Thề Ước Thầm Lặng
-
Chương 12
Cả nhà đã đi ngủ. Chỉ còn Fin và Myra ở lại. Trân trân nhìn ngọn lửa, Myra đắm chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân, trong khi Fin ngồi đối diện, rõ ràng đang nỗ lực đọc suy nghĩ và cảm xúc của cô. Cô đã học được cách chặn Fin lại từ khi họ còn bé. Lúc ấy, nó đã khiến anh bực bội và cô biết lúc này cũng vậy.
“Vì sao em quay lại vào thời điểm này?”, anh hỏi.
“Em phải quay lại.”
“Phải à? Tại sao? Có nguy hiểm ư?”
Mắt cô liếc nhìn anh rồi quay lại với ngọn lửa. “Có người đang theo dõi bọn em. Em không dám chắc hắn nguy hiểm thế nào. Nếu thời gian ở đây tồn tại song song với thời gian trong tương lai, thì đó không thể là mụ Grainna.”
“Nếu không phải mụ Grainna thì ai?”
“Em không biết.”
“Thế tức là việc quay về có thể sẽ không an toàn đối với Elizabeth.” Fin kết luận.
Myra lắc đầu. “Em không hề nói thế.”
“Nhưng em đã nói bọn em còn gì. Có người đang theo dõi bọn em. Nếu không an toàn cho cả hai người thì cũng không an toàn nếu chỉ có mình cô ấy.”
Myra nhắm mắt lại, biết rằng mình không thể che giấu sự thật với Fin lâu hơn được nữa. “Bọn em không phải là Lizzy.”
Fin dừng bước, quay lại nhìn cô. “Thế ai?”
Cô đứng dậy, vuốt thẳng váy. “Muộn rồi, Fin, em đã có một ngày mệt mỏi.”
“Thế vì sao em không nói chuyện với anh?”
“Em mệt rồi. Chúng ta hãy nói chuyện vào hôm khác nhé.”
Fin ngăn cô rời đi. “Nếu em chẳng thấy điềm báo hay linh cảm nào, và không dám chắc mụ Grainna không ở đó, mà trên thực tế, em tin rằng mụ ta đang ở đây, thế thì vì sao em quay lại? Nếu mụ Grainna ở đây thì em vừa lao thẳng vào chỗ nguy hiểm đấy.”
“Nay, Fin. Không có chuyện đó đâu.”
“Em đang nói gì thế? Mụ ta sẽ giết trinh nữ mà mụ ta dùng để phá vỡ lời nguyền, em biết điều đó còn gì.”
“Phải. Em biết.” Đừng hỏi nữa.
Anh băng tới chỗ cô, rung vai cô, bắt cô nhìn anh. “Vì sao? Vì sao em mạo hiểm tính mạng để quay về đây vào lúc này?”
“Khỉ thật, Fin, giờ em không có ích gì cho mụ Grainna nữa rồi.” Cô thốt lên. Nước mắt trào dâng.
Miệng Fin ngậm bặt. Anh lùi lại và hỏi qua hàm răng nghiến chặt. “Ai?”
“Điều đó quan trọng sao? Chúng ta đều biết đó là một phương án. Một phương án mà em chắc chắn tất cả mọi người rồi sẽ đồng ý rằng em nên thực hiện trước khi quá muộn.” Cô quay người nhìn đi chỗ khác. “Em không muốn điều này làm u ám Giáng sinh của chúng ta, Fin. Hãy giữ nó như một bí mật giữa hai ta thôi. Ít nhất là trong khoảng thời gian này.”
“Em có thai không?”, anh hỏi một cách khó khăn.
“Không.”
Anh thở phào. “Vậy thì không ai cần biết những gì đã xảy ra hết. Chúng ta cứ tiếp tục như bình thường là được.”
“Bình thường ư?”, cô nhìn lên những ngọn nến bập bùng trên ngọn đèn chùm. Cô vẫy tay để gió thổi tắt ánh lửa. “Không có gì bình thường hết. Không gì cả.”
Điện thoại reo đánh thức anh dậy. Todd chỉ vừa chợp mắt được khi bình minh ló dạng.
“Vâng.” Todd nghe máy, cố gắng xua tan làn sương mù trong đầu.
“Đừng nói với tôi là cậu đang ngủ đấy nhé. Dạo này cậu làm sao thế hả trời?”
Anh cầm đồng hồ lên rồi lại ném nó xuống tủ đầu giường. “Anh muốn gì, Jake?”
“Cậu đang ngủ. Thế mà tôi cứ nghĩ mình mới là người lười đấy.”
“Jake!”
“Được rồi, được rồi, nghe này, chiều này tôi trông lũ trẻ và tôi đang nghĩ...”
Suy nghĩ của Jake lúc nào cũng dính dáng đến anh. “Đi thẳng vào chủ đề đi.”
“Cậu làm gì trong tối Giáng sinh?”
“Ăn đồ ăn sẵn và uống bia. Làm sao?”
“À thì lúc nhóc đã lâu không gặp chú Todd rồi. Tôi nghĩ sẽ tuyệt lắm nếu cậu ghé qua.”
Đầu anh bắt đầu nện như búa bổ. “Và rồi?”
“Thôi nào, Todd, cậu biết là tôi không nấu ăn được mà. Thức ăn đóng hộp làm sao hợp với Giáng sinh cho được.”
Bố khỉ. Anh đã mong được dành cả ngày để ngẫm nghĩ. Anh đồng ý giúp bạn rồi chuẩn bị gác máy thì Jake ngăn lại, “Tiện thể, một trong số những người phụ nữ mất tích đã xuất hiện tối qua”.
“Những người phụ nữ mất tích à?”, Todd không rõ anh ta đang nói về chuyện gì.
“Ừ, hôm qua tôi đã nhận được điện thoại. Tôi nghĩ cậu và tôi có thể kiểm tra xem, có lẽ việc này sẽ giúp chúng ta ghi thêm vài điểm với trung uý, nâng hạng của chúng ta lên một tí.”
“Anh đang nói về chuyện quái quỷ gì vậy?”
“Gwen Adams, bà già trong Lễ hội Phục hưng.”
Mắt Todd mở choàng ra khi hiểu rõ lời Jake. “Mụ ta còn sống à?”
“Phải, còn sống, trong bệnh viện ngoài rìa San Luis Obispo. Theo tôi được biết thì bà ta không nói gì nhiều.”
“Anh có biết khoảng thời gian vừa rồi mụ ta đã ở đâu không?”
“Thấy chưa, tôi biết là cậu sẽ tò mò mà. Mai chúng ta đi kiểm tra nhé?”
Todd gác mày, gãi đám râu lún phún trên cằm, lẩm bẩm, “Để xem liệu mụ phù thuỷ ác độc có giống những gì Myra đã nói không nào.”
Giáng sinh theo phong cách trung cổ pha trộn với thế kỷ hai mốt thật vui mắt. Myra mua rất nhiều thứ để chia sẻ với gia đình. Mỗi người đều cầm một đồ vật kỳ diệu trong tay.
“Đây, Fin. Em biết anh đang gặp khó khăn trong việc hoàn thành căn phòng tắm mà Tara đang giục.” Cô đưa cho anh một quyển sách. “Quyển sách về đường ống nước này có thể hữu ích.”
Fin mỉm cười, cảm ơn cô và xem lướt qua các trang sách.
Lizzy đưa một cái hộp cho Tara. “Chị đã nghĩ là em có thể thích thứ này. Cassy đã chụp nó ở hội chợ đấy.”
“Chị có kể cho cô ấy về em không?” Tara nhận chiếc hộp.
“Có. Chị đã kể, dù cô ấy nghĩ chị bị điên.”
“Đó là tất cả những gì chị có thể làm mà.”
“Mở quà đi.”
Tara chậm rãi nhấc nắp hộp lên. Bên trong là một bức tranh đóng khung của cô và Duncan ngày họ đính hôn ở thế kỷ hai mốt.
“Ôi, Lizzy. Cảm ơn chị nhiều lắm.” Tara ôm chị gái, nước mắt long lanh.
“Cian, cái này dành cho em.” Myra đưa cậu một cái hộp.
“Gì đấy ạ?”, cậu hỏi, lôi thiết bị mỏng dính ra khỏi hộp.
Simon nhảy ra khỏi ghế. “Anh bạn, Ipod đấy.”
“Nó là cái gì vậy?”
Simon đảo tròn mắt và bật nó lên. “Myra, dì đã cóp những cái gì vào đây thế?”
“Dì đã bảo người bán chuyển vào những bài hát mà lũ con trai ở thời của cháu hay nghe.” Cô mỉm cười khi Simon chia sẻ tai nghe với em trai cô. Không lâu sau, cả hai cùng lắc lư đầu và tươi cười.
“Này, dì sẽ nạp điện cho nó như thế nào?”, Simon hỏi.
Myra đặt tay lên máy nghe nhạc và hút năng lượng xung quanh vào trong máy. “Trời ạ, dì phải chỉ cho cháu cách làm đấy. Cứ nghĩ đến số tiền tiết kiệm để mua pin là thấy sướng rồi mẹ nhỉ.” Sự phấn khích của Simon làm tất cả phá ra cười.
Amber ôm quyển nhật kí và đủ loại bút mực như thể chúng làm từ vàng. Không còn bút lông ngỗng và vết mực dây ra trên giấy da nữa. Nó là món quà vô cùng thích hợp cho cô em gái mười một tuổi của Myra.
Bà Lora đọc những quyển sách về những loại thuốc và thảo mộc có khả năng chữa bệnh.
Còn cho ông Ian, Myra đã nghĩ tới rất nhiều thứ, nhưng cô mua cho ông thứ mà cô để ý thấy Todd rất thích. Vài chai rượu Scotch đặt trước mặt ông. Ông rót một phần cho mình và các con trai lớn, tất cả đều tỏ vẻ khen ngợi.
“Thời đại của cháu có rất nhiều thứ tuyệt vời”, bà Lora nói với Lizzy.
“Đúng vậy. Cháu nghĩ Myra đã mua hết tất cả các món, mỗi thứ một ít. Cô ấy đã bắt bọn cháu đi qua đi lại mọi con đường ở trung tâm thương mại.”
Tara cười. “Chúa ơi, mấy tháng rồi em không hề nghĩ tới việc mua sắm.”
“Những thứ không tìm được ở đó thì bọn con lại đi tìm ở các trung tâm khác. Những toà nhà to bằng cả ngôi làng của chúng ta.”
“Đừng đùa chứ”, ông Ian nói, vẫy tay trong không khí. “Sao người ta lại cần những toà nhà to đùng như thế để chứa hàng hoá?”
Myra cúi người xuống và nhặt lên túi socola mà tất cả đều rất thích. “Hãy lấy những viên kẹo đơn giản này làm ví dụ. Có thể có đến mười vị khác nhau chỉ với một nhãn hiệu trên túi này thôi. Những vị khác nhau có vỏ bọc khác màu. Người ta thậm chí còn có hình chiếc tất và hình nhân tuyết...”
“Người tuyết”, Lizzy và Tara đồng thanh sửa.
“Aye, người tuyết trang trí trên túi.”
“Sao phải nhiều thế?”, Fin hỏi.
Lizzy cười khẩy. “Vì những công ty sản xuất chúng muốn kiếm tiền.”
“Có nhớ con từng bảo mọi người rằng Giáng sinh bị thương mại hoá quá đáng không?”, Tara hỏi.
Vài người gật đầu.
“Người ở tương lai mua quá nhiều, ăn quá lắm, và lại quên đi những điều quan trọng. Như gia đình.” Tara vươn tay ra nắm lấy bàn tay Duncan.
Nhìn xuống sàn nhà, Myra nuốt nước bọt. Không phải cô ghen tị với hạnh phúc của Tara và Duncan, nhưng trái tim cô cảm thấy trống rỗng. Cô không thể không tự hỏi liệu mình có thể cảm thấy trọn vẹn được nữa hay không.
Ngắm em gái cô cùng chồng con bé khiến trái tim Liz tràn ngập tình yêu. Cô luôn biết rằng Tara sẽ tìm được một mối quan hệ sâu sắc và ý nghĩa, nhưng chưa từng tưởng tượng rằng mối quan hệ đó lại diễn ra với một hiệp sĩ trung cổ.
Tất cả như một câu chuyện cổ tích. Từ chiếc váy dài con bé mặc cho tới đôi giầy đi trên chân. Nếu là Liz thì chắc cô sẽ cảm thấy lạc lõng hơn bao giờ hết. Nhưng Tara lại hoà nhập khá tốt. Thậm chí đến cách nói chuyện của nó cũng đã thay đổi. Tara nói giọng MacCoinnich, khiến Liz phải nhìn con bé hai lần.
Chúa ơi, cô còn khó mà hiểu nổi lời nói của người hầu. Khi một người vào phòng để giúp cô mặc đồ, tất cả những gì Liz có thể làm là mở to mắt nhìn, sợ không dám nói chuyện sau bài giảng của Fin về việc giữ bí mật danh tính. Cô không cần phải bận tâm mới đúng. Rõ ràng là họ đã đưa người hầu của Tara đến, cô ta đã quen cách nói chuyện kỳ lạ của họ.
Trên thực tế, cách nói chuyện của người nhà MacCoinnich đều khác hoàn toàn những người còn lại ở pháo đài. Cả gia đình đã cố gắng học cách nói dài dòng của tương lai. Thế thì khi cần phải hoà nhập, họ cũng có thể làm được.
Cô liếc trộm Fin trong chiếc váy Scotland. Anh ta mặc gì dưới cái thứ đó không biết? Cô gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Cái váy kẻ ca rô màu đỏ dài vừa quá đầu gối. Đôi bốt cao đến giữa bắp chân cơ bắp.
Sao tên khốn nào trông cũng đẹp trai thế nhỉ? Trời ạ, anh ta thì đúng là một tên khốn rồi. Dù đối với Simon thì cũng không đến nỗi. Không, sáng nay Simon đã nói chuyện với Fin vài lần về máy móc của thế kỷ hai mốt. Thậm chí lúc này đây, khi cả hai đang chúi đầu vào cuốn sách về đường ống nước, họ hành động như thể đã biết nhau không chỉ vài tiếng đồng hồ. Đã tự sửa toilet không chỉ một lần, Liz biết mình có thể giúp anh xoay sở với dự án nhà tắm. Nhưng mà, xem tên khốn vò đầu bứt tai thì có tính giải trí hơn nhiều.
Mỗi ngày trôi qua, Myra càng trở nên trầm lặng. Khuôn mặt đờ đẫn của cô nhìn chằm chằm vào lửa hoặc một khoảng không nào đó. Một nụ cười thân mật xuất hiện khi có người nói chuyện trực tiếp với cô, nhưng vô cùng miễn cưỡng. Khi cô cáo lỗi để rời phòng, Liz chờ thêm vài phút rồi theo chân cô, Tara và Amber bám sát gót.
Lặng lẽ đi vào phòng Myra, ba người họ thấy cô cuộn tròn lại như một quả bóng, khóc nức nở. Họ chậm rãi ngồi xuống giường và mỗi người đặt một tay lên người cô để cô biết họ đang ở đó.
“Em nhớ anh ấy lắm, Lizzy.”
“Chị biết”, Lizzy nói, lau một giọt lệ khỏi mắt cô. “Chị chắc chắn rằng anh ấy cũng nhớ em lắm.”
“Vì sao lại đau đớn thế này?”
“Yêu một người là một cảm xúc mãnh liệt. Và mất đi người đó cũng vậy.”
Một tiếng nức nở bật ra và Myra nắm lấy tay cô. “Khi nào thì sự đau đớn trống rỗng này sẽ biến mất?”
Liz nhìn Tara và Amber, cả hai đang ngồi lặng thinh. “Chị không biết.”
Rồi Myra khóc, khóc cho tới khi nước mắt cạn khô. Chỉ khi cô đã chìm vào giấc ngủ thì các chị em cô mới rời phòng.
Tường bệnh viện đính đầy thiệp chúc mừng và những vòng hoa rẻ tiền. Có người đã dính kim tuyến lên trần, những hộp kẹo và hộp bánh đã vơi một nửa rải rác khắp nơi.
Todd và Jake mặc thường phục đến bệnh viện. Họ chẳng thi hành công vụ, nhưng điều đó cũng không ngăn được họ giơ phù hiệu ra khi gặp phải một đống y tá đứng ngáng đường, không sẵn lòng chỉ cho họ phòng của Gwen Adams.
Khi họ vào phòng, mụ ta đang ngủ. Âm thanh duy nhất phát ra là từ ti vi của người ở cùng phòng.
Todd cầm bức ảnh của bà Adams lên và so sánh nó với người phụ nữ trên giường. Dù đang ngủ, mụ ta vẫn có vẻ trẻ hơn. Kỳ cục thật, anh nghĩ, phần lớn người lớn tuổi đều trông già hơn khi không trang điểm. Vậy ra đây là người phụ nữ mà Myra sợ hãi nhất trong đời.
Đột nhiên, bà Adams mở mắt ra và nhìn thẳng vào anh. Vẻ cau có của mụ ta nhanh chóng biến thành một nụ cười thấu hiểu. “Sỹ quan”, mụ ta chào.
Jake nhìn cộng sự của mình chứ không nhìn mụ ta. “Làm sao bà biết chúng tôi là cảnh sát?”
Mụ ta không trả lời. Thay vào đó, mụ ta nói, mắt không hề rời khỏi Todd, “Mời ngồi”.
“Bà đã ở đâu, bà Adams?”, Jake hỏi ngay khi họ đã yên vị.
“À, người già chúng tôi thỉnh thoảng khá đãng trí.”
“Bà không nhớ mình đã ở đâu suốt nửa năm à?”
“Nơi này nơi kia. Tôi xin lỗi vì đã gây ra nhiều rắc rối đến vậy.” Rên rỉ, mụ ta chìa tay ra đòi nước, “Anh không phiền lấy giúp tôi chứ?”.
Mụ ta lại liếc mắt nhìn Todd. Mụ ta ghê người thật, Myra. Anh công nhận điều đó.
“Như các anh thấy đấy, tôi đã bị ngã, điều đó thì tôi nhớ. Rồi không nhớ gì cả trong suốt một thời gian dài. Rõ ràng là đã có người chăm sóc tôi, vì tôi không bị thương hay ốm gần chết.”
“Bà đang nói bà bị bệnh mất trí nhớ à?” Jake ghi chép. Todd biết anh đang so sánh ghi chú với trường hợp của Myra.
“Tôi cho rằng anh nói thế cũng đúng. Tôi nhớ những con ngựa và vài người mặc những bộ đồ hoa mỹ, nhưng cũng có thể tôi đang nhớ đến những người tham dự hội chợ. Các anh cũng biết tôi quản lý một Lễ hội Phục hưng nhỉ?”
Todd cắn lưỡi. Phải, mụ ta có thể đang nghĩ đến hội chợ Phục hưng, hoặc đã bị gia đình Myra đuổi về. Dù thế nào đi nữa, mụ ta cũng là người mà anh phải theo dõi. Bà già này là lý do khiến Myra phải rời đi vào thời điểm ấy. Vì điều đó, anh ghét mụ ta.
Mụ Grainna nhìn vào mắt và xâm nhập vào tâm trí Todd Blakely. Gã ngốc này không biết rằng suy nghĩ của hắn thoát ra và đi vào đầu mụ dễ dàng thế nào. Hắn biết con gái của MacCoinnich và mong mỏi cô ta trở lại. Khi mụ thâm nhập sâu hơn, hắn nhăn mặt và liếc nhìn mụ. Tay hắn đưa lên đầu như thể nó đang bị nhức nhối. Rồi suy nghĩ của hắn khép lại. Mụ Grainna nghiến răng trèo trẹo. Điên tiết, mụ đào sâu hơn, nhưng vô ích. Người còn lại đang thẩm vấn, nhưng gã đàn ông này biết rất nhiều về quyền năng của mụ và hắn đang tìm cách huỷ hoại mụ.
Mụ ghét loại người như hắn, quá kiêu ngạo về bản thân và quyền lực của tấm phù hiệu. Hắn khinh khỉnh nhìn mụ và muốn chối bỏ quyền năng của mụ.
Nhìn mụ như thể mụ chẳng là cái thá gì. Dưới chăn, mụ xoắn các ngón tay và niệm thần chú trong đầu.
“Vậy...”, Todd định nói nhưng lại chỉ ho khan. “Bà có nhớ...” Anh lắc đầu, lại ho. Tay anh đưa lên họng và mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trên giường. Ngươi nghi ngờ quyền năng của ta thì tự chuốc hoạ vào thân thôi. Biết hắn đang cố gắng thở, mụ cố hết sức không cười.
Mụ Grainna nhíu lông mày. “Cậu ổn chứ? Đây, uống ít nước đi, chàng trai”, mụ đưa hắn cốc nước của mình.
Mụ cho phép hắn thở một hơi. Khi hắn đã uống nước, mụ thả ngón tay ra và nở nụ cười tươi rói. Tay cộng sự nhìn hắn lo lắng, vỗ lưng cho hắn.
Họ hỏi thêm vài câu nữa nhưng mụ Grainna lảng tránh tất cả. Mắt Todd nheo lại.
Vài phút sau, họ bước ra khỏi phòng và đứng ngoài cửa nói chuyện, “Chuyện gì đã xảy ra trong đó vậy? Cậu học thói hút thuốc nhân lúc tôi không để ý à?”.
“Không.”
“Cậu ốm à?”
“Không.” Giọng hắn hơi run run.
Trong phòng, mụ Grainna cười phá lên.
“Đúng là đàn ông.” Lizzy ngồi đối diện với Tara, hai chân gác lên bàn. “Không thể sống với họ mà cũng chẳng thể bắn chết họ.”
“Anh ta có đối xử tốt với em ấy không?”
“Có. Đâu phải người đàn ông nào cũng cho người lạ ở nhà như thế đâu.”
“Nếu đổi lấy tình dục thì có đấy.”
“Chị không nghĩ mối quan hệ giữa họ là như thế. Đừng hiểu nhầm ý chị, chị biết họ đã ngủ với nhau, nhưng chị thật lòng nghĩ rằng Myra có ý nghĩa gì đó với anh ta. Anh ta ngồi cạnh con bé và vuốt tóc nó. Người đàn ông nào làm thế chứ?”
“Không nhiều lắm.”
“Chị nghĩ Todd không thật sự tin rằng Myra đến từ thế kỷ này. Trời đất ạ, nơi này đúng là hay ho.” Liz vung tay lên trời và quanh các bức tường của pháo đài. Những bức tường đá với tấm thảm thêu to bằng cả một phòng. Các hiệp sĩ thực thụ đầy dưới sân. Khỉ thật, cô khó mà tin nổi, dù cô đang ở giữa thời đại này đây.
“Thế còn chuyện này?”, Tara phẩy tay về phía một ngọn nến và châm nó lên.
“Chị không tin được điều đó!” Miệng cô há hốc. “Em nghĩ chị có thể học được không?”
“Cứ kiên trì luyện tập như em đã chỉ cho chị là được. Nó sẽ tới thôi. Lúc đầu em cũng không làm được.” Quay lại với chủ đề, Tara hỏi, “Kể thêm cho em về Todd đi”.
“Chị đã kể cho em rồi, anh ta là cảnh sát. Dễ thương. Thật sự dễ thương, tóc anh ta hơi dài, nhưng sau khi nhìn những người đàn ông ở đây thì chị thấy cũng không dài lắm. Tiện thể, Duncan đáng yêu chết người thật.”
Tara đánh tay chị gái. “Anh ấy là của em.”
“Chị chỉ muốn nói... ổn đấy.”
“Fin cũng vậy mà.” Tara liếc nhìn cô.
“Fin là tên khốn.”
“Không phải đâu.”
“Xin em đây. Đúng là một gã sô-vanh, dám bảo chị phải cư xử ra sao và nói năng thế nào. Tara này, chị không biết sao em có thể chịu được điều đó nữa.”
“Tính cách hiệp sĩ khá phổ biến ở đây. Aye, em thừa nhận là có hơi sô-vanh, nhưng khi chị so sánh cả hai thì cái giá phải trả khá nhỏ thôi. Đàn ông ở đây cảm thấy cần phải bảo vệ phụ nữ và trẻ em bằng cả danh dự và sự kính trọng. Đổi lại, người phụ nữ phục vụ người đàn ông của họ. Em chỉ thấy rất ít đàn ông không xứng đáng với phụ nữ. Tất nhiên, em sống như một nữ hoàng, và chồng em chẳng từ chối em cái gì hết. Em sẽ không chọn một lối sống khác, Lizzy. Duncan là điều tuyệt vời nhất đến với em. Fin cũng đã bảo vệ em. Khi Fin kết hôn, vợ anh ấy sẽ được đối xử với tình yêu và sự kính trọng.”
Liz muốn chỉnh lại lời em gái nhưng cô chỉ nói, “Vậy thì chị hy vọng anh ta sẽ sớm tìm được cô gái đó để cô ta có thể dạy anh ra một hai điều về phụ nữ”.
“Em không nghĩ Fin dành nhiều thời gian trò chuyện với phụ nữ đâu.”
“Là sao?”, Liz hỏi.
“Danh tiếng của anh ấy không hoàn toàn trong sạch.”
Liz nhìn xuống váy. “Họ chẳng bao giờ, chẳng bao giờ như thế hết, Tara.” Chính xác là vẩn đục đến mức nào nhỉ?
“Chị có thể cố gắng hoà hợp với anh ấy, Lizzy. Anh ấy là người sẽ đưa chị về đấy.”
Liz ngẩng lên nhìn em gái và hỏi, “Sao không phải là em?”.
“Em không thể. Không được khi đang có thai. Em không biết việc đi xuyên thời gian sẽ ảnh hưởng thế nào đến em bé. Bên cạnh đó, lời thề hôn ước của Druid mà em và Duncan đã trao nhau có sự ràng buộc vô cùng mạnh mẽ, bọn em thật sự không thể xa nhau quá lâu. Thật ra bọn em có thể nói chuyện với nhau trong đầu cơ.”
“Không đùa chứ? Thần giao cách cảm á?”
“Điên rồ nhỉ? Ngay khoảnh khắc bọn em ràng buộc với nhau, suy nghĩ của em đã hoà cùng suy nghĩ của anh ấy và bọn em nói chuyện với nhau mà không cần chuyển động môi.”
Lắc đầu, Lizzy nói, “Chị không nghĩ là mình thích có người luôn ở trong suy nghĩ của mình đâu. Thế nếu em giận anh ta thì sao?”.
“À thì có nhiều cách chặn anh ấy lại, nhưng cảm xúc của bọn em vô cùng mạnh mẽ. Khi mụ Grainna bắt cóc em, anh ấy đã tìm ra em nhờ sự kết nối giữa hai đứa, và cả những gì em kể cho chị về Amber nữa.”
“Amber là một người có khả năng linh cảm?”, Liz hỏi.
Tara gật đầu. “Thực ra em được tìm ra nhờ câu thần chú kết máu thành chị em chứ không phải vì em ấy có khả năng cảm nhận cảm xúc của em.”
Liz lắc đầu. “Em thật sự tin rằng cái trò cắt máu ăn thề ngu ngốc mà chúng ta làm hồi ở trung học gắn kết em với Amber và Myra à?”
“Chị có lời giải thích nào hợp lý hơn không?”
“Nghe như một bộ phim hạng B dở ẹc vậy.” Nếu không phải cô đang sống trong chính bộ phim đó thì Liz chẳng đời nào tin.
“Cứ gọi nó thế nào tùy chị. Khi Myra tới tương lai, em đã biết cô ấy sẽ quay lại. Linh cảm của Amber về điều đó thậm chí còn mạnh mẽ hơn. Khi mụ Grainna bắt cóc em, em đã có khả năng nói chuyện thần giao cách cảm với Amber rồi. Sự kết nối tâm hồn đó đã đưa Duncan thẳng tới chỗ em.”
“Nếu Duncan có thể nói chuyện với em trong đầu thì sao anh ta lại không biết chuyện gì đang diễn ra chứ?”
Mắt Tara nhìn xa xăm trong khoảnh khắc. Một thoáng đau đớn, có lẽ đến từ những ký ức về sự hy sinh của mình hiện lên trong mắt cô. “Khi Duncan ở quá xa thì bọn em không thể nghe được nhau. Nếu không phải nhờ mối liên kết với Amber thì anh ấy có thể đã không tìm được em. Nếu em đi tới tương lai mà không có anh ấy thì chẳng thể biết được liệu em có sống sót qua chuyến đi đó hay không. Theo lời mẹ Lora, lời thề giữa chúng em đã mang lại lợi thế đọc được cảm xúc và suy nghĩ của nhau, nhưng nó cũng để lại một khoảng trống trong lòng bọn em, nếu có chuyện xảy ra với một trong hai người. Đa số những người Druid kết hôn giống bọn em đều qua đời chỉ cách nhau vài ngày.”
Liz nhìn những người đàn ông trên sân. Cảm giác lạnh giá xuất hiện sâu trong dạ dày cô.
“Chị hiểu rồi đấy”, Tara cắt ngang luồng suy nghĩ của Lizzy. “Duncan và em không thể chia lìa.”
Liz nhận ra mình đã đề nghị một việc bất khả thi. “Tất nhiên, chị xin lỗi vì đã hỏi.”
“Myra không thể bị bắt đi lần nữa. Bên cạnh đó, cha Ian sẽ không cho phép đâu.”
“Chị đoán là không.”
Vài người đàn ông, gồm cả Fin và Duncan, đang tập kỹ năng chiến đấu bằng kiếm trong sân. Những tiếng loảng xoảng âm ĩ vang lên cùng vài tiếng gầm gừ trong không trung. Cơ thể trần của họ ướt đẫm mồ hôi do luyện tập, cơ bắp gồng lên với những vũ khí nặng trĩu. Lizzy liếm đôi môi khô khốc, cố không nhìn khi những chiếc váy Scotland của họ bị kéo lên quá cao.
“Lịch sử kể rằng thời đại này đầy chiến tranh và chết chóc. Có thật là thế không?” Liz quan sát Fin vung một thanh gươm qua đầu.
“Có và không. Mẹ Lora từng kể với em rằng lúc nào cũng có chiến trận, đàn ông luôn sẵn sàn bảo vệ cho pháo đài. Dẫu vậy, trong năm năm qua, mọi chuyện tương đối im ắng. Bà nghĩ rằng các tổ tiên đang ngăn chặn các cuộc tàn sát để nhà MacCoinnich có thời gian và sức lực đánh bại mụ Grainna.
“Nghe hơi cường điệu đối với chị.”
“Chị sẽ không nói thế nếu đối mặt với mụ ta đâu.”
“Thôi nào, Tara, một người phụ nữ chống lại cả một quân đội đàn ông? Mà còn là một bà già nhé.”
“Phải rồi, một bà già năm trăm tuổi. Bất tử, căm ghét và phẫn nộ với mọi thứ, căm ghét tất cả mọi người.”
“Vì sao các tổ tiên không triệt hạ mụ ta luôn?”
“Em không nghĩ là họ có thể.” Tara nhích người trong ghế. “Em chưa bao giờ có điềm báo như mẹ Lora, nhưng em có cảm giác rằng gia đình này sẽ kết liễu mụ ta.” Cằm Tara hếch lên khi cô nói chuyện.
“Em đã trục xuất mụ ta khỏi chỗ này.”
“Đúng, nhưng không phải mãi mãi. Mụ ta có thể ở bất kỳ đâu, tiếp tục công cuộc kiếm tìm những quyền năng ngày xưa của mình.” Tara vươn tay ra và nắm lấy tay cô. “Chị phải cẩn thận khi về nhà đấy.”
Cảm giác lạnh giá lan khắp cánh tay Lizzy. “Đừng lo cho chị. Chị luôn đáp xuống bằng cả hai chân[1]. Em biết điều đó mà.”
[1] Một câu thành ngữ của Anh có nghĩa là vượt qua khó khăn một cách thành công.
“Em chẳng lo về việc chị ở đâu. Mụ ta ở đâu mới là điều khiến em suy nghĩ.”
Thời gian trôi quá nhanh đối với tất cả bọn họ. Các viên đá nằm trong sương mù khi các nhà du hành nói lời chia tay.
“Em yêu chị”, Tara khóc, ôm Lizzy lần cuối.
“Hãy sống thật tốt nhé, Tara. Sẽ không có ngày nào trôi qua mà chị không nhớ em.”
Simon đưa cho Cian máy chơi game của cậu. “Này, em có thể mua một cái mới.”
Myra đứng lùi lại và quan sát Fin chuẩn bị đồ đạc của họ. Anh mặc bộ đồ mà cô và Lizzy đã mang về, những bộ đồ thế kỷ hai mốt cho phép Fin hoà nhập. Quần jeans làm cô nhớ tới Todd. Liệu anh có ở trong rừng không? Tốt nhất là cô nên ở lại đây. Nếu rời đi, cô có thể sẽ không bao giờ quay lại với gia đình mình nữa. Dù thế nào thì cô cũng sẽ cảm thấy trống rỗng.
Amber lại gần, lồng tay vào tay cô. “Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.”
Myra mỉm cười với em gái. “Chị biết.”
Amber trao cho cô một nụ cười thấu hiểu.
Bốn chị em nắm tay nhau một giây ngắn ngủi và cùng đọc thần chú. Họ cầu xin tổ tiên xác nhận sự an toàn của những người còn lại.
Sau khi cất lời giã từ cuối cùng, Myra đứng lùi lại và quan sát họ ra đi.
Khi những viên đá rung rung và chiếu sáng cả vòng tròn, cơn lốc xoáy nuốt trọn những nhà du hành. Myra không thể ngăn cảm giác thất vọng vì các tổ tiên muốn Lizzy và con trai chị quay về.
“Em sẽ nhớ chị ấy lắm”, Tara khóc nức nở trong vòng tay Duncan.
“Tất cả chúng ta đều thế”, bà Lora phát biểu.
Myra nhìn Amber qua khoé mắt và thấy biểu hiện của em cô có vẻ kỳ cục. Amber bế con mèo dưới chân mình lên, mỉm cười và quay lại nơi lũ ngựa đang đứng chờ để đưa cả gia đình về pháo đài.
“Vì sao em quay lại vào thời điểm này?”, anh hỏi.
“Em phải quay lại.”
“Phải à? Tại sao? Có nguy hiểm ư?”
Mắt cô liếc nhìn anh rồi quay lại với ngọn lửa. “Có người đang theo dõi bọn em. Em không dám chắc hắn nguy hiểm thế nào. Nếu thời gian ở đây tồn tại song song với thời gian trong tương lai, thì đó không thể là mụ Grainna.”
“Nếu không phải mụ Grainna thì ai?”
“Em không biết.”
“Thế tức là việc quay về có thể sẽ không an toàn đối với Elizabeth.” Fin kết luận.
Myra lắc đầu. “Em không hề nói thế.”
“Nhưng em đã nói bọn em còn gì. Có người đang theo dõi bọn em. Nếu không an toàn cho cả hai người thì cũng không an toàn nếu chỉ có mình cô ấy.”
Myra nhắm mắt lại, biết rằng mình không thể che giấu sự thật với Fin lâu hơn được nữa. “Bọn em không phải là Lizzy.”
Fin dừng bước, quay lại nhìn cô. “Thế ai?”
Cô đứng dậy, vuốt thẳng váy. “Muộn rồi, Fin, em đã có một ngày mệt mỏi.”
“Thế vì sao em không nói chuyện với anh?”
“Em mệt rồi. Chúng ta hãy nói chuyện vào hôm khác nhé.”
Fin ngăn cô rời đi. “Nếu em chẳng thấy điềm báo hay linh cảm nào, và không dám chắc mụ Grainna không ở đó, mà trên thực tế, em tin rằng mụ ta đang ở đây, thế thì vì sao em quay lại? Nếu mụ Grainna ở đây thì em vừa lao thẳng vào chỗ nguy hiểm đấy.”
“Nay, Fin. Không có chuyện đó đâu.”
“Em đang nói gì thế? Mụ ta sẽ giết trinh nữ mà mụ ta dùng để phá vỡ lời nguyền, em biết điều đó còn gì.”
“Phải. Em biết.” Đừng hỏi nữa.
Anh băng tới chỗ cô, rung vai cô, bắt cô nhìn anh. “Vì sao? Vì sao em mạo hiểm tính mạng để quay về đây vào lúc này?”
“Khỉ thật, Fin, giờ em không có ích gì cho mụ Grainna nữa rồi.” Cô thốt lên. Nước mắt trào dâng.
Miệng Fin ngậm bặt. Anh lùi lại và hỏi qua hàm răng nghiến chặt. “Ai?”
“Điều đó quan trọng sao? Chúng ta đều biết đó là một phương án. Một phương án mà em chắc chắn tất cả mọi người rồi sẽ đồng ý rằng em nên thực hiện trước khi quá muộn.” Cô quay người nhìn đi chỗ khác. “Em không muốn điều này làm u ám Giáng sinh của chúng ta, Fin. Hãy giữ nó như một bí mật giữa hai ta thôi. Ít nhất là trong khoảng thời gian này.”
“Em có thai không?”, anh hỏi một cách khó khăn.
“Không.”
Anh thở phào. “Vậy thì không ai cần biết những gì đã xảy ra hết. Chúng ta cứ tiếp tục như bình thường là được.”
“Bình thường ư?”, cô nhìn lên những ngọn nến bập bùng trên ngọn đèn chùm. Cô vẫy tay để gió thổi tắt ánh lửa. “Không có gì bình thường hết. Không gì cả.”
Điện thoại reo đánh thức anh dậy. Todd chỉ vừa chợp mắt được khi bình minh ló dạng.
“Vâng.” Todd nghe máy, cố gắng xua tan làn sương mù trong đầu.
“Đừng nói với tôi là cậu đang ngủ đấy nhé. Dạo này cậu làm sao thế hả trời?”
Anh cầm đồng hồ lên rồi lại ném nó xuống tủ đầu giường. “Anh muốn gì, Jake?”
“Cậu đang ngủ. Thế mà tôi cứ nghĩ mình mới là người lười đấy.”
“Jake!”
“Được rồi, được rồi, nghe này, chiều này tôi trông lũ trẻ và tôi đang nghĩ...”
Suy nghĩ của Jake lúc nào cũng dính dáng đến anh. “Đi thẳng vào chủ đề đi.”
“Cậu làm gì trong tối Giáng sinh?”
“Ăn đồ ăn sẵn và uống bia. Làm sao?”
“À thì lúc nhóc đã lâu không gặp chú Todd rồi. Tôi nghĩ sẽ tuyệt lắm nếu cậu ghé qua.”
Đầu anh bắt đầu nện như búa bổ. “Và rồi?”
“Thôi nào, Todd, cậu biết là tôi không nấu ăn được mà. Thức ăn đóng hộp làm sao hợp với Giáng sinh cho được.”
Bố khỉ. Anh đã mong được dành cả ngày để ngẫm nghĩ. Anh đồng ý giúp bạn rồi chuẩn bị gác máy thì Jake ngăn lại, “Tiện thể, một trong số những người phụ nữ mất tích đã xuất hiện tối qua”.
“Những người phụ nữ mất tích à?”, Todd không rõ anh ta đang nói về chuyện gì.
“Ừ, hôm qua tôi đã nhận được điện thoại. Tôi nghĩ cậu và tôi có thể kiểm tra xem, có lẽ việc này sẽ giúp chúng ta ghi thêm vài điểm với trung uý, nâng hạng của chúng ta lên một tí.”
“Anh đang nói về chuyện quái quỷ gì vậy?”
“Gwen Adams, bà già trong Lễ hội Phục hưng.”
Mắt Todd mở choàng ra khi hiểu rõ lời Jake. “Mụ ta còn sống à?”
“Phải, còn sống, trong bệnh viện ngoài rìa San Luis Obispo. Theo tôi được biết thì bà ta không nói gì nhiều.”
“Anh có biết khoảng thời gian vừa rồi mụ ta đã ở đâu không?”
“Thấy chưa, tôi biết là cậu sẽ tò mò mà. Mai chúng ta đi kiểm tra nhé?”
Todd gác mày, gãi đám râu lún phún trên cằm, lẩm bẩm, “Để xem liệu mụ phù thuỷ ác độc có giống những gì Myra đã nói không nào.”
Giáng sinh theo phong cách trung cổ pha trộn với thế kỷ hai mốt thật vui mắt. Myra mua rất nhiều thứ để chia sẻ với gia đình. Mỗi người đều cầm một đồ vật kỳ diệu trong tay.
“Đây, Fin. Em biết anh đang gặp khó khăn trong việc hoàn thành căn phòng tắm mà Tara đang giục.” Cô đưa cho anh một quyển sách. “Quyển sách về đường ống nước này có thể hữu ích.”
Fin mỉm cười, cảm ơn cô và xem lướt qua các trang sách.
Lizzy đưa một cái hộp cho Tara. “Chị đã nghĩ là em có thể thích thứ này. Cassy đã chụp nó ở hội chợ đấy.”
“Chị có kể cho cô ấy về em không?” Tara nhận chiếc hộp.
“Có. Chị đã kể, dù cô ấy nghĩ chị bị điên.”
“Đó là tất cả những gì chị có thể làm mà.”
“Mở quà đi.”
Tara chậm rãi nhấc nắp hộp lên. Bên trong là một bức tranh đóng khung của cô và Duncan ngày họ đính hôn ở thế kỷ hai mốt.
“Ôi, Lizzy. Cảm ơn chị nhiều lắm.” Tara ôm chị gái, nước mắt long lanh.
“Cian, cái này dành cho em.” Myra đưa cậu một cái hộp.
“Gì đấy ạ?”, cậu hỏi, lôi thiết bị mỏng dính ra khỏi hộp.
Simon nhảy ra khỏi ghế. “Anh bạn, Ipod đấy.”
“Nó là cái gì vậy?”
Simon đảo tròn mắt và bật nó lên. “Myra, dì đã cóp những cái gì vào đây thế?”
“Dì đã bảo người bán chuyển vào những bài hát mà lũ con trai ở thời của cháu hay nghe.” Cô mỉm cười khi Simon chia sẻ tai nghe với em trai cô. Không lâu sau, cả hai cùng lắc lư đầu và tươi cười.
“Này, dì sẽ nạp điện cho nó như thế nào?”, Simon hỏi.
Myra đặt tay lên máy nghe nhạc và hút năng lượng xung quanh vào trong máy. “Trời ạ, dì phải chỉ cho cháu cách làm đấy. Cứ nghĩ đến số tiền tiết kiệm để mua pin là thấy sướng rồi mẹ nhỉ.” Sự phấn khích của Simon làm tất cả phá ra cười.
Amber ôm quyển nhật kí và đủ loại bút mực như thể chúng làm từ vàng. Không còn bút lông ngỗng và vết mực dây ra trên giấy da nữa. Nó là món quà vô cùng thích hợp cho cô em gái mười một tuổi của Myra.
Bà Lora đọc những quyển sách về những loại thuốc và thảo mộc có khả năng chữa bệnh.
Còn cho ông Ian, Myra đã nghĩ tới rất nhiều thứ, nhưng cô mua cho ông thứ mà cô để ý thấy Todd rất thích. Vài chai rượu Scotch đặt trước mặt ông. Ông rót một phần cho mình và các con trai lớn, tất cả đều tỏ vẻ khen ngợi.
“Thời đại của cháu có rất nhiều thứ tuyệt vời”, bà Lora nói với Lizzy.
“Đúng vậy. Cháu nghĩ Myra đã mua hết tất cả các món, mỗi thứ một ít. Cô ấy đã bắt bọn cháu đi qua đi lại mọi con đường ở trung tâm thương mại.”
Tara cười. “Chúa ơi, mấy tháng rồi em không hề nghĩ tới việc mua sắm.”
“Những thứ không tìm được ở đó thì bọn con lại đi tìm ở các trung tâm khác. Những toà nhà to bằng cả ngôi làng của chúng ta.”
“Đừng đùa chứ”, ông Ian nói, vẫy tay trong không khí. “Sao người ta lại cần những toà nhà to đùng như thế để chứa hàng hoá?”
Myra cúi người xuống và nhặt lên túi socola mà tất cả đều rất thích. “Hãy lấy những viên kẹo đơn giản này làm ví dụ. Có thể có đến mười vị khác nhau chỉ với một nhãn hiệu trên túi này thôi. Những vị khác nhau có vỏ bọc khác màu. Người ta thậm chí còn có hình chiếc tất và hình nhân tuyết...”
“Người tuyết”, Lizzy và Tara đồng thanh sửa.
“Aye, người tuyết trang trí trên túi.”
“Sao phải nhiều thế?”, Fin hỏi.
Lizzy cười khẩy. “Vì những công ty sản xuất chúng muốn kiếm tiền.”
“Có nhớ con từng bảo mọi người rằng Giáng sinh bị thương mại hoá quá đáng không?”, Tara hỏi.
Vài người gật đầu.
“Người ở tương lai mua quá nhiều, ăn quá lắm, và lại quên đi những điều quan trọng. Như gia đình.” Tara vươn tay ra nắm lấy bàn tay Duncan.
Nhìn xuống sàn nhà, Myra nuốt nước bọt. Không phải cô ghen tị với hạnh phúc của Tara và Duncan, nhưng trái tim cô cảm thấy trống rỗng. Cô không thể không tự hỏi liệu mình có thể cảm thấy trọn vẹn được nữa hay không.
Ngắm em gái cô cùng chồng con bé khiến trái tim Liz tràn ngập tình yêu. Cô luôn biết rằng Tara sẽ tìm được một mối quan hệ sâu sắc và ý nghĩa, nhưng chưa từng tưởng tượng rằng mối quan hệ đó lại diễn ra với một hiệp sĩ trung cổ.
Tất cả như một câu chuyện cổ tích. Từ chiếc váy dài con bé mặc cho tới đôi giầy đi trên chân. Nếu là Liz thì chắc cô sẽ cảm thấy lạc lõng hơn bao giờ hết. Nhưng Tara lại hoà nhập khá tốt. Thậm chí đến cách nói chuyện của nó cũng đã thay đổi. Tara nói giọng MacCoinnich, khiến Liz phải nhìn con bé hai lần.
Chúa ơi, cô còn khó mà hiểu nổi lời nói của người hầu. Khi một người vào phòng để giúp cô mặc đồ, tất cả những gì Liz có thể làm là mở to mắt nhìn, sợ không dám nói chuyện sau bài giảng của Fin về việc giữ bí mật danh tính. Cô không cần phải bận tâm mới đúng. Rõ ràng là họ đã đưa người hầu của Tara đến, cô ta đã quen cách nói chuyện kỳ lạ của họ.
Trên thực tế, cách nói chuyện của người nhà MacCoinnich đều khác hoàn toàn những người còn lại ở pháo đài. Cả gia đình đã cố gắng học cách nói dài dòng của tương lai. Thế thì khi cần phải hoà nhập, họ cũng có thể làm được.
Cô liếc trộm Fin trong chiếc váy Scotland. Anh ta mặc gì dưới cái thứ đó không biết? Cô gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Cái váy kẻ ca rô màu đỏ dài vừa quá đầu gối. Đôi bốt cao đến giữa bắp chân cơ bắp.
Sao tên khốn nào trông cũng đẹp trai thế nhỉ? Trời ạ, anh ta thì đúng là một tên khốn rồi. Dù đối với Simon thì cũng không đến nỗi. Không, sáng nay Simon đã nói chuyện với Fin vài lần về máy móc của thế kỷ hai mốt. Thậm chí lúc này đây, khi cả hai đang chúi đầu vào cuốn sách về đường ống nước, họ hành động như thể đã biết nhau không chỉ vài tiếng đồng hồ. Đã tự sửa toilet không chỉ một lần, Liz biết mình có thể giúp anh xoay sở với dự án nhà tắm. Nhưng mà, xem tên khốn vò đầu bứt tai thì có tính giải trí hơn nhiều.
Mỗi ngày trôi qua, Myra càng trở nên trầm lặng. Khuôn mặt đờ đẫn của cô nhìn chằm chằm vào lửa hoặc một khoảng không nào đó. Một nụ cười thân mật xuất hiện khi có người nói chuyện trực tiếp với cô, nhưng vô cùng miễn cưỡng. Khi cô cáo lỗi để rời phòng, Liz chờ thêm vài phút rồi theo chân cô, Tara và Amber bám sát gót.
Lặng lẽ đi vào phòng Myra, ba người họ thấy cô cuộn tròn lại như một quả bóng, khóc nức nở. Họ chậm rãi ngồi xuống giường và mỗi người đặt một tay lên người cô để cô biết họ đang ở đó.
“Em nhớ anh ấy lắm, Lizzy.”
“Chị biết”, Lizzy nói, lau một giọt lệ khỏi mắt cô. “Chị chắc chắn rằng anh ấy cũng nhớ em lắm.”
“Vì sao lại đau đớn thế này?”
“Yêu một người là một cảm xúc mãnh liệt. Và mất đi người đó cũng vậy.”
Một tiếng nức nở bật ra và Myra nắm lấy tay cô. “Khi nào thì sự đau đớn trống rỗng này sẽ biến mất?”
Liz nhìn Tara và Amber, cả hai đang ngồi lặng thinh. “Chị không biết.”
Rồi Myra khóc, khóc cho tới khi nước mắt cạn khô. Chỉ khi cô đã chìm vào giấc ngủ thì các chị em cô mới rời phòng.
Tường bệnh viện đính đầy thiệp chúc mừng và những vòng hoa rẻ tiền. Có người đã dính kim tuyến lên trần, những hộp kẹo và hộp bánh đã vơi một nửa rải rác khắp nơi.
Todd và Jake mặc thường phục đến bệnh viện. Họ chẳng thi hành công vụ, nhưng điều đó cũng không ngăn được họ giơ phù hiệu ra khi gặp phải một đống y tá đứng ngáng đường, không sẵn lòng chỉ cho họ phòng của Gwen Adams.
Khi họ vào phòng, mụ ta đang ngủ. Âm thanh duy nhất phát ra là từ ti vi của người ở cùng phòng.
Todd cầm bức ảnh của bà Adams lên và so sánh nó với người phụ nữ trên giường. Dù đang ngủ, mụ ta vẫn có vẻ trẻ hơn. Kỳ cục thật, anh nghĩ, phần lớn người lớn tuổi đều trông già hơn khi không trang điểm. Vậy ra đây là người phụ nữ mà Myra sợ hãi nhất trong đời.
Đột nhiên, bà Adams mở mắt ra và nhìn thẳng vào anh. Vẻ cau có của mụ ta nhanh chóng biến thành một nụ cười thấu hiểu. “Sỹ quan”, mụ ta chào.
Jake nhìn cộng sự của mình chứ không nhìn mụ ta. “Làm sao bà biết chúng tôi là cảnh sát?”
Mụ ta không trả lời. Thay vào đó, mụ ta nói, mắt không hề rời khỏi Todd, “Mời ngồi”.
“Bà đã ở đâu, bà Adams?”, Jake hỏi ngay khi họ đã yên vị.
“À, người già chúng tôi thỉnh thoảng khá đãng trí.”
“Bà không nhớ mình đã ở đâu suốt nửa năm à?”
“Nơi này nơi kia. Tôi xin lỗi vì đã gây ra nhiều rắc rối đến vậy.” Rên rỉ, mụ ta chìa tay ra đòi nước, “Anh không phiền lấy giúp tôi chứ?”.
Mụ ta lại liếc mắt nhìn Todd. Mụ ta ghê người thật, Myra. Anh công nhận điều đó.
“Như các anh thấy đấy, tôi đã bị ngã, điều đó thì tôi nhớ. Rồi không nhớ gì cả trong suốt một thời gian dài. Rõ ràng là đã có người chăm sóc tôi, vì tôi không bị thương hay ốm gần chết.”
“Bà đang nói bà bị bệnh mất trí nhớ à?” Jake ghi chép. Todd biết anh đang so sánh ghi chú với trường hợp của Myra.
“Tôi cho rằng anh nói thế cũng đúng. Tôi nhớ những con ngựa và vài người mặc những bộ đồ hoa mỹ, nhưng cũng có thể tôi đang nhớ đến những người tham dự hội chợ. Các anh cũng biết tôi quản lý một Lễ hội Phục hưng nhỉ?”
Todd cắn lưỡi. Phải, mụ ta có thể đang nghĩ đến hội chợ Phục hưng, hoặc đã bị gia đình Myra đuổi về. Dù thế nào đi nữa, mụ ta cũng là người mà anh phải theo dõi. Bà già này là lý do khiến Myra phải rời đi vào thời điểm ấy. Vì điều đó, anh ghét mụ ta.
Mụ Grainna nhìn vào mắt và xâm nhập vào tâm trí Todd Blakely. Gã ngốc này không biết rằng suy nghĩ của hắn thoát ra và đi vào đầu mụ dễ dàng thế nào. Hắn biết con gái của MacCoinnich và mong mỏi cô ta trở lại. Khi mụ thâm nhập sâu hơn, hắn nhăn mặt và liếc nhìn mụ. Tay hắn đưa lên đầu như thể nó đang bị nhức nhối. Rồi suy nghĩ của hắn khép lại. Mụ Grainna nghiến răng trèo trẹo. Điên tiết, mụ đào sâu hơn, nhưng vô ích. Người còn lại đang thẩm vấn, nhưng gã đàn ông này biết rất nhiều về quyền năng của mụ và hắn đang tìm cách huỷ hoại mụ.
Mụ ghét loại người như hắn, quá kiêu ngạo về bản thân và quyền lực của tấm phù hiệu. Hắn khinh khỉnh nhìn mụ và muốn chối bỏ quyền năng của mụ.
Nhìn mụ như thể mụ chẳng là cái thá gì. Dưới chăn, mụ xoắn các ngón tay và niệm thần chú trong đầu.
“Vậy...”, Todd định nói nhưng lại chỉ ho khan. “Bà có nhớ...” Anh lắc đầu, lại ho. Tay anh đưa lên họng và mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trên giường. Ngươi nghi ngờ quyền năng của ta thì tự chuốc hoạ vào thân thôi. Biết hắn đang cố gắng thở, mụ cố hết sức không cười.
Mụ Grainna nhíu lông mày. “Cậu ổn chứ? Đây, uống ít nước đi, chàng trai”, mụ đưa hắn cốc nước của mình.
Mụ cho phép hắn thở một hơi. Khi hắn đã uống nước, mụ thả ngón tay ra và nở nụ cười tươi rói. Tay cộng sự nhìn hắn lo lắng, vỗ lưng cho hắn.
Họ hỏi thêm vài câu nữa nhưng mụ Grainna lảng tránh tất cả. Mắt Todd nheo lại.
Vài phút sau, họ bước ra khỏi phòng và đứng ngoài cửa nói chuyện, “Chuyện gì đã xảy ra trong đó vậy? Cậu học thói hút thuốc nhân lúc tôi không để ý à?”.
“Không.”
“Cậu ốm à?”
“Không.” Giọng hắn hơi run run.
Trong phòng, mụ Grainna cười phá lên.
“Đúng là đàn ông.” Lizzy ngồi đối diện với Tara, hai chân gác lên bàn. “Không thể sống với họ mà cũng chẳng thể bắn chết họ.”
“Anh ta có đối xử tốt với em ấy không?”
“Có. Đâu phải người đàn ông nào cũng cho người lạ ở nhà như thế đâu.”
“Nếu đổi lấy tình dục thì có đấy.”
“Chị không nghĩ mối quan hệ giữa họ là như thế. Đừng hiểu nhầm ý chị, chị biết họ đã ngủ với nhau, nhưng chị thật lòng nghĩ rằng Myra có ý nghĩa gì đó với anh ta. Anh ta ngồi cạnh con bé và vuốt tóc nó. Người đàn ông nào làm thế chứ?”
“Không nhiều lắm.”
“Chị nghĩ Todd không thật sự tin rằng Myra đến từ thế kỷ này. Trời đất ạ, nơi này đúng là hay ho.” Liz vung tay lên trời và quanh các bức tường của pháo đài. Những bức tường đá với tấm thảm thêu to bằng cả một phòng. Các hiệp sĩ thực thụ đầy dưới sân. Khỉ thật, cô khó mà tin nổi, dù cô đang ở giữa thời đại này đây.
“Thế còn chuyện này?”, Tara phẩy tay về phía một ngọn nến và châm nó lên.
“Chị không tin được điều đó!” Miệng cô há hốc. “Em nghĩ chị có thể học được không?”
“Cứ kiên trì luyện tập như em đã chỉ cho chị là được. Nó sẽ tới thôi. Lúc đầu em cũng không làm được.” Quay lại với chủ đề, Tara hỏi, “Kể thêm cho em về Todd đi”.
“Chị đã kể cho em rồi, anh ta là cảnh sát. Dễ thương. Thật sự dễ thương, tóc anh ta hơi dài, nhưng sau khi nhìn những người đàn ông ở đây thì chị thấy cũng không dài lắm. Tiện thể, Duncan đáng yêu chết người thật.”
Tara đánh tay chị gái. “Anh ấy là của em.”
“Chị chỉ muốn nói... ổn đấy.”
“Fin cũng vậy mà.” Tara liếc nhìn cô.
“Fin là tên khốn.”
“Không phải đâu.”
“Xin em đây. Đúng là một gã sô-vanh, dám bảo chị phải cư xử ra sao và nói năng thế nào. Tara này, chị không biết sao em có thể chịu được điều đó nữa.”
“Tính cách hiệp sĩ khá phổ biến ở đây. Aye, em thừa nhận là có hơi sô-vanh, nhưng khi chị so sánh cả hai thì cái giá phải trả khá nhỏ thôi. Đàn ông ở đây cảm thấy cần phải bảo vệ phụ nữ và trẻ em bằng cả danh dự và sự kính trọng. Đổi lại, người phụ nữ phục vụ người đàn ông của họ. Em chỉ thấy rất ít đàn ông không xứng đáng với phụ nữ. Tất nhiên, em sống như một nữ hoàng, và chồng em chẳng từ chối em cái gì hết. Em sẽ không chọn một lối sống khác, Lizzy. Duncan là điều tuyệt vời nhất đến với em. Fin cũng đã bảo vệ em. Khi Fin kết hôn, vợ anh ấy sẽ được đối xử với tình yêu và sự kính trọng.”
Liz muốn chỉnh lại lời em gái nhưng cô chỉ nói, “Vậy thì chị hy vọng anh ta sẽ sớm tìm được cô gái đó để cô ta có thể dạy anh ra một hai điều về phụ nữ”.
“Em không nghĩ Fin dành nhiều thời gian trò chuyện với phụ nữ đâu.”
“Là sao?”, Liz hỏi.
“Danh tiếng của anh ấy không hoàn toàn trong sạch.”
Liz nhìn xuống váy. “Họ chẳng bao giờ, chẳng bao giờ như thế hết, Tara.” Chính xác là vẩn đục đến mức nào nhỉ?
“Chị có thể cố gắng hoà hợp với anh ấy, Lizzy. Anh ấy là người sẽ đưa chị về đấy.”
Liz ngẩng lên nhìn em gái và hỏi, “Sao không phải là em?”.
“Em không thể. Không được khi đang có thai. Em không biết việc đi xuyên thời gian sẽ ảnh hưởng thế nào đến em bé. Bên cạnh đó, lời thề hôn ước của Druid mà em và Duncan đã trao nhau có sự ràng buộc vô cùng mạnh mẽ, bọn em thật sự không thể xa nhau quá lâu. Thật ra bọn em có thể nói chuyện với nhau trong đầu cơ.”
“Không đùa chứ? Thần giao cách cảm á?”
“Điên rồ nhỉ? Ngay khoảnh khắc bọn em ràng buộc với nhau, suy nghĩ của em đã hoà cùng suy nghĩ của anh ấy và bọn em nói chuyện với nhau mà không cần chuyển động môi.”
Lắc đầu, Lizzy nói, “Chị không nghĩ là mình thích có người luôn ở trong suy nghĩ của mình đâu. Thế nếu em giận anh ta thì sao?”.
“À thì có nhiều cách chặn anh ấy lại, nhưng cảm xúc của bọn em vô cùng mạnh mẽ. Khi mụ Grainna bắt cóc em, anh ấy đã tìm ra em nhờ sự kết nối giữa hai đứa, và cả những gì em kể cho chị về Amber nữa.”
“Amber là một người có khả năng linh cảm?”, Liz hỏi.
Tara gật đầu. “Thực ra em được tìm ra nhờ câu thần chú kết máu thành chị em chứ không phải vì em ấy có khả năng cảm nhận cảm xúc của em.”
Liz lắc đầu. “Em thật sự tin rằng cái trò cắt máu ăn thề ngu ngốc mà chúng ta làm hồi ở trung học gắn kết em với Amber và Myra à?”
“Chị có lời giải thích nào hợp lý hơn không?”
“Nghe như một bộ phim hạng B dở ẹc vậy.” Nếu không phải cô đang sống trong chính bộ phim đó thì Liz chẳng đời nào tin.
“Cứ gọi nó thế nào tùy chị. Khi Myra tới tương lai, em đã biết cô ấy sẽ quay lại. Linh cảm của Amber về điều đó thậm chí còn mạnh mẽ hơn. Khi mụ Grainna bắt cóc em, em đã có khả năng nói chuyện thần giao cách cảm với Amber rồi. Sự kết nối tâm hồn đó đã đưa Duncan thẳng tới chỗ em.”
“Nếu Duncan có thể nói chuyện với em trong đầu thì sao anh ta lại không biết chuyện gì đang diễn ra chứ?”
Mắt Tara nhìn xa xăm trong khoảnh khắc. Một thoáng đau đớn, có lẽ đến từ những ký ức về sự hy sinh của mình hiện lên trong mắt cô. “Khi Duncan ở quá xa thì bọn em không thể nghe được nhau. Nếu không phải nhờ mối liên kết với Amber thì anh ấy có thể đã không tìm được em. Nếu em đi tới tương lai mà không có anh ấy thì chẳng thể biết được liệu em có sống sót qua chuyến đi đó hay không. Theo lời mẹ Lora, lời thề giữa chúng em đã mang lại lợi thế đọc được cảm xúc và suy nghĩ của nhau, nhưng nó cũng để lại một khoảng trống trong lòng bọn em, nếu có chuyện xảy ra với một trong hai người. Đa số những người Druid kết hôn giống bọn em đều qua đời chỉ cách nhau vài ngày.”
Liz nhìn những người đàn ông trên sân. Cảm giác lạnh giá xuất hiện sâu trong dạ dày cô.
“Chị hiểu rồi đấy”, Tara cắt ngang luồng suy nghĩ của Lizzy. “Duncan và em không thể chia lìa.”
Liz nhận ra mình đã đề nghị một việc bất khả thi. “Tất nhiên, chị xin lỗi vì đã hỏi.”
“Myra không thể bị bắt đi lần nữa. Bên cạnh đó, cha Ian sẽ không cho phép đâu.”
“Chị đoán là không.”
Vài người đàn ông, gồm cả Fin và Duncan, đang tập kỹ năng chiến đấu bằng kiếm trong sân. Những tiếng loảng xoảng âm ĩ vang lên cùng vài tiếng gầm gừ trong không trung. Cơ thể trần của họ ướt đẫm mồ hôi do luyện tập, cơ bắp gồng lên với những vũ khí nặng trĩu. Lizzy liếm đôi môi khô khốc, cố không nhìn khi những chiếc váy Scotland của họ bị kéo lên quá cao.
“Lịch sử kể rằng thời đại này đầy chiến tranh và chết chóc. Có thật là thế không?” Liz quan sát Fin vung một thanh gươm qua đầu.
“Có và không. Mẹ Lora từng kể với em rằng lúc nào cũng có chiến trận, đàn ông luôn sẵn sàn bảo vệ cho pháo đài. Dẫu vậy, trong năm năm qua, mọi chuyện tương đối im ắng. Bà nghĩ rằng các tổ tiên đang ngăn chặn các cuộc tàn sát để nhà MacCoinnich có thời gian và sức lực đánh bại mụ Grainna.
“Nghe hơi cường điệu đối với chị.”
“Chị sẽ không nói thế nếu đối mặt với mụ ta đâu.”
“Thôi nào, Tara, một người phụ nữ chống lại cả một quân đội đàn ông? Mà còn là một bà già nhé.”
“Phải rồi, một bà già năm trăm tuổi. Bất tử, căm ghét và phẫn nộ với mọi thứ, căm ghét tất cả mọi người.”
“Vì sao các tổ tiên không triệt hạ mụ ta luôn?”
“Em không nghĩ là họ có thể.” Tara nhích người trong ghế. “Em chưa bao giờ có điềm báo như mẹ Lora, nhưng em có cảm giác rằng gia đình này sẽ kết liễu mụ ta.” Cằm Tara hếch lên khi cô nói chuyện.
“Em đã trục xuất mụ ta khỏi chỗ này.”
“Đúng, nhưng không phải mãi mãi. Mụ ta có thể ở bất kỳ đâu, tiếp tục công cuộc kiếm tìm những quyền năng ngày xưa của mình.” Tara vươn tay ra và nắm lấy tay cô. “Chị phải cẩn thận khi về nhà đấy.”
Cảm giác lạnh giá lan khắp cánh tay Lizzy. “Đừng lo cho chị. Chị luôn đáp xuống bằng cả hai chân[1]. Em biết điều đó mà.”
[1] Một câu thành ngữ của Anh có nghĩa là vượt qua khó khăn một cách thành công.
“Em chẳng lo về việc chị ở đâu. Mụ ta ở đâu mới là điều khiến em suy nghĩ.”
Thời gian trôi quá nhanh đối với tất cả bọn họ. Các viên đá nằm trong sương mù khi các nhà du hành nói lời chia tay.
“Em yêu chị”, Tara khóc, ôm Lizzy lần cuối.
“Hãy sống thật tốt nhé, Tara. Sẽ không có ngày nào trôi qua mà chị không nhớ em.”
Simon đưa cho Cian máy chơi game của cậu. “Này, em có thể mua một cái mới.”
Myra đứng lùi lại và quan sát Fin chuẩn bị đồ đạc của họ. Anh mặc bộ đồ mà cô và Lizzy đã mang về, những bộ đồ thế kỷ hai mốt cho phép Fin hoà nhập. Quần jeans làm cô nhớ tới Todd. Liệu anh có ở trong rừng không? Tốt nhất là cô nên ở lại đây. Nếu rời đi, cô có thể sẽ không bao giờ quay lại với gia đình mình nữa. Dù thế nào thì cô cũng sẽ cảm thấy trống rỗng.
Amber lại gần, lồng tay vào tay cô. “Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.”
Myra mỉm cười với em gái. “Chị biết.”
Amber trao cho cô một nụ cười thấu hiểu.
Bốn chị em nắm tay nhau một giây ngắn ngủi và cùng đọc thần chú. Họ cầu xin tổ tiên xác nhận sự an toàn của những người còn lại.
Sau khi cất lời giã từ cuối cùng, Myra đứng lùi lại và quan sát họ ra đi.
Khi những viên đá rung rung và chiếu sáng cả vòng tròn, cơn lốc xoáy nuốt trọn những nhà du hành. Myra không thể ngăn cảm giác thất vọng vì các tổ tiên muốn Lizzy và con trai chị quay về.
“Em sẽ nhớ chị ấy lắm”, Tara khóc nức nở trong vòng tay Duncan.
“Tất cả chúng ta đều thế”, bà Lora phát biểu.
Myra nhìn Amber qua khoé mắt và thấy biểu hiện của em cô có vẻ kỳ cục. Amber bế con mèo dưới chân mình lên, mỉm cười và quay lại nơi lũ ngựa đang đứng chờ để đưa cả gia đình về pháo đài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook