Thê Tử Ngốc
-
Chương 9
Bị ca ca kéo ra ngoài cửa, Khâu Tiểu Ninh thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ nàng gặp La tiểu Lệ sớm như vậy, nghĩ đến nhị ca đối xử với ả giống đời trước, Khâu Tiểu Ninh nhẹ cau mày. Nữ nhân này đúng là âm hồn bất tán. Mặc dù ca ca không để ả vào mắt, chưa chắc ả sẽ không sử dụng thủ đoạn hèn hạ giống như kiếp trước, ca ca bỗng nhiên trở thành vị hôn phu của ả. Chỉ là không biết sau này ca ca có cưới nàng hay không?
Khâu Minh Thông thấy muội muội thở phào một cái, lại nghĩ tới thái độ vừa rồi của nàng với La Tiểu Lệ, hỏi: "Nha đầu, muội cùng La Tiểu Lệ làm sao vậy? Không phải trước kia muội rất thích đi theo nàng ta à?" Mặc dù hắn cảm thấy La Tiểu Lệ đến gần muội muội là có dụng ý khác, nhưng muội muội thích đi theo sau ả, hắn khuyên nhiều lần đều vô dụng.
"Không phải, chính là không muốn làm bạn với nàng ta thôi. Ca ca, huynh về phòng đọc sách đi, muội muốn đi giúp nương." Khâu Tiểu Ninh không muốn thảo luận với ca ca chuyện của La Tiểu Lệ một chút nào.
"Thật hết cách với muội, muội ngoan ngoãn trở về phòng đi, ngày mai còn phải nhờ muội dạy mọi người làm bánh bao hấp đấy." Xoa đầu Khâu Tiểu Ninh, Khâu Minh Thông cười trở về phòng.
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, Khâu Tiểu Ninh đã thức dậy. Đến nhà chính, thấy cha nương và các ca ca đều ở đây thì vội đi tới. Khâu Minh Trí vừa nhìn thấy Khâu Tiểu Ninh thì hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái, trong lòng nghĩ, nếu việc này không kiếm được bạc thì nhất định phải dạy dỗ đứa ngốc này thật tốt mới được, hại hắn mới sáng sớm liền bị gọi dậy. Chỉ là Khâu Khải Chính và cả nhà đều ở đây, hắn cũng không dám nói gì.
Khâu Tiểu Ninh nghiêm túc chỉ dạy nhào bột mì, nặn bánh bao hấp. Trong chốc lát đã làm xong hai lồng, đến lúc chuẩn bị hấp lồng thứ ba, Khâu Tiểu Ninh thoa chút dầu lên vải trắng được đặt ở phía dưới, Viên thị nhìn thấy thì đau lòng nói: "Mấy cái bánh bao này nặn xong rồi cho lên hấp là được, còn bôi dầu làm cái gì, không phải là quá lãng phí sao?" Dầu này còn quý hơn cả thịt heo ấy.
"Nương, nếu không bôi chút dầu dưới đáy lồng, khi bánh bao chín thì không lấy ra được." Khâu Tiểu Ninh bôi xong, buông hũ dầu trong tay xuống, nghiêm túc giải thích cho Viên thị. Viên thị vừa nghe, cũng biết, chỉ là suy nghĩ một chút lại lên tiếng nói: "Cái này kiếm được tiền hay không còn chưa biết, mà dù có thể kiếm được tiền mà ngày nào cũng dùng cái này thì cũng tốn không ít bạc đâu?" bà nói xong thì nhìn về phía Khâu Khải Chính.
Khâu Tiểu Ninh cúi đầu suy nghĩ một chút, vị ma ma trước kia dạy nàng như vậy, nói là làm như thế thì mùi vị cũng ngon hơn. Nhưng nương nói cũng không phải là không có đạo lý, nghĩ đến trước kia Hàn phủ hấp cái gì cũng dùng lồng trúc nhỏ để hấp, chưa bao giờ bị dính. Nàng nghĩ, định nói ra chuyện này, nhưng vừa mới ngẩng đầu lên thì thấy Khâu Minh Thông liếc mắt liền ngoan ngoãn ngậm miệng. Đúng vậy, lúc này nàng mà nói nữa e là cha sẽ nghĩ nàng bị quỷ ám mất, sao nàng lại quên mất là mình còn chưa tới năm tuổi.
Bên này Khâu Khải Chính cũng không trả lời Viên thị, người một nhà nhanh chóng nặn xong bánh bao hấp trước mặt. Khâu Tiểu Ninh nhìn nước trong nồi một chút, thấy thích hợp mới đem lồng hấp đặt ở trên nồi bắt đầu hấp.
Chờ lúc bánh bao hấp trong nồi chín thì trời cũng vừa sáng. Khâu Khải Chính đã đặt một cái bàn ở ngoài cửa và một xấp giấy dầu từ trước, chờ bánh bao hấp chín mang lên để trên bàn. Bánh bao hấp vừa mới bưng ra, mùi thơm đã hấp dẫn được rất nhiều người, nhưng mà không có ai dám lên hỏi xem bao nhiêu tiền. Viên thị thấy thì âm thầm lo lắng, Khâu Minh Trí hả hê nhìn Khâu Tiểu Ninh một cái. Khâu Khải Chính bình tĩnh tự nhiên, có người thì sao còn sợ không bán được đồ?
Cứ như vậy bế tắc một lát, Khâu Minh Thông vỗ vỗ tay Khâu Tiểu Ninh, nhìn xung quanh thấy có tám tiểu hài tử đi theo cha nương. Suy nghĩ một chút, liền buông tay Khâu Tiểu Ninh, đứng trước mặt Khâu Khải Chính cười nói: "Cha, bên cạnh có tám tiểu hài tử, chúng ta mở ra một lồng cho bọn hắn mỗi người một cái đi!" Nhớ lúc trước ăn bánh bao hấp, hắn ăn mấy cái vẫn cảm chưa thấy thỏa mãn, hắn không tin phương pháp này vừa ra người bên trên sẽ nhịn được.
Khâu Khải Chính nghe xong, vui mừng xoa đầu Khâu Minh Thông, tên của con trai ông không sai chút nào. Không chờ Viên thị nói, Khâu Khải Chính cầm đũa lên, gắp lên đặt trước mặt một cô bé: " tiểu cô nương, cho cháu nếm thử một cái xem ăn có ngon không?"
Tám đứa trẻ, mỗi đứa cầm trong tay một cái, mặc dù miệng nhỏ nhưng hai ba miệng thì ăn hết. Lần này, mấy đứa nhỏ vừa được nếm qua, kéo cha nương của mình phải được ăn thì mới đi. Cứ như vậy có vài người nữa đến mua, ăn một lần lại muốn ăn nữa. Không bao lâu, bảy nồi lớn chưng bánh bao hấp đều bán hết. Có người vừa ăn xong lại đứng trước lồng hấp hỏi: "Lão bản, nhà ông còn nữa không? Tôi muốn mua về cho vị kia nhà tôi ăn." Đồ ăn này bọn họ thấy qua ở thực phường lớn rồi, rất quý, cho nên vừa rồi không dám hỏi giá, vừa nghe lão bản nói giá xong mới dám mua.
Viên thị thu được tiền thì vui mừng, cười tươi như hoa, nói: "Vị đại tỷ này, hôm nay bán hết rồi, ngày mai ngươi lại quay lại đi!" Trong túi nặng trĩu, chắc chắn là kiếm được tiền vốn hôm qua mua bột mì và thịt, khéo khi còn kiếm được lời đấy. Làm ăn, có mấy người trong ngày thứ nhất đã kiếm được lời.
Bán xong, người một nhà cười ha hả cất lồng hấp và cái bàn vào trong nhà. Khâu Khải Chính đưa ra quyết định, xử lý tốt mọi chuyện trong nhà thì đến Hàn phủ từ việc.
Bên cạnh, Vương thị, nương của La Tiểu Lệ ở bên cạnh nhìn hồi lâu, thấy Viên thị kiếm được tiền thì đỏ mắt, Khâu gia này chơi cái trò gì? Tự nhiên kiếm được nhiều tiền như vậy? Về nhà phải bảo nữ nhi sang Khâu gia hỏi một chút, nhà bà cũng làm, có tiền mọi người cùng nhau kiếm không được sao! Nghĩ như vậy, Vương thị ba bước cũng hai bước chính là đi về nhà.
Vương thị chạy về nhà nói với La Tiểu Lệ chuyện vừa rồi nhìn thấy, La Tiểu Lệ sáng mắt lên rồi gật đầu: "Nương, hiểu rồi, con sẽ sang Khâu gia hỏi đứa ngốc kia, nàng mà có chuyện gì chắc chắn sẽ nói với con. Người cứ đi làm việc đi, một lát con trở lại nói cho người." Nói xong, La Tiểu Lệ đứng dậy đi về phía Khâu gia.
Bên này, đang ăn điểm tâm, Khâu Minh Thông cũng không cần phải đi học đường, Khâu Tiểu Ninh kéo hắn ngồi ở hoa quế đối với hạ để hắn dạy Tam Tự kinh. Đọc xong một lần Khâu Minh Thông liền ngừng lại, để cho Khâu Tiểu Ninh nói ý nghĩa của Tam Tự kinh. Nhìn mặt ca ca bởi vì đọc sách mà tỏa sáng, Khâu Tiểu Ninh ngây ngốc nhìn chằm chằm đến thất thần. . . . . .
Khâu Minh Thông thấy muội muội ngây ngốc nhìn mình, đoán chắc nàng không nghe lời mình vừa mới giảng, cười nói: "Nha đầu, nghĩ cái gì hả? Nhắc lại lời ca ca vừa giảng." Nha đầu này.
"Ca ca, tương lai huynh nhất định phải thi đỗ Trạng Nguyên, khiến nhà chúng ta cũng cảnh tượng cảnh tượng." Lời này, Khâu Tiểu Ninh mơ hồ nói ra giống như kiếp trước. Nàng cũng không biết tại sao lại nói như vậy, chỉ là cảm thấy đó là chuyện ca ca của nàng phải làm. Nhưng mà nếu ca ca làm Trạng Nguyên, thì nàng có đủ tư cách đứng ở bên cạnh hắn hay không?
Khâu Minh Thông ngẩn người, xoa đầu Khâu Tiểu Ninh: "Được, chắc chắn ca ca thi cái Trạng Nguyên về cho nhà chúng ta." Không biết nếu muội muội biết mình không phải là nữ nhi của cha nương thì có đau lòng hay không? Nếu như muội muội đau lòng, hắn khảo trúng Trạng Nguyên nhất định có thể tìm được thân sinh của nàng, như vậy nàng sẽ không khổ sở. Nghĩ như vậy, Khâu Minh Thông ôn nhu nhìn Khâu Tiểu Ninh, đặt mục tiêu ở trong lòng mình.
Bị Khâu Minh Thông ánh mắt của thấy phải thiếu chút nữa mất hồn, Khâu Tiểu Ninh vội hồi hồn cười nói: "Nhưng mà nếu ca ca làm thương nhân khẳng định cũng là thật tốt, sáng nay lúc bán bánh bao hấp ấy, nếu không có ca ca thì không biết đợi đến lúc nào mới bán xong? Ca ca, nếu như huynh làm thương nhân chắc chắn sẽ là một đại gian thương, có thể kiếm rất nhiều bạc, ha ha ha ha . . . . . ."
"Nha đầu, lại dám nói ca ca như vậy, không được, phải mang muội đến chịu phạt trước mặt cha, muội đứng lại đó cho huynh. . . . . ." Bỗng nổi hứng muốn chơi đùa, đuổi theo sau Khâu Tiểu Ninh.
Tháng tám đúng mùa hoa quế nở, cây hoa quế , tiếng nói tiếng cười. Trong hoàng cung, một tiểu bánh bao tên là Hiên Viên Minh Nhật bỗng cảm thấy vui vẻ. Ngẩng đầu, xoa tim đang đập, Hiên Viên Minh Nhật bỗng muốn gặp người muội muội hắn chưa từng gặp mặt này, vui vẻ vừa rồi là muội muội mang cho hắn sao?
La Tiểu Lệ chạy đến Khâu gia, thì thấy Khâu Tiểu Ninh và Khâu Minh Thông chạy tới chạy lui dưới gốc cây quế. Trên mặt xuất hiện vẻ ghen ghét, rất nhanh liền che giấu, cười đi tới trước mặt hai người nói: "Minh Thông ca ca, tiểu Ninh, hai người đang làm cái gì mà vui vẻ như vậy?"
"Sao ngươi lại tới đây?" Khâu Tiểu Ninh dừng lại, không vui nhìn La Tiểu Lệ. Nàng hôm qua rõ rang tỏ ra nàng không thích, tại sao nữ nhân này lại tới nữa? Trước kia nếu như mình và ả giận dỗi, không phải nàng đều phải dụ dỗ ả ta trước hay sao? Nàng sớm nên nghe lời Tước Nhi , không nên tin rằng ả là người tốt.
"Nha đầu, người khác không có lễ phép thì muội cũng không có hay sao." Gật đầu với La Tiểu Lệ một cái, Khâu Minh Thông nói tiếp: "Trước giờ không phải ngươi thường xin phép sang nhà ta tìm nhị đệ của ta à, nhưng mà nhị đệ đi ra ngoài rồi, ngươi sang nhà sát vách mà tìm hắn." Khâu Minh Thông biết La Tiểu Lệ tới để làm gì. Buổi sáng, lúc Vương đại thẩm lén lén lút lút nhìn nhà hắn thì hắn biết, chắc chắn bà ấy sẽ bảo La Tiểu Lệ sang bên này hỏi dò. Nhưng mà La gia cách nhà bọn họ quá gần, nếu như cũng làm bánh bao hấp thì việc buôn bán của nhà bọn họ sẽ không tốt.
La Tiểu Lệ há hốc mồm, còn chưa nói ra ý định của mình thì bị Khâu Minh Thông chặn lại. Bên cạnh, Khâu Tiểu Ninh vừa nghe ca ca nói như vậy, vội vàng gật đầu nói: "Đúng vậy, ngươi nên đến nhà La Tam ở sát vách tìm nhị ca của ta. Ca ca, chúng ta vào phòng của huynh đi, huynh dạy Ninh nhi viết Tam Tự kinh. Tiểu Lệ tỷ tỷ, tỷ cũng đừng đứng ở nơi này, nhanh đi tìm nhị ca đi!" Nói xong, kéo Khâu Minh Thông đi vào trong phòng hắn.
La Tiểu Lệ đứng tại chỗ dậm chân, ả muốn đi tìm cái tên Khâu Minh Trí kia từ khi nào hả? Nhưng mà không thể hỏi Khâu Tiểu Ninh, đi hỏi Khâu Minh Trí thì cũng giống nhau. Nghĩ như vậy, ả nghiêm mặt đi sang nhà sát vách. Hoàn toàn không phát hiện, từ lúc đầu đến bây giờ, ả bị Khâu Minh Thông nắm mũi dắt đi.
Khâu Tiểu Ninh vừa vào trong phòng Khâu Minh Thông , liền che miệng nở nụ cười: "Ca ca, huynh thật thông minh! Vậy mà La Tiểu Lệ không phát hiện ra có gì không đúng!" Ca ca thật là quá thông minh, bất tri bất giác dắt mũi La Tiểu Lệ.
"Muội muội, muội phải nhớ kỹ, với người mà mình không thích, không cần gióng trống khua chiêng thể hiện không thích nàng, như vậy dễ đắc tội người khác, hơn nữa còn mang tới phiền toái không cần thiết. Biện pháp tốt nhất chính là không đổi sắc, một vài chi tiết nhỏ cũng có làm cho nàng không đến gần được muội, nhưng không tìm ra một chút sai lầm nào của muội. Sau này, không được thất lễ với La Tiểu Lệ giống như ngày hôm nay, nếu không, người ngoài nhìn thấy sẽ nói là muội không lễ phép." Khâu Minh Thông nói xong, cúi người véo khuôn mặt béo ụt ịt của Khâu Tiểu Ninh. Hắn nhìn La Tiểu Lệ khó chịu đã lâu rồi, hắn vẫn nhớ chuyện ả nói xấu muội muội của hắn là đứa ngốc.
Khâu Tiểu Ninh gật đầu một cái, ghi nhớ lời của ca ca.
Khâu Minh Thông thấy muội muội thở phào một cái, lại nghĩ tới thái độ vừa rồi của nàng với La Tiểu Lệ, hỏi: "Nha đầu, muội cùng La Tiểu Lệ làm sao vậy? Không phải trước kia muội rất thích đi theo nàng ta à?" Mặc dù hắn cảm thấy La Tiểu Lệ đến gần muội muội là có dụng ý khác, nhưng muội muội thích đi theo sau ả, hắn khuyên nhiều lần đều vô dụng.
"Không phải, chính là không muốn làm bạn với nàng ta thôi. Ca ca, huynh về phòng đọc sách đi, muội muốn đi giúp nương." Khâu Tiểu Ninh không muốn thảo luận với ca ca chuyện của La Tiểu Lệ một chút nào.
"Thật hết cách với muội, muội ngoan ngoãn trở về phòng đi, ngày mai còn phải nhờ muội dạy mọi người làm bánh bao hấp đấy." Xoa đầu Khâu Tiểu Ninh, Khâu Minh Thông cười trở về phòng.
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, Khâu Tiểu Ninh đã thức dậy. Đến nhà chính, thấy cha nương và các ca ca đều ở đây thì vội đi tới. Khâu Minh Trí vừa nhìn thấy Khâu Tiểu Ninh thì hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái, trong lòng nghĩ, nếu việc này không kiếm được bạc thì nhất định phải dạy dỗ đứa ngốc này thật tốt mới được, hại hắn mới sáng sớm liền bị gọi dậy. Chỉ là Khâu Khải Chính và cả nhà đều ở đây, hắn cũng không dám nói gì.
Khâu Tiểu Ninh nghiêm túc chỉ dạy nhào bột mì, nặn bánh bao hấp. Trong chốc lát đã làm xong hai lồng, đến lúc chuẩn bị hấp lồng thứ ba, Khâu Tiểu Ninh thoa chút dầu lên vải trắng được đặt ở phía dưới, Viên thị nhìn thấy thì đau lòng nói: "Mấy cái bánh bao này nặn xong rồi cho lên hấp là được, còn bôi dầu làm cái gì, không phải là quá lãng phí sao?" Dầu này còn quý hơn cả thịt heo ấy.
"Nương, nếu không bôi chút dầu dưới đáy lồng, khi bánh bao chín thì không lấy ra được." Khâu Tiểu Ninh bôi xong, buông hũ dầu trong tay xuống, nghiêm túc giải thích cho Viên thị. Viên thị vừa nghe, cũng biết, chỉ là suy nghĩ một chút lại lên tiếng nói: "Cái này kiếm được tiền hay không còn chưa biết, mà dù có thể kiếm được tiền mà ngày nào cũng dùng cái này thì cũng tốn không ít bạc đâu?" bà nói xong thì nhìn về phía Khâu Khải Chính.
Khâu Tiểu Ninh cúi đầu suy nghĩ một chút, vị ma ma trước kia dạy nàng như vậy, nói là làm như thế thì mùi vị cũng ngon hơn. Nhưng nương nói cũng không phải là không có đạo lý, nghĩ đến trước kia Hàn phủ hấp cái gì cũng dùng lồng trúc nhỏ để hấp, chưa bao giờ bị dính. Nàng nghĩ, định nói ra chuyện này, nhưng vừa mới ngẩng đầu lên thì thấy Khâu Minh Thông liếc mắt liền ngoan ngoãn ngậm miệng. Đúng vậy, lúc này nàng mà nói nữa e là cha sẽ nghĩ nàng bị quỷ ám mất, sao nàng lại quên mất là mình còn chưa tới năm tuổi.
Bên này Khâu Khải Chính cũng không trả lời Viên thị, người một nhà nhanh chóng nặn xong bánh bao hấp trước mặt. Khâu Tiểu Ninh nhìn nước trong nồi một chút, thấy thích hợp mới đem lồng hấp đặt ở trên nồi bắt đầu hấp.
Chờ lúc bánh bao hấp trong nồi chín thì trời cũng vừa sáng. Khâu Khải Chính đã đặt một cái bàn ở ngoài cửa và một xấp giấy dầu từ trước, chờ bánh bao hấp chín mang lên để trên bàn. Bánh bao hấp vừa mới bưng ra, mùi thơm đã hấp dẫn được rất nhiều người, nhưng mà không có ai dám lên hỏi xem bao nhiêu tiền. Viên thị thấy thì âm thầm lo lắng, Khâu Minh Trí hả hê nhìn Khâu Tiểu Ninh một cái. Khâu Khải Chính bình tĩnh tự nhiên, có người thì sao còn sợ không bán được đồ?
Cứ như vậy bế tắc một lát, Khâu Minh Thông vỗ vỗ tay Khâu Tiểu Ninh, nhìn xung quanh thấy có tám tiểu hài tử đi theo cha nương. Suy nghĩ một chút, liền buông tay Khâu Tiểu Ninh, đứng trước mặt Khâu Khải Chính cười nói: "Cha, bên cạnh có tám tiểu hài tử, chúng ta mở ra một lồng cho bọn hắn mỗi người một cái đi!" Nhớ lúc trước ăn bánh bao hấp, hắn ăn mấy cái vẫn cảm chưa thấy thỏa mãn, hắn không tin phương pháp này vừa ra người bên trên sẽ nhịn được.
Khâu Khải Chính nghe xong, vui mừng xoa đầu Khâu Minh Thông, tên của con trai ông không sai chút nào. Không chờ Viên thị nói, Khâu Khải Chính cầm đũa lên, gắp lên đặt trước mặt một cô bé: " tiểu cô nương, cho cháu nếm thử một cái xem ăn có ngon không?"
Tám đứa trẻ, mỗi đứa cầm trong tay một cái, mặc dù miệng nhỏ nhưng hai ba miệng thì ăn hết. Lần này, mấy đứa nhỏ vừa được nếm qua, kéo cha nương của mình phải được ăn thì mới đi. Cứ như vậy có vài người nữa đến mua, ăn một lần lại muốn ăn nữa. Không bao lâu, bảy nồi lớn chưng bánh bao hấp đều bán hết. Có người vừa ăn xong lại đứng trước lồng hấp hỏi: "Lão bản, nhà ông còn nữa không? Tôi muốn mua về cho vị kia nhà tôi ăn." Đồ ăn này bọn họ thấy qua ở thực phường lớn rồi, rất quý, cho nên vừa rồi không dám hỏi giá, vừa nghe lão bản nói giá xong mới dám mua.
Viên thị thu được tiền thì vui mừng, cười tươi như hoa, nói: "Vị đại tỷ này, hôm nay bán hết rồi, ngày mai ngươi lại quay lại đi!" Trong túi nặng trĩu, chắc chắn là kiếm được tiền vốn hôm qua mua bột mì và thịt, khéo khi còn kiếm được lời đấy. Làm ăn, có mấy người trong ngày thứ nhất đã kiếm được lời.
Bán xong, người một nhà cười ha hả cất lồng hấp và cái bàn vào trong nhà. Khâu Khải Chính đưa ra quyết định, xử lý tốt mọi chuyện trong nhà thì đến Hàn phủ từ việc.
Bên cạnh, Vương thị, nương của La Tiểu Lệ ở bên cạnh nhìn hồi lâu, thấy Viên thị kiếm được tiền thì đỏ mắt, Khâu gia này chơi cái trò gì? Tự nhiên kiếm được nhiều tiền như vậy? Về nhà phải bảo nữ nhi sang Khâu gia hỏi một chút, nhà bà cũng làm, có tiền mọi người cùng nhau kiếm không được sao! Nghĩ như vậy, Vương thị ba bước cũng hai bước chính là đi về nhà.
Vương thị chạy về nhà nói với La Tiểu Lệ chuyện vừa rồi nhìn thấy, La Tiểu Lệ sáng mắt lên rồi gật đầu: "Nương, hiểu rồi, con sẽ sang Khâu gia hỏi đứa ngốc kia, nàng mà có chuyện gì chắc chắn sẽ nói với con. Người cứ đi làm việc đi, một lát con trở lại nói cho người." Nói xong, La Tiểu Lệ đứng dậy đi về phía Khâu gia.
Bên này, đang ăn điểm tâm, Khâu Minh Thông cũng không cần phải đi học đường, Khâu Tiểu Ninh kéo hắn ngồi ở hoa quế đối với hạ để hắn dạy Tam Tự kinh. Đọc xong một lần Khâu Minh Thông liền ngừng lại, để cho Khâu Tiểu Ninh nói ý nghĩa của Tam Tự kinh. Nhìn mặt ca ca bởi vì đọc sách mà tỏa sáng, Khâu Tiểu Ninh ngây ngốc nhìn chằm chằm đến thất thần. . . . . .
Khâu Minh Thông thấy muội muội ngây ngốc nhìn mình, đoán chắc nàng không nghe lời mình vừa mới giảng, cười nói: "Nha đầu, nghĩ cái gì hả? Nhắc lại lời ca ca vừa giảng." Nha đầu này.
"Ca ca, tương lai huynh nhất định phải thi đỗ Trạng Nguyên, khiến nhà chúng ta cũng cảnh tượng cảnh tượng." Lời này, Khâu Tiểu Ninh mơ hồ nói ra giống như kiếp trước. Nàng cũng không biết tại sao lại nói như vậy, chỉ là cảm thấy đó là chuyện ca ca của nàng phải làm. Nhưng mà nếu ca ca làm Trạng Nguyên, thì nàng có đủ tư cách đứng ở bên cạnh hắn hay không?
Khâu Minh Thông ngẩn người, xoa đầu Khâu Tiểu Ninh: "Được, chắc chắn ca ca thi cái Trạng Nguyên về cho nhà chúng ta." Không biết nếu muội muội biết mình không phải là nữ nhi của cha nương thì có đau lòng hay không? Nếu như muội muội đau lòng, hắn khảo trúng Trạng Nguyên nhất định có thể tìm được thân sinh của nàng, như vậy nàng sẽ không khổ sở. Nghĩ như vậy, Khâu Minh Thông ôn nhu nhìn Khâu Tiểu Ninh, đặt mục tiêu ở trong lòng mình.
Bị Khâu Minh Thông ánh mắt của thấy phải thiếu chút nữa mất hồn, Khâu Tiểu Ninh vội hồi hồn cười nói: "Nhưng mà nếu ca ca làm thương nhân khẳng định cũng là thật tốt, sáng nay lúc bán bánh bao hấp ấy, nếu không có ca ca thì không biết đợi đến lúc nào mới bán xong? Ca ca, nếu như huynh làm thương nhân chắc chắn sẽ là một đại gian thương, có thể kiếm rất nhiều bạc, ha ha ha ha . . . . . ."
"Nha đầu, lại dám nói ca ca như vậy, không được, phải mang muội đến chịu phạt trước mặt cha, muội đứng lại đó cho huynh. . . . . ." Bỗng nổi hứng muốn chơi đùa, đuổi theo sau Khâu Tiểu Ninh.
Tháng tám đúng mùa hoa quế nở, cây hoa quế , tiếng nói tiếng cười. Trong hoàng cung, một tiểu bánh bao tên là Hiên Viên Minh Nhật bỗng cảm thấy vui vẻ. Ngẩng đầu, xoa tim đang đập, Hiên Viên Minh Nhật bỗng muốn gặp người muội muội hắn chưa từng gặp mặt này, vui vẻ vừa rồi là muội muội mang cho hắn sao?
La Tiểu Lệ chạy đến Khâu gia, thì thấy Khâu Tiểu Ninh và Khâu Minh Thông chạy tới chạy lui dưới gốc cây quế. Trên mặt xuất hiện vẻ ghen ghét, rất nhanh liền che giấu, cười đi tới trước mặt hai người nói: "Minh Thông ca ca, tiểu Ninh, hai người đang làm cái gì mà vui vẻ như vậy?"
"Sao ngươi lại tới đây?" Khâu Tiểu Ninh dừng lại, không vui nhìn La Tiểu Lệ. Nàng hôm qua rõ rang tỏ ra nàng không thích, tại sao nữ nhân này lại tới nữa? Trước kia nếu như mình và ả giận dỗi, không phải nàng đều phải dụ dỗ ả ta trước hay sao? Nàng sớm nên nghe lời Tước Nhi , không nên tin rằng ả là người tốt.
"Nha đầu, người khác không có lễ phép thì muội cũng không có hay sao." Gật đầu với La Tiểu Lệ một cái, Khâu Minh Thông nói tiếp: "Trước giờ không phải ngươi thường xin phép sang nhà ta tìm nhị đệ của ta à, nhưng mà nhị đệ đi ra ngoài rồi, ngươi sang nhà sát vách mà tìm hắn." Khâu Minh Thông biết La Tiểu Lệ tới để làm gì. Buổi sáng, lúc Vương đại thẩm lén lén lút lút nhìn nhà hắn thì hắn biết, chắc chắn bà ấy sẽ bảo La Tiểu Lệ sang bên này hỏi dò. Nhưng mà La gia cách nhà bọn họ quá gần, nếu như cũng làm bánh bao hấp thì việc buôn bán của nhà bọn họ sẽ không tốt.
La Tiểu Lệ há hốc mồm, còn chưa nói ra ý định của mình thì bị Khâu Minh Thông chặn lại. Bên cạnh, Khâu Tiểu Ninh vừa nghe ca ca nói như vậy, vội vàng gật đầu nói: "Đúng vậy, ngươi nên đến nhà La Tam ở sát vách tìm nhị ca của ta. Ca ca, chúng ta vào phòng của huynh đi, huynh dạy Ninh nhi viết Tam Tự kinh. Tiểu Lệ tỷ tỷ, tỷ cũng đừng đứng ở nơi này, nhanh đi tìm nhị ca đi!" Nói xong, kéo Khâu Minh Thông đi vào trong phòng hắn.
La Tiểu Lệ đứng tại chỗ dậm chân, ả muốn đi tìm cái tên Khâu Minh Trí kia từ khi nào hả? Nhưng mà không thể hỏi Khâu Tiểu Ninh, đi hỏi Khâu Minh Trí thì cũng giống nhau. Nghĩ như vậy, ả nghiêm mặt đi sang nhà sát vách. Hoàn toàn không phát hiện, từ lúc đầu đến bây giờ, ả bị Khâu Minh Thông nắm mũi dắt đi.
Khâu Tiểu Ninh vừa vào trong phòng Khâu Minh Thông , liền che miệng nở nụ cười: "Ca ca, huynh thật thông minh! Vậy mà La Tiểu Lệ không phát hiện ra có gì không đúng!" Ca ca thật là quá thông minh, bất tri bất giác dắt mũi La Tiểu Lệ.
"Muội muội, muội phải nhớ kỹ, với người mà mình không thích, không cần gióng trống khua chiêng thể hiện không thích nàng, như vậy dễ đắc tội người khác, hơn nữa còn mang tới phiền toái không cần thiết. Biện pháp tốt nhất chính là không đổi sắc, một vài chi tiết nhỏ cũng có làm cho nàng không đến gần được muội, nhưng không tìm ra một chút sai lầm nào của muội. Sau này, không được thất lễ với La Tiểu Lệ giống như ngày hôm nay, nếu không, người ngoài nhìn thấy sẽ nói là muội không lễ phép." Khâu Minh Thông nói xong, cúi người véo khuôn mặt béo ụt ịt của Khâu Tiểu Ninh. Hắn nhìn La Tiểu Lệ khó chịu đã lâu rồi, hắn vẫn nhớ chuyện ả nói xấu muội muội của hắn là đứa ngốc.
Khâu Tiểu Ninh gật đầu một cái, ghi nhớ lời của ca ca.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook