Thi Quan Kinh Niên
Chương 27: Sóng lớn nuốt rồng (hạ)

Edit: Yunchan

Sắc trời trở tối, trăng nhô đầu cành, Hoàn Tình tới đưa cơm, Kinh Niên lâu rồi chưa ăn gì nhưng cũng không thấy đói, chỉ lùa sơ vài ba miếng rồi trò chuyện thân mật với Thi Ngũ gia, trút hết tâm sự mấy năm qua, nói mãi tới khuya lắc khuya lơ mới lên giường.

Mới ngủ chưa đầy một canh giờ, Kinh Niên chợt thấy ván giường rung lắc không ngừng, còn nghe thấy ngoài cửa sổ nổ ầm một tiếng điếc tai, hệt như có cuồng phong cuốn qua. Kinh Niên để nguyên y phục ngủ, khi ngủ còn rất cảnh giác, nên vừa nghe thấy tiếng động đã bật dậy nhảy xuống giường ngay, sau đó dìu Thi Ngũ gia ngồi dậy, hối hả chạy bổ ra khỏi tháp để xem chuyện gì. Vừa chạy ra thì đã thấy Hoàn Tình và Lô Hoài Nhâm đứng ở bên ngoài cửa tự.

Kinh Niên lướt qua hai người đi lên đầu cầu, nhìn về phía bên kia đầm tròn, thấy cát vàng cuốn bay mù trời, tựa như gió lốc quét qua. Tiếng vó ngựa lộc cộc vọng lại xa xa trong không trung, chẳng bao lâu, bên trong màn cát bụi dần hiện ra một người đang cưỡi ngựa, khải giáp đen tuyền, áo choàng như lửa, cầm trong tay Trảm Mã đao chín thước, ánh trăng rọi lên đầu lưỡi dao, phản chiếu ra tia sáng đỏ tươi rét lạnh, hắt lên gương mặt nghiêm nghị lấp ló dưới mũ sắt, dung mạo như chiến thần ngạo thế, hợp với chiến mã vạm vỡ cao lớn bên dưới càng tăng thêm sức mạnh. Người đó đi tới cách đầm tròn ba trượng thì hơi ghìm ngựa lại.

Kinh Niên thấy màn xuất hiện của người này rõ là phô trương thanh thế, người chưa thấy đâu mà đã quét đất quét bụi mù mịt áp đảo tinh thần, vậy mà tới gần rồi lại không vội động thủ, xem ra không phải muốn chém giết, bèn cất giọng nói: “Tam hoàng tử giá lâm, Kinh Niên bên này có lễ!” Dứt lời chắp tay chào.

Tuy bị mũ giáp che mặt, nhưng chiến giáp thần võ lại phơi bày rành rành người này đích thị là “Thôn Long tướng quân” Tam Hoàng tử Si Diên.

Chỉ nghe hắn cười lạnh một tiếng, cầm ngược Trảm Mã đao đâm xuống đất, đầu cán phá đất chọc thẳng xuống. Đất hoang ở đây vốn rất cứng, dưới lớp cát ngoài là tầng đá kiên cố, vậy mà hắn không tốn sức chút nào đã đục cán đao vào trong đá, phải thấy sức lực quả kinh người. Chọc cán đao xuống đất ba thước xong, Si diên ấn xuống rồi xới lên, đào đá vụn ra khỏi đất, sau đó lại xoay vút cán đao, khuấy động kình phong cuốn đá vụn bay ập về hướng Kinh Niên.

Đất đá nhắm thẳng tới chính diện Thi Ngũ gia, Kinh Niên và Lô Hoài Nhâm đang định ra chiêu, đã thấy Thi Ngũ gia lách người tiến lên nửa bước, chân trái hơi gập, thân trên thụp xuống, lòng bàn chân xoạt ngang hất tung đất bằng, tạo thành một lá chắn vô hình ngăn thế tấn công của đá, sau đó thu chân đứng thẳng.

Kinh Niên thấy Thi Ngũ gia hành động nhanh gọn thì ngỡ ngàng thấy rõ, nghe Hoàn Tình nói: “Dưới phù chú khống chế, hành không thể động bất tiện, riêng võ là như trước, chưa hề xao lãng.”

Ý nói Thi Ngũ gia không làm được cử chỉ bình thường là vì bị phù chú khống chế, lâu dần không cách nào tự chủ, còn đối với đánh nhau thì chưa từng gián đoạn, cho nên tất nhiên sẽ không cứng ngắc như đi lại. Nhưng nó chỉ do cô suy đoán từ lời của Hoàn Tình thôi, vẫn còn có chỗ khó hiểu, Kinh Niên bèn nghiêng đầu hỏi khẽ: “Vậy lâu dần Ngũ gia có thể giống người thường không?”

Ánh mắt khấp khởi trông đợi của cô khiến Hoàn Tình do dự, suy xét giây lát nhưng không đáp mà hỏi ngược lại: “Là thi hay là người, với cô cũng không sao cả, vậy tội gì phải giống người thường?”

Kinh Niên nghe cô nói vậy, rõ ràng là muốn mình đừng chấp nhất chuyện khác nhau giữa người với thi, có thể thấy muốn Thi Ngũ gia nói cười như người bình thường là tuyệt đối không thể. Lĩnh hội được điều này, Kinh Niên chẳng những không uể oải như dự đoán mà trái lại còn thở phào nhẹ nhõm.

Ngay lúc cô đang phân tâm chuyện này, chợt nghe một tràng cười man dại vang lên, Si Diên chĩa thẳng đao về hướng Thi Ngũ gia, quát lớn: “Si Diên đặc biệt đến cầu chiến, xin vui lòng ban chiêu!”

Ngôn ngữ khiêm nhường, giọng điệu thì hết sức ngông cuồng. Ở hoàng cung lúc hắn nhường đường cho Kinh Niên, đã tiết lộ ý định muốn đấu với Thi Ngũ gia. Cùng là võ giả như nhau, Kinh Niên biết nguyên nhân khiêu chiến lần này bắt nguồn từ bản năng theo đuổi kẻ mạnh, cương thi bị thao túng đương nhiên không khơi dậy nổi lòng háo thắng của hắn, nhưng Thi Ngũ gia đã bỏ phù chú có ý thức riêng thì lại đủ giá trị để ganh đua cao thấp.

Thi Ngũ gia không thể đáp lại lời khiêu chiến của hắn, chỉ chậm rãi bước lên hai bước. Kinh Niên sửng sốt, lật đật đưa tay kéo ống tay áo hắn lại, hỏi dồn: “Ngũ gia? Ngài muốn đi?”

Thi Ngũ gia nghiêng mặt sang bên, trong mắt lóe lên u quang, cằm hơi thu lại, Kinh Niên nhìn ra đây là động tác gật đầu, nghĩ thầm người si mê võ không từ chối khiêu chiến đồng nghĩa với thừa nhận thực lực của đối phương, bèn buông tay ra, nói với Hoàn Tình và Lô Hoài Nhâm: “Hai người vào trong tháp trước đi, đứng đây xem nguy hiểm lắm.”

Hoàn Tình không nói không rằng, liếc qua Lô Hoài Nhâm rồi xoay người đi vào trong. Lô Hoài Nhâm lại đứng chôn chân tại chỗ lần lữa không nhúc nhích, thấy Hoàn Tình bước qua ngưỡng cửa dừng lại, mới ngoảnh qua Kinh Niên quan tâm nói: “Tiểu muội, hai ta vào rồi, vậy còn muội?”

Kinh Niên cười hì hì, bộ mặt hí hửng chỏi nhau chan chát với bộ mặt u sầu của Lô Hoài Nhâm, cô giơ tay lên vỗ vỗ vai Lô Hoài Nhâm, rồi vểnh hai ngón cái lên so so: “Ngũ gia đánh nhau, đương nhiên Kinh Niên phải ở cạnh coi chừng rồi, mấy chuyện khác thì không làm nổi, chứ hò hét cổ vũ là nghề ruột của Kinh Niên!”

Lô Hoài Nhâm ngần ngừ một lát, thở dài: “Cũng được, tiểu muội à, muội phải cẩn thận, đừng để bị đánh trúng, ta không ở đây vướng chân nữa.”

Dứt lời cúi đầu lầm lũi đi vào trong.

Nhanh gọn như vậy lại ngoài dự đoán của Kinh Niên, với tác phong của hắn, dù không nhúng tay vào cũng nhất quyết phải ở lại coi chiến. Xem ra biến cố chí hữu khiến hắn bị đả kích không nhỏ, vì chưa từng thấy hắn sa sút tinh thần thế này bao giờ. Kinh Niên nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng bay vòng cả đống lời an ủi, nhưng thấy nói ra lại càng đả kích người hơn.

Đợi hai người vào tháp rồi, Thi Ngũ gia mới cất bước qua cầu, Kinh Niên xốc lại tinh thần nối gót theo sau. Si Diên thấy hai người bước tới, biết ngay Thi Ngũ gia đã nhận lời khiêu chiến, bèn hét lớn một tiếng: “Tốt! Một đấu một, người thắng sống, người thua chết, sống hay chết —- đều không oán trách!”

Kinh Niên “Úi” một tiếng, vỗ vỗ ngực, giả vờ hết hồn nói: “Coi ngươi nói này, chỉ quyết thắng thua thôi mà, cũng đâu phải liều mạng ngươi chết ta sống, chưa hết, ngươi dám nói sống chết gì đó với Ngũ gia á… chậc chậc chậc, thất lễ thất lễ… Vả lại ngươi chết rồi cũng có lợi gì cho ta đâu, đánh cược sinh tử, vừa vô nghĩa vừa mất hứng!”

Nói rồi giơ ngón trỏ lên lắc lắc, quay đầu nhìn về phía Thi Ngũ gia: “Ngũ gia, giết người không có gì thú vị, ngài thấy đúng không?”

Thi Ngũ gia hơi cúi đầu, coi như đồng tình với cô. Si Diên lại cảm thấy như bị sỉ nhục, gằn giọng rít lên: “Trên sa trường, thua trận không khác gì mất mạng! Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, đó chính là lẽ phải!”

Thế nên đến tận hôm nay hắn vẫn chưa bại một lần, dù thịt nát xương tan, dù nhiều lần suýt qua quỷ môn quan, nhưng đến cuối vẫn sừng sững không ngã. Hắn, chỉ cần một ngày chưa cởi bỏ chiến giáo thần võ, chỉ cần một ngày chưa lột xuống danh xưng Thôn Long, thì hắn nhất quyết không thể bại!

Kinh Niên nghe hắn nói rất nghiêm túc, bèn thu lại vẻ đùa cợt, nhưng cô vẫn giữ vững lập trường của mình, đanh mặt nói: “Sống chết chỉ dành riêng cho một mình ngươi mà thôi, với Ngũ gia thì không có tý ý nghĩa nào. Ngươi nói người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, thế này đi, chúng ta lấy điều kiện trao đổi, ngươi thắng, ngươi đặt điều kiện, Ngũ gia thắng thì…” Kinh Niên liếc qua Thi Ngũ gia: “Ngũ gia không có ý kiến, thì điều kiện để ta đặt, ngươi thấy thế nào?”

Si Diên trầm mặc hồi lâu, khi mở miệng lần nữa thì giọng sặc mùi hăm dọa u ám: “Nếu Thi Ngũ gia bại, thì ta muốn lấy cái mạng nhỏ của Mục ngự quan, điều kiện này, ngươi dám đồng ý không?”

Thi Ngũ gia hất mạnh đầu qua, Kinh Niên nhanh chóng tóm tay hắn lại nhéo nhẹ một cái, cười nói: “Có gì không dám?”

Si Diên nghe cô trả lời rất ư sảng khoái, giọng điệu lại không giống như đang nói đùa, ánh mắt càng không có nửa phần sợ hãi, nếu nói cô có dũng khí thì chẳng bằng nói cô căn bản không nghĩ mình sẽ bỏ mạng tại đây. Si Diên hừ lạnh: “Ngươi tự tin vậy ư?”

Kinh Niên hếch cằm nói: “Phải!”

Một chữ âm vang hùng hồn.

Si Diên cười phá lên điếc tai, xoay mạnh Trảm Mã đao trên không hai vòng, cán dài lướt tới sườn thì kẹp phắt lại, mũi đao chĩa thẳng vào Kinh Niên: “Tốt! Rất tốt! Vì một tiếng phải của ngươi, trận chiến này ta không thể không thắng!”

Kinh Niên coi mấy lời điên cuồng của hắn như gió thoảng bên tai, không vặn lại cũng không hùa theo, chỉ hỏi: “Đề nghị của bên ta, ngươi không có ý kiến gì chứ?”

Si Diên nói: “Ta thắng! Ngươi và Thi Ngũ gia phải nhận bổn hoàng tử làm chủ!”

Câu này cực kỳ chói tai, trước nay Kinh niên đặc biệt nhạy cảm với chuyện phân chia chủ tới các loại, nghe hắn còn lôi cả Ngũ gia vào thì càng cáu hơn, mặt cũng sầm xuống theo, hầm hầm lên giọng: “Ta nói rồi, ngươi thắng, điều kiện mặc cho ngươi đặt! Nếu ngươi bại, thì điều kiện là ta đặt! Dám cá cược thì không sợ thua, thế nào?”

Giọng cô quá mức lớn lối, Si Diên cũng không rảnh lôi thôi với cô, nói gọn: “Không thành vấn đề! Mục ngự quan, ta tin sự thành thật của ngươi, không phải hạng người nói một đằng làm một nẻo.”

Kinh Niên chắp tay: “Quá khen, ta cũng tin lời đồn Thôn Long một lời đáng giá ngàn vàng không phải là nói dối.” Nói đoạn chỉ một ngón tay tới trước: “Chúng ta đổi chỗ đi, ở đây có người sinh sống, ngươi không quan tâm nhưng ta quan tâm, có lo ngại thì sao đánh đã tay được? Ta thấy sau sườn núi hoang không tệ, thế nào?”

Si Diên không đáp mà kéo nhẹ dây cương, thúc ngựa quay đầu, chạy về hướng đường núi nhỏ. Kinh Niên và Thi Ngũ gia cũng tung người đuổi theo.

Khi tới một chỗ rộng rãi trên đỉnh núi, Si Diên thả người xuống ngựa, vỗ vỗ trán ngựa, nhẹ giọng nói: “Cuồng Tọa, tới chân núi chờ ta.”

Con ngựa dữ kêu Cuồng Tọa kia phun phì phì lên mặt hắn một hơi, sau đó đạp đạp móng trước, phi như bay xuống núi bằng con đường khác. Si Diên nhìn theo nó một lát mới quay người lại, hai tay chống thẳng Trảm Mã đao, cao giọng nói: “Đao này Phong Huyết, khát cắn hồn địch, bầu bạn với ta dương danh sa trường, lấy linh kiếm của ngươi ra!”

Thứ hắn chỉ chính là Linh Xà kiếm mà Kinh Niên sử dụng ở trấn Thổ Diêu, hắn chỉ biết thanh kiếm kia cực kỳ sắc bén, mặc dù thuộc tính của đao kiếm khác nhau, nhưng đẳng cấp chắc chắn không kém cạnh Phong Huyết, lấy nó giao cho Thi Ngũ gia, lấy đao đấu kiếm, âu cũng công bằng. Nhưng hắn lại không biết thân kiếm đó là do Linh Xà biến thành, mà con rắn nhỏ đang bận ngủ đông, đâu còn khả năng tiếp sức?

Kinh Niên từng nghe kể, nhất đại Thiên Tượng ẩn vu Tây cảnh, suốt cuộc đời chỉ đúc hai binh khí tuyệt thế, một là Thích Nghiệp, hai là Phong Huyết, ra đời không bao lâu, Thiên Tượng đã suy tim mà chết, y biết hai thứ binh khí này nếu vào tay kẻ xấu ắt sẽ khiến thiên hạ đại loạn. Thế nên trước khi lâm chung đã giấu một đao một kiếm vào phòng ngầm đúc kiếm, nhưng không muốn binh khí mình tốn công chế tạo phải phủ bụi từ đây, bèn đẽo ám hiệu ở vách ngoài của phòng ngầm, gợi ý cho người có tâm.

Sau đó không bao lâu, hai binh khí bị tà giáo đoạt được, trở thành công cụ giết chóc, chính đạo hợp sức giết phạt, nhưng chỉ giành lại được một thanh Thích Nghiệp, còn Phong Huyết thì đã bị người ta lấy đi mất tích. Vậy mà cách trăm năm sau nó lại tái hiện hậu thế, xuất hiện trên chiến trường mở rộng bờ cõi Phượng triều, Tướng lĩnh niên thiếu cầm trong tay Phong Huyết một người chống vạn người, chém rơi thủ cấp địch nhiều không kể xiết, một đao lật đảo Hoàng Long, từ đó uy danh Thôn Long vang dội thiên hạ, khoác lên bảo giáp thần võ Ngự ban, bước lên con đường đẫm máu không lối về.

Kinh Niên chỉ nghe qua sự tích, lần này được tận mắt nhìn thấy càng khẳng định lời đồn không bịp người. Binh khí tốt thì sẽ có linh tính, tự tỏa ra một loại khí thế phi phàm, người sáng suốt nhìn phát là có thể ước lượng được tầm cỡ. Cô không biết thanh đao này rơi vào tay Si Diên bằng cách nào, bây giờ không có Linh Xà hóa thể, cái kiếm ngắn ngủn ba tấc chẳng còn đất dùng. Kẻ mạnh so võ, hoặc là binh khí choảng nhau, hoặc là tay không vật nhau, đâu có chuyện người này cầm vũ khí kẻ kia chơi tay không. Si diên đã vác đao tới đây, cho thấy đao này có thể phát huy được chiến lực mạnh nhất của hắn, nếu yêu cầu hắn vứt đao vật lộn, thì thật là hơi thiếu công bằng, dù sao Thi Ngũ gia cũng tinh thông đủ loại võ nghệ, mà cái nào cũng giỏi.

Suy tư một lúc lâu, óc đột nhiên lóe sáng, Kinh Niên lấy ba tấc đoản kiếm ra ném lên đỉnh đầu, hai chưởng đan vào trước mặt, lòng bàn tay lật lên, hai luồng khí đen phụt ra, rồi nhanh chóng rót vào trong mũi kiếm.

Chỉ thấy thân kiếm dài ra tới bốn thước, lưỡi mỏng sống dầy, toàn thân đen óng, phát ra ánh sáng lóng lánh tựa như thạch anh. Lưỡi đen của thanh kiếm này không có hình dạng vật chất, mà do chướng khí trong cơ thể ngưng tụ thành, chính là tuyệt học độc môn của ám pháp đường. Chướng do tội sinh, lấy chướng làm kiếm, lấy tội chém tội, là bội kiếm độc nhất cô chọn khi nhậm chức Huyền Ảnh hộ vệ. Sau khi bị trục xuất, cô đã ẩn sâu kiếm này vào thân, cũng vì không muốn đối mặt với quá khứ bị số mệnh đùa bỡn biến thành cái bóng.

Nào ngờ qua lần sinh tử luân hồi này, hồi ức lại tái hiện trong mơ, mơ hồ như cách một màn sương, như người ngoài cuộc xem diễn, không tìm lại được cái cảm giác đau thấu xương ngày nào nữa. Khi cô gọi bội kiếm ngày xưa ra lần nữa, cũng chứng tỏ ân oán trước kia đã tiêu tan rồi.

Cô nhét chuôi kiếm vào lòng bàn tay Thi Ngũ gia, hai tay ấp lên mu bàn tay của hắn: “Ngũ gia, thanh Huyền Tội này cho ngài dùng, so với Linh Xà kiếm không thua kém gì, tuyệt đối múa sướng tay!”

Trông cái dáng bừng bừng ý chí chiến đấu cứ như không phải Thi Ngũ gia đánh nhau mà là cô, nói xong nhân tiện nhảy lui mấy cái liền núp sau một tảng đá.

Si Diên hơi khụy hai chân, nâng Phong Huyết qua đầu, Thi Ngũ gia cầm Huyền Tội dựng thẳng trước ngực. Hai người duy trì tư thế này một lúc lâu, cả hai đều đang đợi thời cơ đối phương lộ sơ hở. Thình lình, đất bằng nổi gió, cuốn phăng cát đá, đợi màn bụi mịt mùng rơi xuống, Si Diên đạp đất lao tới, khi tới gần trước Thi Ngũ gia thì giẫm chân vọt lên, nhảy phắt tới đỉnh, sau đó thân hình lao nhanh xuống, chặt thẳng Trảm Mã đao xuống đỉnh đầu Thi Ngũ gia, uy thế dũng mãnh.

Thi Ngũ gia trượt sang bên tránh chiêu, lưỡi đao bổ vào không khí nhưng thế đi vẫn không giảm, một đao chém nứt đất đá trên đất. Chân Si Diên vừa tiếp đất, song chưởng đồng loạt giật lên, quét ngang đao tới hông Thi Ngũ gia. Thứ binh khí cồng kềnh to lớn như Trảm Mã đao, ít nhất cũng hơn trăm cân, lực sát thương phải nói là khủng khiếp. Có điều vì quá nặng nên lại thiệt về mặt tốc độ, vậy mà giữa hai chiêu bổ xuống và quét ngang của Si Diên lại hoàn toàn không có thời gian trống, cứ như thứ đang cầm trong tay chỉ là một sợi lông vũ nhẹ bẫng.

Thi Ngũ gia xoay tròn cổ tay, cầm ngược Huyền Tội chắn bên hông đỡ đòn. Khi hai lưỡi dao va nhau, một đẩy một chắn, Thi Ngũ gia lấy kỹ thuật hóa giải sức mạnh, đồng thời xoay người áp sát một bước dài, lưng tì vào cán Trảm Mã đao, cánh tay trái chống ra sau kẹp lại, tay phải đè kiếm đâm thẳng cổ Si Diên. Si Diến vốn định thu đao lui ra sau, vì binh khí dài khi đối địch cần cách một cự ly thích hợp mới có thể phát huy uy lực. Nhưng bị Thi Ngũ gia áp sát kẹp chặt như vậy, làm cách nào cũng không cục cựa được. Trong lòng hắn cả kinh, vội vàng chếch đầu tránh đi, mũi kiếm sượt qua gáy, rạch trúng một nhát.

Thi Ngũ gia thu kiếm đứng thẳng đồng thời nới lỏng cán đao. Si Diên xoay người lại, mượn lực eo đẩy thân trên, vung cánh tay xoay tít một vòng lớn, quét nhanh hạ bàn. Thi Ngũ gia nhảy nhẹ lên, ngửa mặt ra sau lộn nhào giữa thinh không, rơi ngay trên đoạn giữa của thanh Trãm Mã đao. Si Diên đảo mặt đao, đập lên mặt đất, mũi chân Thi Ngũ gia lập tức đảo ngược, đế giày vẫn bám chắc trên đao, lấy mũi kiếm chống đất, hai đầu gối một gập một duỗi, đạp phăng Trảm Mã đao ra, tiện đà lật nghiêng, tiếp đất vững vàng.

Trảm Mã đao bắn ngược ra theo quán tính, Si Diên bị xung lực đẩy giật lùi hai bước, cán đao suýt nữa tuột khỏi tay bay đi. Gắng sức công kích lại bị đối phương đỡ dội lại dễ dàng, động tác chống đất duỗi chân nhìn như đơn giản nhưng thực chất phải phối hợp lực và nắm chắc thời cơ, đổi lại bình thường, đòn vừa rồi đáng lý không nên đỡ, mà nên bứt ra tránh đi trước khi lưỡi đao lộn ngược, nếu không nắm chắc, thì Thi Ngũ gia sao lại chọn cách tiếp chiêu trực diện?

Ngẫm ra điều này, lòng háo thắng của Si Diên đột nhiên trào lên sôi sục, quát to một tiếng “Hay!”, sau đó chống ngang đao qua đầu, xoay cán đánh vòng, chính là bổ, chém, đâm, hất, quét, chắn, cắt, xoay, tám thức trong đao thức. Lưỡi đao nặng trịch xoáy tít mù như cuồng phong bão táp, phát ra tiếng rít nguy hiểm, bắn ra hàng loạt đao khí bén nhọn bức thẳng tới kẻ địch.

Thi Ngũ gia vận khí phủ khắp thân kiếm, trái ngăn phải cản, quét bay đao khí qua hai bên, luồng đao khí sượt qua tước đất, có tiêu tan trong không khí, có đập vào ụ đá, khiến đá bể nát thành mảnh vụn văng ra tung tóe.

Kinh Niên thấy một tia sáng trắng phóng tới trước mặt, thân hình vẫn bất động, đợi đao khí tới gần trước ngực mới vung chưởng ngăn, mu bàn tay tê rần, lập tức trầm trồ: “Mạnh khiếp!”

Ở khoảng cách xa như vậy mà đao thế vẫn còn mang ba phần uy, xài đao tới cảnh giới này, thế gian hiếm có.

Si Diên thấy Thi Ngũ gia cản đao khí xong vẫn không đánh trả, trái lại còn đứng thẳng bất động hệt như đang đợi hắn tấn công. Si Diên không khỏi tức giận, xách đao tung chiêu, chặt chém liên hoàn, múa may Phong Huyết đầy uy vũ, thế đánh hùng cường, đao phong lướt qua như sét rạch phá trời.

Thi Ngũ gia vừa đánh vừa lui, trong lúc lách mình né tránh còn chớp thời cơ phản kích, gặp cứng thì tránh, gặp sơ hở thì đánh, kiếm chỉ thiên môn. Si Diên chỉ công không thủ, khiến eo trúng liền ba kiếm, nhưng nhờ có chiến giáp hộ thể mà không bị thương.

Kinh Niên coi chiến từ đằng xa mà vẫn thấy rõ mồn một, thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Đòi công bằng sao không chịu cởi cái đồ chơi đó xuống chứ?”

Từ trước khi hóa thi Ngũ gia đã luyện được cơ thể kim cương bất hoại, chính xác là dựa vào bản lĩnh thật sự, còn áo giáp của Di Diên là vật ngoài thân, phòng thân nhờ vào vật bên ngoài thì đâu phải công phu của chính mình.

Si Diên từng chiêu ép sát, càng công càng mạnh mẽ. Thi Ngũ gia gặp chiêu hủy chiêu, thân pháp trầm ổn, nhìn như bị động thật ra cực điêu luyện. Sau khi đấu thêm trăm chiêu, Si Diên thấy Thi Ngũ gia từ đầu tới cuối không tung hết sức, bèn nhảy lùi ra sau, gác Trảm Mã đao lên vai, lạnh lùng nói: “Nương tay với người thật tâm khiêu chiến chính là khinh thường miệt thị! Kẻ sĩ thà chết không chịu nhục! Hạ thủ lưu tình chính là giẫm đạp lên tôn nghiêm võ giả!!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương