Thị Huyết Vương Gia Ôn Nhu Độc Sủng Vương Phi Lạnh Lùng
-
Chương 41: Sính lễ (1)
Buổi sáng tinh mơ những ánh nắng chang hòa chiếu rọi trên hai thân ảnh đang khấn khích, Lãnh Hàn mở ra đôi con ngươi màu tím, đập vào mắt hắn là một màn cảnh đẹp ý vui trên môi vẫn con ngậm chặt hạt anh đào tròn tròn xinh xinh, bàn tay lại bao trọn bầu ngực mềm mại tuyết trắng.
Tuy Nhiễm Tịch chỉ mới 14 tuổi nhưng thân hình đã nảy nở đầy đặn, đường cong rõ rệt nóng bỏng, Lãnh Hàn khẽ cử động đốt ngón tay không biết vô tình hay hữu ý chạm vào bầu ngực của nàng ý cười trong mắt không giảm mà còn tăng thêm. Lãnh Hàn mơ hồ nhớ lại chuyện tối qua không khỏi buồn cười nghĩ thầm "Tịch Nhi của hắn a, bình thường trước mặt người ngoài là bộ dáng thông minh, lạnh nhạt còn đứng trước mặt hắn lại là một tiểu nhân nhi nép vào người hắn ngây thơ, dịu dàng, khiến hắn không thể không càng thêm yêu nàng sâu đậm."
Bỗng thấy lông mi nàng rung động Lãnh Hàn cười tà mị nằm lại tư thế cũ giả vờ còn ngủ say.Nhiễm Tịch mông lung mở ra đôi mắt nhìn lên trần nhà qua hồi lâu mới dần dần tỉnh táo, cảm thấy trước ngực bị đè nặng Nhiễm Tịch cúi xuống thì nhìn thấy khuôn mặt yêu nghiệt của ai kia vẫn đang ngủ, tư thế vẫn như tối qua nàng nhìn mà mặt đỏ đầy quẫn bách.
Hoang mang không biết nên như thế nào, sao một hồi suy nghĩ Nhiễm Tịch nâng tay nhẹ nhàng lấy tay Lãnh Hàn ra động tác dịu dàng tựa như sợ đánh thức hắn, khuôn mặt Nhiễm Tịch càng ngày càng đỏ, nhìn đến cái đầu kia, cái môi kia, đang ngậm cái kia....Bùm mặt Nhiễm Tịch như bóc khói đỏ bừng nàng chưa bao giờ gặp phải tình cảnh này hai tay che mắt để giúp che đi xấu hổ.Lại không phát hiện rằng người phía trên đã nhìn rõ từng cử chỉ động tác của nàng một chút nữa Lãnh Hàn không nhịn được mà nhào vào nuốt nàng trong bụng.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng đầy hoang mang của Nhiễm Tịch Lãnh Hàn cười khẽ một cái không đùa nàng nữa bằng không sao này hắn khó mà lên giường ngủ mất.
Nhưng Lãnh Hàn vẫn không nhịn được chồm lên hạ cánh xuống đôi môi ngọt ngào của nàng, Nhiễm Tịch bất ngờ còn chưa kịp phản ứng một đợt chóng mặt bỗng bay đến, Lãnh Hàn xoay người nằm dưới nàng để nàng lên trên đùi hắn, tư thế xấu hổ vô cùng.
Hôn lâu một hồi hai người mới thỏa mãn buông ra, Nhiễm Tịch thở gấp, mặt đỏ ửng, mắt mê ly. Từ góc nhìn của Lãnh Hàn, Nhiễm Tịch như đang quyến rũ hắn, hơi thở Lãnh Hàn bắt đầu gấp gáp:"Tịch Nhi." giọng khàn khàn.
"Hàn " bây giờ đang là sáng sớm a, Hàn lại đi quyến rũ nàng như vậy, nàng chịu không nổi. "Hàn, hôm nay chàng không đi lên triều sao?" lấy lại giọng nói của mình Nhiễm Tịch lên tiếng lại không phát hiện nàng bây giờ ăn mặc mỏng manh cộng thêm cổ áo ngây từ đầu đã không chỉnh tề, lộ hết cảnh xuân trước mắt Lãnh Hàn, đâu đó nàng ngồi lên đang không ngừng chọc chọc vào đôi mông bọng nước của nàng.
"Hôm nay không đi." Giọng Lãnh Hàn bây giờ khàn đặc một chút xíu nữa thôi hắn không kìm được mà muốn xâm nhập nàng. Đưa lên hai tay ôm chặt Nhiễm Tịch chôn đầu xuống chiếc cổ mãnh khảnh của nàng khẽ hút hương thơm đặc trưng của riêng nàng, hắn dần dần bình tĩnh lại, kiềm chế lại bản thân muốn hóa sói kia.
"Sẽ nhanh thôi." Lãnh Hàn khẽ thở dài nói buông ra Nhiễm Tịch bàn tay chạy xuống dưới áo nàng, giúp Nhiễm Tịch chỉnh lại y phục. Nhiễm Tịch nghiên đầu khó hiểu nhìn động tác của hắn mới phát giác là nảy giờ nàng phía trên không có một mảnh vãi, khuôn mặt đã vơ đi xấu hổ nay lại càng đỏ.
Thấy Nhiễm Tịch bắt đầu nghĩ linh tinh Lãnh Hàn cười vô cùng vui vẻ nhanh chóng nói một câu hoàn chỉnh:" Sẽ nhanh thôi, nàng sẽ thuộc về mình ta rồi Tịch Nhi của ta." vừa nói xong hắn khẽ hôn lên trán nàng đầy trân trọng cũng tràn đầy tình yêu.
"Vâng..." Nhiễm Tịch cười mỉm khẽ híp mắt cảm nhận nụ hôn của Lãnh Hàn.
-------ta là dãy phân cách------
"Nho lão,đã chuẩn bị xong hết chưa?" Lãnh Hàn ngồi trong thư phòng khuôn mặt tràn đầy ý cười, nhìn xuống lão trung niên.
"Bẩm vương gia, lão nô đã chuẩn bị theo vương gia phân phó không sót một món nào , hiện tại được chất ngoài sân, mời vương gia đến kiểm tra." Nho Lý cung kính đáp, ông đã làm trong vương phủ này rất nhiều năm từ lúc vương gia còn nhỏ tới bây giờ chính mắt ông nhìn vương gia lớn lên lại chưa bao giờ thấy vương gia vui vẻ như vậy, ông nghe bọn Nhất Sát kể rằng vương gia từ khi có vương phi tâm tình vô cùng tốt dường như ôn nhu hơn, biết chăm sóc người khác hơn, không còn như trước thị huyết giết người thành tánh nữa. Ông thật vui mừng
"Được, Nho lão ông vất vả rồi lui xuống nghĩ ngơi đi." Lãnh Hàn đứng dậy đi ra thư phòng.
"Đa tạ vương gia, lão nô cáo lui."Nho Lý cung kính cuối đầu rồi xoay người đi mất, lão làm sao có thể nghĩ ngơi cho được, sắp tới ngày vương thành hôn còn bao nhiêu việc chờ lão sắp xếp đây.
Trong sân của Hàn vương phủ chất đầy những chiếc rương to, bên trong toàn là quốc bảo quý giá Nhất Sát đang kiểm kê danh sách thấy Lãnh Hàn đi đến bỏ xuống công việc đang dỡ chắp tay hành lễ mọi người ở đó cũng đi theo cung kính hành lễ, Lãnh Hàn ra hiệu bọn họ đứng dậy đi đến chõ Nhất Sát:" Như thế nào?"
Tuy chỉ ba câu ngắn gọn Nhất Sát liền hiểu ý đáp:" Vương gia, thuộc hạ đã kiểm kê danh sách đầy đủ không thiếu bất kỳ thứ gì." hôm nay là ngày trọng đại a, nên hắn không thể để sơ xót dù chỉ một chút danh sách hắn đã kiểm tra qua ba lần, bằng không có sơ xót gì thì vương gia giết hắn mất.
"Tốt, khởi hành." Lãnh Hàn vui vẻ chỉnh đốn lại quần áo rồi nhảy lên ngựa ra lên người phía sao bắt đầu nâng những cái rương to lớn kia.
Kinh thành bá tánh tấp nập nhìn thấy đội ngũ của Lãnh Hàn đi đến ai cũng tự giác nhường đường, không khỏi có mấy người thì thầm, người phụ nữ nói:" Đây là chuyện gì a?", có người khác bên cạnh trả lời "Còn chuyện gì nữa bà xem ngoài sau kià trời ơi." người bên cạnh la thất thanh người phụ nữ mới nhìn lại cũng hoảng sợ "Đây...đây là sính lễ a".
Sính lễ trải dài trên đường từ Hàn vương phủ đến Thừa tướng phủ không phải quá xa nhưng cũng không gần, sính lễ Lãnh Hàn chuẩn bị là 250 nâng, sính lễ này còn nhiều hơn là Hi Diệu công chúa được gã đi chỉ có 215 nâng.
Qua con đường dài cuối cùng cũng đến Thừa tướng phũ, gã canh cửa bên ngoài nhìn thấy Lãnh Hàn cùng đội ngũ phía sau hắn thì hoảng sợ chạy vào thông báo chủ tử.
Thiên Hùng đang ôm eo Nhan Kim Ngọc cùng trò chuyện thì thấy gã sai vặt gấp gáp chạy vào hỏi:" Có chuyện gì?"
"Lão gia....Hàn....Hàn vương..." Gã canh cửa thở hộc hộc vì chạy quá gấp mà mệt không nói nên lời.
" Cái gì???" còn định hỏi tiếp gã canh cửa thì thấy bống dáng Lãnh Hàn bước vào, ông nhanh chóng kéo thê tử đứng dậy hành lễ:" Vương gia ghé thăm không kịp đón tiếp, xin vương gia thứ lỗi."
Lãnh Hàn cười tiếng đến nâng hai phu thê Thiên Hùng dậy nói:" Nhạc phụ, nhạc mẫu không cần đa lễ, là tại con đến không báo trước cho hai người."
Tuy Nhiễm Tịch chỉ mới 14 tuổi nhưng thân hình đã nảy nở đầy đặn, đường cong rõ rệt nóng bỏng, Lãnh Hàn khẽ cử động đốt ngón tay không biết vô tình hay hữu ý chạm vào bầu ngực của nàng ý cười trong mắt không giảm mà còn tăng thêm. Lãnh Hàn mơ hồ nhớ lại chuyện tối qua không khỏi buồn cười nghĩ thầm "Tịch Nhi của hắn a, bình thường trước mặt người ngoài là bộ dáng thông minh, lạnh nhạt còn đứng trước mặt hắn lại là một tiểu nhân nhi nép vào người hắn ngây thơ, dịu dàng, khiến hắn không thể không càng thêm yêu nàng sâu đậm."
Bỗng thấy lông mi nàng rung động Lãnh Hàn cười tà mị nằm lại tư thế cũ giả vờ còn ngủ say.Nhiễm Tịch mông lung mở ra đôi mắt nhìn lên trần nhà qua hồi lâu mới dần dần tỉnh táo, cảm thấy trước ngực bị đè nặng Nhiễm Tịch cúi xuống thì nhìn thấy khuôn mặt yêu nghiệt của ai kia vẫn đang ngủ, tư thế vẫn như tối qua nàng nhìn mà mặt đỏ đầy quẫn bách.
Hoang mang không biết nên như thế nào, sao một hồi suy nghĩ Nhiễm Tịch nâng tay nhẹ nhàng lấy tay Lãnh Hàn ra động tác dịu dàng tựa như sợ đánh thức hắn, khuôn mặt Nhiễm Tịch càng ngày càng đỏ, nhìn đến cái đầu kia, cái môi kia, đang ngậm cái kia....Bùm mặt Nhiễm Tịch như bóc khói đỏ bừng nàng chưa bao giờ gặp phải tình cảnh này hai tay che mắt để giúp che đi xấu hổ.Lại không phát hiện rằng người phía trên đã nhìn rõ từng cử chỉ động tác của nàng một chút nữa Lãnh Hàn không nhịn được mà nhào vào nuốt nàng trong bụng.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng đầy hoang mang của Nhiễm Tịch Lãnh Hàn cười khẽ một cái không đùa nàng nữa bằng không sao này hắn khó mà lên giường ngủ mất.
Nhưng Lãnh Hàn vẫn không nhịn được chồm lên hạ cánh xuống đôi môi ngọt ngào của nàng, Nhiễm Tịch bất ngờ còn chưa kịp phản ứng một đợt chóng mặt bỗng bay đến, Lãnh Hàn xoay người nằm dưới nàng để nàng lên trên đùi hắn, tư thế xấu hổ vô cùng.
Hôn lâu một hồi hai người mới thỏa mãn buông ra, Nhiễm Tịch thở gấp, mặt đỏ ửng, mắt mê ly. Từ góc nhìn của Lãnh Hàn, Nhiễm Tịch như đang quyến rũ hắn, hơi thở Lãnh Hàn bắt đầu gấp gáp:"Tịch Nhi." giọng khàn khàn.
"Hàn " bây giờ đang là sáng sớm a, Hàn lại đi quyến rũ nàng như vậy, nàng chịu không nổi. "Hàn, hôm nay chàng không đi lên triều sao?" lấy lại giọng nói của mình Nhiễm Tịch lên tiếng lại không phát hiện nàng bây giờ ăn mặc mỏng manh cộng thêm cổ áo ngây từ đầu đã không chỉnh tề, lộ hết cảnh xuân trước mắt Lãnh Hàn, đâu đó nàng ngồi lên đang không ngừng chọc chọc vào đôi mông bọng nước của nàng.
"Hôm nay không đi." Giọng Lãnh Hàn bây giờ khàn đặc một chút xíu nữa thôi hắn không kìm được mà muốn xâm nhập nàng. Đưa lên hai tay ôm chặt Nhiễm Tịch chôn đầu xuống chiếc cổ mãnh khảnh của nàng khẽ hút hương thơm đặc trưng của riêng nàng, hắn dần dần bình tĩnh lại, kiềm chế lại bản thân muốn hóa sói kia.
"Sẽ nhanh thôi." Lãnh Hàn khẽ thở dài nói buông ra Nhiễm Tịch bàn tay chạy xuống dưới áo nàng, giúp Nhiễm Tịch chỉnh lại y phục. Nhiễm Tịch nghiên đầu khó hiểu nhìn động tác của hắn mới phát giác là nảy giờ nàng phía trên không có một mảnh vãi, khuôn mặt đã vơ đi xấu hổ nay lại càng đỏ.
Thấy Nhiễm Tịch bắt đầu nghĩ linh tinh Lãnh Hàn cười vô cùng vui vẻ nhanh chóng nói một câu hoàn chỉnh:" Sẽ nhanh thôi, nàng sẽ thuộc về mình ta rồi Tịch Nhi của ta." vừa nói xong hắn khẽ hôn lên trán nàng đầy trân trọng cũng tràn đầy tình yêu.
"Vâng..." Nhiễm Tịch cười mỉm khẽ híp mắt cảm nhận nụ hôn của Lãnh Hàn.
-------ta là dãy phân cách------
"Nho lão,đã chuẩn bị xong hết chưa?" Lãnh Hàn ngồi trong thư phòng khuôn mặt tràn đầy ý cười, nhìn xuống lão trung niên.
"Bẩm vương gia, lão nô đã chuẩn bị theo vương gia phân phó không sót một món nào , hiện tại được chất ngoài sân, mời vương gia đến kiểm tra." Nho Lý cung kính đáp, ông đã làm trong vương phủ này rất nhiều năm từ lúc vương gia còn nhỏ tới bây giờ chính mắt ông nhìn vương gia lớn lên lại chưa bao giờ thấy vương gia vui vẻ như vậy, ông nghe bọn Nhất Sát kể rằng vương gia từ khi có vương phi tâm tình vô cùng tốt dường như ôn nhu hơn, biết chăm sóc người khác hơn, không còn như trước thị huyết giết người thành tánh nữa. Ông thật vui mừng
"Được, Nho lão ông vất vả rồi lui xuống nghĩ ngơi đi." Lãnh Hàn đứng dậy đi ra thư phòng.
"Đa tạ vương gia, lão nô cáo lui."Nho Lý cung kính cuối đầu rồi xoay người đi mất, lão làm sao có thể nghĩ ngơi cho được, sắp tới ngày vương thành hôn còn bao nhiêu việc chờ lão sắp xếp đây.
Trong sân của Hàn vương phủ chất đầy những chiếc rương to, bên trong toàn là quốc bảo quý giá Nhất Sát đang kiểm kê danh sách thấy Lãnh Hàn đi đến bỏ xuống công việc đang dỡ chắp tay hành lễ mọi người ở đó cũng đi theo cung kính hành lễ, Lãnh Hàn ra hiệu bọn họ đứng dậy đi đến chõ Nhất Sát:" Như thế nào?"
Tuy chỉ ba câu ngắn gọn Nhất Sát liền hiểu ý đáp:" Vương gia, thuộc hạ đã kiểm kê danh sách đầy đủ không thiếu bất kỳ thứ gì." hôm nay là ngày trọng đại a, nên hắn không thể để sơ xót dù chỉ một chút danh sách hắn đã kiểm tra qua ba lần, bằng không có sơ xót gì thì vương gia giết hắn mất.
"Tốt, khởi hành." Lãnh Hàn vui vẻ chỉnh đốn lại quần áo rồi nhảy lên ngựa ra lên người phía sao bắt đầu nâng những cái rương to lớn kia.
Kinh thành bá tánh tấp nập nhìn thấy đội ngũ của Lãnh Hàn đi đến ai cũng tự giác nhường đường, không khỏi có mấy người thì thầm, người phụ nữ nói:" Đây là chuyện gì a?", có người khác bên cạnh trả lời "Còn chuyện gì nữa bà xem ngoài sau kià trời ơi." người bên cạnh la thất thanh người phụ nữ mới nhìn lại cũng hoảng sợ "Đây...đây là sính lễ a".
Sính lễ trải dài trên đường từ Hàn vương phủ đến Thừa tướng phủ không phải quá xa nhưng cũng không gần, sính lễ Lãnh Hàn chuẩn bị là 250 nâng, sính lễ này còn nhiều hơn là Hi Diệu công chúa được gã đi chỉ có 215 nâng.
Qua con đường dài cuối cùng cũng đến Thừa tướng phũ, gã canh cửa bên ngoài nhìn thấy Lãnh Hàn cùng đội ngũ phía sau hắn thì hoảng sợ chạy vào thông báo chủ tử.
Thiên Hùng đang ôm eo Nhan Kim Ngọc cùng trò chuyện thì thấy gã sai vặt gấp gáp chạy vào hỏi:" Có chuyện gì?"
"Lão gia....Hàn....Hàn vương..." Gã canh cửa thở hộc hộc vì chạy quá gấp mà mệt không nói nên lời.
" Cái gì???" còn định hỏi tiếp gã canh cửa thì thấy bống dáng Lãnh Hàn bước vào, ông nhanh chóng kéo thê tử đứng dậy hành lễ:" Vương gia ghé thăm không kịp đón tiếp, xin vương gia thứ lỗi."
Lãnh Hàn cười tiếng đến nâng hai phu thê Thiên Hùng dậy nói:" Nhạc phụ, nhạc mẫu không cần đa lễ, là tại con đến không báo trước cho hai người."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook