Thế Tử Gia Sủng Thê Hằng Ngày
-
Chương 4: Lâm thị cũng phải thừa nhận cô nương xinh đẹp nhất Tần gia là Tần Vận
Mà bên kia, Phó Hạ mới vừa đi, nhị phòng Tần gia liền biết được tin tức.
Nhị phu nhân Lâm thị nhìn trưởng nữ Tần Dư đứng trước mặt mình, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười: "Dư tỷ nhi qua lễ cập kê cũng được một thời gian rồi."
Tần Dư bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt đầy thâm ý của nhị phu nhân, trong đầu hiện lên cái gì đó, thẹn thùng cúi đầu.
Nhị phu nhân cười nói: "Hôm nay ta nghe nói người Phó gia Kim Lăng đến, chính là Phó lão gia."
"Ý mẫu thân là?" Nghĩ đến công tử như ngọc Phó gia đại lang Phó Vân trong truyền thuyết, Tần Dư càng thêm thẹn thùng.
Phó gia ở Kim Lăng phủ, tuy rằng không phải là nhà quan, nhưng dù là tri phủ[1] cũng phải cho Phó gia ba phần thể diện.
[1] quan phủ (thời Minh, Thanh gọi quan đứng đầu của một phủ)
Chỉ là, sắc mặt Tần Dư khẽ biến: "Mẫu thân, Phó gia gặp là đại bá phụ, hẳn là để cho Tam muội."
Sắc mặt vui mừng của Lâm thị ngẩn ra: "Vân nha đầu?"
Mình lại đã quên nha đầu này, tuy rằng còn chưa cập kê, nhưng là cũng nẩy nở.
Cặp mắt ấy, bộ dáng ấy, cho dù là Tần Hảo cũng không kiều diễm bằng nàng.
Tuy nói trong lòng thập phần không vui, nhưng mà Lâm thị cũng không thể không thừa nhận, cô nương xinh đẹp nhất Tần gia là Tần Vận.
Nhưng là!
Lâm thị híp mắt, tuy nói hiện tại Tần gia do đại phòng làm đương gia, nhưng cho đến nay cửa hôn sự Phó gia này xác thật là thích hợp nhất với Tần Dư.
Huống chi, Tần Vận mặc dù dáng vẻ xinh đẹp, nhưng rốt cuộc vẫn còn chưa cập kê.
Tần Dư môi giật giật, cũng nghĩ đến vị muội muội khiến mình hổ thẹn.
Nếu không phải hiện giờ đại phòng là đương gia, nếu không phải Tần Vận số mệnh tốt sinh ra trong đại phòng, cửa hôn sự này tất nhiên là của mình!
"Dư tỷ nhi, chuyện này trước mắt vẫn chưa xác định, nhưng ta cũng biết đây là một mối hôn sự tốt, chuyện này hãy giao cho ta và phụ thân con."
Lâm thị vỗ về gò má Tần Dư, tiếp tục nói: "Chúng ta cũng là dòng chính của Tần gia, cũng không có ai cao quý hơn ai. Mấy ngày nay con không cần nghĩ gì hết, trước chuẩn bị việc đi Ninh An tự cho thật tốt."
Tần Dư đỏ mặt, gật gật đầu: "Dạ, nữ nhi đã biết."
Chờ đến khi Tần Dư rời khỏi Tây Ổ Uyển, sắc mặt Lâm thị tức khắc trở nên khó coi, phân phó Lâm ma ma bên người: "Đi nhà kho chọn một cặp vòng tay phỉ thúy tỉ lệ tốt nhất, đưa đến cho Tam phu nhân."
- -
"Đến Dữ Nam Uyển?" Tề thị gắp miếng cá chua Tây Hồ đặt vào chén cho Tần Hứa, sau đó nhìn Tần Vận nói: "Chuyện này, Vận nhi thấy thế nào?"
Mặt mày Tần Vận khẽ động: "Tam thẩm thẩm tựa hồ hết sức quan tâm chuyện của người khác."
Một câu, nhìn như cái gì cũng chưa nói, kỳ thật lại nói rất rõ ràng.
Tề thị hài lòng gật đầu.
Lúc trước Tần Vận quá mức kỳ quái, cho dù đối với người mẹ ruột là bà, nàng ấy cũng chưa từng có sắc mặt quá tốt.
Mà nay từ sau khi ngã xuống núi giả, bà vốn cho rằng nữ nhi này sẽ cách bà càng ngày càng xa, nhưng may mắn, ông trời vẫn còn quan tâm bà.
Vận nhi hiện tại, phảng phất thấy được dáng vẻ của bà ngày trước.
Thân mình Tề thị khẽ nhích, tương đối lười nhác ngồi dựa vào ghế: "Cẩm Quỳ, đi chuẩn bị bánh đậu xanh và bánh hoa mai mà Tam phu nhân thích ăn, lại pha một ấm trà Tây Hồ Long Tĩnh."
Cẩm Quỳ vâng lời ra cửa.
Cẩm Mai vừa chia thức ăn cho Tề thị vừa cười nói: "Phu nhân, Đỗ Quyên cô nương bên lão phu nhân tặng cho Tam cô nương bộ xiêm y."
Tần Vận nhướng mày, thâm trầm liếc nhìn Cẩm Mai một cái. Cẩm Mai tựa hồ khôn khéo hơn một chút so với trong ấn tượng.
Nghe vậy, Tề thị bỗng dưng bật cười: "Ta nhớ rõ quần áo Vận nhi mấy năm trước đều vẫn còn, hãy chọn ra một bộ kiểu dáng vẫn chưa lỗi thời đi."
Tần Nhàn đứng hàng thứ tư Tần gia, trưởng nữ tam phòng, năm nay vừa được tám tuổi.
Sau một lúc lâu, Tần Hứa thấy mẫu thân và tỷ tỷ đều im lặng, giọng lanh lảnh hỏi: "Nương, Tam tỷ tỷ, các người làm sao vậy?"
Tần Vận sờ sờ đầu Tần Hứa: "Không có việc gì, Hứa ca nhi, hai ngày này chúng ta sẽ đi Ninh An tự, có vui không?"
Tần Hứa nhìn Tần Vận ra sức gật đầu: "Vui ạ!"
Nhìn trong mắt Tần Hứa tràn đầy ý cười, nụ cười của Tề thị càng sâu. Chắc là lần bệnh này, Hứa ca nhi bị nhốt quá nghiêm. Hiện tại nghe nói có thể ra cửa, nào còn có thể không vui.
"Phu nhân, Tam phu nhân tới rồi."
Tề thị sai Cẩm Mai trước mang theo Tần Hứa đến phòng cách vách, sau đó mới cho Phó thị tiến vào.
Cuộc hôn nhân của Phó thị và tam lão gia, cho tới nay lão thái gia vẫn không đồng ý. Nhưng không ngăn được hai người nhận định nhau, tam lão gia còn không phải nàng thì không cưới.
Nhưng thân phận Phó thị ở thư hương thế gia như Tần gia chắc chắn sẽ bị khinh thường.
Không liên quan đến việc Phó thị là gia đình buôn bán, quan trọng nhất chính là vì bản thân tổ phụ Phó thị ích kỷ, năm ấy trong trận tuyết tai, đã cắt giảm lương thực, khiến cho bá tánh Mai Thành không có lương thực để dùng, khiến cho mấy trăm người chết đói.
"Đại tẩu.." Phó thị đột nhiên dừng lời, không ngờ Tần Vận cũng ở đây.
Tề thị làm như không phát hiện ẩn ý trong mắt Phó thị: "Tam đệ muội hiếm khi đến chơi vào giờ này."
Lâm thị tìm đến Phó thị, bất quá là bởi vì Phó thị cùng Kim Lăng Phó gia cũng coi như là có chút quan hệ, chẳng qua tổ phụ Phó thị là nhánh khác của Phó gia, hơn nữa đã sớm bị Phó gia xóa tên.
Sắc mặt Phó thị khẽ biến, nhưng nghĩ đến lợi ích Lâm thị đã hứa, lập tức đổi thành gương mặt tươi cười: "Đại tẩu, ta nghe nói người của Phó gia Kim Lăng đến? Chính là vì hôn sự của Vận tỷ nhi sao?"
Nói trắng ra như vậy! Tần Vận cúi đầu mím môi.
Phó thị đúng thật không phải là người thông minh, nếu là ở Phó gia Kim Lăng, đã sớm bị người tính kế xương cốt bột phấn đều không còn.
"Ngươi từ chỗ nào nghe được tin tức? Vận nhi còn chưa cập kê, còn hơi sớm để làm mai."
Ánh mắt Phó thị vui vẻ, lập tức nói: "Ta đây không phải cũng là vì Tần gia chúng ta sao. Nếu là cùng Phó gia Kim Lăng kết thân, đối với Tần gia trăm lợi mà không một hại."
Dừng một chút, thấy sắc mặt Tề thị bình thường, Phó thị tiếp tục nói: "Nếu nói chọn người thích hợp nhất, ta thấy Dư tỷ nhi của nhị phòng không tồi. Đã cập kê, tuổi tác cùng Phó công tử cũng tương đương."
"Tam thẩm thẩm.." đang lúc Phó thị nói hăng say, Tần Vận bỗng nhiên cắt ngang lời bà ta: "Nhàn muội muội gần đây khỏe không? Con bên này còn có vài bộ xiêm y chưa mặc qua, vốn định hôm nay sai người đưa đến Dữ Nam Uyển, đúng lúc Tam thẩm thẩm đến."
Vừa nghe lời này, ý cười trên mặt Phó thị càng đậm.
"Mất công con nhớ, Nhàn nhi gần đây chợt bị cảm phong hàn, chờ nó khỏe, nhất định sẽ đến Thiều Hoa Uyển."
Phó thị quả nhiên là ham món lợi nhỏ.
Thấy chuyện muốn biết đã biết, Tần Vận đứng dậy cáo lui.
Phó thị âm thầm nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi Tần Vận ở đây, có vài lời nói bà ta không thể nói trắng ra.
"Đại tẩu, thật không dám giấu diếm, nếu sắp tới tẩu chưa muốn làm mai cho Vận tỷ nhi, vậy hôn sự với Phó gia, sao không để cho Dư tỷ nhi?"
Tề thị nhướng mày: "Ta nhớ bình thường ngươi cùng nhị phòng cũng không gần gũi, Dư tỷ nhi bên kia, ngươi dường như cũng hoàn toàn không có quan hệ."
Thấy Phó thị không nói gì, Tề thị tiếp tục nói: "Ta vốn tưởng rằng ngươi tới tìm ta là muốn nói hôn sự của Nhàn tỷ nhi cùng Phó gia đây."
Nhị phu nhân Lâm thị nhìn trưởng nữ Tần Dư đứng trước mặt mình, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười: "Dư tỷ nhi qua lễ cập kê cũng được một thời gian rồi."
Tần Dư bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt đầy thâm ý của nhị phu nhân, trong đầu hiện lên cái gì đó, thẹn thùng cúi đầu.
Nhị phu nhân cười nói: "Hôm nay ta nghe nói người Phó gia Kim Lăng đến, chính là Phó lão gia."
"Ý mẫu thân là?" Nghĩ đến công tử như ngọc Phó gia đại lang Phó Vân trong truyền thuyết, Tần Dư càng thêm thẹn thùng.
Phó gia ở Kim Lăng phủ, tuy rằng không phải là nhà quan, nhưng dù là tri phủ[1] cũng phải cho Phó gia ba phần thể diện.
[1] quan phủ (thời Minh, Thanh gọi quan đứng đầu của một phủ)
Chỉ là, sắc mặt Tần Dư khẽ biến: "Mẫu thân, Phó gia gặp là đại bá phụ, hẳn là để cho Tam muội."
Sắc mặt vui mừng của Lâm thị ngẩn ra: "Vân nha đầu?"
Mình lại đã quên nha đầu này, tuy rằng còn chưa cập kê, nhưng là cũng nẩy nở.
Cặp mắt ấy, bộ dáng ấy, cho dù là Tần Hảo cũng không kiều diễm bằng nàng.
Tuy nói trong lòng thập phần không vui, nhưng mà Lâm thị cũng không thể không thừa nhận, cô nương xinh đẹp nhất Tần gia là Tần Vận.
Nhưng là!
Lâm thị híp mắt, tuy nói hiện tại Tần gia do đại phòng làm đương gia, nhưng cho đến nay cửa hôn sự Phó gia này xác thật là thích hợp nhất với Tần Dư.
Huống chi, Tần Vận mặc dù dáng vẻ xinh đẹp, nhưng rốt cuộc vẫn còn chưa cập kê.
Tần Dư môi giật giật, cũng nghĩ đến vị muội muội khiến mình hổ thẹn.
Nếu không phải hiện giờ đại phòng là đương gia, nếu không phải Tần Vận số mệnh tốt sinh ra trong đại phòng, cửa hôn sự này tất nhiên là của mình!
"Dư tỷ nhi, chuyện này trước mắt vẫn chưa xác định, nhưng ta cũng biết đây là một mối hôn sự tốt, chuyện này hãy giao cho ta và phụ thân con."
Lâm thị vỗ về gò má Tần Dư, tiếp tục nói: "Chúng ta cũng là dòng chính của Tần gia, cũng không có ai cao quý hơn ai. Mấy ngày nay con không cần nghĩ gì hết, trước chuẩn bị việc đi Ninh An tự cho thật tốt."
Tần Dư đỏ mặt, gật gật đầu: "Dạ, nữ nhi đã biết."
Chờ đến khi Tần Dư rời khỏi Tây Ổ Uyển, sắc mặt Lâm thị tức khắc trở nên khó coi, phân phó Lâm ma ma bên người: "Đi nhà kho chọn một cặp vòng tay phỉ thúy tỉ lệ tốt nhất, đưa đến cho Tam phu nhân."
- -
"Đến Dữ Nam Uyển?" Tề thị gắp miếng cá chua Tây Hồ đặt vào chén cho Tần Hứa, sau đó nhìn Tần Vận nói: "Chuyện này, Vận nhi thấy thế nào?"
Mặt mày Tần Vận khẽ động: "Tam thẩm thẩm tựa hồ hết sức quan tâm chuyện của người khác."
Một câu, nhìn như cái gì cũng chưa nói, kỳ thật lại nói rất rõ ràng.
Tề thị hài lòng gật đầu.
Lúc trước Tần Vận quá mức kỳ quái, cho dù đối với người mẹ ruột là bà, nàng ấy cũng chưa từng có sắc mặt quá tốt.
Mà nay từ sau khi ngã xuống núi giả, bà vốn cho rằng nữ nhi này sẽ cách bà càng ngày càng xa, nhưng may mắn, ông trời vẫn còn quan tâm bà.
Vận nhi hiện tại, phảng phất thấy được dáng vẻ của bà ngày trước.
Thân mình Tề thị khẽ nhích, tương đối lười nhác ngồi dựa vào ghế: "Cẩm Quỳ, đi chuẩn bị bánh đậu xanh và bánh hoa mai mà Tam phu nhân thích ăn, lại pha một ấm trà Tây Hồ Long Tĩnh."
Cẩm Quỳ vâng lời ra cửa.
Cẩm Mai vừa chia thức ăn cho Tề thị vừa cười nói: "Phu nhân, Đỗ Quyên cô nương bên lão phu nhân tặng cho Tam cô nương bộ xiêm y."
Tần Vận nhướng mày, thâm trầm liếc nhìn Cẩm Mai một cái. Cẩm Mai tựa hồ khôn khéo hơn một chút so với trong ấn tượng.
Nghe vậy, Tề thị bỗng dưng bật cười: "Ta nhớ rõ quần áo Vận nhi mấy năm trước đều vẫn còn, hãy chọn ra một bộ kiểu dáng vẫn chưa lỗi thời đi."
Tần Nhàn đứng hàng thứ tư Tần gia, trưởng nữ tam phòng, năm nay vừa được tám tuổi.
Sau một lúc lâu, Tần Hứa thấy mẫu thân và tỷ tỷ đều im lặng, giọng lanh lảnh hỏi: "Nương, Tam tỷ tỷ, các người làm sao vậy?"
Tần Vận sờ sờ đầu Tần Hứa: "Không có việc gì, Hứa ca nhi, hai ngày này chúng ta sẽ đi Ninh An tự, có vui không?"
Tần Hứa nhìn Tần Vận ra sức gật đầu: "Vui ạ!"
Nhìn trong mắt Tần Hứa tràn đầy ý cười, nụ cười của Tề thị càng sâu. Chắc là lần bệnh này, Hứa ca nhi bị nhốt quá nghiêm. Hiện tại nghe nói có thể ra cửa, nào còn có thể không vui.
"Phu nhân, Tam phu nhân tới rồi."
Tề thị sai Cẩm Mai trước mang theo Tần Hứa đến phòng cách vách, sau đó mới cho Phó thị tiến vào.
Cuộc hôn nhân của Phó thị và tam lão gia, cho tới nay lão thái gia vẫn không đồng ý. Nhưng không ngăn được hai người nhận định nhau, tam lão gia còn không phải nàng thì không cưới.
Nhưng thân phận Phó thị ở thư hương thế gia như Tần gia chắc chắn sẽ bị khinh thường.
Không liên quan đến việc Phó thị là gia đình buôn bán, quan trọng nhất chính là vì bản thân tổ phụ Phó thị ích kỷ, năm ấy trong trận tuyết tai, đã cắt giảm lương thực, khiến cho bá tánh Mai Thành không có lương thực để dùng, khiến cho mấy trăm người chết đói.
"Đại tẩu.." Phó thị đột nhiên dừng lời, không ngờ Tần Vận cũng ở đây.
Tề thị làm như không phát hiện ẩn ý trong mắt Phó thị: "Tam đệ muội hiếm khi đến chơi vào giờ này."
Lâm thị tìm đến Phó thị, bất quá là bởi vì Phó thị cùng Kim Lăng Phó gia cũng coi như là có chút quan hệ, chẳng qua tổ phụ Phó thị là nhánh khác của Phó gia, hơn nữa đã sớm bị Phó gia xóa tên.
Sắc mặt Phó thị khẽ biến, nhưng nghĩ đến lợi ích Lâm thị đã hứa, lập tức đổi thành gương mặt tươi cười: "Đại tẩu, ta nghe nói người của Phó gia Kim Lăng đến? Chính là vì hôn sự của Vận tỷ nhi sao?"
Nói trắng ra như vậy! Tần Vận cúi đầu mím môi.
Phó thị đúng thật không phải là người thông minh, nếu là ở Phó gia Kim Lăng, đã sớm bị người tính kế xương cốt bột phấn đều không còn.
"Ngươi từ chỗ nào nghe được tin tức? Vận nhi còn chưa cập kê, còn hơi sớm để làm mai."
Ánh mắt Phó thị vui vẻ, lập tức nói: "Ta đây không phải cũng là vì Tần gia chúng ta sao. Nếu là cùng Phó gia Kim Lăng kết thân, đối với Tần gia trăm lợi mà không một hại."
Dừng một chút, thấy sắc mặt Tề thị bình thường, Phó thị tiếp tục nói: "Nếu nói chọn người thích hợp nhất, ta thấy Dư tỷ nhi của nhị phòng không tồi. Đã cập kê, tuổi tác cùng Phó công tử cũng tương đương."
"Tam thẩm thẩm.." đang lúc Phó thị nói hăng say, Tần Vận bỗng nhiên cắt ngang lời bà ta: "Nhàn muội muội gần đây khỏe không? Con bên này còn có vài bộ xiêm y chưa mặc qua, vốn định hôm nay sai người đưa đến Dữ Nam Uyển, đúng lúc Tam thẩm thẩm đến."
Vừa nghe lời này, ý cười trên mặt Phó thị càng đậm.
"Mất công con nhớ, Nhàn nhi gần đây chợt bị cảm phong hàn, chờ nó khỏe, nhất định sẽ đến Thiều Hoa Uyển."
Phó thị quả nhiên là ham món lợi nhỏ.
Thấy chuyện muốn biết đã biết, Tần Vận đứng dậy cáo lui.
Phó thị âm thầm nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi Tần Vận ở đây, có vài lời nói bà ta không thể nói trắng ra.
"Đại tẩu, thật không dám giấu diếm, nếu sắp tới tẩu chưa muốn làm mai cho Vận tỷ nhi, vậy hôn sự với Phó gia, sao không để cho Dư tỷ nhi?"
Tề thị nhướng mày: "Ta nhớ bình thường ngươi cùng nhị phòng cũng không gần gũi, Dư tỷ nhi bên kia, ngươi dường như cũng hoàn toàn không có quan hệ."
Thấy Phó thị không nói gì, Tề thị tiếp tục nói: "Ta vốn tưởng rằng ngươi tới tìm ta là muốn nói hôn sự của Nhàn tỷ nhi cùng Phó gia đây."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook