Hai mẫu tử lại nói thêm vài câu, Tống Sư Trúc vẫn luôn cố gắng kéo Tống Nghiễn vào trong cuộc đối thoại, câu chuyện không ít, nhưng Tống Nghiễn ngoại trừ gật đầu lắc đầu thì không nói tiếng nào, Tống Sư Trúc nói nhiều, nàng còn chân tay luống cuống không biết ứng đối như thế nào, Tống Sư Trúc không khỏi có chút thất vọng.
Lý thị thấy vậy, lắc đầu.

Muôn vàn người có muôn tính tình, Tống Nghiễn nghe nói từ nhỏ chính là như vậy tích chữ như vàng, về sau lại bị người ta cố ý chèn ép thành như vậy, ngay cả nương ruột người ta cũng mắt điếc tai ngơ, nàng làm đại bá nương, ngoại trừ bỏ chút bổn phận thân thích, cũng không tiện nói thêm cái gì.
Lý thị mang theo chút an ủi sờ lên đầu khuê nữ: “Những năm qua không thấy ngươi muốn đi ra ngoài như vậy đấy.

Nếu không muốn ở nhà, lần trước Trương cô nương tổ chức hoa yến mời ngươi qua, làm sao lại từ chối?”
Tống Sư Trúc thu lại tâm tình bị tiểu đường muội đả kích, nói: “Ta mới không muốn đi.”

Hôn sự của Trương cô nương liên tiếp không thuận lợi, hận người có thể gả cho người khác đều hận ra mặt, đến mức tất cả mọi người đều biết, đặc biệt là những cô nương đã đính hôn kia, không khéo, Tống Sư Trúc đã đính hôn.
Sau khi hai người trở về Trương gia đều bị nhằm vào, nàng không muốn tự tìm phiền toái nữa.
“Vậy tiệc sinh nhật hôm nay của Trương phu nhân, sao ngươi lại muốn tới?” Lý thị hiếu kỳ nói.

Đều là cùng một Trương gia.

Trương cô nương chính là tiểu khuê nữ của Trương thái thái tổ chức sinh nhật hôm nay.
Tống sư Trúc nghiêm mặt: “Thật ra ta cũng không nghĩ nhiều.”
Trước đó vài ngày Tống huyện thừa vì vấn đề tăng thuế mà tức giận, Trương tri huyện muốn tăng thuế đinh, Tống gia nhân đinh thịnh vượng là người bị hại lớn nhất, nửa tháng trước Tống huyện thừa không thể nhịn được nữa, rốt cuộc mang chuyện tăng thuế báo đến trong châu phủ.
Hai bên cứng đối cứng, Tống gia ở châu phủ có thanh danh, Trương tri huyện không thể không nuốt cục tức này xuống.
Tống Sư Trúc cảm thấy, so với hoa yến của Trương cô nương, sinh thần yến của Trương thái thái rõ ràng là cao hơn một cấp.

Quan hệ nhà mình cùng Trương gia huyên náo khẩn trương như vậy, hôm nay nếu nàng không đến, người khác nhìn thấy chỉ định muốn nói xấu Tống gia.

Tống Sư Trúc đã quen tâm sự với Lý thị, liền lải nhải nói ra từng suy nghĩ trong lòng mình.
Lý thị vỗ vỗ tay Tống Sư Trúc, lại sờ lên đầu của nàng, hết sức vui mừng: “Thật sự đã trở thành đại cô nương.”

Tống Sư Trúc nhịn không được nhe răng cười, khóe mắt nhìn thấy Tống Nghiễn lộ ra một chút biểu lộ hâm mộ, nàng không chỉ có có chút nghi hoặc.
Tống Nghiễn khi còn bé nàng cũng đã gặp qua, tiểu cô nương xinh đẹp như đóa hoa, vừa thấy nàng liền cười gọi đại đường tỷ ,đại đường tỷ, sao lớn như vậy rồi, tính tình liền bị biến thành như vậy.
Hai tiểu cô nương mặt biểu cảm khác thường, Lý thị lập tức đã nhìn ra, nàng tiếp tục cười nói: “Vốn dĩ ta đã sớm nên nói với ngươi những chuyện này..." Nhưng Tống Sư Trúc vừa đính hôn, hơn một tháng qua vẫn bận rộn thêu đồ cưới, nàng nhìn khuê nữ dáng vẻ nghiêm túc thật sự, liền không muốn lấy những chuyện này làm cho nàng phiền lòng, không nghĩ tới Tống Sư Trúc tự mình nhìn ra.
Lý thị nói: “Chuyện này không nghiêm trọng như ngươi nghĩ.”
Lý thị thật sự cảm thấy không có gì lớn.
Tống thị là đại gia tộc của huyện Phong Hoa, trong huyện Phong Hoa trên dưới một trăm năm qua đều có câu thổ ngữ, tri huyện nước chảy, Tống gia làm bằng sắt.

Có thể thấy được Tống thị cấm rễ ở đất này rất sâu.
Phu quân tuy chỉ là một huyện thừa nho nhỏ, nhưng hắn là tộc trưởng Tống thị, lại ở chức huyện thừa gần mười một năm, vẫn luôn quản chuyện thuế má, người bình thường rất khó lay động hắn.
Nghĩ đến vừa rồi Trương thái thái ngồi trên chiếu thân thiện, Lý thị thản nhiên nói: “Tống gia kinh doanh nhiều năm như vậy, Trương gia nếu giúp mọi người làm điều tốt còn tốt, nếu không, nhà chúng ta cũng không phải ăn phụ thâny.”
Bữa tiệc sinh thần lần này của Trương phu nhân, không phải là tìm bậc thang để xuống sao.


Vừa rồi Trương phu nhân nói gần nói xa, đều là hy vọng biến chiến tranh thành tơ lụa.
Những chuyện này, Lý thị và Tống Sư Trúc tỉ mỉ nói một hồi, nhìn thấy Tống Nghiễn ở một bên nghe cũng vô cùng nghiêm túc, nàng lại nói thêm một câu: “Cô nương Tống gia chúng ta, chỉ cần đứng thẳng, không cần vì bất luận kẻ nào mà biệt khuất chính mình.”
Tống Sư Trúc luôn cảm thấy lời của nương nàng có chút ý tứ, về phần nói cho ai nghe, Tống Sư Trúc lặng lẽ nhìn thoáng qua tiểu đường muội, biểu tình đột nhiên biến hóa trên mặt tiểu cô nương đủ để nói rõ hết thảy.
Nàng nuốt câu hỏi xuống, Lý thị mỉm cười nhìn nàng, tiếp tục kéo đề tài trở về: “Chuyện của các nam nhân, có bọn họ tự quản.

Sau này nếu Trúc nhi không muốn tới Trương gia, không quan tâm Trương cô nương viết thiếp gì cho ngươi, chỉ cần không muốn tới, thì đừng tới.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương