Thí Chủ Mau Tỉnh Lại
-
Chương 53: Mai Nhi, nếu có kiếp sau, hãy để ta được ở bên nàng!
Đợi đến khi chúng tôi trở lại thành, Thục quân và cấm quân giao chiến gần kết thúc, cấm quân chết hơn phân nửa. Năm nghìn binh lực ban đầu giờ chỉ còn không đến một nghìn người đang cứng đầu chống cự.
Hóa ra, đêm khi tôi rời kinh, Hi Âm liền phái một đội kị binh đốt hết lương thảo của cấm quân.
Thống lĩnh cấm quân là Vương Ngôn Chiêu bị bất ngờ, cũng không biết rốt cuộc là thần thánh phương nào gây ra, trong khoảng thời gian ngắn mất đi phương hướng. Thừa dịp cửa nam đại loạn, Hi Âm tự mình dẫn hai nghìn binh đi đường vòng qua cửa bắc, hai bên kịch chiến tại cửa bắc.
Thục quân tấn công đột ngột, công kích bất ngờ, cấm quân vội vàng ứng chiến. Những cấm quân được tăng lên chỉ có trách nhiệm bảo vệ kinh thành, chưa từng ra chiến trường, tất nhiên không kiêu dũng thiện chiến bằng Thục quân, trời còn chưa sáng đã bị giết gần hết. Đợi khi hai cửa đông, tây nhận được tin tức chạy đến cứu viện, cửa bắc đã bị hạ.
Sau khi vào thành, Thục quân nhanh chóng bao vây hoàng thành, chặt đứt yếu đạo không cho cấm quân vào.
Nhưng Liễu thừa tướng cũng không phải là loại đèn cạn dầu, hắn sớm bố trí ám vệ trong thành. Ám vệ Đông Hán do Thế Tông sáng lập, chỉ nghe lệnh hoàng đế, mang trách nhiệm bảo vệ thành viên hoàng tộc. Liễu thừa tướng giả truyền chỉ ý của Bùi Lãm, phong tỏa toàn bộ hoàng thành, âm mưu giết chết những ai tiến vào hoàng thành.
Bóng đêm tan dần, nắng sớm tinh mơ. Ánh bình minh vừa lên, ám vệ lặng im không một tiếng động nổi lên từ mặt nước giống hệt ma quỷ. May mà từ lúc quay lại kinh thành, Hi Âm đã cảm thấy được dị động của ám vệ. Chàng sớm bố trí phòng bị, tuyển ra ba trăm binh lính tinh nhuệ nhất để đối kháng. Khi hai bên giao thủ, trên người ám vệ cố tình tung ra một loại độc hương liệu.
Ám vệ sở dĩ 'mờ ám' là vì bọn họ giỏi ẩn nấp, dùng hành tung bí ẩn để hoạt động. Một khi hành tung bại lộ, chỉ xét về mặt võ nghệ, chưa chắc ám vệ đã chiếm được bao nhiêu thượng phong, nhanh chóng bại trong tay ba trăm binh tinh nhuệ.
Nghe nói khi Hi Âm dẫn quân tiến vào hoàng thành, trong bảo điện Cửu Long trống trải, chỉ có một mình Liễu thừa tướng. Ông ta mặc long bào, đầu đội long quan, ngồi ngay ngắn trên long tọa, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi tím ngắt, sớm chết rồi.
Hóa ra, khi Thục quân công phá cửa bắc, Liễu thừa tướng biết âm mưu bại lộ, liền uống thuốc độc tự tử. So với việc bị bắt rồi bị tra tấn, không bằng tự mình dứt khoát kết liễu, cũng coi như là một kiểu thành toàn.
Cả đời này ông ta là trọng thần, nhận vô vàn sủng ái quang vinh, chỉ cách ngôi vị hoàng đế một bước ngắn. Nếu ông ta không làm như vậy, bằng chiến công cả cuộc đời mình, có thể lưu danh sử sách trăm năm, truyền tiếng thơm ngàn đời. Chỉ tiếc, bởi vì đi sai một nước, cuối cùng ông ta rơi vào kết thúc không được chết tử tế. Chỉ một bước này, khiến ông ta từ công thần trở thành kẻ hành thích vua, loạn thần tặc tử.
Sau khi Liễu thừa tướng chết, Liễu Giai Âm bị truất ngôi hoàng hậu, cửu tộc họ Liễu bị tru di, cả nhà chém đầu.
Khi tôi và Đầu Hồ Lô trở lại kinh thành, thần sắc dân chúng trong thành như cũ, trên đường người đến người đi. Cửa hàng vẫn đông nườm nượp khách, phố Chương Bàn vẫn ngợp trong vàng son, cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt, không khác gì ngày xưa. Trận gió tanh mưa máu mấy ngày trước không để lại dấu vết, cứ bình thản trôi qua như mây. Chỉ có một điều khác là, cấm quân phòng thủ ngoài hoàng thành đã đổi thành Thục quân.
Trong điện Ngọc Phù, hương khói lượn lờ bốc lên từ lưu bác kim sơn lô, khói bay ngập phòng. Đại điện an tĩnh đến mức dọa người, trong không khí có chút ngưng đọng. Một đám cung nhân quỳ sấp dưới đất, dường như tiếng thở mạnh cũng mang theo tội. An An khiếp sợ quỳ một bên, khóc đến mức hai mắt đỏ hoe, nhìn tôi ngập ngừng như muốn nói.
Phía sau bình phong, vài bóng người mơ hồ lướt qua. Lòng tôi cứng lại, bước nhanh đến.
Bùi Lãm nằm yên lặng trên giường, ánh nến chập chờn chiếu qua nửa bên mặt hắn, sắc mặt nhợt nhạt. Hình như hắn ngủ không yên, lông mày dài nhẹ nhào nhíu lại, dường như có tia đau đớn lướt qua.
Hi Âm ngồi trên giường, thu hồi từng cây ngân châm trên người Bùi Lãm, trên mặt lộ vẻ mỏi mệt.
Đầu Hồ Lô nói: "Vương gia, cô nương đã trở về".
Tôi mở miệng gọi chàng một tiếng, chàng nhìn tôi giãn mặt mỉm cười, dịu giọng nói: "Tiểu Mai đã về rồi, có mệt không?"
Tôi lắc đầu, đến bên cạnh chàng, cố gắng giữ giọng thấp lại: 'Tìm được danh sách rồi, ta sợ gặp phải bất trắc trên đường, bèn giao cho Đầu Hồ Lô giữ". Tôi cắn môi, khẽ hỏi: "Hắn...thế nào rồi?"
"Độc đã xâm nhập cốt tủy, lục phủ ngũ tạng đều có tổn thương. Cho dù lấy được thuốc giải, chỉ sợ cũng không chắc cứu được mạng hắn". Hi Âm trả lời bình tĩnh, sắc mặt thản nhiên không chút gợn sóng, không biết là vui hay là buồn. Một hồi sau, thở dài nói: "Hắn trúng độc nặng quá rồi".
Tôi đứng ngây ngốc tại chỗ, nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của Bùi Lãm, giống như có ai bóp chặt yết hầu, không nói được lời nào.
Đúng vào lúc này, Bùi Lãm chợt ho nhẹ vài tiếng, chậm rãi mở mắt. Cặp mắt kia vốn sáng rực giờ như bị tro tàn vùi lấp, buồn bã thất sắc. Hắn mờ mịt nhìn Hi Âm, tầm mắt rơi trên người tôi, trên mặt hiện vẻ không dám tin, chằm chằm nhìn tôi cả buổi mới lấy lại tinh thần, khàn giọng nói: "Mai Nhi, Mai Nhi, là nàng sao?"
Thân hình Hi Âm có chút khựng lại, tôi ngồi lên giường, cười nói: "Là ta. Bùi Lãm, ngươi thấy sao rồi?"
Hắn run rẩy vươn tay nắm chặt tay tôi, trong mắt lờ mờ hiện lên vẻ không rõ, nói: "Tốt, tốt...nàng trở về là tốt rồi. Trước khi chết có thể gặp lại nàng, ta không còn tiếc nuối gì nữa rồi".
Lòng tôi chua xót không chịu được, cố gắng kìm lại nước mắt, cười với hắn: "Ngươi nói bậy, chết gì mà chết, ngươi sẽ khỏe lại".
Hắn lắc đầu, cười thản nhiên, nói với Hi Âm: "Cửu thúc, ta có chút chuyện muốn nói riêng với Mai Nhi, được không?"
Hi Âm quay người liếc tôi một cái, đồng tử trầm lắng. Tôi khẽ gật đầu với chàng, chàng liền nhấc hòm thuốc, im lặng bước ra ngoài. Cung nhân xung quanh cũng ra hiệu lui xuống, cả điện Ngọc Phù giờ chỉ còn tôi và Bùi Lãm.
Bàn tay hắn không còn ấm áp nữa, đã lạnh giống như băng. Tôi cố gắng nắm tay hắn, muốn truyền cho hắn chút ấm ao.
Nhưng tôi biết, mặc dù tôi có truyền ấm áp lên tay, cũng không thể truyền đến trái tim hắn. Tôi muốn nói gì đó an ủi hắn, nhưng lời đến miệng, lại cảm thấy nói gì cũng vô ích. Bỏi vì điều hắn muốn, tôi không cho hắn được.
Nhìn nhau không nói gì, chỉ có thời gian lặng lẽ trôi.
Một lúc lâu sau, hắn nói: "Mai Nhi, ta rất nhớ nàng, mấy ngày nay nàng đi đâu vậy?". Không đợi tôi trả lời, hắn tự cười giễu cợt, tiếp tục nói: "Thật ra đi đâu cũng không sao, quan trọng là nàng đồng ý trở về..."
Tư vị chua xót khổ sở lan ra cõi lòng, tôi không nhịn nổi, để mặc nước mắt tuôn ra khỏi hốc mắt.
Cho dù Bùi Lãm biết tình cảm với tôi là thân bất do kỉ, nhưng hắn vẫn bao dung và thương cảm tôi, tôi sẽ khắc sâu trong tim, đời này kiếp này cũng không có can đảm quên.
"Bùi Lãm, ta đã trở về. Đoạn đường còn lại, ta sẽ đi cùng ngươi". Tôi lau nước mắt lung tung, bắt bản thân phải cười.
Những gì tôi có thể làm cho hắn, ước chừng chỉ nhiều như vậy thôi. Thát Bạt San dụ tôi chịu cổ, chẳng qua chỉ muốn tôi rời xa Hi Âm. Từ đầu đến cuối, Bùi Lãm vẫn nằm ngoài chuyện này, nhưng vì có liên quan với tôi mà hắn bị liên lụy. Không hiểu sao bị trúng cổ, không hiểu sao lại cưới tôi, hôm nay lại không hiểu sao bị phát bệnh nặng.
Bùi Lãm nghiêng đầu ho khù khụ, nụ cười tái nhợt vô lực: "Mai Nhi, khi nàng đi ta không trách nàng, ta chỉ trách bản thân không giữ được nàng lại. Nếu như ta biết mọi chuyện sẽ như vậy, ngày đó ta tuyệt đối không để nàng rời kinh một mình. Nàng nhất định nghĩ ta tiếp cận nàng vì danh sách, đúng không? Thật ra, ta cũng vậy. Sau khi quen nàng mới biết nàng là hậu nhân Mai gia. Danh sách đối với ta mà nói, có thì tốt không có thì thôi. Cho dù giờ danh sách có có đi chăng nữa, cũng không có ảnh hưởng mấy với ta. Mai Nhi, nàng hãy tin ta, đúng là ta cố gắng tìm danh sách, nhưng cho tới giờ chưa bao giờ ta nghĩ sẽ lợi dụng nàng..."
Tôi gật đầu không ngừng: "Ta tin ngươi, ta tin ngươi. Bùi Lãm, ta biết tâm ý của ngươi, ta không trách ngươi".
"Trước kia ta cứ nghĩ, cứ nhịn một chút, một chút nữa...Chỉ cần ta leo lên ngôi vị hoàng đế, ta sẽ có năng lực bảo vệ nàng, không để nàng tổn thương lần nữa, ta sẽ cho nàng tất cả những gì nàng muốn...Nhưng sau đó, ta phát hiện ta đã sai...Có một số chuyện, khi bỏ lỡ sẽ thay đổi tất cả. Đến bây giờ ta mới hiểu được đạo lí này, đáng tiếc rốt cuộc đã muộn rồi....Ta thắng được ngôi vị hoàng đế, nhưng lại thua mất nàng, cuối cùng, suýt chút nữa cũng mất luôn đế vị".
"Mai Nhi, thật ra điều ta muốn là nàng...Sau khi nàng đi, ta chuyển đến điện Ngọc Phù sống, phê duyệt tấu chương ở đây. Hoàng cung lớn quá, lại lạnh như băng, chỉ có nơi này mới có hơi ấm của nàng...". Yết hầu hắn nức nở, nước mắt lăn dài trên gương mặt thon gầy.
Tôi rất muốn nói với hắn, Bùi Lãm, ngươi tốt lắm, ngươi thật sự rất tốt. Tất cả không phải là lỗi của ngươi, cả hai ta căn bản chưa bắt đầu gì cả, cũng không có bất cứ gì cả. Cho dù ngươi không để ta rời kinh, đến khi mẫu cổ trong người ta được trừ, biết người ta yêu trong lòng không phải là ngươi, sớm muộn gì cũng lãng quên ngươi.
Nhưng không thể nói với hắn như vậy, sự thật quá tàn nhẫn, ta không đành lòng cứa một nhát dao vào lòng hắn nữa.
Tôi rất muốn nói với hắn, đợi đánh thắng nước Yến lấy được thuốc giải, bệnh của hắn sẽ khá hơn. Hắn hãy cứ coi như đang trải qua một giấc mơ, khi tỉnh lại, tất cả mọi thứ đã qua.
Cũng không thể nói vậy với hắn, cứ coi như đó là lời nói dối thiện ý thì tôi cũng không muốn lại lừa hắn.
Bùi Lãm im lặng nhếch nhếch môi, vốn định nói tiếp gì đó. Không ngờ, sắc mặt hắn xanh ngắt, đột nhiên hô hấp dồn dập, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng. Sau một khắc, phun một ngụm máu tươi ra, màu đỏ sẫm bắn lên sàn, nhìn thấy mà giật mình.
"Bùi Lãm, Bùi Lãm!". Tôi vội gọi tên hắn, ánh mắt hắn mờ dần, dường như đã bất tỉnh nhân sự.
Lòng tôi nóng như lửa đốt, đang định chạy ra cầu cứu Hi Âm. Đi được vài bước, trong miệng dường như có vị tanh ngọt, trí nhớ ùa đến, tất cả mọi thứ đã rõ như ban ngày!
Tôi quay lại giường, đưa cổ tay đặt vào miệng hắn, nói: "Bùi Lãm, cắn ta đi, cắn!".
Hắn mắt nhắm mắt mở, mê man liếc nhìn tôi, như muốn biểu lộ ý nghi ngờ. Tôi không giải thích nhiều với hắn, tìm kiếm thứ sắc nhọn xung quanh.
Nhớ lại ngày đó ở Tang phủ, Thiên Dạ lấy máu tôi cho tử cổ uống, khi tử cổ uống xong lăn ra chết. Sau đó, khi Bùi Lãm mạnh mẽ hôn tôi, tôi nhân cơ hội cắn đầu lưỡi hắn, vô tình uống một ít máu của hắn. Cùng đêm đó, tôi bắt đầu nhớ ra một vài chuyện.
Lẽ ra tôi nên sớm nghĩ đến, tử cổ và mẫu cổ trói buộc lẫn nhau, đúng là phải dùng máu của kí chủ để giải trừ!
Tôi tìm được chủy thủ cắt cổ tay, máu tươi nhất thời tuôn ra. Tôi nhanh chóng rót máu vào miệng hắn. Hình như hắn có chút mê man, không biết có phải bị bất tỉnh không, cả người không hề phản ứng.
Tôi vội la lên: "Bùi Lãm, đây là thuốc giải, ngươi mau nuốt xuống đi!". Vừa nói tôi vừa dùng sức nâng cằm hắn lên, ép hắn nuốt xuống. Nhưng chỉ cần tôi dùng ít lực, máu sẽ tràn ra ngoài miệng hắn. Tôi cố nén đau đớn, lại cố gắng rót máu vào miệng hắn nhiều hơn. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, chỉ thấy bỗng nhiên cổ hắn giật giật, rốt cuộc cũng nuốt hết máu trong miệng xuống.
Tôi thở một hơi như trút được gánh nặng, cho dù không hoàn toàn giải được cổ độc trong cơ thể hắn, ít nhất cũng có thể làm tình trạng hắn ổn hơn.
Đầu Hồ Lô vẫn đứng canh ngoài điện nghe được động tĩnh, vội vàng nhảy vào, thấy tình hình này, không khỏi hoảng sợ vô cùng, nói: "Cô nương, cô bị thương sao? Mạt tướng sẽ mời Vương gia đến chữa thương cho cô!". Tôi định ngăn hắn lại, hắn lại chạy nhanh ra ngoài như gió.
Không lâu sau, Hi Âm liền ôm hòm thuốc vội chạy đến, nhíu mày chặt, nói: "Tiểu Mai, sao tay nàng lại bị thương?"
Chàng rửa sạch vết thương, lại lấy kim sang dược và băng gạc băng bó cho tôi, động tác rất êm dịu, sợ làm tôi đau.
"Vừa rồi ta nghĩ ra có thể dùng máu trong người ta làm thuốc giải cho Bùi Lãm, tình thế cấp bách nên không nghĩ nhiều, tiện tay lấy chủy thủ cắt...". Tôi bỏ qua sắc mặt càng ngày càng lạnh như trời rét mùa đông, khô khan cười vài tiếng, nói: "Chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại, không phải chàng là thần y sao? Ha ha ha, ha ha ha..."
Chàng bất đắc dĩ liếc tôi một cái, hỏi: "Sao nàng biết máu nàng là thuốc giải?"
Tôi nên giải thích như nào đây...
Nói thật với chàng, bởi vì tôi bị Bùi Lãm hôn mạnh mẽ nên sau đó trí nhớ trở về sao? Tôi nghĩ sơ cũng biết chàng sẽ có phản ứng gì, vậy nên gió giật mưa tuôn, lông mao trên lưng đồng loạt dựng lên. Nhưng nếu không nói thật, tôi liếc trộm, ánh mắt chàng quan sát rất kĩ...
Được rồi, thẳng thắn nhận khoan hồng đi...
Tôi cắn răng, cố gắng nói: "Ta...Trước đây ở trong cung vô tình uống được chút máu của Bùi Lãm. Sau đó không lâu, ta phát hiện bản thân nhớ lại từng chút một quá khứ. Vậy nên ta nghĩ, nếu máu hắn có thể giải độc cho ta, máu ta cũng có thể giải độc cho hắn.
Hi Âm nhíu mày, bờ môi chợt nở nụ cười như có như không: "Ồ, vậy nàng giải thích cho ta một chút, sao nàng uống được máu của hắn?"
"Có một lần hắn mạnh mẽ hôn ta, ta không còn cách nào khác là cắn đầu lưỡi của hắn, sau đó nhân lúc đó hắn ngất đi, chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì...". Nói xong câu cuối, giọng tôi lí nhí như muỗi, khó khăn lắm ngay cả bản thân cũng không nghe được.
Chàng nao nao, ý cười trong mắt lại sâu hơn ba phần, nhưng vẫn không nói gì, chỉ nhìn tôi không chớp mắt, thấy vậy lòng tôi sợ hãi cực kì.
Tôi kéo kéo tay áo chàng, khe khẽ nói: "Thánh tăng, chàng giận sao?"
Chàng nói: "Không có, tất nhiên không có. Nàng chịu thẳng thắn với ta, ta rất cao hứng".
Hi Âm cười càng tao nhã hơn, tâm lý tôi càng lo sợ bất an, sợ nhất là khi biết hắn đang tức giận nhưng mặt vẫn cười như gió xuân tháng ba...hậu quả rất nghiêm trọng.
Đúng như dự đoán, chàng nâng mắt lên nhìn Bùi Lãm đang hôn mê, thản nhiên nói: "Nhưng nếu lại xảy ra chuyện này, cho dù hắn sắp sửa hấp hối, ta cũng không ngại mà tiễn hắn lên đường nhanh hơn một chút".
Tôi: ┭┮﹏┭┮
"Ta và mấy vị đại thần nghị sự ở điện Cửu Long, nàng mau nói lời tạm biệt thật tốt với Bùi Lãm, có việc thì gọi ta". Hi Âm cố gắng nhấn mạnh hai chữ 'thật tốt', mím môi cười hàm ý sâu xa. Tôi đứng như trời trồng tại chỗ, giữ nguyên vẻ mặt tươi cười, cười đến mức miệng muốn méo luôn.
Chàng nháy mắt với Đầu Hồ Lô, xoay người phất áo bỏ đi. Đầu Hồ Lô vâng vâng dạ dạ tiễn chàng ra đại điện.
Cho đến khi mặt trời lặn phía tây, nắng chiều chiếu một vệt dài qua cửa sổ, Bùi Lãm mới dần dần tỉnh lại. Dường như tinh thần hắn đã khá hơn không ít, ánh mắt không còn uể oải nữa, hai gò má có vài phần huyết sắc.
Hắn nói: "Mai Nhi, ta muốn đi dạo một chút".
Thấy hắn có dấu hiệu chuyển biến tốt hơn, tôi thấy rất vui, quả nhiên máu tôi chính là thuốc giải. Tôi gật đầu đồng ý, đưa ngoại bào cho hắn mặc thêm vào, cẩn thận dìu hắn đi về phía ngự hoa viên.
Khi bước ra khỏi điện, Đầu Hồ Lô lộ vẻ khó xử, muốn tiến đến ngăn chúng tôi lại.
Tôi giải thích: "Hoàng thượng muốn khuây khỏa, chúng ta chỉ đi dạo trong ngự hoa viên, sẽ không đi xa". Đầu Hồ Lô bối rối trong nháy mắt, không ngăn nữa, im lặng theo sát sau chúng tôi, vẫn bảo trì khoảng cách cỡ một trượng.
Trời chiều dần dần tối, nắng chiều xán lạn đẹp như gấm, mặt trời lặng làm bóng chúng tôi kéo dài ra. Trong ngự hoa viên đã bắt đầu vào thu. Hoa rơi lá rụng đầy đất, giống như một ruộng hoa đẹp đẽ.
Mùi hoa quế ngọt ngào tản ra không khí, thấm vào lòng người. Hoa nhỏ vàng nhạt bị gió đêm thổi rơi, Bùi Lãm vươn tay, hoa thản nhiên rơi xuống lòng bàn tay hắn.
"Ta nhớ kỹ khi nàng mới vào Đông cung, cực kì thích uống yến sào chưng đường hoa quế. Khi đó mới vào xuân, đường hoa quế không có, ta phái người đi xung quanh tìm kiếm, vất vả lắm mới mua về được một gói nhỏ. Nàng nói sau này phải trồng câu hoa quế ở trong Đông cung. Nàng xem, bây giờ trong ngự hoa viên trồng rất nhiều cây hoa quế, nàng thích không?". Nói một hồi, sức lực Bùi Lãm đã không còn.
Không đúng!
Tại sao máu tôi không giải độc cho hắn được? Chẳng lẽ tôi nghĩ sai rồi sao?
Tôi nghi ngờ nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, hắn cười mơ màng, giống như sương phủ trăng sáng không tan ra. Tôi đột nhiên hiểu ra, đây không phải ra chuyển biến tốt đẹp, mà là...hồi quang phản chiếu.
Tôi cầm tay hắn, mỉm cười nói: "Thích, ta rất thích. Cám ơn ngươi, Bùi Lãm".
"Hoa quế nở rộ mỗi năm, sau này ta không ở đây, chúng nó sẽ tiếp tục bầu bạn với nàng. Nếu nàng ngẫu nhiên nhớ ta, hãy đến đây ngắm hoa quế, ta trồng rất nhiều loại hoa quế cho nàng. Mai Nhi, nàng sẽ nhớ ta chứ...". Hắn im lặng buồn bã, một lúc lâu, nhếch môi tự giễu: "Sẽ không đâu, chắc không đâu....Cửu thúc đối đãi với nàng tốt như vậy, nàng thích hắn như vậy..."
Nước mắt không kìm được trào ra khóe mắt, tôi nén lại giọng nói nghẹn ngào, không để cho hắn thấy tôi bi thương, kiên định nói: "Bùi Lãm, ta sẽ nhớ ngươi, mỗi ngày".
Bùi Lãm cười thỏa mãn, lúm đồng tiền nhợt nhạt nổi lên.
Hắn rũ mắt xuống, nói: "Cửu thúc muốn đế vị, ta để hắn như ước nguyện. Hắn có tài trị quốc, kinh bang tế thế, tất nhiên sẽ là hiền quân minh chủ của dân chúng nước Hứa. Giao xã tắc cho hắn, ta có thể buông gánh nặng trong tim rồi...Ta muốn nàng, ai có thể hoàn thành tâm nguyện của ta? Mai Nhi, ta không muốn giao nàng cho hắn, nhưng mà ta...khụ khụ khụ khụ!". Hắn đột nhiên ho một tràng, ho đến tê tim liệt phổi, hình như muốn ho hết mọi thứ bên trong ra mới sảng khoái.
Một mặt tôi giúp hắn thuận khí, một mặt kêu lên: "Đừng nói nữa, Bùi Lãm, đừng nói nữa".
Lúc lâu sau, hắn dần bình tĩnh trở lại, nói: "Ta mệt rồi, nàng đỡ ta vào trong đình nghỉ chút đi".
Tôi lập tức làm theo.
Cảnh thu rõ ràng, xa xa là núi xanh nước biếc, bầu trời xanh thẫm cao cao. Gió đêm bất chợt thổi, lạnh đến run người.
Trong lương đình, hắn lẳng lặng tựa vào vai tôi, tôi giữ vai hắn, hai người dựa sát vào nhau.
Hắn nói: "Mai Nhi, nàng còn nhớ ngày ấy ta gặp nàng, nàng hát cho ta khúc nào không?"
"Nhớ chứ, tất nhiên ta nhớ, đó là 'Khúc tương tư cổ', ngươi nói ngươi thích khúc này nhất".
Trăng cao gió thổi, thiếu niên tay cầm quạt xếp, chậm rãi đi vào nhã đường, trăng tròn treo trên đỉnh núi cao, ánh sáng toát ra toàn thân không gì ngăn được. Mà nay, cảnh còn người mất, đành phải khổ sở than thở.
"Tự nhiên ta hơi mệt, nàng hát cho ta nghe một lần nữa, được không?"
"Ta hát cho ngươi nghe, nhưng ngươi không được ngủ."
"Được, ta không ngủ..."
Tôi lau nước mắt trên mặt, đè nén bi thương trong lòng, hát lại 'Khúc tương tư cổ*' cho hắn nghe.
"Chàng giống như trăng, thiếp giống như sương, nương theo ánh trăng mà ẩn hiện.
Chàng giỏi đánh đàn, thiếp giỏi múa hát, nhưng cuối cùng chúng ta cũng xa cách, chỉ còn bức tường ngăn cách trong lòng.
Chỉ có duyên được chàng ngoảnh nhìn một lần, lòng thiếp đã vô cùng nhung nhớ.
Tâm hồn đi theo chàng tuyệt không hối hận, vì nhớ chàng mà khổ sở.
Ai bảo nhớ là khổ? Không biết chàng đang ở nơi xa nào.
Đứng tựa cửa nhớ lời chàng dặn dò, trèo lên núi cao tầm mắt nhìn về đường chân trời..."
*Bài hát này tên là "Khúc tương tư xưa", là một cổ nhạc phủ (thơ ca trong dân gian và âm nhạc, soạn theo thể cách những khúc nhạc trong cung vua) của Trung Quốc thời Hán (năm 220 - 202 TCN).
"Chỉ có duyên được gặp nàng một lần, khiến ta vô cùng nhung nhớ...khiến ta vô cùng nhớ nàng... Mai Nhi, nếu có kiếp sau, ta không cần đế vị, không cần vinh hoa phú quý, dù chỉ mặc áo vải, chỉ cần có nàng...là đủ rồi. Kiếp sau, ta sẽ ở bên cạnh nàng".
Tôi khóc không thành tiếng, miễn cưỡng nói: "Được, ta đồng ý..."
Rốt cuộc Bùi Lãm chậm rãi nhắm đôi mắt lại, bàn tay đang nắm tay tôi vô lực buông ra. Một tiếng nghẹn ngào xé lòng cắt ngang đêm thu yên tĩnh, tôi không nhịn được, nước mắt rơi như mưa.
Một, tốt nhất không gặp nhau, vậy sẽ không yêu nhau. Hai, tốt nhất không biết nhau, vậy sẽ không nhớ nhau. Nhưng đã gặp, đã quen, sao thấy nhau lại giả vờ như chưa gặp được. Muốn an ổn chỉ có thể đoạn tuyệt với người, miễn cho chuyện sinh tử gây nên nỗi nhớ.
Kiếp này ta không thể đáp lại tình yêu của ngươi, nếu có kiếp sau, mong khi ngươi thấy ta thì hãy quay người bước đi.
Hai bên, tương vong thiên nhai*.
*quên lẫn nhau
Hóa ra, đêm khi tôi rời kinh, Hi Âm liền phái một đội kị binh đốt hết lương thảo của cấm quân.
Thống lĩnh cấm quân là Vương Ngôn Chiêu bị bất ngờ, cũng không biết rốt cuộc là thần thánh phương nào gây ra, trong khoảng thời gian ngắn mất đi phương hướng. Thừa dịp cửa nam đại loạn, Hi Âm tự mình dẫn hai nghìn binh đi đường vòng qua cửa bắc, hai bên kịch chiến tại cửa bắc.
Thục quân tấn công đột ngột, công kích bất ngờ, cấm quân vội vàng ứng chiến. Những cấm quân được tăng lên chỉ có trách nhiệm bảo vệ kinh thành, chưa từng ra chiến trường, tất nhiên không kiêu dũng thiện chiến bằng Thục quân, trời còn chưa sáng đã bị giết gần hết. Đợi khi hai cửa đông, tây nhận được tin tức chạy đến cứu viện, cửa bắc đã bị hạ.
Sau khi vào thành, Thục quân nhanh chóng bao vây hoàng thành, chặt đứt yếu đạo không cho cấm quân vào.
Nhưng Liễu thừa tướng cũng không phải là loại đèn cạn dầu, hắn sớm bố trí ám vệ trong thành. Ám vệ Đông Hán do Thế Tông sáng lập, chỉ nghe lệnh hoàng đế, mang trách nhiệm bảo vệ thành viên hoàng tộc. Liễu thừa tướng giả truyền chỉ ý của Bùi Lãm, phong tỏa toàn bộ hoàng thành, âm mưu giết chết những ai tiến vào hoàng thành.
Bóng đêm tan dần, nắng sớm tinh mơ. Ánh bình minh vừa lên, ám vệ lặng im không một tiếng động nổi lên từ mặt nước giống hệt ma quỷ. May mà từ lúc quay lại kinh thành, Hi Âm đã cảm thấy được dị động của ám vệ. Chàng sớm bố trí phòng bị, tuyển ra ba trăm binh lính tinh nhuệ nhất để đối kháng. Khi hai bên giao thủ, trên người ám vệ cố tình tung ra một loại độc hương liệu.
Ám vệ sở dĩ 'mờ ám' là vì bọn họ giỏi ẩn nấp, dùng hành tung bí ẩn để hoạt động. Một khi hành tung bại lộ, chỉ xét về mặt võ nghệ, chưa chắc ám vệ đã chiếm được bao nhiêu thượng phong, nhanh chóng bại trong tay ba trăm binh tinh nhuệ.
Nghe nói khi Hi Âm dẫn quân tiến vào hoàng thành, trong bảo điện Cửu Long trống trải, chỉ có một mình Liễu thừa tướng. Ông ta mặc long bào, đầu đội long quan, ngồi ngay ngắn trên long tọa, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi tím ngắt, sớm chết rồi.
Hóa ra, khi Thục quân công phá cửa bắc, Liễu thừa tướng biết âm mưu bại lộ, liền uống thuốc độc tự tử. So với việc bị bắt rồi bị tra tấn, không bằng tự mình dứt khoát kết liễu, cũng coi như là một kiểu thành toàn.
Cả đời này ông ta là trọng thần, nhận vô vàn sủng ái quang vinh, chỉ cách ngôi vị hoàng đế một bước ngắn. Nếu ông ta không làm như vậy, bằng chiến công cả cuộc đời mình, có thể lưu danh sử sách trăm năm, truyền tiếng thơm ngàn đời. Chỉ tiếc, bởi vì đi sai một nước, cuối cùng ông ta rơi vào kết thúc không được chết tử tế. Chỉ một bước này, khiến ông ta từ công thần trở thành kẻ hành thích vua, loạn thần tặc tử.
Sau khi Liễu thừa tướng chết, Liễu Giai Âm bị truất ngôi hoàng hậu, cửu tộc họ Liễu bị tru di, cả nhà chém đầu.
Khi tôi và Đầu Hồ Lô trở lại kinh thành, thần sắc dân chúng trong thành như cũ, trên đường người đến người đi. Cửa hàng vẫn đông nườm nượp khách, phố Chương Bàn vẫn ngợp trong vàng son, cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt, không khác gì ngày xưa. Trận gió tanh mưa máu mấy ngày trước không để lại dấu vết, cứ bình thản trôi qua như mây. Chỉ có một điều khác là, cấm quân phòng thủ ngoài hoàng thành đã đổi thành Thục quân.
Trong điện Ngọc Phù, hương khói lượn lờ bốc lên từ lưu bác kim sơn lô, khói bay ngập phòng. Đại điện an tĩnh đến mức dọa người, trong không khí có chút ngưng đọng. Một đám cung nhân quỳ sấp dưới đất, dường như tiếng thở mạnh cũng mang theo tội. An An khiếp sợ quỳ một bên, khóc đến mức hai mắt đỏ hoe, nhìn tôi ngập ngừng như muốn nói.
Phía sau bình phong, vài bóng người mơ hồ lướt qua. Lòng tôi cứng lại, bước nhanh đến.
Bùi Lãm nằm yên lặng trên giường, ánh nến chập chờn chiếu qua nửa bên mặt hắn, sắc mặt nhợt nhạt. Hình như hắn ngủ không yên, lông mày dài nhẹ nhào nhíu lại, dường như có tia đau đớn lướt qua.
Hi Âm ngồi trên giường, thu hồi từng cây ngân châm trên người Bùi Lãm, trên mặt lộ vẻ mỏi mệt.
Đầu Hồ Lô nói: "Vương gia, cô nương đã trở về".
Tôi mở miệng gọi chàng một tiếng, chàng nhìn tôi giãn mặt mỉm cười, dịu giọng nói: "Tiểu Mai đã về rồi, có mệt không?"
Tôi lắc đầu, đến bên cạnh chàng, cố gắng giữ giọng thấp lại: 'Tìm được danh sách rồi, ta sợ gặp phải bất trắc trên đường, bèn giao cho Đầu Hồ Lô giữ". Tôi cắn môi, khẽ hỏi: "Hắn...thế nào rồi?"
"Độc đã xâm nhập cốt tủy, lục phủ ngũ tạng đều có tổn thương. Cho dù lấy được thuốc giải, chỉ sợ cũng không chắc cứu được mạng hắn". Hi Âm trả lời bình tĩnh, sắc mặt thản nhiên không chút gợn sóng, không biết là vui hay là buồn. Một hồi sau, thở dài nói: "Hắn trúng độc nặng quá rồi".
Tôi đứng ngây ngốc tại chỗ, nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của Bùi Lãm, giống như có ai bóp chặt yết hầu, không nói được lời nào.
Đúng vào lúc này, Bùi Lãm chợt ho nhẹ vài tiếng, chậm rãi mở mắt. Cặp mắt kia vốn sáng rực giờ như bị tro tàn vùi lấp, buồn bã thất sắc. Hắn mờ mịt nhìn Hi Âm, tầm mắt rơi trên người tôi, trên mặt hiện vẻ không dám tin, chằm chằm nhìn tôi cả buổi mới lấy lại tinh thần, khàn giọng nói: "Mai Nhi, Mai Nhi, là nàng sao?"
Thân hình Hi Âm có chút khựng lại, tôi ngồi lên giường, cười nói: "Là ta. Bùi Lãm, ngươi thấy sao rồi?"
Hắn run rẩy vươn tay nắm chặt tay tôi, trong mắt lờ mờ hiện lên vẻ không rõ, nói: "Tốt, tốt...nàng trở về là tốt rồi. Trước khi chết có thể gặp lại nàng, ta không còn tiếc nuối gì nữa rồi".
Lòng tôi chua xót không chịu được, cố gắng kìm lại nước mắt, cười với hắn: "Ngươi nói bậy, chết gì mà chết, ngươi sẽ khỏe lại".
Hắn lắc đầu, cười thản nhiên, nói với Hi Âm: "Cửu thúc, ta có chút chuyện muốn nói riêng với Mai Nhi, được không?"
Hi Âm quay người liếc tôi một cái, đồng tử trầm lắng. Tôi khẽ gật đầu với chàng, chàng liền nhấc hòm thuốc, im lặng bước ra ngoài. Cung nhân xung quanh cũng ra hiệu lui xuống, cả điện Ngọc Phù giờ chỉ còn tôi và Bùi Lãm.
Bàn tay hắn không còn ấm áp nữa, đã lạnh giống như băng. Tôi cố gắng nắm tay hắn, muốn truyền cho hắn chút ấm ao.
Nhưng tôi biết, mặc dù tôi có truyền ấm áp lên tay, cũng không thể truyền đến trái tim hắn. Tôi muốn nói gì đó an ủi hắn, nhưng lời đến miệng, lại cảm thấy nói gì cũng vô ích. Bỏi vì điều hắn muốn, tôi không cho hắn được.
Nhìn nhau không nói gì, chỉ có thời gian lặng lẽ trôi.
Một lúc lâu sau, hắn nói: "Mai Nhi, ta rất nhớ nàng, mấy ngày nay nàng đi đâu vậy?". Không đợi tôi trả lời, hắn tự cười giễu cợt, tiếp tục nói: "Thật ra đi đâu cũng không sao, quan trọng là nàng đồng ý trở về..."
Tư vị chua xót khổ sở lan ra cõi lòng, tôi không nhịn nổi, để mặc nước mắt tuôn ra khỏi hốc mắt.
Cho dù Bùi Lãm biết tình cảm với tôi là thân bất do kỉ, nhưng hắn vẫn bao dung và thương cảm tôi, tôi sẽ khắc sâu trong tim, đời này kiếp này cũng không có can đảm quên.
"Bùi Lãm, ta đã trở về. Đoạn đường còn lại, ta sẽ đi cùng ngươi". Tôi lau nước mắt lung tung, bắt bản thân phải cười.
Những gì tôi có thể làm cho hắn, ước chừng chỉ nhiều như vậy thôi. Thát Bạt San dụ tôi chịu cổ, chẳng qua chỉ muốn tôi rời xa Hi Âm. Từ đầu đến cuối, Bùi Lãm vẫn nằm ngoài chuyện này, nhưng vì có liên quan với tôi mà hắn bị liên lụy. Không hiểu sao bị trúng cổ, không hiểu sao lại cưới tôi, hôm nay lại không hiểu sao bị phát bệnh nặng.
Bùi Lãm nghiêng đầu ho khù khụ, nụ cười tái nhợt vô lực: "Mai Nhi, khi nàng đi ta không trách nàng, ta chỉ trách bản thân không giữ được nàng lại. Nếu như ta biết mọi chuyện sẽ như vậy, ngày đó ta tuyệt đối không để nàng rời kinh một mình. Nàng nhất định nghĩ ta tiếp cận nàng vì danh sách, đúng không? Thật ra, ta cũng vậy. Sau khi quen nàng mới biết nàng là hậu nhân Mai gia. Danh sách đối với ta mà nói, có thì tốt không có thì thôi. Cho dù giờ danh sách có có đi chăng nữa, cũng không có ảnh hưởng mấy với ta. Mai Nhi, nàng hãy tin ta, đúng là ta cố gắng tìm danh sách, nhưng cho tới giờ chưa bao giờ ta nghĩ sẽ lợi dụng nàng..."
Tôi gật đầu không ngừng: "Ta tin ngươi, ta tin ngươi. Bùi Lãm, ta biết tâm ý của ngươi, ta không trách ngươi".
"Trước kia ta cứ nghĩ, cứ nhịn một chút, một chút nữa...Chỉ cần ta leo lên ngôi vị hoàng đế, ta sẽ có năng lực bảo vệ nàng, không để nàng tổn thương lần nữa, ta sẽ cho nàng tất cả những gì nàng muốn...Nhưng sau đó, ta phát hiện ta đã sai...Có một số chuyện, khi bỏ lỡ sẽ thay đổi tất cả. Đến bây giờ ta mới hiểu được đạo lí này, đáng tiếc rốt cuộc đã muộn rồi....Ta thắng được ngôi vị hoàng đế, nhưng lại thua mất nàng, cuối cùng, suýt chút nữa cũng mất luôn đế vị".
"Mai Nhi, thật ra điều ta muốn là nàng...Sau khi nàng đi, ta chuyển đến điện Ngọc Phù sống, phê duyệt tấu chương ở đây. Hoàng cung lớn quá, lại lạnh như băng, chỉ có nơi này mới có hơi ấm của nàng...". Yết hầu hắn nức nở, nước mắt lăn dài trên gương mặt thon gầy.
Tôi rất muốn nói với hắn, Bùi Lãm, ngươi tốt lắm, ngươi thật sự rất tốt. Tất cả không phải là lỗi của ngươi, cả hai ta căn bản chưa bắt đầu gì cả, cũng không có bất cứ gì cả. Cho dù ngươi không để ta rời kinh, đến khi mẫu cổ trong người ta được trừ, biết người ta yêu trong lòng không phải là ngươi, sớm muộn gì cũng lãng quên ngươi.
Nhưng không thể nói với hắn như vậy, sự thật quá tàn nhẫn, ta không đành lòng cứa một nhát dao vào lòng hắn nữa.
Tôi rất muốn nói với hắn, đợi đánh thắng nước Yến lấy được thuốc giải, bệnh của hắn sẽ khá hơn. Hắn hãy cứ coi như đang trải qua một giấc mơ, khi tỉnh lại, tất cả mọi thứ đã qua.
Cũng không thể nói vậy với hắn, cứ coi như đó là lời nói dối thiện ý thì tôi cũng không muốn lại lừa hắn.
Bùi Lãm im lặng nhếch nhếch môi, vốn định nói tiếp gì đó. Không ngờ, sắc mặt hắn xanh ngắt, đột nhiên hô hấp dồn dập, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng. Sau một khắc, phun một ngụm máu tươi ra, màu đỏ sẫm bắn lên sàn, nhìn thấy mà giật mình.
"Bùi Lãm, Bùi Lãm!". Tôi vội gọi tên hắn, ánh mắt hắn mờ dần, dường như đã bất tỉnh nhân sự.
Lòng tôi nóng như lửa đốt, đang định chạy ra cầu cứu Hi Âm. Đi được vài bước, trong miệng dường như có vị tanh ngọt, trí nhớ ùa đến, tất cả mọi thứ đã rõ như ban ngày!
Tôi quay lại giường, đưa cổ tay đặt vào miệng hắn, nói: "Bùi Lãm, cắn ta đi, cắn!".
Hắn mắt nhắm mắt mở, mê man liếc nhìn tôi, như muốn biểu lộ ý nghi ngờ. Tôi không giải thích nhiều với hắn, tìm kiếm thứ sắc nhọn xung quanh.
Nhớ lại ngày đó ở Tang phủ, Thiên Dạ lấy máu tôi cho tử cổ uống, khi tử cổ uống xong lăn ra chết. Sau đó, khi Bùi Lãm mạnh mẽ hôn tôi, tôi nhân cơ hội cắn đầu lưỡi hắn, vô tình uống một ít máu của hắn. Cùng đêm đó, tôi bắt đầu nhớ ra một vài chuyện.
Lẽ ra tôi nên sớm nghĩ đến, tử cổ và mẫu cổ trói buộc lẫn nhau, đúng là phải dùng máu của kí chủ để giải trừ!
Tôi tìm được chủy thủ cắt cổ tay, máu tươi nhất thời tuôn ra. Tôi nhanh chóng rót máu vào miệng hắn. Hình như hắn có chút mê man, không biết có phải bị bất tỉnh không, cả người không hề phản ứng.
Tôi vội la lên: "Bùi Lãm, đây là thuốc giải, ngươi mau nuốt xuống đi!". Vừa nói tôi vừa dùng sức nâng cằm hắn lên, ép hắn nuốt xuống. Nhưng chỉ cần tôi dùng ít lực, máu sẽ tràn ra ngoài miệng hắn. Tôi cố nén đau đớn, lại cố gắng rót máu vào miệng hắn nhiều hơn. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, chỉ thấy bỗng nhiên cổ hắn giật giật, rốt cuộc cũng nuốt hết máu trong miệng xuống.
Tôi thở một hơi như trút được gánh nặng, cho dù không hoàn toàn giải được cổ độc trong cơ thể hắn, ít nhất cũng có thể làm tình trạng hắn ổn hơn.
Đầu Hồ Lô vẫn đứng canh ngoài điện nghe được động tĩnh, vội vàng nhảy vào, thấy tình hình này, không khỏi hoảng sợ vô cùng, nói: "Cô nương, cô bị thương sao? Mạt tướng sẽ mời Vương gia đến chữa thương cho cô!". Tôi định ngăn hắn lại, hắn lại chạy nhanh ra ngoài như gió.
Không lâu sau, Hi Âm liền ôm hòm thuốc vội chạy đến, nhíu mày chặt, nói: "Tiểu Mai, sao tay nàng lại bị thương?"
Chàng rửa sạch vết thương, lại lấy kim sang dược và băng gạc băng bó cho tôi, động tác rất êm dịu, sợ làm tôi đau.
"Vừa rồi ta nghĩ ra có thể dùng máu trong người ta làm thuốc giải cho Bùi Lãm, tình thế cấp bách nên không nghĩ nhiều, tiện tay lấy chủy thủ cắt...". Tôi bỏ qua sắc mặt càng ngày càng lạnh như trời rét mùa đông, khô khan cười vài tiếng, nói: "Chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại, không phải chàng là thần y sao? Ha ha ha, ha ha ha..."
Chàng bất đắc dĩ liếc tôi một cái, hỏi: "Sao nàng biết máu nàng là thuốc giải?"
Tôi nên giải thích như nào đây...
Nói thật với chàng, bởi vì tôi bị Bùi Lãm hôn mạnh mẽ nên sau đó trí nhớ trở về sao? Tôi nghĩ sơ cũng biết chàng sẽ có phản ứng gì, vậy nên gió giật mưa tuôn, lông mao trên lưng đồng loạt dựng lên. Nhưng nếu không nói thật, tôi liếc trộm, ánh mắt chàng quan sát rất kĩ...
Được rồi, thẳng thắn nhận khoan hồng đi...
Tôi cắn răng, cố gắng nói: "Ta...Trước đây ở trong cung vô tình uống được chút máu của Bùi Lãm. Sau đó không lâu, ta phát hiện bản thân nhớ lại từng chút một quá khứ. Vậy nên ta nghĩ, nếu máu hắn có thể giải độc cho ta, máu ta cũng có thể giải độc cho hắn.
Hi Âm nhíu mày, bờ môi chợt nở nụ cười như có như không: "Ồ, vậy nàng giải thích cho ta một chút, sao nàng uống được máu của hắn?"
"Có một lần hắn mạnh mẽ hôn ta, ta không còn cách nào khác là cắn đầu lưỡi của hắn, sau đó nhân lúc đó hắn ngất đi, chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì...". Nói xong câu cuối, giọng tôi lí nhí như muỗi, khó khăn lắm ngay cả bản thân cũng không nghe được.
Chàng nao nao, ý cười trong mắt lại sâu hơn ba phần, nhưng vẫn không nói gì, chỉ nhìn tôi không chớp mắt, thấy vậy lòng tôi sợ hãi cực kì.
Tôi kéo kéo tay áo chàng, khe khẽ nói: "Thánh tăng, chàng giận sao?"
Chàng nói: "Không có, tất nhiên không có. Nàng chịu thẳng thắn với ta, ta rất cao hứng".
Hi Âm cười càng tao nhã hơn, tâm lý tôi càng lo sợ bất an, sợ nhất là khi biết hắn đang tức giận nhưng mặt vẫn cười như gió xuân tháng ba...hậu quả rất nghiêm trọng.
Đúng như dự đoán, chàng nâng mắt lên nhìn Bùi Lãm đang hôn mê, thản nhiên nói: "Nhưng nếu lại xảy ra chuyện này, cho dù hắn sắp sửa hấp hối, ta cũng không ngại mà tiễn hắn lên đường nhanh hơn một chút".
Tôi: ┭┮﹏┭┮
"Ta và mấy vị đại thần nghị sự ở điện Cửu Long, nàng mau nói lời tạm biệt thật tốt với Bùi Lãm, có việc thì gọi ta". Hi Âm cố gắng nhấn mạnh hai chữ 'thật tốt', mím môi cười hàm ý sâu xa. Tôi đứng như trời trồng tại chỗ, giữ nguyên vẻ mặt tươi cười, cười đến mức miệng muốn méo luôn.
Chàng nháy mắt với Đầu Hồ Lô, xoay người phất áo bỏ đi. Đầu Hồ Lô vâng vâng dạ dạ tiễn chàng ra đại điện.
Cho đến khi mặt trời lặn phía tây, nắng chiều chiếu một vệt dài qua cửa sổ, Bùi Lãm mới dần dần tỉnh lại. Dường như tinh thần hắn đã khá hơn không ít, ánh mắt không còn uể oải nữa, hai gò má có vài phần huyết sắc.
Hắn nói: "Mai Nhi, ta muốn đi dạo một chút".
Thấy hắn có dấu hiệu chuyển biến tốt hơn, tôi thấy rất vui, quả nhiên máu tôi chính là thuốc giải. Tôi gật đầu đồng ý, đưa ngoại bào cho hắn mặc thêm vào, cẩn thận dìu hắn đi về phía ngự hoa viên.
Khi bước ra khỏi điện, Đầu Hồ Lô lộ vẻ khó xử, muốn tiến đến ngăn chúng tôi lại.
Tôi giải thích: "Hoàng thượng muốn khuây khỏa, chúng ta chỉ đi dạo trong ngự hoa viên, sẽ không đi xa". Đầu Hồ Lô bối rối trong nháy mắt, không ngăn nữa, im lặng theo sát sau chúng tôi, vẫn bảo trì khoảng cách cỡ một trượng.
Trời chiều dần dần tối, nắng chiều xán lạn đẹp như gấm, mặt trời lặng làm bóng chúng tôi kéo dài ra. Trong ngự hoa viên đã bắt đầu vào thu. Hoa rơi lá rụng đầy đất, giống như một ruộng hoa đẹp đẽ.
Mùi hoa quế ngọt ngào tản ra không khí, thấm vào lòng người. Hoa nhỏ vàng nhạt bị gió đêm thổi rơi, Bùi Lãm vươn tay, hoa thản nhiên rơi xuống lòng bàn tay hắn.
"Ta nhớ kỹ khi nàng mới vào Đông cung, cực kì thích uống yến sào chưng đường hoa quế. Khi đó mới vào xuân, đường hoa quế không có, ta phái người đi xung quanh tìm kiếm, vất vả lắm mới mua về được một gói nhỏ. Nàng nói sau này phải trồng câu hoa quế ở trong Đông cung. Nàng xem, bây giờ trong ngự hoa viên trồng rất nhiều cây hoa quế, nàng thích không?". Nói một hồi, sức lực Bùi Lãm đã không còn.
Không đúng!
Tại sao máu tôi không giải độc cho hắn được? Chẳng lẽ tôi nghĩ sai rồi sao?
Tôi nghi ngờ nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, hắn cười mơ màng, giống như sương phủ trăng sáng không tan ra. Tôi đột nhiên hiểu ra, đây không phải ra chuyển biến tốt đẹp, mà là...hồi quang phản chiếu.
Tôi cầm tay hắn, mỉm cười nói: "Thích, ta rất thích. Cám ơn ngươi, Bùi Lãm".
"Hoa quế nở rộ mỗi năm, sau này ta không ở đây, chúng nó sẽ tiếp tục bầu bạn với nàng. Nếu nàng ngẫu nhiên nhớ ta, hãy đến đây ngắm hoa quế, ta trồng rất nhiều loại hoa quế cho nàng. Mai Nhi, nàng sẽ nhớ ta chứ...". Hắn im lặng buồn bã, một lúc lâu, nhếch môi tự giễu: "Sẽ không đâu, chắc không đâu....Cửu thúc đối đãi với nàng tốt như vậy, nàng thích hắn như vậy..."
Nước mắt không kìm được trào ra khóe mắt, tôi nén lại giọng nói nghẹn ngào, không để cho hắn thấy tôi bi thương, kiên định nói: "Bùi Lãm, ta sẽ nhớ ngươi, mỗi ngày".
Bùi Lãm cười thỏa mãn, lúm đồng tiền nhợt nhạt nổi lên.
Hắn rũ mắt xuống, nói: "Cửu thúc muốn đế vị, ta để hắn như ước nguyện. Hắn có tài trị quốc, kinh bang tế thế, tất nhiên sẽ là hiền quân minh chủ của dân chúng nước Hứa. Giao xã tắc cho hắn, ta có thể buông gánh nặng trong tim rồi...Ta muốn nàng, ai có thể hoàn thành tâm nguyện của ta? Mai Nhi, ta không muốn giao nàng cho hắn, nhưng mà ta...khụ khụ khụ khụ!". Hắn đột nhiên ho một tràng, ho đến tê tim liệt phổi, hình như muốn ho hết mọi thứ bên trong ra mới sảng khoái.
Một mặt tôi giúp hắn thuận khí, một mặt kêu lên: "Đừng nói nữa, Bùi Lãm, đừng nói nữa".
Lúc lâu sau, hắn dần bình tĩnh trở lại, nói: "Ta mệt rồi, nàng đỡ ta vào trong đình nghỉ chút đi".
Tôi lập tức làm theo.
Cảnh thu rõ ràng, xa xa là núi xanh nước biếc, bầu trời xanh thẫm cao cao. Gió đêm bất chợt thổi, lạnh đến run người.
Trong lương đình, hắn lẳng lặng tựa vào vai tôi, tôi giữ vai hắn, hai người dựa sát vào nhau.
Hắn nói: "Mai Nhi, nàng còn nhớ ngày ấy ta gặp nàng, nàng hát cho ta khúc nào không?"
"Nhớ chứ, tất nhiên ta nhớ, đó là 'Khúc tương tư cổ', ngươi nói ngươi thích khúc này nhất".
Trăng cao gió thổi, thiếu niên tay cầm quạt xếp, chậm rãi đi vào nhã đường, trăng tròn treo trên đỉnh núi cao, ánh sáng toát ra toàn thân không gì ngăn được. Mà nay, cảnh còn người mất, đành phải khổ sở than thở.
"Tự nhiên ta hơi mệt, nàng hát cho ta nghe một lần nữa, được không?"
"Ta hát cho ngươi nghe, nhưng ngươi không được ngủ."
"Được, ta không ngủ..."
Tôi lau nước mắt trên mặt, đè nén bi thương trong lòng, hát lại 'Khúc tương tư cổ*' cho hắn nghe.
"Chàng giống như trăng, thiếp giống như sương, nương theo ánh trăng mà ẩn hiện.
Chàng giỏi đánh đàn, thiếp giỏi múa hát, nhưng cuối cùng chúng ta cũng xa cách, chỉ còn bức tường ngăn cách trong lòng.
Chỉ có duyên được chàng ngoảnh nhìn một lần, lòng thiếp đã vô cùng nhung nhớ.
Tâm hồn đi theo chàng tuyệt không hối hận, vì nhớ chàng mà khổ sở.
Ai bảo nhớ là khổ? Không biết chàng đang ở nơi xa nào.
Đứng tựa cửa nhớ lời chàng dặn dò, trèo lên núi cao tầm mắt nhìn về đường chân trời..."
*Bài hát này tên là "Khúc tương tư xưa", là một cổ nhạc phủ (thơ ca trong dân gian và âm nhạc, soạn theo thể cách những khúc nhạc trong cung vua) của Trung Quốc thời Hán (năm 220 - 202 TCN).
"Chỉ có duyên được gặp nàng một lần, khiến ta vô cùng nhung nhớ...khiến ta vô cùng nhớ nàng... Mai Nhi, nếu có kiếp sau, ta không cần đế vị, không cần vinh hoa phú quý, dù chỉ mặc áo vải, chỉ cần có nàng...là đủ rồi. Kiếp sau, ta sẽ ở bên cạnh nàng".
Tôi khóc không thành tiếng, miễn cưỡng nói: "Được, ta đồng ý..."
Rốt cuộc Bùi Lãm chậm rãi nhắm đôi mắt lại, bàn tay đang nắm tay tôi vô lực buông ra. Một tiếng nghẹn ngào xé lòng cắt ngang đêm thu yên tĩnh, tôi không nhịn được, nước mắt rơi như mưa.
Một, tốt nhất không gặp nhau, vậy sẽ không yêu nhau. Hai, tốt nhất không biết nhau, vậy sẽ không nhớ nhau. Nhưng đã gặp, đã quen, sao thấy nhau lại giả vờ như chưa gặp được. Muốn an ổn chỉ có thể đoạn tuyệt với người, miễn cho chuyện sinh tử gây nên nỗi nhớ.
Kiếp này ta không thể đáp lại tình yêu của ngươi, nếu có kiếp sau, mong khi ngươi thấy ta thì hãy quay người bước đi.
Hai bên, tương vong thiên nhai*.
*quên lẫn nhau
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook