Thi Vương Cuối Cùng
-
Quyển 2 - Chương 19: Nhập cuộc
Thời gian cứ thế mà trôi qua từng ngày, cả nhóm bốn người gồm Nghĩa, Trung, Tuệ Như và Đình Long vẫn đang ngày ngày ráo riết truy lùng cho ra Độc Lục Nhãn và kể cả tên Đại Tùng bí ẩn kia nhưng vẫn không tài nào tìm được dù chỉ là một dấu vết nhỏ. Những vụ án chết người thì vẫn cứ đang xảy ra mà không hề giảm, suốt cả tuần lễ đã có thêm ba mạng người nữa và mấu chốt vẫn là do Độc Lục Nhãn gây ra nhầm để giải quyết nhu cầu sinh tồn của hắn.
Quyết không thể chịu thua! Ngay đêm sau đó Đình Long phải ra tận ngoài miền bắc tìm về một món đồ đặc biệt để có thể một lần nữa gọi chân thân của Độc Lục Nhãn đến để khiêu chiến.
Anh đã làm việc cật lực đến rạng sáng hôm sau anh mới về lại rừng Núi Cấm và bắt đầu tập trung mọi người lại để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới. Lại phải mất thêm một tuần sau đó để Đình Long có thể ngồi vẽ bùa, bài binh bố trận ở các nơi mà nghi rằng Độc Lục Nhãn sẽ tìm đến trong phạm vi bao quanh thành phố.
-Trong khoảng thời gian tôi ở lại đây chuẩn bị thì phiền cậu Nhất Trung đi xung quanh những nơi tôi đã bài trận pháp tuần tra xem có động tĩnh gì hay không? Còn Tuệ Như và Thiên Nghĩa thì đến từng nhà trong thành phố tối đến không được mở cửa ra khỏi nhà quá 10 giờ đêm…
Vừa nói anh lấy trong túi đồ ra một xấp bùa rất lạ và nhắc nhở hai người thêm:
-À quên!... còn đống bùa này hai người cũng phải đêm phát cho người dân để họ giữ trong người phòng khi Độc Lục Nhãn đến thì ắt lá bùa này sẽ phát ra tín hiệu giúp chúng ta mau chóng đến hiện trường để giết hắn.
-Vậy không còn gì nữa chúng tôi đi đây…
-ừm! Lần này chúng ta phải cố gắng không để bất kì một sơ suất nào, mỗi khi hắn uống máu người thì sức mạnh của hắn sẽ được tăng thêm một bậc cho nên chuyện này không thể nào kéo dài lâu hơn được.
Tất cả mọi người đều gật đầu và ai nấy vào công việc của họ. Nhất Trung dùng Thuấn Di để lướt trên các ngôi nhà trong khu phố để quan sát, còn riêng hai người Thiên Nghĩa và Tuệ Như thì ở dưới chia nhau ra vào từng nhà đến cảnh báo cho người dân quanh nơi bị ảnh hưởng biết sự nguy hiểm mà họ sẽ gặp phải.
12h đêm của ngày hôm đó cũng là ngày rằm, ánh trăng tròn và sáng rọi một bầu trời đêm. Đình Long biết rằng đêm nay thế nào Độc Lục Nhãn cũng sẽ đến tìm thức ăn và cũng không quên hỏi thăm mình bởi vì đêm nay sức mạnh của loài cương thi sẽ tăng lên nhiều do tác động của ánh trăng.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Đình Long, đúng lúc Tuệ Như đến ngôi nhà cuối cùng trong thành phố để gõ cửa báo hiệu cho người trong ngôi nhà đó thì từ xa xa trong màn đêm Độc Lục Nhãn lúc ẩn lúc hiện từ từ bước gần đến Tuệ Như trong khi cô không hề hay biết rằng hắn đang ở phía sau cô.
-Tuệ Như! Coi chừng...
Khi mà đôi tay của hắn vừa sắp chạm đến thì ngay sau đó hắn lại bị hất ra do chạm phải côn của Thiên Nghĩa. Ánh mắt màu xanh như những lần trước bây giờ đã sáng và mang đầy sát khí hơn, hắn trợn trừng một mắt nhìn Thiên Nghĩa trong sự thèm thuồng đến lạ.
-Ngươi vẫn còn dùng cay côn chết tiệt đó để đánh với ta sao?
-Hứ!... đánh chó phải dùng đả cẩu bổng chứ chả lẽ lại dùng gậy đập ruồi. 0.0
Sau khi nghe Thiên Nghĩa khiêu khích Độc Lục Nhãn không khỏi tức giận mà gầm rú lên trong cơn điên loạn, âm vang rúng động cả một vùng trời, những ngôi nhà quanh đó đóng cửa kín mít, họ sợ đến nỗi phải tắt hết đèn trong nhà và tìm chỗ nào đó kín đáo để trốn cẩn thận. May thay là quanh đó nhà cửa không nhiều nên vừa hay được tín hiệu thì Đình Long đã ngay lập tức có mặt, còn Nhất Trung thì do đang ở rất xa nên vẫn chưa đến kịp.
Lúc bấy giờ trước mặt Độc Lục Nhãn là ba người Tuệ Như, Thiên Nghĩa và cả Đình Long đang một tay cầm kiếm một tay thủ ấn sẵn để chuẩn bị vào trận chiến. Độc Lục Nhãn gầm gừ liên hồi rồi nói:
-hừ hừ… món nợ một chưởng hôm trước chắc chăn đêm nay phải trả!
Đình Long bước ra phía trước hai người còn lại và dõng dạc đáp lời:
-Hề hề! Ngươi cứ thử tới đây…
Vừa dứt lời Độc Lục Nhãn hung hãn xông lên tiến thẳng về phía Đình Long bằng Thuấn Di, khi khoảng cách vừa đủ hắn liền tung một cú đấm móc ngay nên phải Đình Long. Lực đấm mạnh khiến không khí bị cuốn theo đó tạo thành hình xoắn ốc quanh tay hắn, trong khoảnh khắc ấy Đình Long cũng vừa kịp phản ứng lại đòn đánh:
-Tuệ Như, Thiên Nghĩa mau lùi lại!
Anh vừa hô vừa dùng thanh kiếm cản lại cú đấm của Độc Lục Nhãn khiến anh bị vội lại xém tí thì ngã nhưng thế thủ của Đình Long xem ra cũng còn chắc cho nên anh không sao cả.
-Được lắm thằng đạo sĩ thối! Thể lực của mày khá đó.
Đình Long phủi vai tiếp tục tỏ vẻ khinh thường hắn:
-hời… còn phải nói sao, ta đã phải mất mười mấy năm tu luyện ở trong rừng Núi Cấm lận đó, đám yêu nghiệt như ngươi ta đã đấu qua cả rồi, chỉ khác là trình độ của ngươi có phần nhỉnh hơn những thứ mà ta đã từng gặp trước đây một chút mà thôi. Hà hà hà…
Trong khi Nghĩa và Như cả hai người đang đứng sang một bên nhìn thì từ ngay phía sau lưng họ những cái đuôi quấn quanh và trói cả hai người nhất lên không trung. Thiên Nghĩa trên tay nắm chặt thanh côn của mình nhưng không tài nào chống cự lại được vì đã bị những cái đuôi ấy khóa chặt người.
-Đình Long! Cứu…
Tiếng kêu cứu của hai người bạn trong nhóm phát ra làm Đình Long đang đánh đành phải dừng lại và quay mặt nhìn về phía sau mình, anh thấy rõ ràng cả một con hồ ly màu trắng muốt cùng với những sáu cái đuôi quấn quanh người họ trên không trung. Tình thế nguy cấp khiến Đình Long phải khó xử, khuôn mặt anh bắt đầu nghiêm trọng:
-Dừng tay lại! Đình Long, ngươi còn nhớ ta chứ… hé he hè…
-Ngươi… ngươi chính là con cáo đã tu luyện trong rừng Núi Cấm và chịu sự quản thúc của đạo phái ta, giờ đây ngươi lại dám phản bội mà đi theo giúp con cương thi này à?
-Ậy! Vốn dĩ từ lâu ta đã không ưa gì cái đạo phái Thiên Kiếp gì gì đó của đám đạo sĩ nhà ngươi rồi, chỉ là tiện tay nhờ Độc Lục Nhãn cương thi của Lạc Gia mà ta mới có cơ hội hợp sức mà trừ khử thằng nhãi đạo sĩ như ngươi đó.
Đình Long do dự vì hắn đang dùng Thiên Nghĩa và Tuệ Như để uy hiếp mình, nhưng rồi anh đành phải buông tay. Ngay sau đó cú đấm của Độc Lục Nhãn văng thẳng vào người Đình Long, cú đánh với kình lực của cương thi khiến anh bị văng ra cả trượng, thổ huyết, anh ôm ngực mặt nhăn nhó khó thở sau khi đón lấy cú đấm đó của Độc Lục Nhãn. Giờ đây tình thế đang rất là xấu, cả ba người đều lâm vào thế bất động, Tuệ Như dù nhìn rõ chân thân của con hồ ly Đại Tùng nhưng cũng không thể làm gì được.
Quyết không thể chịu thua! Ngay đêm sau đó Đình Long phải ra tận ngoài miền bắc tìm về một món đồ đặc biệt để có thể một lần nữa gọi chân thân của Độc Lục Nhãn đến để khiêu chiến.
Anh đã làm việc cật lực đến rạng sáng hôm sau anh mới về lại rừng Núi Cấm và bắt đầu tập trung mọi người lại để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới. Lại phải mất thêm một tuần sau đó để Đình Long có thể ngồi vẽ bùa, bài binh bố trận ở các nơi mà nghi rằng Độc Lục Nhãn sẽ tìm đến trong phạm vi bao quanh thành phố.
-Trong khoảng thời gian tôi ở lại đây chuẩn bị thì phiền cậu Nhất Trung đi xung quanh những nơi tôi đã bài trận pháp tuần tra xem có động tĩnh gì hay không? Còn Tuệ Như và Thiên Nghĩa thì đến từng nhà trong thành phố tối đến không được mở cửa ra khỏi nhà quá 10 giờ đêm…
Vừa nói anh lấy trong túi đồ ra một xấp bùa rất lạ và nhắc nhở hai người thêm:
-À quên!... còn đống bùa này hai người cũng phải đêm phát cho người dân để họ giữ trong người phòng khi Độc Lục Nhãn đến thì ắt lá bùa này sẽ phát ra tín hiệu giúp chúng ta mau chóng đến hiện trường để giết hắn.
-Vậy không còn gì nữa chúng tôi đi đây…
-ừm! Lần này chúng ta phải cố gắng không để bất kì một sơ suất nào, mỗi khi hắn uống máu người thì sức mạnh của hắn sẽ được tăng thêm một bậc cho nên chuyện này không thể nào kéo dài lâu hơn được.
Tất cả mọi người đều gật đầu và ai nấy vào công việc của họ. Nhất Trung dùng Thuấn Di để lướt trên các ngôi nhà trong khu phố để quan sát, còn riêng hai người Thiên Nghĩa và Tuệ Như thì ở dưới chia nhau ra vào từng nhà đến cảnh báo cho người dân quanh nơi bị ảnh hưởng biết sự nguy hiểm mà họ sẽ gặp phải.
12h đêm của ngày hôm đó cũng là ngày rằm, ánh trăng tròn và sáng rọi một bầu trời đêm. Đình Long biết rằng đêm nay thế nào Độc Lục Nhãn cũng sẽ đến tìm thức ăn và cũng không quên hỏi thăm mình bởi vì đêm nay sức mạnh của loài cương thi sẽ tăng lên nhiều do tác động của ánh trăng.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Đình Long, đúng lúc Tuệ Như đến ngôi nhà cuối cùng trong thành phố để gõ cửa báo hiệu cho người trong ngôi nhà đó thì từ xa xa trong màn đêm Độc Lục Nhãn lúc ẩn lúc hiện từ từ bước gần đến Tuệ Như trong khi cô không hề hay biết rằng hắn đang ở phía sau cô.
-Tuệ Như! Coi chừng...
Khi mà đôi tay của hắn vừa sắp chạm đến thì ngay sau đó hắn lại bị hất ra do chạm phải côn của Thiên Nghĩa. Ánh mắt màu xanh như những lần trước bây giờ đã sáng và mang đầy sát khí hơn, hắn trợn trừng một mắt nhìn Thiên Nghĩa trong sự thèm thuồng đến lạ.
-Ngươi vẫn còn dùng cay côn chết tiệt đó để đánh với ta sao?
-Hứ!... đánh chó phải dùng đả cẩu bổng chứ chả lẽ lại dùng gậy đập ruồi. 0.0
Sau khi nghe Thiên Nghĩa khiêu khích Độc Lục Nhãn không khỏi tức giận mà gầm rú lên trong cơn điên loạn, âm vang rúng động cả một vùng trời, những ngôi nhà quanh đó đóng cửa kín mít, họ sợ đến nỗi phải tắt hết đèn trong nhà và tìm chỗ nào đó kín đáo để trốn cẩn thận. May thay là quanh đó nhà cửa không nhiều nên vừa hay được tín hiệu thì Đình Long đã ngay lập tức có mặt, còn Nhất Trung thì do đang ở rất xa nên vẫn chưa đến kịp.
Lúc bấy giờ trước mặt Độc Lục Nhãn là ba người Tuệ Như, Thiên Nghĩa và cả Đình Long đang một tay cầm kiếm một tay thủ ấn sẵn để chuẩn bị vào trận chiến. Độc Lục Nhãn gầm gừ liên hồi rồi nói:
-hừ hừ… món nợ một chưởng hôm trước chắc chăn đêm nay phải trả!
Đình Long bước ra phía trước hai người còn lại và dõng dạc đáp lời:
-Hề hề! Ngươi cứ thử tới đây…
Vừa dứt lời Độc Lục Nhãn hung hãn xông lên tiến thẳng về phía Đình Long bằng Thuấn Di, khi khoảng cách vừa đủ hắn liền tung một cú đấm móc ngay nên phải Đình Long. Lực đấm mạnh khiến không khí bị cuốn theo đó tạo thành hình xoắn ốc quanh tay hắn, trong khoảnh khắc ấy Đình Long cũng vừa kịp phản ứng lại đòn đánh:
-Tuệ Như, Thiên Nghĩa mau lùi lại!
Anh vừa hô vừa dùng thanh kiếm cản lại cú đấm của Độc Lục Nhãn khiến anh bị vội lại xém tí thì ngã nhưng thế thủ của Đình Long xem ra cũng còn chắc cho nên anh không sao cả.
-Được lắm thằng đạo sĩ thối! Thể lực của mày khá đó.
Đình Long phủi vai tiếp tục tỏ vẻ khinh thường hắn:
-hời… còn phải nói sao, ta đã phải mất mười mấy năm tu luyện ở trong rừng Núi Cấm lận đó, đám yêu nghiệt như ngươi ta đã đấu qua cả rồi, chỉ khác là trình độ của ngươi có phần nhỉnh hơn những thứ mà ta đã từng gặp trước đây một chút mà thôi. Hà hà hà…
Trong khi Nghĩa và Như cả hai người đang đứng sang một bên nhìn thì từ ngay phía sau lưng họ những cái đuôi quấn quanh và trói cả hai người nhất lên không trung. Thiên Nghĩa trên tay nắm chặt thanh côn của mình nhưng không tài nào chống cự lại được vì đã bị những cái đuôi ấy khóa chặt người.
-Đình Long! Cứu…
Tiếng kêu cứu của hai người bạn trong nhóm phát ra làm Đình Long đang đánh đành phải dừng lại và quay mặt nhìn về phía sau mình, anh thấy rõ ràng cả một con hồ ly màu trắng muốt cùng với những sáu cái đuôi quấn quanh người họ trên không trung. Tình thế nguy cấp khiến Đình Long phải khó xử, khuôn mặt anh bắt đầu nghiêm trọng:
-Dừng tay lại! Đình Long, ngươi còn nhớ ta chứ… hé he hè…
-Ngươi… ngươi chính là con cáo đã tu luyện trong rừng Núi Cấm và chịu sự quản thúc của đạo phái ta, giờ đây ngươi lại dám phản bội mà đi theo giúp con cương thi này à?
-Ậy! Vốn dĩ từ lâu ta đã không ưa gì cái đạo phái Thiên Kiếp gì gì đó của đám đạo sĩ nhà ngươi rồi, chỉ là tiện tay nhờ Độc Lục Nhãn cương thi của Lạc Gia mà ta mới có cơ hội hợp sức mà trừ khử thằng nhãi đạo sĩ như ngươi đó.
Đình Long do dự vì hắn đang dùng Thiên Nghĩa và Tuệ Như để uy hiếp mình, nhưng rồi anh đành phải buông tay. Ngay sau đó cú đấm của Độc Lục Nhãn văng thẳng vào người Đình Long, cú đánh với kình lực của cương thi khiến anh bị văng ra cả trượng, thổ huyết, anh ôm ngực mặt nhăn nhó khó thở sau khi đón lấy cú đấm đó của Độc Lục Nhãn. Giờ đây tình thế đang rất là xấu, cả ba người đều lâm vào thế bất động, Tuệ Như dù nhìn rõ chân thân của con hồ ly Đại Tùng nhưng cũng không thể làm gì được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook