Thích anh một chút
Chương 23:

CHƯƠNG 23

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào đám cây hoa tể thái, mỗi đường vân trên lá lộ ra rõ ràng, trên đó còn có nước bùn bám lên.

Hoa cây tể thái xếp chỉnh tề bên vách tường, xuyên thấu qua khe hở, có thể nhìn thấy mặt tường trắng toát, nhiễm màu của cây mà trở nên bị đồng hóa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Điều này làm cho Nam Âm không có một chút lý do nào để tự an ủi chính mình.

Thời điểm xuống lầu, cô đoán những cây hoa tể thái đặt bên ngoài trải qua một đêm mưa to hôm qua đã bị trôi sạch, hẳn là không còn dáng vẻ gì nữa rồi, nên có chút không đành lòng đi xem, lúc này vẫn luôn ở trong khách sạn, mà vừa mới nhìn đến cây tể thái đặt trong phòng Giang Kinh Tá, lại nhớ đến anh từng nói mỗi ngày đều đặt cho cô một chậu cây hoa tể thái, cô trong nháy mắt còn ảo tưởng, những cây hoa tể thái này hẳn là được Giang Kinh Tá suốt đêm mua tới.

Đáng tiếc không phải, bất luận hoa cây tể thái lúc này đẫm hơi nước, trên đường vân dính nước bùn, khiến cô hiểu được.

Những cây này, là chính Giang Kinh Tá đem những cây tể thái từ bên ngoài đưa vào.

Trận mưa to tối qua là trận mưa lớn nhất mà thành phố này từng gặp phải. Mưa to như thế, cô ngủ lại sâu nên hoàn toàn không biết Giang Kinh Tá đã chuyển đám hoa kia vào khi nào, là thừa dịp đêm khuya bốn bề vắng lặng, hay là sáng sớm sương mù dày đặc, là một mình anh hay có người đi cùng, những chuyện đó cô không biết một chút nào.

Nhưng Giang Kinh Tá cũng không phải là có lý do đầy đủ để đi làm những việc này, nếu không phải bởi vì cô.

Nam Âm đứng nguyên một chỗ, ánh mắt có chút phức tạp nhìn về phía người nằm trên giường.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chăn hé ra, tướng ngủ của Giang Kinh Tá rất đẹp, ngửa mặt lên trời, hay tay đặt bên ngoài chăn, hô hấp đều đặn.

Nam Âm trong lúc vô ý từng xem qua những thông tin miêu tả liên quan đến tướng ngủ, tướng ngủ của một người cũng biểu thị ý thức tiềm ẩn bên trong, tư thế ngủ của Giang Kinh Tá như vậy, chứng tỏ anh không một chút tạp niệm.

So với những nghệ sĩ nam nổi tiếng hiện giờ, Giang Kinh Tá ra mắt khá sớm, điểm xuất phát cao, đều nhận phim đóng vai chính, vẫn luôn duy trì thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không bị giới giải trí vấy bẩn, khí chất cả người đều sạch sẽ đến kỳ lạ.

Cái này liên quan đến bối cảnh gia đình phía sau một người, nhưng cuối cùng thứ quyết định và chi phối, vẫn là phẩm chất của chính anh.

Giang Kinh Tá đã sớm tiếp xúc với những thứ không tốt, nhưng sức sống thiếu niên cùng sự thành thục chững chạc nam tính có đôi khi dung hợp trên người anh vô cùng nhuần nhuyễn, rất khó làm cho người ta không nổi lên hảo cảm.

Nam Âm nhẹ nhàng kéo chiếc ghế dựa ở một bên qua, nhìn thấy người nằm trên giường, khuôn mặt không chút màu máu, cánh môi vốn hồng nhuận bởi vì sinh bệnh mà có vẻ tái nhợt, không biết là thói quen ngủ hay là nằm mơ thấy chuyện gì đó, vùng trán trơn nhẵn nhíu chặt lại.

Giống như bị mê hoặc, đầu ngón tay hơi lạnh vươn ra, dừng trước đôi lông mày, tỉ mỉ miêu tả, mặt mày ôn nhu nhìn khuôn mặt đang ngủ của anh.

Như bị gì đó quấy nhiễu, mặt Giang Kinh Tá nhăn càng sâu hơn, không hề phòng bị, Giang Kinh Tá đưa tay lên, chế trụ cổ tay nhỏ bé yếu ớt của Nam Âm, sau đó chậm rãi mở mắt ra, nhìn thẳng về phía Nam Âm.

Thấy là Nam Âm, sâu trong đôi mắt Giang Kinh Tá thoáng qua một tia kinh ngạc, giọng nói khàn khàn, “Nam Âm?”

Anh mơ màng, hơn nữa vì bị bệnh mà đầu nặng trĩu, vài giây sau mới nhớ mình đang quay chương trình, có điều vẫn là khó hiểu vì sao Nam Âm lại ở trong phòng anh?

Nam Âm xoay xoay cổ tay, rút tay mình ra, vẻ mặt xấu hổ, có chút không được tự nhiên, vội vàng nói sang chuyện khác, “Bây giờ anh cảm thấy thế nào rồi? Có muốn đi bệnh viện không?”

Giang Kinh Tá nở nụ cười, “Không nghiêm trọng như vậy đâu, chẳng qua chỉ trúng gió chút mà thôi.”


“Đã uống thuốc chưa?” Nam Âm hỏi tiếp.

Không khí im lặng vài giây, thấy Giang Kinh Tá chỉ nhìn cô thâm trầm, không mở miệng, Nam Âm dễ dàng đoán ra được, cô đứng lên, chiếc ghế theo động tác của cô mà lùi ra sau.

“Một mình anh có thể đứng dậy rửa mặt được không? Em đi xuống lấy thuốc, thuận tiện đem cháo lên luôn.”

“......... Không thể.” Lời vốn muốn thốt ra, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt lo lắng của Nam Âm, lời đến miệng lại biến thành ý khác.

Giang Kinh Tá buông mắt, lộ ra bộ dáng vô cùng mệt mỏi, tựa hồ ngay cả nói chuyện cũng phải lao lực, “Đầu anh bây giờ có hơi choáng, tay chân cũng không có sức.”

So với cùng Nam Âm ở chung một chỗ, để Nam Âm chăm sóc mình, cái gọi là khí khái đàn ông kia trong mắt Giang Kinh Tá đã không tính là gì cả.

Thấy Nam Âm thất thần không biết suy nghĩ cái gì, Giang Kinh Tá hít thở nhẹ, đôi mắt khép hờ, như bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ, suy yếu nói, “Bằng không em xuống làm việc đi, một mình anh chống tường hẳn là có thể.”

Giang Kinh Tá nói xong, làm bộ xốc chăn lên muốn xuống giường, cũng không biết là cố ý hay vô tình, ngay khi đứng lên, cả người anh liền lắc lư không vững sắp ngã ra sau.

Nam Âm vẫn luôn nhìn anh, lại nghĩ đến anh vì mình mà phát sốt, lập tức không chút suy nghĩ đưa tay ra đỡ lấy anh, lo lắng hỏi, “Hay là đi bệnh viện nhé?”

Truyền nước biển hay gì đó, hẳn là sẽ tốt hơn nhiều, cô thực sự có chút không thích ứng nổi với bộ dạng yếu ớt như thế này của Giang Kinh Tá, ở trong mắt cô, anh phải là tinh thần phấn chấn dâng trào, tràn ngập sức sống, không gì không làm được.

“Không cần đâu,” cả người Giang Kinh Tá cơ hồ đều dựa vào người Nam Âm, “Em có thể đỡ anh đi toilet được không?”

Ngữ khí như vậy của anh ẩn chứa sự khẩn cầu, Nam Âm đương nhiên không cự tuyệt được.

Lúc đi ngang qua đám cây tể thái, Nam Âm không nhịn được dừng bước.

Giang Kinh Tá có chút ngượng ngùng, hôm qua anh đưa Nam Âm về, chính mình suốt đêm đem đám cây kia chuyển vào phòng, còn biến bản thân thành ra bộ dạng như vậy.

“Anh chuyển những cây đó vào khi nào vậy?” Giang Kinh Tá đang lo lắng không biết mở miệng như thế nào, chợt nghe Nam Âm hỏi.

“Mười giờ hơn tối qua, mưa nhỏ đi một chút.” Đối với Nam Âm, Giang Kinh Tá không muốn qua loa có lệ, nhưng anh vẫn không nói đúng thời gian.

Thật ra là buổi tối, hoặc là nói mười hai giờ hơn, bên ngoài mưa to tầm tả, gió lạnh thấu xương, vừa nhớ đến ánh mắt không nỡ của Nam Âm, Giang Kinh Tá cả đêm không ngủ được, sau đó dứt khoát dậy cầm ô đi ra ngoài.

“Không phải bảo em không cần để ý đám cây đó nữa sao? Tại sao anh lại tự mình đi ra?” Giang Kinh Tá còn chưa thở phào, câu hỏi của Nam Âm lại dồn dập đến.

Kỳ thật trong lòng cô đã có suy đoán vô cùng rõ ràng. Nhưng con gái, đại khái chính là một loài sinh vật kỳ lạ.

Tự mình biết là một chuyện, nhưng còn muốn nghe chính miệng anh nói ra, giống như như vậy, sẽ có ý nghĩa bất đồng gì đó.

“Đám cây tể thái kia là chúng ta cùng nhau bố trí, ý nghĩa không giống, phơi nắng liền có thể dùng rồi, hơn nữa anh lại không ngủ được.”

Lúc này Nam Âm cũng không nói nữa, chỉ cúi đầu ừ một tiếng, rồi đỡ anh đi vào toilet.


“Anh đứng vững nhé.” Nam Âm để Giang Kinh Tá đứng dựa vào vách tường, rồi giúp anh lấy kem đánh răng, lấy ly cho đầy nước vào rồi nhét vào tay anh.

Giang Kinh Tá nhìn thấy khuôn mặt có chút tái nhợt của mình trong gương, còn có Nam Âm đứng một bên với vẻ mặt lo lắng, khóe môi hiện lên ý cười không rõ.

Sợ Giang Kinh Tá ngã xuống, sức lực cô yếu cũng không đỡ anh dậy nổi, Nam Âm ở phía trước chủ động kéo cánh tay Giang Kinh Tá qua đặt lên vai mình.

Hình ảnh như vậy hiện ra trong gương, Nam Âm nhỏ nhắn, như bị cả người anh bao quanh trong ngực.

Mũi anh tràn ngập mùi trên người cô. Đáng tiếc anh phát sốt, mũi có hơi không thông, nên mùi không rõ ràng, Giang Kinh Tá không khỏi có chút mất mát.

Nam Âm ở một bên lẳng lặng chờ Giang Kinh Tá đánh răng xong, lấy khăn mặt rửa sạch rồi đưa cho anh.

Làm xong toàn bộ, cô lại đỡ Giang Kinh Tá ra ngoài, để anh nằm lên giường.

Sau đó thấp đầu nhẹ giọng dặn, “Anh nhắm mắt nghỉ ngơi một lát đi, em đi xuống mang cháo và thuốc lên.”

Không đợi Giang Kinh Tá trả lời, Nam Âm xoay người rời đi, cổ tay liền bị người ở phía sau nắm lại.

Quay đầu lại chỉ thấy mặt Giang Kinh Tá hiện lên một tia mất tự nhiên, còn chưa kịp nhìn kĩ, đôi mắt buông xuống không nhìn ra cảm xúc sâu bên trong, tiếng nói cũng yếu ớt, “Em đi có nhanh trở lại không?”

Nam Âm có chút kinh ngạc.

Giang Kinh Tá vừa bị bệnh, liền giống như biến thành một người khác, dường như vô cùng ỷ lại cô. Rõ ràng là Giang Kinh Tá lớn hơn cô, lúc này Nam Âm lại cảm thấy được mình như đang chăm sóc một người em trai vậy.

Có lẽ, chắc là nội tâm của người bị bệnh đều vô cùng yếu ớt.

Có điều, loại cảm giác ỷ lại này, hình như cũng không tồi.

“Em rất nhanh sẽ quay lại.” Nam Âm thu lại cảm xúc, nhẹ giọng trấn an anh.

Lúc đi xuống lầu, Nam Âm lấy di động ra tìm hiểu một số đồ ăn kiêng cho người bị bệnh. Cô cũng không có kinh nghiệm chăm sóc cho người khác, nhưng cũng không muốn xảy ra sai lầm gì.

Đặc biệt, người bệnh lại là Giang Kinh Tá.

Người xung quanh đều đang làm việc của mình, vốn dĩ Giang Kinh Tá bị bệnh, cô lại chăm sóc Giang Kinh Tá, lượng công việc của những người khác liền nặng lên không ít, cô cũng ngại mà đi làm phiền người ta, nên nhìn theo đó mà nấu cháo.

Nhớ đến Giang Kinh Tá ở trên tầng, động tác của Nam Âm nhanh lên không ít.

Nam Âm hai tay bưng cháo lên, bất đắc dĩ dùng chân khép cửa lại, sau đó trực tiếp đi tới bên giường, nhẹ giọng kêu người đang nhắm mắt như đang ngủ say, “Dậy ăn cháo nhé?”

Giang Kinh Tá mở mắt, chậm chạp ngồi dậy, lẳng lặng nhìn động tác của Nam Âm.


Nam Âm đem gối đặt ra sau lưng Giang Kinh Tá, làm cho anh thoải mái một chút, sau đó Nam Âm bưng chén nhỏ trên bàn ăn, đưa tới trước mặt anh, “Ăn đi.”

Sắc mặt Giang Kinh Tá nhìn không ra cảm xúc gì, thanh âm nhàn nhạt, “Anh không có chút sức nào hết.”

Nam Âm cũng không hỏi nhiều, múc một thìa cháo đưa đến bên môi anh, lặp lại, “Ăn đi.”

Giang Kinh Tá nâng mắt nhìn chằm chằm Nam Âm một lúc, thẳng đến mặt cô hơi đỏ lên, sắp nhịn không được, anh mới chậm chạp mở miệng ăn vào.

Thời gian đút cháo trôi qua rất nhanh.

Nam Âm dọn dẹp bàn ăn xong, sau khi xuống lầu lại đem thuốc lên, đặt ở tủ đầu giường của Giang Kinh Tá, ôn nhu dặn, “Thuốc rất nóng, anh mới vừa ăn cháo xong, đợi năm sáu phút nữa hãy uống, uống xong lại ngủ một giấc.”

Giang Kinh Tá vừa định đáp lại, chỉ thấy Nam Âm đã đứng lên, anh biến sắc, không chút nghĩ ngợi mở miệng, “Em đi đâu vậy?”

“Em xuống giúp đỡ vài việc, cũng không thể vì anh sinh bệnh rồi em cũng bãi công theo được” Nam Âm nói đùa, lại dùng ngữ khí dỗ trẻ con, “Anh ngoan ngoãn ngủ một giấc, lát nữa em lại lên xem.”

Bởi vì ngữ khí của Nam Âm, tai Giang Kinh Tá hơi đỏ lên, cúi đầu ừ một tiếng.

Nam Âm nở nụ cười với anh, lúc này mới yên tâm mà xoay người xuống lầu.

-

Sau khi lại lần nữa đi lên xem tình hình của Giang Kinh Tá, Nam Âm lo lắng đánh thức anh.

Giang Kinh Tá một lúc sau mới khôi phục nhận thức, chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng nặng trĩu, đến cả nhìn Nam Âm, trong đáy mắt anh cũng hóa thành mấy khuôn mặt.

Nam Âm vừa sờ lên trán Giang Kinh Tá, phát hiện nhiệt độ trên người hắn ngày càng nóng.

“Hay là chúng ta đi bệnh viện đi được không?” Nam Âm nhớ tới mấy thông tin vừa mới xem, trong lòng không khỏi có chút hoang mang.

Cơn sốt nếu xử lý không tốt, có thể sẽ khiến một người bình thường trở nên mất trí.

Không lay chuyển được Nam Âm, Giang Kinh Tá thở gấp, không từ chối.

“Lục Hàng, Lục Hàng.....” Giang Kinh Tá cao to như vậy, một mình Nam Âm căn bản không có cách nào đưa hắn xuống lầu, suy nghĩ một chút liền kêu Lục Hàng đến giúp.

Tổ tiết mục dừng quay phim Giang Kinh Tá và Nam Âm, lúng ta lúng túng tới bệnh viện, sau khi làm một đống kiểm tra, thấy Giang Kinh Tá nằm lẳng lặng truyền dịch, Nam Âm mới nặng nề mà thở phào một hơi.

Sốt cao gần bốn mươi mốt độ, may mà cô nghĩ đến phải đưa Giang Kinh Tá tới bệnh viện.

Buổi sáng thấy Giang Kinh Tá sốt, cổ họng cũng có chút khó chịu, cô liền lấy thuốc, có thể là thuốc bốc không đúng bệnh, ngược lại làm cho bệnh của Giang Kinh Tá càng thêm nghiêm trọng.

Cũng có thể là người bình thường không bị bệnh, khi bệnh đến liền như ngọn núi đổ xuống.

Gió lạnh thổi vào từ cửa sổ mở một nửa ở phía sau, Nam Âm vươn tay giúp Giang Kinh Tá đắp chăn.

Cô không nhịn được nhớ đến chuyện xảy ra trước đó.

Lúc đó mấy người trong khách sạn tụ tập ăn cơm, điều hòa phía sau thổi đến có chút lạnh, Nam Âm không nhịn được chà xát lên cánh tay đang nổi da gà của mình.

Chỉ là chỉ mình cô cảm thấy lạnh, cũng không thể vì vậy mà đi tắt điều hòa được. Thế nhưng Giang Kinh Tá ngồi một bên chú ý tới, bảo cô đổi chỗ với anh.


Nhưng sau khi đổi chỗ, thỉnh thoảng lại có gió thổi đến, bỗng cô thấy Giang Kinh Tá đột nhiên lấy khăn ăn để trên đùi anh, giơ lên che ở giữa hai người.

Khăn ăn không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ che một chút gió lạnh.

Cô nở nụ cười cảm kích với Giang Kinh Tá, giống như bí mật không nói ra của hai người.

Không nghĩ tới Chu Vãn Dạng thế mà khó hiểu hỏi, “Kinh Tá, cậu giơ khăn ăn lên làm gì vậy?”

Anh thản nhiên nói một câu chắn gió, Nam Âm ngửa đầu nhìn thấy quai hàm hoàn hảo của anh, trong nháy mắt tim đập loạn cả lên.

Giang Kinh Tá sinh bệnh, không thể để gió lạnh thổi đến, nhưng lại cần bảo đảm trên trong phải thoáng khí, Nam Âm không chút do dự, cởi áo khoác của mình ra, đứng lên lấy tay giơ căng áo khoác lên, che ở trước mặt.

Trong phòng bệnh yên lặng chỉ có tiếng thở của hai người.

Nam Âm giơ tay mỏi nhừ, dừng lại dùng cơ thể giúp Giang Kinh Tá chắn gió, nghỉ vài phút, lại tiếp tục cầm áo khoác lên chắn gió.

Không biết qua bao lâu, sắc trời bên ngoài dần dần tối hẳn.

Nam Âm có chút mệt mỏi, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, rồi đứng dậy đóng cửa sổ.

Gió buổi tối lạnh thấu xương, thổi lên người ai cũng không chịu nổi.

Thời điểm Giang Kinh Tá tỉnh lại, thứ nhìn thấy đầu tiên là mái tóc xoăn màu trà xõa lên cánh tay mình, mang theo chút hương mê người, tiếp đó là khuôn mặt của Nam Âm.

Mắt nhắm, nhìn qua có chút mệt, khuôn mặt bình yên khoát lên cánh tay bên giường, hô hấp đều đều.

Giang Kinh Tá nhìn chằm chằm khuôn mặt điềm tĩnh lúc ngủ của cô, cảm thấy rất mới mẻ.

Trước kia thân thiết với Nam Âm, cũng không đến mức thân mật như vậy. Chỉ nhìn như vậy, trong lòng liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Anh nhìn Nam Âm ngủ say, cùng kim tiêm trên mu bàn tay của mình, liền dễ dàng có thể nghĩ đến chuyện gì.

Giang Kinh Tá lòng vừa động, dùng cánh tay không cắm kim, nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc xõa trên trán Nam Âm.

Sợ đánh thức cô, anh không dám có động tác quá lớn.

Nhưng anh lại biết rõ ràng bản thân không nhịn được.

Chính là muốn hôn cô.

Đôi mắt Giang Kinh Tá xẹt qua ánh sáng kỳ lạ, trước khi tia sáng lướt qua, anh nâng tay sờ lên môi mình.

Sau đó, chuyển hướng, tay mang theo độ ấm của môi anh, thẳng tắp vươn tới cánh môi đầy đặn của Nam Âm.

Mặt anh hồng nhuận khác thường, ánh mắt lóe sáng, hai mắt đen nhánh như ngọc trai, nhiễm một chút dục vọng.

Cuối cùng, đầu ngón tay kia, không nặng không nhẹ dừng trên môi Nam Âm.

Vuốt ve qua lại.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương