Thê Tử Lười Biếng Của Nam Nhân Hung Hãn
-
Chương 37: Giày vò (hai)
Tâm tình Tiêu Lang vui vẻ chạy ra khỏi cửa chính, dĩ nhiên,khingười khác nhìn đến, hắn là bị Trương thị đuổi ra khỏi nhà đi săn thú.
Một mạch chạy đến con đường nhỏ vào núi, tới khúc quanh Tiêu Lang dừng lại, nhìn căn nhà ẩn hiện nơi góc đường, nhớ đến nha đầu lười có lẽ đang đứng dưới tàng cây đếm xem còn mấy quả hạnh nhân sắp chín, liền hận không được chạy ngay tới, ôm nàng, cõng nàng, nhìn nàng phồng mồm ăn hạnh nhân, liếm liếm miệng nhỏ hồng nộn của nàng. . . . . .
Đáng tiếc, trước mắt còn có chuyện khác phải làm.
Thu hồi ý định, Tiêu Lang không chút do dự chạy vào rừng.
Thư Gia.
Hôm nay khó có được một hôm Thư Mậu Đình không ra ngoài khám bệnh, ông đem hai cánh cửa ở căn phòng phía đông tháo xuống, một đầu đặt lên ngưỡng cửa phòng bếp, đầu kia đặt lên hai cái ghế đẩu lộn ngược, ở giữa nhét hai băng ghế ngồi, biến thành một cái giường lớn vững vàng. Gió từ phía bắc nhẹ nhàng khoan khoái thổi qua, cực kỳ mát mẻ.
Ông bế tiểu nữ nhi đã bắt đầu ngủ sau khi ăn cơm ra, đặt nàng lên chiếc giường đơn sơ, sau đó đứng dậy đi lấy nước, trở lại phía sau lưng nâng nữ nhi lên, nhẹ nhàng lau mặt cho nàng.
Nước mát lạnh, gió cũng mát lạnh, Thư Lan rất nhanh tỉnh lại, nàng mở to hai mắt, đợi sau khi hết ngái ngủ, tò mò quay đầu lại ngó ngó, vỗ cánh cửa dưới người nói: “Cha, ở đây thật là mát, buổi tối con muốn ở đây ngủ, được không ạ?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa được lau, trắng trắng hồng hồng, một đôi mắt hạnh đen sẫm long lanh, cứ như vậy mang đeo đợi chờ nhìn ông. Lòng Thư Mậu Đình cũng mềm đi, nhưng lại cười nói: “Như vậy không được, nửa đêm sương xuống nhiều, ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh, nhưng về sau buổi trưa lại có thể nằm đây, chỉ là con phải nằm đàng hoàng chút, tránh bị rơi trên mặt đất.”
Thư Lan gật đầu một cái, thấy Thư Mậu Đình đi ra ngoài, liền nằm xuống định ngủ tiếp.
Nhưng nàng cũng không thể nghĩ, nếu như Thư Mậu Đình thật sự chỉ muốn để nàng ngủ ở bên ngoài cho mát, thì cần gì phải lau mặt cho nàng?
Chỉ một lát sau, Thư Mậu Đình cầm một quyển “Tam Tự Kinh” được bảo quản vô cùng tốt đi tới, ngồi trên ghế đẩu bên cạnh, một lần nữa đỡ Thư Lan dậy, cười ấm áp khác thường: “A Lan, phụ thân dạy con nhận biết chữ nhé?”
Thư Triển, Thư Uyển cùng Tiêu Lang đều là bị ông lừa, chỉ có Thư Lan chưa bao giờ có thể nhẫn nại nghe ông dạy học, mắt thấy mấy ngày nay nữ nhi hiểu được chút chuyện, Thư Mậu Đình lại lần nữa dạy nàng. Khuê nữ lười như vậy, tương lai nhất định phải gả cho nam tử có gia cảnh sung túc, có nha hoàn ma ma hầu hạ, nàng lười cũng không có sáng suốt như vậy, chỉ cần quản lý sổ sách là được, như vậy, nàng nhất định phải biết chữ. Về phần người khác có nhìn trúng Thư Lan hay không, Thư Mậu Đình chưa từng nghĩ tới, khuê nữ của hắn như hoa như ngọc, làm sao sẽ không có ai thèm lấy?
Ánh mắt kia, giọng nói kia, rõ ràng cùng thời điểm bắt nàng uống thuốc giống nhau như đúc!
Thư Lan lập tức nhắm chặt hai mắt, âm thanh buồn bực lầm bầm nói: “Con ngủ say rồi. . . . . .”
“Xì!” Thư Uyển vẫn đứng sau cánh cửa ở tây phòng nhìn nén cũng không nhịn được nữa, lập tức bật cười, đi tới dùng sức gõ trán Thư Lan một cái: “Đứa nhỏ ngốc, vừa lười vừa dốt, ngay cả một cái cớ hay chút cũng không nghĩ ra.”
Thư Lan bĩu môi tránh sang một bên, “Đau!”
Thư Uyển tới ngồi cạnh nàng, dịu dàng nói: “Được rồi, được rồi, hiếm khi cha ở nhà, muội phải học chữ cho thật tốt, tỷ cũng cùng đọc với muội, tỷ nói cho muội biết nhé, không biết chữ sẽ bị người khác chê cười đấy!”
“Chê cười kệ chê cười đi, dù sao muội cũng không nghe thấy!” Thư Lan không phục nói, nàng cũng không phải là bé trai, không cần phải giống như ca ca đọc sách thi cử nhân, vì sao phải lãng phí thời gian quý giá học chữ!
Thư Mậu Đình yên lặng nhìn hai nữ nhi tính tình khác nhau hoàn toàn, nghĩ đến chẳng mấy chốc sẽ gả ra ngoài, một đứa căn bản còn chưa có lớn lên, trong lòng không khỏi có chút phiền muộn. Ông xoa đầu Thư Lan, kiên nhẫn khuyên nhủ: “A Lan, ngoan ngoãn nghe lời, hôm nay cha sẽ dạy con học hai câu, nếu con học xong, cha sẽ để cho con ngủ tiếp.”
Thư Uyển ở bên cạnh thấy thú vị nói: “Ừ, đến lúc đó sẽ thưởng muội thêm hai quả hạnh nhân to!”
Âm thanh Tần thị bất đắc dĩ từ bên trong đông phòng truyền ra: “Các người nuông chiều nàng đi! Phải như ta nói, nếu nàng không nghe lời, trực tiếp đánh hai cái, xem nàng còn dám lười biếng không!”
Đối mặt với dụ dỗ cùng cưỡng bức, Thư Lan còn có thể có biện pháp nào? Đành phải miễn cưỡng lên tinh thần, đi theo Thư Mậu Đình học chữ.
Tiêu Lang sau khi vào cửa, chỉ thấy Thư Lan ngồi xếp bằng ở cửa phía bắc, gật gật gù gù thầm thì: ‘Nhân chi sơ, tính bản thiện. . . . . .” Âm thanh thanh thúy dễ nghe giống như khe suối trong núi, làm cho người ta an lòng theo.
Thư Lan nhìn thấy Tiêu Lang đầu tiên, vụt đứng lên, hướng ra phía ngoài hô: “Lang ca ca, ngươi đã về rồi!”
Thư Mậu Đình cùng Thư Uyển đồng thời quay đầu lại nhìn, sắc mặt chợt thay đổi, Thư Mậu Đình sải bước đi ra ngoài đón, “A Lang, cánh tay con sao thế này?”
Tiêu Lang tùy ý cười, “Không có việc gì, vừa nãy ở trong núi gặp lợn rừng, trong lúc chạy trốn không cẩn thận bị đụng một chút, đã cầm máu rồi ạ. . . . . .”
“Cái đứa bé này, sao lại chạy vào trong núi? Không phải ta đã nói với con ư, về sau không bao giờ cho con săn thú nữa!”
Thư Mậu Đình cầm lên cánh tay thiếu đi nửa đoạn tay áo của Tiêu Lang, vẻ mặt nghiêm túc kiểm tra thương thế. Vết thương được Tiêu Lang băng bó đơn giản qua, mảng vết máu lớn như thế này lại chứng tỏ thương thế của hắn không nhẹ, Thư Mậu Đình muốn tiếp tục khiển trách hắn đôi câu, lại cảm thấy không phải lúc, không thể làm gì khác hơn là trước tiên đưa người đến phòng bếp, để cho hắn ngồi cạnh Thư Lan, phân phó Thư Uyển đi lấy nước lấy thuốc.
Tần thị nghe thấy tiếng động chạy ra, nhìn lên thấy bộ dáng Tiêu Lang đầy bụi bẩn cùng mảnh vải trắng nhuốm máu kia, sắc mặt trắng bệch đau lòng, “Đang êm đẹp, tại sao con lại lên núi rồi hả? Lần trước mạng con lớn, vượt qua hai bầy sói tranh địa bàn, để cho con nhặt tiện nghi, con thật sự cho rằng bằng vào bản thân mình là đã có thể săn thú sao? Xem xem thương thế của con kìa, có đau lắm không!”
Lúc này Thư Mậu Đình đã tháo vải vụn Tiêu Lang tự buộc, lộ ra vết thương dài chừng ba tấc, máu thịt lẫn lộn, đặc biệt là ở giữa chỗ đó, quả thật cũng đã thành lỗ máu rồi, làm cho Tần thị cùng Thư Uyển bưng chậu nước đi tới đau lòng cũng không đành lòng nhìn lại.
“Lang ca ca, ngươi có đau không?” Thư Lan sững sờ nhìn chằm chằm vết thương của Tiêu Lang, vừa mới mở miệng, nước mắt liền trào ra, buổi sáng rõ ràng còn tốt như vậy, sao đột nhiên lại trở thành như thế này?
Tiêu Lang dùng tay bên phải lành lặn xoa đầu Thư Lan, cười nói: “Vừa mới bắt đầu có đau một chút, bây giờ thì không đau nữa rồi.”
Mới vừa nói xong, Thư Mậu Đình không thèm dịu dàng xử lý vết thương cho hắn, làm hại Tiêu Lang mặc dì duy trì nụ cười, khóe mắt lại không khống chế được co quắp không ngừng. Chỉ là, hắn cũng không hối hận, thương thế của hắn càng nặng, người bên ngoài nhìn được, lại càng cho thấy vợ chồng Tiêu Thủ Vân vô tình.
Rửa sạch, bôi thuốc, băng bó, Thư Mậu Đình thuần thục hoàn thành một loạt động tác xong, trên đầu Tiêu Lang sớm đã mồ hôi dầm dề.
“Tiêu Lang, con đồng ý với bà mẫu, không bao giờ đi săn nữa có được hay không?” Tần thị nhìn chậu nước máu một chút, nghĩ sợ mà nói, giọng điệu mềm nhẹ, tràn ngập nồng đậm khẩn cầu. Nàng thật sự sợ Tiêu Lang xảy ra chuyện không may!
Tiêu Lang cúi đầu, chán nản nói: “Không phải là con muốn đi, bởi vì con chỉ chừa mười lượng bạc cho bọn họ, bọn họ chê ít, liền bắt con vào núi săn thú kiếm tiền, cho nên con. . . . . .”
Thì ra là Trương thịbọn họ ép!
Trong lòng Tần thị tức giận, lôi cánh tay lành lặn của Tiêu Lang dậy, sải bước đi ra ngoài: “Đi, chuyện này bá mẫu tìm nàng nói rõ lí lẽ, ta thấy bọn họ là muốn tiền đến điên rồi, lại để cho một đứa bé như con đi săn thú!”
“Bá mẫu, thôi đi, cũng bởi vì lần trước bọn họ thấy con cõng sói trở lại, mới cho là con có khả năng. Hiện tại con bị thương, về sau bọn họ cũng sẽ không ép con nữa.” Tiêu Lang dùng giọng không chắc chắn khuyên can.
Như vậy Tần thị mới không tin lời hắn, chỉ bằng Tần thị kia thấy tiền sáng mắt, đức hạnh lãnh huyết vô tình, chỉ cần Tiêu Lang không có chết, nàng sẽ nghĩ hết biện pháp lợi dụng hắn kiếm tiền, hôm nay nàng có thể ép Tiêu Lang lên núi, ngày mai nói không chừng liền dám bán hắn cho bọn môi giới bán người! Nàng nếu lại mặc kệ, không biết Tiêu Lang sẽ bị dày vò thành cái dạng gì nữa!
Vừa hạ quyết tâm, mặc kệ Tiêu Lang nói gì, Tần thị đều không nghe, vừa mắng to hai vợ chồng Trương thị lòng dạ đen tối, vừa hướng nhà bọn họ đi, làm cho không ít thôn dân đi theo phía sau xem náo nhiệt. Thoạt đầu khi nghe bọn họ còn có chút không tin, nhưng băng gạc nhuốm máu trên cánh tay Tiêu Lang tuyệt đối không phải giả rồi, lại liên tưởng đến buổi trưa cãi vã ở cửa Tiêu gia, tất cả mọi người nhận định vợ chồng Tiêu Thủ Vận ngược đãi Tiêu Lang rồi.
Tiêu Vĩnh Giang không ở nhà, không thấy bóng dáng Tiêu Thủ Vận, chỉ có một mình Trương thị nghe tiếng động đi ra, nhìn thấy Tiêu Lang cúi đầu, con ngươi nàng co rụt lại.
‘Trương Xuân Kiều, ngươi chính là không phải người? A Lang đưa hết tiền cho ngươi, ngươi cư nhiên không biết đủ, còn buộc một đứa bé mười tuổi như nó đi săn thú, ngươi nhìn xem, cánh tay nó thiếu chút nữa bị lợn rừng đụng gãy rồi, nếu không phải là mạng đứa bé lớn trốn thoát, hiện tại không biết thế nào! Ngươi không muốn chăm sóc A Lang, liền trực tiếp nói cho ta biết, bây giờ ta liền dẫn nó về nhà, về sau chuyện của hắn không cần ngươi quan tâm!”
Tần thị thẳng tắp nhìn chằm chằm Trương thị, ngay trước mặt tất cả thôn dân hô.
Xung quanh tiếng bàn luận xôn xao đều biến mất, mọi người quay trở lại quan sát hai nữ nhân mặt đối mặt, âm thầm suy nghĩ lời Tần thị nói.
Thư Mậu Đình là lang trung duy nhất trong thôn, bình thường con cái nhà đại nhân nào bị đau đầu nhức óc, cũng là tìm Thư Mậu Đình khám bệnh, y thuật của ông được, thu tiền lại không nhiều lắm, các thôn dân cũng mời ông. Tần thị là tiểu thư trần trên, sau khi gả đến chưa từng bày qua dáng vẻ tức giận đối với người nào, ở thôn danh tiếng không tồi, hơn nữa Thư gia cùng một nhà Tiêu Thủ Vọng từ trước đến giờ thân cận, lời của nàng vừa nói xong, rất nhiều thôn dân cũng liên tiếp gật đầu, cảm thấy Tiêu Lang đến Thư Gia, sẽ tốt hơn so với ở nhà Tiêu Thủ Vận, mặc dù người sau mới là bá phụ hắn.
Tục ngữ nói không sai, bà con xa không bằng láng giềng gần, có thể nói là Tần thị nhìn Tiêu Lang lớn lên, có lẽ Trương thị cũng không chủ động quan tâm hắn một lần, lúc này nhiệt tình dẫn người về nhà, ngày hôm qua còn có thể có người cảm thấy hai vợ chồng Tiêu gia là thật tâm chiếu cố cháu, hiện tại thì sao, hừ hừ, cho dù là người mù cũng nghe ra chuyện gì trong đó!
Bị mọi người dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm, nhìn lại một chút Tiêu Lang đứng cúi đầu bên cạnh Tần thị, Trương thị chỉ cảm thấy ngực căng lên, cơ hồ tức muốn hộc máu!
Trải qua chuyện hồi sáng nay, nàng sinh ra sợ hãi đối với Tiêu Lang, biết mình không vét được chỗ tốt nào trên người hắn, còn ước có thể bỏ đi cái gánh nặng này, nhưng nếu bây giờ nàng nhận lời Tần thị, không phải tương đương với việc thừa nhận mình tham mười lạng bạc của Tiêu Lang, bắt hắn đi lên núi săn thú sao? Đến lúc đó trên lưng mang tội tham tiền ác độc, còn nàng dâu nào dám nói chuyện với nàng, nam nhân nào còn dám cưới nữ nhi nàng, đợi tới lúc Đậu Đậu trưởng thành, còn ai dám gả con gái đến nhà bọn họ?
Trương thị chuẩn bị một bụng giải thích đang định nói ra miệng thì Tiêu Lang chợt đi ra, cúi thấp đầu lôi kéo tay của nàng nói: “Bá mẫu, các người là thân nhân duy nhất của ta, ta vẫn muốn ở cùng các người, người đừng đuổi ta đi có được hay không? Hiện tại ta còn nhỏ, chờ sau khi ta lớn sẽ lên núi săn thú, ta nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền!”
Ngữ khí tội nghiệp, làm cho rất nhiều bà con vây quanh xem đôi mắt đỏ lên.
“Nghiệp chướng a, đứa bé dáng thương như vậy, không cha không mẹ, liền coi bọn họ là thân nhân, dù là bị đánh bị chửi cũng không nỡ đi, còn cẩn thận năn nỉ bọn họ, trái tim phải độc ác như thế nào mới có thế làm cái chuyện giết người ấy a!”
“Nàng dâu Thủ Vận, thím đừng trách ta lắm mồm, cháu ngươi đem toàn bộ của cải đều giao cho ngươi, coi như hiện tại hắn chưa làm ra tiền, mười lượng bạc này cũng đủ nuôi hắn hai ba năm, đến lúc đó đứa bé trưởng thành, nhất định sẽ hiếu thuận ngươi…ngươi đừng làm khó hắn nữa?”
“Chính phải chính phải, ngay cả những người ngoài như chúng ta cũng đau lòng thay hắn, ngươi thân làm bá nương, thật nhẫn tâm để hắn chuyển đến nhà Thư lang trung sao? Đứa nhỏ này biết rõ người ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt, vẫn hi vọng ở với các ngươi, hắn là cố niệm tình thân máu mủ, ngươi mau bớt giận, cùng đứa bé hảo hảo sống qua ngày đi. Đậu Đậu bây giờ còn nhỏ, tương lai hai khuê nữ xuất giá rồi, Tiêu Lang cũng có thể chiếu cố hai nàng. . . . . .”
Ngươi một câu ta một lời, tất cả đều khuyên Trương thị đối xử tử tế với Tiêu Lang.
Trương thị sững sờ tại chỗ, nàng nghĩ mãi mà không hiểu, tại sao bọn họ chỉ bằng Tiêu Lang gào thét mấy câu liền nhận định nàng ngược đãi hắn chứ? Nàng mờ mịt cúi đầu, lại nhìn thấy con ngươi sâu thẳm của Tiêu Lang, bên trong đó là hàn quang khiến nàng run sợ, giống như hắn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ăn nàng!
Hàn khí lạnh lẽo theo cột sống lan tràn lên trên, Trương thị chỉ cảm thấy da đầu tê dại, vào giây phút này, nàng đã cho rằng Tiêu Lang nhất định muốn lấy mạng nàng, cho nên nàng tuyệt không thể để Tiêu Lang ở nhà bọn họ, so với tính mạng, chút thanh danh còn tính gì?
Nàng cố tự trấn định xuống, vừa lặng lẽ tránh thoát tay Tiêu Lang, vừa hướng ánh mắt phức tạp nhìn Tần thị nói: “Tần gia muội tử, nhà chúng ta nghèo, A Lang vẫn là giao cho ngươi chăm sóc đi, đợi. . . . . .”
Nhưng đúng lúc này, trong sân Tiêu gia chợt lao đến một bóng người, thẳng tắp chạy đến trước mặt Trương thị, hung hăng tát xuống một cái: “Lương tâm ngươi bị chó ăn hết à, lại dám sau lưng ta ngược đãi cháu ta! Đoạt bạc của hắn chưa nói, còn bắt hắn đi lên núi săn thú, ngày hôm nay mạng hắn lớn trởlại, nếu hắn không may có chuyện gì bất trắc, ngươi xem ta có dám hay không hưu ngươi!”
Tiêu Thủ Vận đằng đằng tức giận nhìn thê tử bị hắn đánh ngã trên mặt đất, quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiêu Lang, như thể hắn bị đả thương, vừa mạnh mẽ hướng bụng Trương thị đá một cước, sau đó chắp tay hướng bốn phía bồi tội nói: “Các vị hương thân, là ta có lỗi với đệ đệ đã mất, nhất thời thiếu sót, lại khiến ác phụ này khi dễ cốt nhục duy nhất của hắn. Kính xin mọi người yên tâm, chỉ cần Tiêu Thủ Vận ta còn có một miếng cơm ăn, liền tuyệt không để cho cháu ta bán mạng đi kiếm tiền!”
Trong thôn trọng nhất danh tiếng, chuyện ngày hôm nay, không quản sự thật như thế nào, nhà bọn họ đều phải đeo cái nồi đen rồi, đã như vậy, chẳng thà đem toàn bộ nước đục tạt vào trên người thê tử, hắn còn có thể tiếp tục làm người tốt.
Không ai ngờ tới Tiêu Thủ Vận sẽ đến như vậy, mà ngay cả Trương thị, cũng không nghĩ đến trượng phu có thể vô tình như vậy. Thật ra thì nàng có thói quen thay trượng phu chịu tiếng xấu, nhưng, quá khứ Tiêu Thủ Vận sẽ đưa mắt ra hiệu trước khi nói cho nàng, còn hôm nay, hắn thế nhưng trước mặt nhiều người như vậy đánh nàng, đánh nàng ngay trước mặt Tần thị!
“Ta liều mạng với ngươi!” Trương thị gào thét đứng lên, như thể bị điên đánh về phía Tiêu Thủ Vận.
Tiêu Thủ Vận dù sao cũng là đấng mày râu, sao có thể để yên cho nàng đánh, đưa tay liền đêm Trương thị ôm chặt lấy, vừa kéo người đi vào trong sân, vừa lúng túng nói với thôn dân bốn phía: “Thật xin lỗi, khiến mọi người nhìn thấy chê cười, trở lại ta sẽ dạy dỗ thật tốt cái ác phụ này! A Lang, chúng ta về nhà, đại bá nhất định đòi công đạo cho ngươi!”
Tiêu Lang cúi đầu đi theo phía sau hắn, cho tới khi xoay người đóng cửa mới nhìn hướng Tần thị.
Tần thị cũng nhìn hắn, trong mắt có đau lòng, không nỡ tách rời. Phía sau nàng, Thư Mậu Đình dẫn hai nữ nhi đứng ở đó, bộ dáng Thư Uyển có chút tức giận, còn Thư Lan thật giống như bị người ta đoạt hạnh nhân, đôi mắt mở to nhìn hắn.
Tiêu Lang trong lòng căng thẳng, bối rối đóng cửa lại.
Vào sân, hắn không thèm để ý Tiêu Thủ Vận giả mù sa mưa cùng Trương thị đang như kẻ điên, trực tiếp chạy trở về căn phòng tam thời thuộc về hắn, đóng cửa lại, tiếng cãi vã ngoài cửa lập tức trở nên yếu đi. Hắn ngưng mắt nhìn nóc nhà xa lạ, ở trong lòng nói một tiếng thực xin lỗi, mặc kệ như thế nào, người Thư gia nhất định bị hắn làm tổn thương.
Thật may là, ngày mai hắn có thể đi về, không, tối nay hắn có thể danh chính ngôn thuận vào ở Thư gia.
Lúc ăn cơm tối, Trương thị đã tỉnh táo lại, cũng không phải là không giận, mà là Tiêu Thủ Vận nói một câu nhắc nhở nàng, Tiêu Lang còn cất giấu bạc ở đâu nữa, trước mắt quan trọng nhất chính là cầm bạc tới tay. Về phần Tiêu Lang tà môn, nàng tạm thời lựa chọn bỏ qua, dù sao, nếu như Tiêu Lang thật sự có bản lĩnh hại nàng, hắn sớm đã động thủ, cần gì phải chạy vào núi săn thú, bị thương vô ích?
“Nương, không gọi A Lang ra ăn cơm sao?” Thúy Hà nhìn cửa phòng phía đông đóng chặt, lo lắng nói, nàng còn nhớ rõ lời Triệu Đại Lang nói, bảo nàng đối tốt với Tiêu Lang, đáng tiếc hiện tại náo loạn, nàng ngay cả cơ hội đến gần hắn cũng không có.
Trương thị quẳng chiếc đũa xuống bộp một tiếng, ngẩng đầu hung hăng nhìn nàng chằm chằm: “Mắt ngươi mù à? Ngươi thấy trên bàn giống như thừa một bộ bát đũa sao? Ngươi là thật tâm yêu thương hắn, vậy liền đem phần của ngươi đi cho hắn ăn đi, không có nhìn cái gì cả!”
Thúy Hà vội cúi đầu, cũng không dám lên tiếng nữa.
Tiêu Vĩnh Giang cùng Tiêu Thủ Vận tập mãi thành thói quen tiếp tục ăn cơm, Liên Hoa hả hê mím môi cười trộm, Đậu Đậu nhìn chung quanh một chút, cuối cùng học Liên Hoa cười hắc hắc.
Thúy Hà dừng lại động tác, bưng chén lên đi ra bên ngoài ăn, trong bát chỉ có một miếng bánh gạo.
Trương thị cũng không ngăn trở, thức ăn trên bàn không nhiều lắm, thiếu một người, những người khác sẽ có thể ăn nhiều một chút, mặc dù Thúy Hà vốn là không dám gắp thêm thức ăn ăn.
Sau khi ăn xong, những người khác hoặc là chạy ra cửa hóng mát, hoặc là sớm một chút đi ngủ, Thúy Hà cố ý lưu lại nửa chiếc bánh, đi gõ cửa phòng Tiêu Lang: “A Lang, tỷ tỷ đưa cơm tối tới cho ngươi, ngươi mở cửa ra.” Trong lòng nàng nghĩ tới, một lát Tiêu Lang đi ra nhìn thấy chỉ có nửa chiếc bánh, nhất định sẽ kinh ngạc, đến lúc đó nàng dịu dàng giải thích một phen, nhất định có thể làm cho hắn cảm động.
Đôi tay Tiêu Lang khoác lên sau đầu, nhìn bóng cây ngoài cửa sổ, mặc kệ Thúy Hà nói gì, hắn đều như không nghe thấy.
Thúy Hà gõ tới mức tay cũng đau, như cũ không thấy Tiêu Lang ra ngoài, gọi người tới, lại sợ Trương thị ra ngoài cướp bánh đi, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ rời đi.
Ánh trăng hiện lên ngọn cây, Tiêu Lang lặng lẽ đẩy then cửa ra, đi ra cửa chính Tiêu gia, từ đầu tới cuối, không phát ra một chút tiếng vang.
Trương thị luôn ngủ rất say, nhưng là, trông sân truyền đến kêu lo lắng thầm thì nàng liền lập tức mở mắt, ngồi dậy, lắng nghe một lát, xác định mình không có nghe nhầm, nàng vừa hốt hoảng vừa xuống đất mang giày, vừa xô đẩy trượng phu đang ngáy to: “Dậy đi, nhà chúng ta hình như có trộm!”
Tiêu Thủ Vận không nhịn được né tránh, mơ mơ màng màng lầm bầm nói: “Cái gì mà trộm, ngươi đừng có thần hồn nát thần tính, chỉ là chuột chạy ra vào thôi, không tin ngươi đi xem một chút. . . . . .” Đánh tiếp một giấc.
Trương thị hận không có một thùng nước tạt vào người hắn, nàng còn có thể trông cậy vào hắn làm cái gì chứ!
Một mình một người đi ra ngoài, ngộ nhỡ là trộm thì làm thế nào? Nhưng nếu không ra, gà của nàng có thể hay không cũng bị trộm đi?
Cuối cùng, đối với lo lắng cho gà thắng được nỗi sợ hãi kẻ gian, Trương thị vội vã thắp ngọn đèn dầu, giơ lên con dao thái rồi mở cửa phòng bếp ra.
Chuồng gà nháo loạn chợt dừng lại, ngay sau đó, mượn ánh trăng sáng rõ, Trương thị nhìn thấy rõ ràng mấy con gì đó dài nhỏ từ trong chuồng gà chạy vọt ra ngoài.
Là con chồn!
Trương thị cả kinh thất sắc, chạy nhanh đến chuồng gà trước mặt, treo đèn lên nhìn, đau lòng một hơi thiếu chút nữa không thở được!
Trong nhà tổng cộng có mười lăm con gà con, hôm nay chỉ còn lại ba con núp ở một góc, tất cả những thứ khác tán loạn bên trong đều là lông gà, đặc biệt con gà trống mập nhất kia, toàn thân đầy vết máu, hơn nửa người cũng bị chồn cắn!
“Ông trời ơi, ta đây là tạo nghiệt gì, chọc cho một ổ súc sinh tới trộm gà của ta!” Trương thị giậm chân khóc lớn nói, xoay người liền hướng trong nhà kêu: “Quỷ ngủ nhà ngươi, còn ngủ nữa, gà nhà chúng ta cũng bị ăn. . . . . .” Lời còn chưa dứt, chợt ngưng lại, chẳng khác nào gặp ma, nàng trợn to cặp mắt nhìn bóng đen dưới mái hiên đông sương phòng, không phải Tiêu Lang thì là ai?
“Sao ngươi lại ở đây?” Trương thị hỏi theo bản năng, đêm hôm khuya khoắt, hắn không ngủ ra ngoài làm gì, chẳng lẽ cũng nghe được động tĩnh bên ngoài?
Tiêu Lang từ trong bóng tối đi ra, con ngươi sâu thẳm phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo. Hắn nhìn chuồng gà hỗn độn, chợt cười một tiếng, nói khẽ với Trương thị: “Ta tới nhìn một chút bọn chồn có ăn sạch gà của ngươi hay không, ồ, cũng còn ba con, ngày mai ta lại vào núi bắt một con, hẳn là đủ chứ?”
Trương thị như bị sét đánh, thì ra những con chồn kia, là Tiêu Lang dẫn dụ đến hay sao?”
Mắt thấy Trương thị lại muốn bộc phát, Tiêu Lang đột nhiên hô lớn: “Bá mẫu, gà của người bị chồn ăn, có liên quan gì với ta, người vì sao nói là ta đưa chồn tới? Thôi, ta biết rồi, có phải ngươi không muốn ta ở lại nhà ngươi, vậy ta đi bây giờ, được chưa!”
Vừa kêu, vừa sải bước chạy ra ngoài.
Không ai nhìn thấy, nhưng âm thanh uất ức tức giận này lại truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Ở trong tai người khác là uất ức tức giận, rơi vào trong tai Trương thị lại trở thành phách lối khiêu khích!
Vất vả cực nhọc nuôi gà lớn giờ không còn, ban ngày bị giày vò như muốn điên cuồng rốt cuộc Trương thị mất đi chút lý trí cuối cùng, xách theo ngọn đèn dầu liền đuổi theo: “Thằng nhãi con kia, phản thiên, cư nhiên để súc sinh ăn gà của ta, ngày hôm nay nếu ta không đánh chết ngươi, ta liền không phải họ Trương!”
Giống như một tiếng ra lệnh, đèn các hộ trong thôn từng nhà từng nhà sáng lên, còn có tiếng mở cửa lần lượt truyền đến.
Rốt cuộc Tiêu Thủ Vận bị dọa tỉnh dậy, giầy cũng không kịp đi, bước dài chạy ra ngoài. Liếc mắt nhìn chuồng gà bị hại không còn hình dáng gì, nhất thời cũng không hiểu rõ tại sao Trương thị nổi điên trút giận lên Tiêu Lang, còn nói Tiêu Lang động tay động chân, mặc kệ như thế nào, hắn phải đuổi gấp đem người đuổi trở về mới được. Ban ngày đã mất hết mặt mũi rồi, chuyện nếu lại làm lớn lên, sẽ không có cách nào giải quyết!
Cũng không chờ hắn chạy ra cửa, một tiếng gào thét tê tâm liệt phế kinh thiên động địa, xa xa truyền đến: “Bá mẫu, người đừng đốt phòng ốc nhà ta!”
Trong lòng bỗng chốc lộp bộp, Tiêu Thủ Vận thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, sẽ không phải, làm sao thê tử có thể làm ra loại chuyện đó?
Như thể giễu cợt trái tim hắn, cái ý niệm này vừa dứt, ánh lửa sáng ngời liền đột nhiên vọt lên không trung, Tiêu Thủ vận nhìn ánh lửa kia, rốt cuộc cũng không duy trì nổi nữa, vô lực ngã trên mặt đất, cái mụ ngu xuẩn kia, vậy mà thật sự đi phóng hỏa đốt nhà Tiêu Lang!
Một bên khác trong thôn, Tiêu Lang lặng lẽ đứng trong sân, nhìn ba gian nhà lá quen thuộc dấy lên lửa lớn hừng hực, ngọn lửa hoa mỹ bay múa không biết mệt mỏi, mặc kệ người khác tạt bao nhiêu nước cũng không muốn bình tĩnh lại.
Một đôi tay dịu dàng chợt khoác lên trên bả vai hắn, hắn nghe thấy lời nói êm ái mà có lực của Tần thị: “A Lang không sợ, phòng ốc không còn, về sau liền ở nhà bá mẫu, con yên tâm, không ai lại có thể khi dễ con.”
Cõi đời này, khắp nơi luôn có người tính toán ngươi, nhưng cũng có người chân tâm thật ý mà vì ngươi chào đón, mặc kệ ngươi đã làm gì.
Đột nhiên Tiêu Lang thấy khó chịu ghê ghớm, hắn xoay người, nhào vào lòng Tần thị.
Một đêm kia, trong nhà Tiêu Thủ Vận gặp phải bọn chồn đánh lén, gà con bị mất nửa già, Trương thị tức giận đem tất cả oán khí đều rơi tại cánh tay bị thương trên người Tiêu Lang, vu oan bọn chồn là Tiêu Lang cố ý bỏ vào nhà nàng. Tiêu Lang không chịu nổi nhục nhã, thề không bao giờ nương nhờ nhà đại bá nữa, cả đêm chạy về nhà, Trương thị lại cầm đèn đuổi theo, muốn đánh chết Tiêu Lang, hai người trong lúc lôi kéo, ngọn đèn dầu đổ trên giường gạch, đốt chăn đệm, tiếp theo là phá hủy ba gian nhà lá.
Dĩ nhiên, phòng ốc cháy, cho dù là ngoài ý muốn, vẫn là Trương thị cố ý phóng hỏa, các thôn dân khóc thổn thức đều lựa chọn tin tưởng người sau.
Từ đó, trong thôn đối với vợ chồng Tiêu Thủ Vận toàn là tiếng mắng, Tiêu Lang không bao giờ nguyện nhận thức thứ người như thế làm người thân nữa, thật may là còn có Thư gia tốt bụng nguyện ý thu nhận chăm sóc hắn. Vì vậy, Tiêu Lang lấy thân phận mồ côi, bắt đầu sống nhờ ở Thư gia.
Tác giả có lời muốn nói: nếu ai vẫn còn chê ít, ta đây cùng họ liều mạng! ! !
Cuối tuần vui vẻ ╭(╯3╰)╮!
Một mạch chạy đến con đường nhỏ vào núi, tới khúc quanh Tiêu Lang dừng lại, nhìn căn nhà ẩn hiện nơi góc đường, nhớ đến nha đầu lười có lẽ đang đứng dưới tàng cây đếm xem còn mấy quả hạnh nhân sắp chín, liền hận không được chạy ngay tới, ôm nàng, cõng nàng, nhìn nàng phồng mồm ăn hạnh nhân, liếm liếm miệng nhỏ hồng nộn của nàng. . . . . .
Đáng tiếc, trước mắt còn có chuyện khác phải làm.
Thu hồi ý định, Tiêu Lang không chút do dự chạy vào rừng.
Thư Gia.
Hôm nay khó có được một hôm Thư Mậu Đình không ra ngoài khám bệnh, ông đem hai cánh cửa ở căn phòng phía đông tháo xuống, một đầu đặt lên ngưỡng cửa phòng bếp, đầu kia đặt lên hai cái ghế đẩu lộn ngược, ở giữa nhét hai băng ghế ngồi, biến thành một cái giường lớn vững vàng. Gió từ phía bắc nhẹ nhàng khoan khoái thổi qua, cực kỳ mát mẻ.
Ông bế tiểu nữ nhi đã bắt đầu ngủ sau khi ăn cơm ra, đặt nàng lên chiếc giường đơn sơ, sau đó đứng dậy đi lấy nước, trở lại phía sau lưng nâng nữ nhi lên, nhẹ nhàng lau mặt cho nàng.
Nước mát lạnh, gió cũng mát lạnh, Thư Lan rất nhanh tỉnh lại, nàng mở to hai mắt, đợi sau khi hết ngái ngủ, tò mò quay đầu lại ngó ngó, vỗ cánh cửa dưới người nói: “Cha, ở đây thật là mát, buổi tối con muốn ở đây ngủ, được không ạ?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa được lau, trắng trắng hồng hồng, một đôi mắt hạnh đen sẫm long lanh, cứ như vậy mang đeo đợi chờ nhìn ông. Lòng Thư Mậu Đình cũng mềm đi, nhưng lại cười nói: “Như vậy không được, nửa đêm sương xuống nhiều, ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh, nhưng về sau buổi trưa lại có thể nằm đây, chỉ là con phải nằm đàng hoàng chút, tránh bị rơi trên mặt đất.”
Thư Lan gật đầu một cái, thấy Thư Mậu Đình đi ra ngoài, liền nằm xuống định ngủ tiếp.
Nhưng nàng cũng không thể nghĩ, nếu như Thư Mậu Đình thật sự chỉ muốn để nàng ngủ ở bên ngoài cho mát, thì cần gì phải lau mặt cho nàng?
Chỉ một lát sau, Thư Mậu Đình cầm một quyển “Tam Tự Kinh” được bảo quản vô cùng tốt đi tới, ngồi trên ghế đẩu bên cạnh, một lần nữa đỡ Thư Lan dậy, cười ấm áp khác thường: “A Lan, phụ thân dạy con nhận biết chữ nhé?”
Thư Triển, Thư Uyển cùng Tiêu Lang đều là bị ông lừa, chỉ có Thư Lan chưa bao giờ có thể nhẫn nại nghe ông dạy học, mắt thấy mấy ngày nay nữ nhi hiểu được chút chuyện, Thư Mậu Đình lại lần nữa dạy nàng. Khuê nữ lười như vậy, tương lai nhất định phải gả cho nam tử có gia cảnh sung túc, có nha hoàn ma ma hầu hạ, nàng lười cũng không có sáng suốt như vậy, chỉ cần quản lý sổ sách là được, như vậy, nàng nhất định phải biết chữ. Về phần người khác có nhìn trúng Thư Lan hay không, Thư Mậu Đình chưa từng nghĩ tới, khuê nữ của hắn như hoa như ngọc, làm sao sẽ không có ai thèm lấy?
Ánh mắt kia, giọng nói kia, rõ ràng cùng thời điểm bắt nàng uống thuốc giống nhau như đúc!
Thư Lan lập tức nhắm chặt hai mắt, âm thanh buồn bực lầm bầm nói: “Con ngủ say rồi. . . . . .”
“Xì!” Thư Uyển vẫn đứng sau cánh cửa ở tây phòng nhìn nén cũng không nhịn được nữa, lập tức bật cười, đi tới dùng sức gõ trán Thư Lan một cái: “Đứa nhỏ ngốc, vừa lười vừa dốt, ngay cả một cái cớ hay chút cũng không nghĩ ra.”
Thư Lan bĩu môi tránh sang một bên, “Đau!”
Thư Uyển tới ngồi cạnh nàng, dịu dàng nói: “Được rồi, được rồi, hiếm khi cha ở nhà, muội phải học chữ cho thật tốt, tỷ cũng cùng đọc với muội, tỷ nói cho muội biết nhé, không biết chữ sẽ bị người khác chê cười đấy!”
“Chê cười kệ chê cười đi, dù sao muội cũng không nghe thấy!” Thư Lan không phục nói, nàng cũng không phải là bé trai, không cần phải giống như ca ca đọc sách thi cử nhân, vì sao phải lãng phí thời gian quý giá học chữ!
Thư Mậu Đình yên lặng nhìn hai nữ nhi tính tình khác nhau hoàn toàn, nghĩ đến chẳng mấy chốc sẽ gả ra ngoài, một đứa căn bản còn chưa có lớn lên, trong lòng không khỏi có chút phiền muộn. Ông xoa đầu Thư Lan, kiên nhẫn khuyên nhủ: “A Lan, ngoan ngoãn nghe lời, hôm nay cha sẽ dạy con học hai câu, nếu con học xong, cha sẽ để cho con ngủ tiếp.”
Thư Uyển ở bên cạnh thấy thú vị nói: “Ừ, đến lúc đó sẽ thưởng muội thêm hai quả hạnh nhân to!”
Âm thanh Tần thị bất đắc dĩ từ bên trong đông phòng truyền ra: “Các người nuông chiều nàng đi! Phải như ta nói, nếu nàng không nghe lời, trực tiếp đánh hai cái, xem nàng còn dám lười biếng không!”
Đối mặt với dụ dỗ cùng cưỡng bức, Thư Lan còn có thể có biện pháp nào? Đành phải miễn cưỡng lên tinh thần, đi theo Thư Mậu Đình học chữ.
Tiêu Lang sau khi vào cửa, chỉ thấy Thư Lan ngồi xếp bằng ở cửa phía bắc, gật gật gù gù thầm thì: ‘Nhân chi sơ, tính bản thiện. . . . . .” Âm thanh thanh thúy dễ nghe giống như khe suối trong núi, làm cho người ta an lòng theo.
Thư Lan nhìn thấy Tiêu Lang đầu tiên, vụt đứng lên, hướng ra phía ngoài hô: “Lang ca ca, ngươi đã về rồi!”
Thư Mậu Đình cùng Thư Uyển đồng thời quay đầu lại nhìn, sắc mặt chợt thay đổi, Thư Mậu Đình sải bước đi ra ngoài đón, “A Lang, cánh tay con sao thế này?”
Tiêu Lang tùy ý cười, “Không có việc gì, vừa nãy ở trong núi gặp lợn rừng, trong lúc chạy trốn không cẩn thận bị đụng một chút, đã cầm máu rồi ạ. . . . . .”
“Cái đứa bé này, sao lại chạy vào trong núi? Không phải ta đã nói với con ư, về sau không bao giờ cho con săn thú nữa!”
Thư Mậu Đình cầm lên cánh tay thiếu đi nửa đoạn tay áo của Tiêu Lang, vẻ mặt nghiêm túc kiểm tra thương thế. Vết thương được Tiêu Lang băng bó đơn giản qua, mảng vết máu lớn như thế này lại chứng tỏ thương thế của hắn không nhẹ, Thư Mậu Đình muốn tiếp tục khiển trách hắn đôi câu, lại cảm thấy không phải lúc, không thể làm gì khác hơn là trước tiên đưa người đến phòng bếp, để cho hắn ngồi cạnh Thư Lan, phân phó Thư Uyển đi lấy nước lấy thuốc.
Tần thị nghe thấy tiếng động chạy ra, nhìn lên thấy bộ dáng Tiêu Lang đầy bụi bẩn cùng mảnh vải trắng nhuốm máu kia, sắc mặt trắng bệch đau lòng, “Đang êm đẹp, tại sao con lại lên núi rồi hả? Lần trước mạng con lớn, vượt qua hai bầy sói tranh địa bàn, để cho con nhặt tiện nghi, con thật sự cho rằng bằng vào bản thân mình là đã có thể săn thú sao? Xem xem thương thế của con kìa, có đau lắm không!”
Lúc này Thư Mậu Đình đã tháo vải vụn Tiêu Lang tự buộc, lộ ra vết thương dài chừng ba tấc, máu thịt lẫn lộn, đặc biệt là ở giữa chỗ đó, quả thật cũng đã thành lỗ máu rồi, làm cho Tần thị cùng Thư Uyển bưng chậu nước đi tới đau lòng cũng không đành lòng nhìn lại.
“Lang ca ca, ngươi có đau không?” Thư Lan sững sờ nhìn chằm chằm vết thương của Tiêu Lang, vừa mới mở miệng, nước mắt liền trào ra, buổi sáng rõ ràng còn tốt như vậy, sao đột nhiên lại trở thành như thế này?
Tiêu Lang dùng tay bên phải lành lặn xoa đầu Thư Lan, cười nói: “Vừa mới bắt đầu có đau một chút, bây giờ thì không đau nữa rồi.”
Mới vừa nói xong, Thư Mậu Đình không thèm dịu dàng xử lý vết thương cho hắn, làm hại Tiêu Lang mặc dì duy trì nụ cười, khóe mắt lại không khống chế được co quắp không ngừng. Chỉ là, hắn cũng không hối hận, thương thế của hắn càng nặng, người bên ngoài nhìn được, lại càng cho thấy vợ chồng Tiêu Thủ Vân vô tình.
Rửa sạch, bôi thuốc, băng bó, Thư Mậu Đình thuần thục hoàn thành một loạt động tác xong, trên đầu Tiêu Lang sớm đã mồ hôi dầm dề.
“Tiêu Lang, con đồng ý với bà mẫu, không bao giờ đi săn nữa có được hay không?” Tần thị nhìn chậu nước máu một chút, nghĩ sợ mà nói, giọng điệu mềm nhẹ, tràn ngập nồng đậm khẩn cầu. Nàng thật sự sợ Tiêu Lang xảy ra chuyện không may!
Tiêu Lang cúi đầu, chán nản nói: “Không phải là con muốn đi, bởi vì con chỉ chừa mười lượng bạc cho bọn họ, bọn họ chê ít, liền bắt con vào núi săn thú kiếm tiền, cho nên con. . . . . .”
Thì ra là Trương thịbọn họ ép!
Trong lòng Tần thị tức giận, lôi cánh tay lành lặn của Tiêu Lang dậy, sải bước đi ra ngoài: “Đi, chuyện này bá mẫu tìm nàng nói rõ lí lẽ, ta thấy bọn họ là muốn tiền đến điên rồi, lại để cho một đứa bé như con đi săn thú!”
“Bá mẫu, thôi đi, cũng bởi vì lần trước bọn họ thấy con cõng sói trở lại, mới cho là con có khả năng. Hiện tại con bị thương, về sau bọn họ cũng sẽ không ép con nữa.” Tiêu Lang dùng giọng không chắc chắn khuyên can.
Như vậy Tần thị mới không tin lời hắn, chỉ bằng Tần thị kia thấy tiền sáng mắt, đức hạnh lãnh huyết vô tình, chỉ cần Tiêu Lang không có chết, nàng sẽ nghĩ hết biện pháp lợi dụng hắn kiếm tiền, hôm nay nàng có thể ép Tiêu Lang lên núi, ngày mai nói không chừng liền dám bán hắn cho bọn môi giới bán người! Nàng nếu lại mặc kệ, không biết Tiêu Lang sẽ bị dày vò thành cái dạng gì nữa!
Vừa hạ quyết tâm, mặc kệ Tiêu Lang nói gì, Tần thị đều không nghe, vừa mắng to hai vợ chồng Trương thị lòng dạ đen tối, vừa hướng nhà bọn họ đi, làm cho không ít thôn dân đi theo phía sau xem náo nhiệt. Thoạt đầu khi nghe bọn họ còn có chút không tin, nhưng băng gạc nhuốm máu trên cánh tay Tiêu Lang tuyệt đối không phải giả rồi, lại liên tưởng đến buổi trưa cãi vã ở cửa Tiêu gia, tất cả mọi người nhận định vợ chồng Tiêu Thủ Vận ngược đãi Tiêu Lang rồi.
Tiêu Vĩnh Giang không ở nhà, không thấy bóng dáng Tiêu Thủ Vận, chỉ có một mình Trương thị nghe tiếng động đi ra, nhìn thấy Tiêu Lang cúi đầu, con ngươi nàng co rụt lại.
‘Trương Xuân Kiều, ngươi chính là không phải người? A Lang đưa hết tiền cho ngươi, ngươi cư nhiên không biết đủ, còn buộc một đứa bé mười tuổi như nó đi săn thú, ngươi nhìn xem, cánh tay nó thiếu chút nữa bị lợn rừng đụng gãy rồi, nếu không phải là mạng đứa bé lớn trốn thoát, hiện tại không biết thế nào! Ngươi không muốn chăm sóc A Lang, liền trực tiếp nói cho ta biết, bây giờ ta liền dẫn nó về nhà, về sau chuyện của hắn không cần ngươi quan tâm!”
Tần thị thẳng tắp nhìn chằm chằm Trương thị, ngay trước mặt tất cả thôn dân hô.
Xung quanh tiếng bàn luận xôn xao đều biến mất, mọi người quay trở lại quan sát hai nữ nhân mặt đối mặt, âm thầm suy nghĩ lời Tần thị nói.
Thư Mậu Đình là lang trung duy nhất trong thôn, bình thường con cái nhà đại nhân nào bị đau đầu nhức óc, cũng là tìm Thư Mậu Đình khám bệnh, y thuật của ông được, thu tiền lại không nhiều lắm, các thôn dân cũng mời ông. Tần thị là tiểu thư trần trên, sau khi gả đến chưa từng bày qua dáng vẻ tức giận đối với người nào, ở thôn danh tiếng không tồi, hơn nữa Thư gia cùng một nhà Tiêu Thủ Vọng từ trước đến giờ thân cận, lời của nàng vừa nói xong, rất nhiều thôn dân cũng liên tiếp gật đầu, cảm thấy Tiêu Lang đến Thư Gia, sẽ tốt hơn so với ở nhà Tiêu Thủ Vận, mặc dù người sau mới là bá phụ hắn.
Tục ngữ nói không sai, bà con xa không bằng láng giềng gần, có thể nói là Tần thị nhìn Tiêu Lang lớn lên, có lẽ Trương thị cũng không chủ động quan tâm hắn một lần, lúc này nhiệt tình dẫn người về nhà, ngày hôm qua còn có thể có người cảm thấy hai vợ chồng Tiêu gia là thật tâm chiếu cố cháu, hiện tại thì sao, hừ hừ, cho dù là người mù cũng nghe ra chuyện gì trong đó!
Bị mọi người dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm, nhìn lại một chút Tiêu Lang đứng cúi đầu bên cạnh Tần thị, Trương thị chỉ cảm thấy ngực căng lên, cơ hồ tức muốn hộc máu!
Trải qua chuyện hồi sáng nay, nàng sinh ra sợ hãi đối với Tiêu Lang, biết mình không vét được chỗ tốt nào trên người hắn, còn ước có thể bỏ đi cái gánh nặng này, nhưng nếu bây giờ nàng nhận lời Tần thị, không phải tương đương với việc thừa nhận mình tham mười lạng bạc của Tiêu Lang, bắt hắn đi lên núi săn thú sao? Đến lúc đó trên lưng mang tội tham tiền ác độc, còn nàng dâu nào dám nói chuyện với nàng, nam nhân nào còn dám cưới nữ nhi nàng, đợi tới lúc Đậu Đậu trưởng thành, còn ai dám gả con gái đến nhà bọn họ?
Trương thị chuẩn bị một bụng giải thích đang định nói ra miệng thì Tiêu Lang chợt đi ra, cúi thấp đầu lôi kéo tay của nàng nói: “Bá mẫu, các người là thân nhân duy nhất của ta, ta vẫn muốn ở cùng các người, người đừng đuổi ta đi có được hay không? Hiện tại ta còn nhỏ, chờ sau khi ta lớn sẽ lên núi săn thú, ta nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền!”
Ngữ khí tội nghiệp, làm cho rất nhiều bà con vây quanh xem đôi mắt đỏ lên.
“Nghiệp chướng a, đứa bé dáng thương như vậy, không cha không mẹ, liền coi bọn họ là thân nhân, dù là bị đánh bị chửi cũng không nỡ đi, còn cẩn thận năn nỉ bọn họ, trái tim phải độc ác như thế nào mới có thế làm cái chuyện giết người ấy a!”
“Nàng dâu Thủ Vận, thím đừng trách ta lắm mồm, cháu ngươi đem toàn bộ của cải đều giao cho ngươi, coi như hiện tại hắn chưa làm ra tiền, mười lượng bạc này cũng đủ nuôi hắn hai ba năm, đến lúc đó đứa bé trưởng thành, nhất định sẽ hiếu thuận ngươi…ngươi đừng làm khó hắn nữa?”
“Chính phải chính phải, ngay cả những người ngoài như chúng ta cũng đau lòng thay hắn, ngươi thân làm bá nương, thật nhẫn tâm để hắn chuyển đến nhà Thư lang trung sao? Đứa nhỏ này biết rõ người ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt, vẫn hi vọng ở với các ngươi, hắn là cố niệm tình thân máu mủ, ngươi mau bớt giận, cùng đứa bé hảo hảo sống qua ngày đi. Đậu Đậu bây giờ còn nhỏ, tương lai hai khuê nữ xuất giá rồi, Tiêu Lang cũng có thể chiếu cố hai nàng. . . . . .”
Ngươi một câu ta một lời, tất cả đều khuyên Trương thị đối xử tử tế với Tiêu Lang.
Trương thị sững sờ tại chỗ, nàng nghĩ mãi mà không hiểu, tại sao bọn họ chỉ bằng Tiêu Lang gào thét mấy câu liền nhận định nàng ngược đãi hắn chứ? Nàng mờ mịt cúi đầu, lại nhìn thấy con ngươi sâu thẳm của Tiêu Lang, bên trong đó là hàn quang khiến nàng run sợ, giống như hắn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ăn nàng!
Hàn khí lạnh lẽo theo cột sống lan tràn lên trên, Trương thị chỉ cảm thấy da đầu tê dại, vào giây phút này, nàng đã cho rằng Tiêu Lang nhất định muốn lấy mạng nàng, cho nên nàng tuyệt không thể để Tiêu Lang ở nhà bọn họ, so với tính mạng, chút thanh danh còn tính gì?
Nàng cố tự trấn định xuống, vừa lặng lẽ tránh thoát tay Tiêu Lang, vừa hướng ánh mắt phức tạp nhìn Tần thị nói: “Tần gia muội tử, nhà chúng ta nghèo, A Lang vẫn là giao cho ngươi chăm sóc đi, đợi. . . . . .”
Nhưng đúng lúc này, trong sân Tiêu gia chợt lao đến một bóng người, thẳng tắp chạy đến trước mặt Trương thị, hung hăng tát xuống một cái: “Lương tâm ngươi bị chó ăn hết à, lại dám sau lưng ta ngược đãi cháu ta! Đoạt bạc của hắn chưa nói, còn bắt hắn đi lên núi săn thú, ngày hôm nay mạng hắn lớn trởlại, nếu hắn không may có chuyện gì bất trắc, ngươi xem ta có dám hay không hưu ngươi!”
Tiêu Thủ Vận đằng đằng tức giận nhìn thê tử bị hắn đánh ngã trên mặt đất, quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiêu Lang, như thể hắn bị đả thương, vừa mạnh mẽ hướng bụng Trương thị đá một cước, sau đó chắp tay hướng bốn phía bồi tội nói: “Các vị hương thân, là ta có lỗi với đệ đệ đã mất, nhất thời thiếu sót, lại khiến ác phụ này khi dễ cốt nhục duy nhất của hắn. Kính xin mọi người yên tâm, chỉ cần Tiêu Thủ Vận ta còn có một miếng cơm ăn, liền tuyệt không để cho cháu ta bán mạng đi kiếm tiền!”
Trong thôn trọng nhất danh tiếng, chuyện ngày hôm nay, không quản sự thật như thế nào, nhà bọn họ đều phải đeo cái nồi đen rồi, đã như vậy, chẳng thà đem toàn bộ nước đục tạt vào trên người thê tử, hắn còn có thể tiếp tục làm người tốt.
Không ai ngờ tới Tiêu Thủ Vận sẽ đến như vậy, mà ngay cả Trương thị, cũng không nghĩ đến trượng phu có thể vô tình như vậy. Thật ra thì nàng có thói quen thay trượng phu chịu tiếng xấu, nhưng, quá khứ Tiêu Thủ Vận sẽ đưa mắt ra hiệu trước khi nói cho nàng, còn hôm nay, hắn thế nhưng trước mặt nhiều người như vậy đánh nàng, đánh nàng ngay trước mặt Tần thị!
“Ta liều mạng với ngươi!” Trương thị gào thét đứng lên, như thể bị điên đánh về phía Tiêu Thủ Vận.
Tiêu Thủ Vận dù sao cũng là đấng mày râu, sao có thể để yên cho nàng đánh, đưa tay liền đêm Trương thị ôm chặt lấy, vừa kéo người đi vào trong sân, vừa lúng túng nói với thôn dân bốn phía: “Thật xin lỗi, khiến mọi người nhìn thấy chê cười, trở lại ta sẽ dạy dỗ thật tốt cái ác phụ này! A Lang, chúng ta về nhà, đại bá nhất định đòi công đạo cho ngươi!”
Tiêu Lang cúi đầu đi theo phía sau hắn, cho tới khi xoay người đóng cửa mới nhìn hướng Tần thị.
Tần thị cũng nhìn hắn, trong mắt có đau lòng, không nỡ tách rời. Phía sau nàng, Thư Mậu Đình dẫn hai nữ nhi đứng ở đó, bộ dáng Thư Uyển có chút tức giận, còn Thư Lan thật giống như bị người ta đoạt hạnh nhân, đôi mắt mở to nhìn hắn.
Tiêu Lang trong lòng căng thẳng, bối rối đóng cửa lại.
Vào sân, hắn không thèm để ý Tiêu Thủ Vận giả mù sa mưa cùng Trương thị đang như kẻ điên, trực tiếp chạy trở về căn phòng tam thời thuộc về hắn, đóng cửa lại, tiếng cãi vã ngoài cửa lập tức trở nên yếu đi. Hắn ngưng mắt nhìn nóc nhà xa lạ, ở trong lòng nói một tiếng thực xin lỗi, mặc kệ như thế nào, người Thư gia nhất định bị hắn làm tổn thương.
Thật may là, ngày mai hắn có thể đi về, không, tối nay hắn có thể danh chính ngôn thuận vào ở Thư gia.
Lúc ăn cơm tối, Trương thị đã tỉnh táo lại, cũng không phải là không giận, mà là Tiêu Thủ Vận nói một câu nhắc nhở nàng, Tiêu Lang còn cất giấu bạc ở đâu nữa, trước mắt quan trọng nhất chính là cầm bạc tới tay. Về phần Tiêu Lang tà môn, nàng tạm thời lựa chọn bỏ qua, dù sao, nếu như Tiêu Lang thật sự có bản lĩnh hại nàng, hắn sớm đã động thủ, cần gì phải chạy vào núi săn thú, bị thương vô ích?
“Nương, không gọi A Lang ra ăn cơm sao?” Thúy Hà nhìn cửa phòng phía đông đóng chặt, lo lắng nói, nàng còn nhớ rõ lời Triệu Đại Lang nói, bảo nàng đối tốt với Tiêu Lang, đáng tiếc hiện tại náo loạn, nàng ngay cả cơ hội đến gần hắn cũng không có.
Trương thị quẳng chiếc đũa xuống bộp một tiếng, ngẩng đầu hung hăng nhìn nàng chằm chằm: “Mắt ngươi mù à? Ngươi thấy trên bàn giống như thừa một bộ bát đũa sao? Ngươi là thật tâm yêu thương hắn, vậy liền đem phần của ngươi đi cho hắn ăn đi, không có nhìn cái gì cả!”
Thúy Hà vội cúi đầu, cũng không dám lên tiếng nữa.
Tiêu Vĩnh Giang cùng Tiêu Thủ Vận tập mãi thành thói quen tiếp tục ăn cơm, Liên Hoa hả hê mím môi cười trộm, Đậu Đậu nhìn chung quanh một chút, cuối cùng học Liên Hoa cười hắc hắc.
Thúy Hà dừng lại động tác, bưng chén lên đi ra bên ngoài ăn, trong bát chỉ có một miếng bánh gạo.
Trương thị cũng không ngăn trở, thức ăn trên bàn không nhiều lắm, thiếu một người, những người khác sẽ có thể ăn nhiều một chút, mặc dù Thúy Hà vốn là không dám gắp thêm thức ăn ăn.
Sau khi ăn xong, những người khác hoặc là chạy ra cửa hóng mát, hoặc là sớm một chút đi ngủ, Thúy Hà cố ý lưu lại nửa chiếc bánh, đi gõ cửa phòng Tiêu Lang: “A Lang, tỷ tỷ đưa cơm tối tới cho ngươi, ngươi mở cửa ra.” Trong lòng nàng nghĩ tới, một lát Tiêu Lang đi ra nhìn thấy chỉ có nửa chiếc bánh, nhất định sẽ kinh ngạc, đến lúc đó nàng dịu dàng giải thích một phen, nhất định có thể làm cho hắn cảm động.
Đôi tay Tiêu Lang khoác lên sau đầu, nhìn bóng cây ngoài cửa sổ, mặc kệ Thúy Hà nói gì, hắn đều như không nghe thấy.
Thúy Hà gõ tới mức tay cũng đau, như cũ không thấy Tiêu Lang ra ngoài, gọi người tới, lại sợ Trương thị ra ngoài cướp bánh đi, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ rời đi.
Ánh trăng hiện lên ngọn cây, Tiêu Lang lặng lẽ đẩy then cửa ra, đi ra cửa chính Tiêu gia, từ đầu tới cuối, không phát ra một chút tiếng vang.
Trương thị luôn ngủ rất say, nhưng là, trông sân truyền đến kêu lo lắng thầm thì nàng liền lập tức mở mắt, ngồi dậy, lắng nghe một lát, xác định mình không có nghe nhầm, nàng vừa hốt hoảng vừa xuống đất mang giày, vừa xô đẩy trượng phu đang ngáy to: “Dậy đi, nhà chúng ta hình như có trộm!”
Tiêu Thủ Vận không nhịn được né tránh, mơ mơ màng màng lầm bầm nói: “Cái gì mà trộm, ngươi đừng có thần hồn nát thần tính, chỉ là chuột chạy ra vào thôi, không tin ngươi đi xem một chút. . . . . .” Đánh tiếp một giấc.
Trương thị hận không có một thùng nước tạt vào người hắn, nàng còn có thể trông cậy vào hắn làm cái gì chứ!
Một mình một người đi ra ngoài, ngộ nhỡ là trộm thì làm thế nào? Nhưng nếu không ra, gà của nàng có thể hay không cũng bị trộm đi?
Cuối cùng, đối với lo lắng cho gà thắng được nỗi sợ hãi kẻ gian, Trương thị vội vã thắp ngọn đèn dầu, giơ lên con dao thái rồi mở cửa phòng bếp ra.
Chuồng gà nháo loạn chợt dừng lại, ngay sau đó, mượn ánh trăng sáng rõ, Trương thị nhìn thấy rõ ràng mấy con gì đó dài nhỏ từ trong chuồng gà chạy vọt ra ngoài.
Là con chồn!
Trương thị cả kinh thất sắc, chạy nhanh đến chuồng gà trước mặt, treo đèn lên nhìn, đau lòng một hơi thiếu chút nữa không thở được!
Trong nhà tổng cộng có mười lăm con gà con, hôm nay chỉ còn lại ba con núp ở một góc, tất cả những thứ khác tán loạn bên trong đều là lông gà, đặc biệt con gà trống mập nhất kia, toàn thân đầy vết máu, hơn nửa người cũng bị chồn cắn!
“Ông trời ơi, ta đây là tạo nghiệt gì, chọc cho một ổ súc sinh tới trộm gà của ta!” Trương thị giậm chân khóc lớn nói, xoay người liền hướng trong nhà kêu: “Quỷ ngủ nhà ngươi, còn ngủ nữa, gà nhà chúng ta cũng bị ăn. . . . . .” Lời còn chưa dứt, chợt ngưng lại, chẳng khác nào gặp ma, nàng trợn to cặp mắt nhìn bóng đen dưới mái hiên đông sương phòng, không phải Tiêu Lang thì là ai?
“Sao ngươi lại ở đây?” Trương thị hỏi theo bản năng, đêm hôm khuya khoắt, hắn không ngủ ra ngoài làm gì, chẳng lẽ cũng nghe được động tĩnh bên ngoài?
Tiêu Lang từ trong bóng tối đi ra, con ngươi sâu thẳm phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo. Hắn nhìn chuồng gà hỗn độn, chợt cười một tiếng, nói khẽ với Trương thị: “Ta tới nhìn một chút bọn chồn có ăn sạch gà của ngươi hay không, ồ, cũng còn ba con, ngày mai ta lại vào núi bắt một con, hẳn là đủ chứ?”
Trương thị như bị sét đánh, thì ra những con chồn kia, là Tiêu Lang dẫn dụ đến hay sao?”
Mắt thấy Trương thị lại muốn bộc phát, Tiêu Lang đột nhiên hô lớn: “Bá mẫu, gà của người bị chồn ăn, có liên quan gì với ta, người vì sao nói là ta đưa chồn tới? Thôi, ta biết rồi, có phải ngươi không muốn ta ở lại nhà ngươi, vậy ta đi bây giờ, được chưa!”
Vừa kêu, vừa sải bước chạy ra ngoài.
Không ai nhìn thấy, nhưng âm thanh uất ức tức giận này lại truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Ở trong tai người khác là uất ức tức giận, rơi vào trong tai Trương thị lại trở thành phách lối khiêu khích!
Vất vả cực nhọc nuôi gà lớn giờ không còn, ban ngày bị giày vò như muốn điên cuồng rốt cuộc Trương thị mất đi chút lý trí cuối cùng, xách theo ngọn đèn dầu liền đuổi theo: “Thằng nhãi con kia, phản thiên, cư nhiên để súc sinh ăn gà của ta, ngày hôm nay nếu ta không đánh chết ngươi, ta liền không phải họ Trương!”
Giống như một tiếng ra lệnh, đèn các hộ trong thôn từng nhà từng nhà sáng lên, còn có tiếng mở cửa lần lượt truyền đến.
Rốt cuộc Tiêu Thủ Vận bị dọa tỉnh dậy, giầy cũng không kịp đi, bước dài chạy ra ngoài. Liếc mắt nhìn chuồng gà bị hại không còn hình dáng gì, nhất thời cũng không hiểu rõ tại sao Trương thị nổi điên trút giận lên Tiêu Lang, còn nói Tiêu Lang động tay động chân, mặc kệ như thế nào, hắn phải đuổi gấp đem người đuổi trở về mới được. Ban ngày đã mất hết mặt mũi rồi, chuyện nếu lại làm lớn lên, sẽ không có cách nào giải quyết!
Cũng không chờ hắn chạy ra cửa, một tiếng gào thét tê tâm liệt phế kinh thiên động địa, xa xa truyền đến: “Bá mẫu, người đừng đốt phòng ốc nhà ta!”
Trong lòng bỗng chốc lộp bộp, Tiêu Thủ Vận thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, sẽ không phải, làm sao thê tử có thể làm ra loại chuyện đó?
Như thể giễu cợt trái tim hắn, cái ý niệm này vừa dứt, ánh lửa sáng ngời liền đột nhiên vọt lên không trung, Tiêu Thủ vận nhìn ánh lửa kia, rốt cuộc cũng không duy trì nổi nữa, vô lực ngã trên mặt đất, cái mụ ngu xuẩn kia, vậy mà thật sự đi phóng hỏa đốt nhà Tiêu Lang!
Một bên khác trong thôn, Tiêu Lang lặng lẽ đứng trong sân, nhìn ba gian nhà lá quen thuộc dấy lên lửa lớn hừng hực, ngọn lửa hoa mỹ bay múa không biết mệt mỏi, mặc kệ người khác tạt bao nhiêu nước cũng không muốn bình tĩnh lại.
Một đôi tay dịu dàng chợt khoác lên trên bả vai hắn, hắn nghe thấy lời nói êm ái mà có lực của Tần thị: “A Lang không sợ, phòng ốc không còn, về sau liền ở nhà bá mẫu, con yên tâm, không ai lại có thể khi dễ con.”
Cõi đời này, khắp nơi luôn có người tính toán ngươi, nhưng cũng có người chân tâm thật ý mà vì ngươi chào đón, mặc kệ ngươi đã làm gì.
Đột nhiên Tiêu Lang thấy khó chịu ghê ghớm, hắn xoay người, nhào vào lòng Tần thị.
Một đêm kia, trong nhà Tiêu Thủ Vận gặp phải bọn chồn đánh lén, gà con bị mất nửa già, Trương thị tức giận đem tất cả oán khí đều rơi tại cánh tay bị thương trên người Tiêu Lang, vu oan bọn chồn là Tiêu Lang cố ý bỏ vào nhà nàng. Tiêu Lang không chịu nổi nhục nhã, thề không bao giờ nương nhờ nhà đại bá nữa, cả đêm chạy về nhà, Trương thị lại cầm đèn đuổi theo, muốn đánh chết Tiêu Lang, hai người trong lúc lôi kéo, ngọn đèn dầu đổ trên giường gạch, đốt chăn đệm, tiếp theo là phá hủy ba gian nhà lá.
Dĩ nhiên, phòng ốc cháy, cho dù là ngoài ý muốn, vẫn là Trương thị cố ý phóng hỏa, các thôn dân khóc thổn thức đều lựa chọn tin tưởng người sau.
Từ đó, trong thôn đối với vợ chồng Tiêu Thủ Vận toàn là tiếng mắng, Tiêu Lang không bao giờ nguyện nhận thức thứ người như thế làm người thân nữa, thật may là còn có Thư gia tốt bụng nguyện ý thu nhận chăm sóc hắn. Vì vậy, Tiêu Lang lấy thân phận mồ côi, bắt đầu sống nhờ ở Thư gia.
Tác giả có lời muốn nói: nếu ai vẫn còn chê ít, ta đây cùng họ liều mạng! ! !
Cuối tuần vui vẻ ╭(╯3╰)╮!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook