Thê Tử Lười Biếng Của Nam Nhân Hung Hãn
Chương 33: Chuyển nhà (bắt côn trùng)

Thư Lan không hiểu tại sao đột nhiên mẫu thân nổi giận, nhưng nàng biết, tức giận là bởi vì đối phương làm chuyện xấu, mẫu thân tức giận với bá mẫu của Tiêu Lang, nhất định bà ta không phải người tốt!

Nàng đặt hột hạnh chưa kịp đập lên trên đất, khéo léo trốn sau lưng Tần thị, hai mắt mở to căm tức nhìn Trương thị.

Liên Hoa đi vào sau viện liền nhìn chằm chằm vào hột hạnh trên mặt đất, nhà nàng nghèo, bình thường không ăn nổi thứ đào hạnh này, hiện tại nhìn thấy, tự nhiên thấy thèm, cho dù là hạnh nhân nho nhỏ, nàng cũng muốn nếm thử. Nhìn thấy bộ dáng hẹp hòi bảo vệ đồ ăn của Thư Lan, nàng bĩu môi, bắt chước dáng vẻ nũng nịu thường ngày của Thư Lan, đưa tay phải ra túm tay áo Tiêu Lang: “Ca Ca, ta cũng muốn ăn hạnh nhân. . . . . .”

Tiêu Lang cơ bản là không để cho nàng gần mình.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Trương thị: “Bà muốn ta chuyển đến nhà các người sao?”

Trương thị hé miệng cười cười, lười biếng dùng khăn quạt gió nói: “Xem lời nói của con kìa, như thể bá mẫu ép buộc con vậy, còn không phải là bá mẫu chào đón con. Còn nữa, không phải bá mẫu đã nói rồi sao, nếu con không muốn tới nhà chúng ta, bá mẫu chuyển đến chỗ con cũng được, tất cả dựa vào con. . . . . .”

“Vậy tới nhà các ngươi đi.” Tiêu Lang không nhịn được ngắt lời nàng, “Hôm nay trời tối rồi, sớm ngày mai ta chuyển qua, nhà các ngươi đi đi.”

“A Lang!” Tần thị không tán thành quay đầu lại nhìn hắn, sợ hắn không hiểu mấu chốt trong chuyện này, vội vàng giải thích: “A Lang, con không thể đến ở cùng bọn họ, đến lúc đó nàng ta sẽ đoạt tiền của con. . . . . .”

Lời còn chưa dứt, đã nghe Trương thị cất cao giọng kêu lên: “Lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi đem Trương Xuân Kiều ta là người nào? Ta chính là bá mẫu của A Lang, A Lang giao tiền cho ta, ta cũng sẽ đưa hắn không kém một xu, sao có thể tham tiền của một đứa bé? Huống chi một đứa bé như hắn thì làm gì có tiền? Còn không phải chúng ta nuôi hắn ăn mặc? Ngược lại là ngươi, nhiều lần lặp đi lặp lại ngăn trở A Lang đi theo ta, rốt cuộc là có mưu ma chước quỷ gì? Hừ, ngày đó chúng ta có thể thấy được, các ngươi bức A Lang gặt lúa mạch, hắn một đứa nhỏ như thế, thật thua thiệt chịu đựng mấy người!”

Tần thị giận đến sắp không nói ra lời, “Ngươi. . . . . .”

Tiêu Lang kéo tay Tần thị, dùng ánh mắt ý bảo nàng không nên tức giận, mặt không đổi nói với Trương thị: “Các người đi đi, sáng mai tới khuân đồ hộ ta.”

Rốt cuộc chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, cho dù người khác nói thẳng ra với hắn, hắn cũng nghe không hiểu.

Trương thị hài lòng cười, vứt cho Tần thị một ánh mắt đắc ý, khom lưng dịu dàng giơ tay lên muốn xoa xoa đầu Tiêu Lang, lại bị Tiêu Lang tránh thoát, nàng cũng không tức giận, dẫn Liên Hoa đi.

Liên Hoa nhìn chằm chằm vật trong tay Thư Lan, vặn vẹo cánh tay không muốn đi: “Nương, con muốn ăn hạnh nhân! Con muốn ăn hạnh nhân!”

Ánh mắt kia quá mức khiếp người, Thư Lan chỉ sợ nàng tới đây cướp, không ngừng bận rộn giấu tay ra phía sau.

Nếu là đứa nhỏ nhà khác, đừng nói là hạnh nhân, chính nàng muốn ăn hạnh nhân, Tần thị cũng không tiếc, nhưng đối mặt với nữ nhi nhà Trương thị, một đứa trẻ thích cậy mạnh giành đồ ăn với khuê nữ, Tần thị coi như không nghe thấy, chỉ lo cau mày nhìn Tiêu Lang, trong lòng cũng rất buồn bực, A Lang trưởng thành sớm đã hiểu chuyện, nàng đã nói như vậy rồi, hắn không thể nào không hiểu?

Trương thị cảm thấy hết sức mất thể diện.

Trước kia nàng mang theo nữ nhi đến nhà người ta, nếu thấy đồ ăn ngon, Liên Hoa cũng la hét đòi, người ta cho dù luyến tiếc, sợ mất thể diện của nàng, cũng sẽ chia cho Liên Hoa một chút, dần dà, nàng cũng không bắt nữ nhi từ bỏ tật xấu này, dù sao nữ nhi cũng chiếm tiện nghi. Hôm nay Tần thị không để ý tới làm nũng của Liên Hoa, tiếng khóc của nữ nhi như tát một cái thật mạnh trên mặt nàng, làm hại nàng mất mặt trước Tần thị.

Lửa giận ập tới đầu, nàng hung hăng đánh Liên Hoa, vừa lôi nàng đi ra ngoài, vừa lớn tiếng chửi mắng: “Ngươi là cái đồ quỷ thèm ăn đầu thai, có phải là chưa từng ăn hạt hạnh nhân đâu, mà lại thèm đến mức như vậy sao? Người ta luyến tiếc không cho ngươi liền khóc, ngươi có chút cốt khí nào hay không? Cũng không phải cái thứ gì quý giá, đối xử với ngươi như là bảo bối, ngươi chính là ăn nhiều hơn nữa thì trên mặt có thể mọc ra hoa nhi sao? Còn không phải là nha đầu hạ tiện ở nông thôn! Thật coi mình là thiên kim tiểu thư chắc!” Thanh âm the thé vang lên cực kỳ đột ngột trong hoàng hôn yên tĩnh, cơ hồ cả nửa thôn cũng có thể nghe được.

Đây rõ ràng chính là chỉ cây dâu mắng cây hòe.

Tần thị hận không thể đuổi theo đánh cho nàng một trận, nhưng dù sao nàng cũng là xuất thân hương dã, không giống Trương thị mặt dầy so đo từng tý như vậy, thật vì mấy hạt hạnh nhân mà cãi vã, nàng đều ngại mất thể diện!

“Bá mẫu, người đừng nóng giận, vì loại người như vậy mà tức giận không đáng!” Tiêu Lang cúi thấp đầu nói, chỉ có như vậy, mới có thể che giấu hung quang trong mắt hắn.

Nghe được âm thanh của hắn, Tần thị lập tức xị mặt xuống, “Cái đứa nhỏ này, chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Chẳng lẽ ta nói vẫn chưa rõ sao? Nếu ngươi đến nhà bọn họ, về điểm này tiền của nhà các ngươi sẽ bị nàng lấy đi, trừ phi ngươi mang trên người cả ngày! Ngươi đừng thấy nàng ta bây giờ cười tít mắt với ngươi, chờ lấy được đồ, ngươi xem nàng ta đối xử với ngươi như thế nào!”

Tiêu Lang không nói gì, nhìn nàng một cái, xoay người chạy ra ngoài.

“A Lang!” Tần thị đuổi theo hai bước, thấy Tiêu Lang như một làn gió chạy về nhà mình, tức giận mắng một câu: “Đứa nhỏ này, tính tình càng lúc càng lớn!”

“Nương, hắn muốn dọn đến ở cùng Liên Hoa à?” Thư Lan liếc mắt nhìn sân nhà Tiêu gia một cái, không biết nên buồn hay vui.

Nếu hắn chuyển đến bên kia, về sau nếu như muốn bắt nạt nàng cũng không có biện pháp, nàng nên vui mùng mới phải, có thể tưởng tượng về sau bên cạnh Tiêu Lang sẽ có cái đuôi nho nhỏ Liên Hoa đi theo, nghĩ đến hắn sẽ cõng Liên Hoa đi chơi, sau đó Liên Hoa sẽ ở trên lưng hắn tựa như khoe khoang nháy mắt với nàng, Thư Lan cũng không hi vọng Tiêu Lang chuyển đi, đặc biệt là hai ngày nay hắn đối với nàng tốt như vậy. . . . . .

Đang suy nghĩ, khóe mắt dư quang chợt lóe lên, chỉ thấy Tiêu Lang ôm một cái lon chạy tới.

“Bá mẫu, chúng ta đi vào trong nhà nói chuyện.”

Tiêu Lang không ngừng bước chân, trực tiếp đi vào nhà.

Không đợi Tần thị gọi đến, Thư Lan chạy trước đi vào, đứng bên cạnh Tiêu Lang, có chút nhăn nhó nhìn hắn: “Lang ca ca, ngươi thật sự muốn tới ở cùng Liên Hoa sao?” Nói xong, tựa hồ lại muốn cho thấy nàng cũng không để ý hắn đi hay không, thật nhanh thu hồi tầm mắt, thân thể nho nhỏ nửa nằm trên mép giường, đem đồ trong tay ném trên giường gạch, từng viên từng viên nghiêm túc đếm, chân trái không đàng hoàng nâng lên hạ xuống, đấm đá mặt đất.

Nếu như không phải nghe thấy tiếng bước chân của Tần thị, Tiêu Lang thật muốn túm nàng vào trong ngực, buộc nàng nhìn mình, nhìn thật sâu trong mắt nàng rốt cuộc bên trong cất giấu cảm xúc gì.

Tần thị đi vào, còn chưa lên tiếng, Tiêu Lang liền đem cái lon trong ngực đưa cho nàng: “Bá mẫu, đây là tiền cha con để dành được, ngày mai con phải chuyển đi rồi, người trước cầm giúp con!”

Tần thị khẽ kinh ngạc, ngay sau đó một nụ cười thoáng qua trong mắt, đứa nhỏ này, còn chưa ngu đến thế, đưa tay ra tiếp nhận lon, không ngờ ngoài dự đoán cái lon đặc biệt nặng, làm hại nàng thiếu chút nữa lỡ tay đánh rơi trên mặt đất!

“Làm sao lại nhiều như vậy?”

Tần thị cúi đầu nhìn bên trong cái lon, chỉ thấy bên trong một màu trắng bóng của bạc, có năm mươi lượng, cũng có hai ba lượng bạc vụn, hình như phía dưới còn đè mấy tờ ngân phiếu, nàng không thể tin nhìn Tiêu Lang, “Cái này phải đên mấy trăm lượng đi?”

Tiêu lang tùy ý gật đầu một cái, hắn cũng không rõ cụ thể có bao nhiêu, trước kia kiếm được tiền liền ném vào bên trong, không có tiền liền lấy ra tiêu, dù sao thì nhà hắn tiêu dùng không nhiều, không cần lo lắng không có cơm ăn. “Bá mẫu, người không cần lo lắng, tiền này đều la cha con kiếm được, trước kia hai cha con đánh được quá nhiều con mồi hiếm lạ, sợ bị bọn họ nhìn thấy dây dưa, cố ý đem tới trấn Bạch Thủy bán.”

Trong mắt hắn, đám người Tiêu Vĩnh Giang tất cả đều là người không có chút liên quan nào hết, luôn luôn dùng “Bọn họ” thay thế.

Tần thị bừng tỉnh hiểu ra, đừng nói, nếu Tiêu Thủ Vận biết hai cha con có nhiều bạc như vậy, không chừng sẽ dùng thủ đoạn tới đoạt lấy!

“A Lang, rốt cuộc có bao nhiêu? Con nói con số, bá mẫu nhớ kỹ.” Tần thị để lon xuống, làm bộ muốn đi tìm giấy bút, sổ sách ghi lại rõ ràng, loại vật tiền bạc này, ghi lại rõ ràng thì tốt hơn, mặc dù nàng chắc chắn sẽ không động tới tiền của Tiêu Lang, nhưng là có cái đo đếm lại, trong lòng yên tâm.

Tiêu Lang cúi đầu, giọng trầm thấp nói: “Bá mẫu, con tin người, người đừng khách khí với con, nếu không con không biết còn có thể tin vào ai. . . . . .”

Tần thị lập tức bất động, đôi mắt đỏ lên, “ Được, được, bá mẫu không khách khí với con, vậy trong nhà còn vật gì đáng tiền không? Đều đem ra đây, bá mẫu thay con giữ!” Nàng cũng đã nhìn ra, chủ ý lớn của Tiêu Lang, muốn vào núi báo thù hắn liền một người một ngựa đi, hiện tại nếu hắn quyết ý chuyển đi, sợ rằng nàng ngăn trở cũng vô ích, chẳng bằng thay hắn bảo quản đồ, chờ tương lai hắn trưởng thành có thể tự ra sống một mình, trả lại cho hắn.

Tiêu Lang ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nụ cười tươi tắn, nhẹ nhàng nói: “Đều là chút đồ vụn vặt, chuyển đến dọn đi không đáng giá. Vậy bá mẫu người làm đi, con đưa A Lan đi đập hạt hạnh nhân đây!” Nói xong, đưa tay kéo tay áo Thư Lan.

Thư Lan vẫn đang nghiêng tai lắng nghe hai người nói chuyện, biết Tiêu Lang là thật muốn chuyển qua đó rồi, trong lòng có chút khó chịu, mặc dù trước kia Tiêu Lang vẫn bắt nạt mình, cho dù mỗi ngày đều gặp, hôm nay khi thời điểm hắn bắt đầu thay đổi tốt lên, thế nhưng hắn lại muốn đi. . . . . .

Thấy Tiêu Lang kéo nàng, nàng cúi đầu ngoan ngoãn đi theo ra ngoài.

Tần thị không để ý hai đứa bé, động não đem bạc trong lon đổ ra, cẩn thận kiểm kê. Tiêu Lang mới mười tuổi, chí ít sau khi cưới vợ mới có thể ra sống một mình, nhiều năm như vậy, ai biết trong khoảng thời gian ấy sẽ xảy ra chuyện gì? Vẫn là đem số lượng nhớ kỹ, rõ ràng.

Trong sân, Tiêu Lang rất nhanh đã đập xong số hạt hạnh còn lại, ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện nha đầu lười đang nghiêng đầu nhìn hắn.

Hắn không nhịn được véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Sao không ăn?”

Một trận gió thổi tới, Thư Lan ngơ ngác nhìn khăn trùm đầu của Tiêu Lang bị gió thổi, nhìn ánh mắt hắn dịu dàng mỉm cười, nghĩ đến sau này không được nhìn thấy hắn nữa, nước mắt rơi xuống không ngừng, “Lang ca ca, đừng đi được không? Nếu ngươi sợ ở một mình, vậy ngươi chuyển đến nhà chúng ta cũng tốt lắm, phòng ca ca để trống!”

Tiêu Lang bắt nạt nàng, nàng liền tìm tất cả các biện pháp lẩn trốn hắn, nhưng Tiêu Lang đối tốt với nàng, hay là thật tốt, nàng liền muốn cùng hắn chơi, lưu luyến không muốn hắn đi.

Nghe nha đầu lười nói lời lưu luyến, từ trước đến nay Tiêu Lang chưa từng được an ủi như vậy.

Hắn lau nước mắt cho nàng, cười nói: “Yên tâm đi, ca ca sẽ thật nhanh trở lại, ngoan ngoãn chờ ta!”

Tác giả có lời muốn nói: nữa nữa nữa, chương thứ 3 đưa lên, nếu ngày nào cũng có thể bộc phát chương 3 thì tốt biết mấy, mộng đẹp a!

Lần đầu tiên vào v, nói thật, rất là lo lắng, sợ không có ai thích. . . . . .

Chỉ là, mặc kệ như thế nào, ta vẫn sẽ viết thật tốt câu chuyện xưa này!

Lại nói, mọi người thích điểm cập nhật nào? Nói cho ta đi, tiết kiệm cho ta nửa đêm làm việc. . . . .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương