Thi Vương Cuối Cùng
-
Quyển 2 - Chương 2: Lầu 6 khu chung cư mới xây
Sáng ngày hôm sau, sau khi kiểm tra xong hiện trường vụ án ngay trên sân thượng của khu chung cư đường An Lạc. Tất cả chứng cứ thu về được, Thiên Nghĩa đều kể lại cho Nhất Trung biết để hai người cùng nhau tìm ra nguyên nhân, họ đã có một cuộc hẹn ngay chiều ngày hôm đó:
-Trung à! Cũng đã lâu rồi chúng ta không gặp lại nhau kể từ cái ngày anh rời khỏi căn nhà hoang đó…
-Đúng vậy, bây giờ công việc của cậu vẫn tốt chứ?
Thiên Nghĩa hớp một hơi cà phê rồi nói:
-Ờ thì… cũng bình thường, còn anh?
-Tôi cũng vậy!
-Thời gian qua anh đã làm gì và ở đâu vậy Nhất Trung.
-Tôi đã tìm một nơi thích hợp để có thể vừa học tập ở con người và cũng vừa để dõi theo từng công việc trong cuộc sống mà Tuệ Như đã làm.
-Ơ! vậy là bấy lâu nay anh vẫn ở bên cô ấy sao?
Nhất Trung nhoẻn miệng cười trừ:
-Hừm… tôi chỉ có thể quan sát cô ấy từ xa thôi, điều mà tôi có thể làm cho cô ấy cũng chỉ có thế!
-Anh có biết là trong khoảng thời gian đó cô ấy đã rất khổ sở thế nào khi không có anh không, Nhất Trung?
-Người và ma vốn dĩ không thể sống chung, không thể hòa hợp với nhau được, lẽ nào cậu cũng hiểu được điều đó?
-Không! Đối với tôi thì tình yêu là không có giới hạn nào khác...
Nhất Trung không nói gì rồi giả bộ đánh trống lãng:
-Thôi không nói về chuyện đó nữa! Cái quan trọng bây giờ là vụ án ngay nơi tôi làm kia kìa, cậu đã tìm được manh mối hay điều khả nghi gì chưa?
-À anh nhắc thì tôi mới nhớ, sau khi khám nghiệm tử thi xong thì tôi rất bất ngờ khi nhìn thấy trên cổ có hai dấu răng giống như kiểu bị ma cà rồng tấn công vậy ~_~ mà điều đặc biệt quan trọng hơn nữa là cái xác này đã bị mất quả tim.
Nhất Trung vô cùng ngạc nhiên và không khỏi lo sợ, anh thầm nghĩ trong lòng:
(Chẳng lẽ trên thế gian này vẫn còn có một cương thi khác giống anh hay sao?)
-Anh có chắc đây là dấu vết do cương thi để lại không Thiên Nghĩa?
-Chắc chứ sao không! Từ lúc quen biết anh đến giờ thì tôi ít nhiều cũng biết hết những tính chất cơ bản của một cương thi rồi còn gì, nhưng tôi tin anh và không nghĩ rằng đây là do anh làm đâu, anh yên tâm… tôi sẽ tìm ra hung thủ.
Nghe Thiên Nghĩa nói thế nên Nhất Trung cũng không nói gì thêm.
-À mà Nhất Trung này! Cậu vẫn còn ăn chay chứ?
Nhất Trung ngạc nhiên với câu nói đó của Thiên Nghĩa:
-Cậu nói gì vậy? Tôi không uống máu người, tôi dùng máu của những loài sinh linh trong các khu rừng để ăn mà. ~_~
Thiên Nghĩa mới yên tâm và hẹn Nhất Trung vào dịp khác sẽ nói chuyện nhiều hơn, còn lại một mình Nhất Trung ở lại nên thôi anh ta cũng trở về và tiếp tục làm việc.
Đêm đó lại một lần nữa có chuyện lớn xảy ra trong khu chung cư.
Cái ban công ở tầng số 6 bất ngờ mất điện nên Nhất Trung đã một mình đi lên đó xem tình hình để khắc phục sự cố. Giờ này các tầng lầu đều tối ôm, vài cánh cửa của những căn phòng chưa có người ở dù đã khóa chặt nhưng vẫn có tiếng động lạ bên trong mỗi căn phòng.
Phòng thì như có tiếng bước chân đi qua đi lại, có phòng thì như có ai đó đang khóc một mình trong đó, tiếng than khóc nghe đến mà… não nuột trong lòng. Nhất Trung đi từ từ lên lầu 6 một cách bình thản.
8 giờ tối rồi, dù rằng khu chung cư cũng mới vừa xây xon và được đưa vào sử dụng nhưng cũng không thể tránh khỏi cảnh âm u do vẫn còn ít người ở. Đến tầng 6 của toà nhà, một mình Nhất Trung lại tiếp tục bước từng bước trên hành lang của tầng 6 mà nhìn mọi ngõ ngách, điều đáng nói là hầu như tất cả các phòng đều mở toanh mà không hề có khóa, bên trong mỗi phòng tối đen như mực. Nhất Trung thầm nghĩ:
“Chẳng lẽ lại có trộm?”
Nhất Trung vội lắc đầu đánh tan cái suy nghĩ đó, bởi vì không có lý nào trộm lại đột nhập vào một khu chung cư nhưng lại không có người ở như vậy được, tầng khác thì còn có phòng có người ở chứ riêng tầng 6 thì vẫn còn trống không.
“Kì lạ thật”
Đi đến cuối hành lang, chiếc cửa sổ ở cuối đường cũng mở toạt làm cho ánh sáng của đèn đường rọi thẳng vào trong tầng 6, thứ ánh sáng màu vàng cam đó càng làm cho không khí trở nên ngột ngạt hơn. Dù đã là cương thi nhưng không khí ở đây vẫn làm cho Nhất Trung cũng phải rợn người vì âm khí bao quanh dãy hành lang này.
-Trung à! Cũng đã lâu rồi chúng ta không gặp lại nhau kể từ cái ngày anh rời khỏi căn nhà hoang đó…
-Đúng vậy, bây giờ công việc của cậu vẫn tốt chứ?
Thiên Nghĩa hớp một hơi cà phê rồi nói:
-Ờ thì… cũng bình thường, còn anh?
-Tôi cũng vậy!
-Thời gian qua anh đã làm gì và ở đâu vậy Nhất Trung.
-Tôi đã tìm một nơi thích hợp để có thể vừa học tập ở con người và cũng vừa để dõi theo từng công việc trong cuộc sống mà Tuệ Như đã làm.
-Ơ! vậy là bấy lâu nay anh vẫn ở bên cô ấy sao?
Nhất Trung nhoẻn miệng cười trừ:
-Hừm… tôi chỉ có thể quan sát cô ấy từ xa thôi, điều mà tôi có thể làm cho cô ấy cũng chỉ có thế!
-Anh có biết là trong khoảng thời gian đó cô ấy đã rất khổ sở thế nào khi không có anh không, Nhất Trung?
-Người và ma vốn dĩ không thể sống chung, không thể hòa hợp với nhau được, lẽ nào cậu cũng hiểu được điều đó?
-Không! Đối với tôi thì tình yêu là không có giới hạn nào khác...
Nhất Trung không nói gì rồi giả bộ đánh trống lãng:
-Thôi không nói về chuyện đó nữa! Cái quan trọng bây giờ là vụ án ngay nơi tôi làm kia kìa, cậu đã tìm được manh mối hay điều khả nghi gì chưa?
-À anh nhắc thì tôi mới nhớ, sau khi khám nghiệm tử thi xong thì tôi rất bất ngờ khi nhìn thấy trên cổ có hai dấu răng giống như kiểu bị ma cà rồng tấn công vậy ~_~ mà điều đặc biệt quan trọng hơn nữa là cái xác này đã bị mất quả tim.
Nhất Trung vô cùng ngạc nhiên và không khỏi lo sợ, anh thầm nghĩ trong lòng:
(Chẳng lẽ trên thế gian này vẫn còn có một cương thi khác giống anh hay sao?)
-Anh có chắc đây là dấu vết do cương thi để lại không Thiên Nghĩa?
-Chắc chứ sao không! Từ lúc quen biết anh đến giờ thì tôi ít nhiều cũng biết hết những tính chất cơ bản của một cương thi rồi còn gì, nhưng tôi tin anh và không nghĩ rằng đây là do anh làm đâu, anh yên tâm… tôi sẽ tìm ra hung thủ.
Nghe Thiên Nghĩa nói thế nên Nhất Trung cũng không nói gì thêm.
-À mà Nhất Trung này! Cậu vẫn còn ăn chay chứ?
Nhất Trung ngạc nhiên với câu nói đó của Thiên Nghĩa:
-Cậu nói gì vậy? Tôi không uống máu người, tôi dùng máu của những loài sinh linh trong các khu rừng để ăn mà. ~_~
Thiên Nghĩa mới yên tâm và hẹn Nhất Trung vào dịp khác sẽ nói chuyện nhiều hơn, còn lại một mình Nhất Trung ở lại nên thôi anh ta cũng trở về và tiếp tục làm việc.
Đêm đó lại một lần nữa có chuyện lớn xảy ra trong khu chung cư.
Cái ban công ở tầng số 6 bất ngờ mất điện nên Nhất Trung đã một mình đi lên đó xem tình hình để khắc phục sự cố. Giờ này các tầng lầu đều tối ôm, vài cánh cửa của những căn phòng chưa có người ở dù đã khóa chặt nhưng vẫn có tiếng động lạ bên trong mỗi căn phòng.
Phòng thì như có tiếng bước chân đi qua đi lại, có phòng thì như có ai đó đang khóc một mình trong đó, tiếng than khóc nghe đến mà… não nuột trong lòng. Nhất Trung đi từ từ lên lầu 6 một cách bình thản.
8 giờ tối rồi, dù rằng khu chung cư cũng mới vừa xây xon và được đưa vào sử dụng nhưng cũng không thể tránh khỏi cảnh âm u do vẫn còn ít người ở. Đến tầng 6 của toà nhà, một mình Nhất Trung lại tiếp tục bước từng bước trên hành lang của tầng 6 mà nhìn mọi ngõ ngách, điều đáng nói là hầu như tất cả các phòng đều mở toanh mà không hề có khóa, bên trong mỗi phòng tối đen như mực. Nhất Trung thầm nghĩ:
“Chẳng lẽ lại có trộm?”
Nhất Trung vội lắc đầu đánh tan cái suy nghĩ đó, bởi vì không có lý nào trộm lại đột nhập vào một khu chung cư nhưng lại không có người ở như vậy được, tầng khác thì còn có phòng có người ở chứ riêng tầng 6 thì vẫn còn trống không.
“Kì lạ thật”
Đi đến cuối hành lang, chiếc cửa sổ ở cuối đường cũng mở toạt làm cho ánh sáng của đèn đường rọi thẳng vào trong tầng 6, thứ ánh sáng màu vàng cam đó càng làm cho không khí trở nên ngột ngạt hơn. Dù đã là cương thi nhưng không khí ở đây vẫn làm cho Nhất Trung cũng phải rợn người vì âm khí bao quanh dãy hành lang này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook