[Thích Cố] Đào Hoa Khai
-
Chương 5
Khi Cố Tích Triều vén rèm vải, Thích Thiếu Thương đang xoay lưng về phía y, một mình ngồi bên bàn. Ánh nến lay động, bóng lưng hắn đổ dài trên đất, đầu soi trên vách, mỏi mệt và cô quạnh khôn xiết.
Trên bàn là một chén cháo ngạch mễ xanh óng ánh, được nấu tỉ mỉ, nhưng để bên ngoài hơi lâu, bên trên đã kết màng mỏng.
Cố Tích Triều tựa cửa, ánh nến rọi vào mắt, như pháo hoa rực rỡ. Một lúc sau, khẽ gọi: “Đại ca, ta đói bụng.”
Thích Thiếu Thương lúc ấy mới hồi phục tinh thần, vội đứng dậy, nói: “Ta phải đi nấu cơm cho ngươi.”
“Không phải có cháo mới nấu sao?” Cố Tích Triều đi đến trước bàn, tay định bưng bát cháo lên. Thích Thiếu Thương lúng túng ngăn lại, “Cháo đã nguội, phải hâm nóng mới ăn được.”
Cố Tích Triều ngẩng đầu nhìn hắn một lúc, cười nói: “Đại ca làm sao vậy, như mất hồn mất vía, lòng ta đang nóng, ăn gì đó lạnh mới tốt.”Dứt lời, bưng chén cháo đưa lên miệng.
“Tích Triều, đừng uống!” Thích Thiếu Thương biến sắc, đoạt lấy.
Cố Tích Triều nghiêng người né, cười nói: “Cháo hôm nay có mùi vị đặc biệt.” Nói xong đem chén cháo đến bên mũi, hít một hơi, chậm rãi nói tiếp:
“Nghe đồn, bên bờ sông Tam Đồ có mọc cây màu bạc, một trăm năm mới nở hoa, hoa màu lam nhạt chứa kịch độc, nếu tinh luyện thành nước, có thể khiến não bộ tê liệt, làm người ta quên đi quá khứ, không ngờ lại có thật. Tiếc rằng.... Hàm lượng trong cháo không nhiều lắm, Vô Tình chắc chắn không thể chỉ cho bấy nhiêu, đại ca tự ý giảm liều lượng phải không?”
Thích Thiếu Thương sắc mặt nhất thời trắng bệch.
Cố Tích Triều thấy thế, khóe môi khẽ cong, lại cười thực vui vẻ, “Đại dương gia, ngươi cứ như thế, gặp chuyện lưỡng lự chần chừ, tâm không đủ ngoan độc.”
Dứt lời, không chút để ý buông tay, chén cháo ngay lập tức rơi xuống đất, bể nát.
“Ngươi đã..... nhớ ra.” Thích Thiếu Thương thở dài.
“Đúng vậy, ta cuối cùng cũng nhớ ra. Nhớ ra nguyên nhân những người kia đuổi giết, chính là ta.” Y cúi đầu cười, “Nhớ ra.... nếu có ghi trong sử sách, lưu truyền nhân gian, bên dưới ba chữ Cố Tích Triều, hẳn là lời bình thiên đao vạn quả.”
Thích Thiếu Thương nghe vậy, chỉ cảm thấy thiên ngôn vạn ngữ nghẹn nơi cổ họng, lồng ngực phập phồng gấp gáp như sục sôi.
Cố Tích Triều lẳng lặng nhìn hắn một lát, đoạn nói tiếp, “Ta còn nhớ ra, chúng tangày đó đúng là nợ nhau rất nhiều. Liên Vân Trại, Lôi gia trang, Hủy Nặc Thành, Thần Uy Tiêu Cục… Thẳng một đường ngựa tung vó cuồn cuộn hồng trần, tinh phong huyết vũ. Nhớ ra ngày đó trên đỉnh núi, đại dương gia từng nghiến răng nghiến lợi thề muốn giết ta, nhưng không hiểu tại sao, bây giờ lại che chở bảo hộ, hay là, ngươi cũng uống phải Vong Ưu? Hay cảm thấy.... khiến kẻ thù mất đi trí nhớ, biến thành kẻ ngốc dựa dẫm vào ngươi, có chút khoái cảm phục thù?!”
“Ta chưa từng nghĩ như vậy!” Thích Thiếu Thương thất thanh kêu lên.”Ta chỉ.... Ta chỉ...”
“Ngươi chỉ thương hại ta, đúng không?” Cố Tích Triều mạnh mẽ nâng tầm mắt, trong con ngươi đen láy chỉ ngập tràn hàn ý.
“Thích Thiếu Thương, ngươi biết ta từ nhỏ hận nhất điều gì không? Hận nhất kẻ khác nhìn ta như nhìn một con chó! Ta tình nguyện bị người trong kỹ viện đánh đập. cũng không nguyện có người sờ đầu ta, nói đứa nhỏ này thật đáng thương. Cái loại ánh mắt tội nghiệp này như đao kiếm xuyên thủng xé nát cao ngạo của ta.”
Y bước từng bước đến trước mặt Thích Thiếu Thương, cười lạnh:
“Nếu ngươi một đao giết ta, ta sẽ cảm kích ngươi, bởi vì ngươi xem ta là đối thủ ngang hàng. Nhưng hôm nay ngươi thêu dệt một giấc mộng đẹp gạt ta, khiến ta toàn tâm toàn ý tin ngươi. Đại dương gia, thân ta đã còn gì đáng giá, chỉ sót lại một chút tự tôn, có phải cả thứ này ngươi cũng muốn đoạt đi?!”
Thích Thiếu Thương lui về sau nửa bước, vô lực há miệng thở dốc.
Rất nhiều tâm tư, rất muốn nói cho y nghe, nhưng lại không dám.
Người cao ngạo như vậy, muốn nói, trọn đời trọn kiếp cũng không thể nói.
Hắn phó thác cho số mệnh, ngậm chặt miệng.
Cố Tích Triều dừng lại trước mặt hắn, thấy hắn im lặng, lại càng tức giận hơn, nhướng cao mày, hung hăng nói:
“Hôm nay chúng ta nói cho xong. Thích Thiếu Thương, nếu ngươi cảm thấy Cố Tích Triều nợ ngươi, lập tức giơ đao chém xuống báo thù rửa hận. Bằng không, sau này, sinh tử của Cố Tích Triều không can hệ tới ngươi!”
Dứt lời, trầm mặc một lát, thấy Thích Thiếu Thương vẫn không có phản ứng, không nói thêm lời nào, xoay người bỏ đi. Chưa ra khỏi cửa nửa bước, đột nhiên trước mắt đã thấy Thích Thiếu Thương ngăn lại.
Cố Tích Triều sớm đoán được, không đợi hắn mở miệng, tay phải nhanh như cắt điểm nhẹ ngực hắn, Thích Thiếu Thương chỉ cảm thấy thân thể tê rần, không thể động đậy.
“Thì ra võ công của ngươi đã khôi phục.” Hắn đứng bất động,miễn cưỡng mở miệng.
Cố Tích Triều hạtay xuống, đắc ý cười nói: “Cũng được nhiều ngày rồi. Ta định nói cho ngươi biết, nhưng mơ hồ cảm thấy nên lưu một đường lui, hiện tại quả nhiên là quyết định đúng đắn.”
Dứt lời, từ trong ngực lấy ra đoản đao tinh xảo, chậm rãi đặt trên cổ họng hắn, “Đại dương gia mới vừa rồi muốn ngăn ta là sao? Khó có thể nào.... màn kịch huynh đệ bằng hữu thân thân mật mật còn chưa diễn đủ?”
“Bên ngoài nguy hiểm, Phích Lịch Đường bọn họ......”
“Lời ta vừa nói ngươi không nghe sao?” Cố Tích Triều bỗng nhiên ngắt ngang lời hắn: “Ta tình nguyện bị Phích Lịch Đường ngũ mã phanh thây, cũng không cần sự thương hại của ngươi!” Dứt lời, lưỡi đao trong tay lại càng ấn sâu vào cổ hắn.
Thích Thiếu Thương ánh mắt lại không chút gợn sóng nhìn y, bọn họ, bất luận là ai muốn mạng ai, cũng không phải đợi đến ngày hôm nay.
Cố Tích Triều lúc này hơi cúi người, hai người cách nhau quá gần, khiến y nghe rõ tiếng tim đập chân thật văng vẳng bên tai, từng hồi, từng hồi......
Y bối rối lui vềsau nửa bước, né tránh đôi đồng tử sáng như sao, hạ giọng: “Đại dương gia, sau này ngươi.... đừng xen vào việc của người khác.”
Dứt lời thu hồi đao, xoay người, chậm rãi bước ra khỏi cửa.
“Chờ một chút!”
Thích Thiếu Thương thân không thể động, đành phải ngẩng cổ gọi to: “Góc phòng..... Trong cái rương ở góc phòng có mấy thứ của ngươi, ngươi mở ra xem rồi hẵng đi.”
Cố Tích Triều do dự một lát, chung quy có chút ngạc nhiên, nghe lời quay trở lại.
Trên bàn là một chén cháo ngạch mễ xanh óng ánh, được nấu tỉ mỉ, nhưng để bên ngoài hơi lâu, bên trên đã kết màng mỏng.
Cố Tích Triều tựa cửa, ánh nến rọi vào mắt, như pháo hoa rực rỡ. Một lúc sau, khẽ gọi: “Đại ca, ta đói bụng.”
Thích Thiếu Thương lúc ấy mới hồi phục tinh thần, vội đứng dậy, nói: “Ta phải đi nấu cơm cho ngươi.”
“Không phải có cháo mới nấu sao?” Cố Tích Triều đi đến trước bàn, tay định bưng bát cháo lên. Thích Thiếu Thương lúng túng ngăn lại, “Cháo đã nguội, phải hâm nóng mới ăn được.”
Cố Tích Triều ngẩng đầu nhìn hắn một lúc, cười nói: “Đại ca làm sao vậy, như mất hồn mất vía, lòng ta đang nóng, ăn gì đó lạnh mới tốt.”Dứt lời, bưng chén cháo đưa lên miệng.
“Tích Triều, đừng uống!” Thích Thiếu Thương biến sắc, đoạt lấy.
Cố Tích Triều nghiêng người né, cười nói: “Cháo hôm nay có mùi vị đặc biệt.” Nói xong đem chén cháo đến bên mũi, hít một hơi, chậm rãi nói tiếp:
“Nghe đồn, bên bờ sông Tam Đồ có mọc cây màu bạc, một trăm năm mới nở hoa, hoa màu lam nhạt chứa kịch độc, nếu tinh luyện thành nước, có thể khiến não bộ tê liệt, làm người ta quên đi quá khứ, không ngờ lại có thật. Tiếc rằng.... Hàm lượng trong cháo không nhiều lắm, Vô Tình chắc chắn không thể chỉ cho bấy nhiêu, đại ca tự ý giảm liều lượng phải không?”
Thích Thiếu Thương sắc mặt nhất thời trắng bệch.
Cố Tích Triều thấy thế, khóe môi khẽ cong, lại cười thực vui vẻ, “Đại dương gia, ngươi cứ như thế, gặp chuyện lưỡng lự chần chừ, tâm không đủ ngoan độc.”
Dứt lời, không chút để ý buông tay, chén cháo ngay lập tức rơi xuống đất, bể nát.
“Ngươi đã..... nhớ ra.” Thích Thiếu Thương thở dài.
“Đúng vậy, ta cuối cùng cũng nhớ ra. Nhớ ra nguyên nhân những người kia đuổi giết, chính là ta.” Y cúi đầu cười, “Nhớ ra.... nếu có ghi trong sử sách, lưu truyền nhân gian, bên dưới ba chữ Cố Tích Triều, hẳn là lời bình thiên đao vạn quả.”
Thích Thiếu Thương nghe vậy, chỉ cảm thấy thiên ngôn vạn ngữ nghẹn nơi cổ họng, lồng ngực phập phồng gấp gáp như sục sôi.
Cố Tích Triều lẳng lặng nhìn hắn một lát, đoạn nói tiếp, “Ta còn nhớ ra, chúng tangày đó đúng là nợ nhau rất nhiều. Liên Vân Trại, Lôi gia trang, Hủy Nặc Thành, Thần Uy Tiêu Cục… Thẳng một đường ngựa tung vó cuồn cuộn hồng trần, tinh phong huyết vũ. Nhớ ra ngày đó trên đỉnh núi, đại dương gia từng nghiến răng nghiến lợi thề muốn giết ta, nhưng không hiểu tại sao, bây giờ lại che chở bảo hộ, hay là, ngươi cũng uống phải Vong Ưu? Hay cảm thấy.... khiến kẻ thù mất đi trí nhớ, biến thành kẻ ngốc dựa dẫm vào ngươi, có chút khoái cảm phục thù?!”
“Ta chưa từng nghĩ như vậy!” Thích Thiếu Thương thất thanh kêu lên.”Ta chỉ.... Ta chỉ...”
“Ngươi chỉ thương hại ta, đúng không?” Cố Tích Triều mạnh mẽ nâng tầm mắt, trong con ngươi đen láy chỉ ngập tràn hàn ý.
“Thích Thiếu Thương, ngươi biết ta từ nhỏ hận nhất điều gì không? Hận nhất kẻ khác nhìn ta như nhìn một con chó! Ta tình nguyện bị người trong kỹ viện đánh đập. cũng không nguyện có người sờ đầu ta, nói đứa nhỏ này thật đáng thương. Cái loại ánh mắt tội nghiệp này như đao kiếm xuyên thủng xé nát cao ngạo của ta.”
Y bước từng bước đến trước mặt Thích Thiếu Thương, cười lạnh:
“Nếu ngươi một đao giết ta, ta sẽ cảm kích ngươi, bởi vì ngươi xem ta là đối thủ ngang hàng. Nhưng hôm nay ngươi thêu dệt một giấc mộng đẹp gạt ta, khiến ta toàn tâm toàn ý tin ngươi. Đại dương gia, thân ta đã còn gì đáng giá, chỉ sót lại một chút tự tôn, có phải cả thứ này ngươi cũng muốn đoạt đi?!”
Thích Thiếu Thương lui về sau nửa bước, vô lực há miệng thở dốc.
Rất nhiều tâm tư, rất muốn nói cho y nghe, nhưng lại không dám.
Người cao ngạo như vậy, muốn nói, trọn đời trọn kiếp cũng không thể nói.
Hắn phó thác cho số mệnh, ngậm chặt miệng.
Cố Tích Triều dừng lại trước mặt hắn, thấy hắn im lặng, lại càng tức giận hơn, nhướng cao mày, hung hăng nói:
“Hôm nay chúng ta nói cho xong. Thích Thiếu Thương, nếu ngươi cảm thấy Cố Tích Triều nợ ngươi, lập tức giơ đao chém xuống báo thù rửa hận. Bằng không, sau này, sinh tử của Cố Tích Triều không can hệ tới ngươi!”
Dứt lời, trầm mặc một lát, thấy Thích Thiếu Thương vẫn không có phản ứng, không nói thêm lời nào, xoay người bỏ đi. Chưa ra khỏi cửa nửa bước, đột nhiên trước mắt đã thấy Thích Thiếu Thương ngăn lại.
Cố Tích Triều sớm đoán được, không đợi hắn mở miệng, tay phải nhanh như cắt điểm nhẹ ngực hắn, Thích Thiếu Thương chỉ cảm thấy thân thể tê rần, không thể động đậy.
“Thì ra võ công của ngươi đã khôi phục.” Hắn đứng bất động,miễn cưỡng mở miệng.
Cố Tích Triều hạtay xuống, đắc ý cười nói: “Cũng được nhiều ngày rồi. Ta định nói cho ngươi biết, nhưng mơ hồ cảm thấy nên lưu một đường lui, hiện tại quả nhiên là quyết định đúng đắn.”
Dứt lời, từ trong ngực lấy ra đoản đao tinh xảo, chậm rãi đặt trên cổ họng hắn, “Đại dương gia mới vừa rồi muốn ngăn ta là sao? Khó có thể nào.... màn kịch huynh đệ bằng hữu thân thân mật mật còn chưa diễn đủ?”
“Bên ngoài nguy hiểm, Phích Lịch Đường bọn họ......”
“Lời ta vừa nói ngươi không nghe sao?” Cố Tích Triều bỗng nhiên ngắt ngang lời hắn: “Ta tình nguyện bị Phích Lịch Đường ngũ mã phanh thây, cũng không cần sự thương hại của ngươi!” Dứt lời, lưỡi đao trong tay lại càng ấn sâu vào cổ hắn.
Thích Thiếu Thương ánh mắt lại không chút gợn sóng nhìn y, bọn họ, bất luận là ai muốn mạng ai, cũng không phải đợi đến ngày hôm nay.
Cố Tích Triều lúc này hơi cúi người, hai người cách nhau quá gần, khiến y nghe rõ tiếng tim đập chân thật văng vẳng bên tai, từng hồi, từng hồi......
Y bối rối lui vềsau nửa bước, né tránh đôi đồng tử sáng như sao, hạ giọng: “Đại dương gia, sau này ngươi.... đừng xen vào việc của người khác.”
Dứt lời thu hồi đao, xoay người, chậm rãi bước ra khỏi cửa.
“Chờ một chút!”
Thích Thiếu Thương thân không thể động, đành phải ngẩng cổ gọi to: “Góc phòng..... Trong cái rương ở góc phòng có mấy thứ của ngươi, ngươi mở ra xem rồi hẵng đi.”
Cố Tích Triều do dự một lát, chung quy có chút ngạc nhiên, nghe lời quay trở lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook