[Thích Cố] Hồng Nhan
-
Chương 6
“Ngươi buông ra! Buông tay!” Truy Mệnh tức giận vừa giãy dụa vừa la hét, “Ngươi là kẻ điên!”
“Kẻ điên?” Hồng y nhân cười, “Ta thật sự không ngại người từng là kẻ điên như ngươi nói ta vậy đâu! Dù sao ta cũng bị ngươi bức đến điên rồi, Cố Tích Triều, ngươi nên từ từ hưởng thụ trò hay mà kẻ điên này dành cho ngươi đi. Ngươi cho là chỉ một mình ngươi gánh chịu sao? Nói cho ngươi biết, những người bên cạnh ngươi đừng hòng chết được tử tế!”
Trong lòng Truy Mệnh càng ngày càng cảm thấy lạnh, y bắt đầu thấy được người trước mắt thật sự là điên rồi. Màu đỏ của y phục không che giấu được huyết tinh trong mắt. Hắn rốt cuộc vì sao hận Tích Triều đến vậy?
Truy Mệnh còn chưa mở miệng, Hồng y nhân đã bắt lấy hai tay y, hung hăng kéo lên trên tường. Truy Mệnh sao có thể dễ dàng để hắn trói buộc, chân trái vừa nhấc, “bang” một tiếng nặng nề đá vào ngực Hồng y nhân.
“Ai” Truy Mệnh tuyệt vọng nhắm mắt, một cước này vốn định tạm thời khống chế đối phương rồi nhân cơ hội trốn thoát, ai ngờ vẫn là chậm một bước. Hồng y nhân trói tay Truy Mệnh bằng xích sắt, hung hăng treo lên! Truy Mệnh dồn toàn lực vào một cước kia ngược lại còn lâm vào tình cảnh nguy hiểm
Hồng y nhân chậm rãi đứng dậy, tựa hồ tức giận, cười lớn: “Không tể tin được Thần khốc Tiểu phủ của Cố Tích Triều thiên hạ vô song, vài năm không gặp, công phu đá người lại khiến kẻ khác sợ hãi đến vậy. Nếu ngươi không trúng cổ, ta còn thật sự bị ngươi đá chết a” Thân thủ vuốt lấy mặt Truy Mênh, cẩn thận lướt qua từng nơi, đột nhiên bật cười: “Không chỉ công phu trên chân cao cường, ngay cả lệ khí năm đó cũng dường đi đã mất đi hơn nửa”, hắn tiến sát vào Truy Mệnh, “Chẳng lẽ tên Thích Thiếu Thương kia khiến ngươi luyến tiếc đến vậy? Vì hắn thay đổi thành tiện nhân, giống những ả đàn bà thế sao?”
“Ngươi! Hỗn đản!” Truy Mệnh biến bản thân hôm nay không thể trốn thoát. Chính là trong lòng tức giận không biết phải làm sao, giận dữ mà vùng vẫy. Y không chịu được người này vuốt ve mặt mình mà đùa bỡn, càng không thể chịu được tên biến thái này vũ nhục Tích Triều cùng Thích đại ca!
Hồng y nhân âm lãnh cười
“Chân ngươi đã không chịu nghe lời, không nên giữ lại thì hơn”
Truy Mệnh cả kinh, đang muốn giãy dụa, chân trái đã bị bắt lấy! Cảm giác băng lãnh này khiến toàn thân Truy Mệnh phát run, y không nghĩ lo lắng của mình đã thật sự trở thành sự thật
“Yên tâm, chỉ để ngươi không thể đá người nữa thôi”
“Không được….!”
Truy Mệnh rốt cuộc không thể bình tĩnh được nữa, bi thương gọi to
“Tiểu Lãnh….!”
“Cứu ta…..!”
Bên tai Lãnh Huyết bỗng nhiên vang vọng tiếng kêu cứu, tựa hồ như hư, cũng tựa hồ như thực. Hắn lắc lắc đầu, nghĩ thầm bản thân có phải đã nảy sinh ảo giác? Thanh âm kia dần dần tiêu thất, giống như nó chưa bao giờ xuất hiện.
Theo chỉ dẫn của Thích Thiếu Thương, Lãnh Huyết đi ra ngoài thành tìm. Trong không khí ẩn ẩn mùi hương nhạt, khiến hắn biết mình vẫn có cơ hội tìm được ngoài kia, ít nhất lão thiên gia vẫn giúp bọn hắn, không nổi mưa làm phai đi manh mối duy nhất. Một đường tìm kiếm vội vã khiến hắn không có thời gian để lo lắng, bản thân phải tìm được người kia thì y mới có cơ hội sống sót. Hắn không dám nghĩ đến chính mình sẽ tìm thấy một cổ thi thể lạnh như băng. Hắn nghĩ có lẽ khi mình tìm được Truy Mệnh, cái tên ưa gây chuyện kia đã chạy tới, phía sau là một đống người bị y giải quyết hết, sau đó lôi lôi kéo kéo mình nói ‘ngươi xem, ta rất lợi hại phải không?’, hết thảy mọi chuyện đều không có vấn đề gì nữa!
Nhưng, nghĩ thì cũng chỉ là nghĩ thôi.
Bản thân rõ ràng biết, tình cảnh của y lúc này vô cùng nguy hiểm
Hiện tại việc cần làm nhất là mau chóng tìm được y, ít nhất phải gặp được y lúc còn sống
Lãnh Huyết nhìn hoàn cảnh hiện tại, tất cả đều là cỏ dại, đồng hoang mênh mông vô bờ nhìn không thấy đích đến. Nhưng cây cỏ xanh tươi cao quá đầu người luôn mang đến một cảm giác hỗn loạn. Lãnh Huyết cẩn thận nghe ngóng một chút, xác định mùi của băng liên hương đến đây là mất dấu. Nhưng trừ bỏ cây cỏ núi đồi mênh mông, ngay cả nơi giấu người cũng không có, nếu Truy Mệnh ở trong này thì rốt cuộc đang ở đâu?
Lãnh Huyết cúi đầu nhìn xuống mặt đất liền cảm thấy được có gì khác thường. Đi một vòng quan sát cũng chỉ thấy đây là nơi mất dấu băng liên hương, nhưng tìm thế nào cũng không thấy người ở đâu. Mùi vị nồng đậm trong không khí nói cho Lãnh Huyết biết người đang ở đây, nhưng rốt cuộc là ở đâu?
Thời gian trôi qua càng nhanh, Lãnh Huyết càng lúc càng lo lắng, kiếm trong tay hung hăng ra khỏi vỏ, trong nháy mắt đám cỏ dại liền biến thành chỗ trống. Lãnh Huyết điên cuồng mà chém. Hôm nay cho dù phá nát nơi này hắn cũng phải cứu được người ra!
“Tê”
Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng nhỏ. Lãnh Huyết dừng lại, xoay tay chém xuống phía sau lưng. Thân kiếm chạm phải một thứ gì đó mềm mại, vừa thấy Lãnh Huyết liền nhíu mày__ Là một con độc xà màu đỏ như máu
Lãnh Huyết tay cầm kiếm, chậm rãi xoay người, phát hiện cách mình không xa còn có thêm một con nữa. Lãnh Huyết cả kinh, mũi kiếm như họa vẽ nên một đường cong chém gãy một đám cây cỏ, trước mặt liền lộ ra một cảnh tượng khiến hắn sửng sốt!
Chỉ thấy trên mảnh đất trống kia bị vây quanh bởi rất nhiều xà. Đám xà tạo thành một vòng lớn, khiến người không dám tới gần. Mà trên phiến đất trống kia thỉnh thoảng lại nổi lên từng đợt sóng lớn.
Lãnh Huyết ném tảng đá về phía đất trống kia, ai ngờ ‘bang’ một tiếng, tảng đá liền rơi xuống
Là một hồ nước? Hay là thông đạo?
Lãnh Huyết chỉ cảm thấy tim mình nhảy hết ra ngoài. Hắn biết chính mình phải lập tức nhảy xuống dưới đó. Nhưng lí trí cũng khiến hắn tỉnh lại, nếu hắn muốn xuống dưới, điều đầu tiên là phải giết hết bọn độc xà này
Từ trong ngực lấy ra một hỏa chiết tử, Lãnh Huyết cầm bó cỏ khô, châm lửa, ném về phía trước. Ngọn lửa nhanh chóng lan nhanh, đem đám độc xà thiêu chết.
Nhưng cũng thật kì quái, đám xà này thà chết cháy cũng không xuống nước. Ngay từ đầu Lãnh Huyết cũng cảm thấy rất kì lạ, sau nhớ đến máu của Truy Mệnh chống được bách độc, vị của băng liên khiến cho đám độc vật này kinh sợ. Như vậy Truy Mệnh thật sự đang ở dưới này.
Chém cũng chém xong, đốt cũng đốt xong, Lãnh Huyết nắm chặt kiếm nhảy xuống nước. Hắn không nghĩ thêm gì nữa. Người kia đang cần mình, nếu chậm thêm một khắc nào nữa, có lẽ mình sẽ không thể gặp y được nữa
Xuống được dưới hồ Lãnh Huyết lại kinh ngạc phát hiện, hồ này bên ngoài chỉ có một tầng nước, phía dưới lại rất khô rào. Dưới đáy hồ không hề có nước. Kinh ngạc nhìn bốn phía, Lãnh Huyết phát hiện y phục của mình vốn đã ướt nước nhưng lại bắt đầu khô như cũ.
Nơi này là nơi quỷ quái nào đây?
Lãnh tĩnh là một trong đặc điểm của Lãnh Huyết, rất nhanh hắn đã lãnh tĩnh trở lại, đem toàn lực chú ý đến hoàn cảnh hiện tại. Nơi này tứ phía đều là tường, mặt trên là nước. Lãnh Huyết tĩnh tâm lắng nghe hương vị kia, chậm rãi đi về phía trái tường, trên vách tường cái gì cũng không có. Lãnh Huyết nâng tay gõ gõ vào mấy viên gạch trên tường
“Xích”
Một đạo ngân quang phóng qua bên thân Lãnh Huyết, trong nháy mắt cắm vào giữa tường
Lãnh Huyết đến gần, phát hiện ám khí là một mũi tên màu ánh bạc, ẩn ẩn màu tím, xem ra là kịch độc vô cùng, Lãnh Huyết không khỏi cười khổ, suýt chút nữa bản thân đã thành cô hồn dạ quỷ rồi
Trở lại bên tường, Lãnh Huyết yên lặng quan sát, chắc chắn phải có cơ quan khác. Cúi đầu nhìn xuống lại thấy hai phiến đá đang nhỏ nước
Lãnh Huyết hít sâu một hơi, kiếm ra khỏi vỏ, đặt trên đỉnh hai phiến đá đó
“Khai!!”
Lãnh Huyết hét lớn một tiếng, trên tay xuất toàn lực
“Khách…. Oanh!!!!”
Hơn mười phiến đá khác bắt đầu dịch chuyển, hợp lại tạo thành cửa, xoáy đá mở ra
Lãnh Huyết chờ cửa mở xong, chậm rãi đi vào. Hai bên thông đạo u tối, chỉ có hai điểm tinh hỏa miễn cưỡng chiếu sáng một chút. Lãnh Huyết nín thở, bạc kiếm nắm chặt trong tay, từ từ đi tới
Không lâu sau Lãnh Huyết đã thấy được cánh cửa thứ hai
Lại sát cạnh cửa liền nghe được tiếng nói như sấm giữa rời quang
“Ngươi tên gì?”
“Tiểu Lãnh….”
“Ha ha ha… Không thể tin được, Cố Tích Triều, cái tên mà ngươi gọi lại không phải là tên của Thích Thiếu Thương”
Theo sau, là một tiếng cúi đầu rên rỉ
Thanh âm yếu ớt, vào tai Lãnh Huyết, thực giống như sấm nổ
Đó là Truy Mệnh – y còn sống, y còn sống!
Mà ygọi, lại là tên của mình!
Chỉ có y, mới có thể gọi, tiểu Lãnh!
Trong mắt Lãnh Huyết tràn đầy đau đớn, phải cố gắng lắm hắn mới không cho lệ nóng trào ra. Nhưng thanh âm phía sau đã khiến cho tâm hắn, nháy mắt rơi xuống
“Khách!!!!”
“A!!!!!!”
Tiếng xương cốt vỡ vụn trầm đục, cùng với thanh âm của Truy Mệnh, khàn khàn rên rỉ
“Kẻ điên?” Hồng y nhân cười, “Ta thật sự không ngại người từng là kẻ điên như ngươi nói ta vậy đâu! Dù sao ta cũng bị ngươi bức đến điên rồi, Cố Tích Triều, ngươi nên từ từ hưởng thụ trò hay mà kẻ điên này dành cho ngươi đi. Ngươi cho là chỉ một mình ngươi gánh chịu sao? Nói cho ngươi biết, những người bên cạnh ngươi đừng hòng chết được tử tế!”
Trong lòng Truy Mệnh càng ngày càng cảm thấy lạnh, y bắt đầu thấy được người trước mắt thật sự là điên rồi. Màu đỏ của y phục không che giấu được huyết tinh trong mắt. Hắn rốt cuộc vì sao hận Tích Triều đến vậy?
Truy Mệnh còn chưa mở miệng, Hồng y nhân đã bắt lấy hai tay y, hung hăng kéo lên trên tường. Truy Mệnh sao có thể dễ dàng để hắn trói buộc, chân trái vừa nhấc, “bang” một tiếng nặng nề đá vào ngực Hồng y nhân.
“Ai” Truy Mệnh tuyệt vọng nhắm mắt, một cước này vốn định tạm thời khống chế đối phương rồi nhân cơ hội trốn thoát, ai ngờ vẫn là chậm một bước. Hồng y nhân trói tay Truy Mệnh bằng xích sắt, hung hăng treo lên! Truy Mệnh dồn toàn lực vào một cước kia ngược lại còn lâm vào tình cảnh nguy hiểm
Hồng y nhân chậm rãi đứng dậy, tựa hồ tức giận, cười lớn: “Không tể tin được Thần khốc Tiểu phủ của Cố Tích Triều thiên hạ vô song, vài năm không gặp, công phu đá người lại khiến kẻ khác sợ hãi đến vậy. Nếu ngươi không trúng cổ, ta còn thật sự bị ngươi đá chết a” Thân thủ vuốt lấy mặt Truy Mênh, cẩn thận lướt qua từng nơi, đột nhiên bật cười: “Không chỉ công phu trên chân cao cường, ngay cả lệ khí năm đó cũng dường đi đã mất đi hơn nửa”, hắn tiến sát vào Truy Mệnh, “Chẳng lẽ tên Thích Thiếu Thương kia khiến ngươi luyến tiếc đến vậy? Vì hắn thay đổi thành tiện nhân, giống những ả đàn bà thế sao?”
“Ngươi! Hỗn đản!” Truy Mệnh biến bản thân hôm nay không thể trốn thoát. Chính là trong lòng tức giận không biết phải làm sao, giận dữ mà vùng vẫy. Y không chịu được người này vuốt ve mặt mình mà đùa bỡn, càng không thể chịu được tên biến thái này vũ nhục Tích Triều cùng Thích đại ca!
Hồng y nhân âm lãnh cười
“Chân ngươi đã không chịu nghe lời, không nên giữ lại thì hơn”
Truy Mệnh cả kinh, đang muốn giãy dụa, chân trái đã bị bắt lấy! Cảm giác băng lãnh này khiến toàn thân Truy Mệnh phát run, y không nghĩ lo lắng của mình đã thật sự trở thành sự thật
“Yên tâm, chỉ để ngươi không thể đá người nữa thôi”
“Không được….!”
Truy Mệnh rốt cuộc không thể bình tĩnh được nữa, bi thương gọi to
“Tiểu Lãnh….!”
“Cứu ta…..!”
Bên tai Lãnh Huyết bỗng nhiên vang vọng tiếng kêu cứu, tựa hồ như hư, cũng tựa hồ như thực. Hắn lắc lắc đầu, nghĩ thầm bản thân có phải đã nảy sinh ảo giác? Thanh âm kia dần dần tiêu thất, giống như nó chưa bao giờ xuất hiện.
Theo chỉ dẫn của Thích Thiếu Thương, Lãnh Huyết đi ra ngoài thành tìm. Trong không khí ẩn ẩn mùi hương nhạt, khiến hắn biết mình vẫn có cơ hội tìm được ngoài kia, ít nhất lão thiên gia vẫn giúp bọn hắn, không nổi mưa làm phai đi manh mối duy nhất. Một đường tìm kiếm vội vã khiến hắn không có thời gian để lo lắng, bản thân phải tìm được người kia thì y mới có cơ hội sống sót. Hắn không dám nghĩ đến chính mình sẽ tìm thấy một cổ thi thể lạnh như băng. Hắn nghĩ có lẽ khi mình tìm được Truy Mệnh, cái tên ưa gây chuyện kia đã chạy tới, phía sau là một đống người bị y giải quyết hết, sau đó lôi lôi kéo kéo mình nói ‘ngươi xem, ta rất lợi hại phải không?’, hết thảy mọi chuyện đều không có vấn đề gì nữa!
Nhưng, nghĩ thì cũng chỉ là nghĩ thôi.
Bản thân rõ ràng biết, tình cảnh của y lúc này vô cùng nguy hiểm
Hiện tại việc cần làm nhất là mau chóng tìm được y, ít nhất phải gặp được y lúc còn sống
Lãnh Huyết nhìn hoàn cảnh hiện tại, tất cả đều là cỏ dại, đồng hoang mênh mông vô bờ nhìn không thấy đích đến. Nhưng cây cỏ xanh tươi cao quá đầu người luôn mang đến một cảm giác hỗn loạn. Lãnh Huyết cẩn thận nghe ngóng một chút, xác định mùi của băng liên hương đến đây là mất dấu. Nhưng trừ bỏ cây cỏ núi đồi mênh mông, ngay cả nơi giấu người cũng không có, nếu Truy Mệnh ở trong này thì rốt cuộc đang ở đâu?
Lãnh Huyết cúi đầu nhìn xuống mặt đất liền cảm thấy được có gì khác thường. Đi một vòng quan sát cũng chỉ thấy đây là nơi mất dấu băng liên hương, nhưng tìm thế nào cũng không thấy người ở đâu. Mùi vị nồng đậm trong không khí nói cho Lãnh Huyết biết người đang ở đây, nhưng rốt cuộc là ở đâu?
Thời gian trôi qua càng nhanh, Lãnh Huyết càng lúc càng lo lắng, kiếm trong tay hung hăng ra khỏi vỏ, trong nháy mắt đám cỏ dại liền biến thành chỗ trống. Lãnh Huyết điên cuồng mà chém. Hôm nay cho dù phá nát nơi này hắn cũng phải cứu được người ra!
“Tê”
Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng nhỏ. Lãnh Huyết dừng lại, xoay tay chém xuống phía sau lưng. Thân kiếm chạm phải một thứ gì đó mềm mại, vừa thấy Lãnh Huyết liền nhíu mày__ Là một con độc xà màu đỏ như máu
Lãnh Huyết tay cầm kiếm, chậm rãi xoay người, phát hiện cách mình không xa còn có thêm một con nữa. Lãnh Huyết cả kinh, mũi kiếm như họa vẽ nên một đường cong chém gãy một đám cây cỏ, trước mặt liền lộ ra một cảnh tượng khiến hắn sửng sốt!
Chỉ thấy trên mảnh đất trống kia bị vây quanh bởi rất nhiều xà. Đám xà tạo thành một vòng lớn, khiến người không dám tới gần. Mà trên phiến đất trống kia thỉnh thoảng lại nổi lên từng đợt sóng lớn.
Lãnh Huyết ném tảng đá về phía đất trống kia, ai ngờ ‘bang’ một tiếng, tảng đá liền rơi xuống
Là một hồ nước? Hay là thông đạo?
Lãnh Huyết chỉ cảm thấy tim mình nhảy hết ra ngoài. Hắn biết chính mình phải lập tức nhảy xuống dưới đó. Nhưng lí trí cũng khiến hắn tỉnh lại, nếu hắn muốn xuống dưới, điều đầu tiên là phải giết hết bọn độc xà này
Từ trong ngực lấy ra một hỏa chiết tử, Lãnh Huyết cầm bó cỏ khô, châm lửa, ném về phía trước. Ngọn lửa nhanh chóng lan nhanh, đem đám độc xà thiêu chết.
Nhưng cũng thật kì quái, đám xà này thà chết cháy cũng không xuống nước. Ngay từ đầu Lãnh Huyết cũng cảm thấy rất kì lạ, sau nhớ đến máu của Truy Mệnh chống được bách độc, vị của băng liên khiến cho đám độc vật này kinh sợ. Như vậy Truy Mệnh thật sự đang ở dưới này.
Chém cũng chém xong, đốt cũng đốt xong, Lãnh Huyết nắm chặt kiếm nhảy xuống nước. Hắn không nghĩ thêm gì nữa. Người kia đang cần mình, nếu chậm thêm một khắc nào nữa, có lẽ mình sẽ không thể gặp y được nữa
Xuống được dưới hồ Lãnh Huyết lại kinh ngạc phát hiện, hồ này bên ngoài chỉ có một tầng nước, phía dưới lại rất khô rào. Dưới đáy hồ không hề có nước. Kinh ngạc nhìn bốn phía, Lãnh Huyết phát hiện y phục của mình vốn đã ướt nước nhưng lại bắt đầu khô như cũ.
Nơi này là nơi quỷ quái nào đây?
Lãnh tĩnh là một trong đặc điểm của Lãnh Huyết, rất nhanh hắn đã lãnh tĩnh trở lại, đem toàn lực chú ý đến hoàn cảnh hiện tại. Nơi này tứ phía đều là tường, mặt trên là nước. Lãnh Huyết tĩnh tâm lắng nghe hương vị kia, chậm rãi đi về phía trái tường, trên vách tường cái gì cũng không có. Lãnh Huyết nâng tay gõ gõ vào mấy viên gạch trên tường
“Xích”
Một đạo ngân quang phóng qua bên thân Lãnh Huyết, trong nháy mắt cắm vào giữa tường
Lãnh Huyết đến gần, phát hiện ám khí là một mũi tên màu ánh bạc, ẩn ẩn màu tím, xem ra là kịch độc vô cùng, Lãnh Huyết không khỏi cười khổ, suýt chút nữa bản thân đã thành cô hồn dạ quỷ rồi
Trở lại bên tường, Lãnh Huyết yên lặng quan sát, chắc chắn phải có cơ quan khác. Cúi đầu nhìn xuống lại thấy hai phiến đá đang nhỏ nước
Lãnh Huyết hít sâu một hơi, kiếm ra khỏi vỏ, đặt trên đỉnh hai phiến đá đó
“Khai!!”
Lãnh Huyết hét lớn một tiếng, trên tay xuất toàn lực
“Khách…. Oanh!!!!”
Hơn mười phiến đá khác bắt đầu dịch chuyển, hợp lại tạo thành cửa, xoáy đá mở ra
Lãnh Huyết chờ cửa mở xong, chậm rãi đi vào. Hai bên thông đạo u tối, chỉ có hai điểm tinh hỏa miễn cưỡng chiếu sáng một chút. Lãnh Huyết nín thở, bạc kiếm nắm chặt trong tay, từ từ đi tới
Không lâu sau Lãnh Huyết đã thấy được cánh cửa thứ hai
Lại sát cạnh cửa liền nghe được tiếng nói như sấm giữa rời quang
“Ngươi tên gì?”
“Tiểu Lãnh….”
“Ha ha ha… Không thể tin được, Cố Tích Triều, cái tên mà ngươi gọi lại không phải là tên của Thích Thiếu Thương”
Theo sau, là một tiếng cúi đầu rên rỉ
Thanh âm yếu ớt, vào tai Lãnh Huyết, thực giống như sấm nổ
Đó là Truy Mệnh – y còn sống, y còn sống!
Mà ygọi, lại là tên của mình!
Chỉ có y, mới có thể gọi, tiểu Lãnh!
Trong mắt Lãnh Huyết tràn đầy đau đớn, phải cố gắng lắm hắn mới không cho lệ nóng trào ra. Nhưng thanh âm phía sau đã khiến cho tâm hắn, nháy mắt rơi xuống
“Khách!!!!”
“A!!!!!!”
Tiếng xương cốt vỡ vụn trầm đục, cùng với thanh âm của Truy Mệnh, khàn khàn rên rỉ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook