[Thi Văn Lục] Thi Quỷ
-
Chương 14
Không khi giữa hai người rơi vào trầm mặc.
Khương Ly Bạch nhìn đồng hồ xăng trong xe, kim chỉ thị trượt dần. Phòng Hiền nhìn theo ánh mắt anh, “Hết xăng rồi có phải sẽ dừng lại được không?”
Khương Ly Bạch nói giọng khô khốc, “Vấn đề bây giờ không phải là có dừng lại được hay không, mà là dừng xe rồi chúng ta sẽ ở chỗ nào.”
Phòng Hiền chết sững tại trận. Tuy cửa sổ xe vẫn đóng nguyên, thế mà cậu lại lạnh người.
Khương Ly Bạch sắc mặt trắng bệch nhìn đằng trước không chuyển mắt, đoạn hung hăng mắng, “Chết tiệt! Nếu tôi không đề nghị ra ngoài thì tốt rồi.”
Phòng Hiền cúi đầu, mái tóc dài che đi đôi mắt, “Em xin lỗi…”
Khương Ly Bạch nghiêng đầu liếc nhìn Phòng Hiền, “Xin lỗi gì chứ, có phải lỗi của em đâu.”
“Nếu em không đến nhà anh ở thì anh cũng sẽ không bị liên lụy thế này.”
Khương Ly Bạch cố nở một nụ cười dịu nhẹ, “Nói cái gì ngốc thế.”
Phòng Hiền ngẩng đầu lên nhìn Khương Ly Bạch vốn muốn nói gì thêm, bất chợt, vẻ mặt cậu vụt biến, “Phía trước… phía trước kìa… Luật sư Khương anh mau nhìn phía trước!”
Khương Ly Bạch xoay mạnh tay lái, có người ngã xuống lòng đường cách đó không xa.
Khương Ly Bạch đạp thắng theo bản năng mà chiếc xe lại không hề giảm tốc. Không còn cách nào khác, anh đành đánh lái quẹo thẳng vào chỗ không người cạnh cây ngô đồng, ai ngờ phanh không kịp, đường lại trơn, cả chiếc xe đâm sầm vào thân cây lớn.
Ầm một tiếng, toàn bộ cửa kính xe đều vỡ nát.
Một âm thanh bất ngờ xuyên thẳng vào tai Phòng Hiền.
“Khặc khặc… khặc khặc…”
Phòng Hiền bị chấn động choáng váng, cố gắng lắm mới mở được mắt ra,
“Khặc khặc…”
Là ai? Ai đang cười?
Tuy túi khí an toàn đã mở ra nhưng cả người vẫn chịu chấn động cực lớn.
“Đến rồi sao?”
Ai đang nói chuyện? Giọng nói… kì lạ quá… cứ đều đều như bị cắt ra vậy…
Phòng Hiền gắng gượng hồi lâu, thật vất vả mới nhìn thấy một chút ánh sáng, khuôn mặt của Khương Ly Bạch choán đầy tầm mắt, máu chảy ròng ròng.
Phòng Hiền đẩy đẩy Khương Ly Bạch, “Luật sư Khương… Luật sư Khương…” nhưng anh chỉ lẳng lặng ngồi đó, không nhúc nhích.
Một bên mắt của Phòng Hiền bị máu nhuộm hồng không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ có thể dựa vào bên mắt còn lại miễn cưỡng định hình mọi vật. Cậu nhích sang gần mặt Khương Ly Bạch, đưa tay đặt dưới mũi anh…
Không… không còn hơi thở?
Phòng Hiền thảng thốt gọi lớn, “Luật sư Khương! Luật sư Khương, anh thế nào rồi? Anh không sao chứ?”
Nhưng gọi mãi gọi mãi vẫn không nhận được lời đáp của người kia. Nước mắt trào lên trong đôi mắt Phòng Hiền nghẹn ngào, cậu suýt nữa bật khóc.
Ngẫm nghĩ một hồi, Phòng Hiền không dám tin, vì thế muốn áp lên ngực Khương Ly Bạch nghe tiếng tim đập. Đáng tiếc có cái gì đó đè nặng người cậu, ngăn cậu làm như vậy. Hết cách, cậu chỉ đành kéo tay Khương Ly Bạch, nín thở bắt đầu thăm dò mạch đập nơi cổ tay anh.
Một giây… hai giây…
Hơi thở của Phòng Hiền dồn dập dần, không làm sao tĩnh tâm cho nổi.
Ba giây… bốn giây… năm giây…
Có rồi!
Có mạch đập, tuy rằng yếu ớt mỏng manh, nhưng tốt xấu gì vẫn có.
Vừa rồi nhất định không phải là không còn hơi thở, chỉ là vì nó quá nhẹ nên cậu mới không cảm giác được mà thôi. Nghĩ như vậy, Phòng Hiền phấn chấn hẳn lên. Cậu vội vàng hít hít mũi, kéo tay Khương Ly Bạch chuẩn bị ra khỏi xe.
Cánh cửa bên phía anh xem ra không còn hi vọng gì rồi.
Chiếc xe bị thân cây ép đến méo mó biến hình, Phòng Hiền xoay người lại, đột nhiên nhìn thấy ngoài cửa sổ xe rũ xuống một tấm vải trắng.
Cánh tay đang kéo Khương Ly Bạch mềm nhũn.
Vải trắng từ từ hạ thấp, một đôi tay trắng ởn thình lình đập vào mắt.
“Khặc khặc….”
Chủ nhân của đôi tay bật lên tiếng cười, chính là âm thanh ban nãy.
“Ngươi tới rồi đó à.”
Phòng Hiền trợn trừng hai mắt, không thể tin những gì mình đang thấy là sự thực.
“Chờ ngươi mãi.” Kẻ kia mở miệng, ngữ điệu cực kì quái dị.
Phòng Hiền trân trối nhìn thứ kia tới gần từng chút một….và từ từ trườn bàn tay tái xám lên cánh tay mình.
“Chờ ngươi mãi… khặc khặc…”
Cảm giác lạnh ớn chạy dọc cánh tay, tóc gáy dựng lên rờn rợn.
Vì sao mình vẫn còn tỉnh, vì sao mình không thể ngất lịm đi? Vì sao?!
Một tay Phòng Hiền còn đang kéo tay Khương Ly Bạch đang bất tỉnh, cậu hơi nghiêng đầu sang nhìn Khương Ly Bạch còn chìm trong hôn mê.
Luật sư Khương…
Phòng Hiền chợt run lên kinh hoảng.
Thứ kia kéo Phòng Hiền không được bèn nhìn sang cửa xe, sau đó vươn cánh tay kia làm động tác đẩy cửa, cánh cửa bật tung. Nhưng mà cậu có thể khẳng định mình không nhìn thấy nó chạm vào cửa xe. Làm sao có thể?!
Phòng Hiền nấc lên nức nở, vì sợ hãi, cũng vì tuyệt vọng. Mình sẽ ra sao? Sẽ bị kẻ này giết chết ư? Sẽ chịu chung số phận với lão Vu ư?
Người nọ lôi Phòng Hiền toàn thân cứng đơ xuống khỏi xe. Phòng Hiền ngẩng đầu lên muốn xem cái kẻ mặc toàn đồ trắng này trông như thế nào, song máu chảy vào mắt khiến cậu không thể nhìn rõ, chỉ mơ hồ thấy đối phương quay lưng lại phía mình dòm lom lom vào Khương Ly Bạch trên ghế lái, mái tóc dài xám bạc rối tung buông đến tận eo.
Người nọ dừng lại mấy giây, sau đó kéo cả Khương Ly Bạch ra ngoài.
“Khặc khặc…. Chờ ngươi mãi…”
Phòng Hiền mở to mắt trái, tầm mắt mông lung mơ hồ. Con đường vốn dĩ sáng rực ánh đèn giờ khắc này đây bốn phía tối om.
Dưới đất còn rải rác bùn đất và đá vụn.
Khương Ly Bạch hôn mê và Phòng Hiền bị kẻ đó kéo lê trên mặt đất.
Sức lực lớn quá.
Bàn tay trắng như sáp ghìm chặt tay Phòng Hiền, mà cậu tịnh không còn chút lực để tránh thoát. Dường như rất lâu sau, kẻ kia mới dừng lại.
“Phòng… Hiền… đến… rồi.”
Phòng Hiền nhắm chặt mắt giả vờ ngất xỉu, lại đột nhiên cảm thấy một luồng rét lạnh chưa từng có ập đến. Không, nói chính xác ra đó không phải là lạnh trên cơ thể, mà là lạnh thấm vào tận tâm hồn.
Là cái lạnh căm căm buốt giá của nỗi sợ hãi.
Không chỉ giá lạnh… còn tản mác mùi thối rữa ghê tởm buồn nôn,
“Chờ ngươi mãi…”
Câu nói ấy vừa dứt, sức mạnh đang kìm chặt tay Phòng Hiền thoắt cái cũng tiêu tan. Phòng Hiền nghe thấy tiếng ‘bịch’ khẽ vang lên, có lẽ là cậu và Khương Ly Bạch đều bị quăng xuống.
Mãi đến lúc đoán rằng người kia đã đi xa rồi, PHòng Hiền mới dám mở mắt ra.
Cậu chậm rãi hé mắt trái, xung quanh tối om om, chỉ có ánh trăng bàng bạc lạnh lùng chiếu rọi. Con đường đầy đất đá, bóng cây rợp um tùm… Nơi này….hẳn là không còn ở gần nhà Khương Ly Bạch nữa.
“Khặc khặc… đến… rồi…”
Âm thanh kia bất ngờ bổ tới, theo sau nó là một khuôn mặt đột ngột hiện ra trong tầm mắt Phòng Hiền.
Phòng Hiền nhìn nó, hai mắt mở lớn như muốn nứt ra.
Máu phủ mờ ánh mắt.
Chỉ có mắt trái đau đớn nhìn thấy… thứ… tạm thời có thể gọi là khuôn mặt kia… đang cười với cậu.
“Đến… rồi…”
Khương Ly Bạch nhìn đồng hồ xăng trong xe, kim chỉ thị trượt dần. Phòng Hiền nhìn theo ánh mắt anh, “Hết xăng rồi có phải sẽ dừng lại được không?”
Khương Ly Bạch nói giọng khô khốc, “Vấn đề bây giờ không phải là có dừng lại được hay không, mà là dừng xe rồi chúng ta sẽ ở chỗ nào.”
Phòng Hiền chết sững tại trận. Tuy cửa sổ xe vẫn đóng nguyên, thế mà cậu lại lạnh người.
Khương Ly Bạch sắc mặt trắng bệch nhìn đằng trước không chuyển mắt, đoạn hung hăng mắng, “Chết tiệt! Nếu tôi không đề nghị ra ngoài thì tốt rồi.”
Phòng Hiền cúi đầu, mái tóc dài che đi đôi mắt, “Em xin lỗi…”
Khương Ly Bạch nghiêng đầu liếc nhìn Phòng Hiền, “Xin lỗi gì chứ, có phải lỗi của em đâu.”
“Nếu em không đến nhà anh ở thì anh cũng sẽ không bị liên lụy thế này.”
Khương Ly Bạch cố nở một nụ cười dịu nhẹ, “Nói cái gì ngốc thế.”
Phòng Hiền ngẩng đầu lên nhìn Khương Ly Bạch vốn muốn nói gì thêm, bất chợt, vẻ mặt cậu vụt biến, “Phía trước… phía trước kìa… Luật sư Khương anh mau nhìn phía trước!”
Khương Ly Bạch xoay mạnh tay lái, có người ngã xuống lòng đường cách đó không xa.
Khương Ly Bạch đạp thắng theo bản năng mà chiếc xe lại không hề giảm tốc. Không còn cách nào khác, anh đành đánh lái quẹo thẳng vào chỗ không người cạnh cây ngô đồng, ai ngờ phanh không kịp, đường lại trơn, cả chiếc xe đâm sầm vào thân cây lớn.
Ầm một tiếng, toàn bộ cửa kính xe đều vỡ nát.
Một âm thanh bất ngờ xuyên thẳng vào tai Phòng Hiền.
“Khặc khặc… khặc khặc…”
Phòng Hiền bị chấn động choáng váng, cố gắng lắm mới mở được mắt ra,
“Khặc khặc…”
Là ai? Ai đang cười?
Tuy túi khí an toàn đã mở ra nhưng cả người vẫn chịu chấn động cực lớn.
“Đến rồi sao?”
Ai đang nói chuyện? Giọng nói… kì lạ quá… cứ đều đều như bị cắt ra vậy…
Phòng Hiền gắng gượng hồi lâu, thật vất vả mới nhìn thấy một chút ánh sáng, khuôn mặt của Khương Ly Bạch choán đầy tầm mắt, máu chảy ròng ròng.
Phòng Hiền đẩy đẩy Khương Ly Bạch, “Luật sư Khương… Luật sư Khương…” nhưng anh chỉ lẳng lặng ngồi đó, không nhúc nhích.
Một bên mắt của Phòng Hiền bị máu nhuộm hồng không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ có thể dựa vào bên mắt còn lại miễn cưỡng định hình mọi vật. Cậu nhích sang gần mặt Khương Ly Bạch, đưa tay đặt dưới mũi anh…
Không… không còn hơi thở?
Phòng Hiền thảng thốt gọi lớn, “Luật sư Khương! Luật sư Khương, anh thế nào rồi? Anh không sao chứ?”
Nhưng gọi mãi gọi mãi vẫn không nhận được lời đáp của người kia. Nước mắt trào lên trong đôi mắt Phòng Hiền nghẹn ngào, cậu suýt nữa bật khóc.
Ngẫm nghĩ một hồi, Phòng Hiền không dám tin, vì thế muốn áp lên ngực Khương Ly Bạch nghe tiếng tim đập. Đáng tiếc có cái gì đó đè nặng người cậu, ngăn cậu làm như vậy. Hết cách, cậu chỉ đành kéo tay Khương Ly Bạch, nín thở bắt đầu thăm dò mạch đập nơi cổ tay anh.
Một giây… hai giây…
Hơi thở của Phòng Hiền dồn dập dần, không làm sao tĩnh tâm cho nổi.
Ba giây… bốn giây… năm giây…
Có rồi!
Có mạch đập, tuy rằng yếu ớt mỏng manh, nhưng tốt xấu gì vẫn có.
Vừa rồi nhất định không phải là không còn hơi thở, chỉ là vì nó quá nhẹ nên cậu mới không cảm giác được mà thôi. Nghĩ như vậy, Phòng Hiền phấn chấn hẳn lên. Cậu vội vàng hít hít mũi, kéo tay Khương Ly Bạch chuẩn bị ra khỏi xe.
Cánh cửa bên phía anh xem ra không còn hi vọng gì rồi.
Chiếc xe bị thân cây ép đến méo mó biến hình, Phòng Hiền xoay người lại, đột nhiên nhìn thấy ngoài cửa sổ xe rũ xuống một tấm vải trắng.
Cánh tay đang kéo Khương Ly Bạch mềm nhũn.
Vải trắng từ từ hạ thấp, một đôi tay trắng ởn thình lình đập vào mắt.
“Khặc khặc….”
Chủ nhân của đôi tay bật lên tiếng cười, chính là âm thanh ban nãy.
“Ngươi tới rồi đó à.”
Phòng Hiền trợn trừng hai mắt, không thể tin những gì mình đang thấy là sự thực.
“Chờ ngươi mãi.” Kẻ kia mở miệng, ngữ điệu cực kì quái dị.
Phòng Hiền trân trối nhìn thứ kia tới gần từng chút một….và từ từ trườn bàn tay tái xám lên cánh tay mình.
“Chờ ngươi mãi… khặc khặc…”
Cảm giác lạnh ớn chạy dọc cánh tay, tóc gáy dựng lên rờn rợn.
Vì sao mình vẫn còn tỉnh, vì sao mình không thể ngất lịm đi? Vì sao?!
Một tay Phòng Hiền còn đang kéo tay Khương Ly Bạch đang bất tỉnh, cậu hơi nghiêng đầu sang nhìn Khương Ly Bạch còn chìm trong hôn mê.
Luật sư Khương…
Phòng Hiền chợt run lên kinh hoảng.
Thứ kia kéo Phòng Hiền không được bèn nhìn sang cửa xe, sau đó vươn cánh tay kia làm động tác đẩy cửa, cánh cửa bật tung. Nhưng mà cậu có thể khẳng định mình không nhìn thấy nó chạm vào cửa xe. Làm sao có thể?!
Phòng Hiền nấc lên nức nở, vì sợ hãi, cũng vì tuyệt vọng. Mình sẽ ra sao? Sẽ bị kẻ này giết chết ư? Sẽ chịu chung số phận với lão Vu ư?
Người nọ lôi Phòng Hiền toàn thân cứng đơ xuống khỏi xe. Phòng Hiền ngẩng đầu lên muốn xem cái kẻ mặc toàn đồ trắng này trông như thế nào, song máu chảy vào mắt khiến cậu không thể nhìn rõ, chỉ mơ hồ thấy đối phương quay lưng lại phía mình dòm lom lom vào Khương Ly Bạch trên ghế lái, mái tóc dài xám bạc rối tung buông đến tận eo.
Người nọ dừng lại mấy giây, sau đó kéo cả Khương Ly Bạch ra ngoài.
“Khặc khặc…. Chờ ngươi mãi…”
Phòng Hiền mở to mắt trái, tầm mắt mông lung mơ hồ. Con đường vốn dĩ sáng rực ánh đèn giờ khắc này đây bốn phía tối om.
Dưới đất còn rải rác bùn đất và đá vụn.
Khương Ly Bạch hôn mê và Phòng Hiền bị kẻ đó kéo lê trên mặt đất.
Sức lực lớn quá.
Bàn tay trắng như sáp ghìm chặt tay Phòng Hiền, mà cậu tịnh không còn chút lực để tránh thoát. Dường như rất lâu sau, kẻ kia mới dừng lại.
“Phòng… Hiền… đến… rồi.”
Phòng Hiền nhắm chặt mắt giả vờ ngất xỉu, lại đột nhiên cảm thấy một luồng rét lạnh chưa từng có ập đến. Không, nói chính xác ra đó không phải là lạnh trên cơ thể, mà là lạnh thấm vào tận tâm hồn.
Là cái lạnh căm căm buốt giá của nỗi sợ hãi.
Không chỉ giá lạnh… còn tản mác mùi thối rữa ghê tởm buồn nôn,
“Chờ ngươi mãi…”
Câu nói ấy vừa dứt, sức mạnh đang kìm chặt tay Phòng Hiền thoắt cái cũng tiêu tan. Phòng Hiền nghe thấy tiếng ‘bịch’ khẽ vang lên, có lẽ là cậu và Khương Ly Bạch đều bị quăng xuống.
Mãi đến lúc đoán rằng người kia đã đi xa rồi, PHòng Hiền mới dám mở mắt ra.
Cậu chậm rãi hé mắt trái, xung quanh tối om om, chỉ có ánh trăng bàng bạc lạnh lùng chiếu rọi. Con đường đầy đất đá, bóng cây rợp um tùm… Nơi này….hẳn là không còn ở gần nhà Khương Ly Bạch nữa.
“Khặc khặc… đến… rồi…”
Âm thanh kia bất ngờ bổ tới, theo sau nó là một khuôn mặt đột ngột hiện ra trong tầm mắt Phòng Hiền.
Phòng Hiền nhìn nó, hai mắt mở lớn như muốn nứt ra.
Máu phủ mờ ánh mắt.
Chỉ có mắt trái đau đớn nhìn thấy… thứ… tạm thời có thể gọi là khuôn mặt kia… đang cười với cậu.
“Đến… rồi…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook