Theo Vợ Đến Chết
-
Chương 9-1
Hướng Đường Vũ sau khi rời khỏi phòng làm việc của Lương Cạnh Nghiêu tới bây giờ, cả người đều ngu ngơ.
Lúc này anh ngồi ở bàn "Cầu hôn tất thắng", ngây ngô ngắm hoa tươi với ánh nến trang trí trên bàn, hộp nhẫn trong áo khoác tây trang, nữ nhân vật chính vừa mới gọi điện báo, cô bị kẹt đường, phía trước xảy ra đụng xe liên hoàn, làm cho Đường Nhân Ái ùn tắc kéo dài. . . . . .
Đây có phải là điềm xấu? Anh sắp sửa cầu hôn đối tượng, lại bị tai nạn liên hoàn giữ lại trên đường.
Hướng Đường Vũ vuốt ve mặt kính đồng hồ, dịu dàng giống như vuốt ve làn da của người yêu.
Cũng sắp bảy giờ. Anh nhấp một hớp nước chanh, ánh mắt nhìn tới người phục vụ đang phục vụ cho một đôi tình nhân, ngồi bàn bên cạnh anh, anh miễn cưỡng nuốt xuống ngụm nước chanh, đôi tình nhân nhìn chằm chằm về phía anh nháy mắt ra hiệu.
Sau khi hai người chọn món thật nhanh xong, phục vụ rời đi, thân thể Hướng Đường Tân nghiêng về phía anh, trêu ghẹo nói: “Không phải là anh bị cho leo cây chứ?” Nếu đúng như vậy thì quá tốt rồi.
"Đường Nhân Ái xảy ra tai nạn xe cộ, cô ấy tới trễ." Hướng Đường Vũ nhìn chằm chằm em gái, giọng điệu không tốt, "Hai người đáng ghét các người rốt cuộc tới đây làm gì?"
"Tới động viên anh cố gắng lên! Anh quên sao, anh cả cầu hôn chị dâu cả, anh không phải là dẫn theo em và tiểu Lăng Giác chen chúc vào trong đám người xem cầu hôn à, để động viên anh cả cố gắng lên." Cô trả lời hợp tình hợp lý.
"Em!" Anh tức giận, lại không bộc phát được, bởi vì Đường Tâm nhắc tới tiểu Lăng Giác.
"Ôi trời, anh đừng tức giận. Đợi lát nữa anh coi như bọn em không ở đây, chuyên tâm cầu hôn, cầu hôn thành công, đừng quên biểu diễn hôn môi, tẩm bổ mắt cho bọn em. Đúng rồi, lời cầu hôn anh đã nhớ kỹ chưa? Có muốn nói cho bọn em nghe trước một chút không, luyện tập một chút, nhân tiện để em đánh giá xem có đủ cảm động không?" Hướng Đường Tâm phân tích một thôi một hồi.
Hướng Đường Vũ ngây người xoay người lại. Cái gì mà lời cầu hôn? Anh căn bản chưa từng nghĩ tới.
Bỗng nhiên, anh thấy áp lực rất lớn. Đến cuối cùng mọi tâm tư của anh, toàn bộ đều dành cho tiểu Lăng Giác.
"Anh chưa từng nghĩ tới lời cầu hôn. . . . . ." Anh tự lẩm bẩm.
"Chưa từng nghĩ?" Hướng Đường Tâm trợn to mắt, trong lòng lại vui sướng gấp bội."Anh hỏng bét! Cậu út nói, anh phải trước ba mươi tuổi xác định cả đời, hôm nay là sinh nhật ba mươi tuổi của anh, trừ chị Y Tinh ra, chẳng lẽ anh còn có người dự phòng? Nếu như anh không làm cho chị Y Tinh cảm động, mà từ chối lời cầu hôn thì làm thế nào?"
Hướng Đường Vũ ngẩn người nói không nên lời. Không biết được tại sao, trong lòng anh kích động muốn cả đời cô độc luôn, không cần cầu hôn gì nữa!
Đột nhiên, anh đối với cuộc sống hôn nhân mỹ mãn, không còn khao khát nữa.
Cuộc sống của anh mất đi tiểu Lăng Giác, trở nên vô vị.
"Chậc chậc, nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của anh, là đã chuẩn bị tâm lý cầu hôn thật tốt đó sao? Làm ơn đi, anh hai, do anh kém, sao lại bôi xấu danh dự của nhà hàng chứ, anh ngồi bàn 'Cầu hôn tất thắng' đó! Em xem bảng hiệu tất thắng này, sẽ xuất hiện ngoại lệ thất bại đầu tiên rồi." Hướng Đường Tâm nói mát một chuỗi dài. leeequhydonnn
"Em không cần làm phiền anh." Anh lạnh nhạt đáp lại.
"Em cũng chỉ là tốt bụng mà thôi." Cô thì thầm, xoay người, không để ý tới anh nữa.
Lỗ tai Hướng Đường Vũ rốt cục cũng yên tĩnh lại, ngẩng mặt, nhìn ra cửa sổ thuỷ tinh, vị trí phòng ăn này nằm trên khách sạn cao tầng, phong cảnh ngoài cửa sổ không tệ.
Không bao lâu, phục vụ dẫn Phương y Tinh vào, anh vội vàng đứng dậy, kéo ghế ra giúp cô.
"Thật xin lỗi, đã tới trễ như vậy." Cô nói lời xin lỗi trước.
"Không sao, cũng không phải lỗi của em. Chọn món trước đi, chắc em cũng đói bụng rồi?" leeequhydonnn
Phương Y Tinh mỉm cười nhận lấy thực đơn phục vụ đưa tới, rất nhanh quyết định món ăn xong.
Đợi sau khi phục vụ đi khỏi, cô uống ngụm nước chanh, trên mặt cười có chút lúng túng, lại giống như không biết phải làm sao.
"À. . . . . . Hôm nay sinh nhật anh, em mua một chút quà sinh nhật, sinh nhật vui vẻ." Cô lấy ra một cái túi nhỏ đóng gói tinh xảo tuyệt đẹp, "Không phải quà tặng đắt giá đâu."
"Cám ơn." Hướng Đường Vũ nhận lấy quà tặng, hỏi: "Có thể mở ra bây giờ luôn không?"
"Dĩ nhiên có thể."
Hắn mở ra lớp giấy gói tinh xảo, mở chiếc hộp nhỏ ra, là một cặp khuy tay áo bằng thạch anh màu lam đậm.
"Tôi rất thích, cám ơn quà tặng của em."
"Đừng khách sáo."
Sau đó, hai người không nói gì một lúc, tiếp theo đồ ăn đưa lên, Hướng Đường Vũ nếm rượu khai vị, Phương Y Tinh vừa khéo giống anh cùng chọn món Trứng cá muối sò khô đặc biệt.
"Chúng ta rất ăn ý." Anh nói, đột nhiên thực sự không tìm được đề tài để nói chuyện với cô.
Phương Y Tinh cười nhàn nhạt, gật đầu một cái, không lên tiếng. leeequhydonnn Yên tĩnh ăn hết sò khô xong, cô để dao nĩa xuống, tự động nhận lỗi.
"Thật xin lỗi, thật ra thì em đã nói dối."
"Nói dối?" Anh cũng để dao nĩa xuống.
"Căn bản là không có tai nạn xe cộ. Vừa rồi em ở quanh đây đi qua đi lại, không biết làm sao để đối mặt với anh. Trên thực tế, em sáu giờ đã tới đây."
Hướng Đường Vũ nhìn cô, im lặng nghe.
"Chị em muốn em đồng ý lời cầu hôn của anh. Anh định hôm nay cầu hôn với em đúng chứ?" Lần đầu tiên bọn họ hẹn hò thì anh đã thừa nhận, cậu út của anh đã tính anh phải xác định ở tuổi ba mươi, nếu không anh sẽ cô độc cả đời.
Anh lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết, muốn cùng cô lui tới.
Bọn họ lui tới được hơn một tháng anh đưa cô về nhà, nhà Hướng Đường Vũ tất cả đều tốt, ba mẹ anh rất tốt, anh cả chị dâu cũng tốt, em gái và em rể tương lại cũng đều tốt.
Anh anh tuấn nhiều tiền, không say rượu không hút thuốc không hít thuốc phiện, không lăng nhăng, săn sóc dịu dàng, hài hước, yêu thích hoạt động thể thao bên ngoài, vì để làm một người chồng tốt khi kết hôn, thậm chí còn đi học lớp nấu ăn, đồ ăn tây, Trung Quốc mọi thứ đều biết!
Quả thực anh là người đàn ông siêu tốt trong chợ hôn nhân, ưu điểm nhiều đếm không hết, phụ nữ nhất định xếp hàng dài để được sự chú ý của anh, hy vọng giành được vinh quang làm Hướng phu nhân.
Anh đã nói, nếu như hai người hợp, anh hy vọng có thể khi anh ba mươi tuổi nói chuyện kết hôn, anh muốn ổn định lại, xây dựng một gia đình hạnh phúc.
Nói thật, cô cảm thấy, đời này của cô sẽ không gặp được người nào ưu tú hơn so với Hướng Đường Vũ!
Lý trí nói cho cô biết, trước khi anh tỉnh táo lại cô nên, khiến "Gạo nấu thành cơm", đưa người đàn ông siêu tốt này lừa gạt vào lễ đường thành hôn.
Nhưng vấn đề là. . . . . . Cô không có biện pháp yêu người đàn ông rất tốt này, hơn nữa cô cũng hiểu được Hướng Đường Vũ không có yêu cô.
"Đúng, tôi đã chuẩn bị nhẫn Tiffany." Anh cười cười trả lời.
Từ trong áo khoác tây trang lấy ra chiếc hộp, anh đem cái hộp mở ra đặt trước mặt cô.
"Em đồng ý gả cho tôi sao?" Trực giác nói cho anh biết, anh sẽ bị từ chối.
"Anh chắc chắn muốn cầu hôn em thật chứ? Cùng em đi vào lễ đường kết hôn?" Phương Y Tinh không khỏi thở dài, nhìn chiếc nhẫn, hỏi ngược lại anh.
Hướng Đường Vũ nhìn cô, lại nhìn vải nhung trong hộp nhẫn cưới, trong phút chốc lại hiện ra một chiếc nhẫn kim cương năm mươi phân màu hồng nhạt hình trái tim. . . . . . Anh nhìn có chút rõ ràng cái gì. . . . . .
Anh yên tĩnh thật lâu, chợt nghĩ đến Đường Tâm không biết dùng vẻ mặt gì để đùa cợt anh?
Ánh mắt quét sang bàn sát bên, anh không thấy vẻ mặt đùa cợt nào, ngược lại nhìn thấy hai người ghê tởm lại có thể ở trong nhà hàng trao nhau một nụ hôn nóng bỏng tiêu chuẩn! Một bộ dạng giống như hận không thể cởi hết đối phương, tựa như muốn ăn hết vào bụng. Có đói khát tới mức này không? Rõ là.
Hướng Đường Vũ nhìn chằm chằm cảm thấy hai người này làm mắt anh bị thương, thoáng chốc, giống như có người lấy một thùng nước đá lạnh ngàn năm, đổ xuống đầu anh, làm cho anh từ trạng thái hôn mê hoàn toàn tỉnh táo lại, không chỉ tỉnh táo, ánh mắt ảm đạm, giống như trong nháy mắt được đánh bóng, hoàn toàn thấy rõ những chuyện mà trước đây anh chưa rõ ràng.
Cạch! Anh dùng lực đóng nắp hộp lại, bởi vì anh vừa mới thấy rõ sự thật vô cùng kinh ngạc, anh lẩm bẩm nói: "Thật xin lỗi, tôi không xác định. . . . . ."
Anh quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, bóng đêm mịt mờ, những toà nhà cao tầng phía dưới thành phố màu hồng, sáng tối xen kẽ thay nhau phát sáng, đèn đỏ đèn xanh, đèn đường, bảng hiệu quảng cáo. . . . . . Những thứ ánh sáng kia nhảy trong mắt anh, làm anh đau nhói. . . . . .
"Ông trời, tôi ngu hết biết!"
Đầu óc Hướng Đường Vũ liên tiếp tỉnh ngộ, kinh hãi không cách nào nhúc nhích được ——
Anh nhớ lại lúc cùng Đường Tâm, tiểu Lăng Giác chen chúc trong đám người đến xem anh cả cầu hôn thì Đường Tâm đứng bên cạnh anh, anh đụng cũng không muốn đụng, tay của anh chỉ thuỷ chung dắt tiểu Lăng Giác.
Anh cả cầu hôn thành công, ba người bọn họ bị ngập chìm trong tiếng hoan hô, và ánh sáng pháo hoa, tiểu Lăng Giác vui mừng nhảy lên trên người anh, anh ôm cô thật chặt, anh căn bản. . . . . . Không muốn ôm Đường Tâm.
Đường Tâm và Lucien hôn nhau, anh chỉ cảm thấy đau mắt, Tiểu Lăng Giác bị đại củ cải hôn, anh thế nhưng tức giận muốn chết, muốn đánh người!
Tiểu Lăng Giác nhiều lần bị sốt không đỡ, anh canh chừng ở mép giường cô, bác sĩ gia đình tới khám nói, còn nóng như vậy nữa sợ rằng. . . . . . Bác sĩ còn chưa nói hết, anh liền chạy vào toilet ói như điên.
Hiện tại anh hồi tưởng lại, lúc ấy anh rất sợ, trong đầu tràn ngập cảm giác sợ hãi, rất nhiều người vì bị cảm mà mất đi tính mạng. . . . . .
Anh rất sợ mất đi tiểu Lăng Giác, vì không chịu nổi áp lực sẽ mất đi cô, nên mới nôn như điên.
Kết quả là mọi người cho rằng do anh chăm sóc cho tiểu Lăng Giác quá mệt mỏi, nên cũng bị cảm.
Đường Tâm khi học trugn học cũng bị cảm mà phát sốt. Nhưng anh vẫn đi chơi bóng, đi chơi với bạn.
Anh biết Đường Tâm tâm trạng không tốt thích ăn sô cô la trắng, Lucien trước khi cầu hôn có hỏi anh, anh nhắc nhở cũng lười không muốn nói.
Anh biết Đường Tâm tâm trạng không vui thì thích ăn sô cô la trắng; anh biết Đường Tâm ăn tôm sẽ bị dị ứng; anh biết Đường Tâm chỉ ăn bò bít tết chín; anh biết Đường Tâm rất sùng bái Sion Connor (không biết là cái chi nữa???) . . . . . . Anh biết mọi chuyện về Đường Tâm, nhưng chưa từng nghĩ sẽ dặn dò Lucien, muốn Lucien đối xử tốt với Đường Tâm; nhưng anh lại tỉ mỉ dặn dò đại củ cải, tất cả những chuyện liên quan tới tiểu Lăng Giác.
Anh thích Tiểu Lăng Giác làm tổ ở nhà xem DVD, ăn bắp rang bơ, hai người cùng ngủ trên cái giường lớn.
Anh và Đường Tâm từ nhỏ tới lớn, chưa từng ngủ cùng giường, Đường Tâm từng nói anh và tiểu Lăng Giác như vậy rất ghê tởm, trước kia anh không để ý, giờ cuối cùng anh đã hiểu.
Nếu muốn anh và Đường Tâm cùng ngủ trên một cái giường lớn, anh cũng sẽ cảm thấy ghê tởm!
Tiểu Lăng Giác có chìa khoá nhà riêng anh, người nhà anh không có chìa khoá của nhà riêng của anh.
Ông trời! Anh tại sao lại có thể mù quáng đến thế này chứ?
Tiểu Lăng Giác, căn bản không phải là em gái. . . . . .
Anh căn bản cũng không coi cô như em gái thật sự. . . . . . Anh chỉ là theo thói quen, thói quen cho tiểu Lăng Giác là em gái.
Khó trách gần đây anh thất hồn lạc phách, khó trách anh ói cả tuần lễ, khó trách hôm nay sau khi đưa nhẫn cho Cạnh Nghiêu xong, cả người anh ngây dại ra, anh thật sự ngu ngốc đến mức hết thuốc chữa!
Hướng Đường Vũ hoàn toàn hiểu rõ, vội vàng tỉnh táo lại nói chuyện với Phương Y Tinh: “Thật sự xin lỗi, thành thật xin lỗi, nhưng tôi vừa phát hiện ra, người tôi yêu là. . . . ."
"Quý Thư Lăng?" Cô nhận lời, cũng thở phào nhẹ nhõm. Về nhà, cô có thể nói với chị cô không phải cô không chấp nhận lời cầu hôn của Hướng Đường Vũ, mà là anh phát hiện người mình thực sự yêu là ai, cám ơn ông trời.
"Em biết?"
"Trong nhà của anh đều trưng bày hình của anh và cô ấy đi du lịch, em không hiểu, làm sao mà bây giờ anh mới phát hiện, người anh yêu là cô ấy?"
"Tôi quá ngu ngốc." Anh than thở, chỉ cần thông minh một chút ai cũng có thể nhìn ra sự thật ấy, thế nhưng anh tới cuối cùng mới phát hiện ra.
"Ít nhất anh cũng không ngốc tới mức chờ cưới em xong rồi mới phát hiện, cũng thật là may mắn, thật may vì em không có yêu anh, nếu không sẽ gây phiền phức lớn cho anh rồi!" Phương Y Tinh chân thành mỉm cười.
"Cám ơn em. . . . . ." Cám ơn em vì đã không yêu anh! Nói cám ơn như vậy không phù hợp lắm, nhưng lúc này anh thật sự không biết nói cái gì.
"Không cần phải khách khí, lát nữa anh nhớ tính tiền là được, em không muốn mất người lại mất cả của (‘Nhân tài lưỡng không’)." Cô hài hước nói: "Nhanh đi cầu hôn với người anh yêu đi, người đàn ông tốt như thế này mà độc thân cả đời thì quá lãng phí."
"Thật ra thì tôi đã thức tỉnh quá muộn, cô ấy đã yêu người khác. Nhưng mặc kệ như thế nào, tôi cũng muốn để cho cô ấy biết tâm ý của tôi."
"Cố gắng lên, em chúc cho anh cầu hôn thành công! Đi nhanh, đi nhanh, em muốn tận hưởng bữa tiệc lớn thật tốt." Phương y Tinh cười thúc giục anh.
Hướng Đường Vũ cười khổ, cầm áo khoác lên, thanh toán hoá đơn xong, đi ra khỏi phòng ăn, hoàn toàn không nhìn thấy hai người Đường Tâm và Lucien đang cười trộm.
Năm nay, cô không giúp anh Vũ đếm ngược sinh nhật.
Quý Thư Lăng tiễn Lương Cạnh Nghiêu đi khỏi, đem đồng hồ thả vào lại ngăn kéo, cô cầm quà đã chuẩn bị cho Hướng Đường Vũ đi xuống lầu.
Thật ra thì, cho dù hôm nay Cạnh Nghiêu có tới gặp cô hay không, cô cũng vẫn sẽ đi gặp anh Vũ.
Cô muốn tặng quà sinh nhật, đây có lẽ là lần cuối cùng cô tham gia sinh nhật anh Vũ, nhân tiện cũng muốn chúc mừng anh cầu hôn thành công. . . . . . Anh Vũ cái gì cũng tốt, chị Y Tinh sẽ không thể nào từ chối anh được.
Nhưng mà chỉ nghĩ tới việc anh Vũ cầu hôn thành công, là lòng của cô lại đau đớn không ngừng.
Quý Thư Lăng đi qua khu trung tâm, mở cửa chính ra, cảnh vệ quen biết bên cạnh chào hỏi cô, cô có chút mệt mỏi đáp lại.
Cô đứng ở trên lề đường, muốn bắt taxi, thì thấy một chiếc xe Lexus RV màu bạc quen thuộc dừng lại, tài xế mở chốt cửa xe, nhanh chóng đi tới trước mặt cô.
"Anh Vũ. . . . . ." Quý Thư Lăng không thể tin, lúc này anh phải đang ở nhà hàng mới đúng chứ.
"Em đi đâu à? Anh đưa em đi." Ánh mắt Hướng Đường Vũ dịu dàng, tim đang hồi hộp đập thình thịch.
"Em. . . . . . Tính đi tới nhà anh." Cô giơ cao túi xách trong tay, "Đi đưa quà sinh nhật cho anh, thuận tiện chúc mừng anh cầu hôn thành công. . . . . ."
Anh không lên tiếng, xoay người mở cửa xe.
"Lên xe, chúng ta về nhà."
Quý Thư Lăng nghe lời ngồi lên xe, rất nhanh xe khởi động lại.
"Quà sinh nhật của anh. . . . . ." Anh Vũ chưa nói kết quả cầu hôn, chắc là thuận lợi chứ? Trong lòng cô suy nghĩ lộn xộn.
"Em năm nay không có cùng anh đếm ngược sinh nhật." Hướng Đường Vũ liếc túi giấy một cái, đưa tay ra nhận lấy, tiện tay đem túi xách để ở ghế ngồi phía sau.
"Em nhớ anh và chị Y Tinh có sắp xếp cuộc hẹn cùng. . . . . ."
"Giúp anh chọn nhẫn xong, lem liền không để ý tới anh nữa, điện thoại cũng gọi không được."
"Anh cũng không cần gọi cho em." Cô uất ức quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa xe.
Rất nhanh, xe lái vào bãi đậu xe dưới tầng hầm, bọn họ ở gần nhau, lái xe cũng không mất nhiều thời gian.
"Thật xin lỗi! Anh gần đây. . . . . . Trong lòng rất rối loạn." Hướng Đường Vũ chủ động xin lỗi, sau đó thở dài một hơi, anh mới cầm quà cô tặng xuống xe, mở cửa xe giúp cô. "Em đưa anh quà gì vậy?"
"Một cái cà vạt. Ngày anh và chị Y Tinh kết hôn, có thể đeo cái cà vạt này không?" Cô thận trọng hỏi.
Hai người đang đi vào trong thang máy nhìn nhau một lát.
"Không thể." Anh trả lời đơn giản hai chữ, không có giải thích gì.
Quý Thư Lăng cũng không hỏi nhiều, trong lòng lại có cảm giác bi thương. Cô đi theo Hướng Đường Vũ ra khỏi thang máy, chờ anh mở cửa xong, cô do dự đứng ngoài, đột nhiên không muốn vào nhà.
Sau khi vào nhà, không thấy cô vào theo, anh hỏi: "Sao em không vào?"
"Em nghĩ. . . . . . Quà tặng đã đưa cho anh, em không vào, em. . . . . ."
Hướng Đường Vũ không để cho cô nói, trực tiếp cầm tay của cô, kéo cô vào trong nhà, đóng cửa lại.
"Em ra phòng khách ngồi trước chút đi, anh thay bộ quần áo xong, anh có chuyện muốn nói với em, chuyện rất quan trọng, xin em, ít nhất. . . . . . Nghe anh nói xong rồi hãy về, anh sẽ đưa em về, được không?"
Anh phải thay quần áo, yên tĩnh một chút, mới có thể nói chuyện thật tốt với cô.
Quý Thư Lăng nhìn thẳng anh một lúc lâu, sau đó mới gật đầu đi vào phòng khách.
Lúc này anh ngồi ở bàn "Cầu hôn tất thắng", ngây ngô ngắm hoa tươi với ánh nến trang trí trên bàn, hộp nhẫn trong áo khoác tây trang, nữ nhân vật chính vừa mới gọi điện báo, cô bị kẹt đường, phía trước xảy ra đụng xe liên hoàn, làm cho Đường Nhân Ái ùn tắc kéo dài. . . . . .
Đây có phải là điềm xấu? Anh sắp sửa cầu hôn đối tượng, lại bị tai nạn liên hoàn giữ lại trên đường.
Hướng Đường Vũ vuốt ve mặt kính đồng hồ, dịu dàng giống như vuốt ve làn da của người yêu.
Cũng sắp bảy giờ. Anh nhấp một hớp nước chanh, ánh mắt nhìn tới người phục vụ đang phục vụ cho một đôi tình nhân, ngồi bàn bên cạnh anh, anh miễn cưỡng nuốt xuống ngụm nước chanh, đôi tình nhân nhìn chằm chằm về phía anh nháy mắt ra hiệu.
Sau khi hai người chọn món thật nhanh xong, phục vụ rời đi, thân thể Hướng Đường Tân nghiêng về phía anh, trêu ghẹo nói: “Không phải là anh bị cho leo cây chứ?” Nếu đúng như vậy thì quá tốt rồi.
"Đường Nhân Ái xảy ra tai nạn xe cộ, cô ấy tới trễ." Hướng Đường Vũ nhìn chằm chằm em gái, giọng điệu không tốt, "Hai người đáng ghét các người rốt cuộc tới đây làm gì?"
"Tới động viên anh cố gắng lên! Anh quên sao, anh cả cầu hôn chị dâu cả, anh không phải là dẫn theo em và tiểu Lăng Giác chen chúc vào trong đám người xem cầu hôn à, để động viên anh cả cố gắng lên." Cô trả lời hợp tình hợp lý.
"Em!" Anh tức giận, lại không bộc phát được, bởi vì Đường Tâm nhắc tới tiểu Lăng Giác.
"Ôi trời, anh đừng tức giận. Đợi lát nữa anh coi như bọn em không ở đây, chuyên tâm cầu hôn, cầu hôn thành công, đừng quên biểu diễn hôn môi, tẩm bổ mắt cho bọn em. Đúng rồi, lời cầu hôn anh đã nhớ kỹ chưa? Có muốn nói cho bọn em nghe trước một chút không, luyện tập một chút, nhân tiện để em đánh giá xem có đủ cảm động không?" Hướng Đường Tâm phân tích một thôi một hồi.
Hướng Đường Vũ ngây người xoay người lại. Cái gì mà lời cầu hôn? Anh căn bản chưa từng nghĩ tới.
Bỗng nhiên, anh thấy áp lực rất lớn. Đến cuối cùng mọi tâm tư của anh, toàn bộ đều dành cho tiểu Lăng Giác.
"Anh chưa từng nghĩ tới lời cầu hôn. . . . . ." Anh tự lẩm bẩm.
"Chưa từng nghĩ?" Hướng Đường Tâm trợn to mắt, trong lòng lại vui sướng gấp bội."Anh hỏng bét! Cậu út nói, anh phải trước ba mươi tuổi xác định cả đời, hôm nay là sinh nhật ba mươi tuổi của anh, trừ chị Y Tinh ra, chẳng lẽ anh còn có người dự phòng? Nếu như anh không làm cho chị Y Tinh cảm động, mà từ chối lời cầu hôn thì làm thế nào?"
Hướng Đường Vũ ngẩn người nói không nên lời. Không biết được tại sao, trong lòng anh kích động muốn cả đời cô độc luôn, không cần cầu hôn gì nữa!
Đột nhiên, anh đối với cuộc sống hôn nhân mỹ mãn, không còn khao khát nữa.
Cuộc sống của anh mất đi tiểu Lăng Giác, trở nên vô vị.
"Chậc chậc, nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của anh, là đã chuẩn bị tâm lý cầu hôn thật tốt đó sao? Làm ơn đi, anh hai, do anh kém, sao lại bôi xấu danh dự của nhà hàng chứ, anh ngồi bàn 'Cầu hôn tất thắng' đó! Em xem bảng hiệu tất thắng này, sẽ xuất hiện ngoại lệ thất bại đầu tiên rồi." Hướng Đường Tâm nói mát một chuỗi dài. leeequhydonnn
"Em không cần làm phiền anh." Anh lạnh nhạt đáp lại.
"Em cũng chỉ là tốt bụng mà thôi." Cô thì thầm, xoay người, không để ý tới anh nữa.
Lỗ tai Hướng Đường Vũ rốt cục cũng yên tĩnh lại, ngẩng mặt, nhìn ra cửa sổ thuỷ tinh, vị trí phòng ăn này nằm trên khách sạn cao tầng, phong cảnh ngoài cửa sổ không tệ.
Không bao lâu, phục vụ dẫn Phương y Tinh vào, anh vội vàng đứng dậy, kéo ghế ra giúp cô.
"Thật xin lỗi, đã tới trễ như vậy." Cô nói lời xin lỗi trước.
"Không sao, cũng không phải lỗi của em. Chọn món trước đi, chắc em cũng đói bụng rồi?" leeequhydonnn
Phương Y Tinh mỉm cười nhận lấy thực đơn phục vụ đưa tới, rất nhanh quyết định món ăn xong.
Đợi sau khi phục vụ đi khỏi, cô uống ngụm nước chanh, trên mặt cười có chút lúng túng, lại giống như không biết phải làm sao.
"À. . . . . . Hôm nay sinh nhật anh, em mua một chút quà sinh nhật, sinh nhật vui vẻ." Cô lấy ra một cái túi nhỏ đóng gói tinh xảo tuyệt đẹp, "Không phải quà tặng đắt giá đâu."
"Cám ơn." Hướng Đường Vũ nhận lấy quà tặng, hỏi: "Có thể mở ra bây giờ luôn không?"
"Dĩ nhiên có thể."
Hắn mở ra lớp giấy gói tinh xảo, mở chiếc hộp nhỏ ra, là một cặp khuy tay áo bằng thạch anh màu lam đậm.
"Tôi rất thích, cám ơn quà tặng của em."
"Đừng khách sáo."
Sau đó, hai người không nói gì một lúc, tiếp theo đồ ăn đưa lên, Hướng Đường Vũ nếm rượu khai vị, Phương Y Tinh vừa khéo giống anh cùng chọn món Trứng cá muối sò khô đặc biệt.
"Chúng ta rất ăn ý." Anh nói, đột nhiên thực sự không tìm được đề tài để nói chuyện với cô.
Phương Y Tinh cười nhàn nhạt, gật đầu một cái, không lên tiếng. leeequhydonnn Yên tĩnh ăn hết sò khô xong, cô để dao nĩa xuống, tự động nhận lỗi.
"Thật xin lỗi, thật ra thì em đã nói dối."
"Nói dối?" Anh cũng để dao nĩa xuống.
"Căn bản là không có tai nạn xe cộ. Vừa rồi em ở quanh đây đi qua đi lại, không biết làm sao để đối mặt với anh. Trên thực tế, em sáu giờ đã tới đây."
Hướng Đường Vũ nhìn cô, im lặng nghe.
"Chị em muốn em đồng ý lời cầu hôn của anh. Anh định hôm nay cầu hôn với em đúng chứ?" Lần đầu tiên bọn họ hẹn hò thì anh đã thừa nhận, cậu út của anh đã tính anh phải xác định ở tuổi ba mươi, nếu không anh sẽ cô độc cả đời.
Anh lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết, muốn cùng cô lui tới.
Bọn họ lui tới được hơn một tháng anh đưa cô về nhà, nhà Hướng Đường Vũ tất cả đều tốt, ba mẹ anh rất tốt, anh cả chị dâu cũng tốt, em gái và em rể tương lại cũng đều tốt.
Anh anh tuấn nhiều tiền, không say rượu không hút thuốc không hít thuốc phiện, không lăng nhăng, săn sóc dịu dàng, hài hước, yêu thích hoạt động thể thao bên ngoài, vì để làm một người chồng tốt khi kết hôn, thậm chí còn đi học lớp nấu ăn, đồ ăn tây, Trung Quốc mọi thứ đều biết!
Quả thực anh là người đàn ông siêu tốt trong chợ hôn nhân, ưu điểm nhiều đếm không hết, phụ nữ nhất định xếp hàng dài để được sự chú ý của anh, hy vọng giành được vinh quang làm Hướng phu nhân.
Anh đã nói, nếu như hai người hợp, anh hy vọng có thể khi anh ba mươi tuổi nói chuyện kết hôn, anh muốn ổn định lại, xây dựng một gia đình hạnh phúc.
Nói thật, cô cảm thấy, đời này của cô sẽ không gặp được người nào ưu tú hơn so với Hướng Đường Vũ!
Lý trí nói cho cô biết, trước khi anh tỉnh táo lại cô nên, khiến "Gạo nấu thành cơm", đưa người đàn ông siêu tốt này lừa gạt vào lễ đường thành hôn.
Nhưng vấn đề là. . . . . . Cô không có biện pháp yêu người đàn ông rất tốt này, hơn nữa cô cũng hiểu được Hướng Đường Vũ không có yêu cô.
"Đúng, tôi đã chuẩn bị nhẫn Tiffany." Anh cười cười trả lời.
Từ trong áo khoác tây trang lấy ra chiếc hộp, anh đem cái hộp mở ra đặt trước mặt cô.
"Em đồng ý gả cho tôi sao?" Trực giác nói cho anh biết, anh sẽ bị từ chối.
"Anh chắc chắn muốn cầu hôn em thật chứ? Cùng em đi vào lễ đường kết hôn?" Phương Y Tinh không khỏi thở dài, nhìn chiếc nhẫn, hỏi ngược lại anh.
Hướng Đường Vũ nhìn cô, lại nhìn vải nhung trong hộp nhẫn cưới, trong phút chốc lại hiện ra một chiếc nhẫn kim cương năm mươi phân màu hồng nhạt hình trái tim. . . . . . Anh nhìn có chút rõ ràng cái gì. . . . . .
Anh yên tĩnh thật lâu, chợt nghĩ đến Đường Tâm không biết dùng vẻ mặt gì để đùa cợt anh?
Ánh mắt quét sang bàn sát bên, anh không thấy vẻ mặt đùa cợt nào, ngược lại nhìn thấy hai người ghê tởm lại có thể ở trong nhà hàng trao nhau một nụ hôn nóng bỏng tiêu chuẩn! Một bộ dạng giống như hận không thể cởi hết đối phương, tựa như muốn ăn hết vào bụng. Có đói khát tới mức này không? Rõ là.
Hướng Đường Vũ nhìn chằm chằm cảm thấy hai người này làm mắt anh bị thương, thoáng chốc, giống như có người lấy một thùng nước đá lạnh ngàn năm, đổ xuống đầu anh, làm cho anh từ trạng thái hôn mê hoàn toàn tỉnh táo lại, không chỉ tỉnh táo, ánh mắt ảm đạm, giống như trong nháy mắt được đánh bóng, hoàn toàn thấy rõ những chuyện mà trước đây anh chưa rõ ràng.
Cạch! Anh dùng lực đóng nắp hộp lại, bởi vì anh vừa mới thấy rõ sự thật vô cùng kinh ngạc, anh lẩm bẩm nói: "Thật xin lỗi, tôi không xác định. . . . . ."
Anh quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, bóng đêm mịt mờ, những toà nhà cao tầng phía dưới thành phố màu hồng, sáng tối xen kẽ thay nhau phát sáng, đèn đỏ đèn xanh, đèn đường, bảng hiệu quảng cáo. . . . . . Những thứ ánh sáng kia nhảy trong mắt anh, làm anh đau nhói. . . . . .
"Ông trời, tôi ngu hết biết!"
Đầu óc Hướng Đường Vũ liên tiếp tỉnh ngộ, kinh hãi không cách nào nhúc nhích được ——
Anh nhớ lại lúc cùng Đường Tâm, tiểu Lăng Giác chen chúc trong đám người đến xem anh cả cầu hôn thì Đường Tâm đứng bên cạnh anh, anh đụng cũng không muốn đụng, tay của anh chỉ thuỷ chung dắt tiểu Lăng Giác.
Anh cả cầu hôn thành công, ba người bọn họ bị ngập chìm trong tiếng hoan hô, và ánh sáng pháo hoa, tiểu Lăng Giác vui mừng nhảy lên trên người anh, anh ôm cô thật chặt, anh căn bản. . . . . . Không muốn ôm Đường Tâm.
Đường Tâm và Lucien hôn nhau, anh chỉ cảm thấy đau mắt, Tiểu Lăng Giác bị đại củ cải hôn, anh thế nhưng tức giận muốn chết, muốn đánh người!
Tiểu Lăng Giác nhiều lần bị sốt không đỡ, anh canh chừng ở mép giường cô, bác sĩ gia đình tới khám nói, còn nóng như vậy nữa sợ rằng. . . . . . Bác sĩ còn chưa nói hết, anh liền chạy vào toilet ói như điên.
Hiện tại anh hồi tưởng lại, lúc ấy anh rất sợ, trong đầu tràn ngập cảm giác sợ hãi, rất nhiều người vì bị cảm mà mất đi tính mạng. . . . . .
Anh rất sợ mất đi tiểu Lăng Giác, vì không chịu nổi áp lực sẽ mất đi cô, nên mới nôn như điên.
Kết quả là mọi người cho rằng do anh chăm sóc cho tiểu Lăng Giác quá mệt mỏi, nên cũng bị cảm.
Đường Tâm khi học trugn học cũng bị cảm mà phát sốt. Nhưng anh vẫn đi chơi bóng, đi chơi với bạn.
Anh biết Đường Tâm tâm trạng không tốt thích ăn sô cô la trắng, Lucien trước khi cầu hôn có hỏi anh, anh nhắc nhở cũng lười không muốn nói.
Anh biết Đường Tâm tâm trạng không vui thì thích ăn sô cô la trắng; anh biết Đường Tâm ăn tôm sẽ bị dị ứng; anh biết Đường Tâm chỉ ăn bò bít tết chín; anh biết Đường Tâm rất sùng bái Sion Connor (không biết là cái chi nữa???) . . . . . . Anh biết mọi chuyện về Đường Tâm, nhưng chưa từng nghĩ sẽ dặn dò Lucien, muốn Lucien đối xử tốt với Đường Tâm; nhưng anh lại tỉ mỉ dặn dò đại củ cải, tất cả những chuyện liên quan tới tiểu Lăng Giác.
Anh thích Tiểu Lăng Giác làm tổ ở nhà xem DVD, ăn bắp rang bơ, hai người cùng ngủ trên cái giường lớn.
Anh và Đường Tâm từ nhỏ tới lớn, chưa từng ngủ cùng giường, Đường Tâm từng nói anh và tiểu Lăng Giác như vậy rất ghê tởm, trước kia anh không để ý, giờ cuối cùng anh đã hiểu.
Nếu muốn anh và Đường Tâm cùng ngủ trên một cái giường lớn, anh cũng sẽ cảm thấy ghê tởm!
Tiểu Lăng Giác có chìa khoá nhà riêng anh, người nhà anh không có chìa khoá của nhà riêng của anh.
Ông trời! Anh tại sao lại có thể mù quáng đến thế này chứ?
Tiểu Lăng Giác, căn bản không phải là em gái. . . . . .
Anh căn bản cũng không coi cô như em gái thật sự. . . . . . Anh chỉ là theo thói quen, thói quen cho tiểu Lăng Giác là em gái.
Khó trách gần đây anh thất hồn lạc phách, khó trách anh ói cả tuần lễ, khó trách hôm nay sau khi đưa nhẫn cho Cạnh Nghiêu xong, cả người anh ngây dại ra, anh thật sự ngu ngốc đến mức hết thuốc chữa!
Hướng Đường Vũ hoàn toàn hiểu rõ, vội vàng tỉnh táo lại nói chuyện với Phương Y Tinh: “Thật sự xin lỗi, thành thật xin lỗi, nhưng tôi vừa phát hiện ra, người tôi yêu là. . . . ."
"Quý Thư Lăng?" Cô nhận lời, cũng thở phào nhẹ nhõm. Về nhà, cô có thể nói với chị cô không phải cô không chấp nhận lời cầu hôn của Hướng Đường Vũ, mà là anh phát hiện người mình thực sự yêu là ai, cám ơn ông trời.
"Em biết?"
"Trong nhà của anh đều trưng bày hình của anh và cô ấy đi du lịch, em không hiểu, làm sao mà bây giờ anh mới phát hiện, người anh yêu là cô ấy?"
"Tôi quá ngu ngốc." Anh than thở, chỉ cần thông minh một chút ai cũng có thể nhìn ra sự thật ấy, thế nhưng anh tới cuối cùng mới phát hiện ra.
"Ít nhất anh cũng không ngốc tới mức chờ cưới em xong rồi mới phát hiện, cũng thật là may mắn, thật may vì em không có yêu anh, nếu không sẽ gây phiền phức lớn cho anh rồi!" Phương Y Tinh chân thành mỉm cười.
"Cám ơn em. . . . . ." Cám ơn em vì đã không yêu anh! Nói cám ơn như vậy không phù hợp lắm, nhưng lúc này anh thật sự không biết nói cái gì.
"Không cần phải khách khí, lát nữa anh nhớ tính tiền là được, em không muốn mất người lại mất cả của (‘Nhân tài lưỡng không’)." Cô hài hước nói: "Nhanh đi cầu hôn với người anh yêu đi, người đàn ông tốt như thế này mà độc thân cả đời thì quá lãng phí."
"Thật ra thì tôi đã thức tỉnh quá muộn, cô ấy đã yêu người khác. Nhưng mặc kệ như thế nào, tôi cũng muốn để cho cô ấy biết tâm ý của tôi."
"Cố gắng lên, em chúc cho anh cầu hôn thành công! Đi nhanh, đi nhanh, em muốn tận hưởng bữa tiệc lớn thật tốt." Phương y Tinh cười thúc giục anh.
Hướng Đường Vũ cười khổ, cầm áo khoác lên, thanh toán hoá đơn xong, đi ra khỏi phòng ăn, hoàn toàn không nhìn thấy hai người Đường Tâm và Lucien đang cười trộm.
Năm nay, cô không giúp anh Vũ đếm ngược sinh nhật.
Quý Thư Lăng tiễn Lương Cạnh Nghiêu đi khỏi, đem đồng hồ thả vào lại ngăn kéo, cô cầm quà đã chuẩn bị cho Hướng Đường Vũ đi xuống lầu.
Thật ra thì, cho dù hôm nay Cạnh Nghiêu có tới gặp cô hay không, cô cũng vẫn sẽ đi gặp anh Vũ.
Cô muốn tặng quà sinh nhật, đây có lẽ là lần cuối cùng cô tham gia sinh nhật anh Vũ, nhân tiện cũng muốn chúc mừng anh cầu hôn thành công. . . . . . Anh Vũ cái gì cũng tốt, chị Y Tinh sẽ không thể nào từ chối anh được.
Nhưng mà chỉ nghĩ tới việc anh Vũ cầu hôn thành công, là lòng của cô lại đau đớn không ngừng.
Quý Thư Lăng đi qua khu trung tâm, mở cửa chính ra, cảnh vệ quen biết bên cạnh chào hỏi cô, cô có chút mệt mỏi đáp lại.
Cô đứng ở trên lề đường, muốn bắt taxi, thì thấy một chiếc xe Lexus RV màu bạc quen thuộc dừng lại, tài xế mở chốt cửa xe, nhanh chóng đi tới trước mặt cô.
"Anh Vũ. . . . . ." Quý Thư Lăng không thể tin, lúc này anh phải đang ở nhà hàng mới đúng chứ.
"Em đi đâu à? Anh đưa em đi." Ánh mắt Hướng Đường Vũ dịu dàng, tim đang hồi hộp đập thình thịch.
"Em. . . . . . Tính đi tới nhà anh." Cô giơ cao túi xách trong tay, "Đi đưa quà sinh nhật cho anh, thuận tiện chúc mừng anh cầu hôn thành công. . . . . ."
Anh không lên tiếng, xoay người mở cửa xe.
"Lên xe, chúng ta về nhà."
Quý Thư Lăng nghe lời ngồi lên xe, rất nhanh xe khởi động lại.
"Quà sinh nhật của anh. . . . . ." Anh Vũ chưa nói kết quả cầu hôn, chắc là thuận lợi chứ? Trong lòng cô suy nghĩ lộn xộn.
"Em năm nay không có cùng anh đếm ngược sinh nhật." Hướng Đường Vũ liếc túi giấy một cái, đưa tay ra nhận lấy, tiện tay đem túi xách để ở ghế ngồi phía sau.
"Em nhớ anh và chị Y Tinh có sắp xếp cuộc hẹn cùng. . . . . ."
"Giúp anh chọn nhẫn xong, lem liền không để ý tới anh nữa, điện thoại cũng gọi không được."
"Anh cũng không cần gọi cho em." Cô uất ức quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa xe.
Rất nhanh, xe lái vào bãi đậu xe dưới tầng hầm, bọn họ ở gần nhau, lái xe cũng không mất nhiều thời gian.
"Thật xin lỗi! Anh gần đây. . . . . . Trong lòng rất rối loạn." Hướng Đường Vũ chủ động xin lỗi, sau đó thở dài một hơi, anh mới cầm quà cô tặng xuống xe, mở cửa xe giúp cô. "Em đưa anh quà gì vậy?"
"Một cái cà vạt. Ngày anh và chị Y Tinh kết hôn, có thể đeo cái cà vạt này không?" Cô thận trọng hỏi.
Hai người đang đi vào trong thang máy nhìn nhau một lát.
"Không thể." Anh trả lời đơn giản hai chữ, không có giải thích gì.
Quý Thư Lăng cũng không hỏi nhiều, trong lòng lại có cảm giác bi thương. Cô đi theo Hướng Đường Vũ ra khỏi thang máy, chờ anh mở cửa xong, cô do dự đứng ngoài, đột nhiên không muốn vào nhà.
Sau khi vào nhà, không thấy cô vào theo, anh hỏi: "Sao em không vào?"
"Em nghĩ. . . . . . Quà tặng đã đưa cho anh, em không vào, em. . . . . ."
Hướng Đường Vũ không để cho cô nói, trực tiếp cầm tay của cô, kéo cô vào trong nhà, đóng cửa lại.
"Em ra phòng khách ngồi trước chút đi, anh thay bộ quần áo xong, anh có chuyện muốn nói với em, chuyện rất quan trọng, xin em, ít nhất. . . . . . Nghe anh nói xong rồi hãy về, anh sẽ đưa em về, được không?"
Anh phải thay quần áo, yên tĩnh một chút, mới có thể nói chuyện thật tốt với cô.
Quý Thư Lăng nhìn thẳng anh một lúc lâu, sau đó mới gật đầu đi vào phòng khách.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook