Thê Tử Của Chàng Câm
-
Chương 118-2: Âm Mưu Thiên Tử, Tần Vương Khó An (2)
Điện Khang Càn.
Các cung nữ thái giám trong điện đều đã lui hết, cung điện nguy nga lộng lẫy lộ vẻ yên tĩnh vắng lặng.
Nam tử y phục đen ngồi trước bàn lớn, đứng phía sau là hai ba hắc y nhân, phía trước là hai nam tử trẻ tuổi ăn mặc đơn giản.
Phó Họa Khánh đặt bút ngọc khắc rồng trong tay xuống, hỏi:
- Mấy ngày nay Tần vương thế nào?
Nam tử trẻ tuổi trước bàn mặc y phục nho sinh màu trắng gạo mở miệng nói:
- Nhiều ngày liền chưa từng rời phủ, trồng hoa chăm cỏ trong biệt cung….
Bút ngọc trong tay Phó Họa Khánh ngừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Triệt.
- Bảy thị vệ thì sao?
- Bẩm Hoàng thượng, bảy thị vệ một tấc không rời điện Ẩn Dật, cùng chăm sóc hoa với Tần vương…..
Hiên Viên Triệt vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn thần sắc của Phó Họa Khánh.
- Chăm sóc hoa….
Phó Họa Khánh quăng bút trong tay, đứng dậy khỏi long ỷ:
- Hiên Viên Triệt, Thượng Quan Hạo, các ngươi thấy thế nào?
- Chuyện này……
Hiên Viên Triệt hoảng sợ:
- Thần không biết có nên nói hay không?
Thượng Quan Hạo nghe vậy liền cười:
- Có gì mà nên nói hay không nên nói.
Hắn nhìn Hoàng thượng:
- Dù sao thần cũng không tin.
Hiên Viên Triệt không khỏi nhìn Thượng Quan Hạo, dùng ánh mắt cảnh báo là không được nói lung tung.
Thượng Quan Hạo nhìn lại Hiên Viên Triệt, như cười như không:
- Tần vương đến vì cái gì?
- Đương nhiên là vì Diêu Tần hội ngộ.
Hiên Viên Triệt trả lời.
- Vậy hội ngộ kết thúc chưa?
Thượng Quan Hạo cười nói.
- Ngươi……
Hiên Viên Triệt nhìn hắn:
- Ngươi biết rõ là Hoàng thượng sai ta dây dưa với nước Tần, trì hoãn cuộc hội ngộ…..
Đôi con ngươi cơ trí của Thượng Quan Hạo vô cùng sáng rõ:
- Chính vì vậy Tần vương mới không nên an tĩnh trồng hoa hoa cỏ cỏ….hắn ta chưa làm xong chuyện gì cả, sao lại yên tâm thoải mái như thế…..ít nhất Trọng Hoa trưởng công chúa đã gấp xoay vòng vòng rồi……..
Thượng Quan Hạo quỳ một chân trước Phó Họa Khánh:
- Hoàng thượng, thần có một kế.
- Nói.
Phó Họa Khánh ngồi trở lại long ỷ.
Thượng Quan Hạo cười nói:
- Hoàng thượng mời Trọng Hoa công chúa tiến cung. Nếu thần không nhớ lầm thì mồng mười tháng này là sinh nhật của Hạ mỹ nhân.
Con ngươi Phó Họa Khánh lạnh lẽo gian tà:
- Lời này của Thượng Quan có ý là Tần vương đã biết trẫm muốn giết hắn ta nên lấy tĩnh chế động, cố tình làm vậy?
- Hoàng thượng anh minh, ý thần chính là như thế.
Thượng Quan Hạo mặt không đổi sắc nói.
Quả nhiên nam nhân trên long ỷ hừ lạnh:
- Hiên Viên Triệt, trẫm bảo ngươi điều tra, có tra được không?
Hiên Viên Triệt nghe vậy, lấy từ trong ngực ra một phong thư, tiến lên một bước nói:
- Mời Hoàng thượng xem qua.
Phó Họa Khánh mở thư, gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng dần trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Chỉ có thế này?
- Dạ…….người của thần chỉ tra được thế này.
Trán Hiên Viên Triệt đã lấm tấm mồ hôi, sự lúng túng hiện rõ trên khuôn mặt.
- Nhi tử của tiên hoàng hậu của Võ Uy đế, rời cung trước năm tuổi, mười lăm năm nay đã đi đâu? Những chuyện sau này có ai biết không?
Phó Họa Khánh đứng dậy, đặt tay lên bàn, ánh mắt ngạo nghễ buốt giá:
- Tất nhiên là có người biết, treo ngàn vàng ắt có người lên tiếng…..Hiên Viên, giao chuyện này cho ngươi điều tra.
Phó Họa Khánh lại đi đến trước mặt Thượng Quan Hạo, hai người một tối một đen, dáng người cao lớn, một người âm trầm tuấn tú ngạo nghễ uy nghiêm, một người gian tà lạnh lùng cao thâm bí hiểm.
- Thượng Quan, cuộc đi săn mùa thu cuối tháng, trẫm để ngươi giết Tần vương, ngươi nắm chắc mấy phần?
Đôi môi mỏng lạnh băng của Phó Họa Khánh phun ra một hàng chữ, dù trong dự liệu của mọi người nhưng khi chân chính nghe được vẫn không khỏi chấn động.
Thượng Quan Hạo thu lại nụ cười bí hiểm, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nhìn Vân Tứ phía sau Phó Họa Khánh nói:
- Nếu có Vân Tứ và Dạ Oanh. Bảy phần.
- Bảy phần?
Thủ lĩnh ám sát phía sau Phó Họa Khánh – Dạ Oanh nói:
- Thượng Quan, ba phần ngươi lo là gì? Chẳng lẽ ngươi làm quan văn nhiều năm, lá gan cũng bị mực hấp thu bớt rồi à?……
Thượng Quan Hạo cười khẽ, giải thích:
- Thứ nhất đương nhiên là bảy con chó trung thành như hình với bóng với Tần vương, thứ hai là Tần vương len lén nhìn mây chẳng thấy trăng, thấy trăng rồi cũng chẳng thấy tiên, có ai từng thấy thân thủ của Tần vương chưa?
Thượng Quan Hạo nhìn đôi mắt diêm dúa của Dạ Oanh:
- Ngươi thấy chưa? Hiên Viên Triệt thấy chưa? Ta thấy chưa?…..
- Ngươi….
Dạ Oanh sắc mặt trắng bệch, căm hận nhìn hắn.
- Chúng ta đều chưa từng thấy Tần vương ra tay, cũng chưa từng nghe đồn đại gì, cho nên, hoặc hắn ta chỉ là một người bình thường không có võ công, hoặc là loại cao thâm khó lường, do đó đây là một phần không nắm chắc, phần không nắm chắc cuối cùng chính là giả thuyết của ta, vậy nên, ta chỉ nắm chắc được bảy phần.
Hiên Viên Triệt trầm mặc thật lâu lại đột nhiên nói:
- Bảy phần cũng rất nhiều rồi. Hơn nữa, Hoàng thượng……
Hiên Viên Triệt lại quỳ xuống:
- Hoàng thượng lấy lý do gì để giết?
Thượng Quan Hạo ngược lại không cho là đúng, cười nói:
- Hoàng thượng muốn Tần vương chết, không cần lý do.
Trong lòng mọi người hiểu rõ, Phó Họa Khánh ngay cả chuyện cướp ngôi đoạt vị cũng có thể làm, muốn Tần vương chết cũng đâu cần mượn danh ai, ngụy trang thành “thay trời hành đạo” không được ư?
- Chỉ có quan văn mới để ý hành vi mua danh chuộc tiếng.
Dạ Oanh cười khẽ thở dài, lúc này nàng ta lại đứng cùng chiến tuyến với Thượng Quan Hạo.
Lời bàn đại nghịch bất đạo như vậy nhưng hiếm khi Phó Họa Khánh không tức giận, ngược lại còn vui vẻ hưởng thụ, cong môi như cười như không. Hắn không quan tâm người khác nói gì, dù sao thì sử sách cũng chỉ ghi lại công lao hùng vĩ của kẻ thắng chứ chẳng ai quan tâm mấy chuyện “dơ bẩn” sau lưng.
Gương mặt trắng trẻo bóng nhẫy của Hiên Viên Triệt hơi lộ vẻ lạnh lùng khó chịu, bình tĩnh nhìn Phó Họa Khánh, trong mắt có ý khẩn cầu, bao nhiêu năm qua, hắn khắc ghi ơn tri ngộ, bày mưu tính kế cho ngài ấy, giúp ngài ấy nắm thiên hạ trong tay, cũng luôn thu dọn “cục diện rối rắm” cho ngài ấy.
Buổi đầu thịnh thế, hắn trở thành người trong cảnh “thái bình giả tạo” kia.
- Thần thỉnh cầu Hoàng thượng, nếu Tần vương chết, hãy chiêu cáo thiên hạ là Tần vương đột phát bệnh nặng, chết bất đắc kỳ tử ở biệt cung, đưa về nước an táng.
Hiên Viên Triệt tâm tư tỉ mỉ, hắn biết năm Tần vương năm tuổi theo hoàng hậu của Võ Uy đế rời cung là vì “mắc bệnh hiểm nghèo”, hậu cung lập trưởng tử, nhưng đích trưởng tử này lại mắc bệnh hiểm nghèo nên không được phong làm thái tử. Bây giờ nói Tần vương đột phát bệnh nặng cũng là có căn cứ.
Phó Họa Khánh chắp tay sau lưng:
- Mồng mười sinh nhật Hạ mỹ nhân, mời Trọng Hoa trưởng công chúa vào cung dự tiệc, ngày mười hai bắt đầu cuộc đi săn mùa thu, chuyện đi săn do Thượng Quan Hạo ngươi và hộ quốc tướng quân Bạc Ngạn phụ trách, buổi lâm triều ngày mai trẫm sẽ nhắc lại việc này.
Mọi người chợt hiểu, lần này Hoàng thượng không chỉ muốn giết Tần vương mà còn muốn cho Bạc Ngạn một kích, xem hắn ta ứng phó thế nào?
- Dạ Oanh ngươi dẫn ba mươi tinh anh tổ ám sát và một trăm thuộc hạ của Vân Tứ phụ trách việc ám sát…..
- Hoàng thượng, Vân Tứ?
Dạ Oanh nghe vậy đang định lên tiếng phản bác thì bị ánh mắt của Phó Họa Khánh ngăn lại, tức thì quỳ xuống:
- Thần…..thần đã rõ.
- Sau đó, theo lời của Hiên Viên Triệt nói, nếu Tần vương chết thì chiêu cáo thiên hạ là Tần vương đột phát bệnh nặng, chết bất đắc kỳ tử ở biệt cung, đưa về nước an táng.
Con ngươi Phó Họa Khánh trầm xuống:
- Nếu Tần vương không chết thì các ngươi bị cắt bổng lộc nửa năm, chịu ba mươi gậy.
- …….
Mấy người trợn mắt há hốc mồm nhìn Phó Họa Khánh, trán đã rỉ ra mồ hôi:
- Dạ, Hoàng thượng.
***
Mấy ngày sau.
Ẩn Dật Cung.
Sau chín lớp màn che, trước giường màu vàng tía, nam tử mặt nạ che mặt ngồi ở trên giường, áo ngoài màu tuyết trắng, áo trên ngực mở một nửa, đôi mắt tuyệt diễm lộ vẻ yếu ớt mệt mỏi, hồi lâu hắn mới đưa tay ra hiệu cho người ở trước giường tiến lên một bước.
- Mồng mười ba ngày sau, tiệc sinh nhật của Hạ mỹ nhân, Hoàng thượng mời Trọng Hoa công chúa vào cung.
Tề Giáp nhỏ giọng nói bên cạnh Tần vương.
Bảy thị vệ thần sắc nghiêm trọng, Sở Ất bước ra giữa sáu người, tiến lên một bước:
- Vương gia, Hoàng thượng hoài nghi vương gia, bây giờ sợ là đã lựa chọn hành động…..lần này Trọng Hoa công chúa vào cung giống như là làm con tin vậy……
- Vương gia, chúng thần đồng ý với kiến giải của Sở Ất, Tần Diêu hội ngộ đến giờ vẫn chưa đàm phán ra được điều gì, chính là nước Diêu cố ý dây dưa….
Triệu Mậu cũng tiến lên một bước dùng âm lượng rất nhỏ nói.
Tề Giáp ngồi xổm trước giường, ngẩng đầu nhìn Tần vương, nhỏ giọng nói:
- Hoàng đế nước Diêu biết rõ trong trận chiến với Tây Tần ở Thiệu Tây, quân chủ lực Tần thiệt hại nghiêm trọng, cần ba đến năm năm nghỉ ngơi dưỡng sức, họ là bên chiến thắng, đương nhiên lý lẽ hùng hồn, nhưng lại không thừa thắng truy kích rõ ràng là nhân mã của quân đội trong tay Hoàng đế nước Diêu có hạn, nên mới thả quân Tần về núi, đợi người Tần chúng ta đến cầu hòa……Chúng thần suy đoán, Diêu đế có lòng cầu hòa, ba phần là vì quân Diêu, ba phần khác vẫn là kiêng kỵ “Phật Tháp”…….
Tề Giáp vừa nói xong, Ngụy Kỷ cũng tiến lên một bước:
- Vương gia vì Trọng Hoa công chúa mà xin lệnh đi về phía Đông, rất rõ ràng, nhiếp chính vương thả vương gia và công chúa đi sứ Đông Diêu, chính là muốn mượn tay Hoàng đế nước Diêu, đối với ngài…..
Bảy người đồng loạt quỳ xuống:
- Chúng thần xin vương gia để Trọng Hoa công chúa ở lại Lạc Dương, theo bảy người chúng thần mau chóng rời đi…….
Trong lòng bảy người đều biết Tần vương mạo hiểm đến đây là vì Trọng Hoa công chúa, nhưng trước mắt Tần vương chẳng những chưa từng giải nguy được cho công chúa mà ngược lại còn khiến bản thân rơi vào nguy hiểm, bảy người họ là mưu sĩ, há có thể trơ mắt nhìn chủ tử lâm vào bế tắc?
Lâu Kiêm Gia nhìn bảy người đều quỳ dưới đất, trong lòng chợt sinh ra một cảm giác chua xót bị đè nén.
Hắn tới nước Diêu đích thực là vì đại tỷ. Hoa Dương đã chết, hắn sao có thể trơ mắt nhìn đại tỷ trở thành một Hoa Dương thứ hai? Hắn không thể thờ ơ mặc kệ, cho nên khi địa vị của hắn ở Tây Tần vẫn chưa vững chắc, hắn đã kiên quyết xin lệnh đi sứ Đông Diêu.
Hắn đã để Trọng Hoa chiến đấu đơn độc nhiều năm như vậy, bảo hắn lại bỏ mặc tỷ ấy lần nữa…. Trong lòng hắn, Trọng Hoa là một người rất kiên cường, mười lăm năm trước hắn có mẫu thân yêu thương bảo vệ nhưng Trọng Hoa không có gì cả. Nhiều năm nay, tỷ ấy vẫn luôn dựa vào ý chí cá nhân mà vượt qua.
Hắn tự hỏi lòng mình, hắn không thể bỏ lại Trọng Hoa trong thâm cung, đặc biệt là trong thâm cung của kẻ thù, cô độc sống quãng đời còn lại.
Mấy người Ngụy Kỷ nhìn thấu được sự do dự của Tần vương.
- Vương gia, đâu đâu ngài cũng cho rằng mình nghĩ cho Trọng Hoa công chúa, nhưng ngài có từng nghĩ là Trọng Hoa công chúa nghĩ thế nào không?
Tần Canh đột ngột đứng dậy nhìn Lâu Kiêm Gia.
Đôi mắt tuyệt diễm của Tần vương mê man nhìn Tần Canh. Ý nghĩ của Trọng Hoa? Hắn dường như chưa bao giờ cân nhắc đến…..
- Tần Canh, im miệng, lui xuống.
Đại ca Tề Giáp nghiêm giọng quát.
Ngụy Kỷ cảm thấy cách nói của Tần Canh vô cùng cực đoan, bèn tiến lên ngăn Tần Canh, hắn không hiểu Tần Canh luôn hiểu rõ nữ nhân rốt cuộc đã nhìn ra gì phía Trọng Hoa công chúa, nhưng hắn biết mình đoán được.
- Vương gia đại nghiệp chưa thành, dù công chúa có tâm thì tâm cũng ở chỗ vương gia.
Ngụy Kỷ nói ngắn gọn tựa như đánh đòn cảnh cáo, Tần Canh tỉnh ngộ.
Dù Trọng Hoa công chúa có lẽ có ấn tượng tốt với Phó Họa Khánh nhưng cũng sẽ lấy vương nghiệp làm trọng, bọn họ có cùng mục đích là nhiếp chính vương, là Tử Anh đế, là vương nghiệp.
- Vậy, ngươi hiểu rồi?
Ánh mắt cơ trí sáng rực như sao của Ngụy Kỷ bắn thẳng vào lòng Tần Canh.
Tần Canh quỳ xuống trước giường Tần vương:
- Vương gia không nỡ bỏ mặc Trọng Hoa công chúa, nhưng thần khẩn cầu vương gia vì đại kế quốc gia mà bỏ qua cuộc hội ngộ ở Lạc Dương này, chúng ta về Tây Tần đi, chúng ta dùng mười năm kết nạp nhân tài, chiêu binh mãi mã, xây dựng lại sơn hà!
Giọng của hắn rất nhẹ lại rất nặng, từng chữ từng câu như đánh vào lòng mỗi người.
Tần Canh nói xong, Yên Bính, Triệu Mậu, Ngụy Kỷ đều quỳ xuống:
- Chúng thần tán thành với Tần Canh, mong vương gia về Tần.
Tề Giáp và Sở Ất lúc này không nghĩ ra được sách lược vẹn toàn, họ cũng cho rằng Tần Canh nói có lý, tuy chậm hơn mấy nhịp nhưng vẫn quỳ xuống tán thành.
Chỉ có một mình Hàn Đinh cau chặt mày, vẻ mặt mờ mịt.
Lâu Kiêm Gia rất tự nhiên nhìn về phía Hàn Đinh.
- Hàn Đinh.
Tính cách Yên Bính hơi đơn giản, dĩ nhiên mở miệng gọi tên hắn.
Nếu bảy người nhất trí đồng ý thì họ sẽ bất chấp tất cả, mang theo chủ tử và Trọng Hoa công chúa liều mạng về Tây Tần!
Các cung nữ thái giám trong điện đều đã lui hết, cung điện nguy nga lộng lẫy lộ vẻ yên tĩnh vắng lặng.
Nam tử y phục đen ngồi trước bàn lớn, đứng phía sau là hai ba hắc y nhân, phía trước là hai nam tử trẻ tuổi ăn mặc đơn giản.
Phó Họa Khánh đặt bút ngọc khắc rồng trong tay xuống, hỏi:
- Mấy ngày nay Tần vương thế nào?
Nam tử trẻ tuổi trước bàn mặc y phục nho sinh màu trắng gạo mở miệng nói:
- Nhiều ngày liền chưa từng rời phủ, trồng hoa chăm cỏ trong biệt cung….
Bút ngọc trong tay Phó Họa Khánh ngừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Triệt.
- Bảy thị vệ thì sao?
- Bẩm Hoàng thượng, bảy thị vệ một tấc không rời điện Ẩn Dật, cùng chăm sóc hoa với Tần vương…..
Hiên Viên Triệt vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn thần sắc của Phó Họa Khánh.
- Chăm sóc hoa….
Phó Họa Khánh quăng bút trong tay, đứng dậy khỏi long ỷ:
- Hiên Viên Triệt, Thượng Quan Hạo, các ngươi thấy thế nào?
- Chuyện này……
Hiên Viên Triệt hoảng sợ:
- Thần không biết có nên nói hay không?
Thượng Quan Hạo nghe vậy liền cười:
- Có gì mà nên nói hay không nên nói.
Hắn nhìn Hoàng thượng:
- Dù sao thần cũng không tin.
Hiên Viên Triệt không khỏi nhìn Thượng Quan Hạo, dùng ánh mắt cảnh báo là không được nói lung tung.
Thượng Quan Hạo nhìn lại Hiên Viên Triệt, như cười như không:
- Tần vương đến vì cái gì?
- Đương nhiên là vì Diêu Tần hội ngộ.
Hiên Viên Triệt trả lời.
- Vậy hội ngộ kết thúc chưa?
Thượng Quan Hạo cười nói.
- Ngươi……
Hiên Viên Triệt nhìn hắn:
- Ngươi biết rõ là Hoàng thượng sai ta dây dưa với nước Tần, trì hoãn cuộc hội ngộ…..
Đôi con ngươi cơ trí của Thượng Quan Hạo vô cùng sáng rõ:
- Chính vì vậy Tần vương mới không nên an tĩnh trồng hoa hoa cỏ cỏ….hắn ta chưa làm xong chuyện gì cả, sao lại yên tâm thoải mái như thế…..ít nhất Trọng Hoa trưởng công chúa đã gấp xoay vòng vòng rồi……..
Thượng Quan Hạo quỳ một chân trước Phó Họa Khánh:
- Hoàng thượng, thần có một kế.
- Nói.
Phó Họa Khánh ngồi trở lại long ỷ.
Thượng Quan Hạo cười nói:
- Hoàng thượng mời Trọng Hoa công chúa tiến cung. Nếu thần không nhớ lầm thì mồng mười tháng này là sinh nhật của Hạ mỹ nhân.
Con ngươi Phó Họa Khánh lạnh lẽo gian tà:
- Lời này của Thượng Quan có ý là Tần vương đã biết trẫm muốn giết hắn ta nên lấy tĩnh chế động, cố tình làm vậy?
- Hoàng thượng anh minh, ý thần chính là như thế.
Thượng Quan Hạo mặt không đổi sắc nói.
Quả nhiên nam nhân trên long ỷ hừ lạnh:
- Hiên Viên Triệt, trẫm bảo ngươi điều tra, có tra được không?
Hiên Viên Triệt nghe vậy, lấy từ trong ngực ra một phong thư, tiến lên một bước nói:
- Mời Hoàng thượng xem qua.
Phó Họa Khánh mở thư, gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng dần trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Chỉ có thế này?
- Dạ…….người của thần chỉ tra được thế này.
Trán Hiên Viên Triệt đã lấm tấm mồ hôi, sự lúng túng hiện rõ trên khuôn mặt.
- Nhi tử của tiên hoàng hậu của Võ Uy đế, rời cung trước năm tuổi, mười lăm năm nay đã đi đâu? Những chuyện sau này có ai biết không?
Phó Họa Khánh đứng dậy, đặt tay lên bàn, ánh mắt ngạo nghễ buốt giá:
- Tất nhiên là có người biết, treo ngàn vàng ắt có người lên tiếng…..Hiên Viên, giao chuyện này cho ngươi điều tra.
Phó Họa Khánh lại đi đến trước mặt Thượng Quan Hạo, hai người một tối một đen, dáng người cao lớn, một người âm trầm tuấn tú ngạo nghễ uy nghiêm, một người gian tà lạnh lùng cao thâm bí hiểm.
- Thượng Quan, cuộc đi săn mùa thu cuối tháng, trẫm để ngươi giết Tần vương, ngươi nắm chắc mấy phần?
Đôi môi mỏng lạnh băng của Phó Họa Khánh phun ra một hàng chữ, dù trong dự liệu của mọi người nhưng khi chân chính nghe được vẫn không khỏi chấn động.
Thượng Quan Hạo thu lại nụ cười bí hiểm, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nhìn Vân Tứ phía sau Phó Họa Khánh nói:
- Nếu có Vân Tứ và Dạ Oanh. Bảy phần.
- Bảy phần?
Thủ lĩnh ám sát phía sau Phó Họa Khánh – Dạ Oanh nói:
- Thượng Quan, ba phần ngươi lo là gì? Chẳng lẽ ngươi làm quan văn nhiều năm, lá gan cũng bị mực hấp thu bớt rồi à?……
Thượng Quan Hạo cười khẽ, giải thích:
- Thứ nhất đương nhiên là bảy con chó trung thành như hình với bóng với Tần vương, thứ hai là Tần vương len lén nhìn mây chẳng thấy trăng, thấy trăng rồi cũng chẳng thấy tiên, có ai từng thấy thân thủ của Tần vương chưa?
Thượng Quan Hạo nhìn đôi mắt diêm dúa của Dạ Oanh:
- Ngươi thấy chưa? Hiên Viên Triệt thấy chưa? Ta thấy chưa?…..
- Ngươi….
Dạ Oanh sắc mặt trắng bệch, căm hận nhìn hắn.
- Chúng ta đều chưa từng thấy Tần vương ra tay, cũng chưa từng nghe đồn đại gì, cho nên, hoặc hắn ta chỉ là một người bình thường không có võ công, hoặc là loại cao thâm khó lường, do đó đây là một phần không nắm chắc, phần không nắm chắc cuối cùng chính là giả thuyết của ta, vậy nên, ta chỉ nắm chắc được bảy phần.
Hiên Viên Triệt trầm mặc thật lâu lại đột nhiên nói:
- Bảy phần cũng rất nhiều rồi. Hơn nữa, Hoàng thượng……
Hiên Viên Triệt lại quỳ xuống:
- Hoàng thượng lấy lý do gì để giết?
Thượng Quan Hạo ngược lại không cho là đúng, cười nói:
- Hoàng thượng muốn Tần vương chết, không cần lý do.
Trong lòng mọi người hiểu rõ, Phó Họa Khánh ngay cả chuyện cướp ngôi đoạt vị cũng có thể làm, muốn Tần vương chết cũng đâu cần mượn danh ai, ngụy trang thành “thay trời hành đạo” không được ư?
- Chỉ có quan văn mới để ý hành vi mua danh chuộc tiếng.
Dạ Oanh cười khẽ thở dài, lúc này nàng ta lại đứng cùng chiến tuyến với Thượng Quan Hạo.
Lời bàn đại nghịch bất đạo như vậy nhưng hiếm khi Phó Họa Khánh không tức giận, ngược lại còn vui vẻ hưởng thụ, cong môi như cười như không. Hắn không quan tâm người khác nói gì, dù sao thì sử sách cũng chỉ ghi lại công lao hùng vĩ của kẻ thắng chứ chẳng ai quan tâm mấy chuyện “dơ bẩn” sau lưng.
Gương mặt trắng trẻo bóng nhẫy của Hiên Viên Triệt hơi lộ vẻ lạnh lùng khó chịu, bình tĩnh nhìn Phó Họa Khánh, trong mắt có ý khẩn cầu, bao nhiêu năm qua, hắn khắc ghi ơn tri ngộ, bày mưu tính kế cho ngài ấy, giúp ngài ấy nắm thiên hạ trong tay, cũng luôn thu dọn “cục diện rối rắm” cho ngài ấy.
Buổi đầu thịnh thế, hắn trở thành người trong cảnh “thái bình giả tạo” kia.
- Thần thỉnh cầu Hoàng thượng, nếu Tần vương chết, hãy chiêu cáo thiên hạ là Tần vương đột phát bệnh nặng, chết bất đắc kỳ tử ở biệt cung, đưa về nước an táng.
Hiên Viên Triệt tâm tư tỉ mỉ, hắn biết năm Tần vương năm tuổi theo hoàng hậu của Võ Uy đế rời cung là vì “mắc bệnh hiểm nghèo”, hậu cung lập trưởng tử, nhưng đích trưởng tử này lại mắc bệnh hiểm nghèo nên không được phong làm thái tử. Bây giờ nói Tần vương đột phát bệnh nặng cũng là có căn cứ.
Phó Họa Khánh chắp tay sau lưng:
- Mồng mười sinh nhật Hạ mỹ nhân, mời Trọng Hoa trưởng công chúa vào cung dự tiệc, ngày mười hai bắt đầu cuộc đi săn mùa thu, chuyện đi săn do Thượng Quan Hạo ngươi và hộ quốc tướng quân Bạc Ngạn phụ trách, buổi lâm triều ngày mai trẫm sẽ nhắc lại việc này.
Mọi người chợt hiểu, lần này Hoàng thượng không chỉ muốn giết Tần vương mà còn muốn cho Bạc Ngạn một kích, xem hắn ta ứng phó thế nào?
- Dạ Oanh ngươi dẫn ba mươi tinh anh tổ ám sát và một trăm thuộc hạ của Vân Tứ phụ trách việc ám sát…..
- Hoàng thượng, Vân Tứ?
Dạ Oanh nghe vậy đang định lên tiếng phản bác thì bị ánh mắt của Phó Họa Khánh ngăn lại, tức thì quỳ xuống:
- Thần…..thần đã rõ.
- Sau đó, theo lời của Hiên Viên Triệt nói, nếu Tần vương chết thì chiêu cáo thiên hạ là Tần vương đột phát bệnh nặng, chết bất đắc kỳ tử ở biệt cung, đưa về nước an táng.
Con ngươi Phó Họa Khánh trầm xuống:
- Nếu Tần vương không chết thì các ngươi bị cắt bổng lộc nửa năm, chịu ba mươi gậy.
- …….
Mấy người trợn mắt há hốc mồm nhìn Phó Họa Khánh, trán đã rỉ ra mồ hôi:
- Dạ, Hoàng thượng.
***
Mấy ngày sau.
Ẩn Dật Cung.
Sau chín lớp màn che, trước giường màu vàng tía, nam tử mặt nạ che mặt ngồi ở trên giường, áo ngoài màu tuyết trắng, áo trên ngực mở một nửa, đôi mắt tuyệt diễm lộ vẻ yếu ớt mệt mỏi, hồi lâu hắn mới đưa tay ra hiệu cho người ở trước giường tiến lên một bước.
- Mồng mười ba ngày sau, tiệc sinh nhật của Hạ mỹ nhân, Hoàng thượng mời Trọng Hoa công chúa vào cung.
Tề Giáp nhỏ giọng nói bên cạnh Tần vương.
Bảy thị vệ thần sắc nghiêm trọng, Sở Ất bước ra giữa sáu người, tiến lên một bước:
- Vương gia, Hoàng thượng hoài nghi vương gia, bây giờ sợ là đã lựa chọn hành động…..lần này Trọng Hoa công chúa vào cung giống như là làm con tin vậy……
- Vương gia, chúng thần đồng ý với kiến giải của Sở Ất, Tần Diêu hội ngộ đến giờ vẫn chưa đàm phán ra được điều gì, chính là nước Diêu cố ý dây dưa….
Triệu Mậu cũng tiến lên một bước dùng âm lượng rất nhỏ nói.
Tề Giáp ngồi xổm trước giường, ngẩng đầu nhìn Tần vương, nhỏ giọng nói:
- Hoàng đế nước Diêu biết rõ trong trận chiến với Tây Tần ở Thiệu Tây, quân chủ lực Tần thiệt hại nghiêm trọng, cần ba đến năm năm nghỉ ngơi dưỡng sức, họ là bên chiến thắng, đương nhiên lý lẽ hùng hồn, nhưng lại không thừa thắng truy kích rõ ràng là nhân mã của quân đội trong tay Hoàng đế nước Diêu có hạn, nên mới thả quân Tần về núi, đợi người Tần chúng ta đến cầu hòa……Chúng thần suy đoán, Diêu đế có lòng cầu hòa, ba phần là vì quân Diêu, ba phần khác vẫn là kiêng kỵ “Phật Tháp”…….
Tề Giáp vừa nói xong, Ngụy Kỷ cũng tiến lên một bước:
- Vương gia vì Trọng Hoa công chúa mà xin lệnh đi về phía Đông, rất rõ ràng, nhiếp chính vương thả vương gia và công chúa đi sứ Đông Diêu, chính là muốn mượn tay Hoàng đế nước Diêu, đối với ngài…..
Bảy người đồng loạt quỳ xuống:
- Chúng thần xin vương gia để Trọng Hoa công chúa ở lại Lạc Dương, theo bảy người chúng thần mau chóng rời đi…….
Trong lòng bảy người đều biết Tần vương mạo hiểm đến đây là vì Trọng Hoa công chúa, nhưng trước mắt Tần vương chẳng những chưa từng giải nguy được cho công chúa mà ngược lại còn khiến bản thân rơi vào nguy hiểm, bảy người họ là mưu sĩ, há có thể trơ mắt nhìn chủ tử lâm vào bế tắc?
Lâu Kiêm Gia nhìn bảy người đều quỳ dưới đất, trong lòng chợt sinh ra một cảm giác chua xót bị đè nén.
Hắn tới nước Diêu đích thực là vì đại tỷ. Hoa Dương đã chết, hắn sao có thể trơ mắt nhìn đại tỷ trở thành một Hoa Dương thứ hai? Hắn không thể thờ ơ mặc kệ, cho nên khi địa vị của hắn ở Tây Tần vẫn chưa vững chắc, hắn đã kiên quyết xin lệnh đi sứ Đông Diêu.
Hắn đã để Trọng Hoa chiến đấu đơn độc nhiều năm như vậy, bảo hắn lại bỏ mặc tỷ ấy lần nữa…. Trong lòng hắn, Trọng Hoa là một người rất kiên cường, mười lăm năm trước hắn có mẫu thân yêu thương bảo vệ nhưng Trọng Hoa không có gì cả. Nhiều năm nay, tỷ ấy vẫn luôn dựa vào ý chí cá nhân mà vượt qua.
Hắn tự hỏi lòng mình, hắn không thể bỏ lại Trọng Hoa trong thâm cung, đặc biệt là trong thâm cung của kẻ thù, cô độc sống quãng đời còn lại.
Mấy người Ngụy Kỷ nhìn thấu được sự do dự của Tần vương.
- Vương gia, đâu đâu ngài cũng cho rằng mình nghĩ cho Trọng Hoa công chúa, nhưng ngài có từng nghĩ là Trọng Hoa công chúa nghĩ thế nào không?
Tần Canh đột ngột đứng dậy nhìn Lâu Kiêm Gia.
Đôi mắt tuyệt diễm của Tần vương mê man nhìn Tần Canh. Ý nghĩ của Trọng Hoa? Hắn dường như chưa bao giờ cân nhắc đến…..
- Tần Canh, im miệng, lui xuống.
Đại ca Tề Giáp nghiêm giọng quát.
Ngụy Kỷ cảm thấy cách nói của Tần Canh vô cùng cực đoan, bèn tiến lên ngăn Tần Canh, hắn không hiểu Tần Canh luôn hiểu rõ nữ nhân rốt cuộc đã nhìn ra gì phía Trọng Hoa công chúa, nhưng hắn biết mình đoán được.
- Vương gia đại nghiệp chưa thành, dù công chúa có tâm thì tâm cũng ở chỗ vương gia.
Ngụy Kỷ nói ngắn gọn tựa như đánh đòn cảnh cáo, Tần Canh tỉnh ngộ.
Dù Trọng Hoa công chúa có lẽ có ấn tượng tốt với Phó Họa Khánh nhưng cũng sẽ lấy vương nghiệp làm trọng, bọn họ có cùng mục đích là nhiếp chính vương, là Tử Anh đế, là vương nghiệp.
- Vậy, ngươi hiểu rồi?
Ánh mắt cơ trí sáng rực như sao của Ngụy Kỷ bắn thẳng vào lòng Tần Canh.
Tần Canh quỳ xuống trước giường Tần vương:
- Vương gia không nỡ bỏ mặc Trọng Hoa công chúa, nhưng thần khẩn cầu vương gia vì đại kế quốc gia mà bỏ qua cuộc hội ngộ ở Lạc Dương này, chúng ta về Tây Tần đi, chúng ta dùng mười năm kết nạp nhân tài, chiêu binh mãi mã, xây dựng lại sơn hà!
Giọng của hắn rất nhẹ lại rất nặng, từng chữ từng câu như đánh vào lòng mỗi người.
Tần Canh nói xong, Yên Bính, Triệu Mậu, Ngụy Kỷ đều quỳ xuống:
- Chúng thần tán thành với Tần Canh, mong vương gia về Tần.
Tề Giáp và Sở Ất lúc này không nghĩ ra được sách lược vẹn toàn, họ cũng cho rằng Tần Canh nói có lý, tuy chậm hơn mấy nhịp nhưng vẫn quỳ xuống tán thành.
Chỉ có một mình Hàn Đinh cau chặt mày, vẻ mặt mờ mịt.
Lâu Kiêm Gia rất tự nhiên nhìn về phía Hàn Đinh.
- Hàn Đinh.
Tính cách Yên Bính hơi đơn giản, dĩ nhiên mở miệng gọi tên hắn.
Nếu bảy người nhất trí đồng ý thì họ sẽ bất chấp tất cả, mang theo chủ tử và Trọng Hoa công chúa liều mạng về Tây Tần!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook