Theo Đuổi Mẹ Xin Xếp Hàng
-
Chương 27: Câu chuyện tình yêu
Thiên Hân Vũ ngồi bên giường bệnh, dường như đang nói một mình nhưng cũng lại như đang nói với Tân Lam Nguyệt đang nằm ở đó.
Đôi mi mắt Tân Lam Nguyệt khẽ động đậy, đồng tử mắt dưới lớp da đó cũng đang di chuyển lúc bên trái lúc bên phải, Thiên Hân Vũ nhìn thấy rõ ràng nhưng cũng không hề vạch trần việc anh ta đang giả vờ ngủ.
“Tôi chỉ muốn cố gắng hết sức để trị khỏi bệnh của cậu, sau đó đưa Thư Nha đi và sống một cuộc sống yên bình, thế nhưng tại sao cậu lại phải tuyệt tình như thế này?”
Giọng nói của Thiên Hân Vũ bắt đầu trở nên cứng rắn, cô chưa từng cảm thấy không có bất kì chỗ dựa nào như lúc này, kể cả giữa trời đông giá lạnh ôm cái bụng to lùm lùm đi lên lớp học khi còn ở Pháp cô cũng không hề cảm thấy khó khăn và bất lực như bây giờ.
Cuối cùng Tân Lam Nguyệt không nhịn được nữa, anh ta mở mắt ra, nhìn khuôn mặt đau khổ của Thiên Hân Vũ, có chút hốt hoảng: “Chị dâu….”
“Không đóng kịch nữa à?” Thiên Hân Vũ lau nước mắt, nhìn anh ta với tâm trạng phức tạp.
“Em…” Tân Lam Nguyệt khó khăn ngồi dậy, cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào Thiên Hân Vũ.
“Cậu đã có gan để kéo tôi với anh cậu lại gần nhau, vậy thì cậu dạy tôi nên làm gì bây giờ?” Thiên Hân Vũ khẽ hỏi với ngữ khí cảm thấy nực cười.
“Chị dâu, chị và anh trai em là định mệnh rồi, chỉ là ông trời đang đùa với hai người, để cho tình yêu của hai người đi ngược lại bình thường thôi.” Tân Lam Nguyệt to gan nói nhưng với giọng rụt rè.
Thiên Hân Vũ hơi ngơ người ra, dường như không hiểu lắm câu nói của Tân Lam Nguyệt.
“Người khác thì yêu nhau trước rồi mới kết hôn và sinh con đẻ cái, chị và anh em thì sinh con xong rồi mới kết hôn, rồi mới yêu nhau…” Tân Lam Nguyệt phân tích rất nghiêm túc, khuôn mặt trắng bệch vì có chút kích động mà trở nên hồng hào hơn, cảm thấy có sức sống hơn.
Thiên Hân Vũ muốn phản bác lại nhưng rồi không biết phải nói gì.
Tân Lam Nguyệt nói cũng không phải là không có lý, nhưng giữa cô và Tân Mạc Ngôn thực sự có thể có một tia sáng để rực cháy thành tình yêu sao?
“Anh em đúng là một người đàn ông tốt tới mức sắp tuyệt chủng rồi ấy chứ, chị dâu theo anh ấy đi mà….”Tân Lam Nguyệt cầm lấy khăn giấy đưa cho Thiên Hân Vũ, ánh mắt đầy hi vọng.
Thiên Hân Vũ khựng lại không biết nói gì, ánh mắt cô ánh lên sự tranh đấu, sau đó cô liền cầm lấy bình truyền nước trên bàn lắc lắc trước mặt Tân Lam Nguyệt: “Nếu cậu đã giả vờ hôn mê, vậy thì tôi sẽ sử dụng lượng thuốc theo như liều đã kê trước đó.”
Tân Lam Nguyệt biết Thiên Hân Vũ đã nghe theo lời của mình, sau khi Thiên Hân Vũ quay người bước đi rời khỏi phòng bệnh, anh liền rút điện thoại ra và gọi cho Tân Mạc Ngôn….
Mặt trời hoàng hôn đỏ rực, cả bầu trời như được nhuộm đỏ cả một vùng.
Thiên Hân Vũ vẫy tay chào tạm biệt đồng nghiệp, cô là người cuối cùng rời khỏi phòng làm việc.
Đi ra tới cổng bệnh viện đang định rút điện thoại ra gọi cho Tân Mạc Ngôn, ngẩng mặt lên cô liền nhìn thấy anh đang dựa người vào xe đứng lặng lẽ ở phía xa nhìn về phía cô.
Giữa dòng người qua lại tấp nập bọn họ chỉ liếc mắt đã nhìn thấy nhau.
“Cùng nhau đi ăn rồi đi đón Thư Nha nhé!” Tân Mạc Ngôn lấy chân đang đi đôi giày da bóng loáng di nát đầu điếu thuốc lá vừa vứt xuống, anh mở cửa xe cho cô lên.
Thiên Hân Vũ do dự vài giây rồi cùng bước lên xe.
Suốt chặng đường cả hai như thể đã bàn bạc ngầm với nhau vậy, không ai lên tiếng nói một lời sợ làm phiền tới đối phương.
Chỉ tới khi ngồi vào bàn ăn Tân Mạc Ngôn mới lại lên tiếng: “Anh không ăn hành tây hành lá, tỏi tây, chỉ ăn thịt luộc, xà phòng tắm và bột giặt thích mùi của hoa oải hương. Trước mắt là CEO của tập đoàTânThị đứng tên các doanh nghiệp về đồng hồ, khách sạn…..”
“Anh nói với tôi những điều này làm gì?” Thiên Hân Vũ cắt ngang lời anh, cô không hiểu anh nói gì.
“Những điều nên nói rõ trước khi kết hôn để đối phương hiểu hơn về đối phương.” Tân Mạc Ngôn khẽ cười, ánh đèn vàng chiếu xuống khuôn mặt anh dường như làm rạng ngời hơn khuôn mặt anh tú của anh.
“Tân Mạc Ngôn, tôi không hi vọng cuộc hôn nhân của bản thân mình chỉ vì con mà phải làm vậy, hôn nhân của tôi bắt buộc phải dựa trên nền tảng của tình yêu, anh có hiểu không?” Thiên Hân Vũ nhìn Tân Mạc Ngôn nói rất nghiêm túc.
“Anh cũng hi vọng hôn nhân của mình được bắt đầu với câu chuyện tình yêu đẹp nhất.” Tân Mạc Ngôn cười vui vẻ vì anh cảm thấy quan điểm tình yêu của anh và của Thiên Hân Vũ thống nhất nhau.
“Cái gì mà câu chuyện tình yêu đẹp nhất?”
“Anh và em.”
Thiên Hân Vũ ngơ người ra, rồi cô cũng phát hiện ra câu hỏi của mình là thừa, đột nhiên cô nhớ tới Thiên Khê Nghiên, cô khẽ nói: “Nếu tôi và Thư Nha không trở về thì nữ chính trong câu chuyện tình yêu của anh là Thiên Khê Nghiên.”
Tân Mạc Ngôn lắc đầu: “Không có nếu ở đây, cây chuyện của anh và em đã được định sẵn từ sáu năm trước rồi.”
Đôi mi mắt Tân Lam Nguyệt khẽ động đậy, đồng tử mắt dưới lớp da đó cũng đang di chuyển lúc bên trái lúc bên phải, Thiên Hân Vũ nhìn thấy rõ ràng nhưng cũng không hề vạch trần việc anh ta đang giả vờ ngủ.
“Tôi chỉ muốn cố gắng hết sức để trị khỏi bệnh của cậu, sau đó đưa Thư Nha đi và sống một cuộc sống yên bình, thế nhưng tại sao cậu lại phải tuyệt tình như thế này?”
Giọng nói của Thiên Hân Vũ bắt đầu trở nên cứng rắn, cô chưa từng cảm thấy không có bất kì chỗ dựa nào như lúc này, kể cả giữa trời đông giá lạnh ôm cái bụng to lùm lùm đi lên lớp học khi còn ở Pháp cô cũng không hề cảm thấy khó khăn và bất lực như bây giờ.
Cuối cùng Tân Lam Nguyệt không nhịn được nữa, anh ta mở mắt ra, nhìn khuôn mặt đau khổ của Thiên Hân Vũ, có chút hốt hoảng: “Chị dâu….”
“Không đóng kịch nữa à?” Thiên Hân Vũ lau nước mắt, nhìn anh ta với tâm trạng phức tạp.
“Em…” Tân Lam Nguyệt khó khăn ngồi dậy, cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào Thiên Hân Vũ.
“Cậu đã có gan để kéo tôi với anh cậu lại gần nhau, vậy thì cậu dạy tôi nên làm gì bây giờ?” Thiên Hân Vũ khẽ hỏi với ngữ khí cảm thấy nực cười.
“Chị dâu, chị và anh trai em là định mệnh rồi, chỉ là ông trời đang đùa với hai người, để cho tình yêu của hai người đi ngược lại bình thường thôi.” Tân Lam Nguyệt to gan nói nhưng với giọng rụt rè.
Thiên Hân Vũ hơi ngơ người ra, dường như không hiểu lắm câu nói của Tân Lam Nguyệt.
“Người khác thì yêu nhau trước rồi mới kết hôn và sinh con đẻ cái, chị và anh em thì sinh con xong rồi mới kết hôn, rồi mới yêu nhau…” Tân Lam Nguyệt phân tích rất nghiêm túc, khuôn mặt trắng bệch vì có chút kích động mà trở nên hồng hào hơn, cảm thấy có sức sống hơn.
Thiên Hân Vũ muốn phản bác lại nhưng rồi không biết phải nói gì.
Tân Lam Nguyệt nói cũng không phải là không có lý, nhưng giữa cô và Tân Mạc Ngôn thực sự có thể có một tia sáng để rực cháy thành tình yêu sao?
“Anh em đúng là một người đàn ông tốt tới mức sắp tuyệt chủng rồi ấy chứ, chị dâu theo anh ấy đi mà….”Tân Lam Nguyệt cầm lấy khăn giấy đưa cho Thiên Hân Vũ, ánh mắt đầy hi vọng.
Thiên Hân Vũ khựng lại không biết nói gì, ánh mắt cô ánh lên sự tranh đấu, sau đó cô liền cầm lấy bình truyền nước trên bàn lắc lắc trước mặt Tân Lam Nguyệt: “Nếu cậu đã giả vờ hôn mê, vậy thì tôi sẽ sử dụng lượng thuốc theo như liều đã kê trước đó.”
Tân Lam Nguyệt biết Thiên Hân Vũ đã nghe theo lời của mình, sau khi Thiên Hân Vũ quay người bước đi rời khỏi phòng bệnh, anh liền rút điện thoại ra và gọi cho Tân Mạc Ngôn….
Mặt trời hoàng hôn đỏ rực, cả bầu trời như được nhuộm đỏ cả một vùng.
Thiên Hân Vũ vẫy tay chào tạm biệt đồng nghiệp, cô là người cuối cùng rời khỏi phòng làm việc.
Đi ra tới cổng bệnh viện đang định rút điện thoại ra gọi cho Tân Mạc Ngôn, ngẩng mặt lên cô liền nhìn thấy anh đang dựa người vào xe đứng lặng lẽ ở phía xa nhìn về phía cô.
Giữa dòng người qua lại tấp nập bọn họ chỉ liếc mắt đã nhìn thấy nhau.
“Cùng nhau đi ăn rồi đi đón Thư Nha nhé!” Tân Mạc Ngôn lấy chân đang đi đôi giày da bóng loáng di nát đầu điếu thuốc lá vừa vứt xuống, anh mở cửa xe cho cô lên.
Thiên Hân Vũ do dự vài giây rồi cùng bước lên xe.
Suốt chặng đường cả hai như thể đã bàn bạc ngầm với nhau vậy, không ai lên tiếng nói một lời sợ làm phiền tới đối phương.
Chỉ tới khi ngồi vào bàn ăn Tân Mạc Ngôn mới lại lên tiếng: “Anh không ăn hành tây hành lá, tỏi tây, chỉ ăn thịt luộc, xà phòng tắm và bột giặt thích mùi của hoa oải hương. Trước mắt là CEO của tập đoàTânThị đứng tên các doanh nghiệp về đồng hồ, khách sạn…..”
“Anh nói với tôi những điều này làm gì?” Thiên Hân Vũ cắt ngang lời anh, cô không hiểu anh nói gì.
“Những điều nên nói rõ trước khi kết hôn để đối phương hiểu hơn về đối phương.” Tân Mạc Ngôn khẽ cười, ánh đèn vàng chiếu xuống khuôn mặt anh dường như làm rạng ngời hơn khuôn mặt anh tú của anh.
“Tân Mạc Ngôn, tôi không hi vọng cuộc hôn nhân của bản thân mình chỉ vì con mà phải làm vậy, hôn nhân của tôi bắt buộc phải dựa trên nền tảng của tình yêu, anh có hiểu không?” Thiên Hân Vũ nhìn Tân Mạc Ngôn nói rất nghiêm túc.
“Anh cũng hi vọng hôn nhân của mình được bắt đầu với câu chuyện tình yêu đẹp nhất.” Tân Mạc Ngôn cười vui vẻ vì anh cảm thấy quan điểm tình yêu của anh và của Thiên Hân Vũ thống nhất nhau.
“Cái gì mà câu chuyện tình yêu đẹp nhất?”
“Anh và em.”
Thiên Hân Vũ ngơ người ra, rồi cô cũng phát hiện ra câu hỏi của mình là thừa, đột nhiên cô nhớ tới Thiên Khê Nghiên, cô khẽ nói: “Nếu tôi và Thư Nha không trở về thì nữ chính trong câu chuyện tình yêu của anh là Thiên Khê Nghiên.”
Tân Mạc Ngôn lắc đầu: “Không có nếu ở đây, cây chuyện của anh và em đã được định sẵn từ sáu năm trước rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook