Then Came You
-
Chương 2
********
Sau buổi gặp gỡ với Zachary, Lily đi tới Craven’s để tìm Derek. Chắc chắn anh sẽ biết gì đó về Wolverton. Derek biết giá trị tài chính của bất kỳ người đàn ông nào trên nước Anh, bao gồm cả những vụ vỡ nợ và tai tiếng trong quá khứ, những khoản thừa kế trong tương lai, và cả những tài sản và khoản nợ chưa trả. Thông qua dịch vụ tình báo của chính mình, Derek cũng thông thạo cả những vấn đề riêng tư trong ý muốn của họ, người đàn ông nào giữ nhân tình, họ trả cô ta bao nhiêu, và số điểm con trai họ đạt được ở Eton, Harrow, và Westfield.
Mặc bộ váy xanh dương nhạt, bộ ngực nhỏ của cô được làm nổi bật bởi thân áo cổ vuông viền một dải đăng ten màu kem lấp lánh, Lily đi dạo qua Craven’s mà không có người tháp tùng. Sự hiện diện của cô chỉ thu hút một ít sự chú ý, vì đến giờ cô đã là một hình ảnh quen thuộc, một trường hợp kỳ lạ được chấp nhận. Cô là người phụ nữ duy nhất Derek từng cho phép là hội viên của Craven’s, và để đổi lại anh đã đòi hỏi sự chân thành tuyệt đối từ cô. Anh là người duy nhất biết về những bí mật đen tối của cô.
Dõi mắt từ phòng này qua phòng khác, Lily thu hết vào quang cảnh đầu buổi tối ở cung điện bài bạc. Phòng ăn đầy những vị khách cùng hưởng thụ đồ ăn và thức uống hảo hạng. “Những con chim bồ câu,” cô nói dịu dàng, mỉm cười với chính mình. Đó là từ của Derek cho các vị khách của anh, dù không ai ngoài cô từng nghe anh sử dụng nó.
Đầu tiên lũ “chim bồ câu” sẽ ăn những món ăn tuyệt vời nhất Luân Đôn, được chuẩn bị bởi một bếp trưởng mà Derek đã trả một khoản lương không thể hình dung nổi là hai nghìn bảng một năm. Bữa ăn sẽ được tháp tùng bởi những chai rượu vang Pháp và Rhenish chọn lọc, những thứ đó Derek chi trả vào chính phí tổn của anh, bề ngoài là do lòng tử tế từ trái tim anh. Một biểu hiện hào phóng như thể sẽ khuyến khích các vị khách tiêu nhiều hơn ở các bàn bài sau đó.
Sau bữa ăn, các thành viên câu lạc bộ sẽ đi xuyên qua tòa nhà để đến các phòng trò chơi. Vua Louis 14 hẳn sẽ cảm thấy ở đây quen thuộc như ở nhà, được bao quanh bởi kính màu, những chiếc đèn chùm lộng lẫy, hàng tá nhung xanh thẫm, những công trình nghệ thuật sáng chói và vô giá. Nằm ở trung tâm của dinh thự, giống như một viên ngọc đặc biệt, là phòng súc sắc với trần nhà mái vòm. Bầu không khí lấp đầy những tiếng rì rầm kín đáo của trò chơi.
Đi men rìa căn phòng hình bát giác, Lily mê mải giai điệu của con súc sắc ngà kêu lạch kạch trong hộp, tiếng xáo giòn tan của các quân bài, tiếng rì rầm của các giọng nói. Một ngọn đèn được treo ngay trên chiếc bàn súc sắc hình oval, tập trung ánh sáng rực rỡ trên lớp thảm xanh lục và các dấu hiệu màu vàng. Tối nay vài viên chức đại sứ Đức, đôi ba người Pháp tha hương, và một số công tử bột người Anh được nhóm lại quanh bàn súc sắc trung tâm. Một nụ cười nhăn nhó, khinh bỉ hé ra trên môi Lily khi cô thấy họ mê mải đến thế nào. Những cuộc cá độ được đặt ra và súc sắc quăng đều đều như thôi miên. Nếu một người khách nước ngoài đến đấy, một người chưa từng nhìn thấy cờ bạc ăn tiền trước đó, anh ta hẳn sẽ cho rằng đang diễn ra vài kiểu lễ nghi tôn giáo nào đó.
Mánh khóe chiến thắng là chơi có suy xét, nhận vào những rủi ro đã được tính toán. Nhưng phần lớn những người đàn ông ở đây không chơi để thắng, họ chơi vì sự khích động trong việc ném mình vào lòng nhân từ của định mệnh. Lily chơi không cảm xúc, thắng không nhiều lắm nhưng liên tục. Derek đã gọi cô là một ‘tay bạc bịp’, là cụm từ tán dương cao nhất đối với anh.
Một cặp chia bài ở bàn súc sắc, Darnell và Fitz, gật đầu kín đáo khi Lily đi qua. Cô có giao thiệp rất tốt với những người làm việc cho Derek, bao gồm cả nhân viên bếp. Bếp trưởng, Monsieur Labarge, luôn khăng khăng cô là người nếm thử và ca tụng những sáng tạo mới nhất của ông – bánh tôm hùm phủ ruột bánh mỳ và kem, bánh bông lan khoai tây nhỏ, gà gô nhồi quả phỉ và nấm trúyp, trứng tráng nhồi hoa quả đông, bánh nướng, và bánh sữa trứng chảy nước miếng phủ các lớp hạnh nhân ép.
Lily liếc quanh phòng súc sắc để tìm vóc dáng đen, mảnh dẻ của Derek, nhưng anh không có ở đó. Khi cô hướng đến một trong sáu cánh cửa uốn vòm, cô nhận thấy một cái chạm nhẹ ở khửu tay đeo găng của mình. Quay ra với một nụ cười nửa miệng, cô mong được nhìn thấy khuôn mặt thon nạc của Derek. Không phải Derek, mà là một người Tây Ban Nha cao đeo một phù hiệu vàng trên ống tay áo chỉ rõ anh ta là viên hầu cận của đại sứ. Anh ta cúi người trước cô chiếu lệ, rồi với lấy cô một cách suồng sã láo xược. “Cô đã thu hút sự chú ý của đại sứ Alvarez,” anh ta thông báo cho cô. “Đến đây, ngài ấy muốn cô ngồi cùng. Đi với tôi.”
Giật khửu tay của cô ra, Lily nhìn qua căn phòng tới ngài đại sứ, một người đàn ông phục phịch với hàng râu mép mỏng quẹt. Ông ta đang say sưa nhìn cô chằm chằm. Với một cử chỉ không thể nhầm lẫn, ông ta ra hiệu cho cô đến chỗ ông ta. Lily quay ánh mắt lại viên hầu cận. “Có một nhầm lẫn ở đây,” cô nói nhẹ nhàng. “Bảo với Ngài Alvarez rằng sự thích thú của ông ấy khiến tôi được phỉnh nịnh, nhưng tôi có những kế hoạch khác cho tối nay rồi.”
Khi cô quay đi, viên hầu cận nắm lấy tay cô và giật cô lại. “Đi nào,” anh ta khăng khăng. “Ngài ấy sẽ trả cho khoái lạc của mình.”
Rõ ràng cô đã bị nhầm với một trong những người phụ nữ làm thuê ở Craven’s, nhưng thậm chí họ cũng không phải đối tượng cho kiểu cư xử này, như thể họ là loại gái điếm được tìm thấy ở một góc phố. “Tôi không phải một trong những cô gái làm thuê ở đây,” Lily nói qua kẽ răng. “Tôi không phải để bán, anh hiểu chứ? Giờ thì thả tôi ra.”
Khuôn mặt viên hầu cận tối đi tức giận. Anh ta bắt đầu nói luôn mồm bằng tiếng Tây Ban Nha, cố ép cô ra hướng bàn súc sắc nơi Alvarez đang đợi. Vài vị khách ngừng việc chơi bài của họ lại để quan sát cuộc rối loạn. Khi sự bẽ mặt tham gia cùng với tình trạng cáu giận, Lily bắn một cái liếc đầy sát khí tới chỗ Worthy, quản lý của Derek. Ông đứng dậy từ bàn của mình ở trong góc và bắt đầu hướng về phía họ. Trước khi Worthy chạm được tới viên hầu cận, Derek xuất hiện một cách kỳ diệu từ trong không khí.
“Chà, giờ thì, ngài Barreda, tôi thấy ngài đã gặp cô Lawson. Một mỹ nhân, phải không?” Khi nói, Derek khéo léo giải thoát Lily khỏi bàn tay túm chặt của anh chàng Tây Ban Nha. “Nhưng cô ấy là một vị khách đặc biệt – vị khách đặc biệt của tôi. Chúng tôi có những phụ nữ khác cho tiện nghi của ngài đại sứ, và có vị ngọt ngào hơn. Cô gái này là một quả táo nhỏ chanh chua, cô ấy là vậy đó.”
“Anh biết anh là cái gì,” Lily lẩm bẩm, trừng mắt nhìn Derek.
“Ngài ấy muốn cô này,” viên hầu cận khăng khăng.
“Ngài ta không thể có cô ấy,” Derek nói, giọng anh dễ chịu. Cung điện sòng bạc là vương quốc riêng của anh, lời anh nói là quyết định cuối cùng trong tất cả các vấn đề.
Lily thấy vẻ bối rối lóe lên trong ánh mắt của anh chàng Tây Ban Nha. Đã một lần thử đối mặt với anh, cô biết chính xác anh làm nản chí đến thế nào. Như thường lệ, Derek mặc một bộ quần áo đắt tiền – một chiếc áo choàng xanh lục, quần bó màu xám ngọc trai, và một chiếc áo sơ mi trắng không tì vết với cà vạt. Nhưng bất chấp bộ quần áo được cắt may trang nhã, Derek vẫn có cái nhìn dữ dội, dày dặn của một người đã dành phần lớn cuộc đời mình trên đường phố. Giờ đây anh chà xát khửu tay bằng loại kem của xã hội thượng lưu, cũng biết rõ như tất cả những người khác rằng hai khửu tay của anh ban đầu dùng để chiếm cứ những vị trí ít cao quý hơn nhiều.
Derek ra dấu tới hai cô gái phục vụ xinh đẹp nhất của anh, họ di chuyển mau lẹ tới vị đại sứ đang cau có, trưng bày những hình ảnh hào phóng của khe ngực. “Không, tôi bảo đảm với ngài, ông ấy sẽ thích hai cô kia hơn...thấy chưa? Vui như chuột sa chĩnh gạo.”
Lily và Barreda dõi theo ánh mắt anh và thấy rằng với sự quan tâm lão luyện của hai người phụ nữ, cái cau có của Alvarez thực sự đã biến sạch. Trao cho Lily cái quắc mắt cuối cùng, viên hầu cận rút lui với vài từ lầm bầm.
“Sao anh ta dám chứ,” Lily ca thán phẫn nộ, mặt cô đỏ bừng. “Và sao anh dám? Vị khách đặc biệt của anh ư? Em không muốn bất kỳ ai nghĩ rằng em cần một người bảo hộ. Em hoàn toàn tự quyết định được, và em sẽ cảm ơn anh vì cố nín không ám chỉ thêm khác nữa, đặc biệt trước mặt -”
“Thư giãn, hạ nhiệt độ của em xuống đi. Anh nên để anh ta tiến tới với em, thế có phải không?”
“Không, nhưng anh có thể nhắc đến em với chút ít kính trọng. Và anh đã ở cái nơi chết tiệt nào vậy? Em muốn nói chuyện với anh về một người -”
“Anh kính trọng em, bé cưng ạ, nhiều hơn một người phụ nữ nên được. Giờ thì đi dạo với anh nào. Tai anh - những gì còn lại của nó – là để em nhai đấy.”
Lily không thể ngăn một tiếng cười ngắn, và cô trượt bàn tay mình vào trong vòng tay rắn chắc của Derek. Anh thường thích đưa cô vào chuyến tản bộ qua cung điện sòng bạc của anh, như thể cô là một phần thưởng hiếm có anh vừa thắng được. Khi họ băng qua sảnh chính và đi tới chiếc cầu thang mạ vàng lộng lẫy, Derek chào mừng vài thành viên câu lạc bộ đang bước vào, ngài Millwright và ngài Nevill, một nam tước và một bá tước, đáng kính trọng. Lily ban cho họ một nụ cười rạng rỡ.
“Edward, tôi hy vọng tí nữa ngài sẽ nuông chiều tôi với một ván bài kippi,” Lily nói với Nevill. “Sau khi tôi đã thua ngài tuần trước, tôi rất bứt rứt với một cơ hội đền bù lại cho chính mình.”
Khuôn mặt ngắn mập của ngài Neville nhăn lại với một nụ cười trả lời. “Chắc chắn rồi, cô Lawson. Tôi trông mong một trận khác đấy.” Khi Nevill và Millwright hướng tới phòng ăn, Nevill bị nghe thấy nói rằng “Đối với một phụ nữ, cô ấy khá là thông minh...”
“Không nhiều hơn chút xíu đâu,” Derek cảnh báo Lily. “Ngày hôm qua ông ta đã đến chỗ anh xin một khoản nợ. Ví tiền của ông ta không đủ sâu để làm hài lòng một tay bạc bịp như em đâu.”
“Chà, vậy của ai?” Lily nói, khiến anh cười thầm.
“Thử ngài Bentick trẻ tuổi đi – bố cậu ta chăm sóc các món nợ khi cậu ta chơi quá sâu.” Cùng nhau họ đi lên chiếc cầu thang hùng vĩ tráng lệ.
“Derek,” Lily nói mạnh mẽ, “Em đến đây để hỏi xem anh biết gì về một người đàn ông.”
“Ai?”
“Bá tước Wolverton. Ngài Alexander Raiford.”
Derek nhận ra cái tên ngay lập tức. “Vị quý tộc đã đính hôn với em gái em.”
“Vâng, em đã nghe vài suy đoán khá là đáng lo âu về tính cách anh ta. Em muốn ấn tượng của anh về anh ta.”
“Tại sao?”
“Bởi vì em sợ rằng anh ta sẽ là một người chồng hung dữ với Penelope. Và vẫn còn thời gian để em làm gì đó về việc này. Đám cưới chỉ còn bốn tuần nữa.”
“Em không đưa cả một con hàu cho em gái em.” anh nói.
Lily hướng thẳng một cái trừng mắt quở trách vào anh. “Điều đó cho thấy anh biết về em ít ỏi đến thế nào! Đúng là chúng em không bao giờ giống nhau nhiều lắm, nhưng em tôn thờ Penny. Con bé dịu dàng, e thẹn, vâng lời .... những phẩm chất mà em nghĩ là rất đáng ngưỡng mộ ở những phụ nữ khác.”
“Cô ấy không cần sự giúp đỡ của em.”
“Có, nó cần. Penny cũng ngọt nào và yếu ớt như một con cừu non vậy.”
“Và em được sinh ra với móng vuốt và răng nanh,” anh nói êm ái.
Lily hỉnh mũi lên. “Nếu có gì đó đe dọa hạnh phúc tương lai của em gái em, trách nhiệm của em là làm gì đó với nó.”
“Một vị thánh khát máu, em đấy.”
“Giờ thì kể cho em nghe những gì anh biết về Wolverton đi. Anh biết tất cả mọi thứ về tất cả mọi người mọi người. Và dừng ngay cái việc cười khẩy như thế đi – em không có ý định can thiệp vào công chuyện của bất kỳ ai, hay làm gì đó hấp tấp.”
“Chắc như đ’inh là em sẽ không,” Derek đang cười lớn, tưởng tượng một tình thế lúng túng nữa mà cô có thể đáp mình vào.
“ Đinh, Derek,” cô khiển trách, phát âm lại từ đó. “Hôm nay anh đã không gặp ông Hastings phải không? Em luôn có thể nói ra khi nào thì anh nhỡ mất một bài học.”
Derek trao cho cô một cái liếc cảnh cáo.
Chỉ mình Lily biết rằng hai ngày mỗi tuần Derek thuê một gia sư đặc biệt cố làm mềm trọng âm khu Đông của anh thành một thứ khác quý phái hơn. Đó là một trường hợp vô vọng. Sau hai năm học hành tận tụy, Derek đã xoay xở để nâng cao lối nói của anh từ cấp độ hàng tôm hàng cá tới cấp độ...chà, có lẽ là của một người làm thuê, hay thương nhân. Một cải thiện nhỏ, nhưng hầu như không rõ rệt. “Chữ ‘h’ là sự xuống cấp của ông ấy,” vị gia sư đã một lần nói với Lily trong tuyệt vọng. “Ông ấy có thể nói chúng nếu ông ấy thử, nhưng ông ấy luôn quên béng nó. Đối với ông ấy tôi sẽ là ông ‘astings cho đến khi ông ấy trút hơi thở cuối cùng.”
Lily đã đáp lại với sự pha trộn giữa buồn cười và cảm thông. “Sẽ ổn thôi mà, ông Hastings. Chỉ cần kiên nhẫn. Một ngày nào đó anh ấy sẽ làm ông ngạc nhiên. Cái tiếng h đó không thể ngăn cản anh ấy mãi mãi được.”
“Ông ấy không có tai cho nó,” vị gia sư nói rầu rĩ.
Lily đã không tranh cãi gì. Riêng mình, cô biết rằng Derek sẽ không bao giờ nghe giống một quý ông cả. Điều đó không quan trọng với cô. Cô đã thực sự trở nên thích thú lối nói của anh, sự pha trộn giữa v’s và w’s, những phụ âm mơ hồ rơi xuống tai lại khá là thú vị.
Derek dẫn cô tới ban công chạm khắc, mạ vàng nhìn phòng chính từ trên cao. Đây là nơi ưa thích nhất để nói chuyện của anh, vì anh có thể theo dõi mọi cử động ở các bàn, đầu óc anh không bao giờ ngừng các tính toán phức tạp. Không một đồng fa-đinh (=1/4 penni), thu được ở quầy kippi, hay một cái búng bài qua các ngón tay lanh lẹ từng thoát được khỏi ánh mắt thận trọng của anh. “Alex Raiford,” anh lẩm bẩm trầm ngâm. “Aye, anh ta đã đến đây lắc khửu tay một hay hai lần gì đó. Dù vậy không phải là một con chim bồ câu.”
“Thực hả,” Lily nói ngạc nhiên. “Không phải một con chim bồ câu. Đến từ anh, đó gần như là một lời khen đấy.”
“Raiford chơi khôn ngoan – theo các cuộc rượt đuổi nhưng không bao giờ đi quá sâu.” Derek quay một nụ cười sang cô. “Thậm chí cả em cũng sẽ không thể bịp anh ta được.”
Lily lờ chế nhạo đó đi. “Anh ta có giàu như đồn đại không?”
Câu đó cho ra một cái gật dứt khoát. “Hơn.”
“Có bất kỳ tai tiếng gia đình nào không? Bí mật, rắc rối, bồ bịch trong quá khứ, bất kỳ hành động xấu nào sẽ ảnh hưởng tồi tệ đến tính cách anh ta? Anh ta có vẻ giống một gã lạnh lùng, hung dữ không?”
Derek ôm đôi bàn bàn tay dài, được chăm sóc kỹ lưỡng qua tay vịn, nhìn xuống vương quốc nhỏ của anh. “Anh ta rất kín tiếng. Đặc biệt là từ khi người phụ nữ anh ta yêu bị nghẻo cách đây một hay hai năm gì đó.”
“Nghẻo?” Lily ngắt ngang, vừa thích thú vừa khiếp hãi. “Anh có phải khiếm nhã đến thế không?”
Derek lờ đi lời quở trách. “Cô Caroline Whitemore, Whitfield, gì đó kiểu thế. Gãy cổ trong một cuộc săn bắn, như người ta nói. Đáng đời con nhỏ ngốc ngếch, như anh nói.”
“Săn bắn à,” Lily nói, cáu tiết bởi cái liếc đầy ý nghĩa của anh. Cô yêu việc cưỡi ngựa theo đàn chó, nhưng thậm chí cả Derek cũng không tán thành một hoạt đông nguy hiểm đến thế đối với một phụ nữ. “Và em không giống những phụ nữ khác. Em có thể cưỡi giỏi như bất kỳ người đàn ông nào. Giỏi hơn phần lớn.”
“Đấy là cái cổ của em,” anh đáp lại cộc lốc.
“Chính xác. Giờ thì, đó không thể là tất cả những gì anh biết về Wolverton. Em biết anh mà. Anh đang giấu em gì đó.”
“Không.” Lily bị tóm bởi ánh mắt kiên định của Derek, sững sờ với màu xanh sâu thẳm lạnh lùng. Mắt anh chứa một tia hài hước, nhưng cũng có một lời cảnh cáo. Một lần nữa cô được nhắc nhở rằng, bất chấp tình bạn của họ, Derek sẽ không ở đó giúp cô nếu cô đáp mình vào rắc rối. Giọng anh phủ một sức mạnh tĩnh lặng cũng phiền muộn và hiếm gặp. “Nghe anh nói này, cô bé tinh quái. Hãy kệ nó đấy- đám cưới, mọi thứ. Raiford không phải dạng hung ác, nhưng anh ta cũng không phải loại súc vật chờ giết mổ đâu. Tránh khỏi anh ta. Em đã có đủ rắc rối để g’iải quyết rồi.” Môi anh xoắn lại nhăn nhở, và tự sửa lại mình. “Giải quyết.”
Lily xem xét lời khuyên của anh. Derek đúng, tất nhiên rồi. Cô nên bảo toàn sức mạnh của mình, không nghĩ đến gì khác ngoài việc giành lại Nicole. Nhưng vì vài lý do, câu hỏi về tính cách của Wolverton đã bám rễ trong cô, mè nheo cho đến khi cô không thể yên bình nếu không gặp anh ta. Cô nghĩ Penny đã luôn dễ bảo thế nào, không bao giờ cư xử thiếu đứng đắn hay nghi ngờ các quyết định của cha mẹ họ. Chúa biết rằng Penny không có ai để giúp đỡ con bé. Hình ảnh khuôn mặt cầu xin của Zachary đến trước mặt cô. Cô nợ anh ấy điều này. Lily thở dài. “Em phải tự mình gặp và quan sát Wolverton.” Cô nói bướng bỉnh.
Sau buổi gặp gỡ với Zachary, Lily đi tới Craven’s để tìm Derek. Chắc chắn anh sẽ biết gì đó về Wolverton. Derek biết giá trị tài chính của bất kỳ người đàn ông nào trên nước Anh, bao gồm cả những vụ vỡ nợ và tai tiếng trong quá khứ, những khoản thừa kế trong tương lai, và cả những tài sản và khoản nợ chưa trả. Thông qua dịch vụ tình báo của chính mình, Derek cũng thông thạo cả những vấn đề riêng tư trong ý muốn của họ, người đàn ông nào giữ nhân tình, họ trả cô ta bao nhiêu, và số điểm con trai họ đạt được ở Eton, Harrow, và Westfield.
Mặc bộ váy xanh dương nhạt, bộ ngực nhỏ của cô được làm nổi bật bởi thân áo cổ vuông viền một dải đăng ten màu kem lấp lánh, Lily đi dạo qua Craven’s mà không có người tháp tùng. Sự hiện diện của cô chỉ thu hút một ít sự chú ý, vì đến giờ cô đã là một hình ảnh quen thuộc, một trường hợp kỳ lạ được chấp nhận. Cô là người phụ nữ duy nhất Derek từng cho phép là hội viên của Craven’s, và để đổi lại anh đã đòi hỏi sự chân thành tuyệt đối từ cô. Anh là người duy nhất biết về những bí mật đen tối của cô.
Dõi mắt từ phòng này qua phòng khác, Lily thu hết vào quang cảnh đầu buổi tối ở cung điện bài bạc. Phòng ăn đầy những vị khách cùng hưởng thụ đồ ăn và thức uống hảo hạng. “Những con chim bồ câu,” cô nói dịu dàng, mỉm cười với chính mình. Đó là từ của Derek cho các vị khách của anh, dù không ai ngoài cô từng nghe anh sử dụng nó.
Đầu tiên lũ “chim bồ câu” sẽ ăn những món ăn tuyệt vời nhất Luân Đôn, được chuẩn bị bởi một bếp trưởng mà Derek đã trả một khoản lương không thể hình dung nổi là hai nghìn bảng một năm. Bữa ăn sẽ được tháp tùng bởi những chai rượu vang Pháp và Rhenish chọn lọc, những thứ đó Derek chi trả vào chính phí tổn của anh, bề ngoài là do lòng tử tế từ trái tim anh. Một biểu hiện hào phóng như thể sẽ khuyến khích các vị khách tiêu nhiều hơn ở các bàn bài sau đó.
Sau bữa ăn, các thành viên câu lạc bộ sẽ đi xuyên qua tòa nhà để đến các phòng trò chơi. Vua Louis 14 hẳn sẽ cảm thấy ở đây quen thuộc như ở nhà, được bao quanh bởi kính màu, những chiếc đèn chùm lộng lẫy, hàng tá nhung xanh thẫm, những công trình nghệ thuật sáng chói và vô giá. Nằm ở trung tâm của dinh thự, giống như một viên ngọc đặc biệt, là phòng súc sắc với trần nhà mái vòm. Bầu không khí lấp đầy những tiếng rì rầm kín đáo của trò chơi.
Đi men rìa căn phòng hình bát giác, Lily mê mải giai điệu của con súc sắc ngà kêu lạch kạch trong hộp, tiếng xáo giòn tan của các quân bài, tiếng rì rầm của các giọng nói. Một ngọn đèn được treo ngay trên chiếc bàn súc sắc hình oval, tập trung ánh sáng rực rỡ trên lớp thảm xanh lục và các dấu hiệu màu vàng. Tối nay vài viên chức đại sứ Đức, đôi ba người Pháp tha hương, và một số công tử bột người Anh được nhóm lại quanh bàn súc sắc trung tâm. Một nụ cười nhăn nhó, khinh bỉ hé ra trên môi Lily khi cô thấy họ mê mải đến thế nào. Những cuộc cá độ được đặt ra và súc sắc quăng đều đều như thôi miên. Nếu một người khách nước ngoài đến đấy, một người chưa từng nhìn thấy cờ bạc ăn tiền trước đó, anh ta hẳn sẽ cho rằng đang diễn ra vài kiểu lễ nghi tôn giáo nào đó.
Mánh khóe chiến thắng là chơi có suy xét, nhận vào những rủi ro đã được tính toán. Nhưng phần lớn những người đàn ông ở đây không chơi để thắng, họ chơi vì sự khích động trong việc ném mình vào lòng nhân từ của định mệnh. Lily chơi không cảm xúc, thắng không nhiều lắm nhưng liên tục. Derek đã gọi cô là một ‘tay bạc bịp’, là cụm từ tán dương cao nhất đối với anh.
Một cặp chia bài ở bàn súc sắc, Darnell và Fitz, gật đầu kín đáo khi Lily đi qua. Cô có giao thiệp rất tốt với những người làm việc cho Derek, bao gồm cả nhân viên bếp. Bếp trưởng, Monsieur Labarge, luôn khăng khăng cô là người nếm thử và ca tụng những sáng tạo mới nhất của ông – bánh tôm hùm phủ ruột bánh mỳ và kem, bánh bông lan khoai tây nhỏ, gà gô nhồi quả phỉ và nấm trúyp, trứng tráng nhồi hoa quả đông, bánh nướng, và bánh sữa trứng chảy nước miếng phủ các lớp hạnh nhân ép.
Lily liếc quanh phòng súc sắc để tìm vóc dáng đen, mảnh dẻ của Derek, nhưng anh không có ở đó. Khi cô hướng đến một trong sáu cánh cửa uốn vòm, cô nhận thấy một cái chạm nhẹ ở khửu tay đeo găng của mình. Quay ra với một nụ cười nửa miệng, cô mong được nhìn thấy khuôn mặt thon nạc của Derek. Không phải Derek, mà là một người Tây Ban Nha cao đeo một phù hiệu vàng trên ống tay áo chỉ rõ anh ta là viên hầu cận của đại sứ. Anh ta cúi người trước cô chiếu lệ, rồi với lấy cô một cách suồng sã láo xược. “Cô đã thu hút sự chú ý của đại sứ Alvarez,” anh ta thông báo cho cô. “Đến đây, ngài ấy muốn cô ngồi cùng. Đi với tôi.”
Giật khửu tay của cô ra, Lily nhìn qua căn phòng tới ngài đại sứ, một người đàn ông phục phịch với hàng râu mép mỏng quẹt. Ông ta đang say sưa nhìn cô chằm chằm. Với một cử chỉ không thể nhầm lẫn, ông ta ra hiệu cho cô đến chỗ ông ta. Lily quay ánh mắt lại viên hầu cận. “Có một nhầm lẫn ở đây,” cô nói nhẹ nhàng. “Bảo với Ngài Alvarez rằng sự thích thú của ông ấy khiến tôi được phỉnh nịnh, nhưng tôi có những kế hoạch khác cho tối nay rồi.”
Khi cô quay đi, viên hầu cận nắm lấy tay cô và giật cô lại. “Đi nào,” anh ta khăng khăng. “Ngài ấy sẽ trả cho khoái lạc của mình.”
Rõ ràng cô đã bị nhầm với một trong những người phụ nữ làm thuê ở Craven’s, nhưng thậm chí họ cũng không phải đối tượng cho kiểu cư xử này, như thể họ là loại gái điếm được tìm thấy ở một góc phố. “Tôi không phải một trong những cô gái làm thuê ở đây,” Lily nói qua kẽ răng. “Tôi không phải để bán, anh hiểu chứ? Giờ thì thả tôi ra.”
Khuôn mặt viên hầu cận tối đi tức giận. Anh ta bắt đầu nói luôn mồm bằng tiếng Tây Ban Nha, cố ép cô ra hướng bàn súc sắc nơi Alvarez đang đợi. Vài vị khách ngừng việc chơi bài của họ lại để quan sát cuộc rối loạn. Khi sự bẽ mặt tham gia cùng với tình trạng cáu giận, Lily bắn một cái liếc đầy sát khí tới chỗ Worthy, quản lý của Derek. Ông đứng dậy từ bàn của mình ở trong góc và bắt đầu hướng về phía họ. Trước khi Worthy chạm được tới viên hầu cận, Derek xuất hiện một cách kỳ diệu từ trong không khí.
“Chà, giờ thì, ngài Barreda, tôi thấy ngài đã gặp cô Lawson. Một mỹ nhân, phải không?” Khi nói, Derek khéo léo giải thoát Lily khỏi bàn tay túm chặt của anh chàng Tây Ban Nha. “Nhưng cô ấy là một vị khách đặc biệt – vị khách đặc biệt của tôi. Chúng tôi có những phụ nữ khác cho tiện nghi của ngài đại sứ, và có vị ngọt ngào hơn. Cô gái này là một quả táo nhỏ chanh chua, cô ấy là vậy đó.”
“Anh biết anh là cái gì,” Lily lẩm bẩm, trừng mắt nhìn Derek.
“Ngài ấy muốn cô này,” viên hầu cận khăng khăng.
“Ngài ta không thể có cô ấy,” Derek nói, giọng anh dễ chịu. Cung điện sòng bạc là vương quốc riêng của anh, lời anh nói là quyết định cuối cùng trong tất cả các vấn đề.
Lily thấy vẻ bối rối lóe lên trong ánh mắt của anh chàng Tây Ban Nha. Đã một lần thử đối mặt với anh, cô biết chính xác anh làm nản chí đến thế nào. Như thường lệ, Derek mặc một bộ quần áo đắt tiền – một chiếc áo choàng xanh lục, quần bó màu xám ngọc trai, và một chiếc áo sơ mi trắng không tì vết với cà vạt. Nhưng bất chấp bộ quần áo được cắt may trang nhã, Derek vẫn có cái nhìn dữ dội, dày dặn của một người đã dành phần lớn cuộc đời mình trên đường phố. Giờ đây anh chà xát khửu tay bằng loại kem của xã hội thượng lưu, cũng biết rõ như tất cả những người khác rằng hai khửu tay của anh ban đầu dùng để chiếm cứ những vị trí ít cao quý hơn nhiều.
Derek ra dấu tới hai cô gái phục vụ xinh đẹp nhất của anh, họ di chuyển mau lẹ tới vị đại sứ đang cau có, trưng bày những hình ảnh hào phóng của khe ngực. “Không, tôi bảo đảm với ngài, ông ấy sẽ thích hai cô kia hơn...thấy chưa? Vui như chuột sa chĩnh gạo.”
Lily và Barreda dõi theo ánh mắt anh và thấy rằng với sự quan tâm lão luyện của hai người phụ nữ, cái cau có của Alvarez thực sự đã biến sạch. Trao cho Lily cái quắc mắt cuối cùng, viên hầu cận rút lui với vài từ lầm bầm.
“Sao anh ta dám chứ,” Lily ca thán phẫn nộ, mặt cô đỏ bừng. “Và sao anh dám? Vị khách đặc biệt của anh ư? Em không muốn bất kỳ ai nghĩ rằng em cần một người bảo hộ. Em hoàn toàn tự quyết định được, và em sẽ cảm ơn anh vì cố nín không ám chỉ thêm khác nữa, đặc biệt trước mặt -”
“Thư giãn, hạ nhiệt độ của em xuống đi. Anh nên để anh ta tiến tới với em, thế có phải không?”
“Không, nhưng anh có thể nhắc đến em với chút ít kính trọng. Và anh đã ở cái nơi chết tiệt nào vậy? Em muốn nói chuyện với anh về một người -”
“Anh kính trọng em, bé cưng ạ, nhiều hơn một người phụ nữ nên được. Giờ thì đi dạo với anh nào. Tai anh - những gì còn lại của nó – là để em nhai đấy.”
Lily không thể ngăn một tiếng cười ngắn, và cô trượt bàn tay mình vào trong vòng tay rắn chắc của Derek. Anh thường thích đưa cô vào chuyến tản bộ qua cung điện sòng bạc của anh, như thể cô là một phần thưởng hiếm có anh vừa thắng được. Khi họ băng qua sảnh chính và đi tới chiếc cầu thang mạ vàng lộng lẫy, Derek chào mừng vài thành viên câu lạc bộ đang bước vào, ngài Millwright và ngài Nevill, một nam tước và một bá tước, đáng kính trọng. Lily ban cho họ một nụ cười rạng rỡ.
“Edward, tôi hy vọng tí nữa ngài sẽ nuông chiều tôi với một ván bài kippi,” Lily nói với Nevill. “Sau khi tôi đã thua ngài tuần trước, tôi rất bứt rứt với một cơ hội đền bù lại cho chính mình.”
Khuôn mặt ngắn mập của ngài Neville nhăn lại với một nụ cười trả lời. “Chắc chắn rồi, cô Lawson. Tôi trông mong một trận khác đấy.” Khi Nevill và Millwright hướng tới phòng ăn, Nevill bị nghe thấy nói rằng “Đối với một phụ nữ, cô ấy khá là thông minh...”
“Không nhiều hơn chút xíu đâu,” Derek cảnh báo Lily. “Ngày hôm qua ông ta đã đến chỗ anh xin một khoản nợ. Ví tiền của ông ta không đủ sâu để làm hài lòng một tay bạc bịp như em đâu.”
“Chà, vậy của ai?” Lily nói, khiến anh cười thầm.
“Thử ngài Bentick trẻ tuổi đi – bố cậu ta chăm sóc các món nợ khi cậu ta chơi quá sâu.” Cùng nhau họ đi lên chiếc cầu thang hùng vĩ tráng lệ.
“Derek,” Lily nói mạnh mẽ, “Em đến đây để hỏi xem anh biết gì về một người đàn ông.”
“Ai?”
“Bá tước Wolverton. Ngài Alexander Raiford.”
Derek nhận ra cái tên ngay lập tức. “Vị quý tộc đã đính hôn với em gái em.”
“Vâng, em đã nghe vài suy đoán khá là đáng lo âu về tính cách anh ta. Em muốn ấn tượng của anh về anh ta.”
“Tại sao?”
“Bởi vì em sợ rằng anh ta sẽ là một người chồng hung dữ với Penelope. Và vẫn còn thời gian để em làm gì đó về việc này. Đám cưới chỉ còn bốn tuần nữa.”
“Em không đưa cả một con hàu cho em gái em.” anh nói.
Lily hướng thẳng một cái trừng mắt quở trách vào anh. “Điều đó cho thấy anh biết về em ít ỏi đến thế nào! Đúng là chúng em không bao giờ giống nhau nhiều lắm, nhưng em tôn thờ Penny. Con bé dịu dàng, e thẹn, vâng lời .... những phẩm chất mà em nghĩ là rất đáng ngưỡng mộ ở những phụ nữ khác.”
“Cô ấy không cần sự giúp đỡ của em.”
“Có, nó cần. Penny cũng ngọt nào và yếu ớt như một con cừu non vậy.”
“Và em được sinh ra với móng vuốt và răng nanh,” anh nói êm ái.
Lily hỉnh mũi lên. “Nếu có gì đó đe dọa hạnh phúc tương lai của em gái em, trách nhiệm của em là làm gì đó với nó.”
“Một vị thánh khát máu, em đấy.”
“Giờ thì kể cho em nghe những gì anh biết về Wolverton đi. Anh biết tất cả mọi thứ về tất cả mọi người mọi người. Và dừng ngay cái việc cười khẩy như thế đi – em không có ý định can thiệp vào công chuyện của bất kỳ ai, hay làm gì đó hấp tấp.”
“Chắc như đ’inh là em sẽ không,” Derek đang cười lớn, tưởng tượng một tình thế lúng túng nữa mà cô có thể đáp mình vào.
“ Đinh, Derek,” cô khiển trách, phát âm lại từ đó. “Hôm nay anh đã không gặp ông Hastings phải không? Em luôn có thể nói ra khi nào thì anh nhỡ mất một bài học.”
Derek trao cho cô một cái liếc cảnh cáo.
Chỉ mình Lily biết rằng hai ngày mỗi tuần Derek thuê một gia sư đặc biệt cố làm mềm trọng âm khu Đông của anh thành một thứ khác quý phái hơn. Đó là một trường hợp vô vọng. Sau hai năm học hành tận tụy, Derek đã xoay xở để nâng cao lối nói của anh từ cấp độ hàng tôm hàng cá tới cấp độ...chà, có lẽ là của một người làm thuê, hay thương nhân. Một cải thiện nhỏ, nhưng hầu như không rõ rệt. “Chữ ‘h’ là sự xuống cấp của ông ấy,” vị gia sư đã một lần nói với Lily trong tuyệt vọng. “Ông ấy có thể nói chúng nếu ông ấy thử, nhưng ông ấy luôn quên béng nó. Đối với ông ấy tôi sẽ là ông ‘astings cho đến khi ông ấy trút hơi thở cuối cùng.”
Lily đã đáp lại với sự pha trộn giữa buồn cười và cảm thông. “Sẽ ổn thôi mà, ông Hastings. Chỉ cần kiên nhẫn. Một ngày nào đó anh ấy sẽ làm ông ngạc nhiên. Cái tiếng h đó không thể ngăn cản anh ấy mãi mãi được.”
“Ông ấy không có tai cho nó,” vị gia sư nói rầu rĩ.
Lily đã không tranh cãi gì. Riêng mình, cô biết rằng Derek sẽ không bao giờ nghe giống một quý ông cả. Điều đó không quan trọng với cô. Cô đã thực sự trở nên thích thú lối nói của anh, sự pha trộn giữa v’s và w’s, những phụ âm mơ hồ rơi xuống tai lại khá là thú vị.
Derek dẫn cô tới ban công chạm khắc, mạ vàng nhìn phòng chính từ trên cao. Đây là nơi ưa thích nhất để nói chuyện của anh, vì anh có thể theo dõi mọi cử động ở các bàn, đầu óc anh không bao giờ ngừng các tính toán phức tạp. Không một đồng fa-đinh (=1/4 penni), thu được ở quầy kippi, hay một cái búng bài qua các ngón tay lanh lẹ từng thoát được khỏi ánh mắt thận trọng của anh. “Alex Raiford,” anh lẩm bẩm trầm ngâm. “Aye, anh ta đã đến đây lắc khửu tay một hay hai lần gì đó. Dù vậy không phải là một con chim bồ câu.”
“Thực hả,” Lily nói ngạc nhiên. “Không phải một con chim bồ câu. Đến từ anh, đó gần như là một lời khen đấy.”
“Raiford chơi khôn ngoan – theo các cuộc rượt đuổi nhưng không bao giờ đi quá sâu.” Derek quay một nụ cười sang cô. “Thậm chí cả em cũng sẽ không thể bịp anh ta được.”
Lily lờ chế nhạo đó đi. “Anh ta có giàu như đồn đại không?”
Câu đó cho ra một cái gật dứt khoát. “Hơn.”
“Có bất kỳ tai tiếng gia đình nào không? Bí mật, rắc rối, bồ bịch trong quá khứ, bất kỳ hành động xấu nào sẽ ảnh hưởng tồi tệ đến tính cách anh ta? Anh ta có vẻ giống một gã lạnh lùng, hung dữ không?”
Derek ôm đôi bàn bàn tay dài, được chăm sóc kỹ lưỡng qua tay vịn, nhìn xuống vương quốc nhỏ của anh. “Anh ta rất kín tiếng. Đặc biệt là từ khi người phụ nữ anh ta yêu bị nghẻo cách đây một hay hai năm gì đó.”
“Nghẻo?” Lily ngắt ngang, vừa thích thú vừa khiếp hãi. “Anh có phải khiếm nhã đến thế không?”
Derek lờ đi lời quở trách. “Cô Caroline Whitemore, Whitfield, gì đó kiểu thế. Gãy cổ trong một cuộc săn bắn, như người ta nói. Đáng đời con nhỏ ngốc ngếch, như anh nói.”
“Săn bắn à,” Lily nói, cáu tiết bởi cái liếc đầy ý nghĩa của anh. Cô yêu việc cưỡi ngựa theo đàn chó, nhưng thậm chí cả Derek cũng không tán thành một hoạt đông nguy hiểm đến thế đối với một phụ nữ. “Và em không giống những phụ nữ khác. Em có thể cưỡi giỏi như bất kỳ người đàn ông nào. Giỏi hơn phần lớn.”
“Đấy là cái cổ của em,” anh đáp lại cộc lốc.
“Chính xác. Giờ thì, đó không thể là tất cả những gì anh biết về Wolverton. Em biết anh mà. Anh đang giấu em gì đó.”
“Không.” Lily bị tóm bởi ánh mắt kiên định của Derek, sững sờ với màu xanh sâu thẳm lạnh lùng. Mắt anh chứa một tia hài hước, nhưng cũng có một lời cảnh cáo. Một lần nữa cô được nhắc nhở rằng, bất chấp tình bạn của họ, Derek sẽ không ở đó giúp cô nếu cô đáp mình vào rắc rối. Giọng anh phủ một sức mạnh tĩnh lặng cũng phiền muộn và hiếm gặp. “Nghe anh nói này, cô bé tinh quái. Hãy kệ nó đấy- đám cưới, mọi thứ. Raiford không phải dạng hung ác, nhưng anh ta cũng không phải loại súc vật chờ giết mổ đâu. Tránh khỏi anh ta. Em đã có đủ rắc rối để g’iải quyết rồi.” Môi anh xoắn lại nhăn nhở, và tự sửa lại mình. “Giải quyết.”
Lily xem xét lời khuyên của anh. Derek đúng, tất nhiên rồi. Cô nên bảo toàn sức mạnh của mình, không nghĩ đến gì khác ngoài việc giành lại Nicole. Nhưng vì vài lý do, câu hỏi về tính cách của Wolverton đã bám rễ trong cô, mè nheo cho đến khi cô không thể yên bình nếu không gặp anh ta. Cô nghĩ Penny đã luôn dễ bảo thế nào, không bao giờ cư xử thiếu đứng đắn hay nghi ngờ các quyết định của cha mẹ họ. Chúa biết rằng Penny không có ai để giúp đỡ con bé. Hình ảnh khuôn mặt cầu xin của Zachary đến trước mặt cô. Cô nợ anh ấy điều này. Lily thở dài. “Em phải tự mình gặp và quan sát Wolverton.” Cô nói bướng bỉnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook