Thi Vương Cuối Cùng
-
Quyển 2 - Chương 7: Ngày cũ lập lại!... Người anh em cương thi
Tuệ Như nhẹ nhàng ghé đôi mắt nhìn vào bên trong căn bếp nhỏ, tiếng băm thịt vẫn đều và gọn như khi còn trên phòng ngủ, một bà cô có mái tóc dài đen đang quay lưng lúi húi nấu đồ ăn ngay sau bếp, Tuệ Như mới thở phào nhẹ nhõm vì biết đó là cô giúp việc mà Tuệ Như đang mướn nhưng đã mất tích cách đây ba ngày mà không rõ nguyên nhân, giờ thấy bà ấy bận làm đồ ăn cho cô trong bếp nên cũng thấy đỡ sợ hơn.
-Cô Tư… mấy ngày qua cô đi đâu vậy? Làm con tìm cô quá trời, con cứ tưởng là cô về quê mất rồi…!
Bà ta không nói một lời nào mà vẫn hì hụt băm thịt đều đặn như không nghe thấy gì, Tuệ Như cũng không để ý nữa mà lê thân ra phòng khách ngồi bệt xuống ghế để tựa lưng nằm nghĩ,… được một lúc sau thì cái bụng của Tuệ Như lại bắt đầu reo liên hồi báo hiệu rằng cô đang rất đói, mà đúng thật là từ chiều giờ đi làm về vẫn chưa có gì trong bụng cả.
-Cô Tư ơi! Trong nhà mình còn gói mì nào không cô, làm giúp cháu một tô mì với ạ …
Tiếng băm thịt vẫn cứ “băm băm” mãi không dứt, được một lúc lâu Tuệ Như thấy không ổn nên vào trở vào trong bếp xem sao.
Vẫn dáng người nhỏ con, mặc chiếc áo bà ba màu tím sen ấy, mái tóc dài ngang lưng, bề ngoài nhìn vào không ai nghĩ rằng cô Tư đã hơn 40 tuổi đâu. Tuệ Như nhìn từ trên xuống dưới, nhìn quanh căn bếp vẫn không thấy gì bất thường trong đó cả, bà Tư vẫn đứng bếp băm thịt, nhưng cô cũng thắc mắc không hiểu tại sao bà Tư hôm nay băm thịt gì mà lâu quá sức. Cả tiếng đồng hồ ở trong bếp băm thịt mà không nói câu nào, Tuệ Như lại quay trở ra phòng khách mà nằm vật vờ vì bụng đói thì tiếng băm thịt của cô Tư ở sau bếp đột nhiên dừng lại, Tuệ Như bừng tỉnh hẳn, cô gái trẻ đang đói bụng lại bắt đầu giục người làm…
-Cô Tư ơi! Có chưa cô, con đói quá…
-... Có…!!!
Giọng nói khô khan và đầy não nuột cất lên khiến Tuệ Như cũng phải giật bắn mình khi từ ngay phía sau cô có một cánh tay dài và gầy guộc bưng tô mỳ nóng hổi chìa ra và đặt trước mặt cô.
Tuệ Như còn thoáng ngửi thấy mùi thịt thối bốc lên nồng nặc khi cánh tay ấy đưa ngang mặt mình.
“Kì lạ thật cô Tư hôm nay sao nhìn như người mất hồn vậy không biết?”
Tuệ Như vừa nghĩ vẫn vơ trong đầu rồi cầm đôi đũa lên để ăn, ngay đũa đầu tiên Tuệ Như không khỏi giật mình mà thét lớn khi cô sắp đưa thứ đó vào miệng mình. Một khúc ruột tanh tưởi còn nguyên máu nhớt nhua đang còn động đậy như một con giun, Tuệ Như ngay lập tức ném ngay nó ra thật xa và cô tiếp tục sợ sệt nhìn lại thứ mình đang ăn đó chính là những con dòi đang bò lút nhút đến tràn ra ngoài tô mỳ ban nãy. Trong cơn buồn nôn cô ói ra hết những gì còn sót lại trong bụng và ngồi vật vã trên chiếc ghế sô pha ở phòng khách, trong bất giác Tuệ Như quay đầu lại nhìn mặt của cô người làm với một ánh mắt mê mang. Cố lấy hết can đảm trong nổi ám ảnh như những tháng ngày của năm xưa để nắm lấy tay cô Tư mà hỏi.
-Cô Tư, cô Tư có nghe con nói gì không? Con là Như đây… cô Tư…
Lúc bấy giờ khắp căn phòng mới bắt đầu bốc lên mùi tử khí, những ngọn đèn cứ chóp nháy liên hồi rồi vỡ tan nát dưới đất, máu nhuộm đỏ cả căn phòng khi giọng cười khanh khách của tên cương thi ban nãy lại vang lên vang vọng cả ngôi nhà.
Cô người làm vẫn đứng trơ người ra với một gương mặt không hề có một chút xúc cảm, đôi mắt đen sâu thẩm không còn tròng trắng nữa, cứ thế mà nhìn Tuệ Như mất dần ý thức và ngất xỉu. Vừa đúng lúc đó, từ bên ngoài Nhất Trung phi thẳng đến cho cái thi thể ấy một chưởng bằng Trường Xung Thủ, làm cho bà ta nát ra thành từng mảnh và rồi hai tay bế Tuệ Như mang ra khỏi đó.
Anh phi thẳng ra khỏi ngôi nhà một cách nhanh chóng trong khi tên cương thi lạ mặt đó vẫn đứng trên nóc của ngôi nhà nhìn anh với một bên mắt màu ánh lục, hắn vừa nhìn vừa tỏ ra phấn khích.
-Hừ… thanh bảo bối của tên Nhất Trung này cũng mạnh thật, có thể một kích đánh bay con đồng cốt của mình vừa thu phục được thì hắn cũng không phải dạng vừa đâu! ~_~ mình phải cẩn thận hơn mới được…
Hắn lại cười khoái trá:
-hahaha… có lẽ hắn không ngờ rằng trong gia tộc ngoài hắn ra thì vẫn còn ta…!!!
-Cô Tư… mấy ngày qua cô đi đâu vậy? Làm con tìm cô quá trời, con cứ tưởng là cô về quê mất rồi…!
Bà ta không nói một lời nào mà vẫn hì hụt băm thịt đều đặn như không nghe thấy gì, Tuệ Như cũng không để ý nữa mà lê thân ra phòng khách ngồi bệt xuống ghế để tựa lưng nằm nghĩ,… được một lúc sau thì cái bụng của Tuệ Như lại bắt đầu reo liên hồi báo hiệu rằng cô đang rất đói, mà đúng thật là từ chiều giờ đi làm về vẫn chưa có gì trong bụng cả.
-Cô Tư ơi! Trong nhà mình còn gói mì nào không cô, làm giúp cháu một tô mì với ạ …
Tiếng băm thịt vẫn cứ “băm băm” mãi không dứt, được một lúc lâu Tuệ Như thấy không ổn nên vào trở vào trong bếp xem sao.
Vẫn dáng người nhỏ con, mặc chiếc áo bà ba màu tím sen ấy, mái tóc dài ngang lưng, bề ngoài nhìn vào không ai nghĩ rằng cô Tư đã hơn 40 tuổi đâu. Tuệ Như nhìn từ trên xuống dưới, nhìn quanh căn bếp vẫn không thấy gì bất thường trong đó cả, bà Tư vẫn đứng bếp băm thịt, nhưng cô cũng thắc mắc không hiểu tại sao bà Tư hôm nay băm thịt gì mà lâu quá sức. Cả tiếng đồng hồ ở trong bếp băm thịt mà không nói câu nào, Tuệ Như lại quay trở ra phòng khách mà nằm vật vờ vì bụng đói thì tiếng băm thịt của cô Tư ở sau bếp đột nhiên dừng lại, Tuệ Như bừng tỉnh hẳn, cô gái trẻ đang đói bụng lại bắt đầu giục người làm…
-Cô Tư ơi! Có chưa cô, con đói quá…
-... Có…!!!
Giọng nói khô khan và đầy não nuột cất lên khiến Tuệ Như cũng phải giật bắn mình khi từ ngay phía sau cô có một cánh tay dài và gầy guộc bưng tô mỳ nóng hổi chìa ra và đặt trước mặt cô.
Tuệ Như còn thoáng ngửi thấy mùi thịt thối bốc lên nồng nặc khi cánh tay ấy đưa ngang mặt mình.
“Kì lạ thật cô Tư hôm nay sao nhìn như người mất hồn vậy không biết?”
Tuệ Như vừa nghĩ vẫn vơ trong đầu rồi cầm đôi đũa lên để ăn, ngay đũa đầu tiên Tuệ Như không khỏi giật mình mà thét lớn khi cô sắp đưa thứ đó vào miệng mình. Một khúc ruột tanh tưởi còn nguyên máu nhớt nhua đang còn động đậy như một con giun, Tuệ Như ngay lập tức ném ngay nó ra thật xa và cô tiếp tục sợ sệt nhìn lại thứ mình đang ăn đó chính là những con dòi đang bò lút nhút đến tràn ra ngoài tô mỳ ban nãy. Trong cơn buồn nôn cô ói ra hết những gì còn sót lại trong bụng và ngồi vật vã trên chiếc ghế sô pha ở phòng khách, trong bất giác Tuệ Như quay đầu lại nhìn mặt của cô người làm với một ánh mắt mê mang. Cố lấy hết can đảm trong nổi ám ảnh như những tháng ngày của năm xưa để nắm lấy tay cô Tư mà hỏi.
-Cô Tư, cô Tư có nghe con nói gì không? Con là Như đây… cô Tư…
Lúc bấy giờ khắp căn phòng mới bắt đầu bốc lên mùi tử khí, những ngọn đèn cứ chóp nháy liên hồi rồi vỡ tan nát dưới đất, máu nhuộm đỏ cả căn phòng khi giọng cười khanh khách của tên cương thi ban nãy lại vang lên vang vọng cả ngôi nhà.
Cô người làm vẫn đứng trơ người ra với một gương mặt không hề có một chút xúc cảm, đôi mắt đen sâu thẩm không còn tròng trắng nữa, cứ thế mà nhìn Tuệ Như mất dần ý thức và ngất xỉu. Vừa đúng lúc đó, từ bên ngoài Nhất Trung phi thẳng đến cho cái thi thể ấy một chưởng bằng Trường Xung Thủ, làm cho bà ta nát ra thành từng mảnh và rồi hai tay bế Tuệ Như mang ra khỏi đó.
Anh phi thẳng ra khỏi ngôi nhà một cách nhanh chóng trong khi tên cương thi lạ mặt đó vẫn đứng trên nóc của ngôi nhà nhìn anh với một bên mắt màu ánh lục, hắn vừa nhìn vừa tỏ ra phấn khích.
-Hừ… thanh bảo bối của tên Nhất Trung này cũng mạnh thật, có thể một kích đánh bay con đồng cốt của mình vừa thu phục được thì hắn cũng không phải dạng vừa đâu! ~_~ mình phải cẩn thận hơn mới được…
Hắn lại cười khoái trá:
-hahaha… có lẽ hắn không ngờ rằng trong gia tộc ngoài hắn ra thì vẫn còn ta…!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook