ hắn kể lại câu chuyện xưa này.
“Năm Du Hạ hai tuổi, cha mẹ cậu ấy nhận về một đứa trẻ từ trại mồ côi, chính là Thôi Lược Thương…”
Hầu gian Thích Thiếu Thương khẽ rung động, thanh âm khô khốc bắt đầu kể:
“Mẹ Lược Thương bỏ cậu ấy trước cửa trại mồ côi, cùng một tờ giấy viết tên cậu ấy. Cho nên cậu ấy vẫn giữ nguyên họ… Du Hạ là cùng cậu ấy lớn lên, trên danh nghĩa anh em. Nhưng ánh mắt kia của Du Hạ nói cho tôi biết, Lược Thương đối với anh ta càng vượt xa hơn một người em trai. Khi Du Hạ được tám tuổi, cha mẹ qua đời vì tai nạn giao thông. Hai người liền bắt đầu nương tựa vào nhau mà sống.”
“Kia… Thôi Lược Thương….”
Cố Tích Triều muốn hỏi.
“Những việc vừa rồi đều là do Du Hạ cho tôi biết… Tôi quen Lược Thương từ lúc cậu ấy bắt đầu làm cảnh sát.”
“Cậu ta cũng là cảnh sát?”
“Ừ… Nghe nói Thiết Du Hạ có ngăn thế nào cũng không được, cậu ta nhất quyết đến cảnh cục chúng ta công tác.”
“Cậu ta vì sao mà chết?”
Tay lái của Thích Thiếu Thương nhẹ run rẩy:
“Hy sinh vì nhiệm vụ.”
“Hy sinh vì nhiệm vụ?!”
“Hôm đó là sinh nhật của Du Hạ, cậu ta muốn về sớm làm bánh ngọt…”
Hốc mắt Thích Thiếu Thương hơi phiếm hồng:
“Trên đường đi gặp được một đám cướp, liền cùng những người đó giao đấu kịch liệt… Đối phương rất đông, cậu ta bị chém một nhát nơi động mạch cổ… Không cứu được…”
Thích Thiếu Thương giống như nhìn thấy lại được đầy trời huyết sắc ngày hôm đó, máu đỏ nhiễm đẫm vệt áo trắng sáng đến chói mắt, không khỏi cắn chặt môi:
“Hôm đó tôi công tác ở ngã tư đường gần đó, là người đầu tiên kịp chạy đến hiện trường… Nhìn thấy cậu ta nằm trên mặt đất… Xe cấp cứu chưa kịp đến, đã trút hơi thở cuối cùng.”
“Kia Thiết Du Hạ như thế nào...”
“Cậu có biết câu cuối cùng Lược Thương nói với tôi là gì không?”
Thích Thiếu Thương ảm đạm nói.
“Cái gì?”
“Van cầu cậu… Làm cho anh ấy quên tôi đi!”
Hốc mắt Thích Thiếu Thương rốt cuộc đã không chống đỡ được, gằn từng chữ.
“Cậu… chẳng lẽ đã….”
“Lược Thương rất hiểu Du Hạ. Cậu ấy biết cái chết của mình đối với Du Hạ sẽ là đả kích lớn đến mức nào… Quả nhiên, Du Hạ phát điên rồi, nếu tôi không cho anh ấy uống thuốc an thần, anh ấy đã sớm chết rồi. Tôi thật sự đã tiến hành thôi miên với anh ấy, không còn cách nào khác…. Chỉ có làm vậy anh ấy mới có thể tiếp tục sống!”
“Thiết Du Hạ không hề hoài nghi sao?”
“Phòng anh ấy tôi đã cho người sửa lại. Tất cả những vật dụng có liên quan đến Thôi Lược Thương đều đem giấu đi. Mọi người ở cảnh cục đều thủ khẩu như bình. Hơn nữa, cậu đừng quên, tôi chính là tốt nghiệp tâm lý học thủ khoa đó, làm sao anh ấy có cơ hội nhớ ra?”
Thích Thiếu Thương tự giễu cười cười.
“Hắn liền như vậy đã quên đi Thôi Lược Thương kia?!”
“Trí nhớ của con người… thực chất rất yếu ớt.”
Thích Thiếu Thương thản nhiên nói, thanh âm mang theo một tia quỷ dị bất khả ngôn dụ.
Cố Tích Triều không chú ý tới biến hóa của Thích Thiếu Thương:
“Hắn đối với Vãn Tình…”
“Cậu nghĩ tôi là con giun trong bụng anh ta sao? Cái gì tôi cũng biết?”
Thích Thiếu Thương nở nụ cười:
“Bất quá, cậu có biết vì sao anh ấy dễ dàng buông bỏ hoài nghi với cậu như vậy không?”
“Tôi như thế nào biết!”
Cố Tích Triều đem mặt xoay đi, nhìn ra hàng cây xanh tươi bên ngoài.
Thích Thiếu Thương chậm rãi thu hồi tươi cười:
“Ngày đó chúng tôi đem cậu đến bệnh viện. Cậu nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng đến dọa người. Bốn năm trước, Lược Thương cũng là nằm như vậy, gương mặt tương tự. Tôi nhìn thấy sắc mặt Du Hạ thay đổi, anh ta hình như đã cảm giác được gì đó… Nhưng chắc chỉ là một chút cảm giác mơ hồ thôi, anh ấy không có khả năng nhớ ra.”
“Cậu làm sao biết được?”
“Trực giác của người tiến hành thôi miên. Từ sau đêm đó, thái độ cùng đánh giá của anh ấy đối với cậu đã có thay đổi. Có lẽ là tìm ra được cảm giác thân thiết đánh mất đã lâu.”
“Phải không?”
Cố Tích Triều bày ra một bộ dáng hoài nghi.
“Hiện tại cậu còn hoài nghi Thiết Du Hạ đã giết Vãn Tình không?”
Thích Thiếu Thương thản nhiên nói:
“ Hôm nay tôi kể cho cậu việc này, chỉ vì muốn nói cho cậu biết, Du Hạ chỉ là một người bình thường, sẽ không làm ra những chuyện bất kể hậu quả như vậy.”
“Một người khi đã yêu đến phát điên, việc gì cũng có thể làm, không phải sao?”
“Đúng vậy, nhưng như cậu nói, đó là khi yêu đến phát điên.”
Thích Thiếu Thương nhíu mi, thanh âm có chút cao.
“Cậu làm sao biết Thiết Du Hạ không yêu đến phát điên chứ?”
Cố Tích Triều không cam lòng yếu thế.
Thích Thiếu Thương thở dài:
“Trực giác.”
“Lại là trực giác? Tôi xem cái người bác sỹ thôi miên nghiệp dư như cậu thật sự là nhân tài không được trọng dụng rồi!!”
Cố Tích Triều quay mặt đi nơi khác, nổi giận đùng đùng.
“Khi anh ấy nhìn Vãn Tình, ánh mắt lộ điểm thân thiết, cũng có chút tình yêu. Nhưng so sánh với ánh mắt khi anh ấy nhìn Lược Thương là hoàn toàn bất đồng!!!”
Thích Thiếu Thương căng thẳng, đẩy mạnh chân ga, xe mạnh tăng tốc:
“Cậu chưa nhìn thấy ánh mắt đó của anh ta…. Đó mới là yêu đến điên cuồng!!!”
Cố Tích Triều kinh ngạc nhìn Thích Thiếu Thương, không nói lời nào. Cậu chỉ lăng lăng nhìn trời chiều ngoài khung cửa, sắc đỏ chiếu vào khuôn mặt cậu làm làn da càng thêm hồng nhuận.
“Tích Triều….”
Thích Thiếu Thương thở dài, ôn nhu nói:
“Tôi chỉ là không muốn cậu cứ mãi suy nghĩ miên man như vậy. Vãn Tình là tự sát, đây là sự thật mọi người đều biết.”
“Kia vì cái gì Vãn Tình mang tôi về nhà?”
“Nàng có thể là hoài niệm căn nhà đó của hai người mà thôi….”
“Phong thư kia thì sao? Cậu giải thích làm sao đây? Vì cái gì lúc cảnh sát điều tra hiện trường lại không phát hiện được?”
“Việc này…”
Thích Thiếu Thương nghẹn lời.
“Được rồi… tạm không nói đến việc này.”
Cố Tích Triều xoa xoa huyệt thái dương:
“Tôi có chút đau đầu, chúng ta trở về đi.”
“Được.”
Thích Thiếu Thương lo lắng nhìn Cố Tích Triều vô lực ngồi tựa vào ghế xe, xoay đầu xe lại, theo đường cũ chạy về nhà.
…
“Thiếu Thương… Phó Tông Thư hôm qua gọi điện cho tôi. Nói ông ta sẽ không truy cứu về cái chết của Vãn Tình nữa, đồng ý đem di thể hỏa táng.”
“Phải không? Ông ta rốt cuộc nghĩ thông…. Cảnh cục đã định án rồi, chuyện này tiếp tục dây dưa cũng không có ý nghĩa.”
Cố Tích Triều nhíu mày:
“Cho nên.. ngày mai cậu cùng tôi đi nhìn mặt Vãn Tình lần cuối.”
Thanh âm càng lúc càng yếu, tựa hồ khẩn cầu, lại như than vãn.
Thích Thiếu Thương nhìn Cố Tích Triều đang nhắm mắt, đem áo khoác của mình phủ lên người cậu. Cố Tích Triều hơi run rẩy nhẹ, đầu nghiêng về bên phải, nhưng cũng không mở mắt ra.
Thích Thiếu Thương không nhìn thấy, một giọt lệ, cứ như vậy rơi khỏi khóe mắt.
…
Sau khi mang Vãn Tình ra khỏi phòng lạnh, Thích Thiếu Thương không khỏi phải xoay mặt đi.
Không phải hắn sợ hãi, làm cảnh sát nhiều năm thế này, thi thể nào chưa từng nhìn qua. Thế nhưng nhìn một người quen biết trở thành như vậy, thật sự có chút không đành lòng.
Vốn nghĩ vẫn sẽ bảo trì tư thế này, lại không ngờ Cố Tích Triều lại đột ngột run rẩy, làm hắn không thể không quay lại.
“Thiếu Thương… Cậu nhìn tay nàng…”
Thanh âm Cố Tích Triều trở nên khẩn trương.
Thích Thiếu Thương tập trung nhìn, nơi cổ tay nàng có một vòng hồng ban, giống y như lúc Cố Tích Triều mô tả! Thậm chí còn có thể nhìn thấy ẩn ẩn dấu tay.
“Còn có quần áo của nàng…”
Cố Tích Triều hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
“Giống hệt bộ váy hôm đó tôi đã thấy.”
Thích Thiếu Thương cẩn thận nhìn bộ váy liền màu đỏ Vãn Tình đang mặc, màu đỏ chói mắt, kiểu dáng độc đáo. Cố Tích Triều chắc hẳn sẽ không nhận lầm.
Chẳng lẽ, đêm đó xuất hiện trước mặt Cố Tích Triều, thật sự là khối thi thể này?!
“Bộ váy này, là ai thay cho nàng?!”
Thích Thiếu Thương cố nén khủng hoảng trong lòng, hướng nhân viên công tác bên cạnh hỏi.
“Ân… Là một vị xưng là Phó tiên sinh muốn thay cho nàng. Nói rằng vị tiểu thư này khi còn sống rất thích màu đỏ.”
Thích Thiếu Thương nhìn khuôn mặt trắng bệch vô cảm của Vãn Tình, hòa hợp cùng bộ váy đỏ tươi kia, hai màu sắc xen lẫn tạo nên một nỗi đáng sợ không nói nên lời.
Nhìn nhìn Cố Tích Triều, cậu ta đã bình tĩnh lại từ lúc nào, không hề có ý tứ sợ hãi. Chỉ là gắt gao nhìn gương mặt biến dạng kia.
“Tích Triều… Cậu xem đủ chưa, chúng ta trở về rồi nói sau.”
Thích Thiếu Thương thầm nghĩ muốn mau chóng mang Cố Tích Triều ra khỏi không gian hàn khí bức người này.
Cố Tích Triều bất động thanh sắc nói:
“Mọi người có thể rời khỏi đây một chút không? Tôi muốn ở cùng Vãn Tình một lúc.”
“Chính là….”
“Thiếu Thương… làm ơn!”
Cố Tích Triều nâng mắt lên, thần tình cầu xin nhìn Thích Thiếu Thương đang chần chừ không nguyện ý.
“Được rồi…. không nên ở lâu quá, nơi này rất lạnh…”
Thích Thiếu Thương bất đắc dĩ đi ra ngoài:
“Tôi ở bên ngoài chờ cậu.”
Cánh cửa chậm rãi đóng lại, phát ra một tiếng vang nặng nề.
Cố Tích Triều chậm rãi đưa bàn tay đến, vuốt ve khuôn mặt Vãn Tình, tâm trạng không tránh được bi thương. Làn da từng mềm mại ấm áp như vậy, hiện tại lại như một pho tượng sáp, cứng ngắc đến cực độ, không chút sinh khí.
Không chịu được phút bi thương, trước mắt Cố Tích Triều tối sầm, theo bản năng đỡ lấy cạnh bàn. Thi thể Vãn Tình cũng theo đó nhẹ chấn động.
Cố Tích Triều hít sâu một hơi, thật vất vả mới ổn định thân mình, nhẹ giọng lầm bầm:
“Vãn Tình… Thực xin lỗi, làm kinh động đến nàng.”
Nhìn về phía Vãn Tình, Cố Tích Triều lại có chút cảm giác mê muội.
Đôi môi vốn đã khép lại, nay vì chấn động mà hơi mở ra. Giữa hai hàm răng trắng, ẩn ẩn có gì đó lấp lánh.
Thật cẩn thận gỡ ra, Cố Tích Triều mơ hồ muốn ngất đi.
Là một chiếc nút áo ánh kim.
Là nút áo của Thích Thiếu Thương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook