Thế Tử Gia Sủng Thê Hằng Ngày
-
Chương 14: Việc nhị phòng làm ra, lại bắt Đại tỷ tỷ ta đi trả! Lúc ấy sao ngươi không đi? Các ngươi vốn dĩ là thiếu đại ph
Tần Vận giống như là nghe được chuyện hài, đứng yên, tùy ý Tiểu Bạch nhảy xuống từ trong lòng.
Sắc mặt Tần Dư đỏ ửng, đặc biệt là lúc Tần Vận xoay qua, càng đỏ muốn nhỏ máu: "Ta, ta, ta không có ý khác."
"Ngươi nói rất đúng." Tần Vận lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ta, dưới ánh mắt không thể tin của Tần Dư nói: "Phó gia cầu hôn ai, là ý của Phó gia. Như ta đã nói, lệnh của cha mẹ lời người mai mối, ta không tự làm chủ được việc hôn nhân! Nếu là có thể làm chủ, Đại tỷ tỷ ta cũng sẽ không gả xa đến kinh thành.
Việc nhị phòng làm ra, lại bắt Đại tỷ tỷ ta đi trả! Lúc ấy sao ngươi không đi? Các ngươi vốn dĩ là thiếu đại phòng chúng ta, ngươi dựa vào cái gì còn có mặt mũi tới tìm ta, bảo ta nhường việc hôn nhân cho ngươi?
Cho dù ta không thích mối hôn sự này, ta không muốn gả cho Phó Vân, đó cũng là việc của riêng ta. Không liên quan đến Tần Dư ngươi! Nếu ngươi có bản lĩnh, thì tự mình suy nghĩ biện pháp tiếp cận Phó Vân. Nếu hắn đến cầu hôn ngươi, ta tuyệt đối sẽ không trong tối ngoài sáng ngáng chân ngươi!"
Sắc mặt Tần Dư trắng bệch, phẫn hận trừng mắt với Tần Vận.
Tần Hảo gả đến kinh thành mấy năm nay, người bên đại phòng đối với chuyện này giữ kín như bưng, chưa từng có người nào nhắc lại.
Làm cho mấy năm nay, nhị phòng đều đã quên lúc trước là như thế nào buộc đại phòng gả Tần Hảo đi.
Sở dĩ Tần Vận không níu chặt việc này, tất cả đều là bởi vì kiếp trước trước khi nàng chết, đại tỷ phu đối với đại tỷ tỷ rất tốt, cũng coi như là một cửa hôn sự tốt.
Nhưng dù tốt, cũng không thể nào thay đổi được đại tỷ tỷ là vì chuộc tội cho nhị phòng mới gả đến kinh thành.
Diệp gia rất tốt, nhưng đích trưởng tử Diệp gia lại bán thân bất toại (bệnh liệt nửa người).
Nếu không có ký ức kiếp trước, biết Diệp Mạch là giả vờ, nàng cũng muốn thiêu chết nhị phòng!
Thấy Tần Dư bị sốc bởi lời nói của nàng, Tần Vận lạnh lùng nói: "Không phải là ngươi không biết vì sao Đại tỷ tỷ ta bị gả đến kinh thành đi?"
Sau khi Diệp Mạch bán thân bất toại, những người có mặt mũi ở kinh thành căn bản không muốn gả cho hắn.
Nhị lão gia đi kinh thành một chuyến, lại châm chọc mỉa mai Diệp Mạch ngồi xe lăn ra cửa.
Diệp gia lúc này mới tìm tới cửa.
Nhưng cố tình lúc ấy Tần Dư còn nhỏ tuổi, không thể gả cho Diệp Mạch. Diệp gia mới nhìn chằm chằm đại tỷ tỷ.
"Nếu nói mắc nợ, là nhị phòng các ngươi nợ chúng ta, là ngươi nợ Đại tỷ tỷ ta!" Tần Vận cũng không trở về nội thất, chỉ ngồi trên ghế, rất có hứng thú nhìn sắc mặt Tần Dư không ngừng biến ảo.
Tần Dư chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên. Đặc biệt là sau khi nói đến chuyện Tần Hảo, nàng chỉ cảm thấy trên mặt thẹn đến hoảng.
Bán Hạ và Đậu Khấu đứng ở một bên cũng đầy căm phẫn.
Lúc ấy Đại cô nương xuất giá, chính là khóc xuất giá! Nhưng những việc nhị phòng làm mấy năm nay thật sự là quá ghê tởm.
Không cảm kích đại phòng, còn đối nghịch với đại phòng khắp nơi.
Cô nương túm lấy Nhị cô nương mà giáo huấn, cũng coi như là miễn cưỡng lấy về một chút lợi tức.
Tần Dư chạy trối chết.
Đậu Khấu nhìn Tần Vận, khuyên: "Việc của Đại cô nương, Lão phu nhân mệnh lệnh không ai được nhắc tới. Sợ là Nhị cô nương sẽ đi cáo trạng."
"Là không thể nhắc, nhưng không có nghĩa là nhị phòng có thể quên." Tần Vận mệt mỏi xoa mi tâm.
Bán Hạ lập tức nói: "Cô nương đi ngủ trưa đi, sáng nay người dậy sớm, sợ là mệt rã rời."
"Nhị phòng sẽ không từ bỏ ý đồ."
Lâm thị yêu thương Tần Dư như bảo bối, từ nhỏ đến lớn chính là một chút va chạm đều không được.
Hôm nay nàng là muội muội lại mắng Tần Dư thân là tỷ tỷ một trận, Lâm thị khẳng định sẽ tới cửa tính sổ.
Ước chừng qua nửa canh giờ, Lâm thị liền hùng hổ đến Thọ An Đường.
Nghe vậy, Tần Vận lại uống một chén chè đậu xanh, ăn mấy miếng bánh ngọt, cảm thấy không đói bụng mới đến Thọ An Đường.
Vừa vào cửa, liền thấy Lão phu nhân trầm mặt nhìn nàng: "Vận tỷ nhi, ta nói rồi, chuyện tỷ tỷ con, ở Tần gia về sau không được nhắc tới."
Việc của Tần Hảo làm đại phòng cùng nhị phòng có hiềm khích, còn là hiềm khích hoàn toàn không thể sửa chữa được.
Lão phu nhân hy vọng gia đình hòa thuận, không muốn xuất hiện tranh chấp giữa các con trai mình.
"Vì sao không thể nhắc?" Tần Vận ung dung hỏi lại: "Con hiểu nỗi khổ tâm của Tổ mẫu. Người là hy vọng Tần gia gia đình hòa thuận, nhưng Đại tỷ tỷ là bởi vì việc của Nhị thúc mới gả đến Diệp gia, đây cũng là sự thật."
"Nếu con biết ta khổ tâm, vậy càng không nên nói lời này. Huống hồ, Vũ tỷ nhi là tỷ tỷ của con, lớn nhỏ có thứ tự, con cũng không nên nói với nó như. Vũ tỷ nhi đã cập kê, nó có tâm tư như vậy cũng khó tránh khỏi. Nếu con không muốn, cứ việc trực tiếp cự tuyệt nó." Thần sắc Lão phu nhân thoáng dịu đi, thở dài.
Lâm thị vừa nghe lời này, vừa khóc vừa nói: "Vận tỷ nhi, nếu ngươi không muốn, có thể trực tiếp cự tuyệt Vũ tỷ nhi, cần gì lại dùng chuyện đã qua chọc vào tim người khác. Chúng ta biết là rất có lỗi với Hảo tỷ nhi, nhưng chúng ta cũng không muốn phát sinh chuyện như vậy. Vì việc này, ta và Nhị thúc ngươi mấy năm nay đều vẫn sống trong hối hận."
Tần Vận lẳng lặng nhìn Lâm thị ra vẻ ta đây.
Sắc mặt Lão phu nhân hơi trầm xuống: "Việc này, là Vận tỷ nhi con không đúng."
"Tổ mẫu." Tần Vận ngẩng đầu, liếc nhìn Lâm thị: "Đại tỷ tỷ xuất giá đã hai năm rồi, nhưng từ ngày xuất giá đến giờ, tỷ tỷ vẫn chưa từ trở về Hàng Châu. Đại tỷ tỷ vốn là không phải tội nhân, lại chưa từng làm sai chuyện gì. Nhị tỷ tỷ được Nhị thẩm sủng ở trên đầu quả tim, Đại tỷ tỷ cũng là được nương con đặt trên đầu quả tim vậy.
Trước mắt, hôn sự giữa Tần gia và Phó gia còn chưa quyết định. Con luôn luôn nghe theo ý tứ Tổ phụ Tổ mẫu và cha mẹ. Con khẳng định cũng sẽ giống như Đại tỷ tỷ vậy, các người bảo con gả con sẽ gả, nếu là các người cảm thấy việc hôn nhân này thích hợp với Nhị tỷ tỷ hơn, con cũng sẽ không nói thêm một lời nào."
Lão phu nhân lại im lặng.
Tần Hảo là một tay bà nuôi lớn, cũng do bà cẩn thận dạy dỗ.
Một cô nương dung mạo xuất sắc, lại vô cùng thông tuệ hiểu chuyện như vậy, lại gả cho đích trưởng tử Diệp gia bán thân bất toại kia, bà cũng cảm thấy vô cùng đau lòng.
Năm đó, bà đúng là oán nhị phòng.
Lâm thị nhìn tình hình, thầm nghĩ không tốt, bi thương nói: "Ta biết tuy rằng Vũ tỷ nhi cũng là đích nữ Tần gia, có thể không sánh bằng Vận tỷ nhi ngươi. Nhưng ngươi có thể có cửa hôn nhân tốt hơn, Hảo tỷ nhi ở kinh thành, nàng sẽ giúp đỡ ngươi lưu ý cửa hôn sự tốt hơn, đến lúc đó ngươi cũng gả đến kinh thành, hai tỷ muội các ngươi còn có thể làm bạn."
"Tại sao người không cho Nhị tỷ tỷ gả đến kinh thành?" Tần Vận nhịn không được hỏi lại: "Đại tỷ tỷ đã đi kinh thành, dưới gối mẫu thân ngoài Hứa ca nhi chỉ có ta và Đại tỷ tỷ, Nhị thẩm cảm thấy ta cũng nên đi kinh thành, quanh năm suốt tháng cũng không thể trở về sao?"
Lâm thị bị lời nói của Tần Vận chặn lại đến nổi hoàn toàn nói không ra lời.
Tần Vận quyết định hôm nay làm ầm ĩ lên, là vì bực dọc nhị phòng hết lần này đến lần khác vì hôn sự với Phó gia mà tới phiền nàng, và cũng muốn vì Tần Hảo đòi lại công bằng.
Tề thị đứng ở bên ngoài rèm cửa, hốc mắt đỏ ửng, lắc lắc đầu với Đỗ Quyên đang hầu ở cửa, ý bảo nàng không cần lên tiếng.
Vận tỷ nhi đã trưởng thành, nói ra những lời mà hai năm nay bà không nói ra được!
Dựa vào cái gì mà Hảo tỷ nhi của bà phải hy sinh vì nhị phòng chứ, dựa vào cái gì nhị phòng còn có thể vô sự sống ở Tần gia?
Không khí trong phòng khách chợt rơi vào im lặng.
Lâm thị không phản bác được, Lão phu nhân cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Tần Vận ngửa đầu, không chút sợ hãi nhìn hai người: "Tổ mẫu, con không hiểu, Đại tỷ tỷ đã cam tâm tình nguyện gả cho Diệp gia, nhưng vì sao tỷ ấy vẫn không thể trở về thăm chúng ta? Diệp gia bên kia cũng không nói là không cho phép Đại tỷ tỷ và Đại tỷ phu trở về, nếu là vì gia đình hòa thuận, chẳng lẽ Tổ mẫu không tin Đại tỷ tỷ sao?"
Lão phu nhân trầm mặc, bà đương nhiên là tin. Nhưng người bà không tin là Tề thị.
Tính tình Tề thị luôn luôn hiếu thắng, nếu là Hảo tỷ nhi trở về, khó tránh khỏi sẽ lại vì Hảo tỷ nhi cãi vã ầm ĩ với nhị phòng.
Bà đã lớn tuổi, chỉ mong con cháu hòa thuận, không muốn gia đình lại không yên.
Tề thị hít vào một hơi thật sâu, bức lui lệ ý trong mắt, lúc này mới mở rèm cửa đi vào: "Việc của Hảo tỷ nhi ta đã nhượng bộ, còn việc của Vận tỷ nhi, ta tuyệt đối sẽ không nhượng bộ!"
Nói năng có khí phách, làm Lâm thị ngơ ngẩn nhìn bà.
Tề thị xoay người nhìn Lâm thị: "Mặc kệ chúng ta nhắc hay không nhắc đến, cũng không thể xem như là chuyện chưa từng xảy ra. Chuyện này, chính là nhị phòng các ngươi thiếu nợ Hảo tỷ nhi của ta."
Lâm thị khịt mũi, không cam lòng cắn răng: "Không ai buộc nàng gả, là nàng tự nguyện."
"Ngươi nói lời này, có xứng đáng với những gì ngươi vừa nói không?" Tề thị khinh thường nhìn bà ta một cái, lạnh lùng nhếch môi.
Lâm thị phảng phất giống như bị tát một cái thật mạnh.
Mới vừa rồi bà ta nói với Tần Vận là mình thực sự áy náy, lúc này lại nói không ai buộc Tần Hảo gả đến Diệp gia..
Lâm thị chỉ cảm thấy cả người khí huyết sôi trào, trong đầu thực rối rắm.
Lão phu nhân bực bội cho tất cả nha hoàn lui xuống: "Chuyện Hảo tỷ nhi, muốn trách thì trách ta đi. Năm đó là ta thuyết phục nó."
"Mẫu thân." Tề thị nhạt giọng nói: "Vậy nếu bây giờ lão gia đắc tội người nào, người nọ cũng yêu cầu Tần gia chúng ta gả một nữ nhi qua, có phải ta sẽ có thể yêu cầu Vũ tỷ nhi gả đi hay không?"
"Không có khả năng! Ngươi đừng!" Lâm thị không hề nghĩ ngợi, trực tiếp phản bác.
Ngu xuẩn! Lão phu nhân thầm mắng trong lòng. Lâm thị quá không đầu óc, Tề thị rất tốt, nhưng tính tình quá hiếu thắng.
"Tần Vận không phải sắp cập kê sao, ngươi như thế nào không gả Tần Vận đi? Ngươi đừng hòng đụng đến Vũ tỷ nhi của ta."
Tề thị cười lạnh, tiến lên, hung hăng tát Lâm thị một cái: "Năm đó Diệp gia nói có thể chờ Vũ tỷ nhi hai năm, nhưng hai năm này Nhị thúc phải trả giá chi phí tương ứng, các ngươi đã làm như thế nào? Còn không phải các ngươi đẩy Hảo tỷ nhi ra sao? Hiện giờ Vận tỷ nhi của ta còn chưa đến cập kê, ta yêu cầu Vũ tỷ nhi của ngươi, thế nào? Lâm thị, xưa nay ngươi chướng mắt ta, ta coi như không biết. Ngươi trong tối ngoài sáng ngáng chân ta, muốn việc bếp núc, ta đều có thể cho ngươi. Nhưng hài tử của ta, một đứa ngươi cũng không được lại đụng vào! Món nợ của Hảo tỷ nhi, mấy năm nay không ai nhắc, không có nghĩa là ta đã quên!"
Lâm thị bị tát một cái đến ngốc.
Từ nhỏ đến lớn, sống mấy chục năm, nàng chưa từng bị người ta tát tay. Sau khi phản ứng lại, Lâm thị thét chói tai muốn tiến lên đánh Tề thị.
Lão phu nhân không vui nhíu mày, lập tức sai người tiến vào đè Lâm thị lại: "Chuyện về Phó gia, nhị phòng không được nhúng tay vào nữa! Hôm nay ta nói rõ ràng, nếu người Phó gia tới cầu hôn là Vũ tỷ nhi, ta cũng sẽ không đồng ý Vũ tỷ nhi gả đi. Tề thị, ngươi vừa lòng hay không?"
Sắc mặt Tần Dư đỏ ửng, đặc biệt là lúc Tần Vận xoay qua, càng đỏ muốn nhỏ máu: "Ta, ta, ta không có ý khác."
"Ngươi nói rất đúng." Tần Vận lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ta, dưới ánh mắt không thể tin của Tần Dư nói: "Phó gia cầu hôn ai, là ý của Phó gia. Như ta đã nói, lệnh của cha mẹ lời người mai mối, ta không tự làm chủ được việc hôn nhân! Nếu là có thể làm chủ, Đại tỷ tỷ ta cũng sẽ không gả xa đến kinh thành.
Việc nhị phòng làm ra, lại bắt Đại tỷ tỷ ta đi trả! Lúc ấy sao ngươi không đi? Các ngươi vốn dĩ là thiếu đại phòng chúng ta, ngươi dựa vào cái gì còn có mặt mũi tới tìm ta, bảo ta nhường việc hôn nhân cho ngươi?
Cho dù ta không thích mối hôn sự này, ta không muốn gả cho Phó Vân, đó cũng là việc của riêng ta. Không liên quan đến Tần Dư ngươi! Nếu ngươi có bản lĩnh, thì tự mình suy nghĩ biện pháp tiếp cận Phó Vân. Nếu hắn đến cầu hôn ngươi, ta tuyệt đối sẽ không trong tối ngoài sáng ngáng chân ngươi!"
Sắc mặt Tần Dư trắng bệch, phẫn hận trừng mắt với Tần Vận.
Tần Hảo gả đến kinh thành mấy năm nay, người bên đại phòng đối với chuyện này giữ kín như bưng, chưa từng có người nào nhắc lại.
Làm cho mấy năm nay, nhị phòng đều đã quên lúc trước là như thế nào buộc đại phòng gả Tần Hảo đi.
Sở dĩ Tần Vận không níu chặt việc này, tất cả đều là bởi vì kiếp trước trước khi nàng chết, đại tỷ phu đối với đại tỷ tỷ rất tốt, cũng coi như là một cửa hôn sự tốt.
Nhưng dù tốt, cũng không thể nào thay đổi được đại tỷ tỷ là vì chuộc tội cho nhị phòng mới gả đến kinh thành.
Diệp gia rất tốt, nhưng đích trưởng tử Diệp gia lại bán thân bất toại (bệnh liệt nửa người).
Nếu không có ký ức kiếp trước, biết Diệp Mạch là giả vờ, nàng cũng muốn thiêu chết nhị phòng!
Thấy Tần Dư bị sốc bởi lời nói của nàng, Tần Vận lạnh lùng nói: "Không phải là ngươi không biết vì sao Đại tỷ tỷ ta bị gả đến kinh thành đi?"
Sau khi Diệp Mạch bán thân bất toại, những người có mặt mũi ở kinh thành căn bản không muốn gả cho hắn.
Nhị lão gia đi kinh thành một chuyến, lại châm chọc mỉa mai Diệp Mạch ngồi xe lăn ra cửa.
Diệp gia lúc này mới tìm tới cửa.
Nhưng cố tình lúc ấy Tần Dư còn nhỏ tuổi, không thể gả cho Diệp Mạch. Diệp gia mới nhìn chằm chằm đại tỷ tỷ.
"Nếu nói mắc nợ, là nhị phòng các ngươi nợ chúng ta, là ngươi nợ Đại tỷ tỷ ta!" Tần Vận cũng không trở về nội thất, chỉ ngồi trên ghế, rất có hứng thú nhìn sắc mặt Tần Dư không ngừng biến ảo.
Tần Dư chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên. Đặc biệt là sau khi nói đến chuyện Tần Hảo, nàng chỉ cảm thấy trên mặt thẹn đến hoảng.
Bán Hạ và Đậu Khấu đứng ở một bên cũng đầy căm phẫn.
Lúc ấy Đại cô nương xuất giá, chính là khóc xuất giá! Nhưng những việc nhị phòng làm mấy năm nay thật sự là quá ghê tởm.
Không cảm kích đại phòng, còn đối nghịch với đại phòng khắp nơi.
Cô nương túm lấy Nhị cô nương mà giáo huấn, cũng coi như là miễn cưỡng lấy về một chút lợi tức.
Tần Dư chạy trối chết.
Đậu Khấu nhìn Tần Vận, khuyên: "Việc của Đại cô nương, Lão phu nhân mệnh lệnh không ai được nhắc tới. Sợ là Nhị cô nương sẽ đi cáo trạng."
"Là không thể nhắc, nhưng không có nghĩa là nhị phòng có thể quên." Tần Vận mệt mỏi xoa mi tâm.
Bán Hạ lập tức nói: "Cô nương đi ngủ trưa đi, sáng nay người dậy sớm, sợ là mệt rã rời."
"Nhị phòng sẽ không từ bỏ ý đồ."
Lâm thị yêu thương Tần Dư như bảo bối, từ nhỏ đến lớn chính là một chút va chạm đều không được.
Hôm nay nàng là muội muội lại mắng Tần Dư thân là tỷ tỷ một trận, Lâm thị khẳng định sẽ tới cửa tính sổ.
Ước chừng qua nửa canh giờ, Lâm thị liền hùng hổ đến Thọ An Đường.
Nghe vậy, Tần Vận lại uống một chén chè đậu xanh, ăn mấy miếng bánh ngọt, cảm thấy không đói bụng mới đến Thọ An Đường.
Vừa vào cửa, liền thấy Lão phu nhân trầm mặt nhìn nàng: "Vận tỷ nhi, ta nói rồi, chuyện tỷ tỷ con, ở Tần gia về sau không được nhắc tới."
Việc của Tần Hảo làm đại phòng cùng nhị phòng có hiềm khích, còn là hiềm khích hoàn toàn không thể sửa chữa được.
Lão phu nhân hy vọng gia đình hòa thuận, không muốn xuất hiện tranh chấp giữa các con trai mình.
"Vì sao không thể nhắc?" Tần Vận ung dung hỏi lại: "Con hiểu nỗi khổ tâm của Tổ mẫu. Người là hy vọng Tần gia gia đình hòa thuận, nhưng Đại tỷ tỷ là bởi vì việc của Nhị thúc mới gả đến Diệp gia, đây cũng là sự thật."
"Nếu con biết ta khổ tâm, vậy càng không nên nói lời này. Huống hồ, Vũ tỷ nhi là tỷ tỷ của con, lớn nhỏ có thứ tự, con cũng không nên nói với nó như. Vũ tỷ nhi đã cập kê, nó có tâm tư như vậy cũng khó tránh khỏi. Nếu con không muốn, cứ việc trực tiếp cự tuyệt nó." Thần sắc Lão phu nhân thoáng dịu đi, thở dài.
Lâm thị vừa nghe lời này, vừa khóc vừa nói: "Vận tỷ nhi, nếu ngươi không muốn, có thể trực tiếp cự tuyệt Vũ tỷ nhi, cần gì lại dùng chuyện đã qua chọc vào tim người khác. Chúng ta biết là rất có lỗi với Hảo tỷ nhi, nhưng chúng ta cũng không muốn phát sinh chuyện như vậy. Vì việc này, ta và Nhị thúc ngươi mấy năm nay đều vẫn sống trong hối hận."
Tần Vận lẳng lặng nhìn Lâm thị ra vẻ ta đây.
Sắc mặt Lão phu nhân hơi trầm xuống: "Việc này, là Vận tỷ nhi con không đúng."
"Tổ mẫu." Tần Vận ngẩng đầu, liếc nhìn Lâm thị: "Đại tỷ tỷ xuất giá đã hai năm rồi, nhưng từ ngày xuất giá đến giờ, tỷ tỷ vẫn chưa từ trở về Hàng Châu. Đại tỷ tỷ vốn là không phải tội nhân, lại chưa từng làm sai chuyện gì. Nhị tỷ tỷ được Nhị thẩm sủng ở trên đầu quả tim, Đại tỷ tỷ cũng là được nương con đặt trên đầu quả tim vậy.
Trước mắt, hôn sự giữa Tần gia và Phó gia còn chưa quyết định. Con luôn luôn nghe theo ý tứ Tổ phụ Tổ mẫu và cha mẹ. Con khẳng định cũng sẽ giống như Đại tỷ tỷ vậy, các người bảo con gả con sẽ gả, nếu là các người cảm thấy việc hôn nhân này thích hợp với Nhị tỷ tỷ hơn, con cũng sẽ không nói thêm một lời nào."
Lão phu nhân lại im lặng.
Tần Hảo là một tay bà nuôi lớn, cũng do bà cẩn thận dạy dỗ.
Một cô nương dung mạo xuất sắc, lại vô cùng thông tuệ hiểu chuyện như vậy, lại gả cho đích trưởng tử Diệp gia bán thân bất toại kia, bà cũng cảm thấy vô cùng đau lòng.
Năm đó, bà đúng là oán nhị phòng.
Lâm thị nhìn tình hình, thầm nghĩ không tốt, bi thương nói: "Ta biết tuy rằng Vũ tỷ nhi cũng là đích nữ Tần gia, có thể không sánh bằng Vận tỷ nhi ngươi. Nhưng ngươi có thể có cửa hôn nhân tốt hơn, Hảo tỷ nhi ở kinh thành, nàng sẽ giúp đỡ ngươi lưu ý cửa hôn sự tốt hơn, đến lúc đó ngươi cũng gả đến kinh thành, hai tỷ muội các ngươi còn có thể làm bạn."
"Tại sao người không cho Nhị tỷ tỷ gả đến kinh thành?" Tần Vận nhịn không được hỏi lại: "Đại tỷ tỷ đã đi kinh thành, dưới gối mẫu thân ngoài Hứa ca nhi chỉ có ta và Đại tỷ tỷ, Nhị thẩm cảm thấy ta cũng nên đi kinh thành, quanh năm suốt tháng cũng không thể trở về sao?"
Lâm thị bị lời nói của Tần Vận chặn lại đến nổi hoàn toàn nói không ra lời.
Tần Vận quyết định hôm nay làm ầm ĩ lên, là vì bực dọc nhị phòng hết lần này đến lần khác vì hôn sự với Phó gia mà tới phiền nàng, và cũng muốn vì Tần Hảo đòi lại công bằng.
Tề thị đứng ở bên ngoài rèm cửa, hốc mắt đỏ ửng, lắc lắc đầu với Đỗ Quyên đang hầu ở cửa, ý bảo nàng không cần lên tiếng.
Vận tỷ nhi đã trưởng thành, nói ra những lời mà hai năm nay bà không nói ra được!
Dựa vào cái gì mà Hảo tỷ nhi của bà phải hy sinh vì nhị phòng chứ, dựa vào cái gì nhị phòng còn có thể vô sự sống ở Tần gia?
Không khí trong phòng khách chợt rơi vào im lặng.
Lâm thị không phản bác được, Lão phu nhân cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Tần Vận ngửa đầu, không chút sợ hãi nhìn hai người: "Tổ mẫu, con không hiểu, Đại tỷ tỷ đã cam tâm tình nguyện gả cho Diệp gia, nhưng vì sao tỷ ấy vẫn không thể trở về thăm chúng ta? Diệp gia bên kia cũng không nói là không cho phép Đại tỷ tỷ và Đại tỷ phu trở về, nếu là vì gia đình hòa thuận, chẳng lẽ Tổ mẫu không tin Đại tỷ tỷ sao?"
Lão phu nhân trầm mặc, bà đương nhiên là tin. Nhưng người bà không tin là Tề thị.
Tính tình Tề thị luôn luôn hiếu thắng, nếu là Hảo tỷ nhi trở về, khó tránh khỏi sẽ lại vì Hảo tỷ nhi cãi vã ầm ĩ với nhị phòng.
Bà đã lớn tuổi, chỉ mong con cháu hòa thuận, không muốn gia đình lại không yên.
Tề thị hít vào một hơi thật sâu, bức lui lệ ý trong mắt, lúc này mới mở rèm cửa đi vào: "Việc của Hảo tỷ nhi ta đã nhượng bộ, còn việc của Vận tỷ nhi, ta tuyệt đối sẽ không nhượng bộ!"
Nói năng có khí phách, làm Lâm thị ngơ ngẩn nhìn bà.
Tề thị xoay người nhìn Lâm thị: "Mặc kệ chúng ta nhắc hay không nhắc đến, cũng không thể xem như là chuyện chưa từng xảy ra. Chuyện này, chính là nhị phòng các ngươi thiếu nợ Hảo tỷ nhi của ta."
Lâm thị khịt mũi, không cam lòng cắn răng: "Không ai buộc nàng gả, là nàng tự nguyện."
"Ngươi nói lời này, có xứng đáng với những gì ngươi vừa nói không?" Tề thị khinh thường nhìn bà ta một cái, lạnh lùng nhếch môi.
Lâm thị phảng phất giống như bị tát một cái thật mạnh.
Mới vừa rồi bà ta nói với Tần Vận là mình thực sự áy náy, lúc này lại nói không ai buộc Tần Hảo gả đến Diệp gia..
Lâm thị chỉ cảm thấy cả người khí huyết sôi trào, trong đầu thực rối rắm.
Lão phu nhân bực bội cho tất cả nha hoàn lui xuống: "Chuyện Hảo tỷ nhi, muốn trách thì trách ta đi. Năm đó là ta thuyết phục nó."
"Mẫu thân." Tề thị nhạt giọng nói: "Vậy nếu bây giờ lão gia đắc tội người nào, người nọ cũng yêu cầu Tần gia chúng ta gả một nữ nhi qua, có phải ta sẽ có thể yêu cầu Vũ tỷ nhi gả đi hay không?"
"Không có khả năng! Ngươi đừng!" Lâm thị không hề nghĩ ngợi, trực tiếp phản bác.
Ngu xuẩn! Lão phu nhân thầm mắng trong lòng. Lâm thị quá không đầu óc, Tề thị rất tốt, nhưng tính tình quá hiếu thắng.
"Tần Vận không phải sắp cập kê sao, ngươi như thế nào không gả Tần Vận đi? Ngươi đừng hòng đụng đến Vũ tỷ nhi của ta."
Tề thị cười lạnh, tiến lên, hung hăng tát Lâm thị một cái: "Năm đó Diệp gia nói có thể chờ Vũ tỷ nhi hai năm, nhưng hai năm này Nhị thúc phải trả giá chi phí tương ứng, các ngươi đã làm như thế nào? Còn không phải các ngươi đẩy Hảo tỷ nhi ra sao? Hiện giờ Vận tỷ nhi của ta còn chưa đến cập kê, ta yêu cầu Vũ tỷ nhi của ngươi, thế nào? Lâm thị, xưa nay ngươi chướng mắt ta, ta coi như không biết. Ngươi trong tối ngoài sáng ngáng chân ta, muốn việc bếp núc, ta đều có thể cho ngươi. Nhưng hài tử của ta, một đứa ngươi cũng không được lại đụng vào! Món nợ của Hảo tỷ nhi, mấy năm nay không ai nhắc, không có nghĩa là ta đã quên!"
Lâm thị bị tát một cái đến ngốc.
Từ nhỏ đến lớn, sống mấy chục năm, nàng chưa từng bị người ta tát tay. Sau khi phản ứng lại, Lâm thị thét chói tai muốn tiến lên đánh Tề thị.
Lão phu nhân không vui nhíu mày, lập tức sai người tiến vào đè Lâm thị lại: "Chuyện về Phó gia, nhị phòng không được nhúng tay vào nữa! Hôm nay ta nói rõ ràng, nếu người Phó gia tới cầu hôn là Vũ tỷ nhi, ta cũng sẽ không đồng ý Vũ tỷ nhi gả đi. Tề thị, ngươi vừa lòng hay không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook