Lục Minh như thưởng thức một món ngon mới lạ, từ từ nhấm nháp, từ từ thưởng thức.

Anh khẽ đưa lưỡi luồng vào hàm răng không cắn chặt của cô.


Nhận ra người đối diện không phản kháng, anh thoáng hoảng hốt rồi mừng như điên dùng lực giữ lấy gáy cô hôn thật sâu, hút lấy mật ngọt, tranh giành hơi thở lẫn nhau.

Vòng eo càng ngày càng bị siết chặt, nụ hôn càng ngày càng mãnh liệt.Cô thầm nghĩ “không tệ, có chút tê tê, ngọt ngọt, vị mặn nhẹ máu, quá cuốn hút”.Cô bắt đầu nhắm mắt, đôi mi rung rung có chút trúc trắc khi đáp lại anh, nhón chân vòng hai tay ôm lấy cổ người đàn ông.Lục Minh có chút cứng ngắc khi cô bỗng chạm vào anh, vào giây phút đó như có một con thú hoang dại, cuồng bạo muốn thoát ra người anh, muốn gặm nhấm, muốn cắn nuốt đối phương.Căn phòng yên tĩnh, lúc này chỉ còn lại toàn tiếng thở dốc, tiếng ma sát của môi và lưỡi, không khí xung quanh dần nóng lên theo hai con người đang ôm hôn.Không biết thời gian qua bao lâu, nụ hôn này cũng phải kết thúc, hai cách môi lưu luyến tách ra, hơi thở dồn dập, cả thân người cô như muốn nhũng ra, tựa người vào người đối diện.Lục Minh gục đầu vào vai cô, điều chỉnh hơi thở, mang theo chút kìm nén, hơi thở phà lên tai cô, giọng nói khàn đục: “Em chắc chứ?”Khuôn mặt đỏ hồng, cách môi có chút sưng, cô không kịp nghe xem anh nói gì chỉ đáp lại theo bản năng: “Hả?”Anh ta vừa nói cái gì?Lục Minh như không kịp chờ đợi, anh cắn nhẹ lên vành tai nơi mẫn cảm của cô, hôn dọc theo cái cổ trắng noãn, gặm cắn lên xương quai xanh, lướt qua vùng da mềm mịn trắng nõn như ngọc, tay sau kéo nhẹ chiếc khóa kéo của đầm dạ tiệc, vừa đi vừa đẩy cô về phòng ngủ của mình.“Thiên Ý, Thiên Ý…” Lục Minh lẩm bẩm như thần chú trong miệng, giọng điệu tha thiết khát khao mang theo nhu tình nồng đượm.“Bùm” não mất hoạt động, như sấm sét giữa trời quang làm nổi lên mưa dông.Anh ta đang làm gì? Anh ta vừa nói cái gì?Thiên Ý đơ người, tay chân cứng ngắc, mất cảm giác, đôi mắt mơ màng, não trì trệ.Khi Thiên Ý lấy lại ý thức thì phát hiện bản thân đã nằm trên giường, cảm giác tê dại truyền khắp thân người.

Lục Minh đang hì hục gặm nhấm, một tay xoa nắn lên gò ngực tròn đầy, một tay khác gấp gáp lần mò cởi bỏ hàng cúc trên áo sơ mi của bản thân.“A…”Lồng ngực to lớn, rắn chắc, màu đồng mạnh mẽ, đôi tay thon dài tinh tế trước mắt giờ có đẹp đẽ cỡ nào cũng không thể nào làm Thiên Ý lờ đi hiện thực trước mắt này dù bản thân đã thật sự bị mê hoặc bởi nó.Thiên Ý giơ hai tay dùng sức đẩy Lục Minh ra, hai chân vùng vẫy, miệng thì liên tục gào thét: “Dừng lại! Dừng lại nghe chưa! Thả tôi ra! Thả tôi ra!”Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại như thế này? Cô chỉ muốn hôn một cái cho biết mùi vị như thế nào mà?Làm sao dừng lại đây?Lục Minh biết giờ phút này anh không thể dừng lại được, bụng dưới của anh đã nóng rực ngọn lửa bất đầu lan ra toàn thân, bất cứ khi nào cũng có thể lên đạn cướp cò.Không thể dừng!RầmCánh cửa bị đá, đập mạnh vào tường.Tiếng động lớn bất ngờ vang lên, trong đầu Thiên Ý chỉ có một ý nghĩ duy nhất.Quá cmn chuẩn!Mọi sắp xếp, mọi tính toán nãy giờ của cô chính là vì chờ đợi thời khắc này.Thiên Ý bất động.Lục Minh bất động.Một giây…Hai giây…Ba giây…Như có một gáo nước lạnh bất ngờ đổ ập lên đầu, dập tắt dục vọng và kéo lý trí của Lục Minh quay về.

Anh cấp tốc trấn tỉnh bản thân, phản xạ cực nhanh kéo chăn trùm kín cả người Thiên Ý rồi mới từ tốn cài lại cúc áo trên người.Một đội hình hơn mười người mặc đồng phục bảo vệ của khách sạn xuất hiện, họ không xin phép chủ phòng mà vô cùng tự nhiên đạp cửa rồi chia nhau lục soát mọi ngóc ngách.Một tên đô con trông có vẻ khù khờ mà bạn bè hay gọi là Đại Ngưu đằng đằng sát khí xông vào phòng ngủ tìm người.


Nhìn cảnh tượng một người đàn ông đang ngồi trên giường, chân chạm đất, quần áo sọc sệt, đầu tóc bù xù bên dưới chăn có lẽ còn có một người khác.

Đại Ngưu đỏ mặt trong đầu hiện lên cảnh tượng “cối, chày nhịp nhàng giã gạo”, dừng bước, không khí xung quanh có chút túng quẫn.“Nói! Cho tôi một lý do.” Lục Minh vắt chéo chân, tay miết ấn đường quay người lại, giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo thấu xương cùng ánh mắt sắc bén như nhìn một cọng cỏ quen đường, khí chất bậc đế vương ăn trên ngồi trước tỏa ra.Hiện tại, nếu không cho anh một lý do chính đáng, chắc anh phải xẻo thịt từng tên một có mặt ở đây mới được.


Thịt dâng tới miệng rồi mà còn ăn không được.

Bọn họ có biết là anh đã phải chờ đợi giây phút này, giây phút mà cô xuất hiện, giây phút mà cô sẽ trở thành người phụ nữ của anh, bao lâu rồi không?Ai nói cho anh biết là chuyện gì đang xảy ra?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương