Thì Ra Anh Yêu Em
-
Chương 49
Cung Hi Nặc đi đến trước xe Chương Phủ, khom lưng gõ gõ kính xe, Chương Phủ đang chuyên tâm lái xe nghe được tiếng vang liền, hạ cửa xe, thấy Cung Hi Nặc, kinh ngạc mà nắm chặt tay lái:" Cung tổng, ngài như thế nào lại ở đây?"
Cung Hi Nặc không có làm giải thích, vẫy tay, ý bảo hắn xuống xe: "Anh ra ngoài đi."
Chương Phủ tự biết điều mà đi xuống, nếu cứ để hắn như vậy chie sợ nửa tiếng sau cũng chưa chắc đỗ được xe, nên rất biết điều mà xuống xe, nhường chỗ cho Cung Hi Nặc.
Cung Hi Nặc nhẹ nhàng đem xe ổn định vững vàng mà tiến vào chỗ đỗ, đem chìa khoá xe đưa lại cho Chương Phủ: "Tâm huyết dâng trào, lại đây nhìn xem một chút."
"À." Chương Phủ tiếp nhận chìa khóa, bỏ vào túi, nói lời cảm tạ. "Cảm ơn ngài."
"Đi thôi." Cung Hi Nặcđi trước hắn một bước, hướng phòng làm việc ở công trường đi đến, không có trở lại công trình đang thi công.
Chương Phủ đi theo phía sau y, nhắm mắt theo đuôi, thật cẩn thận mà mở miệng hỏi: "Nghe nói, Hách tiên sinh sắp nghỉ hưu?"
"Ừ." Cung Hi Nặc gật đầu, việc Hách Thế Kiệt tính toán về hưu không phải là bí mật gì, ông nhiều lần đã công khai, chờ đến khi con gái kết hôn sinh con, ông liền chính thức rời khỏi tập đoàn, hoàn toàn lui xuống.
"Kia ngài có phải hay không sẽ trở về?" Chương Phủ đem suy đoán lớn mật nói ra, trên trán đổ mồ hôi, đã sợ hãi lại lo lắng, có lẽ Cung Hi Nặc thật sự sẽ giống như lời đồn, rời công ty con này trở lại tổng bộ, tiếp nhận vị trí của Hách Thế Kiệt.
Cung Hi Nặc dừng lại bước chân, xoay người nhìn hắn: "Chương Phủ, sau khi hợp đồng hết hạn, tôi sẽ rời khỏi M&B. Đừng hỏi tôi nguyên nhân, tôi không nghĩ sẽ nói. Tào Triết sẽ trở thành người phụ trách tiếp theo, bất quá tôi thấy anh so với cậu ta càng thích hợp"
Cung Hi Nặc trong lòng minh bạch rõ tình huống là hiện tại.
Nếu y đã quyết tâm, như vậy bọn Hoắc Bá Thanh nhất định sẽ suy xét chọn một người khác, sẽ không có lãng phí thời gian mà khuyên bảo cũng giữ y lại.
Cũng không phải bọn Hoắc Bá Thanh bạc tình quả nghĩa, mà là theo nguyên tắc, quản lý cao tầng lại bắt buộc phải có một người là ngươi Trung, như vậy mới có thể cân bằng phát triển.
Đối mặt lựa chọn trầm mặc của Chương Phủ, Cung Hi Nặc nói ra lý do của y: "Tào Triết tuy rằng thực ưu tú, chính là khuyết thiếu kinh nhiệm phụ trách đại công trình, dù sao cũng là thay đổi giữa chừng, kiến thức chuyên nghiệp không thể nào bằng anh được. Trong công ty có mấy phó tổng bất quá chỉ làm công việc hành chính, tổng bộ sẽ không suy xét bọn họ. Mà anh là nguyên lão trong công ty, mấy năm nay thành tích đáng kể, có ưu thế cùng thực lực, là người tốt nhất để tiếp nhận vị trí của tôi. Tôi trước khi rời đi, sẽ hướng tổng bộ tiến cử anh, còn lại chính anh tự mình cố gắng. Huống chi hình tượng trước moii người của anh vẫn luôn bảo trì rất khá"
Chương Phủ không biết Cung Hi Nặc vì sao đột nhiên đưa ra quyết định kinh dị như vậy, tiếc hận mà nhìn y.
Mấy năm nay, đi theo bên người Cung Hi Nặc bên, đã đối với Cung Hi Nặc sinh ra tình cảm thâm hậu cùng ỷ lại, cảm giác không nỡ cùng khổ sở đồng loạt nảy lên trong lòng, thế nhưng nói không ra lời.
Cung Hi Nặc hơi hơi mỉm cười, vỗ vỗ vai hắn, cổ vũ hắn: "Cố gắng lên, anh sẽ làm được."
Tan tầm sau, Cung Hi Nặc phân phó tài xế đem thư kí đưa về nhà, sau đó cùng Nguyên Cảnh Khôn một trước một sau đi ra khỏi văn phòng làm việc ở công trường, cùng anh ngồi tàu điện ngậm đi nhà trẻ đón Cung Tỉ.
Trạm tàu điện ngầm sáng trưng giống như ban ngày, chính là giờ tan tầm cao điểm, đại sảnh có nhiều người hơn, Cung Hi Nặc dựa vào một cây cột màu trắng, nhìn chằm chằm đá cẩm thạch men sứ dưới chân.
Hai người một đường im lặng không nói gì, Nguyên Cảnh Khôn vẫn luôn không có cơ hội hỏi y đến tột cùng vì sao mà cảm xúc lại không tốt, đoán có phải hay không thời điểm tham gia hôn lễ y bị đả kích gì đó.
"Anh muốn kết hôn." Những lời này, Cung Hi Nặc ước chừng nghẹn một đêm một ngày, thật vất vả, ấp ủ cảm xúc thật tốt, mới dám lấy hết dúng khí, thấp giọng nói ra với Nguyên Cảnh Khôn.
Nguyên Cảnh Khôn nhìn sườn mặt xủa y, thấy bộ dạng nghiêm túc của y, không giống như là nói giỡn, hô hấp không khỏi cứng lại, trái tim mãnh liệt mà nhảy lên một cái, ánh mắt kinh ngạc vài giây rồi liền biến mất, ổn định lại cảm xúc, cực lực cố gắng bảo trì âm thanh bình thường: " Đúng không? Tốt rồi, có đối tượng thích hợp sao? Nếu chưa có, em giúp anh tìm"
Cung Hi Nặc ngẩng đầu, Nguyên Cảnh Khôn đã đem ánh mắt từ trên người y chuyển tới biển quảng cáo dối diện, anh hiển nhiên là hiểu lầm ý trong lời của Cung Hi Nặc, cho rằng y đang muốn lựa chọn cùng nữ nhân kết hôn.
Cung Hi Nặc thu hồi ánh mắt, một lần nữa cúi đầu, chớp chớp mắt, nhắc nhở Nguyên Cảnh Khôn: "Ừ được rồi, vậy em liền ở ngay tà điện ngầm này tìm xem"
Lâm vào trong suy nghĩ miên man Nguyên Cảnh Khôn tư duy trì độn không thể minh bạch ý tứ của y, cư nhiên đem lời y nói xem là sự thật, nhìn cách đó không xa có một cô gái đang xem tạp chí giết thời gian:" Em thấy cô ấy, cùng anh rất xứng đôi"
Cung Hi Nặc không nhìn anh, không nhìn cô gái mà anh nói, tránh khỏi cây, cũng không thấy hắn nói nữ hài nhi, rời đi cây cột, đứng thẳng thân thể, thân hình cao lớn ngăn trở tầm mắt của Nguyên Cảnh Khôn, bước về phía trước vài bước, chờ đến tuyến của mình.
Nguyên Cảnh Khôn hiểu lầm, làm y tạm thời không có tâm tình tiếp tục nói về đề tài kết hôn vừa rồi, cũng chưa giải thích. ( đ giải thích ai mà biết ~.~)
Nguyên Cảnh Khôn theo kịp, cùng y sóng vai mà đứng đợi ở trạm, thanh âm nhẹ nhưng nghe toàn bộ lại thật đáng buồn:" Anh nếu lựa chọn kết hôn, em cũng sẽ không oán anh"
Tàu điện ngầm đúng lúc mà đến, cửa điện tử hướng hai bên mở ra, Cung Hi Nặc không nói một lời mà đi vào trong.
Y trong lòng đang nói, kỳ thật, anh muốn cùng em kết hôn.
Cung Hi Nặc là người khắc chế cảm xúc phi thường, cái này cùng hoàn cảnh trưởng thành của y có quan hệ.
Cung Hi Nặc từ khi bắt đầu hiểu chuyện, liền mất đi đối tượng mà mình có thể làm nũng.
Từ đó về sau, bất luận là ở cô nhi viện, hay là đi học, y đều nỗ lực không dựa vào người khác, tự mình cố gắng mà lo cho cuộc sống.
Vừa khổ vừa mệt lại vừa buồn bực, thương cảm, y đều sẽ không biểu hiện ở trên mặt, y có biểu hiện ra cũng vô dụng, căn bản cũng không có ai để ý.
Vì thế, Cung Hi Nặc dưỡng thành tật xấu, mọi chuyện buồn đều giấu ở trong lòng, có thể không nói thì tuyệt đối sẽ không nói, nếu không phải quá bất đắc dĩ, y sẽ đem tất cả giữ mãi trong lòng.
Nguyên Cảnh Khôn tính tình tuy không nội liễm giống y, nhưng trước mặt Cung Tỉ anh vẫn sẽ hạn chế phát sinh xung đột trực tiếp với y.
Trẻ con ba tuổi, đã có năng lực ghi nhớ mọi chuyện. Bé sẽ nhớ kỹ sợ hãi, nhớ kỹ kinh hách, rồi sẽ sinh ra cảm xúc không tốt, bé cũng sẽ không biết xử lý cảm xúc thế nào, sẽ ảnh hưởng đến tư duy cùng thố quen sau này. Đối với quá trình trưởng thành sau này của bé là bất lợi.
Cho nên, thời điểm rảo bước đến nhà trẻ, hai người đã ổn định tốt cảm xúc, đều làm một bộ dáng không có việc gì.
Cung Tỉ vừa thấy đến các ba ba, lập tức hưng phấn mà thoát khỏi tay lão sư, chạy vào trong lồng ngực Nguyên Cảnh Khôn, một phen ôm cổ anh, bám ở trên người anh, ngọt nị nị mà gọi một tiếng: "Ba ba!"
Nguyên Cảnh Khôn thuận thế ôm lấy bé, mặc kệ Cung Tỉ đến tột cùng là con của ai, rốt cuộc vẫn là do anh sinh ra, loại quan hệ thân mật này không thể nào ngăn chặn.
Cung Hi Nặc tiếp nhận cặp sách nhỏ của Cung Tỉ, đi theo phía sau bọn họ.
Dọc theo đường đi, Cung Tỉ không ngừng cùng Nguyên Cảnh Khôn kể lại chuyện ở nhà trẻ, nào là bạn học nào khóc, bạn học nào đái dầm, bại học nào đánh nhau, quy củ mà hướng anh kể như đọc ca dao, không biết mệt mỏi.
Nguyên Cảnh Khôn kiên nhẫn mà đáp lại bé, Cung Hi Nặc đứng ở bên người bọn họ, vẫn luôn không nói chuyện, bất quá, sắc mặt so vừa rồi tốt hơn rất nhiều.
Cung Tỉ là một hài tử tự giác, tuyệt đối nghe lời người lớn, không hề giở chứng.
Tỷ như, quy định buổi tối 9 giờ ngủ, bao giờ cũng chưa đến 9 giờ bé sẽ thu dọn đồ chơi hoặc dụng cụ vẽ tranh, ngoan ngoãn mà đánh răng rồi đi ngủ.
Nguyên Cảnh Khôn chờ đến khi bé ngủ, mới trở lại phòng ngủ, toàn bộ buổi tối, trừ bỏ thời điểm ăn cơm cũng chưa có cùng Cung Hi Nặc nói chuyện.
Cung Hi Nặc không ở phòng ngủ, cũng không ở thư phòng, đại khái ở nhà tắm hoặc ngoài sân.
Nguyên Cảnh Khôn ngồi vào trước bàn tròn, treen mặt bàn pha lê loé sáng một ít, là một chiếc nhẫn an an tĩnh tĩnh mà nằm ở trên bàn.
Nguyên Cảnh Khôn cầm lấy nhẫn của Cung Hi Nặc, mặc dù kể cả khi hai người hoan ái, Cung Hi Nặc đều sẽ không tháo nhẫn.
Nguyên Cảnh Khôn không biết chiếc nhẫn này rốt cuộc ẩn chứa điều gì bí mật, có thể làm Cung Hi Nặc yêu quý như thế.
Nhẫn ở trong tay anh lăn qua lộn lại, anh cẩn thận mà quan sát đến vòng tròn nho nhỏ, thời điểm đem nhẫn dựng thẳng lên, bỗng phát hiện bí mật.
Ở nhẫn mặt chính có khắc hai chữ nhỏ: J&K.
Nguyên Cảnh Khôn nhất thời không kịp phản ứng, không rõ hãm nghĩa hai chữ này.
Hao phí tâm tư mà cân nhắc nửa ngày, bừng tỉnh nhớ tới, Cung Hi Nặc có tên tiếng anh không thường dùng là Joe, mà chữ K còn lại chắc là chỉ Dương Nghệ Thanh.
Anh nháy mắt nhớ lại, không biết vì sao anh có một lúc vô tình lấy ra một quyển sách học kỳ của Cung Hi Nặc, ở bên trong có một tên tiếng anh - Ken, anh còn hỏi đây là tên ai, Cung Hi Nặc không có lảng tránh mà nói là tên tiếng anh của Dương Nghệ Thanh.
Đây là một loại ám chỉ, kết hợp phi thường xảo diệu.
Nguyên Cảnh Khôn cười khổ một chút, nghĩ đến một câu nói kinh điển: Tồn tại quá, biến mất không được.
Anh cùng Dương Nghệ Thanh là hai người hười hoàn toàn khác nhau, anh vô pháo thay thế được vị trí của Dương Nghệ Thanh ở trong lòng Cung Hi Nặc.
Mặc kệ Cung Hi Nặc hiện tại có phải hay không còn yêu Dương Nghệ Thanh, mặc kệ Cung Hi Nặc hiện tại rốt cuộc yêu anh bao nhiêu, sự tồn tại của Dương Nghệ Thanh thật sự không cách nào mà xoá bỏ, anh cũng không thể lừa mình dối người mà làm như không tồn tại.
Nguyên Cảnh Khôn luôn là nhịn không được muốn cùng một người đã không còn trên thế gian này tranh giành tình cảm, anh không ngừng một lần mà nhắc nhở chính mình, Dương Nghệ Thanh ảo mộng thời thiếu niên không hiểu chuyện của Cung Hu Nặc, là chuyện cũ của Cung Hi Nặc đã sớm mất đi.
Nhưng anh yêu Cung Hi Nặc, khi yêu người ta đều ích kỷ, bá đạo, ngang ngược, vô lý, dục vọng chiếm hữu mạng mẽ, chỉ càn cảm thấy Cung Hi Nặc hơi thất thần anh liền nghĩ y đang nhớ Dương Nghệ Thanh.
Nguyên Cảnh Khôn không hy vọng Cung Hi Nặc cảm thấy anh giống cái nữ nhân lòng dạ hẹp hòi, nên không hề nói ra, làm cho sự việc mãi canh cánh trong lòng.
"Nghĩ cái gì đó?" Cung Hi Nặc lặng yên không một tiếng động mà đi đến bên người anh, đột nhiên đặt câu hỏi.
"Hả?" Nguyên Cảnh Khôn đang lâm vào trầm tư bị âm thanh bất thình lình như vậy doạ sợ, cả người run lên, nhẫn rơi trên mặt đấy lăn đến dưới chân Cung Hi Nặc, phát ra âm thanh thanh thuý.
Cung Hi Nặc khom lưng muốn nhặt nhẫn lên, thấy anh thần sắc hơi hoảng loạn, cảm thấy kỳ quái: "Làm sao vậy?"
Nguyên Cảnh Khôn giành trước một bước, nhặt nhẫn lên, xoa xoa, đưa cho Cung Hi Nặc, khôi phục đến thần thái tự nhiên: "Thực xin lỗi. Không có gì."
Cung Hi Nặc đem nhẫn như cũ đeo vào ngón trỏ tay phải, không chú ý đến sắc mặt hơi trắng bệch của Nguyên Cảnh Khôn: "À. Lấy khăn lông giúp, cái kia không có thấm nước."
"Hảo." Nguyên Cảnh Khôn ngoài miệng đáp ứng, lại chậm chạp chưa đứng dậy, nỗi lòng phảng phất tự do mà phiêu đãng.
"Bảo bối?" Cung Hi Nặc cúi người ở trước mặt anh, cảm thấy anh đêm nay cảm xúc không quá thích hợp, quan tâm mà dò hỏi.
Nguyên Cảnh Khôn ngẩng đầu liếc y một cái, trong lòng tuy nói khó chịu, nhưng vẫn là cười cười: "Đã biết. Em lập tức đi tìm."
"Sắp khảo thí rồi, anh đêm nay phải đọc sách. Em đi ngủ sớm một chút đi, đừng chờ anh." Cung Hi Nặc tiếp nhận khăn lông dày màu trắng, nói với anh.
"Ân." Nguyên Cảnh Khôn đáp, nhìn bóng dáng Cung Hi Nặc, muốn nói lại nói không nên lời, chỉ có nhăn mi lại, thẳng đến khi y biến mất khỏi tầm mắt.
Cung Hi Nặc ôn tập gần 1 giờ sáng, duỗi duỗi lưng, bàn pha lê còn lưu lại đế cốc cà phê, ngâp một cái, cà phê cũng không thể chống đỡ nổi cơn buồn ngủ này, y quyết định đi ngủ.
Cung Hi Nặc tay chân nhẹ nhàng mà trở lại phòng ngủ, mới vừa tới gần giường, chăn liền bị Nguyên Cảnh Khôn xốc lên, tay y muốn kéo chăn ngừng ở giữa không trung, kinh ngạc: "Còn chưa ngủ?"
"
Ân." Nguyên Cảnh Khôn lật người, đối mặt với y.
Cung Hi Nặc không biết anh như thế nào lại mất ngủ, nằm thẳng ở bên người anh, nhắm mắt lại: "Lại ngủ không được?"
Nguyên Cảnh Khôn tới gần y, một cánh tay đặt trên ngực y, ôm nửa người y.
Cho tới nay, anh đều rất muốn hỏi Cung Hi Nặc một vấn đề, nếu, Dương Nghệ Thanh còn sống, như vậy y
sẽ lựa chọn ai?
Nguyên Cảnh Khôn chính mình đều cảm thấy, đây là một vấn đề nhàm chán, y ngượng ngùng hỏi ra miệng, nhưng trong lòng lại đặc biệt muốn biết đáp án.
Cung Hi Nặc rút ra cánh tay, ôm vai anh, tựa hồ thấy rõ đến tâm tư của anh: "Bảo bối, anh kể chuyện cổ tích cho em nghe."
"Ừm." Nguyên Cảnh Khôn nhắm mắt lại, chờ nghe chuyện cổ tích.
"Ngày xửa ngày xưa, có một chú bé chăn dê, chú bé mỗi ngày khi trời sáng đều vội vàng đi qua một cái sơn động. Cửa động bị một cục đá lớn lấp kín. Chú rất hiếu kì, không biết trong sơn động này rốt cuộc có cái gì. Chú bé nghĩ trong này hẳn là cất giấu vàng bạc? Hoặc báu vật có một không hai hoặc là một bí mật to lớn. Lòng hiếu kỳ nổi lên, chú bé liền quyết đấu lại an bài của tự nhiên mà xê dịch hòn đá. Vì thế chú bé giống như Ngu Công dời núi, bắt đầu tạc cục đá. Chú không ngừng nỗ lực, gần hai năm rốt cuộc cũng thành công mà di dời tảng đá, thời điểm chú bé giơ đuốc đi vào trong sơn động mới phát hiện, sơn động trừ bỏ lạng lẽo cùng ẩm ướt với vácg tường loang lổ, tràn ngập mùi ẩm mốc thì cái gì cũng không có" Cung Hi Nặc kể xong chuyện mí mắt hạ thấp, nhìn Nguyên Cảnh Khôn.
Nguyên Cảnh Khôn minh bạch ý của Cung Hi Nặc, y muốn nói, có đôi khi, hiện thực cùng với tưởng tượng của một người sẽ có khác biệt rất lớn.
Cung Hi Nặc muốn biểu đạt ý này, Nguyên Cảnh Koon lại nghĩ ra ý khác - hiện thực thường làm người ta thấy vọng.
Nguyên Cảnh Khôn giương mắt, nhìn Cung Hi Nặc, không lời nào để nói, bất luận có nói gì đều là vô ích, gắn gao mà nằm trên người y.
Nửa đêm, Cung Hi Nặc ngủ say bị động tỉnh, Nguyên Cảnh Khôn thân thể cuộn tròn, trán toát mồ hôi, bộ dáng rất khó chịu:" Hi Nặc, em khó chịu"
"Làm sao vậy?" Cung Hi Nặc ngồi dậy, thấy tay anh ôm ở trên bụng, có chút sốt ruột hỏi.
"Không biết." Nguyên Cảnh Khôn không biết nên miêu tả sự khó chịu này bằng lời thế nào, hình như là đau bụng, nhưng mà có ăn gì đâu, trongkhoang bụng như sóng ngầm nổi lên, không thoải mái.
Lúc nãy, anh đã đi vào nhà tắm, muốn nôn nhưng nôn không được, cũng không giống bị tiêu chảy.
Nguyên Cảnh Khôn không nói, Cung Hi Nặc cũng không biết anh đến tột cùng bị khó chịu ở đâu: " Chúng ta đi bệnh viện đi. Em dậy được không?"
"Không cần." Nguyên Cảnh Khôn lắc đầu. "Em giống như là ăn phải gì đó rồi đau bụng, uống thuốc xem thế nào, nếu không được thì đi bệnh viện"
"Cũng đúng." Cung Hi Nặc đứng dậy, rót một cốc nước ấm, lại lấy ra thuốc đau dạ dày, nâng người anh dậy, đem thuốc uy đến miệng anh, lại uy anh uống thêm mấy ngụm nước, thật cẩn thận mà đỡ anh nằm xuống.
Sáng sớm hôm sau, Cung Hi Nặc đề nghị Nguyên Cảnh Khôn không nên đi làm, ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi một ngày.
Nguyên Cảnh Khôn tự mình cảm thấy tốt hơn so với đêm qua, kiên quyết muốn đi làm, nhà triển làm dân tộc đang trong thời điểm nước sôi lửa bỏng, cần thời thời khắc khắc đến xem xét, không nên tuỳ tiện xin nghỉ.
Cung Hi Nặc thấy anh khí sắc không tồi, không tiếp tục khuyên anh nữa, bất quá dặn dò anh nếu là cảm thấy không thoải mái, liền cho gọi điện thoại cho y,
vẫn là đi bệnh viện kiểm tra một chút mới yên tâm.
Cả ngày, Nguyên Cảnh Khôn không cảm thấy nơi nào không khoẻ.
Trừ bỏ không ăn cơm trưa ở ngoài, đi vào công trình khảo sát liền bị một trận choáng váng, chính là anh cũng không có để ý, tưởng do hít quá nhiều bịu làm đại não trì trệ.
Giữa trưa thức ăn không kém, nhưng anh nhấc không cảm hứng muốn ăn, tuỳ tiện ăn một ít, sau đó liền uống thuốc dạ dày, mơ mơ màng màng mà ngủ trong chốc lát, tỉnh dậy mới có tinh thần.
Buổi tối, cảm giác chán ăn vẫn không hề giảm boét, lại còn có dấu hiệu bị cảm mạo.
Nguyên Cảnh Khôn cầm lấy khăn giấy lau mũi một phen, Cung Hi Nặc vừa vặn đi tới, thấy anh như vậy, liền hỏi:" Làm sao vậy? Cảm mạo rồi"
"Ân." Nguyên Cảnh Khôn mang theo giọng mũi dày trả lời y.
"Em uống thuốc dạ dày chưa? Ăn uống còn khó chịu không?" Cung Hi Nặc lại rút ra một tờ khăn giấy đưa cho anh.
Nguyên Cảnh Khôn lắc đầu: "Tốt rồi."
"Có phải hay không mặc quá ít? Hôm nay có gió nhiệt độ hạ thấp" Cung Hi Nặc lấy ra thuốc trị cảm, đặt trong lòng bàn tay anh, rót một ly nước ấm, đưa tới trước mặt anh:" Uống thuốc đi, nghỉ ngơi sớm một chút"
"Hảo." Nguyên Cảnh Khôn đem viên thuốc màu vàng bỏ vào trong miệng, uống một ngụm nước lớn, ngẩng cổ, để thuốc trôi xuống.
Trước khi ngủ, Cung Hi Nặc mang tới một công nước canh, đẩy đẩy Nguyên Cảnh Khôn đang mơ hồ, đỡ anh ngồi dậy, đem cốc đưa đến bên miệng anh: " Uống xong rồi ngủ tiếp"
Nguyên Cảnh Khôn liền như vậy uống một ngụm, nước chanh chua ê ẩm làm anh nhíu máy, bất quá hương vị thật tốt, uống xong cảm thấy thoải mái không ít.
"Có phải hay không có hơi chua quá?" Cung Hi Nặc bỗng nhiên nhớ tới giống như quên cho đường.
"Không sao." Nguyên Cảnh Khôn từng ngụm từng ngụm mà uống nước chanh, lại uống nước lọc để súc miệng, lần nữa lại ngủ.
Thuốc trị cảm cùng nước chanh thành công mà chống lại bệnh cảm mạo của Nguyên Cảnh Khôn, còn tật xấu đa dạ dày cũng không có tái phát, Nguyên Cảnh Khôn thân thể cùng tinh thần đều khôi phục bình thường.
Cung Hi Nặc không có làm giải thích, vẫy tay, ý bảo hắn xuống xe: "Anh ra ngoài đi."
Chương Phủ tự biết điều mà đi xuống, nếu cứ để hắn như vậy chie sợ nửa tiếng sau cũng chưa chắc đỗ được xe, nên rất biết điều mà xuống xe, nhường chỗ cho Cung Hi Nặc.
Cung Hi Nặc nhẹ nhàng đem xe ổn định vững vàng mà tiến vào chỗ đỗ, đem chìa khoá xe đưa lại cho Chương Phủ: "Tâm huyết dâng trào, lại đây nhìn xem một chút."
"À." Chương Phủ tiếp nhận chìa khóa, bỏ vào túi, nói lời cảm tạ. "Cảm ơn ngài."
"Đi thôi." Cung Hi Nặcđi trước hắn một bước, hướng phòng làm việc ở công trường đi đến, không có trở lại công trình đang thi công.
Chương Phủ đi theo phía sau y, nhắm mắt theo đuôi, thật cẩn thận mà mở miệng hỏi: "Nghe nói, Hách tiên sinh sắp nghỉ hưu?"
"Ừ." Cung Hi Nặc gật đầu, việc Hách Thế Kiệt tính toán về hưu không phải là bí mật gì, ông nhiều lần đã công khai, chờ đến khi con gái kết hôn sinh con, ông liền chính thức rời khỏi tập đoàn, hoàn toàn lui xuống.
"Kia ngài có phải hay không sẽ trở về?" Chương Phủ đem suy đoán lớn mật nói ra, trên trán đổ mồ hôi, đã sợ hãi lại lo lắng, có lẽ Cung Hi Nặc thật sự sẽ giống như lời đồn, rời công ty con này trở lại tổng bộ, tiếp nhận vị trí của Hách Thế Kiệt.
Cung Hi Nặc dừng lại bước chân, xoay người nhìn hắn: "Chương Phủ, sau khi hợp đồng hết hạn, tôi sẽ rời khỏi M&B. Đừng hỏi tôi nguyên nhân, tôi không nghĩ sẽ nói. Tào Triết sẽ trở thành người phụ trách tiếp theo, bất quá tôi thấy anh so với cậu ta càng thích hợp"
Cung Hi Nặc trong lòng minh bạch rõ tình huống là hiện tại.
Nếu y đã quyết tâm, như vậy bọn Hoắc Bá Thanh nhất định sẽ suy xét chọn một người khác, sẽ không có lãng phí thời gian mà khuyên bảo cũng giữ y lại.
Cũng không phải bọn Hoắc Bá Thanh bạc tình quả nghĩa, mà là theo nguyên tắc, quản lý cao tầng lại bắt buộc phải có một người là ngươi Trung, như vậy mới có thể cân bằng phát triển.
Đối mặt lựa chọn trầm mặc của Chương Phủ, Cung Hi Nặc nói ra lý do của y: "Tào Triết tuy rằng thực ưu tú, chính là khuyết thiếu kinh nhiệm phụ trách đại công trình, dù sao cũng là thay đổi giữa chừng, kiến thức chuyên nghiệp không thể nào bằng anh được. Trong công ty có mấy phó tổng bất quá chỉ làm công việc hành chính, tổng bộ sẽ không suy xét bọn họ. Mà anh là nguyên lão trong công ty, mấy năm nay thành tích đáng kể, có ưu thế cùng thực lực, là người tốt nhất để tiếp nhận vị trí của tôi. Tôi trước khi rời đi, sẽ hướng tổng bộ tiến cử anh, còn lại chính anh tự mình cố gắng. Huống chi hình tượng trước moii người của anh vẫn luôn bảo trì rất khá"
Chương Phủ không biết Cung Hi Nặc vì sao đột nhiên đưa ra quyết định kinh dị như vậy, tiếc hận mà nhìn y.
Mấy năm nay, đi theo bên người Cung Hi Nặc bên, đã đối với Cung Hi Nặc sinh ra tình cảm thâm hậu cùng ỷ lại, cảm giác không nỡ cùng khổ sở đồng loạt nảy lên trong lòng, thế nhưng nói không ra lời.
Cung Hi Nặc hơi hơi mỉm cười, vỗ vỗ vai hắn, cổ vũ hắn: "Cố gắng lên, anh sẽ làm được."
Tan tầm sau, Cung Hi Nặc phân phó tài xế đem thư kí đưa về nhà, sau đó cùng Nguyên Cảnh Khôn một trước một sau đi ra khỏi văn phòng làm việc ở công trường, cùng anh ngồi tàu điện ngậm đi nhà trẻ đón Cung Tỉ.
Trạm tàu điện ngầm sáng trưng giống như ban ngày, chính là giờ tan tầm cao điểm, đại sảnh có nhiều người hơn, Cung Hi Nặc dựa vào một cây cột màu trắng, nhìn chằm chằm đá cẩm thạch men sứ dưới chân.
Hai người một đường im lặng không nói gì, Nguyên Cảnh Khôn vẫn luôn không có cơ hội hỏi y đến tột cùng vì sao mà cảm xúc lại không tốt, đoán có phải hay không thời điểm tham gia hôn lễ y bị đả kích gì đó.
"Anh muốn kết hôn." Những lời này, Cung Hi Nặc ước chừng nghẹn một đêm một ngày, thật vất vả, ấp ủ cảm xúc thật tốt, mới dám lấy hết dúng khí, thấp giọng nói ra với Nguyên Cảnh Khôn.
Nguyên Cảnh Khôn nhìn sườn mặt xủa y, thấy bộ dạng nghiêm túc của y, không giống như là nói giỡn, hô hấp không khỏi cứng lại, trái tim mãnh liệt mà nhảy lên một cái, ánh mắt kinh ngạc vài giây rồi liền biến mất, ổn định lại cảm xúc, cực lực cố gắng bảo trì âm thanh bình thường: " Đúng không? Tốt rồi, có đối tượng thích hợp sao? Nếu chưa có, em giúp anh tìm"
Cung Hi Nặc ngẩng đầu, Nguyên Cảnh Khôn đã đem ánh mắt từ trên người y chuyển tới biển quảng cáo dối diện, anh hiển nhiên là hiểu lầm ý trong lời của Cung Hi Nặc, cho rằng y đang muốn lựa chọn cùng nữ nhân kết hôn.
Cung Hi Nặc thu hồi ánh mắt, một lần nữa cúi đầu, chớp chớp mắt, nhắc nhở Nguyên Cảnh Khôn: "Ừ được rồi, vậy em liền ở ngay tà điện ngầm này tìm xem"
Lâm vào trong suy nghĩ miên man Nguyên Cảnh Khôn tư duy trì độn không thể minh bạch ý tứ của y, cư nhiên đem lời y nói xem là sự thật, nhìn cách đó không xa có một cô gái đang xem tạp chí giết thời gian:" Em thấy cô ấy, cùng anh rất xứng đôi"
Cung Hi Nặc không nhìn anh, không nhìn cô gái mà anh nói, tránh khỏi cây, cũng không thấy hắn nói nữ hài nhi, rời đi cây cột, đứng thẳng thân thể, thân hình cao lớn ngăn trở tầm mắt của Nguyên Cảnh Khôn, bước về phía trước vài bước, chờ đến tuyến của mình.
Nguyên Cảnh Khôn hiểu lầm, làm y tạm thời không có tâm tình tiếp tục nói về đề tài kết hôn vừa rồi, cũng chưa giải thích. ( đ giải thích ai mà biết ~.~)
Nguyên Cảnh Khôn theo kịp, cùng y sóng vai mà đứng đợi ở trạm, thanh âm nhẹ nhưng nghe toàn bộ lại thật đáng buồn:" Anh nếu lựa chọn kết hôn, em cũng sẽ không oán anh"
Tàu điện ngầm đúng lúc mà đến, cửa điện tử hướng hai bên mở ra, Cung Hi Nặc không nói một lời mà đi vào trong.
Y trong lòng đang nói, kỳ thật, anh muốn cùng em kết hôn.
Cung Hi Nặc là người khắc chế cảm xúc phi thường, cái này cùng hoàn cảnh trưởng thành của y có quan hệ.
Cung Hi Nặc từ khi bắt đầu hiểu chuyện, liền mất đi đối tượng mà mình có thể làm nũng.
Từ đó về sau, bất luận là ở cô nhi viện, hay là đi học, y đều nỗ lực không dựa vào người khác, tự mình cố gắng mà lo cho cuộc sống.
Vừa khổ vừa mệt lại vừa buồn bực, thương cảm, y đều sẽ không biểu hiện ở trên mặt, y có biểu hiện ra cũng vô dụng, căn bản cũng không có ai để ý.
Vì thế, Cung Hi Nặc dưỡng thành tật xấu, mọi chuyện buồn đều giấu ở trong lòng, có thể không nói thì tuyệt đối sẽ không nói, nếu không phải quá bất đắc dĩ, y sẽ đem tất cả giữ mãi trong lòng.
Nguyên Cảnh Khôn tính tình tuy không nội liễm giống y, nhưng trước mặt Cung Tỉ anh vẫn sẽ hạn chế phát sinh xung đột trực tiếp với y.
Trẻ con ba tuổi, đã có năng lực ghi nhớ mọi chuyện. Bé sẽ nhớ kỹ sợ hãi, nhớ kỹ kinh hách, rồi sẽ sinh ra cảm xúc không tốt, bé cũng sẽ không biết xử lý cảm xúc thế nào, sẽ ảnh hưởng đến tư duy cùng thố quen sau này. Đối với quá trình trưởng thành sau này của bé là bất lợi.
Cho nên, thời điểm rảo bước đến nhà trẻ, hai người đã ổn định tốt cảm xúc, đều làm một bộ dáng không có việc gì.
Cung Tỉ vừa thấy đến các ba ba, lập tức hưng phấn mà thoát khỏi tay lão sư, chạy vào trong lồng ngực Nguyên Cảnh Khôn, một phen ôm cổ anh, bám ở trên người anh, ngọt nị nị mà gọi một tiếng: "Ba ba!"
Nguyên Cảnh Khôn thuận thế ôm lấy bé, mặc kệ Cung Tỉ đến tột cùng là con của ai, rốt cuộc vẫn là do anh sinh ra, loại quan hệ thân mật này không thể nào ngăn chặn.
Cung Hi Nặc tiếp nhận cặp sách nhỏ của Cung Tỉ, đi theo phía sau bọn họ.
Dọc theo đường đi, Cung Tỉ không ngừng cùng Nguyên Cảnh Khôn kể lại chuyện ở nhà trẻ, nào là bạn học nào khóc, bạn học nào đái dầm, bại học nào đánh nhau, quy củ mà hướng anh kể như đọc ca dao, không biết mệt mỏi.
Nguyên Cảnh Khôn kiên nhẫn mà đáp lại bé, Cung Hi Nặc đứng ở bên người bọn họ, vẫn luôn không nói chuyện, bất quá, sắc mặt so vừa rồi tốt hơn rất nhiều.
Cung Tỉ là một hài tử tự giác, tuyệt đối nghe lời người lớn, không hề giở chứng.
Tỷ như, quy định buổi tối 9 giờ ngủ, bao giờ cũng chưa đến 9 giờ bé sẽ thu dọn đồ chơi hoặc dụng cụ vẽ tranh, ngoan ngoãn mà đánh răng rồi đi ngủ.
Nguyên Cảnh Khôn chờ đến khi bé ngủ, mới trở lại phòng ngủ, toàn bộ buổi tối, trừ bỏ thời điểm ăn cơm cũng chưa có cùng Cung Hi Nặc nói chuyện.
Cung Hi Nặc không ở phòng ngủ, cũng không ở thư phòng, đại khái ở nhà tắm hoặc ngoài sân.
Nguyên Cảnh Khôn ngồi vào trước bàn tròn, treen mặt bàn pha lê loé sáng một ít, là một chiếc nhẫn an an tĩnh tĩnh mà nằm ở trên bàn.
Nguyên Cảnh Khôn cầm lấy nhẫn của Cung Hi Nặc, mặc dù kể cả khi hai người hoan ái, Cung Hi Nặc đều sẽ không tháo nhẫn.
Nguyên Cảnh Khôn không biết chiếc nhẫn này rốt cuộc ẩn chứa điều gì bí mật, có thể làm Cung Hi Nặc yêu quý như thế.
Nhẫn ở trong tay anh lăn qua lộn lại, anh cẩn thận mà quan sát đến vòng tròn nho nhỏ, thời điểm đem nhẫn dựng thẳng lên, bỗng phát hiện bí mật.
Ở nhẫn mặt chính có khắc hai chữ nhỏ: J&K.
Nguyên Cảnh Khôn nhất thời không kịp phản ứng, không rõ hãm nghĩa hai chữ này.
Hao phí tâm tư mà cân nhắc nửa ngày, bừng tỉnh nhớ tới, Cung Hi Nặc có tên tiếng anh không thường dùng là Joe, mà chữ K còn lại chắc là chỉ Dương Nghệ Thanh.
Anh nháy mắt nhớ lại, không biết vì sao anh có một lúc vô tình lấy ra một quyển sách học kỳ của Cung Hi Nặc, ở bên trong có một tên tiếng anh - Ken, anh còn hỏi đây là tên ai, Cung Hi Nặc không có lảng tránh mà nói là tên tiếng anh của Dương Nghệ Thanh.
Đây là một loại ám chỉ, kết hợp phi thường xảo diệu.
Nguyên Cảnh Khôn cười khổ một chút, nghĩ đến một câu nói kinh điển: Tồn tại quá, biến mất không được.
Anh cùng Dương Nghệ Thanh là hai người hười hoàn toàn khác nhau, anh vô pháo thay thế được vị trí của Dương Nghệ Thanh ở trong lòng Cung Hi Nặc.
Mặc kệ Cung Hi Nặc hiện tại có phải hay không còn yêu Dương Nghệ Thanh, mặc kệ Cung Hi Nặc hiện tại rốt cuộc yêu anh bao nhiêu, sự tồn tại của Dương Nghệ Thanh thật sự không cách nào mà xoá bỏ, anh cũng không thể lừa mình dối người mà làm như không tồn tại.
Nguyên Cảnh Khôn luôn là nhịn không được muốn cùng một người đã không còn trên thế gian này tranh giành tình cảm, anh không ngừng một lần mà nhắc nhở chính mình, Dương Nghệ Thanh ảo mộng thời thiếu niên không hiểu chuyện của Cung Hu Nặc, là chuyện cũ của Cung Hi Nặc đã sớm mất đi.
Nhưng anh yêu Cung Hi Nặc, khi yêu người ta đều ích kỷ, bá đạo, ngang ngược, vô lý, dục vọng chiếm hữu mạng mẽ, chỉ càn cảm thấy Cung Hi Nặc hơi thất thần anh liền nghĩ y đang nhớ Dương Nghệ Thanh.
Nguyên Cảnh Khôn không hy vọng Cung Hi Nặc cảm thấy anh giống cái nữ nhân lòng dạ hẹp hòi, nên không hề nói ra, làm cho sự việc mãi canh cánh trong lòng.
"Nghĩ cái gì đó?" Cung Hi Nặc lặng yên không một tiếng động mà đi đến bên người anh, đột nhiên đặt câu hỏi.
"Hả?" Nguyên Cảnh Khôn đang lâm vào trầm tư bị âm thanh bất thình lình như vậy doạ sợ, cả người run lên, nhẫn rơi trên mặt đấy lăn đến dưới chân Cung Hi Nặc, phát ra âm thanh thanh thuý.
Cung Hi Nặc khom lưng muốn nhặt nhẫn lên, thấy anh thần sắc hơi hoảng loạn, cảm thấy kỳ quái: "Làm sao vậy?"
Nguyên Cảnh Khôn giành trước một bước, nhặt nhẫn lên, xoa xoa, đưa cho Cung Hi Nặc, khôi phục đến thần thái tự nhiên: "Thực xin lỗi. Không có gì."
Cung Hi Nặc đem nhẫn như cũ đeo vào ngón trỏ tay phải, không chú ý đến sắc mặt hơi trắng bệch của Nguyên Cảnh Khôn: "À. Lấy khăn lông giúp, cái kia không có thấm nước."
"Hảo." Nguyên Cảnh Khôn ngoài miệng đáp ứng, lại chậm chạp chưa đứng dậy, nỗi lòng phảng phất tự do mà phiêu đãng.
"Bảo bối?" Cung Hi Nặc cúi người ở trước mặt anh, cảm thấy anh đêm nay cảm xúc không quá thích hợp, quan tâm mà dò hỏi.
Nguyên Cảnh Khôn ngẩng đầu liếc y một cái, trong lòng tuy nói khó chịu, nhưng vẫn là cười cười: "Đã biết. Em lập tức đi tìm."
"Sắp khảo thí rồi, anh đêm nay phải đọc sách. Em đi ngủ sớm một chút đi, đừng chờ anh." Cung Hi Nặc tiếp nhận khăn lông dày màu trắng, nói với anh.
"Ân." Nguyên Cảnh Khôn đáp, nhìn bóng dáng Cung Hi Nặc, muốn nói lại nói không nên lời, chỉ có nhăn mi lại, thẳng đến khi y biến mất khỏi tầm mắt.
Cung Hi Nặc ôn tập gần 1 giờ sáng, duỗi duỗi lưng, bàn pha lê còn lưu lại đế cốc cà phê, ngâp một cái, cà phê cũng không thể chống đỡ nổi cơn buồn ngủ này, y quyết định đi ngủ.
Cung Hi Nặc tay chân nhẹ nhàng mà trở lại phòng ngủ, mới vừa tới gần giường, chăn liền bị Nguyên Cảnh Khôn xốc lên, tay y muốn kéo chăn ngừng ở giữa không trung, kinh ngạc: "Còn chưa ngủ?"
"
Ân." Nguyên Cảnh Khôn lật người, đối mặt với y.
Cung Hi Nặc không biết anh như thế nào lại mất ngủ, nằm thẳng ở bên người anh, nhắm mắt lại: "Lại ngủ không được?"
Nguyên Cảnh Khôn tới gần y, một cánh tay đặt trên ngực y, ôm nửa người y.
Cho tới nay, anh đều rất muốn hỏi Cung Hi Nặc một vấn đề, nếu, Dương Nghệ Thanh còn sống, như vậy y
sẽ lựa chọn ai?
Nguyên Cảnh Khôn chính mình đều cảm thấy, đây là một vấn đề nhàm chán, y ngượng ngùng hỏi ra miệng, nhưng trong lòng lại đặc biệt muốn biết đáp án.
Cung Hi Nặc rút ra cánh tay, ôm vai anh, tựa hồ thấy rõ đến tâm tư của anh: "Bảo bối, anh kể chuyện cổ tích cho em nghe."
"Ừm." Nguyên Cảnh Khôn nhắm mắt lại, chờ nghe chuyện cổ tích.
"Ngày xửa ngày xưa, có một chú bé chăn dê, chú bé mỗi ngày khi trời sáng đều vội vàng đi qua một cái sơn động. Cửa động bị một cục đá lớn lấp kín. Chú rất hiếu kì, không biết trong sơn động này rốt cuộc có cái gì. Chú bé nghĩ trong này hẳn là cất giấu vàng bạc? Hoặc báu vật có một không hai hoặc là một bí mật to lớn. Lòng hiếu kỳ nổi lên, chú bé liền quyết đấu lại an bài của tự nhiên mà xê dịch hòn đá. Vì thế chú bé giống như Ngu Công dời núi, bắt đầu tạc cục đá. Chú không ngừng nỗ lực, gần hai năm rốt cuộc cũng thành công mà di dời tảng đá, thời điểm chú bé giơ đuốc đi vào trong sơn động mới phát hiện, sơn động trừ bỏ lạng lẽo cùng ẩm ướt với vácg tường loang lổ, tràn ngập mùi ẩm mốc thì cái gì cũng không có" Cung Hi Nặc kể xong chuyện mí mắt hạ thấp, nhìn Nguyên Cảnh Khôn.
Nguyên Cảnh Khôn minh bạch ý của Cung Hi Nặc, y muốn nói, có đôi khi, hiện thực cùng với tưởng tượng của một người sẽ có khác biệt rất lớn.
Cung Hi Nặc muốn biểu đạt ý này, Nguyên Cảnh Koon lại nghĩ ra ý khác - hiện thực thường làm người ta thấy vọng.
Nguyên Cảnh Khôn giương mắt, nhìn Cung Hi Nặc, không lời nào để nói, bất luận có nói gì đều là vô ích, gắn gao mà nằm trên người y.
Nửa đêm, Cung Hi Nặc ngủ say bị động tỉnh, Nguyên Cảnh Khôn thân thể cuộn tròn, trán toát mồ hôi, bộ dáng rất khó chịu:" Hi Nặc, em khó chịu"
"Làm sao vậy?" Cung Hi Nặc ngồi dậy, thấy tay anh ôm ở trên bụng, có chút sốt ruột hỏi.
"Không biết." Nguyên Cảnh Khôn không biết nên miêu tả sự khó chịu này bằng lời thế nào, hình như là đau bụng, nhưng mà có ăn gì đâu, trongkhoang bụng như sóng ngầm nổi lên, không thoải mái.
Lúc nãy, anh đã đi vào nhà tắm, muốn nôn nhưng nôn không được, cũng không giống bị tiêu chảy.
Nguyên Cảnh Khôn không nói, Cung Hi Nặc cũng không biết anh đến tột cùng bị khó chịu ở đâu: " Chúng ta đi bệnh viện đi. Em dậy được không?"
"Không cần." Nguyên Cảnh Khôn lắc đầu. "Em giống như là ăn phải gì đó rồi đau bụng, uống thuốc xem thế nào, nếu không được thì đi bệnh viện"
"Cũng đúng." Cung Hi Nặc đứng dậy, rót một cốc nước ấm, lại lấy ra thuốc đau dạ dày, nâng người anh dậy, đem thuốc uy đến miệng anh, lại uy anh uống thêm mấy ngụm nước, thật cẩn thận mà đỡ anh nằm xuống.
Sáng sớm hôm sau, Cung Hi Nặc đề nghị Nguyên Cảnh Khôn không nên đi làm, ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi một ngày.
Nguyên Cảnh Khôn tự mình cảm thấy tốt hơn so với đêm qua, kiên quyết muốn đi làm, nhà triển làm dân tộc đang trong thời điểm nước sôi lửa bỏng, cần thời thời khắc khắc đến xem xét, không nên tuỳ tiện xin nghỉ.
Cung Hi Nặc thấy anh khí sắc không tồi, không tiếp tục khuyên anh nữa, bất quá dặn dò anh nếu là cảm thấy không thoải mái, liền cho gọi điện thoại cho y,
vẫn là đi bệnh viện kiểm tra một chút mới yên tâm.
Cả ngày, Nguyên Cảnh Khôn không cảm thấy nơi nào không khoẻ.
Trừ bỏ không ăn cơm trưa ở ngoài, đi vào công trình khảo sát liền bị một trận choáng váng, chính là anh cũng không có để ý, tưởng do hít quá nhiều bịu làm đại não trì trệ.
Giữa trưa thức ăn không kém, nhưng anh nhấc không cảm hứng muốn ăn, tuỳ tiện ăn một ít, sau đó liền uống thuốc dạ dày, mơ mơ màng màng mà ngủ trong chốc lát, tỉnh dậy mới có tinh thần.
Buổi tối, cảm giác chán ăn vẫn không hề giảm boét, lại còn có dấu hiệu bị cảm mạo.
Nguyên Cảnh Khôn cầm lấy khăn giấy lau mũi một phen, Cung Hi Nặc vừa vặn đi tới, thấy anh như vậy, liền hỏi:" Làm sao vậy? Cảm mạo rồi"
"Ân." Nguyên Cảnh Khôn mang theo giọng mũi dày trả lời y.
"Em uống thuốc dạ dày chưa? Ăn uống còn khó chịu không?" Cung Hi Nặc lại rút ra một tờ khăn giấy đưa cho anh.
Nguyên Cảnh Khôn lắc đầu: "Tốt rồi."
"Có phải hay không mặc quá ít? Hôm nay có gió nhiệt độ hạ thấp" Cung Hi Nặc lấy ra thuốc trị cảm, đặt trong lòng bàn tay anh, rót một ly nước ấm, đưa tới trước mặt anh:" Uống thuốc đi, nghỉ ngơi sớm một chút"
"Hảo." Nguyên Cảnh Khôn đem viên thuốc màu vàng bỏ vào trong miệng, uống một ngụm nước lớn, ngẩng cổ, để thuốc trôi xuống.
Trước khi ngủ, Cung Hi Nặc mang tới một công nước canh, đẩy đẩy Nguyên Cảnh Khôn đang mơ hồ, đỡ anh ngồi dậy, đem cốc đưa đến bên miệng anh: " Uống xong rồi ngủ tiếp"
Nguyên Cảnh Khôn liền như vậy uống một ngụm, nước chanh chua ê ẩm làm anh nhíu máy, bất quá hương vị thật tốt, uống xong cảm thấy thoải mái không ít.
"Có phải hay không có hơi chua quá?" Cung Hi Nặc bỗng nhiên nhớ tới giống như quên cho đường.
"Không sao." Nguyên Cảnh Khôn từng ngụm từng ngụm mà uống nước chanh, lại uống nước lọc để súc miệng, lần nữa lại ngủ.
Thuốc trị cảm cùng nước chanh thành công mà chống lại bệnh cảm mạo của Nguyên Cảnh Khôn, còn tật xấu đa dạ dày cũng không có tái phát, Nguyên Cảnh Khôn thân thể cùng tinh thần đều khôi phục bình thường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook