Thì Ra Anh Yêu Em
-
Chương 45-2
Cung Hi Nặc sau khi tan tầm đi nhà trẻ đón Cung Tỉ, về đến nhà, cùng Cung Tỉ ăn cơm, lo hết tất cả cho bé xong, đi vào phòng ngủ.
Nguyên Cảnh Khôn đang gấp lại quần áo mới giặt xong, từng cái từng cái đặt vào trong tủ quần áo.
Cung Hi Nặc thoáng nhìn bên cạnh cửa sổ có một cái hộp máy mát xa, hỏi:" Của ai đây?"
"Cho anh." Nguyên Cảnh Khôn ngẩng đầu nhìn thoáng qua cái hộp trong tay y, tùy ý mà nói một câu.
Cung Hi Nặc từ thùng giấy lấy ra máy mát xa, cắm nguồn điện, tay đặt bên trên máy, cảm thụ mát xa bắt đầu chuyển động.
"Bao nhiêu tiền?"
Nguyên Cảnh Khôn gấp xong quần áo, xoay người: "Ai biết,cơ quan phát."
Cung Hi Nặc vốn đang cho rằng đây là Nguyên Cảnh Khôn cố ý mua cho y, nào biết, nguyên lai là y một phen tự mình đa tình, bất đắc dĩ mà rút nguồn điện, đem máy mát xa bỏ lại đến hộp giấy, yên lặng không nói mà tiếp nhận cái "Lễ vật" này.
Nguyên Cảnh Khôn liên tiếp mấy ngày cảm thấy thân thể không khoẻ, không có cảm giác muốn an, tinh thần vô dụng. Ban đầu, anh không để trong lòng, cho rằng quá mệt.
Chính là, anh dần dần mà cảm thấy không quá thích hợp, lại liên tưởng đến mấy năm trước mang thai Cung Tỉ, trong lòng không cấm hoài nghi có thể hay không là có bảo bảo.
Nguyên Cảnh Khôn không dám khẳng định, bất quá vẫn là đem tình huống thân thể cùng suy nghĩ nội tâm đều nói cho Cung Hi Nặc.
Cung Hi Nặc căn bản không nghĩ tới phương diện này, Nguyên Cảnh Khôn đột nhiên cùng y nói loại sự tình này, còn có điểm khó có thể tiếp thu: "Không thể nào."
"Như thế nào sẽ không?" Nguyên Cảnh Khôn bực bội, bọn họ mỗi lần đều không đùng biện pháp bảo vệ, Cung Hi Nặc không phải không biết, cư nhiên còn dám nghi hoặc.
Cung Hi Nặc thấy anh sốt ruột, cảm giác anh không giống như nói giỡn, nghiêm túc mà nghĩ nghĩ: "Như vậy đi, chúng ta cuối tuần đi đến cho Bác sĩ Hạ kiểm tra"
Nguyên Cảnh Khôn nguôi giận: "Ân."
Cung Hi Nặc lại nghĩ đến một sự kiện: "Ngày mai em đừng đi làm."
"Kia chắc không có việc gì." Nguyên Cảnh Khôn cảm thấy mặc dù thật sự có hài tử, tạm thời còn sẽ không ảnh hưởng đến công việc, lại nói, dù sao cũng phải đem công viênc làm cho xong mới cho xong mới có thể xin nghỉ.
Cung Hi Nặc sờ sờ bụng nhỏ của anh, vấn là không thể tin tưởng bên trong đã có hài tử:"Em thật sự có cảm giác?"
"Em còn có thể nói điêu với anh sao?" Nguyên Cảnh Khôn chán nản.
Từ khi Nguyên Cảnh Khôn cảm thấy thân thể có "Phản ứng", Cung Hi Nặc mọi chuyện mọi nơi đều phi thường cẩn thận. Không dám trì hoãn thời gian, cuối tuần mang theo anh đi đến bệnh viện gặp Hạ Nhạc Phàm làm kiểm tra thân thể toàn diện thân.
Ngại với mặt mũi, Nguyên Cảnh Khôn không nói cho Hạ Nhạc Phàm mục đích thật sự kiểm tra thân thể, tùy tiện tìm một lí do, lừa dối hắn.
Cung Hi Nặc cùng Nguyên Cảnh Khôn ngồi ở phòng khám bệnh chờ Hạ Nhạc Phàm lấy kết quả kiểm tra, hai người không nói với nhau câu nào, có rất nhiều tâm sự, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Cung Hi Nặc đối với kết quả không ôm hy vọng quá lớn, y cũng không phải thích hài tử. Lúc trước sở dĩ chấp nhất mà muốn lưu lại Cung Tỉ, một nửa là vì kéo dài sinh mệnh của Dương Nghệ Thanh, một nửa là vì giữ lại một đoạn tình cảm đã mất đi.
Bởi vậy, y chưa bao giờ từng cưỡng cầu một hai phải có một hài tử thân sinh, y không coi trọng cái gọi là huyết mạch tương truyền.
Lại nói, y cũng không muốn Nguyên Cảnh Khôn cực cực khổ khổ mà mang thai, cuối cùng còn muốn chịu đựng thống khổ mà sinh hài tử, y thật không đành lòng mà muốn Nguyên Cảnh Khôn chịu tội.
Nguyên Cảnh Khôn tâm tình còn thấp thỏm hơn so với Cung Hi Nặc thấp thỏm, anh đối với kết quả ôm chờ mong lớn lao. Mỗi khi đối mặt với Cung Tỉ, Nguyên Cảnh Khôn luôn là ẩn ẩn mà muốn có một hài tử thuộc về hai người bọn họ.
Nếu, anh làm không được, như vậy, anh sẽ không vọng tưởng.
Trên thực tế, anh có thể làm được đến, như vậy, anh sẽ khó có thể giữ lấy ảo tưởng thôi không đó.
Một hài tử có chung huyết mạch với bọn họ, một quan hệ đặc thù, đây là điều Nguyên Cảnh Khôn muốn theo đuổi.
Bất quá, Cung Hi Nặc tựa hồ không quá phối hợp.
Nguyên Cảnh Khôn không biết y có phải hay không trời sinh dục vọng không cường, hay vẫn là cố ý không nghĩ muốn thực hiện ước muốn của anh.
Bọn họ số lần làm tình không nhiều lắm, nói đến kết quả quả thực là ngẫu nhiên.
Mỗi lần, Nguyên Cảnh Khôn đều đến lao lực mà chọn khơi dậy dụng vọng của Cung Hi Nặc, sau đó, Cung Hi Nặc không biết là thế nào, luôn bày ra một bộ thể lực chống đỡ hết nổi, làm tới làm đi, vừa đến thời khắc mấu chốt, luôn là tìm ra đủ loại lý do bắn ở bên ngoài.
Cũng may, Nguyên Cảnh Khôn vẫn sẽ đầy đủ lợi dụng uy hiếp y, Cung Hi Nặc có mấy lần khống chế không được, vẫn là không hề giữ lại mà bắn vào chỗ sâu nhất trong thân thể anh.
Thời điểm hai người miên man suy nghĩ, Hạ Nhạc Phàm đẩy cửa tiến vào, Nguyên Cảnh Khôn nhìn đến báo cáo kiểm tra sức khoẻ trong tay hắn, trong lòng hồi hộp, ánh mắt nhín gắt gao mấy tờ giấy mỏng kia.
Hạ Nhạc Phàm ngồi vào đối diện bọn họ, nhanh chóng mà lại lần nữa lật xem báo cáo, ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Nguyên Cảnh Khôn: "Nguyên tiên sinh kết quả kiểm tra sức khoẻ chưa biểu hiện thân thể có vấn đề gì, hết thảy OK."
Cung Hi Nặc thỏa mãn tâm nguyện, buông tâm, thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt nghiêm túc thay bằng biểu tình nhẹ nhàng.
Nguyên Cảnh Khôn giống như bị rội một chậu nước lạnh, không cam lòng, không tin, trừng mắt, lại một lần hỏi hắn: "Thật vậy chăng? Thật sự không có việc gì sao?"
"Không có việc gì a." Hạ Nhạc Phàm kỳ quái thái độ khác thường của anh, làm bác sĩ nhiều năm, còn chưa bao giờ nhìn thấy qua người mong bị bệnh.
Nguyên Cảnh Khôn nhụt chí mà dựa vào lưng ghế, vẫn là không thể tiếp thu tàn khốc hiện thực, bất quá, trải qua máy móc y học nghiên cứu hiện đại như vậy chắc sẽ không làm sai đi. Chính là loại sự tình này cũng khó nói. Vạn nhất, dụng cụ xuất hiện trục trặc ở đâu?
Hạ Nhạc Phàm thông minh, nhìn lướt qua phản ứng một trời một vực của hai người, lập tức minh bạch là chuyện như thế nào, đoán được ý tưởng của từng người bọn họ, cố nhịn cười, vì giữ mặt mũi cho Nguyên Cảnh Khôn tận lực mịt mờ mà giải thích: "Khụ khụ, loại sự tình này sao, hay là nên thuận theo tự nhiên đi, bằng không, càng là ngóng trông, càng là không có."
Hạ Nhạc Phàm lúc nói lời này không có nhìn Nguyên Cảnh Khôn, sợ anh sẽ ngượng ngùng.
Kết quả, bị người nhìn thấu tâm sự Nguyên Cảnh Khôn gương mặt vẫn là không thể tránh được mà hồng lên.
Nguyên Cảnh Khôn cúi đầu, dùng tay vuốt lông mày, che giấu sắc mặt xấu hổ, vội vàng mà đứng lên, cùng Hạ Nhạc Phàm tạm biệt: "Tôi đây đi trước, cảm ơn cậu, bác sĩ Hạ."
"Không khách khí." Hạ Nhạc Phàm đứng dậy, mắt thấy Nguyên Cảnh Khôn bước nhanh đi ra khỏi phòng khám bệnh, đem kết quả kiểm tra sức khoẻ giao cho Cung Hi Nặc. "Cái này anh cầm đi."
"Cảm ơn cậu." Cung Hi Nặc tiếp nhận túi kết quả, cùng Hạ Nhạc Phàm bắt tay, tỏ vẻ cảm tạ sau, đuổi theo đi ra.
Nguyên Cảnh Khôn đang gấp lại quần áo mới giặt xong, từng cái từng cái đặt vào trong tủ quần áo.
Cung Hi Nặc thoáng nhìn bên cạnh cửa sổ có một cái hộp máy mát xa, hỏi:" Của ai đây?"
"Cho anh." Nguyên Cảnh Khôn ngẩng đầu nhìn thoáng qua cái hộp trong tay y, tùy ý mà nói một câu.
Cung Hi Nặc từ thùng giấy lấy ra máy mát xa, cắm nguồn điện, tay đặt bên trên máy, cảm thụ mát xa bắt đầu chuyển động.
"Bao nhiêu tiền?"
Nguyên Cảnh Khôn gấp xong quần áo, xoay người: "Ai biết,cơ quan phát."
Cung Hi Nặc vốn đang cho rằng đây là Nguyên Cảnh Khôn cố ý mua cho y, nào biết, nguyên lai là y một phen tự mình đa tình, bất đắc dĩ mà rút nguồn điện, đem máy mát xa bỏ lại đến hộp giấy, yên lặng không nói mà tiếp nhận cái "Lễ vật" này.
Nguyên Cảnh Khôn liên tiếp mấy ngày cảm thấy thân thể không khoẻ, không có cảm giác muốn an, tinh thần vô dụng. Ban đầu, anh không để trong lòng, cho rằng quá mệt.
Chính là, anh dần dần mà cảm thấy không quá thích hợp, lại liên tưởng đến mấy năm trước mang thai Cung Tỉ, trong lòng không cấm hoài nghi có thể hay không là có bảo bảo.
Nguyên Cảnh Khôn không dám khẳng định, bất quá vẫn là đem tình huống thân thể cùng suy nghĩ nội tâm đều nói cho Cung Hi Nặc.
Cung Hi Nặc căn bản không nghĩ tới phương diện này, Nguyên Cảnh Khôn đột nhiên cùng y nói loại sự tình này, còn có điểm khó có thể tiếp thu: "Không thể nào."
"Như thế nào sẽ không?" Nguyên Cảnh Khôn bực bội, bọn họ mỗi lần đều không đùng biện pháp bảo vệ, Cung Hi Nặc không phải không biết, cư nhiên còn dám nghi hoặc.
Cung Hi Nặc thấy anh sốt ruột, cảm giác anh không giống như nói giỡn, nghiêm túc mà nghĩ nghĩ: "Như vậy đi, chúng ta cuối tuần đi đến cho Bác sĩ Hạ kiểm tra"
Nguyên Cảnh Khôn nguôi giận: "Ân."
Cung Hi Nặc lại nghĩ đến một sự kiện: "Ngày mai em đừng đi làm."
"Kia chắc không có việc gì." Nguyên Cảnh Khôn cảm thấy mặc dù thật sự có hài tử, tạm thời còn sẽ không ảnh hưởng đến công việc, lại nói, dù sao cũng phải đem công viênc làm cho xong mới cho xong mới có thể xin nghỉ.
Cung Hi Nặc sờ sờ bụng nhỏ của anh, vấn là không thể tin tưởng bên trong đã có hài tử:"Em thật sự có cảm giác?"
"Em còn có thể nói điêu với anh sao?" Nguyên Cảnh Khôn chán nản.
Từ khi Nguyên Cảnh Khôn cảm thấy thân thể có "Phản ứng", Cung Hi Nặc mọi chuyện mọi nơi đều phi thường cẩn thận. Không dám trì hoãn thời gian, cuối tuần mang theo anh đi đến bệnh viện gặp Hạ Nhạc Phàm làm kiểm tra thân thể toàn diện thân.
Ngại với mặt mũi, Nguyên Cảnh Khôn không nói cho Hạ Nhạc Phàm mục đích thật sự kiểm tra thân thể, tùy tiện tìm một lí do, lừa dối hắn.
Cung Hi Nặc cùng Nguyên Cảnh Khôn ngồi ở phòng khám bệnh chờ Hạ Nhạc Phàm lấy kết quả kiểm tra, hai người không nói với nhau câu nào, có rất nhiều tâm sự, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Cung Hi Nặc đối với kết quả không ôm hy vọng quá lớn, y cũng không phải thích hài tử. Lúc trước sở dĩ chấp nhất mà muốn lưu lại Cung Tỉ, một nửa là vì kéo dài sinh mệnh của Dương Nghệ Thanh, một nửa là vì giữ lại một đoạn tình cảm đã mất đi.
Bởi vậy, y chưa bao giờ từng cưỡng cầu một hai phải có một hài tử thân sinh, y không coi trọng cái gọi là huyết mạch tương truyền.
Lại nói, y cũng không muốn Nguyên Cảnh Khôn cực cực khổ khổ mà mang thai, cuối cùng còn muốn chịu đựng thống khổ mà sinh hài tử, y thật không đành lòng mà muốn Nguyên Cảnh Khôn chịu tội.
Nguyên Cảnh Khôn tâm tình còn thấp thỏm hơn so với Cung Hi Nặc thấp thỏm, anh đối với kết quả ôm chờ mong lớn lao. Mỗi khi đối mặt với Cung Tỉ, Nguyên Cảnh Khôn luôn là ẩn ẩn mà muốn có một hài tử thuộc về hai người bọn họ.
Nếu, anh làm không được, như vậy, anh sẽ không vọng tưởng.
Trên thực tế, anh có thể làm được đến, như vậy, anh sẽ khó có thể giữ lấy ảo tưởng thôi không đó.
Một hài tử có chung huyết mạch với bọn họ, một quan hệ đặc thù, đây là điều Nguyên Cảnh Khôn muốn theo đuổi.
Bất quá, Cung Hi Nặc tựa hồ không quá phối hợp.
Nguyên Cảnh Khôn không biết y có phải hay không trời sinh dục vọng không cường, hay vẫn là cố ý không nghĩ muốn thực hiện ước muốn của anh.
Bọn họ số lần làm tình không nhiều lắm, nói đến kết quả quả thực là ngẫu nhiên.
Mỗi lần, Nguyên Cảnh Khôn đều đến lao lực mà chọn khơi dậy dụng vọng của Cung Hi Nặc, sau đó, Cung Hi Nặc không biết là thế nào, luôn bày ra một bộ thể lực chống đỡ hết nổi, làm tới làm đi, vừa đến thời khắc mấu chốt, luôn là tìm ra đủ loại lý do bắn ở bên ngoài.
Cũng may, Nguyên Cảnh Khôn vẫn sẽ đầy đủ lợi dụng uy hiếp y, Cung Hi Nặc có mấy lần khống chế không được, vẫn là không hề giữ lại mà bắn vào chỗ sâu nhất trong thân thể anh.
Thời điểm hai người miên man suy nghĩ, Hạ Nhạc Phàm đẩy cửa tiến vào, Nguyên Cảnh Khôn nhìn đến báo cáo kiểm tra sức khoẻ trong tay hắn, trong lòng hồi hộp, ánh mắt nhín gắt gao mấy tờ giấy mỏng kia.
Hạ Nhạc Phàm ngồi vào đối diện bọn họ, nhanh chóng mà lại lần nữa lật xem báo cáo, ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Nguyên Cảnh Khôn: "Nguyên tiên sinh kết quả kiểm tra sức khoẻ chưa biểu hiện thân thể có vấn đề gì, hết thảy OK."
Cung Hi Nặc thỏa mãn tâm nguyện, buông tâm, thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt nghiêm túc thay bằng biểu tình nhẹ nhàng.
Nguyên Cảnh Khôn giống như bị rội một chậu nước lạnh, không cam lòng, không tin, trừng mắt, lại một lần hỏi hắn: "Thật vậy chăng? Thật sự không có việc gì sao?"
"Không có việc gì a." Hạ Nhạc Phàm kỳ quái thái độ khác thường của anh, làm bác sĩ nhiều năm, còn chưa bao giờ nhìn thấy qua người mong bị bệnh.
Nguyên Cảnh Khôn nhụt chí mà dựa vào lưng ghế, vẫn là không thể tiếp thu tàn khốc hiện thực, bất quá, trải qua máy móc y học nghiên cứu hiện đại như vậy chắc sẽ không làm sai đi. Chính là loại sự tình này cũng khó nói. Vạn nhất, dụng cụ xuất hiện trục trặc ở đâu?
Hạ Nhạc Phàm thông minh, nhìn lướt qua phản ứng một trời một vực của hai người, lập tức minh bạch là chuyện như thế nào, đoán được ý tưởng của từng người bọn họ, cố nhịn cười, vì giữ mặt mũi cho Nguyên Cảnh Khôn tận lực mịt mờ mà giải thích: "Khụ khụ, loại sự tình này sao, hay là nên thuận theo tự nhiên đi, bằng không, càng là ngóng trông, càng là không có."
Hạ Nhạc Phàm lúc nói lời này không có nhìn Nguyên Cảnh Khôn, sợ anh sẽ ngượng ngùng.
Kết quả, bị người nhìn thấu tâm sự Nguyên Cảnh Khôn gương mặt vẫn là không thể tránh được mà hồng lên.
Nguyên Cảnh Khôn cúi đầu, dùng tay vuốt lông mày, che giấu sắc mặt xấu hổ, vội vàng mà đứng lên, cùng Hạ Nhạc Phàm tạm biệt: "Tôi đây đi trước, cảm ơn cậu, bác sĩ Hạ."
"Không khách khí." Hạ Nhạc Phàm đứng dậy, mắt thấy Nguyên Cảnh Khôn bước nhanh đi ra khỏi phòng khám bệnh, đem kết quả kiểm tra sức khoẻ giao cho Cung Hi Nặc. "Cái này anh cầm đi."
"Cảm ơn cậu." Cung Hi Nặc tiếp nhận túi kết quả, cùng Hạ Nhạc Phàm bắt tay, tỏ vẻ cảm tạ sau, đuổi theo đi ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook