Thị Lang Đại Nhân Đừng Chạy
-
42: Chương 41
Chương 42: Loại chuyện xã giao này
Ninh Sơ Nhị không ngờ Liên Thập Cửu thật sự chọn một cô nương “vừa ý”.
Thấy nàng kia không giống nữ tử thuyền hoa, bộ dáng tuy không tính là xuất sắc, nhưng lại ẩn ẩn khí độ tiểu thư bích ngọc trí thức.
Nàng cũng nói theo.
“Vậy cùng đi thôi.”
Toà nhà của Khâu Hoài Chuẩn, cách chỗ bọn họ ở xa hơn một chút, một chiếc xe ngựa được trang trí lịch sự tao nhã cũng đặc biệt được chuẩn bị.
Lúc Khâu Hoài Chuẩn tiễn bọn họ lên xe ngựa, cố ý dặn dò, hảo hảo hầu hạ hai vị đại nhân.
Sau khi khom người, lời nói mơ hồ có ý cảnh giác, rõ ràng thấy nữ tử áo lục co rúm lại một chút.
Ninh Sơ Nhị cùng Liên Thập Cửu ngồi ở một bên, thỉnh thoảng nhìn vài lần cô nương đối diện.
Hơi hơi hé miệng, nói câu không đàng hoàng.
“Ngươi thích ăn bánh cuộn thừng không?”
Nữ tử áo lục ngẩn ra, ngượng ngùng nói.
“Nô không thích ăn, nếu đại nhân thích, nô gia sau này có thể học làm.”
Thanh âm rất dễ nghe, không giống khẩu âm Vân Đô thuần tuý.
Ninh Sơ Nhị ngước mắt cười khẽ.
“Vân Đô vẫn thường thích ăn bánh này, ngươi tại sao không thích? Khâu Hoài Chuẩn nói, cô nương trong phòng đều là người địa phương, ta thấy ngươi có chút không giống.”
Trên mặt nữ tử áo lục có chút căng thẳng, thân thể hơi hơi co lại rụt về phía góc xe.
“Nô gia, là người Vân Đô, chỉ là lúc nhỏ từng ở Lĩnh Nam, cho nên khẩu âm có chút khó thay đổi.”
“Ồ?”
Ninh Sơ Nhị nhấp môi.
“Vậy người nhà ngươi làm gì ở đó? Ta nhớ rõ Lĩnh Nam một thế hệ nhiều danh sĩ, không ít quan viên trong triều đều xuất thân từ nơi đó.”
Nữ tử nghe xong cắn môi thật sâu.
“Nhà nô gia...!Là xuất thân nông hộ bình thường, đến Lĩnh Nam để thăm người thân.”
Ninh Sơ Nhị nhìn liếc mắt nhìn Liên Thập Cửu một cái, nhướng mày bắt lấy bàn tay nữ tử chậm rãi mở ra.
“Nông hộ sao? Đôi tay này của ngươi khá non mịn, không giống người làm việc nặng.”
Khâu Hoài Chuẩn tuyển mỹ nữ cấp cho quan viên trong triều, nàng cũng có nghe thấy, trong lòng còn đang cân nhắc.
Nhiều nữ tử tinh thông cầm kỳ thư họa như vậy, muốn dạy dỗ cũng mất ba đến sáu năm.
Một phòng phấn hồng giai nhân, nhìn đều có khí chất, tuyệt không phải xuất thân gia đạo sa sút, bần hộ đơn giản như trong miệng hắn nói.
Người triều đình, mặc dù là chơi, nhưng cũng không muốn dính líu đến người có bối cảnh phức tạp.
Người muốn kiều tiếu khả nhân, nhưng lại không thể quá tục.
Khâu Hoài Chuẩn chuẩn bị như này, là thuận theo tâm ý những người đó.
Người trước mặt này, dường như vừa đến không lâu, sau lần thử khi nãy, đã có chút bối rối.
“Trong nhà nô gia, là nông hộ bình thường, chỉ là so với nhà bên ngoài hơi giàu có hơn chút.
Cho nên từ nhỏ chưa từng phải xuống đất làm việc, đại nhân nếu không tin, có thể...!Có thể đi hỏi đại nhân chúng ta.”
Ninh Sơ Nhị thu tay, cười nhạt nhìn nàng.
“Đại nhân nhà ngươi nói, đó là nói, bản quan cũng không tin.
Nếu ngươi có chuyện gì khó xử, không ngại nói ra một chút, bản quan sẽ giúp ngươi.
Nhưng nếu bản quan không giúp được.”
Nàng rất thức thời chỉ chỉ Liên Thập Cửu.
“Liên thị lang cũng có thể giúp.”
Gương mặt kia của Ninh Sơ Nhị, chiếu theo nam tử mà nói tự nhiên là âm nhu, khi mỉm cười nhướng mày, có loại hiền lành ôn hòa nói không nên lời.
Tầm mắt nữ tử áo lục đảo qua giữa nàng cùng Liên Thập Cửu hồi lâu, cuối cùng thịch một tiếng quỳ rạp xuống đất.
“Cầu xin đại nhân làm chủ.
Nô gia xác thật không phải xuất thân nông hộ, mà là nô tài nhà Phùng đại nhân Phùng Tranh, từ nhỏ cũng đọc chút thi thư.
Một năm trước, đại nhân nhà ta bị ngự tiền hạch tội, Phùng gia trên dưới gần 30 nô tỳ, nữ quyến toàn bộ bị lưu đày đến Giang Bắc.
Khâu Hoài Chuẩn cũng không biết khơi thông quan hệ như thế nào, trên đường đi, đem những nữ tử có chút tư sắc đều đưa đến Vân Đô, dạy chúng ta học đàn, hát cùng khẩu âm Vân Đô, rất nhiều người đều bị hắn đưa cho các vị đại nhân làm tiểu thϊếp.
Trong phòng cũng có mấy người có tình hình giống nô gia.”
“Nữ tử như chúng ta, đến tận đây cũng không có gì oán hận.
Huống chi đại nhân nhà ta, thật sự là người cực hiền lành.
Chỉ là hiện nay phải lưu đày, tự sinh tự diệt, cũng không có phần quyền lợi kia.
Từ sau khi đến Vân Đô, chúng ta phải học cách hầu hạ, phụng dưỡng như thế nào.
Nô gia hôm nay nói ra tình hình thực tế, chỉ sợ không thể trở về bên kia được, cầu xin đại nhân thương xót nô gia, đừng đưa nô đưa trở về, bằng không sẽ bị hắn đánh chết cũng không biết được.”
Ninh Sơ Nhị nhíu mày.
Lĩnh Nam Phùng Tranh, nàng cũng có nghe thấy.
Người có tài văn chương, nhưng là người có tính tình cổ hủ.
Năm ngoái, Lĩnh Nam gặp nạn châu chấu, hắn mang theo bá tánh cũng mấy vị triều thần cùng nhau viết thư, một quyển tấu chương lên án cháu trai sủng phi Dụ quý phi đương triều cắt xén, ăn bớt lương thực chuẩn tai.
Giữa những hàng chữ, cũng có ý châm chọc Hiếu Đế ngu ngốc.
Bởi vì một phong tấu chương này, mười mấy hàn sĩ liên quan cũng không tránh khỏi.
Một cái chết, làm văn thần tàn tâm, làm dân chúng lạnh lòng.
Cho dù cấp trên đã đến tận đây, nếu lại muốn nhiều lời chi bằng thêm mấy tên oan hồn thôi.
Ninh Sơ Nhị chỉ biết Khâu Hoài Chuẩn là du quan giỏi nịnh nọt lấy lòng, không nghĩ đến hắn lại có lá gan lớn như vậy.
Nhưng cửa đi này là từ đâu mà đến?
“Giang Bắc đô úy Lưu Kính Tường có chút lui tới với hắn, hẳn là vào tay từ chỗ này.”
Liên Thập Cửu giải thích nghi hoặc của Ninh Sơ Nhị, giơ tay ý bảo nữ tử kia đứng dậy.
“Chuyện trong Phong Mâu các, ngươi biết được gì không?”
Một gác trúc cao, nhìn bên ngoài không có gì không ổn, ban ngày người làm cũng ra sức, liếc mắt nhìn qua, thật sự không thể nhìn ra bọn họ đang diễn.
Liên Thập Cửu cho người thầm đi điều tra, những người này căn bản do Khâu Hoài Chuẩn mang ra làm giả, thủ công chân chính, chính là bá tánh xung quanh Vân Đô huyện thành.
Chỉ cần là tráng đinh, bọn họ đều đưa đến dùng.
Không có tráng đinh, bất luận nam nữ toàn bộ đều kéo tới.
Những người tuổi tác quá lớn, không chịu nổi khổ cực, mệt đến chết.
Một ngày chỉ có hai bữa cơm, cho chút nước cùng cơm trấu.
Tiền công còn lại, đương nhiên vào hầu bao Khâu Hoài Chuẩn.
Đồ của Thánh Thượng, hắn không dám cắt bớt ăn xén nguyên vật liệu quá mức.
Cân não, đương nhiên động đến trên người bình dân áo vải giận mà không dám nói.
Nữ tử áo lục bị Khâu Hoài Chuẩn đánh sợ, lại lo lắng vị đại nhân này cũng chỉ nói, trong khoảng thời gian ngắn cũng không dám lên tiếng.
Liên Thập Cửu cũng không làm khó nàng, chỉ nói.
“Nếu chịu lên công đường làm chứng, vậy giữ ngươi lại.”
Đây là cách hắn làm việc.
Không cần người khác tín nhiệm hắn, cũng không dễ dàng tín nhiệm bất luận kẻ nào.
Đạo làm quan của Liên Thập Cửu, đôi bên cùng có lợi mới thứ là vĩnh hằng duy nhất.
Nam nhân như vậy, bình tĩnh gần như không có nhân tình, nhưng trên quan trường, chưa bao giờ cần lòng dạ đàn bà.
Làm chứng trên công đường, vốn cũng không có gì mới mẻ.
Ninh Sơ Nhị không nói gì, thật lâu sau nhìn thấy nữ tử trịnh trọng gật đầu.
“Nếu có ngày ấy, nô gia chắc chắn biết gì sẽ nói hết.”
Liên Thập Cửu một tay vén mành, phân phó Chiêu Tài mang nàng xuống xe.
Đưa đến chỗ đã sớm chuẩn bị, bên trong xe lại quay về yên tĩnh.
Ninh Sơ Nhị ngửi thấy trên người hắn có mùi rượu, cũng không biết uống bao nhiêu, muốn mở ra mành để tiêu tán mùi rượu, lại bị hắn duỗi tay kéo lại.
“Bất luận thời điểm nào nàng đều dùng một biện pháp kia.”
Hắn không mở mắt, mà dựa vào đệm mềm.
Có chút lười.
Ninh Sơ Nhị ngẩn người, ngừng trong chốc lát mới phản ứng lại, đây là hắn nói chuyện mình chạy đến chỗ Khâu Hoài Chuẩn nháo vừa rồi.
Ngoài miệng không phản bác, nhưng cười trước.
Nàng thường xuyên nữ giả nam trang, dùng cờ hiệu ca ca mình gọi hắn từ chỗ xã giao trở về.
Trước khi thành hôn như thế, sau khi thành hôn cũng như thế.
Làm hại Ninh Sơ Nhất mỗi lần dự tiệc cùng đồng liêu, thu hoạch được rất nhiều tầm mắt khó hiểu.
Liên Thập Cửu là con cháu thế gia, bất luận trên quan trường hay buôn bán, không tránh khỏi phải đến nơi rực rỡ.
Còn lần đầu tiên Ninh Sơ Nhị biết hắn đi, quan hệ hai người còn chưa nói rõ.
Nàng biết Liên Thập Cửu có ý với mình, trong lòng lại do dự, hắn có giống những kẻ hiển quý kia hay không, chỉ là mới mẻ nhất thời.
Nào biết được, ca ca nàng vừa mới hạ nha, đã nghe thấy Liên Thập Cửu cùng con vợ cả hữu tướng đến Minh Nguyệt Lâu.
Trong lòng nàng đương nhiên không dễ chịu, lại biết mình không phải người của hắn, không có tư cách can thiệp.
Bực bội đương nhiên không cần phải nói, liên tiếp cho Liên Thập Cửu ánh mắt lạnh lùng, cũng không chịu nói lời nào với hắn.
Đáng tiếc Liên Thập Cửu khi đó, cũng thường xuyên trải qua loại trường hợp như vậy, căn bản không biết nàng hiểu sai.
Chỉ mỗi ngày sau khi hạ triều, như cũ đến tìm nàng nói chuyện, nhưng lại không được để ý đến.
Mấy ngày như thế, đúng lúc gặp trời mưa, Ninh Sơ Nhị từ Quan tinh đài đi xuống, chưa đi được bao xa đã gặp phải trận mưa to.
Liên Thập Cửu cầm ô đứng trong mưa, muốn tiến lên, bị nàng trừng mắt, lại lùi bước.
Phong Sầm cũng đến đây đón nàng, nàng nhận lấy ô của hắn, nhìn thấy Liên Thập Cửu khẽ nhíu mày.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook