Thị Huyết Vương Gia Ôn Nhu Độc Sủng Vương Phi Lạnh Lùng
-
Chương 19: Sư phụ trẻ con
"Cái gì?" Dương Ưu quát lớn.
"Tịch Nhi tại sao, tại sao lại là tiểu tức thối này " Dương Ưu miếu máo.
" Tại sao không?" Nhiễm Tịch không hiểu lắm trả lời.
"Hắn là đồ vô ơn " Dương Ưu chỉ thẳng vào Lãnh Hàn đang ngồi trước mắt ông.
"Hàn chàng làm gì mà để lão nhân như vậy tức giận " Nhiễm Tịch nhìn Lãnh Hàn ánh mắt dò hỏi.
" Lúc trước ta bị trúng độc, sư thúc cứu ta, ta cũng đã trả ơn ngài mua tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành để cho ngài ăn uống no say ở đấy còn gì?" Lãnh Hàn không nhanh không chậm đáp lại Nhiễm Tịch
" Hử lão nhân, ngài có thể giải thích không?" Nhiễm Tịch ánh mắt liếc về Dương Ưu khiến ông không nhịn được rùng mình.
" Thì, thì.... tên tiểu tử này hắn... hắn " Dương Ưu nói lắp không hoàn chỉnh, hai ngón tay chỉ vào nhau.
"Hàn làm sao?" Nhiễm Tịch nhìn lão nhân trước mắt không biết nên giận hay nên cười ngài quá không đứng đắn.
" Hắn không chịu chơi với ta." Dương Ưu lấy hết dũng khí nói ra câu hoàn chỉnh. Trong phòng không khí im lặng.
Nhiễm Tịch nàng không nói gì rồi, sư phụ nàng a đúng là quá trẻ con, nàng cũng hết cách rồi.
"Không...Không chơi với ta đã đành bây giờ còn dám cướp đồ nhi bảo bối (Đồ ăn) của ta rốt cuộc tiểu tử thối người muốn gì " Dương Ưu ủy khuất lên án, đồ nhi bảo bối của hắn, cũng bị tên đáng ghét ấy cướp đi, đồ ăn ngon của ông sao này ai nấu.
Nhiễm Tịch nghe xong vừa tức vừa cười, dựa vào vai Lãnh Hàn ôm bụng cười lớn, Lãnh Hàn thuận tiện ôm eo nàng, sợ nàng bất cẩn té ra sau tới đó lại bị thương hắn đau lòng.
Dương Ưu nhìn trong mắt Lãnh Hàn chứa ôn nhu cùng đau lòng Nhiễm Tịch. Tên tiểu tử thúi này a, ông trước giờ chưa từng gặp qua bộ mặt này của hắn, hắn là đồ đệ của sư huynh ông, do lúc hắn còn nhỏ trúng độc cực nặng sư huynh ông đem về nhờ ông đều chế thuốc giải giúp hắn giải độc ông rất ngạc nhiên khi tiểu tử còn nhỏ thế này mà đã có thể chóng chọi với đọc dược cực mạnh, có thể chết trong vài giờ, hắn lại chóng chọi đến một tháng cũng là kỳ tích, từ lúc đến đây ông không thấy hắn cười, dù bất kể làm gì vẫn giữ y nguyên khuôn mặt lạnh băng đó.
Thế mà giờ mắt ôn nhu dịu dàng hàm chứa đau long, môi thì cười sủng nịch, haizz quả là anh hùng khó qua ải mỹ nhân a.
" Tiểu tử ngươi thay đổi rồi " Dương Ưu cất tiếng giọng nhẹ nhàng.
" Ân, Tịch Nhi khiến ta thay đổi " Lãnh Hàn không nhìn dương Ưu mắt vẫn đăm đăm nhìn tiểu nhân nhi trong lòng tràn đầy sủng nịnh, chính nàng đã thay đổi hắn không biết từ lúc nào hắn cảm thấy mọi vật sung quanh đều xinh đẹp như vậy, không chết tróc như lúc trước nữa.
" Hảo, ta đây lấy danh nghĩa sư phụ Tịch Nhi giao nàng lại cho người, nếu ta biết ngươi làm tịch Nhi buồn hay chịu ủy khuất thì đừng trách ta độc chết ngươi xong rồi tìm phu quân khác cho nàng " Trong lời nói sáu phần nghiêm túc ba phần đùa của Dương Ưu khiến ai đó nghe xong lại phản ứng nhanh nhẹn.
" Không đời nào ta cho nam nhân khác dòm ngó ta Tịch nhi, cũng không làm nàng chịu bất kỳ sự ủy khuất gì " Lãnh Hàn tự tin tuyên bố quyền sở hữu.
" Được lắm ta tin tưởng lời ngươi nói, giao Tịch Nhi cho ngươi " Dương Ưu hài lòng gật đầu, tình cảm của hắn Dương Ưu nhìn vào trong mắt , hắn thật sự đau bảo bối đồ đệ của ông.
"Đạ tạ sư thúc " Lãnh Hàn không nói hai lời quỳ xuống với Dương Ưu. Hắn trước giờ chưa quỳ dưới chân ai, nay lại quỳ xuống với Dương Ưu.
"Được tốt lắm, đứng lên đi " Dương Ưu hài lòng gật đầu.
" Tối rồi ta muốn nghĩ ngơi, hai người trẻ tuổi các ngươi cũng về ngủ đi " Dương ưu ra lệnh đuổi khách, ông mệt mỏi muốn ngủ một giấc đâu.
"Được rồi, lão nhân người ngủ đi ta cùng Hàn cáo lui " Nhiễm Tịch nói đi ra đóng cửa lại.
Nhiễm tịch ngước lên nhìn bầu trời đày sao" Ta không biết là sư phụ ta lại là sư thúc của chàng, vậy là chúng ta là đồng môn sư huynh muội a " Nhiễm Tịch cười nói
" Thì sao? Đồng môn sư huynh muội thì càng tốt, chúng ta càng thân mật hơn"Lãnh Hàn không vui không buồn nói để sát môi mình vài tai nhiễm Tịch nhỏ nhẹ bên tai nàng.
Cảm thấy được hơi thở long tiên hương nam nhân quen thuộc phả vào tai nhỏ của nàng, khiến nàng thấy nhột theo bản năng quay đầu né, lại bắp gặp ánh tràn đầy nhu tình của Lãnh hàn tâm Nhiễm Tịch cùng mềm nhũn.
Không biết là ai ngước lên trước hay cúi xuống trước, môi bạc của Lãnh Hàn áp lên môi anh đào của Nhiễm Tịch, dây dưa, lưỡi đinh hương của nàng bị Lãnh Hàn liếm mút khiến nó tê dại, Lãnh Hàn dùng lưỡi càng quét khoan miệng nàng, cảm thấy tiểu nhân nhi trong lòng không thở nổi, mới lưu luyến buông ra, còn không quên cắn nhẹ môi nàng.
"Á " đợi khi nàng kêu đau hắn mới buông ra, nhìn tiểu nhân nhi trong lòng, khuôn mặt đỏ ửng, mắt ngập nước, môi bị hắn cắn mà sưng đỏ, dáng người nhỏ nhắn... Hắn không nên nghĩ tiếp.
Ai đó phải nhịn xuống dục vọng ôm tiểu nhân nhi lên giường ngủ.
Author: đây là chương ra trước tết. nếu có thời gian ta sẽ viết một chương ngoại truyện nhé.!
"Tịch Nhi tại sao, tại sao lại là tiểu tức thối này " Dương Ưu miếu máo.
" Tại sao không?" Nhiễm Tịch không hiểu lắm trả lời.
"Hắn là đồ vô ơn " Dương Ưu chỉ thẳng vào Lãnh Hàn đang ngồi trước mắt ông.
"Hàn chàng làm gì mà để lão nhân như vậy tức giận " Nhiễm Tịch nhìn Lãnh Hàn ánh mắt dò hỏi.
" Lúc trước ta bị trúng độc, sư thúc cứu ta, ta cũng đã trả ơn ngài mua tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành để cho ngài ăn uống no say ở đấy còn gì?" Lãnh Hàn không nhanh không chậm đáp lại Nhiễm Tịch
" Hử lão nhân, ngài có thể giải thích không?" Nhiễm Tịch ánh mắt liếc về Dương Ưu khiến ông không nhịn được rùng mình.
" Thì, thì.... tên tiểu tử này hắn... hắn " Dương Ưu nói lắp không hoàn chỉnh, hai ngón tay chỉ vào nhau.
"Hàn làm sao?" Nhiễm Tịch nhìn lão nhân trước mắt không biết nên giận hay nên cười ngài quá không đứng đắn.
" Hắn không chịu chơi với ta." Dương Ưu lấy hết dũng khí nói ra câu hoàn chỉnh. Trong phòng không khí im lặng.
Nhiễm Tịch nàng không nói gì rồi, sư phụ nàng a đúng là quá trẻ con, nàng cũng hết cách rồi.
"Không...Không chơi với ta đã đành bây giờ còn dám cướp đồ nhi bảo bối (Đồ ăn) của ta rốt cuộc tiểu tử thối người muốn gì " Dương Ưu ủy khuất lên án, đồ nhi bảo bối của hắn, cũng bị tên đáng ghét ấy cướp đi, đồ ăn ngon của ông sao này ai nấu.
Nhiễm Tịch nghe xong vừa tức vừa cười, dựa vào vai Lãnh Hàn ôm bụng cười lớn, Lãnh Hàn thuận tiện ôm eo nàng, sợ nàng bất cẩn té ra sau tới đó lại bị thương hắn đau lòng.
Dương Ưu nhìn trong mắt Lãnh Hàn chứa ôn nhu cùng đau lòng Nhiễm Tịch. Tên tiểu tử thúi này a, ông trước giờ chưa từng gặp qua bộ mặt này của hắn, hắn là đồ đệ của sư huynh ông, do lúc hắn còn nhỏ trúng độc cực nặng sư huynh ông đem về nhờ ông đều chế thuốc giải giúp hắn giải độc ông rất ngạc nhiên khi tiểu tử còn nhỏ thế này mà đã có thể chóng chọi với đọc dược cực mạnh, có thể chết trong vài giờ, hắn lại chóng chọi đến một tháng cũng là kỳ tích, từ lúc đến đây ông không thấy hắn cười, dù bất kể làm gì vẫn giữ y nguyên khuôn mặt lạnh băng đó.
Thế mà giờ mắt ôn nhu dịu dàng hàm chứa đau long, môi thì cười sủng nịch, haizz quả là anh hùng khó qua ải mỹ nhân a.
" Tiểu tử ngươi thay đổi rồi " Dương Ưu cất tiếng giọng nhẹ nhàng.
" Ân, Tịch Nhi khiến ta thay đổi " Lãnh Hàn không nhìn dương Ưu mắt vẫn đăm đăm nhìn tiểu nhân nhi trong lòng tràn đầy sủng nịnh, chính nàng đã thay đổi hắn không biết từ lúc nào hắn cảm thấy mọi vật sung quanh đều xinh đẹp như vậy, không chết tróc như lúc trước nữa.
" Hảo, ta đây lấy danh nghĩa sư phụ Tịch Nhi giao nàng lại cho người, nếu ta biết ngươi làm tịch Nhi buồn hay chịu ủy khuất thì đừng trách ta độc chết ngươi xong rồi tìm phu quân khác cho nàng " Trong lời nói sáu phần nghiêm túc ba phần đùa của Dương Ưu khiến ai đó nghe xong lại phản ứng nhanh nhẹn.
" Không đời nào ta cho nam nhân khác dòm ngó ta Tịch nhi, cũng không làm nàng chịu bất kỳ sự ủy khuất gì " Lãnh Hàn tự tin tuyên bố quyền sở hữu.
" Được lắm ta tin tưởng lời ngươi nói, giao Tịch Nhi cho ngươi " Dương Ưu hài lòng gật đầu, tình cảm của hắn Dương Ưu nhìn vào trong mắt , hắn thật sự đau bảo bối đồ đệ của ông.
"Đạ tạ sư thúc " Lãnh Hàn không nói hai lời quỳ xuống với Dương Ưu. Hắn trước giờ chưa quỳ dưới chân ai, nay lại quỳ xuống với Dương Ưu.
"Được tốt lắm, đứng lên đi " Dương Ưu hài lòng gật đầu.
" Tối rồi ta muốn nghĩ ngơi, hai người trẻ tuổi các ngươi cũng về ngủ đi " Dương ưu ra lệnh đuổi khách, ông mệt mỏi muốn ngủ một giấc đâu.
"Được rồi, lão nhân người ngủ đi ta cùng Hàn cáo lui " Nhiễm Tịch nói đi ra đóng cửa lại.
Nhiễm tịch ngước lên nhìn bầu trời đày sao" Ta không biết là sư phụ ta lại là sư thúc của chàng, vậy là chúng ta là đồng môn sư huynh muội a " Nhiễm Tịch cười nói
" Thì sao? Đồng môn sư huynh muội thì càng tốt, chúng ta càng thân mật hơn"Lãnh Hàn không vui không buồn nói để sát môi mình vài tai nhiễm Tịch nhỏ nhẹ bên tai nàng.
Cảm thấy được hơi thở long tiên hương nam nhân quen thuộc phả vào tai nhỏ của nàng, khiến nàng thấy nhột theo bản năng quay đầu né, lại bắp gặp ánh tràn đầy nhu tình của Lãnh hàn tâm Nhiễm Tịch cùng mềm nhũn.
Không biết là ai ngước lên trước hay cúi xuống trước, môi bạc của Lãnh Hàn áp lên môi anh đào của Nhiễm Tịch, dây dưa, lưỡi đinh hương của nàng bị Lãnh Hàn liếm mút khiến nó tê dại, Lãnh Hàn dùng lưỡi càng quét khoan miệng nàng, cảm thấy tiểu nhân nhi trong lòng không thở nổi, mới lưu luyến buông ra, còn không quên cắn nhẹ môi nàng.
"Á " đợi khi nàng kêu đau hắn mới buông ra, nhìn tiểu nhân nhi trong lòng, khuôn mặt đỏ ửng, mắt ngập nước, môi bị hắn cắn mà sưng đỏ, dáng người nhỏ nhắn... Hắn không nên nghĩ tiếp.
Ai đó phải nhịn xuống dục vọng ôm tiểu nhân nhi lên giường ngủ.
Author: đây là chương ra trước tết. nếu có thời gian ta sẽ viết một chương ngoại truyện nhé.!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook