Chương 34: Xin đi Vân Đô
Thời điểm Ninh Sơ Nhị rời đi, Liên Phương thị còn bưng cái bát sứt ở chỗ kia gặm bánh nướng.
Nàng tự nói với mình, đây chỉ là bà cố gắng biểu hiện thành lão thái bà hành khất tầm thường.
Nhưng bộ dáng gặm bánh nướng lại cực kỳ thơm ngọt.
Nàng từng nghe Liên Thập Cửu nói, Liên Phương thị là đích nữ thế gia, từ nhỏ đã có cẩm y ngọc thực.

Nghĩ đến bánh nướng bình thường này, tất nhiên chưa từng ăn.
Ninh Sơ Nhị cảm thấy, hiếm khi sau khi hòa li còn có thể được gặp bà bà một lần, cho nên trước khi đi để lại cho bà hai cái.
“Ăn nhiều bánh bột ngô rất tốt, bằng không lúc ngài đại tiện phân sẽ khô…”
Lời nói còn chưa nói xong, đã bị bà trừng mắt đẩy ra xa.
Thật là không thân thiện.
Bột ngô này, là một cách hay để chữa bệnh.
Tuy rằng liên minh mẹ chồng nàng dâu đã bắt đầu cũng không khiến người ta lạc quan, nhưng cũng xem như có thêm một người hỗ trợ bày mưu tính kế.
Nếu Liên Phương thị không muốn để Trình Nguyên gả vào, việc này càng có nhiều cách để cứu vãn.
Tronng lòng mang ba cái túi gấm do bà bà trước đưa cho, Ninh Sơ Nhị bước chân nhẹ nhàng lên không ít.
Mấy ngày sau, Liên Phương thị vẫn biểu hiện không thân như cũ với nàng.

Nhưng trong tối ngoài sáng, ánh mắt cỗ vũ thì luôn không thiếu.
Bất quá Ninh nhị cô nương cũng không phải hoàn toàn không xao động.
Ví như làm sao để thỉnh chỉ đi theo Vân Đô, vẫn chưa nghĩ ra cách.
Quan tinh đài ở Khâm Thiên Giám.
Ninh Sơ Nhị một tay cầm bút, một tay khác còn cầm quyển sổ con.

“Đông Quan, ngươi đã tra được việc ta bảo ngươi chưa?”
Còn ba ngày nữa, Liên Thập Cửu phải đi Vân Đô, mà bên nàng lại hết đường xoay xở.
Quan kinh thành không có điều lệnh, không có đặc chỉ thì không thể tùy ý rời kinh, nàng cần phải tìm được một cái cớ thích hợp mới có thể thỉnh tấu.
“Hồi đại nhân, đã tra được.”
“Ồ?” Nàng đi ba bước cũng thành hai bước từ trên đài đi xuống, khen ngợi nói.
“Biết ngay ngươi là người đáng tin, mau nói nghe một chút.”
Đông Quan hiếm khi được đại nhân nhà mình khen, trên mặt cũng vui vẻ.
“Y theo ngài phân phó, hạ quan cẩn thận tra xét điển tịch Vân Đô điển tịch.

Trong đó nổi tiếng nhất chính là, núi Vân Đô.

Đây là nơi địa linh nhân kiệt, ngọn núi nguy nga tráng lệ, cao ngất trong mây, truyền thuyết là đã từng có một vị tiên nhân, con đường….”
“Ngươi từ từ.”
Ninh gia Tiểu Nhị mặt trầm xuống.
“Điển cố ta không muốn nghe, còn có gì khác không?”
Đông Quan cúi đầu nghĩ nghĩ.
“Còn có hồ Bích Hà, nghe nói có tiên nữ tắm ở đó xong, nước trong như pha lê có thể nhìn thấy đáy, màu sắc xanh biếc, thả….”
Cả khuôn mặt Ninh Sơ Nhị lại đen thêm.
“Ta ngươi tra Vân Đô có điển cố tiên duyên gì không, không phải giới thiệu sơn thủy (phong cảnh)!”
Người ở Khâm Thiên Giám muốn đi ra ngoài, tất yếu phải liên quan đến đồ vật có thần lực kỳ quái mới dễ lấy làm cớ.

Nhưng chỗ này sơn thủy u cốc, thượng tấu như thế nào? Nàng không thể nói với thánh Thượng, nàng muốn đi đào ngọn núi lớn, hay dùng xe ngựa lấy nước hồ về.
“Có cái gì khác hay không?”

“Ngạch.” Đông Quan nhìn nhìn sắc mặt Ninh Sơ Nhị, thật cẩn thận nói.
“Còn có một rừng phong, một tửu lầu.

Bánh cuộn thừng trong tửu lâu nghe nói ngon nổi danh nhất ở đó, nghe đồn là Văn Khúc Tinh Quân trước khi thành tiên đã từng ăn.”
Nói xong, sợ Ninh Sơ Nhị mắng hắn, không tiếng động xê dịch bước chân.
“Ngươi nói ai từng ăn?!”
Ninh Sơ Nhị đột nhiên kéo tay áo hắn, dọa Đông Quan cả người ngẩn ra, run run hồi lâu mới nói.
“Văn, Văn Khúc Tinh Quân.”
Quả thật điển cố này có chút vô nghĩa, nhưng đại đa số truyền thuyết đều vô nghĩa.
Văn Khúc Tinh Quân.
“Cái điển cố hảo.”
Thật lâu sau, nàng buông ra hắn.
Tâm tình vô cùng tốt ngồi lại trên đệm hương bồ, ngước mắt cười khẽ.
“Vậy ngươi nói cho ta một chút, chuyện xưa là nói như thế nào đi.”
Ba ngày sau.
Liên Thập Cửu phụng chỉ đến Vân Đô kiểm tra việc trùng tu đê đập, thân mặc mãng bào ngự tứ, mênh mông cuồn cuộn rời kinh.
Trong lúc cử hành nghi thức, từ quan nhị phẩm trở lên, có thể thấy thánh quyến*.
*: gia quyến của vua.
Trình Nguyên huyện chúa cũng đi theo, không ít người âm thầm suy đoán, đây là Thánh Thượng muốn lung lạc Liên gia.
Mà Ninh Sơ Nhị vắt hết óc thượng sổ con … Còn quỳ gối đằng sau bình phong ở nam thư phòng, kể chuyện xưa.
“Liền nghe thấy một người hét lớn: ‘Ta đến ăn thử bánh cuộn thừng.’ ngài đoán người kia là ai? Đúng là nhi tử của tam tức phụ lão Trương gia, Trương Á, cũng chính là Văn Khúc Tinh Quân, Tử Đồng tiên sinh sau này.”

Người bên trong dường như nghe rất có hứng thú, lên tiếng ngắt lời.
“Không phải nói, Văn Khúc Tinh Quân là con của bạch xà Hứa Sĩ Lâm sao? Trương Á này lại có địa vị gì?”
Có thể đừng hỏi nhiều như vậy được không?
Không phải thỉnh sổ con đi Vân Đô sao? Có cần gọi nàng đến hỏi cẩn thận như vậy không?
Ninh Sơ Nhị ỷ vào người bên trong không nhìn thấy, hung hăng mắt trắng trợn.
“Hồi Thánh Thượng, chuyện xưa Hứa Sĩ Lâm mới là dân gian bịa đặt.

Mà vị Trương Á Trương tiên sinh này, lại người xác thật tồn tại thời Nam triều.”
“Ồ, vậy ngươi tiếp tục nói đi.”
“…”
Ninh Sơ Nhị âm thầm thở dài, tiếp tục nói.
“Lại nói vị Trương Á này, lúc sinh ra thật có thể nói là @#! #¥%Z%”
~~~~~~~
Đợi đến khi Ninh đại nhân lãnh chỉ ra ngoài, sắc trời đã tối đen.
Đông Quan đứng ở một bên chờ, vẻ mặt sùng bái nói.
“Chỉ là đi Vân Đô mời đầu bếp làm bánh cuộn thừng về, Thánh Thượng thế nhưng có thể trò chuyện với đại nhân lâu như vậy, có thể thấy được là cực thưởng thức đại nhân ngài.”
Ánh mắt lấp lánh phát ra từ tâm can, Ninh Sơ Nhị hai mắt biến thành màu đen.
Cổ họng nàng lúc này, một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể khó khăn cử động hai chân tê dại, tận lực bỏ qua sự tồn tại của Đông Quan.
Thưởng thức?
Chỉ sợ tìm thuyết thư đến đây, Thánh Thượng càng thưởng thức.
“Ngươi trở về dọn dẹp một chút, chúng ta đêm nay lên đường ngay.”
Nàng nói với Hoàng Thượng, bánh cuộn thừng này để cho tiểu hoàng tử ăn trong buổi lễ cầu phúc.

Cho nên người cầu phúc phải tự mình đến Vân Đô, tìm được đầu bếp tốt nhất, làm lễ phúc yến trong miếu thờ Văn Khúc Tinh miếu thờ mới có thể mang đến đây, bằng không sẽ quấy rầy cửu cung.
Một hồi bịa chuyện kia, đến chính nàng nói còn không hiểu.


Thánh Thượng lại là hiểu hết, dặn dò nàng mang thêm hai người, còn ban trái cây dưa, lê, đào cho nàng.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng ngồi gần vị hoàng đế ngu ngốc đến cực điểm trong truyền thuyết.
Đôi mắt nhỏ, mũi cao, hai cằm.
Nếu không phải mặc một thân long bào, thì thật sự chẳng khác gì nhi tử ngốc của nhà bình thường.
Đông Quan hưng phấn nói.
“Đi luôn sao? Nhưng hạ quan còn chưa chuẩn bị.

Không biết Vân Đô lạnh không, nếu không hạ quan lên quan tinh đài xem tinh tượng? Cũng không biết ngày này thích hay không thích hợp đi ra ngoài, có cần phải tra hoàng lịch hay không?”
Ninh Sơ Nhị che lại thái dương gân xanh nhìn hắn.
“Không cần chuẩn bị cái gì hết, ngươi chỉ nhớ lấy một khối vải bố trắng là được.”
“Vải bố trắng? Ngài cần dùng sao?”
“Là cho ngươi dùng.

Chờ sau khi lên xe ngựa, dùng nó lấp kín miệng ngươi.”
.....
Tần Hoan từ khi bắt đầu nhập sĩ, chưa từng ra khỏi kinh thành.

Lần này ngẫu nhiên được đi ra ngoài, tâm tình không khỏi kích động.
Ninh Sơ Nhị nói muốn dùng vải bố trắng bịt mồm hắn, cũng không đả kích nổi đến nhiệt tình của hắn.
Mấy vị quan chính còn lại đều nói, hắn phải nắm chắc cơ hội ở chung một chỗ với đại nhân lần này.

Phải tránh đừng khiến nàng phát hỏa, cẩn thận làm tốt chuyện được phân phó, ngàn vạn lần đừng nói chuyện lung tung.
Hắn đều nhất nhất gật đầu đồng ý.
Chỉ là không nghĩ đến, hắn đeo bọc nhỏ đến Ninh phủ mới phát hiện.
Ninh đại nhân, còn mang theo một vị cùng đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương