Theo Đuổi
-
Chương 3
Cuối tuần Phương An Phương ghé salon sửa xe của Tử Mễ. Salon này nằm vùng không đông đúc cho lắm nên mặt bằng khá rộng, thiết bị sửa chửa thì không phải nói đều do thiếu gia À Bối chồng Tử Mễ mua loại tốt và mới nhất, thợ sửa chính tay nghề rất lành, nghe nói Á Bối thường phá hư xe của bạn mình rồi mang đến đây cho thợ của anh ta sửa để nâng cao tay nghề cũng như tiếp xúc với các loại xe cao cấp mới. Hôm nay Tử Mễ hẹn cô đi ăn ở gần đây.
Đậu xe vào sân phía trước, Phương An Phương đi vào chào mọi người, ở đây cô khá quen thuộc. Nhớ lúc mới mở tiệm vắng khách Tử Mễ biết cô muốn độ lại xe nên lôi kéo cô đến đây làm lại chiếc SUV vì không an tâm nên cô cũng tham gia vào việc sửa lại xe mình, cũng có chút hiểu biết về xe nên có trao đổi qua kại dần thân thiết hơn với mọi người ở đây thêm vào nữa cô gái đẹp lại tốt tính thường được hoan nghênh.
Bên trong chỉ thấy lão Trần đang làm xe và 1 người hơi lạ, chắc là người mới, cô đi đến bàn tiếp khách ngồi xuống
“Lâu quá mới thấy Tiểu An, xe em đi ổn chứ!”
Lão Trần thấy Phương An Phương đi vào lên tiếng chào hỏi. Anh có ấn tượng rất tốt về cô gái này. Phương An Phương chào anh và mọi người.
“Chào mọi người, ôi trời xem kìa, không hỏi thăm em lại hỏi thăm xe của em!”
Lão Trần cười haha vui vẻ, bỏ đồ nghề xuống lau chùi tay đi tới tủ lạnh lấy ra 2 hộp rau câu và 1 lon coca đem lại chỗ Phương An Phương ngồi xuống. Phương An Phương nhìn xung quanh thì chợt nhìn thấy 1 chiếc Lamborghini màu vàng khá bắt mắt. Cô chỉ tay vào chiếc xe hỏi lão Trần
“ Chiếc đó bị tai nạn hả anh? Nhìn nó bị vùi dập kìa”
Lão Trần vẫy tay gọi A Khôi nghỉ tay
“ Ừ nghe nói xảy ra tại nạn, em thấy chiếc màu đỏ bên kia không? 2 chiếc này đụng nhau đấy”
Phương An Phương gật đầu chào A Khôi. Lão Trần giới thiệu 2 người với nhau, cô mở hộp rau câu ăn tự nhiên còn lão Trần và A Khôi chỉ uống trà
“ 2 người đó đều mang xe đến đây sửa hả anh?”
“Không, là A Bối mua lại xe họ. Nghe bảo mấy người lắm tiền không đi lại xe từng xảy ra tại nạn”
Vừa nói xong A Bối cùng Tử Mễ bước vào, à phía sau còn 1 người đàn ông nữa. Cùng nhau ngồi xuống, Tử Mễ giới thiệu người đàn ông đi chung
“Tiểu An, đây là Hà Khúc, bạn của A Bối. Hai người làm quen đi”
Nhìn con mắt giảo hoạt của vợ chồng Tử Mễ là cô biết ngay, con bé này muốn giới thiệu bạn trai cho cô. Nhìn cũng ổn, không biết tính cách như thế nào. Hà Khúc cười lên tiếng chào hỏi cô
“Chào cô Phương, tôi nghe nói Tử Mễ nói nhiều về cô rồi”
Lịch sự nhã nhặn trả lời lại Hà Khúc, mọi người trò chuyện 1 lát đến giờ cơm trưa
“Đi ăn quán cậu nói đi Tử Mễ”
Phương An Phương lên tiếng quyết định quán ăn. Mọi người đứng dậy đi ra ngoài, Tử Mễ đẩy nhẹ tay A Bối, A Bối hiểu ý nói ngay
“Tiểu An này, em đi cùng Hà thiếu nhé, xe em cho bọn anh mượn được chứ!”
Thở dài rồi đưa chìa khoá cho A Bối. Hà Khúc lịch sự mở cửa xe cho cô, dí dỏm pha trò, anh có thể nhận ra Phương An Phương không mặn mà với anh cho lắm
“Được chở người đẹp là vinh dự của tôi, mời cô Phương”
Phương An Phương mỉm cười ngồi vào chiếc Cadillac sang trọng. Hà Khúc liếc nhìn xe A Bối đang lái chạy ra đường chính, anh hơi bất ngờ vì đó là xe của 1 cô gái, quá phóng khoáng quá cá tính rồi. Phương An Phương ngắm ngía bên trong xe, đúng là xe sang có khác, nội thất còn hơn cả khách sạn 5*. Trong xe có phần im lặng, Hà Khúc mở nhạc chờ dịu bớt không khí, là 1 bản độc tấu piano. Hà Khúc lên tiếng xoá đi bầu không khí im lặng
“Cô Phương hiện đang công tác ở đâu?”
“Tôi làm ở bệnh viện Y, còn anh”
“Tôi mở công ty nhỏ ở đường Sơn Trúng Anh, nhìn cô Phương còn trẻ quá, vừa gặp cô tôi cứ tưởng là em gái Đại học”
Nghe khen ai cũng thích, Phương An Phương cũng vậy, cô dần có hảo cảm hơn với anh chàng này, rất biết nói chuyện và tạo không khí. Cả hai nói chuyện khá hợp, chưa đầy 10 phút sau đã tới nơi, Phương An Phương xuống cùng lúc với Hà Khúc mà không đợi Hà Khúc mở cửa xe giúp mình
Vào 1 căn phòng nhỏ trang trí đơn giản, mọi người lần lượt ăn ý ngồi xuống để Hà Khúc và Phương An Phương ngồi gần nhau.
2 ngày sau, 1 chàng trai trẻ gõ cửa phòng làm việc và đưa cô 1 phong bì bên trong là 1 tấm séc chưa điền số tiền, máy móc từ chối theo lý do bệnh viện quy định, 1 lát sau chàng trai đó mang tặng cô 1 túi giấy y hệt thư kí Thành Ly tặng. Quả nhiên mở ra là 1 lọ đựng bút, giống hệt nhau chỉ khác màu. Thở dài treo túi giấy lên, lúc về cô sẽ mang nó về nhà.
Đi kiểm tra tình trạng bệnh nhân, đì cùng cô là 3 bác sĩ mới vào nghề. Vào phòng những bệnh nhân hôm qua đã phẫu thuật, Phương An Phương cẩn thận hỏi thăm từng chi tiết nhỏ, phía sau 3 bác sĩ lo ghi chép và ghi nhớ những điềừ cô vừa nói nhân tiện hỏi những gì mình không biết hoặc thắc mắc.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Phương An Phương cau mày quát, cô thật không thể hiểu họ làm sao có thể thi đậu và tốt nghiệp trường Y, đến điều cơ bản nhất học thuộc sách rồi áp dụng mà cũng cái nhớ cái không
“Về đọc lại sách năm 2, lần sau hỏi kiểu này nữa thì các cậu đổi bác sĩ hướng dẫn đi”
3 chàng trai cúi đầu xin lỗi, Phương An Phương đi kiểm tra phòng tiếp theo là phòng Vip mà Thành Ly đang ở. Kéo cửa ra, Phương An Phương hơi dừng lại vì trong phòng có nhiều người. Không dừng lâu, cô bước thẳnng vào, có lẽ là bạn đến thăm vì thấy họ khá thân thiết. Nhìn thấy Hà Khúc cô hơi ngạc nhiên, cô mỉm cười thay lời chào với Hà Khúc
“Xin chào, tôi đến kiểm tra tình trạng phục hồi”
Nói rồi cô đến cạnh giường bệnh, cạnh giường có 1 cô gái rất đẹp ngồi gọt táo. Phương An Phương hỏi rồi dặn dò cơ bản, Thành Ly gật đầu cho có, cô nói toàn những điều đơn giản mà hắn đã biết, mấy ngày qua hắn đa nghe rất nhiều, nhưng hắn vẫn phối hợp với cô vì đơn giản đây là người cứu mạng hắn, hắn vẫn luôn biết ơn và tôn trọng cô.
“Anh phục hồi rất tốt, chú ý những điều tôi vừa nói nhé!”
Phương An Phương máy móc căn dặn, Thành Ly nhìn cô chăm chú, hắn nhận ra trong đôi mắt đẹp này là sự hờ hững, cô xem hắn như bao bệnh nhân khác. Phương An Phương chào mọi người, kéo cửa đi ra ngoài. Trong phòng lập tức náo nhiệt
“Này, là cô bác sĩ đó cứu cậu và Đinh Khởi đấy à, trông xinh quá!”
Bọn đàn ông trong phòng nhao nhao thảo luận về Phương An Phương, Hà Khúc và Thành Ly im lặng, cô gái xinh đẹp ngoan ngoãn gọt táo rồi đưa cho Thành Ly. Triệu Dĩnh ngờ vực hỏi
“Các cậu có nhìn thấý cô bác sĩ đó quen mắt không?”
“Lại quen mắt à, chắc là cô bạn gái nào của cậu chơi vài ngày rồi”
Triệu Dĩnh bị bạn nói thế có phần suy nghĩ, có khi nào là cô bạn gái nào đó của mình, nhưng mà từ lúc cô gái đó bước vào không nhìn anh lấý 1 lần chẳng có vẻ gì là quen biết hay nhìn anh quen mặt hết. Anh Lam cười giễu bạn
“Cậu kiếm được cô bạn gái như lúc nào mà tớ không biết, nếừ có quen biết thì phải là Hà Khúc quen biết mới đúng”
Mọi ánh mắt đồng thời nhìn sang Hà Khúc, Hà Khúc đang ngồi trên bộ ghế salon, anh cầm tách trà lên uống rồi cười
“Coi như là quen biết sơ sơ, vài ngày trước có ăn với nhau 1 bữa cơm, là bạn của A Bối giới thiệu cho tôi, mà Triệu Dĩnh thấy quen cũng đúng thôi, chúng ta đã từng gặp cô ấy ở club X2, hôm đó cô ấy đón cô bạn gái cậu đang quen về đấy!”
Triệu Dĩnh bừng tỉnh, thảo nào mà anh thấy quen quen. Chậc chậc vài tiếng Triệu Dĩnh nhớ đến cô gái mà anh đang cặp kè. Mới đầu cứ nghĩ Từ Linh khó tán tỉnh lắm, vậy mà chỉ sau vài lần đi chơi và shopping hắn đã đưa được cô nàng lên giường. Mọi người nói thêm 1 lát rồi ra về, họ nhìn Thành Ly và cô gái trẻ cười mờ ám. Cô gái xấu hổ nhìn sang hướng khác tránh đi ánh mắt của bọn họ.
Thành Ly nhìn cô gái xấu hổ mặt đỏ bừng lên, hắn gọi cô đến ngồi cạnh giường, tiếp theo đó là 1 màn kinh diễm khiến người đỏ mặt. Phương An Phương vô tình đi ngang qua, cô hơi sững lại, mắng nhỏ trong miệng rồi đi thật nhanh rời khỏi nơi quái quỷ này
“Đúng là chẳng ra gì, lắm tiền lắm tật”
Về phòng làm việc, Phương An Phương nhận được cuộc gọi của Hà Khúc hẹn đi ăn, cô đồng ý, địa điểm là nhà hàng gần bệnh viện.
Triệu Dĩnh và Anh Lam nhìn Hà Khúc gọi Phương An Phương, Triệu Dĩnh mè nheo đòi đi ăn cùng, Anh Làm cũng có ý đó nhưng Hà Khúc không đồng ý. Triệu Dĩnh và Anh Lam nhìn nhau cười, đã biết địa điểm và thời gian rồi còn sợ không ăn cùng được sao.
Phương An Phương vừa bước vào nhà hàng, Hà Khúc đã thấý và vẫy tay. Cô đi tới ngồi xuống, phục vụ mang ngay 1 ly trà nóng đến
“Đổi giúp tôi 1 lý nước lọc được không?”
“Vâng, được ạ”
Phục vụ mỉm cười, cầm ly trà đặt lên khay quay người đi vào trong. Hà Khúc lúc này đang quan sát cô, gương mặt xinh đẹp có trang điểm nhẹ so với hôm trước thì xinh đẹp và chững chạc hơn nhưng lại mất đi vài phần ngây thơ
trẻ. Không còn áo phông quần jean đơn giản mà là bộ đồ công sở với chiếc váy dài và áo sơ mi, thật ra anh thấy bộ đồ này thích hợp đi chơi hơn là đi làm. Chân mạng đôi giày cao gót thay cho đôi giày thể thao trắng. Nhìn cô lúc này khác xa ngày hôm đó, thật giống 1 tiểu tri th eức. Phục vụ mang nước lên nhanh, đưa menu chờ họ gọi món
“Cơm cari, salad dấm và 1 ly chanh soda
“Cho tôi 1 phần giống thế”
Hà Khúc gọi thức ăn giống Phương An Phương. Triệu Dĩnh và Anh Lam đẩy cửa đi vào vờ ngạc nhiên khi thấy Hà Khúc và Phương An Phương
“Ôi, đây là Hà thiếu gia mà. Cô bác sĩ chúng ta lại gặp nhau rồi”
Phương An Phương mỉm cười lịch sự chào hỏi, Hà Khúc lấy tay giay trán biết rõ bạn mình cố ý đi theo nhưng đành phối hợp vờ không biết ai bảo 2 tên này đi chung với nhau, 1 tên đã khó đối phó rồi.
“ 2 cậu cũng đi ăn cơm à”
Triệu Dĩnh vui vẻ đáp
“Ừ, cô bác sĩ chúng tôi ngồi cùng bàn được không?”
Phương An Phương đáp ứng. Đây là bàn vuông, mỗi cạnh đều có ghế ngồi vừa đủ 4 ghế, Phương An Phương và Hà Khúc ngôi đối diện nhau, Anh Lam nhanh chân ngồi xuống ghế cạnh Phương An Phương, Triệu Dĩnh hậm hực ngồi chỗ còn lại. Họ gọi thêm vài món, Hà Khúc giới thiệu mọi người với nhau. Triệu Dĩnh hài hước pha trò nên bữa ăn khá vui vẻ
“Cô Phương này, lần sau tôi mời cô ăn cơm được không?”
“Được chứ”
“Lúc đó tôi có thể quay video lại cảnh cô đang dùng bữa không”
Mọi người khó hiểu cùng nhìn về phía Triệu Dĩnh, Triệu Dĩnh cười hihi trả lời
“Chẳng là mẹ tôi có chút kén ăn, nhưng tôi nghĩ sau khi thấy cô ăn bà sẽ ăn ngon miệng hơn”
Phương An Phương có chút xấu hổ không biết trả lời như thế nào, đây là khen hay chê cô vậy. Hà Khúc và Anh Lam bật cười, quả thật nhìn Phương An Phương ăn họ có cảm giác thèm ăn hơn. Tốc độ cô ăn khá chậm ánh mắt cô nhìn thức ăn rất trìu mến cứ như đó là món ngon vật lạ trân quý
Dùng bữa xong từ chối đề nghị đưa về bệnh viện của Hà Khúc, trên đường về cô ghé cửa hàng mua 1 ly matcha, đang định đưa tiền thì từ phía sau đưa đến 1 tấm thẻ cho nhân viên
“Dùng thẻ, cám ơn cô”
Phương An Phương quay lại hơi ngạc nhiên, Anh Lam nở nụ cười, nhận lại thẻ, cầm đồ uống giúp cô.
“Cho tôi mời cô ly xanh xanh này nhé”
“Ly xanh xanh ư? Mà tại sao?”
Anh Lam ra chiều suy nghĩ, tại sao ư, anh cũng không biết, chỉ là lúc lên xe anh lại đột nhiên muốn tiễn cô về nên anh đi theo cô và có cảnh này, vậy thôi
“Nhờ cô mà tôi ăn ngon hơn, lý do vậy được không”
Anh Lam trả lời làm Phương An Phương bật cười, cả 2 cùng đi ra ngoài
“Tất nhiên rồi”
Hai người đi về hướng bệnh viện, chỉ mất vài phút đã tới nơi, Phương An Phương mỉm cười chào anh rồi đi vào trong bệnh viện. Anh Lam nhìn theo bóng Phương An Phương dần lẫn vào dòng người rồi mất hút sau hành lang, trong đôi mắt đẹp có nhiều suy nghĩ
Đậu xe vào sân phía trước, Phương An Phương đi vào chào mọi người, ở đây cô khá quen thuộc. Nhớ lúc mới mở tiệm vắng khách Tử Mễ biết cô muốn độ lại xe nên lôi kéo cô đến đây làm lại chiếc SUV vì không an tâm nên cô cũng tham gia vào việc sửa lại xe mình, cũng có chút hiểu biết về xe nên có trao đổi qua kại dần thân thiết hơn với mọi người ở đây thêm vào nữa cô gái đẹp lại tốt tính thường được hoan nghênh.
Bên trong chỉ thấy lão Trần đang làm xe và 1 người hơi lạ, chắc là người mới, cô đi đến bàn tiếp khách ngồi xuống
“Lâu quá mới thấy Tiểu An, xe em đi ổn chứ!”
Lão Trần thấy Phương An Phương đi vào lên tiếng chào hỏi. Anh có ấn tượng rất tốt về cô gái này. Phương An Phương chào anh và mọi người.
“Chào mọi người, ôi trời xem kìa, không hỏi thăm em lại hỏi thăm xe của em!”
Lão Trần cười haha vui vẻ, bỏ đồ nghề xuống lau chùi tay đi tới tủ lạnh lấy ra 2 hộp rau câu và 1 lon coca đem lại chỗ Phương An Phương ngồi xuống. Phương An Phương nhìn xung quanh thì chợt nhìn thấy 1 chiếc Lamborghini màu vàng khá bắt mắt. Cô chỉ tay vào chiếc xe hỏi lão Trần
“ Chiếc đó bị tai nạn hả anh? Nhìn nó bị vùi dập kìa”
Lão Trần vẫy tay gọi A Khôi nghỉ tay
“ Ừ nghe nói xảy ra tại nạn, em thấy chiếc màu đỏ bên kia không? 2 chiếc này đụng nhau đấy”
Phương An Phương gật đầu chào A Khôi. Lão Trần giới thiệu 2 người với nhau, cô mở hộp rau câu ăn tự nhiên còn lão Trần và A Khôi chỉ uống trà
“ 2 người đó đều mang xe đến đây sửa hả anh?”
“Không, là A Bối mua lại xe họ. Nghe bảo mấy người lắm tiền không đi lại xe từng xảy ra tại nạn”
Vừa nói xong A Bối cùng Tử Mễ bước vào, à phía sau còn 1 người đàn ông nữa. Cùng nhau ngồi xuống, Tử Mễ giới thiệu người đàn ông đi chung
“Tiểu An, đây là Hà Khúc, bạn của A Bối. Hai người làm quen đi”
Nhìn con mắt giảo hoạt của vợ chồng Tử Mễ là cô biết ngay, con bé này muốn giới thiệu bạn trai cho cô. Nhìn cũng ổn, không biết tính cách như thế nào. Hà Khúc cười lên tiếng chào hỏi cô
“Chào cô Phương, tôi nghe nói Tử Mễ nói nhiều về cô rồi”
Lịch sự nhã nhặn trả lời lại Hà Khúc, mọi người trò chuyện 1 lát đến giờ cơm trưa
“Đi ăn quán cậu nói đi Tử Mễ”
Phương An Phương lên tiếng quyết định quán ăn. Mọi người đứng dậy đi ra ngoài, Tử Mễ đẩy nhẹ tay A Bối, A Bối hiểu ý nói ngay
“Tiểu An này, em đi cùng Hà thiếu nhé, xe em cho bọn anh mượn được chứ!”
Thở dài rồi đưa chìa khoá cho A Bối. Hà Khúc lịch sự mở cửa xe cho cô, dí dỏm pha trò, anh có thể nhận ra Phương An Phương không mặn mà với anh cho lắm
“Được chở người đẹp là vinh dự của tôi, mời cô Phương”
Phương An Phương mỉm cười ngồi vào chiếc Cadillac sang trọng. Hà Khúc liếc nhìn xe A Bối đang lái chạy ra đường chính, anh hơi bất ngờ vì đó là xe của 1 cô gái, quá phóng khoáng quá cá tính rồi. Phương An Phương ngắm ngía bên trong xe, đúng là xe sang có khác, nội thất còn hơn cả khách sạn 5*. Trong xe có phần im lặng, Hà Khúc mở nhạc chờ dịu bớt không khí, là 1 bản độc tấu piano. Hà Khúc lên tiếng xoá đi bầu không khí im lặng
“Cô Phương hiện đang công tác ở đâu?”
“Tôi làm ở bệnh viện Y, còn anh”
“Tôi mở công ty nhỏ ở đường Sơn Trúng Anh, nhìn cô Phương còn trẻ quá, vừa gặp cô tôi cứ tưởng là em gái Đại học”
Nghe khen ai cũng thích, Phương An Phương cũng vậy, cô dần có hảo cảm hơn với anh chàng này, rất biết nói chuyện và tạo không khí. Cả hai nói chuyện khá hợp, chưa đầy 10 phút sau đã tới nơi, Phương An Phương xuống cùng lúc với Hà Khúc mà không đợi Hà Khúc mở cửa xe giúp mình
Vào 1 căn phòng nhỏ trang trí đơn giản, mọi người lần lượt ăn ý ngồi xuống để Hà Khúc và Phương An Phương ngồi gần nhau.
2 ngày sau, 1 chàng trai trẻ gõ cửa phòng làm việc và đưa cô 1 phong bì bên trong là 1 tấm séc chưa điền số tiền, máy móc từ chối theo lý do bệnh viện quy định, 1 lát sau chàng trai đó mang tặng cô 1 túi giấy y hệt thư kí Thành Ly tặng. Quả nhiên mở ra là 1 lọ đựng bút, giống hệt nhau chỉ khác màu. Thở dài treo túi giấy lên, lúc về cô sẽ mang nó về nhà.
Đi kiểm tra tình trạng bệnh nhân, đì cùng cô là 3 bác sĩ mới vào nghề. Vào phòng những bệnh nhân hôm qua đã phẫu thuật, Phương An Phương cẩn thận hỏi thăm từng chi tiết nhỏ, phía sau 3 bác sĩ lo ghi chép và ghi nhớ những điềừ cô vừa nói nhân tiện hỏi những gì mình không biết hoặc thắc mắc.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Phương An Phương cau mày quát, cô thật không thể hiểu họ làm sao có thể thi đậu và tốt nghiệp trường Y, đến điều cơ bản nhất học thuộc sách rồi áp dụng mà cũng cái nhớ cái không
“Về đọc lại sách năm 2, lần sau hỏi kiểu này nữa thì các cậu đổi bác sĩ hướng dẫn đi”
3 chàng trai cúi đầu xin lỗi, Phương An Phương đi kiểm tra phòng tiếp theo là phòng Vip mà Thành Ly đang ở. Kéo cửa ra, Phương An Phương hơi dừng lại vì trong phòng có nhiều người. Không dừng lâu, cô bước thẳnng vào, có lẽ là bạn đến thăm vì thấy họ khá thân thiết. Nhìn thấy Hà Khúc cô hơi ngạc nhiên, cô mỉm cười thay lời chào với Hà Khúc
“Xin chào, tôi đến kiểm tra tình trạng phục hồi”
Nói rồi cô đến cạnh giường bệnh, cạnh giường có 1 cô gái rất đẹp ngồi gọt táo. Phương An Phương hỏi rồi dặn dò cơ bản, Thành Ly gật đầu cho có, cô nói toàn những điều đơn giản mà hắn đã biết, mấy ngày qua hắn đa nghe rất nhiều, nhưng hắn vẫn phối hợp với cô vì đơn giản đây là người cứu mạng hắn, hắn vẫn luôn biết ơn và tôn trọng cô.
“Anh phục hồi rất tốt, chú ý những điều tôi vừa nói nhé!”
Phương An Phương máy móc căn dặn, Thành Ly nhìn cô chăm chú, hắn nhận ra trong đôi mắt đẹp này là sự hờ hững, cô xem hắn như bao bệnh nhân khác. Phương An Phương chào mọi người, kéo cửa đi ra ngoài. Trong phòng lập tức náo nhiệt
“Này, là cô bác sĩ đó cứu cậu và Đinh Khởi đấy à, trông xinh quá!”
Bọn đàn ông trong phòng nhao nhao thảo luận về Phương An Phương, Hà Khúc và Thành Ly im lặng, cô gái xinh đẹp ngoan ngoãn gọt táo rồi đưa cho Thành Ly. Triệu Dĩnh ngờ vực hỏi
“Các cậu có nhìn thấý cô bác sĩ đó quen mắt không?”
“Lại quen mắt à, chắc là cô bạn gái nào của cậu chơi vài ngày rồi”
Triệu Dĩnh bị bạn nói thế có phần suy nghĩ, có khi nào là cô bạn gái nào đó của mình, nhưng mà từ lúc cô gái đó bước vào không nhìn anh lấý 1 lần chẳng có vẻ gì là quen biết hay nhìn anh quen mặt hết. Anh Lam cười giễu bạn
“Cậu kiếm được cô bạn gái như lúc nào mà tớ không biết, nếừ có quen biết thì phải là Hà Khúc quen biết mới đúng”
Mọi ánh mắt đồng thời nhìn sang Hà Khúc, Hà Khúc đang ngồi trên bộ ghế salon, anh cầm tách trà lên uống rồi cười
“Coi như là quen biết sơ sơ, vài ngày trước có ăn với nhau 1 bữa cơm, là bạn của A Bối giới thiệu cho tôi, mà Triệu Dĩnh thấy quen cũng đúng thôi, chúng ta đã từng gặp cô ấy ở club X2, hôm đó cô ấy đón cô bạn gái cậu đang quen về đấy!”
Triệu Dĩnh bừng tỉnh, thảo nào mà anh thấy quen quen. Chậc chậc vài tiếng Triệu Dĩnh nhớ đến cô gái mà anh đang cặp kè. Mới đầu cứ nghĩ Từ Linh khó tán tỉnh lắm, vậy mà chỉ sau vài lần đi chơi và shopping hắn đã đưa được cô nàng lên giường. Mọi người nói thêm 1 lát rồi ra về, họ nhìn Thành Ly và cô gái trẻ cười mờ ám. Cô gái xấu hổ nhìn sang hướng khác tránh đi ánh mắt của bọn họ.
Thành Ly nhìn cô gái xấu hổ mặt đỏ bừng lên, hắn gọi cô đến ngồi cạnh giường, tiếp theo đó là 1 màn kinh diễm khiến người đỏ mặt. Phương An Phương vô tình đi ngang qua, cô hơi sững lại, mắng nhỏ trong miệng rồi đi thật nhanh rời khỏi nơi quái quỷ này
“Đúng là chẳng ra gì, lắm tiền lắm tật”
Về phòng làm việc, Phương An Phương nhận được cuộc gọi của Hà Khúc hẹn đi ăn, cô đồng ý, địa điểm là nhà hàng gần bệnh viện.
Triệu Dĩnh và Anh Lam nhìn Hà Khúc gọi Phương An Phương, Triệu Dĩnh mè nheo đòi đi ăn cùng, Anh Làm cũng có ý đó nhưng Hà Khúc không đồng ý. Triệu Dĩnh và Anh Lam nhìn nhau cười, đã biết địa điểm và thời gian rồi còn sợ không ăn cùng được sao.
Phương An Phương vừa bước vào nhà hàng, Hà Khúc đã thấý và vẫy tay. Cô đi tới ngồi xuống, phục vụ mang ngay 1 ly trà nóng đến
“Đổi giúp tôi 1 lý nước lọc được không?”
“Vâng, được ạ”
Phục vụ mỉm cười, cầm ly trà đặt lên khay quay người đi vào trong. Hà Khúc lúc này đang quan sát cô, gương mặt xinh đẹp có trang điểm nhẹ so với hôm trước thì xinh đẹp và chững chạc hơn nhưng lại mất đi vài phần ngây thơ
trẻ. Không còn áo phông quần jean đơn giản mà là bộ đồ công sở với chiếc váy dài và áo sơ mi, thật ra anh thấy bộ đồ này thích hợp đi chơi hơn là đi làm. Chân mạng đôi giày cao gót thay cho đôi giày thể thao trắng. Nhìn cô lúc này khác xa ngày hôm đó, thật giống 1 tiểu tri th eức. Phục vụ mang nước lên nhanh, đưa menu chờ họ gọi món
“Cơm cari, salad dấm và 1 ly chanh soda
“Cho tôi 1 phần giống thế”
Hà Khúc gọi thức ăn giống Phương An Phương. Triệu Dĩnh và Anh Lam đẩy cửa đi vào vờ ngạc nhiên khi thấy Hà Khúc và Phương An Phương
“Ôi, đây là Hà thiếu gia mà. Cô bác sĩ chúng ta lại gặp nhau rồi”
Phương An Phương mỉm cười lịch sự chào hỏi, Hà Khúc lấy tay giay trán biết rõ bạn mình cố ý đi theo nhưng đành phối hợp vờ không biết ai bảo 2 tên này đi chung với nhau, 1 tên đã khó đối phó rồi.
“ 2 cậu cũng đi ăn cơm à”
Triệu Dĩnh vui vẻ đáp
“Ừ, cô bác sĩ chúng tôi ngồi cùng bàn được không?”
Phương An Phương đáp ứng. Đây là bàn vuông, mỗi cạnh đều có ghế ngồi vừa đủ 4 ghế, Phương An Phương và Hà Khúc ngôi đối diện nhau, Anh Lam nhanh chân ngồi xuống ghế cạnh Phương An Phương, Triệu Dĩnh hậm hực ngồi chỗ còn lại. Họ gọi thêm vài món, Hà Khúc giới thiệu mọi người với nhau. Triệu Dĩnh hài hước pha trò nên bữa ăn khá vui vẻ
“Cô Phương này, lần sau tôi mời cô ăn cơm được không?”
“Được chứ”
“Lúc đó tôi có thể quay video lại cảnh cô đang dùng bữa không”
Mọi người khó hiểu cùng nhìn về phía Triệu Dĩnh, Triệu Dĩnh cười hihi trả lời
“Chẳng là mẹ tôi có chút kén ăn, nhưng tôi nghĩ sau khi thấy cô ăn bà sẽ ăn ngon miệng hơn”
Phương An Phương có chút xấu hổ không biết trả lời như thế nào, đây là khen hay chê cô vậy. Hà Khúc và Anh Lam bật cười, quả thật nhìn Phương An Phương ăn họ có cảm giác thèm ăn hơn. Tốc độ cô ăn khá chậm ánh mắt cô nhìn thức ăn rất trìu mến cứ như đó là món ngon vật lạ trân quý
Dùng bữa xong từ chối đề nghị đưa về bệnh viện của Hà Khúc, trên đường về cô ghé cửa hàng mua 1 ly matcha, đang định đưa tiền thì từ phía sau đưa đến 1 tấm thẻ cho nhân viên
“Dùng thẻ, cám ơn cô”
Phương An Phương quay lại hơi ngạc nhiên, Anh Lam nở nụ cười, nhận lại thẻ, cầm đồ uống giúp cô.
“Cho tôi mời cô ly xanh xanh này nhé”
“Ly xanh xanh ư? Mà tại sao?”
Anh Lam ra chiều suy nghĩ, tại sao ư, anh cũng không biết, chỉ là lúc lên xe anh lại đột nhiên muốn tiễn cô về nên anh đi theo cô và có cảnh này, vậy thôi
“Nhờ cô mà tôi ăn ngon hơn, lý do vậy được không”
Anh Lam trả lời làm Phương An Phương bật cười, cả 2 cùng đi ra ngoài
“Tất nhiên rồi”
Hai người đi về hướng bệnh viện, chỉ mất vài phút đã tới nơi, Phương An Phương mỉm cười chào anh rồi đi vào trong bệnh viện. Anh Lam nhìn theo bóng Phương An Phương dần lẫn vào dòng người rồi mất hút sau hành lang, trong đôi mắt đẹp có nhiều suy nghĩ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook