[Thích Cố] Cùng Trời Cuối Đất
Chương 2: Lệ Nam Tinh

Trên núi vắng vẻ, những tiếng chim ríu ran dường như chỉ càng khiến không gian trở nên u tịch.

Lục Tiểu Phụng một đường đi tới, không khỏi tán thưởng thiên nhiên tạo vật quả thực thần kì. Sau cơn mưa, khung cảnh càng trở nên đẹp đẽ, tao nhã, thoát tục phi thường.

“Trên Tồ Lai sơn, tại bờ sông Tồ Lai có người ngươi cần tìm”.

Hoa Mãn Lâu chỉ nói địa điểm, không cho biết người nọ danh xưng là gì. Lục Tiểu Phụng đang trầm ngâm suy nghĩ nên làm thế nào để tìm được người kia, thì chợt nghe rừng cây phía trước truyền lại tiếng đao kiếm tương giao.

Ánh mắt thoáng chuyển, Lục Tiểu Phụng điểm nhẹ mũi chân, nhảy lên một chạc cây đại thụ cành lá rậm rạp lặng lẽ quan sát. Hai người, một già, một thiếu niên đều dùng kiếm, đang đấu qua đấu lại. Nhãn lực Lục Tiểu Phụng quả thực rất tốt, chỉ nhìn một thoáng trong lòng đã hiểu rõ: thiếu niên kia tuy kiếm pháp rất kỹ càng, nhưng so với lão già thì vẫn kém một chút, nếu không dựa vào bảo kiếm trong tay, hẳn không phải đối thủ của lão.

“Tiểu tử, ngươi rốt cuộc có chịu theo ta trở về xoay chuyển Thiên Ma giáo hay không?”

“Ngươi đừng si tâm vọng tưởng, ta đã đứng trước mộ bác mà thề, tuyệt đối sẽ không để Thiên Ma giáo tro tàn lại cháy. Dương Hạo, ngươi muốn ta trở về làm con rối cho ngươi sao, quên đi!”

“Ngươi chết cũng không hối cải, đừng trách ta vô tình!”

Song kiếm trong tay Dương Hạo lập tức vung ra, chặt đứt dây thừng trước mặt, hàng loạt cành trúc ào ạt bắn ra, nhất thời vây khốn thiếu niên kia. Thiếu niên thoát không được, hé ra khuôn mặt tuấn tú đã đỏ lựng, “Dương Hạo, ngươi đê tiện!”

Dương Hạo ngửa đầu cười to, “Xem ngươi còn năng lực gì, ta nói rồi, dù ngươi không chịu ta cũng phải đem được ngươi trở về!”

Lục Tiểu Phụng vuốt đôi râu, âm thầm tính toán, “Thật sự là tới sớm không bằng tới kịp, không nghĩ tới ở nơi này sẽ gặp được hậu nhân của Thiên Ma giáo, ta liệu có nên giúp hắn một phen? Nếu cái tên Dương Hạo kia thực sự đem hắn đi, ta chẳng phải tự xông vào hang cọp chém giết người ta? Ai nha, tìm người cũng tìm cả phiền toái, giúp trước nói sau”.

Chủ ý đã quyết, đang tính ra tay lại nghe thiếu niên kia lên tiếng, “Ngươi buộc ta phải trở về, không cần thiết!” Một tiếng “a” lớn vang lên, cành trúc cũng nhất loạt bắn đến. Dương Hạo lui vội về phía sau, khó khăn lắm mới né được cành trúc đang bắn về phía mình, khi ngẩng đầu lên nhìn đã không còn thấy thân ảnh thiếu niên kia đâu.

“Chậc chậc …..” Lục Tiểu Phụng lắc đầu, nhìn Dương Hạo tức giận đi xa mới nhảy xuống, đuổi theo hướng thiếu niên kia vừa rời đi. Hắn khẳng định y còn chưa đi được bao xa.

Băng rừng mà đi, cũng không lâu lắm, Lục Tiểu Phụng đã thấy thiếu niên kia ngay bên dòng suối. Nhìn y phun ra một ngụm máu tươi, Lục Tiểu Phụng lại lắc đầu: dùng hết nội lực tránh khỏi gông cùm xiềng xích, không bị nội thương mới là lạ. “Cậy mạnh!” Lục Tiểu Phụng không hiểu sao lại thốt ra những lời này.

“Ai?” Thiếu niên cảnh giác quay người lại, rút kiếm đứng thẳng dậy, “Người nào?”

“Không cần đề phòng, ta không có ác ý”. Lục Tiểu Phụng từ sau thân cây hiện thân, hai tay buông xuống, gương mặt cười đầy thành ý, “Ngươi có thương tích trong người, vẫn là không nên vọng động chân khí”.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Thiếu niên nhíu mày lại, mắt không chớp nhìn hắn.

Lục Tiểu Phụng lộ ra hai má lúm đồng tiền, « Ta là Lục Tiểu Phụng ».

« Lục Tiểu Phụng ? » Thiếu niên run lên một hồi, « Tứ mi mao Lục Tiểu Phụng ? »

Lục Tiểu Phụng vuốt râu, cười nói, « Đúng vậy, kỳ thật ta tới nơi này là để tìm người, vừa vặn thấy ngươi đang giao đấu, lo lắng nên muốn lại đây xem ».

Thiếu niên nhìn nhìn hắn, thu kiếm vào vỏ, bỗng nhiên mỉm cười, « Sớm đã nghe nói Lục Tiểu Phụng thích can thiệp vào chuyện người khác, hôm nay đã thực sự được thấy rồi ».

Nụ cười này giống như hé mây nhìn thấy mặt trời, băng sơn tuyết dung, Lục Tiểu Phụng tựa như thấy chói lòa, nheo mắt lại, trong đầu chỉ còn hiện lên hai chữ , « Kinh diễm ».

Còn chưa kịp định thần, lại nghe thiếu niên nói, « Lục công tử thật là có tâm ý tốt, nhưng tại hạ không có gì trở ngại, Lục công tử vẫn nên nhanh chóng tìm người đi ».

« Người ta muốn tìm, nhưng thương thế của ngươi ta cũng muốn biết, để ta xem xem ». Lục Tiểu Phụng thân thủ trụ mạch môn người kia, lại bị y hất ra.

« Chỉ là tiểu thương, không có gì đáng ngại, không phiền Lục công tử ».

Lục Tiểu Phụng không để y trốn tránh, hai ngón tay đã trụ ở mạch môn, mày lập tức nhíu lại, « Bị thương nặng như vậy còn nói không có gì ? Lệ công tử, chẳng lẽ đại phu các người đều là thầy thuốc không thể tự khám cho mình ? »

Thiếu niên bỗng nhiên ngừng giãy giụa, trong mắt hàn quang hiện ra, « Ngươi gọi ta là gì ? »

« Hậu nhân của Lệ Thắng Nam, ngươi hẳn cũng mang họ Lệ đi ? » Lục Tiểu Phụng nhíu mày, bộ dáng như đã nhìn thấu tất cả, « Vừa rồi thời điểm xem náo nhiệt ta có nghe được, tiểu giáo chủ Thiên Ma giáo »

« Ngươi muốn thế nào ? »

Nhìn bộ dáng đề phòng của y, Lục Tiểu Phụng bỗng nhiên nổi ý xấu, tiến đến trước mặt y nhẹ giọng hỏi, « Ngươi cho rằng ta muốn thế nào ? »

Thiếu niên trầm mặc, sau đó thản nhiên mở miệng, « Lục Tiểu Phụng, nếu không phải biết ngươi không có ác ý, trong nháy mắt vừa rồi ta đã có thể cho ngươi chết đến ba lần »

« Nga ? Ngươi tự tin như vậy ? » Lục Tiểu Phụng có hứng thú liền thỉnh giáo, « Để ta đoán, nếu ngươi đối phó ta, nhất định là dụng độc, đúng không ? »

« Lục Tiểu Phụng, thương ngươi cũng xem, hỏi ngươi cũng hỏi, sao còn không đi ? »

« Không đi không đi. Nói cho ta biết ngươi ở đâu, ta phải hảo hảo trông chừng ngươi, để ngươi dưỡng thương mới được ». Nói xong, Lục Tiểu Phụng thẳng tay kéo y về phía trước, « A, nơi này cảnh sắc tuyệt đẹp, không khí tươi mát, sống ở đây hẳn là rất thoải mái. Ai, chỗ ngươi ở có rượu không a ? Cảnh đẹp trước mặt, không có rượu thì không thể được a ».

Thiếu niên giãy không ra, có chút tức giận khi bị hắn lôi kéo đi, « Lục Tiểu Phụng, ngươi vì sao nhất định phải đi theo ta ? Chẳng lẽ ngươi không biết ngươi nhàn sự đã quản việc quá rộng sao ? »

« Dưỡng thương là đại sự, sao có thể nói là nhàn sự chứ ? Ta không thấy có cái gì không đúng a ». Lục Tiểu Phụng quay đầu lại hướng y cười, trên mặt lại hiện ra lúm đồng tiền, « Huống chi, người ta muốn tìm chính là ngươi ! Đúng rồi, ta còn chưa biết tên của ngươi ? »

Thiếu niên nghiền dược, ngẩng đầu liếc hắn một cái, « Ta họ Lệ, tên Nam Tinh, Nam là phương Nam, Tinh là ngôi sao trên trời »

« Lệ Nam Tinh ? Nam Tinh…. Tên của ngươi rất êm tai a!”

Lệ Nam Tinh nhếch miệng, ”Cám ơn”.

”Nam Tinh, tên của ngươi là bác ngươi đặt cho sao?”

”Nam Tinh, nơi này nhiều thảo dược như vậy, ngươi đều phân biệt được loại nào ra loại đó a.”

”Nam Tinh…..”

Lệ Nam Tinh cuối cùng đem một loại thảo dược vào nhà, xoay người ngồi xuống ghế, rót hai chén trà: ”Ngươi nói nhiều như vậy cũng không thấy khát sao?”

« A, hình như là có khát ». Lục Tiểu Phụng nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch, có chút tiếc nuối cảm thán, « Ai, đáng tiếc ngươi không có rượu. Nam Tinh a, chuyện vừa rồi ta nói, ngươi rốt cuộc có đáp ứng không ? »

Lệ Nam Tinh nhẹ nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm mở miệng, « Không đáp ứng ».

« Vì cái gì không đáp ứng ? »

« Ta vì cái gì phải đáp ứng ? » Lệ Nam Tinh hỏi lại hắn, « Lục Phiến Môn vì hoàng đế mà làm việc, Lục Tiểu Phụng, nếu như ngươi thực sự có chút hiểu biết về Thiên Ma giáo, ngươi hẳn sẽ rõ ràng bác ta vì sao mà chết »

Lục Tiểu Phụng cứng người. Hắn có nghe nói qua, năm đó sau khi Lệ Thắng Nam giải tán Thiên Ma giáo, bị tên hoạn quan Ngụy Trung Hiền đuổi giết mất mạng, Lệ Nam Tinh đương nhiên sẽ không giúp bất luận kẻ nào có liên quan đến triều đình, nhất là Lục Phiến Môn.

Nghĩ nghĩ, Lục Tiểu Phụng gật gật đầu, « Ta hiểu được, ngươi không muốn đi thì thôi, ta không miễn cưỡng ngươi ».

Nghe hắn nói, Lệ Nam Tinh cũng cảm thấy ngoài ý muốn, « Nếu ta không đi cùng ngươi, ngươi sẽ giải thích với bằng hữu thế nào ? »

« Cái này rất đơn giản mà, chỉ cần ta nói ta tìm không được » Lục Tiểu Phụng cười xấu xa, mở hai tay ra nói, « Lục Tiểu Phụng ta từ trước đến nay không thích bắt buộc người khác làm chuyện người ta không thích, huống chi trên người ngươi còn có thương tích, cho dù hiện tại ngươi đồng ý đi, ta cũng sẽ không đáp ứng ».

Lệ Nam Tinh sững lại một chút, mở to mắt nói, « Lục Tiểu Phụng, ngươi đúng là một quái nhân ! »

« Đại hiệp các ngươi không phải đều rất giữ chữ tín, nhất ngôn cửu đỉnh sao ? Ngươi nói dối bằng hữu của ngươi, chẳng lẽ không sợ chính phái chê cười ? »

Lục Tiểu Phụng bĩu môi, « Đại hiệp cũng là do người khác phong cho thôi, bất quá chỉ là một danh hiệu. Còn cái gì chính, cái gì tà, một trăm người lại có một trăm cách nghĩ, làm sao thấu được rõ ràng đây ? »

Lệ Nam Tinh nhẹ vuốt chén trà, có chút xuất thần chăm chăm nhìn vào nơi toát ra bạch khí ấy, một lúc lâu sau mới buồn bã nói, « Ta không biết cái gì là chính, cái gì là tà. Ta chỉ biết, một người nếu vừa sinh ra đã bị định là tà phái, thì hắn nhất định sẽ bị đuổi giết, cho dù hắn thật sự chưa từng làm điều gì sai… » Lệ Nam Tinh nói ra những lời này, trong mắt hiện lên một mạt ảm đạm vô định, khiến Lục Tiểu Phụng thấy mà trong lòng không khỏi căng thẳng, « Nam Tinh, ngươi … »

« Không có gì, ta chỉ là tùy tiện nói thôi ». Lệ Nam Tinh cười cười đứng dậy, « Lục huynh với Lục Phiến Môn quen thân sao ? »

« Chưa đến mức quen thuộc, bất quá tứ phương tổng bộ của Lục Phiến Môn làm việc rất công bằng, quang minh lỗi lạc, xứng đáng là anh hùng trong thiên hạ. Ai, ngươi biết không ? Trong bọn họ có một người hình dáng quả là giống ngươi như đúc, ta hoài nghi liệu các người có phải thân huynh đệ hay không ? »

« Nga, phải không ? » Lệ Nam Tinh từ chối cho ý kiến, chỉ cười, « Thiên địa rộng lớn, không gì là không thể, lớn lên bộ dáng giống nhau cũng không có gì là kì quái. Nói không chừng, ta cũng từng gặp qua người có bộ dạng rất giống ngươi ».

Lục Tiểu Phụng vui vẻ, « Tốt lắm a, đến lúc đó trên giang hồ có tận hai Lục Tiểu Phụng, khẳng định sẽ vô cùng náo nhiệt đây ! Có hai huynh đệ ta cùng chõ mõm vào chuyện người ta, khẳng định là không tệ ».

Thấy hắn một bộ dạng chỉ e thiên hạ chưa đủ loạn, Lệ Nam Tinh buồn cười lắc đầu, không trả lời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương