Thị Mầu
-
C24: Nỗi Lòng
Mắt Mầu dần quen với bóng tối, trong mờ ảo chỉ thấy đôi bàn tay cô Hiền trắng xanh ló khỏi mép chăn đương khum khum úp che mặt. Mầu khẽ chạm tay cô, đổi lại cái giật nảy, vội vàng ân cần gọi trấn an:
- Là con, Mầu mà cô ơi!
Mầu nhẹ gỡ tay cô xuống, bàng hoàng thấy gương mặt cô đỏ phừng phừng, ướt nhoẹt những nước.
- Cô! - Mầu run giọng, ôm lấy cả chăn lẫn người, thảng thốt kêu nhỏ - Cô sao thế này?
Thân thể cô Hiền dưới lớp chăn càng rung rẩy dữ dội. Mầu vừa thương, vừa quýnh, ôm chặt lấy cô, cảm xúc vừa mới ép xuống lại bùng lên, nước mắt cũng không sao kiềm được. Chẳng hiểu do đâu, Mầu chắc chắn mình biết người con gái tội nghiệp này đang nghĩ gì, cứ như thể đã hoà làm một với tâm tư của cô. Nào là xót thương vô hạn, nào tủi thân, đau lòng cùng khổ sở tràn ra như vỡ đê.
- Con nặng quá! - Một hồi bi thiết, cô Hiền khẽ cất giọng khàn khàn, cọ cựa dưới lớp chăn nặng trịch - Cô không thở nổi rồi!
- Ối con vô ý quá, cô đang ốm mà - Mầu chống tay đẩy người dậy, cười ngọt ngào - thế cô làm sao, con thấy cô nóng lắm.
Mầu hỏi qua bệnh trạng, tránh nhắc đến việc cô khóc, hỏi thẳng khéo cô lại rợn, chẳng muốn tiếp Mầu nữa. Đã mất bao nhiêu là công, lại khóc sưng mắt thế này.
- Cô cảm xoàng thôi, mà cái mũi nó cay, nước mắt cứ tràn ra vậy - Cô Hiền gượng cười phân bua. Mầu cũng ra vẻ tin gật gật.
- À ra thế, thảo nào, thi thoảng mũi con cũng đau xót, muốn chảy cả nước mắt cơ, con lại cứ lo mắt bệnh gì.
Lời Mầu vừa ngây thơ vừa lém lỉnh làm cô Hiền ngại đỏ mặt nhưng rốt cuộc cũng thấy thoải mái, phá vỡ cái thế đề phòng ban đầu.
- Sao sang tìm cô trưa vậy? Cô Hiền được Mầu nâng dậy, tựa vào cái gối cao, thoải mái chắp hai tay trước bụng cười mỉm. Ánh sáng nhờ nhờ càng làm khuôn mặt cô thêm nhợt nhạt, mí mắt rõ ràng là sưng hơn mọi ngày.
- Con khổ quá cô à, cô xem, tóc tai da dẻ khô lắm rồi, cha già con nhìn còn chê xấu, bảo không ma nào thèm ngó, cô giúp con bốc ít thuốc, con bồi bổ cho xinh đẹp tuyệt trần đi cô.
Mầu lý lắc cong môi, đổi lại tràng cười không ngớt từ cô Hiền. Cười đỏ cả mặt, cô mới ngừng được, tay thân thiết dí trán Mầu mắng yêu.
- Cô thì đẹp nhất làng rồi, ai dám so bì với mà còn đòi đẹp tuyệt trần nữa.
- Thế, để con về nói cha con, thật không có mắt nhìn chút nào.
- Con khỉ này, được, cô đang bệnh, mai khỏi cô mang sang cho nhé, tiện thể còn thăm cho bà Gái.
- Cô à, cô không xem chân cho cha con nữa sao? Thấy nay cha con kêu tức chân á, liệu có bề gì không cô?
- Gần tháng rồi, không hề gì đâu con, chắc sẹo kết ngay ống quyển nên đi lại nhiều nó căng một chút. Nói thầy con đi lại tiết chế.
- Ui trời, cha con chỉ coi con là con nít, không thèm nghe vào đâu cơ, toàn mắng "mày thì biết gì" - Mầu làm bộ tịch giống Phú Ông, môi trề xuống - hừ, con không biết, không biết chứ cha con tìm người lớn nào biết về mà chăm.
- Ấy, sao lại thế, thầy con lớn tuổi ấy mà, chẳng qua nói lẫy thế thôi, con chịu khó tâm lý chiều chuộng một chút.
- Vâng, quả thật trái khoáy lắm cô, như hôm bữa đòi con nấu dãi khoai, rét thế này, đâu ra mà người ta cắt, con phân trần thì lại dỗi bảo không cho ăn. Con cũng đến chịu, thế mà suốt ngày giục con lấy chồng, con đi rồi lấy ai mà chăm thầy con được, đói khát rồi ốm đau ai lo, nghĩ mà sốt quá cô à.
Ấy, con lại nói xàm rồi, cô mỏi chưa, chóng mặt không, con đỡ cô nằm nhé. Cô ấy, phải khoẻ lên, con còn ít thời gian, phải học cô thật nhiều món nữa, nấu cho cha già con ăn, kẻo mà gả đi, thì đến đảo qua cổng thôi cũng chưa chắc đã được.
Như nhà cô, cũng mỗn hai cha con thật nhưng trái phải đều là anh em, ới cái là sang, gọi tiếng là thưa. Nhà con thì đàng mẹ chẳng có thân thích, đằng cha thì cô biết đấy, con có nói lại thêm buồn. Giá mà con đi rồi, thầy con có người bầu bạn, con mãn nguyện biết bao nhiêu.
Nói dốt câu, Mầu nắm chặt tay cô Hiền, nhìn thẳng vào mắt cô. Bóng tối âm âm cũng không làm nhẹ đi cái ý tứ gởi gắm lộ liễu trong đó. Cô Hiền bị nhìn đến phát sượng, người đương nóng sốt mà gai ốc phút chốc dựng cả lên.
- E hèm! Hiền, đến giờ uống thuốc con.
Tiếng ông lang vang lên phía ngoài cắt ngang bầu không khí gay cấn giữa hai cô cháu. Mầu buông tay cô, vuốt vai cô nhè nhẹ, lớn giọng.
- Cô gầy đi rồi này, cô cố ăn uống cho khoẻ xong sang con nhé. Con chờ cô đấy.
- Được, cô nhớ.
Mầu biết ông lang ý tứ đuổi khách, cũng không tiện lần đầu sang gặp phụ huynh nhà người ta mà sỗ sàng đeo mo nang. Nói thêm vài câu khách sáo để ông lang cùng nghe rồi chào cô Hiền ra về. Ông lang Tần đưa Mầu ra tận cửa, ánh mắt càng hàm ý tợn. Mầu vẫn tươi như hoa, thầm nhủ kệ thây. Đàng gái bao giờ chả được nước làm cao.
- Dạ, ông vào đi, con đi từ đây được rồi ạ.
- Chị Mầu này - Đã đến cổng, xa gian nhà chính, ông lang rút cục cũng sốt ruột không nhịn được - Có gì chị cứ nhắn qua tôi nhé, thuốc thang tôi nhờ người đưa tận sang đấy, cái Hiền nó là thân gái, đi xa mãi như thế thật là không nên không phải. Với lại chân Phú Ông khỏi rồi, cũng không cần thiết thăm nom thêm nữa.
- Ô thế ông không cho con gặp cô nữa ạ! - Mầu giả hoảng hốt cao giọng - Thế con làm sao được, con còn sự dang dở chưa trị xong, cô Hiền mà đã hứa với con là nhất quyết không sai lời, ông xem, lời hứa thầy thuốc nó đáng giá ngàn vàng.
- Nhà chị! - Ông lang Tần bị cái giọng lanh lảnh, thê thiết của Mầu làm giật mình, không áp được, cũng đành giương cao giọng đối trả - Thôi, để tôi nói thẳng, chị nghe vào thì nghe. Cái Hiền nó lớn tuổi thật nhưng vẫn là gái chưa chồng, nhà chị thì mất mẹ. Trai đơn gái chiếc, làng xóm người ta dị nghị, tôi cũng không còn mặt mũi nào mà nhìn tổ tông.
"Thế hạnh phúc của người đương sống quan trọng hay mặt mũi người chết hơn" - Mầu bực mình tý thì buột miệng. Ông lang Tần Mầu bắt hình dong đâu có sai, người đã cổ hủ lại còn không biết thương con bằng một góc thầy Mầu.
- Ôi ông, sao ông lại bảo thế, mỗi lần cô Hiền sang, có trời đất chứng giám đều có con ngồi cùng, nào có cái gì mà trai đơn gái chiếc. Mà cha con là người đàng hoàng, đương một thân một mình, cô Hiền lại cũng chưa có mối, có cái gì là không hay không phải, con lại thấy hợp ý trời, ông thương cô, ông cũng nên cùng con vun vào cho cô mới phải.
- Nhà chị nhiều chuyện rồi. Con tôi, tôi biết. Ngần này tuổi rồi, nó không cần chồng con gì sất, mà có lấy hay không cũng không đi làm thứ. Thà ở vậy cho lành.
- Ông nói thế con không phục đâu ạ. Ông trông vào con cũng biết, con thương cô Hiền, có không được như mẹ đẻ con thì cũng là muôn vàn kính quý, một câu cũng sẽ không làm cô tổn thương. Thầy con thì ông cứ hỏi cả làng cả tổng này xem có điều tiếng gì mà bảo không được. Mẹ con mệnh mỏng mất sớm, chứ cha con con nào có muốn mang tiếng cha goá, con côi. Còn cô Hiền, ông cứ thử nghĩ xem, mươi năm nữa, ông có trăm tuổi thì cô Hiền lúc ấy biết nương tựa vào ai, chẳng nhẽ ông không có chút thương xót cô ấy.
- Thôi, tôi không nói lại với nhà chị. Con tôi đẻ ra, tôi quyết, chị về đi cho, lần sau tôi xin không tiếp.
- Kìa thầy!!!
Mầu bị đẩy đi, còn đang níu cổng cự lại, định nhất quyết chôn chân nói lý với ông lang thì nghe tiếng gọi bi thiết của cô Hiền. Cô Hiền trong bộ dáng xốc xếch, tóc rối tung, cả người còn đang quấn một cái chăn mỏng, cứ thế vừa ôm mặt vừa khóc nức nở, nước mắt, nước mũi ràn rụa, tràn hết qua kẽ tay.
- Thầy đừng làm thế, con khổ lắm rồi. Cô Hiền cố sức nói tiếp mà chóng mặt quá, ngã bệt xuống sân, lịm đi. Ông lang Tần hãy còn đang đứng sững sờ, Mầu đã lách qua ông ào ào chạy đến.
- Ôi cô, cô tỉnh lại đi cô, con xin lỗi, con không dám nói to nữa. Cô tỉnh lại đi mà.
- Để tôi - Ông lang Tần kịp tỉnh mộng, chạy tới, hai người hợp lực bế cô Hiền vào lại trong nhà. Đặt cô xuống phản ngoài, ông lang vội vã bấm huyệt nhân trung, trong khi Mầu bị ông sai loạn đi pha chút nước đường gừng nóng.
Rối thành một đoàn, khắc sau cô Hiền dần tỉnh lại.
- Ôi hú hồn cho con, cô tỉnh lại rồi, cô có đau đâu không? Mầu vồ vập, tay nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của cô Hiền cố gắng xoa nắn truyền cho cô chút hơi ấm.
Ông lang Tần thấy con gái tỉnh, tự dưng như bị mèo tha lưỡi, bao lời muốn nói bay biến, mất hồn đứng cuối chân phản.
Giờ phút này, đáng lẽ ra người cha như ông mới phải là người ngồi kề cận hỏi han, thân thiết với con thế kia. Đáng lẽ ra ông phải là người hiểu con mình nhất. Nhưng vừa nãy lời con gái ông bật thốt kia là ý gì, làm ông thập phần choáng váng. Từ nhỏ đến lớn, thậm chí mẹ mất bao năm, cô vẫn chu toàn mọi việc, chưa từng mở miệng than khổ cũng chưa từng ngỏ ý muốn bước chân khỏi cổng nhà. Cô muốn gì ông chưa bao giờ nghĩ đến, cũng chưa từng hỏi, chỉ tâm niệm ngoài đời khó lường vậy, đã lỡ thì rồi, cứ ở cạnh ông đến lúc ông đi là được.
Thế mà cô lại nói cái câu kia. Là khổ cái gì chứ? Ôi thật là rối rắm cho cái thân ông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook