Thí Chủ Mau Tỉnh Lại
-
Chương 6: Mẫu nghi thiên hạ, vận mệnh đào hoa
Kể từ sau đêm đó, đã hai ngày rồi tôi không thấy Hi Âm, cũng không biết rốt cuộc hắn bận công việc gì. Đầu Hồ Lô cũng giữ kín như bưng việc này, mặc kệ là hỏi người nào, đều thu về đáp án không hơn không kém - sư phụ hắn đi bế quan.
Bế quan là một chuyện có chút huyền diệu. Nếu là hòa thượng bình thường, bế quan tất nhiên là nghiên cứu kinh Phật, hiểu thấu đáo Phật lí, giác ngộ Phật pháp tinh diệu, nhưng Hi Âm...Tuy nói rằng hắn tự cho mình là thánh tăng, nhưng rõ ràng không biết được trình độ của hắn uyên thâm tới mức nào, bởi vậy chắc chắn không có khả năng bế quan lễ Phật.
Một khi đã như thế, việc này có vẻ giống như là hắn đóng cửa từ chối tiếp khách?
***
Lại nói đến ngày hôm đó, sau giờ Ngọ, tôi nằm ở trong viện phơi nắng, chán đến chết được.
Ngày xuân trời đẹp, hoa đào bay bay, tôi dương dương tự đắc dựa vào ghế trúc chợp mắt, có gió mát thổi vào mặt, cả người tràn ngập cảm giác mãn nguyện.
Không thể không nói y thuật của Hi Âm thật là giỏi giang, gọi hắn một tiếng diệu thủ hồi xuân cũng không có gì là quá đáng. Thời gian trước đây, tình trạng thương tích của tôi là sống ngày nào hay ngày đó, nếu không từ từ đứng dậy đi bộ thì ngay cả chuyện bản thân sợ hãi nhất là gội đầu cũng không đau khổ như vậy.
*mình đoán là vì trên người Tiểu Mai có rất nhiều vết thương nên khi tắm gội rất đau đớn, không phải chuyện cô ấy ít gội đầu đâu nhé
"Thí chủ, tới giờ uống thuốc rồi". Đầu Tròn đem một chén thuốc nóng hổi tới, cung kính đưa tới trước mặt tôi.
Nói cũng lạ, cả ngày Hi Âm không xuất hiện, lại phân phó cho Đầu Tròn ở cạnh tôi làm bạn không rời. Bỏ qua thời gian mỗi ngày như vệ sinh tắm rửa, còn lại khi nào chỉ cần tôi ngẩng đầu nhìn xung quanh, vẫn có thể thấy bóng dáng của tên nhãi này. Ban đêm đi ngủ, hắn cũng cẩn thận canh giữ cửa phòng tôi, sợ sơ xuất một tí tôi sẽ biến mất không thấy đâu nữa.
Hầy, chuyện này lại làm cho tôi có chút phiền muộn, bản tính tôi yêu tự do, mỗi ngày mỗi đêm cứ bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, hệt như một cái đuôi nhỏ, thật là buồn rầu khó chịu.
Huống chi mấy ngày tới đây tôi đã xem xét trên dưới mười lần những xó xỉnh vòng vo ít người lui tới ở phía trước và sau chùa Đại Lôi Âm, là hướng ở phía nhà bếp, trong sân có bao nhiêu gốc hoa đào trong tôi đều nắm rõ ràng.
Nếu cứ ngày ngày ngồi ở sân phơi nắng, sợ là tôi không trở thành hoa đào mà thành một cây nấm dài.
Tôi híp mắt nhìn hắn, chậm chạp đón lấy chén thuốc, hỏi: "Hôm nay thánh tăng còn chưa xuất quan sao?"
Hắn cười tủm tỉm nói: "Bần tăng không biết".
Xì! Tôi lặng lẽ mắng thầm hắn trong bụng, ngươi còn không biết thì ai biết!
"Ôi chao ơi...". Bỗng dưng tôi ôm ngực đau khổ nói: "Sao lại thế này? Tự nhiên ta cảm thấy ngực đau quá...Sư phụ Giới Sắc, người mau gọi thánh tăng qua đây xem thử".
Đầu Tròn chắp tay niệm Phật, bình tĩnh lấy ra một bình sứ nhỏ trong tay áo đưa cho tôi nói: "Sư phụ nói nếu thí chủ cảm thấy ngực không khỏe thì uống thuốc này".
Tôi giật giật khóe miệng, hậm hực đón lấy bình thuốc kia...
Cân nhắc kỹ càng, tôi quyết định chơi chiêu lắt léo, vẫy vẫy tay với hắn, kéo lại thân thiết nói: "Sư phụ Giới Sắc lại đây ngồi đi".
Đầu Tròn run run một cái, như là không có thói quen thấy tôi nhiệt tình như vậy, trong nháy mắt đứng thẳng bất động ngay tại chỗ, cười gượng nói: "Không...không cần, bần tăng đứng đây là được rồi".
Tôi lại trầm ngâm: "Sư phụ Giới Sắc, người nói thánh tăng...trước khi đi tu có phải đã mắc nợ tình duyên với ai không?"
Chuỗi Phật châu trên người Đầu Tròn run lên, hôm nay trời trong nắng ấm nhưng lại xuất hiện mấy giọt mồ hôi: "Bần...bần tăng không biết".
Tôi đứng dậy, chậm rãi đến gần hắn: "Là vị nữ thí chủ mấy ngày trước đúng không?"
Hắn kinh hoảng lùi lại những ba bước: "Bần tăng không biết..."
"Không biết? Thật sự không biết sao?"
"Bần...bần tăng thực sự không biết!"
"Nàng ta thích thánh tăng nhưng thánh tăng không thích nàng, đúng không?"
Đầu Tròn: “…”
Tôi tiến lên vài bước, hắn run rẩy lui về phía sau từng bước...cho đến khi bị tôi ép lui đến góc tường, không thể lùi hơn nữa. Tôi trừng mắt mím môi, miệng cười hỏi thử: "Vậy thánh tăng thích ai?"
Đầu Tròn bị tôi làm sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, ngã phịch một cái xuống đất, bây giờ đầu hắn đầy mồ hôi. Hắn hoảng hốt lau đi mồ hôi, miệng lặp đi lặp lại: "Tội lỗi tội lôi, bần tăng không biết, bần tăng không biết..."
Trong phút chốc, mắt thấy thời cơ đã đến tôi bỗng che bụng nhíu mày nói: "Ối trời ơi, bụng ta hình như không thoải mái...Sư phụ Giới Sắc, nhân lúc này...ta đi sẽ quay lại ngay!". Nói xong chân liền bước ra hướng ngoài sân...
Trong giây lát, rốt cuộc Đầu Tròn cũng hoàn hồn, chỉ nghe một tiếng la lên như tiếng giết heo truyền về từ phía sau: "Thí chủ Tiểu Mai, nhà vệ sinh không nằm hướng đó!"
Đi đứng nhanh nhẹn là ưu điểm của tôi, tôi chạy theo hướng cửa sau chùa Đại Lôi Âm đi ra ngoài. Đầu Tròn vội vàng cuống quít chạy theo tìm, nhưng làm sao hắn tìm ra. Tôi trốn phía sau cửa, nhìn trộm Đầu Tròn đang lo lắng quay qua quay lại, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác tội lỗi, nhưng cũng thấy có chút thích thú.
Tôi len lén chạy xa thêm mấy bước, đến khi xác định Đầu Tròn không đuổi theo mới dần dần bước chậm lại.
Núi Thục* xanh biếc như ngọc.
*tức núi Thanh Thành, ở đất Thục nên gọi là núi Thục
Ngay lập tức cảnh sắc trời xanh mây trắng, núi cao nước biếc đập vào tầm mắt, nhất thời tâm tình vui vẻ. Suối nước róc rách trong suốt thấy đáy, bèo trôi lênh đênh, tiếng động tí tách kêu như ngọc bội leng keng.
Hoa trên núi rực rỡ khôn cùng, gió xuân ấm áp mang theo hương thơm nhàn nhạt. Tôi bước ven suối, đạp trên hoa cỏ đi rất vui vẻ, chỉ hận không thể vỗ tay ca hát, trong lòng tràn đầy đắc ý.
Không biết đã đi được bao lâu, cảm thấy có chút mệt mỏi, tôi liền ngồi lên trên một tảng đá lớn gần dòng suối nghỉ ngơi. Tôi kéo ống quần lên, hai chân thả vào trong nước suối mát rượi, vài con cá nhỏ bơi qua tò mò dừng lại bên chân tôi, tinh quái cắn vào mấy đầu ngón chân, cảm giác có chút ngứa ngáy.
Trong lòng vui vẻ, nhìn nước mát lành chảy từ trên núi xuống tôi không kìm lòng được cất tiếng hát.
"Mười ba tuổi gặp chàng lần đầu, khi đàn sáo tại nơi ở của vương hầu. Chỉ có duyên được chàng ngoảnh nhìn một lần, lòng thiếp đã vô cùng nhung nhớ.
Gặp lại chàng khi thiếp mười lăm, vì chàng mà múa một khúc nhạc. Tiếc rằng thời gian như sương mai, giữ chàng trong lòng tự khi nào.
Chàng giỏi đánh đàn, thiếp giỏi múa hát, nhưng cuối cùng chúng ta cũng xa cách, chỉ còn bức tường ngăn cách trong lòng. Chỉ có duyên được chàng ngoảnh nhìn một lần, lòng thiếp đã vô cùng nhung nhớ.
Tâm hồn đi theo chàng tuyệt không hối hận, vì nhớ chàng mà khổ sở. Ai bảo nhớ là khổ? Không biết chàng đang ở nơi xa nào.
Đứng tựa cửa nhớ lời chàng dặn dò, trèo lên núi cao tầm mắt nhìn về đường chân trời..."*
*Bài hát này tên là "Khúc tương tư xưa", là một cổ nhạc phủ (thơ ca trong dân gian và âm nhạc, soạn theo thể cách những khúc nhạc trong cung vua) của Trung Quốc thời Hán (năm 220 - 202 TCN). Nội dung khái quát là ví quân vương như trăng, còn mình thì như sương mờ. Sương mờ ẩn hiện tùy vào sự xuất hiện của ánh trăng. Khi trăng tròn thì chiếu rõ sương đêm, khi trăng khuyết thì sương cũng biến mất, lúc đó chỉ còn lại lòng nhớ thương người yêu mãnh liệt. Không có bản dịch nên mình tạm chuyển ngữ như vậy. Trong bản gốc thì ‘chàng’ là ‘quân’, ý chỉ là vua. Nhưng mình để là ‘chàng’ cho hợp với ngữ cảnh, vì thánh tăng trong truyện không phải là vua.
Hát xong một khúc cảm thấy có chút buồn bã. Rõ ràng ngày xuân nắng vàng cảnh đẹp, không biết sao tôi lại không kìm lòng mà hát khúc nhạc bi thương này.
Như vậy cũng tốt, tâm tình vui vẻ vừa rồi bị phá hỏng, coi như theo cô nương trong khúc nhạc kia cùng 'nhớ về chàng, nghĩ về chàng, hướng về chàng, trông mong chàng mà không thấy chàng', trong lòng buồn bã u sầu như hồ nước sâu, cứ muốn tràn ra mãi.
Ngay lúc tinh thần loạn nhịp, tim đập mạnh rộn rã chợt nghe bên tai có người nói: "Từ khúc trầm bổng, tiếng ca du đương động lòng người, cô nương hát một khúc nhạc rất hay!"
Tôi vừa quay đầu lại, đã thấy một ông lão râu bạc ngồi bên cạnh, trên mặt cười tủm tỉm nhìn tôi từ trên xuống dưới.
Hóa ra là một đạo sĩ. Lòng tôi chùng xuống, núi Thanh Thành này vốn là thánh địa của đạo sĩ, khắp núi đều là đạo quán, lúc này gặp đạo sĩ cũng không có gì lạ. Tôi ngượng ngùng vuốt chóp mũi, xấu hổ nói: "Nhất thời cao hứng hát lung tung, xin người đừng chê cười."
"Người thật không hơn danh hiệu, bần đạo pháp danh Thanh An. Nếu cô nương không chê cứ gọi ta một tiếng là Thanh An".
Tôi thấy nét mặt đạo sĩ già này hiền hòa, tự nhiên sinh ra một cảm giác thân thiết, cung kính chào: "Đạo trưởng Thanh An".
Ông cười hiền lành nói: "Thực ra cô nương không cần khiêm tốn, bần đạo đã sống bảy mươi năm, mặc dù đến tuổi này vẫn ngây ngốc ở trong núi nhưng đã nghe qua không ít khúc ca, cũng không nghe người nào hát hay hơn". Ông dừng lại một chút, nhìn tôi từ đầu đến chân nói: "Chẳng qua...thứ lỗi cho bần đạo nhiều lời, cô nương đang có việc gì phiền lòng sao?"
Tôi không hiểu nên lắc đầu: "Đạo trưởng Thanh An nói gì vậy? Ta thấy núi xanh rất đẹp, núi Thanh Thành này phong cảnh tươi mới, vui còn không kịp sao lại có chuyện phiền lòng chứ?"
Thanh An nói: "Bần đạo nghe tiếng hát của cô nương có ẩn chưa ai oán, hình như có đủ nỗi khổ bất đắc dĩ trong lòng".
Trong đầu tôi bỗng nhiên khẽ động, nhưng không thể không thừa nhận lời của Thanh An không đúng.
Mặc dù tôi không biết vì sao mình lại hát một bài ca thê lương đến như vậy, lại vì người ta mà sầu bi. Thế nhưng, khúc nhạc này mỗi tấc mỗi phân đều có một loại cảm xúc buồn bã, tôi cũng bị cảm động lây. Khó trách một khúc nhạc làm cảm xúc của tôi cũng theo nó mà đi xuống.
Tôi nói: "Ta không biết, lúc trước là có cảm giác như vậy sinh ra, trong lòng nghĩ muốn hát nên hát luôn".
Thanh An vuốt râu trầm ngâm, sau một lát, ung dung nói: "Cô nương, có thể cho bần tăng bói một quẻ?"
Tôi ngẩn ngơ nói: "Ta không mang tiền",
Ông hơi sửng sốt, chợt cười ha ha nói: "Cô nương yên tâm, bần đạo xem bói cho cô nương không lấy một xu".
Tôi im lặng, tuy rằng xưa nay tôi không tin có tài biết xem tướng số thật, dù sao người đời cũng nham hiểm lừa dối, nhưng nếu Thanh An tự nói đây là miễn phí, không thu một xu, tôi đây...Thôi kệ đi. Dù sao việc này cũng tin mới linh, không thì thôi. Nếu ông ta nói chính xác thì tôi được lợi, khi không lại được lợi ích biết trước chuyện mình trong tương lai. Nếu ông ta nói không chính xác thì tôi sẽ chê cười, nghe xong rồi quên đi.
Ôm tính toán này trong lòng, tôi gật đầu nói: "Vậy đành nhờ đạo trưởng."
Thanh An huyền bí lấy ra một cái mai rùa cùng mấy đồng tiền. Ông ta đem tiền đồng bỏ vào mai rùa, thần bí lải nhải vài câu, rồi đổ tiền đồng ra, trên tảng đá xếp chữ lại, vuốt vuốt râu chậm rãi, rất lâu sau cũng không nói.
Tôi nhìn những đồng tiền này, lại nhìn Thanh An mặt không gợn sóng nói: "Đạo trưởng, quẻ này thế nào?"
Thanh An trầm mặc hồi lâu, đem tiền đồng bỏ vào mai rùa, mỉm cười nói: "Bần đạo tặng cô nương tám chữ".
"Tám chữ gì?" Tôi chế giễu lại.
"Mẫu nghi thiên hạ, vận mệnh đào hoa."
Mẫu nghi thiên hạ...
Vận mệnh đào hoa...
Mấy chữ này, không phải lời đùa.
Khi đó tôi liền nở nụ cười, thầm nghĩ quả nhiên không thể tin thầy tướng số, giỡn giỡn nói: "Mẫu nghi thiên hạ...Hầy, thôi được rồi, ta tạm tin là thật. Mà hiện tại thiên tử vẫn còn thiên mệnh, Hoàng hậu nương nương vẫn đang khỏe mạnh, cũng chưa từng nghe đồn người có bệnh tật gì. Nếu đạo trưởng nói đúng, chỉ có hai khả năng - một là Hoàng hậu chết bất đắc kì tử, hai là Hoàng thượng phế người. Vậy...khó khăn cũng không phải là nhỏ..." Nói xong tôi không nhịn được phun thêm một câu: "Đạo trưởng, như vậy xem ra thuật xem quẻ của người không tiến bộ chút nào".
Thanh An cũng không tức giận, vẫn cười hòa ái dễ gần như cũ, bí hiểm nói: "Những lời này của cô nương e là nói hơi sớm".
Tôi nghẹn giọng, ngược lại phun thêm một câu: "Vận mệnh đào hoa kia giải thích như thế nào? Nếu đạo hạnh của đạo trưởng thâm hậu như vậy, đủ để nhìn trước thiên cơ thì đạo trưởng hãy nói cho ta biết hoa đào này rốt cuộc là duyên hay là kiếp?"
"Gặp đúng người, đó là duyên. Thiên cơ không thể tiết lộ, mọi thứ hãy xem tạo hóa của cô nương".
Lão bá này phản bác thật chuyên nghiệp.
Nghe xong lời này mí mắt tôi giật một cái, cúi đầu cười ha ha vài tiếng. Cảm giác là nghe xong không thể nào cười, lại không thể không giả vờ cười như vui lắm. Tôi kéo kéo khóe miệng, không biết nên nói gì cho phải.
Cũng may không cần tôi đáp lại nhiều, Thanh An tự động đứng dậy, cầm phất trần nói: "Có lẽ cô nương còn có lòng nghi ngờ những lời của bần đạo, nói chung là tin cũng vậy không tin cũng vậy. Sự thật bên trong hết thảy do trời định. Sắc trời không còn sớm, bần đạo xin phép cáo từ, cô nương bảo trọng". Nói xong liền nghênh ngang đi không ngoảnh đầu lại.
***
"Tiểu Mai!"
Vừa định quay về chùa Đại Lôi Âm, giọng nói lo lắng của Hi Âm nổ bùng bên tai tôi.
Chỉ thấy hắn như một cơn gió từ xa lo lắng tiến lại gần đây, trong giây lát đã nghiêm chỉnh đứng trước mặt tôi, không khỏi ôm lấy lấy thắt lưng tôi, xưa nay trong mắt không gợn chút sợ hãi rốt cục cũng hiện lên vài phần tức giận và lo lắng: "Không phải nói với nàng không được chạy loạn xung quanh sao? Sao nàng không nghe lời ta?"
Tôi cười cười, vốn định lén trở về chùa theo kiểu thần không biết quỷ không hay, trái với dự định hắn lại xuất quan tự mình tìm tôi, chắc là do Đầu Tròn bẩm báo.
Phạm lỗi lại bị bắt quả tang, tôi ngoan ngoãn để mặc hắn ôm, chột dạ cúi đầu, định che giấu sai lầm của mình: "Cả ngày ở trong chùa thật sự rất nhàm chán, ta thấy hôm nay thời tiết rất tốt toan định đi ra ngoài giải sầu, nhân tiện làm cho gân cốt linh hoạt, dù sao cũng có lợi cho việc bình phục, người nói đúng không...Ha ha, ta không có tính đi luôn không về đâu...ha ha ha..."
Lực đạo trên cánh tay lại tăng thêm ba phần, hắn cứ ôm chặt tôi trong ngực như vậy, giữa tôi và thân mình hắn không hề có khe hở, hoàn toàn nhập lại làm một. Tôi yên lặng cúi đầu, đã như vậy cần chuẩn bị tư tưởng để nhận phê bình.
Hai người đều im lặng, ngay cả bầu không khí xung quanh cũng trở nên mờ ám.
Mãi đến lúc mặt hơi đỏ lên, rốt cuộc tôi cũng phục hồi lại tinh thần, định tránh ra. Trái ngược dự đoán, tên nhãi này lại ôm tôi thật chặt...
Thánh tăng à, tuy rằng người...một là chưa từng xuống tóc, hai là chưa từng khoác áo cà sa, nhưng tốt xấu gì cũng là một trụ trì của chùa. Đúng vậy, chuyện này rõ như ban ngày, người cứ thân mật với một cô nương như tôi như vậy là không để Phật tổ vào mắt đúng không...
Một lúc lâu sao, ánh mắt hắn cuối cùng cũng khôi phục lại bình tĩnh, tiếng thở dài nhẹ như mây khói, không thể nghe thấy: "Quên đi, tốt nhất sau này nàng đi theo ta, không được rời một tấc."
*Mẫu nghi thiên hạ, vận mệnh đào hoa: những lời này lấy từ điển cố lời tiên đoán của Hoàng hậu Tiêu thị nhà Tùy. Tác giả chỉ mượn chút thôi. Vận mệnh của Tiểu Mai còn bí ẩn về sau.
Theo như mình tìm hiểu thì Hoàng hậu Tiêu thị thời nhà Tùy này là Dạng Mẫn Hoàng hậu là công chúa Tây Lương. Trong tiểu sử có nói một chút về việc cha bà là Tây Lương Minh Đế có mời tài bói xem mệnh cho các con gái của mình, khi xem cho bà thì tài bói nói quẻ bà đại cát. Khi Tùy Dạng Đế lên ngôi, đã phong bà làm Hoàng hậu, đây ứng với vế trước ‘mẫu nghi thiên hạ’. Sinh thời, bà được Tùy Dạng Đế yêu thích, Vũ Văn Hóa Cập say mê, Đậu Kiến Đức ngưỡng mộ, Khả hãn Đột Quyết thích thú, Đường Thái Tông Lí Thế Dân yêu thương nên ứng với vế sau ‘vận mệnh đào hoa’.
Bế quan là một chuyện có chút huyền diệu. Nếu là hòa thượng bình thường, bế quan tất nhiên là nghiên cứu kinh Phật, hiểu thấu đáo Phật lí, giác ngộ Phật pháp tinh diệu, nhưng Hi Âm...Tuy nói rằng hắn tự cho mình là thánh tăng, nhưng rõ ràng không biết được trình độ của hắn uyên thâm tới mức nào, bởi vậy chắc chắn không có khả năng bế quan lễ Phật.
Một khi đã như thế, việc này có vẻ giống như là hắn đóng cửa từ chối tiếp khách?
***
Lại nói đến ngày hôm đó, sau giờ Ngọ, tôi nằm ở trong viện phơi nắng, chán đến chết được.
Ngày xuân trời đẹp, hoa đào bay bay, tôi dương dương tự đắc dựa vào ghế trúc chợp mắt, có gió mát thổi vào mặt, cả người tràn ngập cảm giác mãn nguyện.
Không thể không nói y thuật của Hi Âm thật là giỏi giang, gọi hắn một tiếng diệu thủ hồi xuân cũng không có gì là quá đáng. Thời gian trước đây, tình trạng thương tích của tôi là sống ngày nào hay ngày đó, nếu không từ từ đứng dậy đi bộ thì ngay cả chuyện bản thân sợ hãi nhất là gội đầu cũng không đau khổ như vậy.
*mình đoán là vì trên người Tiểu Mai có rất nhiều vết thương nên khi tắm gội rất đau đớn, không phải chuyện cô ấy ít gội đầu đâu nhé
"Thí chủ, tới giờ uống thuốc rồi". Đầu Tròn đem một chén thuốc nóng hổi tới, cung kính đưa tới trước mặt tôi.
Nói cũng lạ, cả ngày Hi Âm không xuất hiện, lại phân phó cho Đầu Tròn ở cạnh tôi làm bạn không rời. Bỏ qua thời gian mỗi ngày như vệ sinh tắm rửa, còn lại khi nào chỉ cần tôi ngẩng đầu nhìn xung quanh, vẫn có thể thấy bóng dáng của tên nhãi này. Ban đêm đi ngủ, hắn cũng cẩn thận canh giữ cửa phòng tôi, sợ sơ xuất một tí tôi sẽ biến mất không thấy đâu nữa.
Hầy, chuyện này lại làm cho tôi có chút phiền muộn, bản tính tôi yêu tự do, mỗi ngày mỗi đêm cứ bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, hệt như một cái đuôi nhỏ, thật là buồn rầu khó chịu.
Huống chi mấy ngày tới đây tôi đã xem xét trên dưới mười lần những xó xỉnh vòng vo ít người lui tới ở phía trước và sau chùa Đại Lôi Âm, là hướng ở phía nhà bếp, trong sân có bao nhiêu gốc hoa đào trong tôi đều nắm rõ ràng.
Nếu cứ ngày ngày ngồi ở sân phơi nắng, sợ là tôi không trở thành hoa đào mà thành một cây nấm dài.
Tôi híp mắt nhìn hắn, chậm chạp đón lấy chén thuốc, hỏi: "Hôm nay thánh tăng còn chưa xuất quan sao?"
Hắn cười tủm tỉm nói: "Bần tăng không biết".
Xì! Tôi lặng lẽ mắng thầm hắn trong bụng, ngươi còn không biết thì ai biết!
"Ôi chao ơi...". Bỗng dưng tôi ôm ngực đau khổ nói: "Sao lại thế này? Tự nhiên ta cảm thấy ngực đau quá...Sư phụ Giới Sắc, người mau gọi thánh tăng qua đây xem thử".
Đầu Tròn chắp tay niệm Phật, bình tĩnh lấy ra một bình sứ nhỏ trong tay áo đưa cho tôi nói: "Sư phụ nói nếu thí chủ cảm thấy ngực không khỏe thì uống thuốc này".
Tôi giật giật khóe miệng, hậm hực đón lấy bình thuốc kia...
Cân nhắc kỹ càng, tôi quyết định chơi chiêu lắt léo, vẫy vẫy tay với hắn, kéo lại thân thiết nói: "Sư phụ Giới Sắc lại đây ngồi đi".
Đầu Tròn run run một cái, như là không có thói quen thấy tôi nhiệt tình như vậy, trong nháy mắt đứng thẳng bất động ngay tại chỗ, cười gượng nói: "Không...không cần, bần tăng đứng đây là được rồi".
Tôi lại trầm ngâm: "Sư phụ Giới Sắc, người nói thánh tăng...trước khi đi tu có phải đã mắc nợ tình duyên với ai không?"
Chuỗi Phật châu trên người Đầu Tròn run lên, hôm nay trời trong nắng ấm nhưng lại xuất hiện mấy giọt mồ hôi: "Bần...bần tăng không biết".
Tôi đứng dậy, chậm rãi đến gần hắn: "Là vị nữ thí chủ mấy ngày trước đúng không?"
Hắn kinh hoảng lùi lại những ba bước: "Bần tăng không biết..."
"Không biết? Thật sự không biết sao?"
"Bần...bần tăng thực sự không biết!"
"Nàng ta thích thánh tăng nhưng thánh tăng không thích nàng, đúng không?"
Đầu Tròn: “…”
Tôi tiến lên vài bước, hắn run rẩy lui về phía sau từng bước...cho đến khi bị tôi ép lui đến góc tường, không thể lùi hơn nữa. Tôi trừng mắt mím môi, miệng cười hỏi thử: "Vậy thánh tăng thích ai?"
Đầu Tròn bị tôi làm sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, ngã phịch một cái xuống đất, bây giờ đầu hắn đầy mồ hôi. Hắn hoảng hốt lau đi mồ hôi, miệng lặp đi lặp lại: "Tội lỗi tội lôi, bần tăng không biết, bần tăng không biết..."
Trong phút chốc, mắt thấy thời cơ đã đến tôi bỗng che bụng nhíu mày nói: "Ối trời ơi, bụng ta hình như không thoải mái...Sư phụ Giới Sắc, nhân lúc này...ta đi sẽ quay lại ngay!". Nói xong chân liền bước ra hướng ngoài sân...
Trong giây lát, rốt cuộc Đầu Tròn cũng hoàn hồn, chỉ nghe một tiếng la lên như tiếng giết heo truyền về từ phía sau: "Thí chủ Tiểu Mai, nhà vệ sinh không nằm hướng đó!"
Đi đứng nhanh nhẹn là ưu điểm của tôi, tôi chạy theo hướng cửa sau chùa Đại Lôi Âm đi ra ngoài. Đầu Tròn vội vàng cuống quít chạy theo tìm, nhưng làm sao hắn tìm ra. Tôi trốn phía sau cửa, nhìn trộm Đầu Tròn đang lo lắng quay qua quay lại, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác tội lỗi, nhưng cũng thấy có chút thích thú.
Tôi len lén chạy xa thêm mấy bước, đến khi xác định Đầu Tròn không đuổi theo mới dần dần bước chậm lại.
Núi Thục* xanh biếc như ngọc.
*tức núi Thanh Thành, ở đất Thục nên gọi là núi Thục
Ngay lập tức cảnh sắc trời xanh mây trắng, núi cao nước biếc đập vào tầm mắt, nhất thời tâm tình vui vẻ. Suối nước róc rách trong suốt thấy đáy, bèo trôi lênh đênh, tiếng động tí tách kêu như ngọc bội leng keng.
Hoa trên núi rực rỡ khôn cùng, gió xuân ấm áp mang theo hương thơm nhàn nhạt. Tôi bước ven suối, đạp trên hoa cỏ đi rất vui vẻ, chỉ hận không thể vỗ tay ca hát, trong lòng tràn đầy đắc ý.
Không biết đã đi được bao lâu, cảm thấy có chút mệt mỏi, tôi liền ngồi lên trên một tảng đá lớn gần dòng suối nghỉ ngơi. Tôi kéo ống quần lên, hai chân thả vào trong nước suối mát rượi, vài con cá nhỏ bơi qua tò mò dừng lại bên chân tôi, tinh quái cắn vào mấy đầu ngón chân, cảm giác có chút ngứa ngáy.
Trong lòng vui vẻ, nhìn nước mát lành chảy từ trên núi xuống tôi không kìm lòng được cất tiếng hát.
"Mười ba tuổi gặp chàng lần đầu, khi đàn sáo tại nơi ở của vương hầu. Chỉ có duyên được chàng ngoảnh nhìn một lần, lòng thiếp đã vô cùng nhung nhớ.
Gặp lại chàng khi thiếp mười lăm, vì chàng mà múa một khúc nhạc. Tiếc rằng thời gian như sương mai, giữ chàng trong lòng tự khi nào.
Chàng giỏi đánh đàn, thiếp giỏi múa hát, nhưng cuối cùng chúng ta cũng xa cách, chỉ còn bức tường ngăn cách trong lòng. Chỉ có duyên được chàng ngoảnh nhìn một lần, lòng thiếp đã vô cùng nhung nhớ.
Tâm hồn đi theo chàng tuyệt không hối hận, vì nhớ chàng mà khổ sở. Ai bảo nhớ là khổ? Không biết chàng đang ở nơi xa nào.
Đứng tựa cửa nhớ lời chàng dặn dò, trèo lên núi cao tầm mắt nhìn về đường chân trời..."*
*Bài hát này tên là "Khúc tương tư xưa", là một cổ nhạc phủ (thơ ca trong dân gian và âm nhạc, soạn theo thể cách những khúc nhạc trong cung vua) của Trung Quốc thời Hán (năm 220 - 202 TCN). Nội dung khái quát là ví quân vương như trăng, còn mình thì như sương mờ. Sương mờ ẩn hiện tùy vào sự xuất hiện của ánh trăng. Khi trăng tròn thì chiếu rõ sương đêm, khi trăng khuyết thì sương cũng biến mất, lúc đó chỉ còn lại lòng nhớ thương người yêu mãnh liệt. Không có bản dịch nên mình tạm chuyển ngữ như vậy. Trong bản gốc thì ‘chàng’ là ‘quân’, ý chỉ là vua. Nhưng mình để là ‘chàng’ cho hợp với ngữ cảnh, vì thánh tăng trong truyện không phải là vua.
Hát xong một khúc cảm thấy có chút buồn bã. Rõ ràng ngày xuân nắng vàng cảnh đẹp, không biết sao tôi lại không kìm lòng mà hát khúc nhạc bi thương này.
Như vậy cũng tốt, tâm tình vui vẻ vừa rồi bị phá hỏng, coi như theo cô nương trong khúc nhạc kia cùng 'nhớ về chàng, nghĩ về chàng, hướng về chàng, trông mong chàng mà không thấy chàng', trong lòng buồn bã u sầu như hồ nước sâu, cứ muốn tràn ra mãi.
Ngay lúc tinh thần loạn nhịp, tim đập mạnh rộn rã chợt nghe bên tai có người nói: "Từ khúc trầm bổng, tiếng ca du đương động lòng người, cô nương hát một khúc nhạc rất hay!"
Tôi vừa quay đầu lại, đã thấy một ông lão râu bạc ngồi bên cạnh, trên mặt cười tủm tỉm nhìn tôi từ trên xuống dưới.
Hóa ra là một đạo sĩ. Lòng tôi chùng xuống, núi Thanh Thành này vốn là thánh địa của đạo sĩ, khắp núi đều là đạo quán, lúc này gặp đạo sĩ cũng không có gì lạ. Tôi ngượng ngùng vuốt chóp mũi, xấu hổ nói: "Nhất thời cao hứng hát lung tung, xin người đừng chê cười."
"Người thật không hơn danh hiệu, bần đạo pháp danh Thanh An. Nếu cô nương không chê cứ gọi ta một tiếng là Thanh An".
Tôi thấy nét mặt đạo sĩ già này hiền hòa, tự nhiên sinh ra một cảm giác thân thiết, cung kính chào: "Đạo trưởng Thanh An".
Ông cười hiền lành nói: "Thực ra cô nương không cần khiêm tốn, bần đạo đã sống bảy mươi năm, mặc dù đến tuổi này vẫn ngây ngốc ở trong núi nhưng đã nghe qua không ít khúc ca, cũng không nghe người nào hát hay hơn". Ông dừng lại một chút, nhìn tôi từ đầu đến chân nói: "Chẳng qua...thứ lỗi cho bần đạo nhiều lời, cô nương đang có việc gì phiền lòng sao?"
Tôi không hiểu nên lắc đầu: "Đạo trưởng Thanh An nói gì vậy? Ta thấy núi xanh rất đẹp, núi Thanh Thành này phong cảnh tươi mới, vui còn không kịp sao lại có chuyện phiền lòng chứ?"
Thanh An nói: "Bần đạo nghe tiếng hát của cô nương có ẩn chưa ai oán, hình như có đủ nỗi khổ bất đắc dĩ trong lòng".
Trong đầu tôi bỗng nhiên khẽ động, nhưng không thể không thừa nhận lời của Thanh An không đúng.
Mặc dù tôi không biết vì sao mình lại hát một bài ca thê lương đến như vậy, lại vì người ta mà sầu bi. Thế nhưng, khúc nhạc này mỗi tấc mỗi phân đều có một loại cảm xúc buồn bã, tôi cũng bị cảm động lây. Khó trách một khúc nhạc làm cảm xúc của tôi cũng theo nó mà đi xuống.
Tôi nói: "Ta không biết, lúc trước là có cảm giác như vậy sinh ra, trong lòng nghĩ muốn hát nên hát luôn".
Thanh An vuốt râu trầm ngâm, sau một lát, ung dung nói: "Cô nương, có thể cho bần tăng bói một quẻ?"
Tôi ngẩn ngơ nói: "Ta không mang tiền",
Ông hơi sửng sốt, chợt cười ha ha nói: "Cô nương yên tâm, bần đạo xem bói cho cô nương không lấy một xu".
Tôi im lặng, tuy rằng xưa nay tôi không tin có tài biết xem tướng số thật, dù sao người đời cũng nham hiểm lừa dối, nhưng nếu Thanh An tự nói đây là miễn phí, không thu một xu, tôi đây...Thôi kệ đi. Dù sao việc này cũng tin mới linh, không thì thôi. Nếu ông ta nói chính xác thì tôi được lợi, khi không lại được lợi ích biết trước chuyện mình trong tương lai. Nếu ông ta nói không chính xác thì tôi sẽ chê cười, nghe xong rồi quên đi.
Ôm tính toán này trong lòng, tôi gật đầu nói: "Vậy đành nhờ đạo trưởng."
Thanh An huyền bí lấy ra một cái mai rùa cùng mấy đồng tiền. Ông ta đem tiền đồng bỏ vào mai rùa, thần bí lải nhải vài câu, rồi đổ tiền đồng ra, trên tảng đá xếp chữ lại, vuốt vuốt râu chậm rãi, rất lâu sau cũng không nói.
Tôi nhìn những đồng tiền này, lại nhìn Thanh An mặt không gợn sóng nói: "Đạo trưởng, quẻ này thế nào?"
Thanh An trầm mặc hồi lâu, đem tiền đồng bỏ vào mai rùa, mỉm cười nói: "Bần đạo tặng cô nương tám chữ".
"Tám chữ gì?" Tôi chế giễu lại.
"Mẫu nghi thiên hạ, vận mệnh đào hoa."
Mẫu nghi thiên hạ...
Vận mệnh đào hoa...
Mấy chữ này, không phải lời đùa.
Khi đó tôi liền nở nụ cười, thầm nghĩ quả nhiên không thể tin thầy tướng số, giỡn giỡn nói: "Mẫu nghi thiên hạ...Hầy, thôi được rồi, ta tạm tin là thật. Mà hiện tại thiên tử vẫn còn thiên mệnh, Hoàng hậu nương nương vẫn đang khỏe mạnh, cũng chưa từng nghe đồn người có bệnh tật gì. Nếu đạo trưởng nói đúng, chỉ có hai khả năng - một là Hoàng hậu chết bất đắc kì tử, hai là Hoàng thượng phế người. Vậy...khó khăn cũng không phải là nhỏ..." Nói xong tôi không nhịn được phun thêm một câu: "Đạo trưởng, như vậy xem ra thuật xem quẻ của người không tiến bộ chút nào".
Thanh An cũng không tức giận, vẫn cười hòa ái dễ gần như cũ, bí hiểm nói: "Những lời này của cô nương e là nói hơi sớm".
Tôi nghẹn giọng, ngược lại phun thêm một câu: "Vận mệnh đào hoa kia giải thích như thế nào? Nếu đạo hạnh của đạo trưởng thâm hậu như vậy, đủ để nhìn trước thiên cơ thì đạo trưởng hãy nói cho ta biết hoa đào này rốt cuộc là duyên hay là kiếp?"
"Gặp đúng người, đó là duyên. Thiên cơ không thể tiết lộ, mọi thứ hãy xem tạo hóa của cô nương".
Lão bá này phản bác thật chuyên nghiệp.
Nghe xong lời này mí mắt tôi giật một cái, cúi đầu cười ha ha vài tiếng. Cảm giác là nghe xong không thể nào cười, lại không thể không giả vờ cười như vui lắm. Tôi kéo kéo khóe miệng, không biết nên nói gì cho phải.
Cũng may không cần tôi đáp lại nhiều, Thanh An tự động đứng dậy, cầm phất trần nói: "Có lẽ cô nương còn có lòng nghi ngờ những lời của bần đạo, nói chung là tin cũng vậy không tin cũng vậy. Sự thật bên trong hết thảy do trời định. Sắc trời không còn sớm, bần đạo xin phép cáo từ, cô nương bảo trọng". Nói xong liền nghênh ngang đi không ngoảnh đầu lại.
***
"Tiểu Mai!"
Vừa định quay về chùa Đại Lôi Âm, giọng nói lo lắng của Hi Âm nổ bùng bên tai tôi.
Chỉ thấy hắn như một cơn gió từ xa lo lắng tiến lại gần đây, trong giây lát đã nghiêm chỉnh đứng trước mặt tôi, không khỏi ôm lấy lấy thắt lưng tôi, xưa nay trong mắt không gợn chút sợ hãi rốt cục cũng hiện lên vài phần tức giận và lo lắng: "Không phải nói với nàng không được chạy loạn xung quanh sao? Sao nàng không nghe lời ta?"
Tôi cười cười, vốn định lén trở về chùa theo kiểu thần không biết quỷ không hay, trái với dự định hắn lại xuất quan tự mình tìm tôi, chắc là do Đầu Tròn bẩm báo.
Phạm lỗi lại bị bắt quả tang, tôi ngoan ngoãn để mặc hắn ôm, chột dạ cúi đầu, định che giấu sai lầm của mình: "Cả ngày ở trong chùa thật sự rất nhàm chán, ta thấy hôm nay thời tiết rất tốt toan định đi ra ngoài giải sầu, nhân tiện làm cho gân cốt linh hoạt, dù sao cũng có lợi cho việc bình phục, người nói đúng không...Ha ha, ta không có tính đi luôn không về đâu...ha ha ha..."
Lực đạo trên cánh tay lại tăng thêm ba phần, hắn cứ ôm chặt tôi trong ngực như vậy, giữa tôi và thân mình hắn không hề có khe hở, hoàn toàn nhập lại làm một. Tôi yên lặng cúi đầu, đã như vậy cần chuẩn bị tư tưởng để nhận phê bình.
Hai người đều im lặng, ngay cả bầu không khí xung quanh cũng trở nên mờ ám.
Mãi đến lúc mặt hơi đỏ lên, rốt cuộc tôi cũng phục hồi lại tinh thần, định tránh ra. Trái ngược dự đoán, tên nhãi này lại ôm tôi thật chặt...
Thánh tăng à, tuy rằng người...một là chưa từng xuống tóc, hai là chưa từng khoác áo cà sa, nhưng tốt xấu gì cũng là một trụ trì của chùa. Đúng vậy, chuyện này rõ như ban ngày, người cứ thân mật với một cô nương như tôi như vậy là không để Phật tổ vào mắt đúng không...
Một lúc lâu sao, ánh mắt hắn cuối cùng cũng khôi phục lại bình tĩnh, tiếng thở dài nhẹ như mây khói, không thể nghe thấy: "Quên đi, tốt nhất sau này nàng đi theo ta, không được rời một tấc."
*Mẫu nghi thiên hạ, vận mệnh đào hoa: những lời này lấy từ điển cố lời tiên đoán của Hoàng hậu Tiêu thị nhà Tùy. Tác giả chỉ mượn chút thôi. Vận mệnh của Tiểu Mai còn bí ẩn về sau.
Theo như mình tìm hiểu thì Hoàng hậu Tiêu thị thời nhà Tùy này là Dạng Mẫn Hoàng hậu là công chúa Tây Lương. Trong tiểu sử có nói một chút về việc cha bà là Tây Lương Minh Đế có mời tài bói xem mệnh cho các con gái của mình, khi xem cho bà thì tài bói nói quẻ bà đại cát. Khi Tùy Dạng Đế lên ngôi, đã phong bà làm Hoàng hậu, đây ứng với vế trước ‘mẫu nghi thiên hạ’. Sinh thời, bà được Tùy Dạng Đế yêu thích, Vũ Văn Hóa Cập say mê, Đậu Kiến Đức ngưỡng mộ, Khả hãn Đột Quyết thích thú, Đường Thái Tông Lí Thế Dân yêu thương nên ứng với vế sau ‘vận mệnh đào hoa’.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook