Thi Quan Kinh Niên
-
Chương 31: Phong ma (hạ)
Edit: Yunchan
Lô Hoài Nhâm lau mồ hôi, nhìn cô liếc mắt nhăn mày với mấy tên bên ngoài mà không khỏi lắc đầu cười trừ, rống cổ nói: “Tiểu muội! Đi!”
Kinh Niên khoát tay áo, ý bảo hắn chờ tý, sau đó dạo quanh tường bao một vòng, đến góc thì ngồi xổm xuống, chọc Huyền Tội vào kẽ đá trên mặt đất rồi xẹt ngang một phát, quay cổ tay nhấn chuôi kiếm xuống, tích tắc sau cả khối đá dầy cui đã bị bới ra. Cô dịch khối đá qua bên, nắm tay lại nện mạnh mấy cú vào chỗ đất bên dưới khối đá, mãi tới khi nện ra một cái hố, cô thò tay vào bới một lúc, cào hết bùn ẩm ra. Đến đây cô mới tháo bọc đồ trên vai xuống, dè dặt cẩn thận đặt vào trong hố, cuối cùng đậy khối đá lại.
Lô Hoài Nhâm nhìn cô hạ thêm một đạo kết giới xung quanh khối đá, thì thầm thán phục trong bụng. Dựng thêm một lá chắn ngay bên trong kết giới của kẻ khác, đó là chuyện tiên sư thần đạo có tu vi thượng thừa mới làm được. Vậy mà tiểu cô nương trước mắt này lại chẳng cần tốn sức mấy, búng ngón tay đánh tách là đã dẫn bùa chú vào trong ngon lành.
Lô Hoài Nhâm đã sớm nhận ra Kinh Niên không phải loại người tầm thường, nhưng mỗi khi hắn cho là cô đã tung hết bảy tám phần lực, thì tới lần trổ tài tiếp theo, hắn lại cảm thấy bảy tám phần lực lúc trước cùng lắm chỉ mới hai ba phần.
Kinh Niên thu xếp xong xuôi mới bước lên Thông Thần đạo, Thi Ngũ gia chậm rãi đi theo sau lưng cô. Đi được mấy bước thì không thấy Lô Hoài Nhâm đuổi theo, Kinh Niên ngoái đầu lại nhòm thử, thấy hắn còn đứng cắm cọc tại chỗ nhìn chăm chăm vào khối đá kia, cô bèn réo to: “Lô đại ca! Còn đang hành lễ với Thừa tướng gia hả? Huynh không đi là ta chạy trước thật đó! Ông trời không đợi người đâu!”
Cô chỉa chỉa lên đám mây đỏ ngày một mỏng hơn phía chân trời, bồi thêm: “Thiên tượng trăng ban ngày vừa qua thì trận pháp cũng xong, hồn phách bị phong ấn của Hình Thiên coi như bị giải phóng hết sạch, tới lúc đó chúng ta cũng xong đời!”
Lô Hoài Nhâm co chân chạy cuống cuồng tới cạnh Kinh Niên, sóng vai với cô bước vào Thông Thần đạo, vừa chạy vừa chọc: “Tiểu muội có gọi ta thì nhân huynh đằng trước cũng chả trì hoãn giây nào.”
Kinh Niên cười hì hì: “Muốn chiến thô bạo thì ta không thể kéo lão gia tử vào cùng, nếu đánh hư rồi thì làm sao ăn nói với tiểu đạo gia đây?”
Đạo lý này Lô Hoài Nhâm đương nhiên hiểu, hắn định nói điệu bộ làm mặt quỷ với mấy tên dở sống dở chết bên ngoài kết giới vừa rồi của cô mới là câu giờ, đang muốn mở miệng độp lại, nhưng thoáng thấy Kinh Niên cúi đầu than nhẹ thì tâm trạng bỗng chùng xuống, trước mắt hiện lên gương mặt cắt không còn giọt máu của Gia Cát Thủ, lời trêu ghẹo chực tuôn khỏi miệng lại bị nuốt nghẹn về, thay vào đó là lầm bầm một câu: “Cũng phải, tuổi đã cao còn lăn qua lăn lại chật vật khổ sở, khổ mình mà cũng khổ lây tiểu đạo gia…”
Nói tới đây, lòng dạ hai người đều nặng trĩu, cũng may bình thường cả hai đều là một giuộc dở hơi, sầu tới nhanh mà đi cũng nhanh. Thành ra, vừa đi được nửa đoạn Thông Thần đạo, Kinh Niên đã lại khơi chuyện: “Lô đại ca, chúng ta thương lượng chút đi, lát nữa vào đó phải đối phó với hai tên yêu nghiệt làm sao?”
Lô Hoài Nhâm duỗi hai ngón tay ra chà chà mũi, xì một tiếng, nói: “Thế còn không đơn giản à, cá lớn muội lo, cá tạp đại ca muội gánh!”
Hắn thẳng thắn như vậy lại khiến Kinh Niên ngỡ ngàng, theo cá tính của hắn, không lôi Hình Thiên ra hỏi cho rõ ngọn ngành thì sao chịu để yên? Tiếng “Nhân huynh” há lại gọi chơi sao? Suốt quãng đường, nhìn Lô Hoài Nhâm chăm chút tỉ mỉ cho Trần Mộc cũng đủ biết, với hắn Trần Mộc không phải một hành đầu thông thường. Nhớ lại lần Trần Mộc phát cuồng ở Phong Hoa cốc, Lô Hoài Nhâm đã quýnh tới mức chẳng còn để tâm tới gì khác, có lẽ tình nghĩa huynh đệ sâu nặng này đối với Hình Thiên chỉ là một âm mưu, nhưng với Lô Hoài Nhâm thì chính là trải nghiệm chân thật.
Lúc cô tự thuật trong lòng, Lô Hoài Nhâm cũng ngẩn ngơ như người mất hồn. Chẳng những hồi tưởng lại nỗi đau người thân bị giết hại, mà nhiều hơn chính là cảm giác xung đột dữ dội giữa tin tưởng và giận dữ vì bị chí hữu phản bội.
Về phần Kinh Niên, cô vốn nghĩ hắn sẽ coi chuyện Hình Thiên là việc riêng rồi một mình gánh hết lên vai, cho dù tự biết công lực không bằng người cũng quyết không nhường bước, cùng lắm là tới mức đồng quy vô tận. Nhưng cô không ngờ hắn lại hết sức hào phóng, nói nhường một cách rốt ráo thế này.
Lô Hoài Nhâm bị cô trừng tới nỗi phát quẫn, cố gắng căng miệng cười, nói: “Ha, đừng nghĩ đại ca nhát gan, đại ca chỉ sợ xảy ra sự cố làm liên lụy muội thôi. Đánh địch chứ có phải hàng thường đâu, việc riêng thì việc riêng, cũng đâu thể vì việc nhỏ mà lỡ việc lớn, muội nói có đúng không?”
Kinh Niên cười khì, cao giọng đáp: “Phải! Đại ca nói chính xác! Tiểu muội không nên coi thường đại ca~”
Lô Hoài Nhâm ừ khẽ, rồi rẽ qua một khúc quanh cuối cùng, cửa vào Tế Tạng đường đã đập ngay vào mắt, hai người không mở miệng nói chuyện nữa, đồng thời ngưng thần tụ khí, đề cao cảnh giác.
Cách đây không lâu cửa vào đã bị Thi Ngũ gia phá sập hơn phân nửa, cánh cửa bị đá ra một lổ tênh hếch, máu tanh trong đường tràn ra tới ngoài, ôm theo từng bậc thang chảy tong tỏng xuống dưới, làm ướt sũng cả một vùng Thông Thần đạo, máu đặc và thịt rữa bê bết đầy cả đất.
Bọn Kinh Niên chạy như bay tới lối vào rồi ngừng lại. Kinh Niên thò đầu vào nhìn thử, sau đó dẫn đầu sải bước vào, Lô Hoài Nhâm và Thi Ngũ gia nối theo sát gót.
Vào tới trung tâm sảnh đường, thấy mấy cái đầu người bày hai bên bàn vẫn còn ở chỗ cũ, cách bài trí cũng không thay đổi mấy, có khác chăng là những hạt châu đen ngậm trong miệng đầu người giờ đã phát sáng chói lòa hệt như bị rắc lên phấn bạc, phù trận khắc trên hạt châu thì nhấp nháy ánh đỏ. Pháp trận trong đường tỏa ra hào quang chói mắt, một người đang đứng ngay trung tâm, bị ngăn trở bởi màn sáng, bóng dáng mơ hồ.
Kinh Niên biến đổi hai mắt nhìn khắp chung quanh, cuối cùng cố định tầm nhìn trong trung tâm pháp trận, nhíu mày lầm bầm: “Kỳ lạ…”
Lô Hoài Nhâm đang định mở miệng hỏi kỳ lạ chỗ nào, thì chợt nghe một tiếng cười nhẹ vẳng tới xa gần, hắn chỉ cảm thấy tiếng cười kia nhẹ tới bất thường, nhưng nghe vào tai thì lại khiến toàn thân phát lạnh, hệt như rơi vào hố băng.
Kinh Niên không nói không rằng, tức tốc móc ra một lá hắc phù quét qua thân Huyền Tội, lá bùa kia nhất thời tóe ra một đốm lửa đỏ tươi. Cô vung cánh tay ném nó ra, ngay khi lá bùa gần chạm vào pháp trận, đột nhiên thu phắt tay lại, quát khẽ một tiếng: “Phá!”
Thoắt cái đốm lửa nhỏ kia bốc cao lên mấy trượng, lên tới đỉnh pháp trận thì hội tụ lại thành một quả cầu lửa to đùng, uỳnh một tiếng rơi thẳng xuống, nhanh như mưa trút, cuốn xiết như thác đổ.
Lần này Lô Hoài Nhâm lại được dịp trợn to mắt, nhìn pháp trận thoáng cái đã biến thành cái lồng lửa, há hốc mồm, ơ nửa ngày cũng không ơ ra câu nào.
Kinh Niên thúc giục dương khí, mượn Huyền Tội phát về hướng hắc phù thêm mấy mồi lửa. Có điều pháp trận này kiên cố như bàn thạch, thế lửa cuộn lên mãnh liệt như thế, mà vẫn không không tài nào phá tan kết giới trận, tất cả đều bị đẩy dạt ra hai bên, tia lửa bắn ra rơi xuống đất, đập vào máu loãng bốn phía, khiến chúng bốc hơi thành khói hồng.
Lô Hoài Nhâm thấy Kinh Niên vừa xuất trận đã chơi lớn, bản thân cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém, lập tức vuốt phẳng tay áo, kêu lên: “Ông nội ngươi lâu lắm rồi chưa xài bùa, bây giờ cũng tới trổ tài đây!”
Nói rồi lấy hoàng phù trong ngực ra, ngón trỏ trái kề tới miệng cắn một cái, dùng ngón cái bấm xuống nặn ra một giọt máu to cỡ hạt đậu, rồi vẽ vài đường trên mặt phù, miệng rì rầm niệm chú. Đột nhiên ngón tay bật nhanh ra như đạn, phóng lá bùa tới bên trên hắc phù, vung tay quát to: “Khởi!!”
Vết máu trên mặt phù tức tốc tách ra một luồng khí trắng xoáy vòng lên, càng xoáy càng nhanh, càng xoáy càng to, chỉ nghe tiếng rú rít dội vào tai không ngớt, một dòng khí mạnh mẽ phá toang màn khói bay ra, cuốn ngọn lửa quanh mình vào trong, phút chốc đã hóa thành một con rồng lửa giương nanh múa vuốt từ từ lượn quanh pháp trận.
Kinh Niên huýt sáo một tiếng, nghiêng đầu cười nói: “Không phải đây là Tường Không trận cảnh giới cao nhất của Đằng Long Phược sao? Nè, Lô đại ca, té ra nào giờ huynh giấu bài?”
Lô Hoài Nhâm cười khổ một tiếng, tự giễu: “Ta đây mà tính là giấu bài gì, nếu không có hỏa phù của muội thổi gió trước, thì người khác có quạt cỡ nào cũng không đủ mát.”
Lô Hoài Nhâm nói lời khiêm tốn, mà thật lòng cũng có vài phần xấu hổ. Hắn không biết lai lịch của Kinh Niên, chỉ nói bản thân học nghệ không tinh, thiên phú không đủ, khiến một bé gái mới tí tuổi đầu vượt mặt dễ dàng. Hiện tại tâm tính hắn đã trở nên bình thản, nếu đổi lại cái tính nóng nảy trước khi gặp phải biến cố, sợ là sẽ không cam lòng tìm mọi cách để tăng công lực mà không đếm xỉa tới giới hạn bản thân, khi đó khó đảm bảo không đi sai đường.
Tu hành pháp thuật phù chú phân thành Âm Dương Ngũ Hành, Tường Không trận thuộc Tốn(*) âm Mộc, tức là thuật Ngự Phong. Phàm là thuật Ngũ Hành, cảnh giới cao nhất đều là hóa vô hình thành hữu hình, dựa vào hiệu lực mà đúc thành hình, cũng giống như Ngục Đạo Hỏa Long phược mà Kinh Niên dùng trước đây cũng là chú thuật cấp cao thuộc tính dương hỏa.
(*) Tốn trong quẻ âm dương là Phong, tức gió.
Tường Không trận mặc dù là chiêu thức lợi hại, nhưng ngặt nỗi trình độ của Lô Hoài Nhâm chưa tới, khi tung ra cũng ngang tầm với uy lực của đệ tam thức Đại Diễm Thái Dương kiếm. Lô Hoài Nhâm biết tu vi của bản thân còn thấp, nếu độc đấu với cao thủ mạnh như vậy, thì chỉ sợ là châu chấu đá xe. Song lần này hắn đã hạ quyết tâm hỗ trợ Kinh Niên ngay từ đầu, ném lá bùa tới gần hỏa phù, để tiện bề điều khiển sức gió dung hợp với ngọn lửa bên trong. Thêm vào nội lực của Kinh Niên thúc giục, phong trợ hỏa, càng khiến cho hòa phù tăng thêm chú lực.
Lúc này Kinh Niên nắm chặt song quyền, rồng lửa càng quấn chặt lấy trận pháp hơn, chỗ giao giữa bụng rồng và kết giới đột nhiên tóe lên ánh chớp, đùng đoàng không dứt bên tai, cơn sóng nhiệt xô ra từng vòng dồn dập.
Chẳng bao lâu, Tế Tạng Đường đã nghiễm nhiên trở thành cái lò lửa nóng rực, tới tường đồng vách sắt bao quanh cũng không chịu nổi cái đuôi rồng đỏ lửa quật tới. Thế mà kết giới này vẫn cứng đầu như vậy, cho dù quấn siết cỡ nào cũng không sứt mẻ, mà ngược lại chú lực trên kết giới lại càng lúc càng mạnh.
Lô Hoài Nhâm thấy kết giới vốn vô hình kia như bị nhuộm lên một tầng sắc hồng kim, sau đó trải lên hoa văn nhàn nhạt như bức tranh thủy mặc, màu sắc chồng lên nhau ngày một đậm hơn, theo đó là con rồng lửa ngày một nhạt màu, cứ như thịt da cấu thành từ ngọn lửa đang bị kết giới hấp thu từng chút một, chỉ để lại một cái vỏ rỗng.
Hắn vội vàng thu lực, quay đầu toan nhắc nhở Kinh Niên, đã thấy cô chậm rãi buông hai tay xuống, con rồng lửa phụt một tiếng tắt ngấm, hóa thành mấy vòng khói lượn lờ bay đi.
Sắc mặt Lô Hoài Nhâm sầm xuống, khàn giọng nói: “Kết giới này có chỗ kỳ lạ, chú lực của chúng ta hình như đều bị nó hút hết!”
Kinh Niên ừ khẽ, tròng mắt chuyển động qua lại liên hồi, nhủ bụng: Trên đời có một loại võ công dẫn nội lực của người khác cho mình sử dụng, đó là Bách Xuyên Hối Hải(*), hút chú lực cũng chung một đạo lý như vậy. Chẳng qua phù lực là do linh lực của bản thân thúc giục ra, bên trong cơ thể vốn có hai khí âm dương. Lúc người còn sống, dương khí cần dồn nén âm khí mới có thể bảo vệ sức khỏe, nên phù chú cũng như thế, đều dựa vào dương hỏa thúc giục. Kết giới là dựa vào phù chú xoay vòng làm lá chắn, vì vậy thuộc tính của nó tự nhiên cũng là dương. Dương lực đối với dương lực có lý nào lại bài xích nhau? Tất nhiên dù hợp lại cũng có chuyện bên này mạnh hơn bên kia, nhưng ai để tâm chuyện chú lực của mình bị kẻ địch hấp thu chứ?
(*) Trăm sông về một biển.
Tuy có người dùng sai cách, phản kỳ đạo, nhưng suy cho cùng đi sai đường đều không được dài lâu. Những người luyện âm tu tới cuối cùng phần nhiều là tẩu hỏa nhập ma, điên điên khùng khùng, dở sống dở chết. Có điều muốn luyện thành thuật âm dương đảo ngược, thì chỉ có cách liều mình nhập ma này mà thôi.
Nghĩ tới đây, Kinh Niên đột nhiên vỗ ót một cái, trong lòng thầm kêu: Ối trời, Hình Thiên vốn là ma, chẳng qua là khoác lớp da người chết thôi. Kết giới hắn tạo ra, đương nhiên bên trong toàn là trọc khí âm tà. Đúng là học mấy thứ bài vở khuôn sáo riết thành quen, đầu óc nhất thời mụ mị, tặng không cho hắn một bữa tiệc nghỉ xả hơi.
Cô thầm trách bản thân sơ ý, làm cách nào cũng không thể tập trung tinh thần, trong đầu không phải là đại địch trước mắt, trái lại quan tâm tới mấy thứ đâu đâu.
Kinh Niên liếc liếc về phía Lô Hoài Nhâm, thấy mắt hắn sáng rực như đuốc, chăm chú nhìn pháp trận, giữa chân mày khóa chặt, ánh mắt có hơi đăm chiêu, biết tám phần là hắn đang phiền não vì tiếp theo nên làm thế nào. Vì vậy không dám lơ là nữa, đồng thời khóe mắt ngắm khắp chung quanh với vẻ đề phòng, trong lòng khó hiểu: Cứ tưởng bên ngoài pháp trận nhất định sẽ có người cố thủ, nhưng sao lúc đi vào không thấy Nguyên Thiên Sư. Lúc đầu cô còn sợ lão ta núp ở chỗ nào đó để đánh lén, nhưng hồi nãy biến hóa hai mắt nhìn cả buổi, lại không thấy nửa cái bóng quỷ cả trong lẫn ngoài, ngay cả hai cái kính cũng chẳng biết đi đâu.
Kinh Niên quyết chí đã nhúng tay vào chuyện này thì phải nhúng cho trót, một mặt vì đã đồng ý với Điện Hạ, mặt khác là vì cướp lại hai cái kính để giúp Thi Ngũ gia thăng thiên. Nói lại thì cô cũng hơi chột dạ, nếu hai cái kính rơi vào trong tay Hình Thiên, thì cái gọi là hỗ trợ của cô chính là đứng phía sau xuất ra chút lực mỏng, còn nếu thật sự gặp cường địch ngay cả Hỏa Long phược cũng không hàng phục được, thì cô xác định sẽ tra dầu vào chân chuồn trước.
Suy nghĩ này có hơi gian chút, nhưng kiểu khẩu hiệu như thiên hạ hưng suy, lo nước thương dân các loại, Kinh Niên nói mà thấy hơi ê răng, đại sự gì hơn được Thi Ngũ gia của cô chứ? Thiên hạ đối với cô mà nói chỉ cần có đường để đi là được, đợi giúp Thi Ngũ gia thăng thiên xong, thì thiên hạ của cô cũng theo Ngũ gia đi nốt, còn có gì đáng lo nghĩ đâu?
Kinh Niên đưa ngón tay day day trán, tự dưng buồn cười, giờ nào rồi mà bản thân còn có lòng dạ nghĩ tới chuyện này, lập tức định thần lại, hết sức chuyên tâm nghĩ đối sách.
Theo cô biết, pháp trận của thuật dẫn ma hồn cần dựa vào âm linh khí dồi dào để chống đỡ củng cố, tới khi trăng ban ngày kết thúc, phong ấn của Thanh Long kính bị phá, ma hồn của Hình Thiên cũng được thả ra hoàn toàn. Trong khi tác dụng của Bạch Hổ kính chính là lấy linh lực giữ cho thân thể dung nạp ma hồn không bị mục ruỗng, đợi cho hồn thể hợp nhất, thuật này sẽ lập tức thành công.
Đến lúc này, hai mặt kính nhất định phải ở cùng trong pháp trận với cơ thể thu nạp ma hồn, nhưng ở trong pháp trận hiện tại chỉ có thân thể của Hình Thiên.
“Có khi nào là dùng thủ thuật che mắt không?”, suy nghĩ này chợt lóe lên rồi vụt tắt trong đầu. Không phải cô tự cao tự đại, cho rằng cả thiên hạ không có gì trốn khỏi quỷ nhãn của mình, chẳng qua là cảm thấy không cần thiết phải cố tình ẩn giấu. Nhưng nếu không ẩn giấu, vậy hai cái kính đó chạy đâu mất rồi? Chẳng lẽ là Nguyên Thiên Sư lén rinh cái kính chuồn khỏi cung? Nghĩ lại trước đó hắn đối với Hình Thiên một mực kính cẩn, cực kỳ si mê, cô lại thấy khả năng này không lớn. Nếu có trốn khỏi cung thật, thì đó nhất định là do Hình Thiên chỉ thị.
Trong lòng cô khẽ động, đang muốn ngẫm lại, thì chợt nghe bên tai vang lên một tiếng rống to, lập tức quay ngoắc đầu qua. Chẳng ai khác mà chính là Lô Hoài Nhâm đang bổ nhào lên trước, hai tay hắn không nắm bùa cũng không xách vũ khí, nhìn cái dáng đâm đầu lao tới mạnh mẽ bừng bừng của hắn rất có phong thái đánh giáp lá cà với cái tường.
Kinh Niên dậm chân: “Còn nói không kích động, cứ đâm đầu tới kiểu này không gãy mũi mới lạ!”
Cô nháy mắt ra hiệu với bên cạnh, lập tức Thi Ngũ gia vốn đứng thẳng băng tại chỗ chợt gập khẽ hai chân, vút một cái vọt nhanh lên trước.
Lô Hoài Nhâm chỉ cảm thấy tiếng gió gào thét bên tai, một bóng đen đột ngột sượt qua bên cạnh mình, nhìn kỹ lại, chính là Thi Ngũ gia vừa lướt qua vai, chạy lên trước. Vừa phân tâm một thoáng, bước chân cũng chậm lại theo, giọng Kinh Niên réo to sau lưng: “Ngũ gia! Một đấm là đủ!”
Cô dĩ nhiên tràn đầy lòng tin với tấm thân cốt thép của Thi Ngũ gia, nhưng đối phương tốt xấu gì cũng là một ma đầu, kết giới hắn tạo ra tới Hỏa Long cũng không phá nổi, nên cô vẫn không nỡ để Ngũ gia “Lấy thân thử tường”.
Thi Ngũ gia vâng lệnh chạy tới gần kết giới, chân trái xoải ra một bước dài ghì lên đất, phanh đà chạy, rồi lấy eo làm điểm tựa, xoay thân trên kéo theo cánh tay phải, đấm một quyền thẳng vào bề mặt kết giới.
Một quyền này của Thi Ngũ gia không dẫn theo nội lực, mà dựa toàn bộ vào công phu da thịt, nên tất nhiên kết giới không hấp thu được gì. Chỉ nghe “Phập” một tiếng, quả đấm to đã vào trong lá chắn hồng kim.
Lô Hoài Nhâm đứng ở cách đó không xa, vỗ đùi đánh đét, hét to: “Thành công!”
Kinh Niên lại không tỏ vẻ vui mừng, thấy quả đấm của Thi Ngũ gia từ từ lún vào bên trong kết giới, chân mày đột nhiên dựng thẳng, quát lớn: “Ngũ gia! Lùi lại!”
Dứt lời chạy bán mạng lên trước.
Lô Hoài Nhâm liếc bên này tới bên kia, thấy Thi Ngũ gia giẫm đất nhảy lùi lại, lúc rút tay ra cả người lộn ngược hai vòng mới rơi xuống đất. Đến đây hắn mới ý thức được không phải Thi Ngũ gia mở được kết giới, mà là kết giới chẳng biết dùng cách gì đã hút được nấm đấm vào, Thi Ngũ gia phải nhảy lùi mượn lực mới có thể rút tay ra được.
Kinh Niên chạy tới cạnh Thi Ngũ gia nâng tay hắn lên nhìn trái nhìn phải, không phát hiện có bất kỳ vết thương gì mới thở hắt ra.
Lô Hoài Nhâm trợn mắt căm tức, ánh mắt sáng quắc hệt như muốn thiêu kết giới ra hai cái lỗ. Nhưng Hình Thiên vẫn ngồi lỳ bên trong coi trò vui, thật là đáng giận tới tức chết người. Với bản tính thẳng thắn của Lô Hoài Nhâm, đổi lại bình thường thì đã chửi đổng “Đồ rùa rúc đầu”, “Đồ con chuột” từ đời nào. Nhưng lúc này hắn chỉ trừng mắt coi như tượng trưng, sau đó cúi đầu đi tới cạnh Kinh Niên, ghé sát tới nhỏ giọng nói: “Xem ra cách phá trận này không thể thực hiện được rồi? Hay là chúng ta dạo thử chung quanh xem, coi thử có cơ quan mắt trận gì đó không?”
Kinh Niên kinh ngạc hết sức, cô cũng vừa mới nghĩ có cách khác phá trận hay không. Nếu Thanh Long kính và Bạch Hổ kính đều không có bên trong pháp trận, thì tám phần pháp trận này chỉ bày cho đẹp mắt, thậm chí là dùng để cầm chân họ. Lão Nguyên Thiên Sư mất tích không chừng đang ở chỗ nào đó bày thêm một cái trận nữa, nói gì mà dẫn ma hồn thuật, đặt điểm thi thuật ở trung tâm tứ đại âm huyệt, sắp xếp tới nỗi tưởng như thật. Nhưng suy cho cùng, thuật này có ai biết đâu, ngay cả bản thân Kinh Niên cũng chỉ nghe người ta kể lại, cộng thêm lật giở mấy thứ tài liệu lịch sử có hạn. Không dám chắc chúng có mấy phần thật mấy phần tưởng tượng, chỉ có công dụng của hai mặt kính từng nghe Phương trượng Thiên Tôn tự nhắc tới là hơi chắc chắn thôi.
Nhưng kiến nghị này phát ra từ miệng Lô Hoài Nhâm lại khiến cô bất ngờ. Thứ nhất Lô Hoài Nhâm không biết chỗ tất yếu của Thanh Long kính, Bạch Hổ kính. Mà dù biết, hắn cũng không thể nào dùng quỷ nhãn mò trong trận như Kinh Niên, nên tất nhiên cũng không biết lúc này hai mặt kính không ở trong trận. Thứ hai tính tình của hắn quá mức ngay thẳng, lại dễ kích động, Hình Thiên với hắn còn có chút dính dáng sâu xa không rõ, nếu như có thể tỉnh táo đối mặt thì đã không lao lên đấm đá lung tung như vừa rồi.
Lô Hoài Nhâm thấy ánh mắt nghi ngờ của cô liếc qua, nghĩ thầm: Tiểu muội này thật gian xảo tinh ma, cũng chỉ trách mình quá dễ bị kích động, nhưng chờ đợi thêm thì phiền phức lại càng to.
Hắn quay đầu nhìn bên ngoài, hạ quyết tâm, ghé vào tay Kinh Niên nói nhỏ: “Được Hoàn Tình cô nương chỉ điểm, trong bụng đại ca muội ít nhiều cũng có cái nền rồi.”
Kinh Niên nguýt hắn: “Ta đã nói rồi mà! Từ đầu đã thấy hai người có mờ ám.”
Cô bật thốt ra chẳng nghĩ ngợi gì, khiến Lô Hoài Nhâm đỏ hồng mặt mũi, thấp giọng mắng: “Mờ ám gì? Muội nói câu này khiến người ta hiểu lầm.”
Hoàn Tình tất nhiên tuyệt sắc động lòng người, nhưng Lô Hoài Nhâm chỉ xem cô như thần tiên trên trời, nào dám có nửa điểm mơ tưởng? Chẳng qua hắn đang giữa độ tráng niên, trông thấy nữ tử mỹ lệ chính chắn nói nào ngay trong lòng cũng thình thịch rung động, chỉ bấy nhiêu hắn đã cảm thấy mình khinh nhờn người ta. Lúc này còn bị cái miệng láu cá của Kinh Niên phang cho một câu, hắn lại cảm thật rõ ràng trong lòng mình có quỷ, nếu không sao cả đầu đều ngập đầy gương mặt tươi cười của cô nương kia? Hắn vẫn còn bối rối, hoàn toàn không phân rõ được giữa kính nể, ước ao và dục vọng có gì khác nhau.
Kinh Niên nhìn ra sắc mặt hắn khác thường, tưởng hắn đang cáu mình dùng từ bậy bạ, dù sao chuyện nam nam nữ nữ này rất phức tạp, sơ sảy một cái sẽ tổn hại tới danh dự của người ta, vội vàng cười làm lành: “Xùy xùy, cái lưỡi của muội tử này đúng là không nghe lời, chuyên nói bậy, đáng đánh! Đáng đánh!” Nói rồi nhấc tay lên chuẩn bị chào hỏi mặt mình.
Lô Hoài Nhâm lau mồ hôi, nhìn cô liếc mắt nhăn mày với mấy tên bên ngoài mà không khỏi lắc đầu cười trừ, rống cổ nói: “Tiểu muội! Đi!”
Kinh Niên khoát tay áo, ý bảo hắn chờ tý, sau đó dạo quanh tường bao một vòng, đến góc thì ngồi xổm xuống, chọc Huyền Tội vào kẽ đá trên mặt đất rồi xẹt ngang một phát, quay cổ tay nhấn chuôi kiếm xuống, tích tắc sau cả khối đá dầy cui đã bị bới ra. Cô dịch khối đá qua bên, nắm tay lại nện mạnh mấy cú vào chỗ đất bên dưới khối đá, mãi tới khi nện ra một cái hố, cô thò tay vào bới một lúc, cào hết bùn ẩm ra. Đến đây cô mới tháo bọc đồ trên vai xuống, dè dặt cẩn thận đặt vào trong hố, cuối cùng đậy khối đá lại.
Lô Hoài Nhâm nhìn cô hạ thêm một đạo kết giới xung quanh khối đá, thì thầm thán phục trong bụng. Dựng thêm một lá chắn ngay bên trong kết giới của kẻ khác, đó là chuyện tiên sư thần đạo có tu vi thượng thừa mới làm được. Vậy mà tiểu cô nương trước mắt này lại chẳng cần tốn sức mấy, búng ngón tay đánh tách là đã dẫn bùa chú vào trong ngon lành.
Lô Hoài Nhâm đã sớm nhận ra Kinh Niên không phải loại người tầm thường, nhưng mỗi khi hắn cho là cô đã tung hết bảy tám phần lực, thì tới lần trổ tài tiếp theo, hắn lại cảm thấy bảy tám phần lực lúc trước cùng lắm chỉ mới hai ba phần.
Kinh Niên thu xếp xong xuôi mới bước lên Thông Thần đạo, Thi Ngũ gia chậm rãi đi theo sau lưng cô. Đi được mấy bước thì không thấy Lô Hoài Nhâm đuổi theo, Kinh Niên ngoái đầu lại nhòm thử, thấy hắn còn đứng cắm cọc tại chỗ nhìn chăm chăm vào khối đá kia, cô bèn réo to: “Lô đại ca! Còn đang hành lễ với Thừa tướng gia hả? Huynh không đi là ta chạy trước thật đó! Ông trời không đợi người đâu!”
Cô chỉa chỉa lên đám mây đỏ ngày một mỏng hơn phía chân trời, bồi thêm: “Thiên tượng trăng ban ngày vừa qua thì trận pháp cũng xong, hồn phách bị phong ấn của Hình Thiên coi như bị giải phóng hết sạch, tới lúc đó chúng ta cũng xong đời!”
Lô Hoài Nhâm co chân chạy cuống cuồng tới cạnh Kinh Niên, sóng vai với cô bước vào Thông Thần đạo, vừa chạy vừa chọc: “Tiểu muội có gọi ta thì nhân huynh đằng trước cũng chả trì hoãn giây nào.”
Kinh Niên cười hì hì: “Muốn chiến thô bạo thì ta không thể kéo lão gia tử vào cùng, nếu đánh hư rồi thì làm sao ăn nói với tiểu đạo gia đây?”
Đạo lý này Lô Hoài Nhâm đương nhiên hiểu, hắn định nói điệu bộ làm mặt quỷ với mấy tên dở sống dở chết bên ngoài kết giới vừa rồi của cô mới là câu giờ, đang muốn mở miệng độp lại, nhưng thoáng thấy Kinh Niên cúi đầu than nhẹ thì tâm trạng bỗng chùng xuống, trước mắt hiện lên gương mặt cắt không còn giọt máu của Gia Cát Thủ, lời trêu ghẹo chực tuôn khỏi miệng lại bị nuốt nghẹn về, thay vào đó là lầm bầm một câu: “Cũng phải, tuổi đã cao còn lăn qua lăn lại chật vật khổ sở, khổ mình mà cũng khổ lây tiểu đạo gia…”
Nói tới đây, lòng dạ hai người đều nặng trĩu, cũng may bình thường cả hai đều là một giuộc dở hơi, sầu tới nhanh mà đi cũng nhanh. Thành ra, vừa đi được nửa đoạn Thông Thần đạo, Kinh Niên đã lại khơi chuyện: “Lô đại ca, chúng ta thương lượng chút đi, lát nữa vào đó phải đối phó với hai tên yêu nghiệt làm sao?”
Lô Hoài Nhâm duỗi hai ngón tay ra chà chà mũi, xì một tiếng, nói: “Thế còn không đơn giản à, cá lớn muội lo, cá tạp đại ca muội gánh!”
Hắn thẳng thắn như vậy lại khiến Kinh Niên ngỡ ngàng, theo cá tính của hắn, không lôi Hình Thiên ra hỏi cho rõ ngọn ngành thì sao chịu để yên? Tiếng “Nhân huynh” há lại gọi chơi sao? Suốt quãng đường, nhìn Lô Hoài Nhâm chăm chút tỉ mỉ cho Trần Mộc cũng đủ biết, với hắn Trần Mộc không phải một hành đầu thông thường. Nhớ lại lần Trần Mộc phát cuồng ở Phong Hoa cốc, Lô Hoài Nhâm đã quýnh tới mức chẳng còn để tâm tới gì khác, có lẽ tình nghĩa huynh đệ sâu nặng này đối với Hình Thiên chỉ là một âm mưu, nhưng với Lô Hoài Nhâm thì chính là trải nghiệm chân thật.
Lúc cô tự thuật trong lòng, Lô Hoài Nhâm cũng ngẩn ngơ như người mất hồn. Chẳng những hồi tưởng lại nỗi đau người thân bị giết hại, mà nhiều hơn chính là cảm giác xung đột dữ dội giữa tin tưởng và giận dữ vì bị chí hữu phản bội.
Về phần Kinh Niên, cô vốn nghĩ hắn sẽ coi chuyện Hình Thiên là việc riêng rồi một mình gánh hết lên vai, cho dù tự biết công lực không bằng người cũng quyết không nhường bước, cùng lắm là tới mức đồng quy vô tận. Nhưng cô không ngờ hắn lại hết sức hào phóng, nói nhường một cách rốt ráo thế này.
Lô Hoài Nhâm bị cô trừng tới nỗi phát quẫn, cố gắng căng miệng cười, nói: “Ha, đừng nghĩ đại ca nhát gan, đại ca chỉ sợ xảy ra sự cố làm liên lụy muội thôi. Đánh địch chứ có phải hàng thường đâu, việc riêng thì việc riêng, cũng đâu thể vì việc nhỏ mà lỡ việc lớn, muội nói có đúng không?”
Kinh Niên cười khì, cao giọng đáp: “Phải! Đại ca nói chính xác! Tiểu muội không nên coi thường đại ca~”
Lô Hoài Nhâm ừ khẽ, rồi rẽ qua một khúc quanh cuối cùng, cửa vào Tế Tạng đường đã đập ngay vào mắt, hai người không mở miệng nói chuyện nữa, đồng thời ngưng thần tụ khí, đề cao cảnh giác.
Cách đây không lâu cửa vào đã bị Thi Ngũ gia phá sập hơn phân nửa, cánh cửa bị đá ra một lổ tênh hếch, máu tanh trong đường tràn ra tới ngoài, ôm theo từng bậc thang chảy tong tỏng xuống dưới, làm ướt sũng cả một vùng Thông Thần đạo, máu đặc và thịt rữa bê bết đầy cả đất.
Bọn Kinh Niên chạy như bay tới lối vào rồi ngừng lại. Kinh Niên thò đầu vào nhìn thử, sau đó dẫn đầu sải bước vào, Lô Hoài Nhâm và Thi Ngũ gia nối theo sát gót.
Vào tới trung tâm sảnh đường, thấy mấy cái đầu người bày hai bên bàn vẫn còn ở chỗ cũ, cách bài trí cũng không thay đổi mấy, có khác chăng là những hạt châu đen ngậm trong miệng đầu người giờ đã phát sáng chói lòa hệt như bị rắc lên phấn bạc, phù trận khắc trên hạt châu thì nhấp nháy ánh đỏ. Pháp trận trong đường tỏa ra hào quang chói mắt, một người đang đứng ngay trung tâm, bị ngăn trở bởi màn sáng, bóng dáng mơ hồ.
Kinh Niên biến đổi hai mắt nhìn khắp chung quanh, cuối cùng cố định tầm nhìn trong trung tâm pháp trận, nhíu mày lầm bầm: “Kỳ lạ…”
Lô Hoài Nhâm đang định mở miệng hỏi kỳ lạ chỗ nào, thì chợt nghe một tiếng cười nhẹ vẳng tới xa gần, hắn chỉ cảm thấy tiếng cười kia nhẹ tới bất thường, nhưng nghe vào tai thì lại khiến toàn thân phát lạnh, hệt như rơi vào hố băng.
Kinh Niên không nói không rằng, tức tốc móc ra một lá hắc phù quét qua thân Huyền Tội, lá bùa kia nhất thời tóe ra một đốm lửa đỏ tươi. Cô vung cánh tay ném nó ra, ngay khi lá bùa gần chạm vào pháp trận, đột nhiên thu phắt tay lại, quát khẽ một tiếng: “Phá!”
Thoắt cái đốm lửa nhỏ kia bốc cao lên mấy trượng, lên tới đỉnh pháp trận thì hội tụ lại thành một quả cầu lửa to đùng, uỳnh một tiếng rơi thẳng xuống, nhanh như mưa trút, cuốn xiết như thác đổ.
Lần này Lô Hoài Nhâm lại được dịp trợn to mắt, nhìn pháp trận thoáng cái đã biến thành cái lồng lửa, há hốc mồm, ơ nửa ngày cũng không ơ ra câu nào.
Kinh Niên thúc giục dương khí, mượn Huyền Tội phát về hướng hắc phù thêm mấy mồi lửa. Có điều pháp trận này kiên cố như bàn thạch, thế lửa cuộn lên mãnh liệt như thế, mà vẫn không không tài nào phá tan kết giới trận, tất cả đều bị đẩy dạt ra hai bên, tia lửa bắn ra rơi xuống đất, đập vào máu loãng bốn phía, khiến chúng bốc hơi thành khói hồng.
Lô Hoài Nhâm thấy Kinh Niên vừa xuất trận đã chơi lớn, bản thân cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém, lập tức vuốt phẳng tay áo, kêu lên: “Ông nội ngươi lâu lắm rồi chưa xài bùa, bây giờ cũng tới trổ tài đây!”
Nói rồi lấy hoàng phù trong ngực ra, ngón trỏ trái kề tới miệng cắn một cái, dùng ngón cái bấm xuống nặn ra một giọt máu to cỡ hạt đậu, rồi vẽ vài đường trên mặt phù, miệng rì rầm niệm chú. Đột nhiên ngón tay bật nhanh ra như đạn, phóng lá bùa tới bên trên hắc phù, vung tay quát to: “Khởi!!”
Vết máu trên mặt phù tức tốc tách ra một luồng khí trắng xoáy vòng lên, càng xoáy càng nhanh, càng xoáy càng to, chỉ nghe tiếng rú rít dội vào tai không ngớt, một dòng khí mạnh mẽ phá toang màn khói bay ra, cuốn ngọn lửa quanh mình vào trong, phút chốc đã hóa thành một con rồng lửa giương nanh múa vuốt từ từ lượn quanh pháp trận.
Kinh Niên huýt sáo một tiếng, nghiêng đầu cười nói: “Không phải đây là Tường Không trận cảnh giới cao nhất của Đằng Long Phược sao? Nè, Lô đại ca, té ra nào giờ huynh giấu bài?”
Lô Hoài Nhâm cười khổ một tiếng, tự giễu: “Ta đây mà tính là giấu bài gì, nếu không có hỏa phù của muội thổi gió trước, thì người khác có quạt cỡ nào cũng không đủ mát.”
Lô Hoài Nhâm nói lời khiêm tốn, mà thật lòng cũng có vài phần xấu hổ. Hắn không biết lai lịch của Kinh Niên, chỉ nói bản thân học nghệ không tinh, thiên phú không đủ, khiến một bé gái mới tí tuổi đầu vượt mặt dễ dàng. Hiện tại tâm tính hắn đã trở nên bình thản, nếu đổi lại cái tính nóng nảy trước khi gặp phải biến cố, sợ là sẽ không cam lòng tìm mọi cách để tăng công lực mà không đếm xỉa tới giới hạn bản thân, khi đó khó đảm bảo không đi sai đường.
Tu hành pháp thuật phù chú phân thành Âm Dương Ngũ Hành, Tường Không trận thuộc Tốn(*) âm Mộc, tức là thuật Ngự Phong. Phàm là thuật Ngũ Hành, cảnh giới cao nhất đều là hóa vô hình thành hữu hình, dựa vào hiệu lực mà đúc thành hình, cũng giống như Ngục Đạo Hỏa Long phược mà Kinh Niên dùng trước đây cũng là chú thuật cấp cao thuộc tính dương hỏa.
(*) Tốn trong quẻ âm dương là Phong, tức gió.
Tường Không trận mặc dù là chiêu thức lợi hại, nhưng ngặt nỗi trình độ của Lô Hoài Nhâm chưa tới, khi tung ra cũng ngang tầm với uy lực của đệ tam thức Đại Diễm Thái Dương kiếm. Lô Hoài Nhâm biết tu vi của bản thân còn thấp, nếu độc đấu với cao thủ mạnh như vậy, thì chỉ sợ là châu chấu đá xe. Song lần này hắn đã hạ quyết tâm hỗ trợ Kinh Niên ngay từ đầu, ném lá bùa tới gần hỏa phù, để tiện bề điều khiển sức gió dung hợp với ngọn lửa bên trong. Thêm vào nội lực của Kinh Niên thúc giục, phong trợ hỏa, càng khiến cho hòa phù tăng thêm chú lực.
Lúc này Kinh Niên nắm chặt song quyền, rồng lửa càng quấn chặt lấy trận pháp hơn, chỗ giao giữa bụng rồng và kết giới đột nhiên tóe lên ánh chớp, đùng đoàng không dứt bên tai, cơn sóng nhiệt xô ra từng vòng dồn dập.
Chẳng bao lâu, Tế Tạng Đường đã nghiễm nhiên trở thành cái lò lửa nóng rực, tới tường đồng vách sắt bao quanh cũng không chịu nổi cái đuôi rồng đỏ lửa quật tới. Thế mà kết giới này vẫn cứng đầu như vậy, cho dù quấn siết cỡ nào cũng không sứt mẻ, mà ngược lại chú lực trên kết giới lại càng lúc càng mạnh.
Lô Hoài Nhâm thấy kết giới vốn vô hình kia như bị nhuộm lên một tầng sắc hồng kim, sau đó trải lên hoa văn nhàn nhạt như bức tranh thủy mặc, màu sắc chồng lên nhau ngày một đậm hơn, theo đó là con rồng lửa ngày một nhạt màu, cứ như thịt da cấu thành từ ngọn lửa đang bị kết giới hấp thu từng chút một, chỉ để lại một cái vỏ rỗng.
Hắn vội vàng thu lực, quay đầu toan nhắc nhở Kinh Niên, đã thấy cô chậm rãi buông hai tay xuống, con rồng lửa phụt một tiếng tắt ngấm, hóa thành mấy vòng khói lượn lờ bay đi.
Sắc mặt Lô Hoài Nhâm sầm xuống, khàn giọng nói: “Kết giới này có chỗ kỳ lạ, chú lực của chúng ta hình như đều bị nó hút hết!”
Kinh Niên ừ khẽ, tròng mắt chuyển động qua lại liên hồi, nhủ bụng: Trên đời có một loại võ công dẫn nội lực của người khác cho mình sử dụng, đó là Bách Xuyên Hối Hải(*), hút chú lực cũng chung một đạo lý như vậy. Chẳng qua phù lực là do linh lực của bản thân thúc giục ra, bên trong cơ thể vốn có hai khí âm dương. Lúc người còn sống, dương khí cần dồn nén âm khí mới có thể bảo vệ sức khỏe, nên phù chú cũng như thế, đều dựa vào dương hỏa thúc giục. Kết giới là dựa vào phù chú xoay vòng làm lá chắn, vì vậy thuộc tính của nó tự nhiên cũng là dương. Dương lực đối với dương lực có lý nào lại bài xích nhau? Tất nhiên dù hợp lại cũng có chuyện bên này mạnh hơn bên kia, nhưng ai để tâm chuyện chú lực của mình bị kẻ địch hấp thu chứ?
(*) Trăm sông về một biển.
Tuy có người dùng sai cách, phản kỳ đạo, nhưng suy cho cùng đi sai đường đều không được dài lâu. Những người luyện âm tu tới cuối cùng phần nhiều là tẩu hỏa nhập ma, điên điên khùng khùng, dở sống dở chết. Có điều muốn luyện thành thuật âm dương đảo ngược, thì chỉ có cách liều mình nhập ma này mà thôi.
Nghĩ tới đây, Kinh Niên đột nhiên vỗ ót một cái, trong lòng thầm kêu: Ối trời, Hình Thiên vốn là ma, chẳng qua là khoác lớp da người chết thôi. Kết giới hắn tạo ra, đương nhiên bên trong toàn là trọc khí âm tà. Đúng là học mấy thứ bài vở khuôn sáo riết thành quen, đầu óc nhất thời mụ mị, tặng không cho hắn một bữa tiệc nghỉ xả hơi.
Cô thầm trách bản thân sơ ý, làm cách nào cũng không thể tập trung tinh thần, trong đầu không phải là đại địch trước mắt, trái lại quan tâm tới mấy thứ đâu đâu.
Kinh Niên liếc liếc về phía Lô Hoài Nhâm, thấy mắt hắn sáng rực như đuốc, chăm chú nhìn pháp trận, giữa chân mày khóa chặt, ánh mắt có hơi đăm chiêu, biết tám phần là hắn đang phiền não vì tiếp theo nên làm thế nào. Vì vậy không dám lơ là nữa, đồng thời khóe mắt ngắm khắp chung quanh với vẻ đề phòng, trong lòng khó hiểu: Cứ tưởng bên ngoài pháp trận nhất định sẽ có người cố thủ, nhưng sao lúc đi vào không thấy Nguyên Thiên Sư. Lúc đầu cô còn sợ lão ta núp ở chỗ nào đó để đánh lén, nhưng hồi nãy biến hóa hai mắt nhìn cả buổi, lại không thấy nửa cái bóng quỷ cả trong lẫn ngoài, ngay cả hai cái kính cũng chẳng biết đi đâu.
Kinh Niên quyết chí đã nhúng tay vào chuyện này thì phải nhúng cho trót, một mặt vì đã đồng ý với Điện Hạ, mặt khác là vì cướp lại hai cái kính để giúp Thi Ngũ gia thăng thiên. Nói lại thì cô cũng hơi chột dạ, nếu hai cái kính rơi vào trong tay Hình Thiên, thì cái gọi là hỗ trợ của cô chính là đứng phía sau xuất ra chút lực mỏng, còn nếu thật sự gặp cường địch ngay cả Hỏa Long phược cũng không hàng phục được, thì cô xác định sẽ tra dầu vào chân chuồn trước.
Suy nghĩ này có hơi gian chút, nhưng kiểu khẩu hiệu như thiên hạ hưng suy, lo nước thương dân các loại, Kinh Niên nói mà thấy hơi ê răng, đại sự gì hơn được Thi Ngũ gia của cô chứ? Thiên hạ đối với cô mà nói chỉ cần có đường để đi là được, đợi giúp Thi Ngũ gia thăng thiên xong, thì thiên hạ của cô cũng theo Ngũ gia đi nốt, còn có gì đáng lo nghĩ đâu?
Kinh Niên đưa ngón tay day day trán, tự dưng buồn cười, giờ nào rồi mà bản thân còn có lòng dạ nghĩ tới chuyện này, lập tức định thần lại, hết sức chuyên tâm nghĩ đối sách.
Theo cô biết, pháp trận của thuật dẫn ma hồn cần dựa vào âm linh khí dồi dào để chống đỡ củng cố, tới khi trăng ban ngày kết thúc, phong ấn của Thanh Long kính bị phá, ma hồn của Hình Thiên cũng được thả ra hoàn toàn. Trong khi tác dụng của Bạch Hổ kính chính là lấy linh lực giữ cho thân thể dung nạp ma hồn không bị mục ruỗng, đợi cho hồn thể hợp nhất, thuật này sẽ lập tức thành công.
Đến lúc này, hai mặt kính nhất định phải ở cùng trong pháp trận với cơ thể thu nạp ma hồn, nhưng ở trong pháp trận hiện tại chỉ có thân thể của Hình Thiên.
“Có khi nào là dùng thủ thuật che mắt không?”, suy nghĩ này chợt lóe lên rồi vụt tắt trong đầu. Không phải cô tự cao tự đại, cho rằng cả thiên hạ không có gì trốn khỏi quỷ nhãn của mình, chẳng qua là cảm thấy không cần thiết phải cố tình ẩn giấu. Nhưng nếu không ẩn giấu, vậy hai cái kính đó chạy đâu mất rồi? Chẳng lẽ là Nguyên Thiên Sư lén rinh cái kính chuồn khỏi cung? Nghĩ lại trước đó hắn đối với Hình Thiên một mực kính cẩn, cực kỳ si mê, cô lại thấy khả năng này không lớn. Nếu có trốn khỏi cung thật, thì đó nhất định là do Hình Thiên chỉ thị.
Trong lòng cô khẽ động, đang muốn ngẫm lại, thì chợt nghe bên tai vang lên một tiếng rống to, lập tức quay ngoắc đầu qua. Chẳng ai khác mà chính là Lô Hoài Nhâm đang bổ nhào lên trước, hai tay hắn không nắm bùa cũng không xách vũ khí, nhìn cái dáng đâm đầu lao tới mạnh mẽ bừng bừng của hắn rất có phong thái đánh giáp lá cà với cái tường.
Kinh Niên dậm chân: “Còn nói không kích động, cứ đâm đầu tới kiểu này không gãy mũi mới lạ!”
Cô nháy mắt ra hiệu với bên cạnh, lập tức Thi Ngũ gia vốn đứng thẳng băng tại chỗ chợt gập khẽ hai chân, vút một cái vọt nhanh lên trước.
Lô Hoài Nhâm chỉ cảm thấy tiếng gió gào thét bên tai, một bóng đen đột ngột sượt qua bên cạnh mình, nhìn kỹ lại, chính là Thi Ngũ gia vừa lướt qua vai, chạy lên trước. Vừa phân tâm một thoáng, bước chân cũng chậm lại theo, giọng Kinh Niên réo to sau lưng: “Ngũ gia! Một đấm là đủ!”
Cô dĩ nhiên tràn đầy lòng tin với tấm thân cốt thép của Thi Ngũ gia, nhưng đối phương tốt xấu gì cũng là một ma đầu, kết giới hắn tạo ra tới Hỏa Long cũng không phá nổi, nên cô vẫn không nỡ để Ngũ gia “Lấy thân thử tường”.
Thi Ngũ gia vâng lệnh chạy tới gần kết giới, chân trái xoải ra một bước dài ghì lên đất, phanh đà chạy, rồi lấy eo làm điểm tựa, xoay thân trên kéo theo cánh tay phải, đấm một quyền thẳng vào bề mặt kết giới.
Một quyền này của Thi Ngũ gia không dẫn theo nội lực, mà dựa toàn bộ vào công phu da thịt, nên tất nhiên kết giới không hấp thu được gì. Chỉ nghe “Phập” một tiếng, quả đấm to đã vào trong lá chắn hồng kim.
Lô Hoài Nhâm đứng ở cách đó không xa, vỗ đùi đánh đét, hét to: “Thành công!”
Kinh Niên lại không tỏ vẻ vui mừng, thấy quả đấm của Thi Ngũ gia từ từ lún vào bên trong kết giới, chân mày đột nhiên dựng thẳng, quát lớn: “Ngũ gia! Lùi lại!”
Dứt lời chạy bán mạng lên trước.
Lô Hoài Nhâm liếc bên này tới bên kia, thấy Thi Ngũ gia giẫm đất nhảy lùi lại, lúc rút tay ra cả người lộn ngược hai vòng mới rơi xuống đất. Đến đây hắn mới ý thức được không phải Thi Ngũ gia mở được kết giới, mà là kết giới chẳng biết dùng cách gì đã hút được nấm đấm vào, Thi Ngũ gia phải nhảy lùi mượn lực mới có thể rút tay ra được.
Kinh Niên chạy tới cạnh Thi Ngũ gia nâng tay hắn lên nhìn trái nhìn phải, không phát hiện có bất kỳ vết thương gì mới thở hắt ra.
Lô Hoài Nhâm trợn mắt căm tức, ánh mắt sáng quắc hệt như muốn thiêu kết giới ra hai cái lỗ. Nhưng Hình Thiên vẫn ngồi lỳ bên trong coi trò vui, thật là đáng giận tới tức chết người. Với bản tính thẳng thắn của Lô Hoài Nhâm, đổi lại bình thường thì đã chửi đổng “Đồ rùa rúc đầu”, “Đồ con chuột” từ đời nào. Nhưng lúc này hắn chỉ trừng mắt coi như tượng trưng, sau đó cúi đầu đi tới cạnh Kinh Niên, ghé sát tới nhỏ giọng nói: “Xem ra cách phá trận này không thể thực hiện được rồi? Hay là chúng ta dạo thử chung quanh xem, coi thử có cơ quan mắt trận gì đó không?”
Kinh Niên kinh ngạc hết sức, cô cũng vừa mới nghĩ có cách khác phá trận hay không. Nếu Thanh Long kính và Bạch Hổ kính đều không có bên trong pháp trận, thì tám phần pháp trận này chỉ bày cho đẹp mắt, thậm chí là dùng để cầm chân họ. Lão Nguyên Thiên Sư mất tích không chừng đang ở chỗ nào đó bày thêm một cái trận nữa, nói gì mà dẫn ma hồn thuật, đặt điểm thi thuật ở trung tâm tứ đại âm huyệt, sắp xếp tới nỗi tưởng như thật. Nhưng suy cho cùng, thuật này có ai biết đâu, ngay cả bản thân Kinh Niên cũng chỉ nghe người ta kể lại, cộng thêm lật giở mấy thứ tài liệu lịch sử có hạn. Không dám chắc chúng có mấy phần thật mấy phần tưởng tượng, chỉ có công dụng của hai mặt kính từng nghe Phương trượng Thiên Tôn tự nhắc tới là hơi chắc chắn thôi.
Nhưng kiến nghị này phát ra từ miệng Lô Hoài Nhâm lại khiến cô bất ngờ. Thứ nhất Lô Hoài Nhâm không biết chỗ tất yếu của Thanh Long kính, Bạch Hổ kính. Mà dù biết, hắn cũng không thể nào dùng quỷ nhãn mò trong trận như Kinh Niên, nên tất nhiên cũng không biết lúc này hai mặt kính không ở trong trận. Thứ hai tính tình của hắn quá mức ngay thẳng, lại dễ kích động, Hình Thiên với hắn còn có chút dính dáng sâu xa không rõ, nếu như có thể tỉnh táo đối mặt thì đã không lao lên đấm đá lung tung như vừa rồi.
Lô Hoài Nhâm thấy ánh mắt nghi ngờ của cô liếc qua, nghĩ thầm: Tiểu muội này thật gian xảo tinh ma, cũng chỉ trách mình quá dễ bị kích động, nhưng chờ đợi thêm thì phiền phức lại càng to.
Hắn quay đầu nhìn bên ngoài, hạ quyết tâm, ghé vào tay Kinh Niên nói nhỏ: “Được Hoàn Tình cô nương chỉ điểm, trong bụng đại ca muội ít nhiều cũng có cái nền rồi.”
Kinh Niên nguýt hắn: “Ta đã nói rồi mà! Từ đầu đã thấy hai người có mờ ám.”
Cô bật thốt ra chẳng nghĩ ngợi gì, khiến Lô Hoài Nhâm đỏ hồng mặt mũi, thấp giọng mắng: “Mờ ám gì? Muội nói câu này khiến người ta hiểu lầm.”
Hoàn Tình tất nhiên tuyệt sắc động lòng người, nhưng Lô Hoài Nhâm chỉ xem cô như thần tiên trên trời, nào dám có nửa điểm mơ tưởng? Chẳng qua hắn đang giữa độ tráng niên, trông thấy nữ tử mỹ lệ chính chắn nói nào ngay trong lòng cũng thình thịch rung động, chỉ bấy nhiêu hắn đã cảm thấy mình khinh nhờn người ta. Lúc này còn bị cái miệng láu cá của Kinh Niên phang cho một câu, hắn lại cảm thật rõ ràng trong lòng mình có quỷ, nếu không sao cả đầu đều ngập đầy gương mặt tươi cười của cô nương kia? Hắn vẫn còn bối rối, hoàn toàn không phân rõ được giữa kính nể, ước ao và dục vọng có gì khác nhau.
Kinh Niên nhìn ra sắc mặt hắn khác thường, tưởng hắn đang cáu mình dùng từ bậy bạ, dù sao chuyện nam nam nữ nữ này rất phức tạp, sơ sảy một cái sẽ tổn hại tới danh dự của người ta, vội vàng cười làm lành: “Xùy xùy, cái lưỡi của muội tử này đúng là không nghe lời, chuyên nói bậy, đáng đánh! Đáng đánh!” Nói rồi nhấc tay lên chuẩn bị chào hỏi mặt mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook